Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Diệp Viễn hoàn toàn không biết Lương gia đã coi mình là con dê béo, có ý định ám hại mình.

Hiện tại hắn đang đau đầu là làm thế nào để chữa trị Thần Hải khôi phục lại nguyên lực của mình.

Thần Hải bị tổn hại, nguyên lực mất hết, Diệp Viễn không cách nào luyện đan được.

Không cách nào luyện đan thì cũng không có cách nào chữa trị Thần Hải của hắn.

Đây là một cái tuần hoàn chết, khiến cho hắn vô cùng đau đầu.

Đương nhiên, hiện tại có thể nói Diệp Viễn đối với đan dược hoàn toàn không hề có một chút kiến thức.

Người dùng đan đạo dẫn động Thiên Đạo như hắn, ở nơi này hoàn toàn là một người thường.

Hiện tại hai mắt Diệp Viễn thâm đen!

“Vô Trần tiền bối, không biết ngươi có biện pháp nào để giải trừ khốn cảnh hiện tại của ta không?”

Diệp Viễn bất đắc dĩ, chỉ có thể xin Vô Trần giúp đỡ.

Dù sao, Vô Trần cũng đã từng đi theo Tiên Lâm Thiên Tôn tung hoành Thông Thiên Giới, thứ biết được nhiều hơn so với mình nhiều nhiều lắm.

Vô Trần nói một cách không khách khí: “Hiện tại đã biết cầu cứu lão phu rồi sao? Lúc trước ta đã nói ngươi không nên manh động, hiện tại không phải tự ăn phải ác quả rồi hay sao?”

Diệp Viễn cười ha ha, chỉ cười mà không nói gì.

Vô Trần đấm một quyền vào đài hoa, không khỏi dựng râu trợn mắt nói: “Tiểu tử, không phải ta đang hù dọa ngươi, tình huống bây giờ của ngươi, trên cơ bản xem như là phế vật đi. Biện pháp cũng không phải là không có, nhưng ngươi muốn chữa trị Thần Hải thì ít nhất cũng phải chờ thêm một trăm năm quang cảnh.”

Hai mắt Diệp Viễn lại tỏa sáng, nói: “Có biện pháp là tốt rồi, thời gian một trăm năm thì tính là cái gì?”

Vô Trần cười lạnh nói: “Hừ, thời gian trăm năm đối với ngươi mà nói đương nhiên không tính là cái gì, nhưng mà tiểu bằng hữu kia của ngươi thì không thể đợi được một trăm năm đâu!”

Sắc mặt Diệp Viễn lập tức trở nên khó coi hẳn lên, nói: “Tiền bối, lời này là như thế nào? Chẳng lẽ Trấn Hồn Châu không thể duy trì nổi Linh Tuyết được một trăm năm hay sao?”

Vô Trần cũng bất đắc dĩ nói: “Nếu ta ở thời kỳ toàn thịnh thì đừng nói là trăm năm, cho dù là trăm vạn năm cũng không thành vấn đề. Thế nhưng trạng thái hiện tại của ta, nhiều lắm cũng chỉ có thể duy trì mười năm, sau đó phải lâm vào ngủ say một lần nữa rồi.”

Trong nội tâm Diệp Viễn thoáng “Lộp bộp” một phát, không nghĩ tới trạng thái của Vô Trần lại kém đến mức độ như vậy.

Hắn hít sâu một hơi rồi nói: “Tiền bối, không biết làm thế nào mới có thể giúp người khôi phục lại thực lực?”

Vô Trần thở dài: “Ba Đại Thiên Tôn Linh Bảo cùng với Tiên Lâm Thiên Tôn có huyết mạch tương liên, Tiên Lâm vừa chết đi thì ba Đại Thiên Tôn Linh Bảo đều gặp trọng thương, cho nên lão phu mới bị lâm vào ngủ say. Tuy rằng ngươi đã làm cho lão phu tỉnh lại, nhưng nếu như không thể cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng cho lão phu thì lão phu vẫn sẽ suy tàn như trước cho đến khi ngủ say. Vốn hấp thu Tử Hồn Thụ cũng không nhanh chóng ngủ say lại đến vậy, nhưng mà để duy trì sinh cơ cho tiểu bằng hữu kia của ngươi cho nên tiêu hao không ít lực lượng. Với trạng thái hiện tại của ta, nhiều lắm cũng chỉ có thể duy trì thêm mười năm!”

Bây giờ Diệp Viễn mới biết tình thế nghiêm trọng đến cỡ nào.

