Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

Lương Uyển Dung, Trương Thuận cùng một đám hộ vệ đều trợn tròn hai mắt, không thể tin được mà nhìn hai bóng người trên lưng voi.

Bọn họ còn hoài nghi mình có phải là nhìn lầm rồi hay không!

Cưỡi ở trên lưng voi không phải ai khác mà chính là người mà bọn họ cho rằng đã sớm chôn thây trong biển thú, Diệp Viễn và Lương Uyển Như.

Lương Uyển Dung há hốc mồm, nàng không nghĩ tới "tiền bối" mà mình năn nỉ lại là hai người bọn họ!

Nhưng mà, làm sao có thể có chuyện đó?

Thứ bọn họ cưỡi chính là Thần thú cấp một hậu kỳ đấy!

Hai tên rác rưởi mà lại thu phục được một con Thần thú?

“Các ngươi làm sao... làm sao có thể...”

Lương Uyển Dung tự lẩm bẩm, vẫn còn không tin vào sự thật trước mắt mình.

Không riêng gì nàng, Trương Thuận cũng làm một vẻ mặt khó hiểu. Một con voi lớn vô cùng cuồng bạo, có thể nói là gặp người là giết, vậy mà lại bị hai người bọn họ thu phục được.

Diệp Viễn liếc bọn họ một chút, cười nhạt nói: “Các ngươi tiếp tục chơi đi, bọn ta chỉ là đang đi ngang qua, không quấy rầy các ngươi.”

Trong lòng Lương Uyển Dung cả kinh, Diệp Viễn vừa đi thì bọn họ sẽ phải chết chắc.

“Tỷ tỷ, ta chính là muội muội của ngươi! Lẽ nào ngươi muốn trơ mắt nhìn muội muội của mình bị những yêu thú này giết chết?” Lương Uyển Dung hô lên.

Lương Uyển Dung rất thông minh, nàng biết Diệp Viễn sẽ không cứu nàng, thế nhưng Lương Uyển Như sẽ cứu!

Quả nhiên, thân thể mềm mại của Lương Uyển Như run lên, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Diệp Viễn.

Ý tứ kia, đã hết sức rõ ràng.

Nàng hi vọng Diệp Viễn cứu Lương Uyển Dung!

Diệp Viễn khẽ thở dài, nữ tử này thực sự quá thiện lương.

Cho dù Lương Uyển Dung đối xử với nàng như vậy thì nàng cũng lựa chọn khoan dung.

Nhưng mà Diệp Viễn lại không có hảo tâm như vậy.

Loại nữ nhân có tâm địa rắn rết này, một khi cứu nàng thì sau lưng không biết sẽ còn nháo ra chuyện gì nữa.

“Ha, dùng chị gái mình làm mồi để đổi lấy cơ hội chạy trốn cho chính mình. Uyển Dung tiểu thư, ngươi cũng thật là một muội muội ngoan đấy! Hiện tại, ngươi lại muốn lợi dụng sự lương thiện của Uyển Như tiểu thư hay sao?” Diệp Viễn giễu cợt nói.

Lương Uyển Dung cắn chặt môi dưới, nước mắt lưng tròng, thực sự khiến người ta thấy mà yêu.

“Tỷ tỷ, ta sai rồi! Ta thật sự biết sai rồi! Vừa nãy Uyển Dung cũng là hồ đồ cho nên mới làm ra chuyện không bằng chó lợn như vậy! Hu hu...”

Nói xong, Lương Uyển Dung khóc thút thít, dáng vẻ thật là điềm đạm đáng yêu.

Lương Uyển Như quả nhiên nhẹ dạ, nàng duỗi ra ngón tay ngọc, kéo kéo góc áo Diệp Viễn, trong ánh mắt lộ ra vẻ năn nỉ càng nồng đậm.

Nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng Lương Uyển Dung mừng thầm.