Một khi Vô Trần lâm vào ngủ say thì sẽ không còn cách nào duy trì được linh thức cho Mộ Linh Tuyết, nàng cũng sẽ bị chết.

Muốn một mực duy trì Trấn Hồn Châu, vậy thì cần phải liên tục cung cấp chất dinh dưỡng không ngừng!

Thế nhưng, với trạng thái hiện tại của hắn, biết đi nơi nào để cung cấp chất dinh dưỡng đây?

Hết thảy những điều này đều phải đợi sau khi hắn khôi phục lại thực lực rồi nói sau.

Kỳ hạn mười năm, ở Thông Thiên Giới cũng chỉ trôi qua trong nháy mắt như một cái chớp mắt, thậm chí ngay cả tu vi cũng không thể tăng lên một tia.

Điểm này, Diệp Viễn đã sớm biết.

Võ giả ở đây tu hành đều là dùng thời gian mười vạn năm trở lên để tính toán.

Ở Thông Thiên Giới cường giả thần đạo cũng chẳng khác gì là con sâu cái kiến mà thôi.

Chỉ có tu luyện tới Thần Quân Cảnh mới được xem là có chút thành tựu.

Diệp Viễn hít sâu một hơi, mở miệng nói: “Vô Trần tiền bối, phương pháp người vừa mới nói, rốt cuộc là gì?”

Giờ này khắc này Diệp Viễn đã không còn cách nào khác, chỉ có thể gửi hi vọng vào việc mau chóng hoàn thành theo phương pháp như lời của Vô Trần.

Vô Trần khó chịu như vậy cũng là bởi vì nguyên nhân này.

Hắn có biện pháp, nhưng hiện tại Diệp Viễn muốn hoàn thành biện pháp này cũng gần như là chuyện không thể nào.

Hắn nhẹ nhàng thở dài, nói: “Tại Thông Thiên Giới có một loại phương pháp luyện đan, được gọi là trận đạo luyện đan! Bây giờ Thần nguyên của ngươi đã mất hết, chỉ có thể dùng trận đạo này mới luyện chế ra đan dược được. Với trình độ Thần Hải bị hao tổn của ngươi thì chỉ cần Thần đan Nhất Tinh Thiên Văn Đan cấp một hạ phẩm là đủ rồi. Chỉ tiếc, cảnh giới nguyên lực cùng cảnh giới đan đạo cũng đã đột phá đến Thần Cảnh nhưng lại không có trận đạo! Hơn nữa, ngươi lại không hề biết một chút gì về Thần đan, độ khó để luyện chế ra Thần đan hoàn toàn không thể so sánh với đan dược phàm cấp! Đừng nói là mười năm, cho ngươi thời gian một trăm năm cũng chưa chắc có thể luyện chế ra Nhất Tinh Thiên Văn Đan!”

Đan dược Huyền giai từng giúp cho Diệp Viễn quát tháo cả thế giới Tiên Lâm, vậy mà hôm nay cũng chỉ trở thành đan dược phàm cấp trong miệng Vô Trần.

Không phải Vô Trần xem thường Diệp Viễn, mà trên thực tế hắn như vậy đã là vô cùng xem trọng Diệp Viễn rồi.

Đan phương của Tiên Lâm Thiên Tôn có thể dễ dàng luyện chế như vậy hay sao?

Nếu như luyện dược sư bình thường có thể luyện chế ra thì Vô Trần cũng sẽ không tuyệt vọng đến vậy.

Ở Khôi Sơn Thành này, nếu có luyện dược sư có thể luyện chế ra Huyền Nguyên Đan thì cùng lắm chỉ cần giao đan phương cho đối phương thì cũng có thể thành công.

Nhưng vấn đề là Nhất Tinh Thiên Văn Đan này, căn bản là luyện dược sư bình thường không thể luyện chế ra được.

Huyền Nguyên Đan ở trước mặt Nhất Tinh Thiên Văn Đan thì ngay cả tư cách xách giày cũng không có!

Chỉ cần đạt đến cảnh giới cần thiết thì luyện chế Huyền Nguyên Đan cũng không phải việc gì khó.

Tuy Nhất Tinh Thiên Văn Đan là Thần đan cấp một hạ phẩm thì cũng phải cần có khả năng lý giải sâu sắc đối với đan đạo mới có thể luyện chế ra.

Công lực không đủ thì cảnh giới có cao bao nhiêu cũng là mò mẫm vô vọng.

Diệp Viễn trầm tư một lát, sắc mặt ngưng trọng nói: “Tiền bối, người bình thường muốn trở thành Đan Thần nhất tinh sơ cấp phải cần bao lâu?”