Ả tỷ tỷ ngu xuẩn này cũng thật là một kẻ ba phải!

Có hi vọng!

Diệp Viễn trầm mặc không nói, Lương Uyển Như lại tăng thêm lực đạo, kéo kéo góc áo Diệp Viễn, nước mắt cũng sắp tuôn ra.

Diệp Viễn khẽ thở dài, nói: “Được rồi, hi vọng ngươi sẽ không hối hận!”

Diệp Viễn làm người cả hai đời, đối với lòng người hiểu rất rõ.

Người như Lương Uyển Dung tuyệt đối thuộc về loại đến chết cũng không thay đổi.

Ngày hôm nay cứu nàng, nàng không chỉ sẽ không cảm kích mà trái lại có khả năng sẽ sinh lòng oán hận.

Thấy Diệp Viễn thở ra, trên mặt Lương Uyển Dung cùng một đám hộ vệ đều lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.

“Quá tốt rồi! Cảm tạ! Cảm tạ tỷ phu!”

Lương Uyển Dung bật thốt lên gọi Diệp Viễn thành tỷ phu.

Diệp Viễn cười gằn trong lòng, màn biểu diễn của Lương Uyển Dung ở trong mắt hắn, thật sự quá vụng về.

Muốn diễn, cũng phải diễn cho chân thật một chút, phải biết che giấu sát ý ở trong ánh mắt kia có được hay không?

Nhưng mà, Lương Uyển Như lại đỏ mặt không thôi, liên tục xua tay.

Lúc này, hai người bọn họ ngồi ở trên lưng voi, một trước một sau, tuy rằng Diệp Viễn rất quy củ, nhưng thật sự có chút ám muội.

Diệp Viễn nhàn nhạt nói: "Các chiến hữu, đều lui ra đi!”

Diệp Viễn ra lệnh một tiếng, những yêu thú kia quả nhiên dồn dập tránh ra một con đường.

Nhìn thấy tình cảnh này, hai mắt Trương Thuận đều trừng ngược lên rồi!

Hắn cho rằng những yêu thú này đều là đang sợ hãi Ma Thiên Cự Tượng, bây giờ xem ra bọn chúng là đang sợ hãi Diệp Viễn!

Diệp Viễn cùng lắm cũng chỉ là một tên bị phế Thần hải, làm sao có khả năng khiến cho những yêu thú này sợ hãi như vậy?

Hắn dựa vào cái gì?

Quan trọng hơn chính là, trong số những yêu thú này còn có tồn tại loại Thần thú như Vân Phách Liệt m Báo cùng Ma Thiên Cự Tượng!

Hắn làm sao biết được, tuy rằng Diệp Viễn bị mất hết tu vi, thế nhưng khí tức của Long tộc vẫn còn trên người hắn.

Vô Trần nói, mặc dù ở Thông Thiên Giới nhưng Long tộc cũng là Thần thú có huyết thống cực kỳ cao quý.

Sau khi Diệp Viễn đột phá Thần Cảnh, huyết thống đã tiến hóa đến cấp Thần.

Những yêu thú bên trong Vạn Thú Sâm Lâm này làm sao dám làm càn ở trước mặt của hắn?

Chỉ là đối với Diệp Viễn mà nói, căn bản Thú triều không hề đáng sợ.

Lương Uyển Dung một mực tự cho là mình thông minh, vừa làm ra một màn khiến người khác buồn nôn còn hoàn toàn bạo lộ hết cả bản tính xấu xa của nàng.

Trương Thuận nhìn chằm chằm Diệp Viễn, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kiêng dè.

Tên nam nhân không biết từ nơi nào nhô ra này, dường như rất không bình thường!

Càng ngày hắn càng cảm thấy sự tồn tại của Diệp Viễn giống như một câu đố vậy.

Rõ ràng ngay cả Thần nguyên đều không thể ngưng tụ, vậy mà thủ đoạn lại tầng tầng lớp lớp.