Cảnh giới Đan Thần được chia làm Cửu Tinh, Huyền Nguyên Đan cùng Nhất Tinh Thiên Văn Đan đều thuộc về Thần đan cấp một, Nhất Tinh Đan Thần có thể luyện chế được.

Đương nhiên, một cái là Đan Thần sơ cấp, cái khác thì là Đan Thần cao cấp.

Vô Trần nói: "Sự lý giải về đan đạo của ngươi cũng chỉ là lĩnh ngộ được một phần Thiên Đạo của Tiên Lâm! Ngươi có thể dẫn động Thiên Đạo của Tiên Lâm nhưng ở trước mặt Thiên Đạo của Thông Thiên Giới thì căn bản không đáng giá nhắc tới! Đan đạo ở Thông Thiên Giới càng thêm bác đại tinh thâm! Người bình thường cho dù thiên phú về đan đạo vô cùng tốt, cũng phải cần thời gian một ngàn năm mới có thể nắm vững việc luyện chế đan dược một cách sơ bộ để trở thành Đan Thần nhất tinh! Cho nên ở Thông Thiên Giới này, địa vị của Đan Thần cao hơn so với thế giới Tiên Lâm rất nhiều!”

Diệp Viễn nghe vậy thì hít một hơi hơi lạnh, bây giờ hắn mới biết cái viên Huyền Nguyên Đan kia trân quý đến cỡ nào!

Năm đó Diệp Viễn tu luyện tới Đan Đế đỉnh phong cùng lắm cũng chỉ mất thời gian ba trăm năm.

Hiện tại muốn tu luyện tới Đan Thần nhất tinh sơ cấp lại phải cần đến thời gian một ngàn năm!

Hơn nữa, đây chỉ mới là cấp Đan Thần sơ cấp nhất của Nhất Tinh.

Để luyện chế ra Nhất Tinh Thiên Văn Đan thì chắc chắn Đan Thần nhất tinh sơ cấp bình thường không thể luyện ra được.

Tuy rằng Vô Trần chưa nói, nhưng Diệp Viễn đoán chừng, muốn đạt tới trình độ có thể luyện chế được Nhất Tinh Thiên Văn Đan thì chỉ sợ cũng phải mất thời gian ít nhất là hai ngàn năm!

Vừa phục hồi lại tinh thần sau khi khiếp sợ, Diệp Viễn hỏi: “Đã như vậy thì vì sao tiền bối lại nói vãn bối chỉ cần thời gian một trăm năm?”

Vô Trần nói: “Đương nhiên là vì có Trấn Giới Bi! Ngươi đột phá Thần Cảnh thì có thể mở ra một vài công năng của Trấn Giới Bi rồi. Mà Trấn Giới Bi ngoại trừ minh khắc Thiên Đạo của Tiên Lâm thì tác dụng lớn nhất chính là có thể thay đổi tốc độ dòng chảy của thời gian!”

Ánh mắt Diệp Viễn ngưng tụ, chức năng này là thứ mà hắn thèm thuồng đã lâu.

Không nghĩ tới bây giờ hắn lại có thể sử dụng!

Diệp Viễn hoàn toàn không biết Lương gia đã coi mình là con dê béo, có ý định ám hại mình.

Hiện tại hắn đang đau đầu là làm thế nào để chữa trị Thần Hải khôi phục lại nguyên lực của mình.

Thần Hải bị tổn hại, nguyên lực mất hết, Diệp Viễn không cách nào luyện đan được.

Không cách nào luyện đan thì cũng không có cách nào chữa trị Thần Hải của hắn.

Đây là một cái tuần hoàn chết, khiến cho hắn vô cùng đau đầu.

Đương nhiên, hiện tại có thể nói Diệp Viễn đối với đan dược hoàn toàn không hề có một chút kiến thức.

Người dùng đan đạo dẫn động Thiên Đạo như hắn, ở nơi này hoàn toàn là một người thường.

Hiện tại hai mắt Diệp Viễn thâm đen!

“Vô Trần tiền bối, không biết ngươi có biện pháp nào để giải trừ khốn cảnh hiện tại của ta không?”

Diệp Viễn bất đắc dĩ, chỉ có thể xin Vô Trần giúp đỡ.

Dù sao, Vô Trần cũng đã từng đi theo Tiên Lâm Thiên Tôn tung hoành Thông Thiên Giới, thứ biết được nhiều hơn so với mình nhiều nhiều lắm.

Vô Trần nói một cách không khách khí: “Hiện tại đã biết cầu cứu lão phu rồi sao? Lúc trước ta đã nói ngươi không nên manh động, hiện tại không phải tự ăn phải ác quả rồi hay sao?”

Diệp Viễn cười ha ha, chỉ cười mà không nói gì.

Vô Trần đấm một quyền vào đài hoa, không khỏi dựng râu trợn mắt nói: “Tiểu tử, không phải ta đang hù dọa ngươi, tình huống bây giờ của ngươi, trên cơ bản xem như là phế vật đi. Biện pháp cũng không phải là không có, nhưng ngươi muốn chữa trị Thần Hải thì ít nhất cũng phải chờ thêm một trăm năm quang cảnh.”

Hai mắt Diệp Viễn lại tỏa sáng, nói: “Có biện pháp là tốt rồi, thời gian một trăm năm thì tính là cái gì?”

Vô Trần cười lạnh nói: “Hừ, thời gian trăm năm đối với ngươi mà nói đương nhiên không tính là cái gì, nhưng mà tiểu bằng hữu kia của ngươi thì không thể đợi được một trăm năm đâu!”

Sắc mặt Diệp Viễn lập tức trở nên khó coi hẳn lên, nói: “Tiền bối, lời này là như thế nào? Chẳng lẽ Trấn Hồn Châu không thể duy trì nổi Linh Tuyết được một trăm năm hay sao?”

Vô Trần cũng bất đắc dĩ nói: “Nếu ta ở thời kỳ toàn thịnh thì đừng nói là trăm năm, cho dù là trăm vạn năm cũng không thành vấn đề. Thế nhưng trạng thái hiện tại của ta, nhiều lắm cũng chỉ có thể duy trì mười năm, sau đó phải lâm vào ngủ say một lần nữa rồi.”

Trong nội tâm Diệp Viễn thoáng “Lộp bộp” một phát, không nghĩ tới trạng thái của Vô Trần lại kém đến mức độ như vậy.

Hắn hít sâu một hơi rồi nói: “Tiền bối, không biết làm thế nào mới có thể giúp người khôi phục lại thực lực?”

Vô Trần thở dài: “Ba Đại Thiên Tôn Linh Bảo cùng với Tiên Lâm Thiên Tôn có huyết mạch tương liên, Tiên Lâm vừa chết đi thì ba Đại Thiên Tôn Linh Bảo đều gặp trọng thương, cho nên lão phu mới bị lâm vào ngủ say. Tuy rằng ngươi đã làm cho lão phu tỉnh lại, nhưng nếu như không thể cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng cho lão phu thì lão phu vẫn sẽ suy tàn như trước cho đến khi ngủ say. Vốn hấp thu Tử Hồn Thụ cũng không nhanh chóng ngủ say lại đến vậy, nhưng mà để duy trì sinh cơ cho tiểu bằng hữu kia của ngươi cho nên tiêu hao không ít lực lượng. Với trạng thái hiện tại của ta, nhiều lắm cũng chỉ có thể duy trì thêm mười năm!”

Bây giờ Diệp Viễn mới biết tình thế nghiêm trọng đến cỡ nào.

Một khi Vô Trần lâm vào ngủ say thì sẽ không còn cách nào duy trì được linh thức cho Mộ Linh Tuyết, nàng cũng sẽ bị chết.

Muốn một mực duy trì Trấn Hồn Châu, vậy thì cần phải liên tục cung cấp chất dinh dưỡng không ngừng!

Thế nhưng, với trạng thái hiện tại của hắn, biết đi nơi nào để cung cấp chất dinh dưỡng đây?

Hết thảy những điều này đều phải đợi sau khi hắn khôi phục lại thực lực rồi nói sau.

Kỳ hạn mười năm, ở Thông Thiên Giới cũng chỉ trôi qua trong nháy mắt như một cái chớp mắt, thậm chí ngay cả tu vi cũng không thể tăng lên một tia.

Điểm này, Diệp Viễn đã sớm biết.

Võ giả ở đây tu hành đều là dùng thời gian mười vạn năm trở lên để tính toán.

Ở Thông Thiên Giới cường giả thần đạo cũng chẳng khác gì là con sâu cái kiến mà thôi.

Chỉ có tu luyện tới Thần Quân Cảnh mới được xem là có chút thành tựu.

Diệp Viễn hít sâu một hơi, mở miệng nói: “Vô Trần tiền bối, phương pháp người vừa mới nói, rốt cuộc là gì?”

Giờ này khắc này Diệp Viễn đã không còn cách nào khác, chỉ có thể gửi hi vọng vào việc mau chóng hoàn thành theo phương pháp như lời của Vô Trần.

Vô Trần khó chịu như vậy cũng là bởi vì nguyên nhân này.