Có thể làm cho yêu thú bên trong thú triều sợ sệt đến trình độ như thế, ngay cả cường giả Khuy Thiên Thần Cảnh cũng không làm nổi!

“Trương Thuận thay mặt các huynh đệ, cảm tạ đại ân cứu mạng của Diệp huynh đệ! Trước đó đã đắc tội, mong rằng Diệp huynh đệ bao dung.” Trương Thuận khom người thi lễ với Diệp Viễn, nói.

Diệp Viễn nhàn nhạt nói: “Muốn cảm tạ thì phải cảm tạ Uyển Như tiểu thư. Với tính tình của ta thì tuyệt đối sẽ không cứu các ngươi.”

Trương Thuận không khỏi cứng lại, hắn không nghĩ tới Diệp Viễn lại không nể mặt mũi như vậy.

Thế nhưng lúc này cũng không cho phép hắn không vui, lập tức quay sang nói cảm ơn với Lương Uyển Như.

Hai người Diệp Viễn cưỡi Ma Thiên Cự Tượng xuyên qua Vạn Thú Sâm Lâm rồi mới thả nó quay trở lại.

Dọc theo con đường này, thật sự không mấy uy phong.

Thú cưỡi của Lương Uyển Dung ở trước mặt Ma Thiên Cự Tượng, ngay cả chân còn đứng không vững, nàng cũng chỉ đành kéo lê thân thể bị thương, đồng thời đi bộ cùng với một đám hộ vệ.

Dọc theo con đường này, nàng cũng thành thật hơn rất nhiều, không còn dám hung hăng càn quấy như trước.

Lúc Ma Thiên Cự Tượng rời đi còn giơ giơ vòi voi lên, giống như là chào Diệp Viễn.

Nhìn thấy tình cảnh này, một đám hộ vệ không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Tình cảnh này, từ trước đến nay bọn họ chưa từng nhìn thấy.

Những ngày qua, Diệp Viễn đã hoàn toàn hấp thu dược lực của Huyền Nguyên Đan, thế nhưng bởi vì lần này bị thương quá nặng, thân thể cũng chỉ khôi phục được bốn, năm phần.

Lại thêm mấy ngày trôi qua, rốt cuộc bọn họ cũng đến được Côi Sơn Thành!

Trương Thuận chắp tay nói với Diệp Viễn: “Diệp huynh đệ, nơi này chính là Côi Sơn Thành, không biết ngươi có tính toán gì?”

Diệp Viễn nhìn Lương Uyển Như một chút, nói: "n cứu mạng của Uyển Như tiểu thư, Diệp mỗ vẫn còn chưa báo đáp. Chi bằng ta cùng các ngươi đi đến Lương gia, không biết có được hay không?”

Vốn Diệp Viễn dự định sau khi đi tới Côi Sơn Thành thì sẽ mỗi người một ngả với đám người này.

Còn về ân cứu mạng của Lương Uyển Như thì sau này ắt sẽ báo đáp.

Nhưng mà hiện tại hắn lại có chút không yên lòng về Lương Uyển Như, không thể làm gì khác hơn là đồng thời tiến vào Lương gia cùng với nàng.

Kỳ thực Trương Thuận hi vọng Diệp Viễn rời đi, bây giờ hắn hết sức kiêng kỵ Diệp Viễn, hơn nữa dọc theo con đường này, thứ Diệp Viễn nhìn thấy quá nhiều, có khả năng sẽ bất lợi đối với nhị tiểu thư.

Nhưng Diệp Viễn muốn đi vào Lương gia, hắn thật sự không có lý do gì để từ chối.

Có Uyển Như tiểu thư ở đây, hắn muốn từ chối cũng vô dụng.

Lương Uyển Như thấy Diệp Viễn nói như thế, trong ánh mắt lộ ra thần sắc mừng rỡ.

Lương Uyển Dung, Trương Thuận cùng một đám hộ vệ đều trợn tròn hai mắt, không thể tin được mà nhìn hai bóng người trên lưng voi.

Bọn họ còn hoài nghi mình có phải là nhìn lầm rồi hay không!

Cưỡi ở trên lưng voi không phải ai khác mà chính là người mà bọn họ cho rằng đã sớm chôn thây trong biển thú, Diệp Viễn và Lương Uyển Như.

Lương Uyển Dung há hốc mồm, nàng không nghĩ tới "tiền bối" mà mình năn nỉ lại là hai người bọn họ!

Nhưng mà, làm sao có thể có chuyện đó?

Thứ bọn họ cưỡi chính là Thần thú cấp một hậu kỳ đấy!

Hai tên rác rưởi mà lại thu phục được một con Thần thú?

“Các ngươi làm sao... làm sao có thể...”

Lương Uyển Dung tự lẩm bẩm, vẫn còn không tin vào sự thật trước mắt mình.

Không riêng gì nàng, Trương Thuận cũng làm một vẻ mặt khó hiểu. Một con voi lớn vô cùng cuồng bạo, có thể nói là gặp người là giết, vậy mà lại bị hai người bọn họ thu phục được.

Diệp Viễn liếc bọn họ một chút, cười nhạt nói: “Các ngươi tiếp tục chơi đi, bọn ta chỉ là đang đi ngang qua, không quấy rầy các ngươi.”

Trong lòng Lương Uyển Dung cả kinh, Diệp Viễn vừa đi thì bọn họ sẽ phải chết chắc.

“Tỷ tỷ, ta chính là muội muội của ngươi! Lẽ nào ngươi muốn trơ mắt nhìn muội muội của mình bị những yêu thú này giết chết?” Lương Uyển Dung hô lên.

Lương Uyển Dung rất thông minh, nàng biết Diệp Viễn sẽ không cứu nàng, thế nhưng Lương Uyển Như sẽ cứu!

Quả nhiên, thân thể mềm mại của Lương Uyển Như run lên, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Diệp Viễn.

Ý tứ kia, đã hết sức rõ ràng.

Nàng hi vọng Diệp Viễn cứu Lương Uyển Dung!

Diệp Viễn khẽ thở dài, nữ tử này thực sự quá thiện lương.

Cho dù Lương Uyển Dung đối xử với nàng như vậy thì nàng cũng lựa chọn khoan dung.

Nhưng mà Diệp Viễn lại không có hảo tâm như vậy.

Loại nữ nhân có tâm địa rắn rết này, một khi cứu nàng thì sau lưng không biết sẽ còn nháo ra chuyện gì nữa.

“Ha, dùng chị gái mình làm mồi để đổi lấy cơ hội chạy trốn cho chính mình. Uyển Dung tiểu thư, ngươi cũng thật là một muội muội ngoan đấy! Hiện tại, ngươi lại muốn lợi dụng sự lương thiện của Uyển Như tiểu thư hay sao?” Diệp Viễn giễu cợt nói.

Lương Uyển Dung cắn chặt môi dưới, nước mắt lưng tròng, thực sự khiến người ta thấy mà yêu.

“Tỷ tỷ, ta sai rồi! Ta thật sự biết sai rồi! Vừa nãy Uyển Dung cũng là hồ đồ cho nên mới làm ra chuyện không bằng chó lợn như vậy! Hu hu...”

Nói xong, Lương Uyển Dung khóc thút thít, dáng vẻ thật là điềm đạm đáng yêu.

Lương Uyển Như quả nhiên nhẹ dạ, nàng duỗi ra ngón tay ngọc, kéo kéo góc áo Diệp Viễn, trong ánh mắt lộ ra vẻ năn nỉ càng nồng đậm.

Nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng Lương Uyển Dung mừng thầm.

Ả tỷ tỷ ngu xuẩn này cũng thật là một kẻ ba phải!

Có hi vọng!

Diệp Viễn trầm mặc không nói, Lương Uyển Như lại tăng thêm lực đạo, kéo kéo góc áo Diệp Viễn, nước mắt cũng sắp tuôn ra.

Diệp Viễn khẽ thở dài, nói: “Được rồi, hi vọng ngươi sẽ không hối hận!”

Diệp Viễn làm người cả hai đời, đối với lòng người hiểu rất rõ.

Người như Lương Uyển Dung tuyệt đối thuộc về loại đến chết cũng không thay đổi.

Ngày hôm nay cứu nàng, nàng không chỉ sẽ không cảm kích mà trái lại có khả năng sẽ sinh lòng oán hận.

Thấy Diệp Viễn thở ra, trên mặt Lương Uyển Dung cùng một đám hộ vệ đều lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.

“Quá tốt rồi! Cảm tạ! Cảm tạ tỷ phu!”

Lương Uyển Dung bật thốt lên gọi Diệp Viễn thành tỷ phu.

Diệp Viễn cười gằn trong lòng, màn biểu diễn của Lương Uyển Dung ở trong mắt hắn, thật sự quá vụng về.

Muốn diễn, cũng phải diễn cho chân thật một chút, phải biết che giấu sát ý ở trong ánh mắt kia có được hay không?

Nhưng mà, Lương Uyển Như lại đỏ mặt không thôi, liên tục xua tay.

Lúc này, hai người bọn họ ngồi ở trên lưng voi, một trước một sau, tuy rằng Diệp Viễn rất quy củ, nhưng thật sự có chút ám muội.

Diệp Viễn nhàn nhạt nói: "Các chiến hữu, đều lui ra đi!”

Diệp Viễn ra lệnh một tiếng, những yêu thú kia quả nhiên dồn dập tránh ra một con đường.

Nhìn thấy tình cảnh này, hai mắt Trương Thuận đều trừng ngược lên rồi!

Hắn cho rằng những yêu thú này đều là đang sợ hãi Ma Thiên Cự Tượng, bây giờ xem ra bọn chúng là đang sợ hãi Diệp Viễn!

Diệp Viễn cùng lắm cũng chỉ là một tên bị phế Thần hải, làm sao có khả năng khiến cho những yêu thú này sợ hãi như vậy?

Hắn dựa vào cái gì?

Quan trọng hơn chính là, trong số những yêu thú này còn có tồn tại loại Thần thú như Vân Phách Liệt m Báo cùng Ma Thiên Cự Tượng!

Hắn làm sao biết được, tuy rằng Diệp Viễn bị mất hết tu vi, thế nhưng khí tức của Long tộc vẫn còn trên người hắn.

Vô Trần nói, mặc dù ở Thông Thiên Giới nhưng Long tộc cũng là Thần thú có huyết thống cực kỳ cao quý.

Sau khi Diệp Viễn đột phá Thần Cảnh, huyết thống đã tiến hóa đến cấp Thần.

Những yêu thú bên trong Vạn Thú Sâm Lâm này làm sao dám làm càn ở trước mặt của hắn?

Chỉ là đối với Diệp Viễn mà nói, căn bản Thú triều không hề đáng sợ.

Lương Uyển Dung một mực tự cho là mình thông minh, vừa làm ra một màn khiến người khác buồn nôn còn hoàn toàn bạo lộ hết cả bản tính xấu xa của nàng.

Trương Thuận nhìn chằm chằm Diệp Viễn, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kiêng dè.

Tên nam nhân không biết từ nơi nào nhô ra này, dường như rất không bình thường!

Càng ngày hắn càng cảm thấy sự tồn tại của Diệp Viễn giống như một câu đố vậy.

Rõ ràng ngay cả Thần nguyên đều không thể ngưng tụ, vậy mà thủ đoạn lại tầng tầng lớp lớp.

Có thể làm cho yêu thú bên trong thú triều sợ sệt đến trình độ như thế, ngay cả cường giả Khuy Thiên Thần Cảnh cũng không làm nổi!

“Trương Thuận thay mặt các huynh đệ, cảm tạ đại ân cứu mạng của Diệp huynh đệ! Trước đó đã đắc tội, mong rằng Diệp huynh đệ bao dung.” Trương Thuận khom người thi lễ với Diệp Viễn, nói.

Diệp Viễn nhàn nhạt nói: “Muốn cảm tạ thì phải cảm tạ Uyển Như tiểu thư. Với tính tình của ta thì tuyệt đối sẽ không cứu các ngươi.”

Trương Thuận không khỏi cứng lại, hắn không nghĩ tới Diệp Viễn lại không nể mặt mũi như vậy.

Thế nhưng lúc này cũng không cho phép hắn không vui, lập tức quay sang nói cảm ơn với Lương Uyển Như.

Hai người Diệp Viễn cưỡi Ma Thiên Cự Tượng xuyên qua Vạn Thú Sâm Lâm rồi mới thả nó quay trở lại.

Dọc theo con đường này, thật sự không mấy uy phong.

Thú cưỡi của Lương Uyển Dung ở trước mặt Ma Thiên Cự Tượng, ngay cả chân còn đứng không vững, nàng cũng chỉ đành kéo lê thân thể bị thương, đồng thời đi bộ cùng với một đám hộ vệ.

Dọc theo con đường này, nàng cũng thành thật hơn rất nhiều, không còn dám hung hăng càn quấy như trước.

Lúc Ma Thiên Cự Tượng rời đi còn giơ giơ vòi voi lên, giống như là chào Diệp Viễn.

Nhìn thấy tình cảnh này, một đám hộ vệ không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Tình cảnh này, từ trước đến nay bọn họ chưa từng nhìn thấy.

Những ngày qua, Diệp Viễn đã hoàn toàn hấp thu dược lực của Huyền Nguyên Đan, thế nhưng bởi vì lần này bị thương quá nặng, thân thể cũng chỉ khôi phục được bốn, năm phần.

Lại thêm mấy ngày trôi qua, rốt cuộc bọn họ cũng đến được Côi Sơn Thành!

Trương Thuận chắp tay nói với Diệp Viễn: “Diệp huynh đệ, nơi này chính là Côi Sơn Thành, không biết ngươi có tính toán gì?”

Diệp Viễn nhìn Lương Uyển Như một chút, nói: "n cứu mạng của Uyển Như tiểu thư, Diệp mỗ vẫn còn chưa báo đáp. Chi bằng ta cùng các ngươi đi đến Lương gia, không biết có được hay không?”

Vốn Diệp Viễn dự định sau khi đi tới Côi Sơn Thành thì sẽ mỗi người một ngả với đám người này.

Còn về ân cứu mạng của Lương Uyển Như thì sau này ắt sẽ báo đáp.

Nhưng mà hiện tại hắn lại có chút không yên lòng về Lương Uyển Như, không thể làm gì khác hơn là đồng thời tiến vào Lương gia cùng với nàng.

Kỳ thực Trương Thuận hi vọng Diệp Viễn rời đi, bây giờ hắn hết sức kiêng kỵ Diệp Viễn, hơn nữa dọc theo con đường này, thứ Diệp Viễn nhìn thấy quá nhiều, có khả năng sẽ bất lợi đối với nhị tiểu thư.

Nhưng Diệp Viễn muốn đi vào Lương gia, hắn thật sự không có lý do gì để từ chối.

Có Uyển Như tiểu thư ở đây, hắn muốn từ chối cũng vô dụng.

Lương Uyển Như thấy Diệp Viễn nói như thế, trong ánh mắt lộ ra thần sắc mừng rỡ.

Nhấn Mở Bình Luận