Hắn có biện pháp, nhưng hiện tại Diệp Viễn muốn hoàn thành biện pháp này cũng gần như là chuyện không thể nào.

Hắn nhẹ nhàng thở dài, nói: “Tại Thông Thiên Giới có một loại phương pháp luyện đan, được gọi là trận đạo luyện đan! Bây giờ Thần nguyên của ngươi đã mất hết, chỉ có thể dùng trận đạo này mới luyện chế ra đan dược được. Với trình độ Thần Hải bị hao tổn của ngươi thì chỉ cần Thần đan Nhất Tinh Thiên Văn Đan cấp một hạ phẩm là đủ rồi. Chỉ tiếc, cảnh giới nguyên lực cùng cảnh giới đan đạo cũng đã đột phá đến Thần Cảnh nhưng lại không có trận đạo! Hơn nữa, ngươi lại không hề biết một chút gì về Thần đan, độ khó để luyện chế ra Thần đan hoàn toàn không thể so sánh với đan dược phàm cấp! Đừng nói là mười năm, cho ngươi thời gian một trăm năm cũng chưa chắc có thể luyện chế ra Nhất Tinh Thiên Văn Đan!”

Đan dược Huyền giai từng giúp cho Diệp Viễn quát tháo cả thế giới Tiên Lâm, vậy mà hôm nay cũng chỉ trở thành đan dược phàm cấp trong miệng Vô Trần.

Không phải Vô Trần xem thường Diệp Viễn, mà trên thực tế hắn như vậy đã là vô cùng xem trọng Diệp Viễn rồi.

Đan phương của Tiên Lâm Thiên Tôn có thể dễ dàng luyện chế như vậy hay sao?

Nếu như luyện dược sư bình thường có thể luyện chế ra thì Vô Trần cũng sẽ không tuyệt vọng đến vậy.

Ở Khôi Sơn Thành này, nếu có luyện dược sư có thể luyện chế ra Huyền Nguyên Đan thì cùng lắm chỉ cần giao đan phương cho đối phương thì cũng có thể thành công.

Nhưng vấn đề là Nhất Tinh Thiên Văn Đan này, căn bản là luyện dược sư bình thường không thể luyện chế ra được.

Huyền Nguyên Đan ở trước mặt Nhất Tinh Thiên Văn Đan thì ngay cả tư cách xách giày cũng không có!

Chỉ cần đạt đến cảnh giới cần thiết thì luyện chế Huyền Nguyên Đan cũng không phải việc gì khó.

Tuy Nhất Tinh Thiên Văn Đan là Thần đan cấp một hạ phẩm thì cũng phải cần có khả năng lý giải sâu sắc đối với đan đạo mới có thể luyện chế ra.

Công lực không đủ thì cảnh giới có cao bao nhiêu cũng là mò mẫm vô vọng.

Diệp Viễn trầm tư một lát, sắc mặt ngưng trọng nói: “Tiền bối, người bình thường muốn trở thành Đan Thần nhất tinh sơ cấp phải cần bao lâu?”

Cảnh giới Đan Thần được chia làm Cửu Tinh, Huyền Nguyên Đan cùng Nhất Tinh Thiên Văn Đan đều thuộc về Thần đan cấp một, Nhất Tinh Đan Thần có thể luyện chế được.

Đương nhiên, một cái là Đan Thần sơ cấp, cái khác thì là Đan Thần cao cấp.

Vô Trần nói: "Sự lý giải về đan đạo của ngươi cũng chỉ là lĩnh ngộ được một phần Thiên Đạo của Tiên Lâm! Ngươi có thể dẫn động Thiên Đạo của Tiên Lâm nhưng ở trước mặt Thiên Đạo của Thông Thiên Giới thì căn bản không đáng giá nhắc tới! Đan đạo ở Thông Thiên Giới càng thêm bác đại tinh thâm! Người bình thường cho dù thiên phú về đan đạo vô cùng tốt, cũng phải cần thời gian một ngàn năm mới có thể nắm vững việc luyện chế đan dược một cách sơ bộ để trở thành Đan Thần nhất tinh! Cho nên ở Thông Thiên Giới này, địa vị của Đan Thần cao hơn so với thế giới Tiên Lâm rất nhiều!”

Diệp Viễn nghe vậy thì hít một hơi hơi lạnh, bây giờ hắn mới biết cái viên Huyền Nguyên Đan kia trân quý đến cỡ nào!

Năm đó Diệp Viễn tu luyện tới Đan Đế đỉnh phong cùng lắm cũng chỉ mất thời gian ba trăm năm.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận