“Lương gia thì quên đi, tiền bối, chúng ta nên đi đâu để mua linh dược?” Diệp Viễn nói.
Vô Trần nói: “Đi Vạn Bảo Lâu đi! Vạn Bảo Lâu dưới trướng Vạn Bảo Thiên Đế, danh tiếng này vẫn rất có bảo đảm. Khi Tiên Lâm Thiên Tôn còn tại thế cũng thích đến Vạn Bảo Lâu mua đồ.”
Diệp Viễn gật gật đầu, ngay cả Tiên Lâm Thiên Tôn còn tán thành thì tất nhiên hắn cũng sẽ không có ý kiến gì.
Sắp xếp xong xuôi, Diệp Viễn lập tức ra khỏi Lương gia.
Đi không bao xa, trong đầu Diệp Viễn vang lên giọng nói của Vô Trần.
“Tiểu tử, có cái đuôi đi theo ngươi, là tên Trương Thuận kia.”
Trong nội tâm Diệp Viễn cả kinh, nhưng mặt lại không đổi sắc, tiếp tục đi về phía trước.
Thông Thiên Giới hoàn toàn bất đồng với thế giới Tiên Lâm, thần thức của Diệp Viễn ở chỗ này chỉ có thể dò xét trong khoảng cách trên dưới mười trượng.
Hơn nữa Thiên Đạo ở đây áp chế võ giả cực kỳ lợi hại.
Võ giả dưới Thần Quân Cảnh không cách nào phi hành được!
Cho nên cảm giác của Diệp Viễn không hề nhạy cảm như ở thế giới Tiên Lâm.
Cũng may Vô Trần vô cùng cường đại, gần như là nhận ra sự tồn tại của Trương Thuận trước tiên.
Trương Thuận nhìn mình chằm chằm, chỉ sợ là không hề có hảo tâm gì.
“Xem ra, Lương Minh Vũ đã động tâm tư gì không đứng đắn rồi.” Diệp Viễn trả lời.
"Ừm, hết tám phần là vừa ý cái gọi là thuật ngự thú kia của ngươi.” Vô Trần nói.
"Không thể trở lại Lương gia nữa, ta nên làm gì bây giờ?” Diệp Viễn hỏi.
“Không sao, trên tay ngươi có Thần Nguyên Thạch, có thể đi Vạn Bảo Lâu thuê một gian phòng để tu luyện, chuyên tâm thôi diễn trận đạo và đan đạo. Nhưng mà cái này cũng phải xem ngộ tính của ngươi. Nếu như tiêu hao hết Thần Nguyên Thạch trước mà ngươi vẫn không cách nào luyện chế ra Thần Nguyên Đan thì cái cái mạng nhỏ này của ngươi... sợ rằng khó bảo toàn nổi.” Vô Trần nói.
Lông mi Diệp Viễn giương lên, nhưng ý chí chiến đấu lại sục sôi nói: “Hừ, cái này giống như là ép ta vào con đường chết sao? Xem ra, cũng chỉ có thể đập nồi dìm thuyền rồi.”
Bây giờ Diệp Viễn chỉ là một tên phế nhân, có thể khiến cho Lương Minh Vũ động tâm, chỉ sợ cũng chỉ có cái thuật ngự thú không tồn tại kia, điểm này cũng không khó đoán.
Vừa hay đi ra kịp lúc, chậm thêm một chút nữa, chỉ sợ ngay cả cửa lớn của Lương gia cũng không kịp tới rồi.
Cũng may, Vạn Bảo Lâu là khu vực phồn hoa nhất Khôi Sơn Thành, khoảng cách với Lương gia cũng không tính là quá xa.
Sau khi nghe ngóng thêm một chút, Diệp Viễn đi thẳng tới Vạn Bảo Lâu.
"Oa, Vạn Bảo Lâu khí phái quá!”
Trước mắt hắn là một tòa nhà tráng lệ.
Các cột được chạm khắc, tường xây bằng ngọc bích, rộng lớn đại khí, hoàn toàn không có khí tức của nhà giàu mới nổi.
“Hừ, Vạn Bảo Thiên Đế dùng khí chứng đạo, là Thiên Đế giàu có nhất cái Thông Thiên Giới này! Cho dù nơi đây vắng vẻ nhất Khôi Sơn Thành thì Vạn Bảo Lâu cũng không phải thứ mà loại thổ dân như Lương gia có thể ganh đua so sánh.” Vô Trần nói.
Diệp Viễn nghe đến thất thần, nhưng mà rất nhanh chóng hắn đã thu liễm tinh thần, bước vào trong Vạn Bảo Lâu.
“Vị công tử này, Vạn Bảo Lâu chúng ta cái gì cần có đều có, không biết ngài cần gì?” Một thị nữ xinh đẹp chạy ra đón chào.
Nàng tên là Hồng m, chuyên môn phụ trách dẫn dắt khách hàng vào mua sắm.
Nhìn thấy Hồng m, ánh mắt Diệp Viễn không khỏi ngưng tụ.
Một thị nữ nho nhỏ mà lại là cường giả Thần Cảnh!
Cái Vạn Bảo Lâu này quả nhiên không phải dạng tầm thường!
Hơn nữa, có lẽ Hồng m này liếc mắt cũng có thể xem thấu được mình, tuy trong ánh mắt mang theo một chút khinh thường nhưng lại che dấu vô cùng tốt, trong lời nói càng nghe không ra một tia không kiên nhẫn nào.
Quả nhiên không hổ là thế lực dưới trướng Thiên Đế!
“Ta cần năm cân Thần Vũ Ti, tám cân Kim Phượng Tiên Thảo, sáu cân Thiên Tằm Tinh...”
Diệp Viễn một hơi báo ra năm sáu loại linh dược Thần cấp tầng một, những linh dược này tuy là linh dược Thần cấp, nhưng đều là cấp nhập môn.
Hồng m nghe thấy mấy thứ này không khỏi sững sờ, nhưng mà rất nhanh cũng đã bình thường trở lại.
Những linh dược này đều là linh dược cho luyện dược sư mới nhập môn, bình thường đều là dành cho nhân vật mới nhập môn luyện tập.
Trên người thiếu niên trước mắt này không có chút chấn động Thần Nguyên nào, chỉ sợ là một tên phế nhân, hẳn là hạ nhân của một đại sư Đan Thần nào đó, làm chân chạy vặt cho người ta.
"Được, công tử, ta lập tức phái người đi lấy. Còn cần cái gì nữa không?” Hồng m lại hỏi.
Diệp Viễn nói: “Ta muốn thuê một gian phòng để tu luyện.”
Hồng m sững sờ, mua nhiều linh dược như vậy tiến vào phòng tu luyện để làm gì?
Chẳng lẽ không mang về cho vị đại sư kia hay sao?
Một tên hạ nhân, làm sao dám lớn mật như thế?
Nghi hoặc thì nghi hoặc, Hồng m vẫn làm ra bộ dáng tươi cười chân thành nói: "Phòng tu luyện của Vạn Bảo Lâu chúng ta được chia làm bốn cấp Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Phòng tu luyện Thiên cấp có giá một ngàn Thần Nguyên Thạch hạ phẩm một ngày, phòng tu luyện Địa cấp có giá năm trăm Thần Nguyên Thạch hạ phẩm một ngày, phòng tu luyện Huyền cấp giá một trăm Thần Nguyên Thạch hạ phẩm một ngày, phòng tu luyện Hoàng cấp giá mười Thần Nguyên Thạch hạ phẩm một ngày.”
Vẻ mặt Diệp Viễn không khỏi cứng đờ.
Quá đắt!
Vốn hắn có ý định thuê mười ngày, mới có một chút mà đã bay hết một trăm Thần Nguyên Thạch hạ phẩm, mà Lương Uyển Như chỉ đưa cho hắn tổng cộng không quá một trăm ba mươi lăm viên Thần Nguyên Thạch.
Ngoại trừ phí mua linh dược ra, hắn còn tu luyện cái gì nữa?
Diệp Viễn biết rõ, sức mua của Thần Nguyên Thạch vẫn tương đối tốt.
Thế nhưng, phòng tu luyện của Vạn Bảo Lâu này cũng không khỏi quá đắt.
“Cái này... có phòng tu luyện rẻ hơn một chút nữa hay không?” Diệp Viễn mặt dày mày dạn hỏi.
Trong nội tâm Diệp Viễn cười khổ một phen, không ngờ chính mình vậy mà cũng có ngày chán nản đến bực này.
Cũng may, trước khi hắn đến Thông Thiên Giới đã có chuẩn bị tâm lý, cũng không đến mức có sự chênh lệch tâm lý quá lớn, chỉ là có chút cảm khái mà thôi.
Trong nội tâm Hồng m có chút xem thường, không có tiền thì làm được tích sự gì!
Xem thường thì xem thường, nhưng Hồng m là một thị nữ vô cùng chuyên nghiệp, nàng mỉm cười nói với Diệp Viễn: “Đương nhiên, chúng ta nơi này còn có phòng tu luyện không có phẩm cấp, chỉ cần bốn viên Thần Nguyên Thạch hạ phẩm một ngày. Nhưng mà hiệu quả của phòng tu luyện không có phẩm cấp này lại kém hơn rất nhiều, tính giá so ra cũng không hề cao, công tử thật sự muốn thuê sao?”
Hai mắt Diệp Viễn tỏa sáng, hắn chỉ là thử hỏi thăm dò một chút, không ngờ thật đúng là có.
Hắn thuê phòng tu luyện chỉ là vì luyện đan, có tệ hơn nữa cũng không sao cả.
Hiện tại, căn bản hắn cũng không có tư cách để tu luyện.
"Được, ta thuê mười ngày! Ngươi cho người mang linh dược đến phòng tu luyện đi!” Diệp Viễn vừa đi vừa nói.
Hồng m không ngờ, Diệp Viễn thật sự thuê rồi.
Nàng vô cùng khó hiểu hành vi của Diệp Viễn, chẳng lẽ thiếu niên này ngay cả Thần Nguyên cũng không có mà lại là muốn tự mình luyện đan?
Nói đùa gì vậy!
Hồng m lại mỉm cười một cách chuyên nghiệp nói: "Vâng công tử, cộng với linh dược ngài mua trước đó, tổng cộng là sáu mươi tám viên Thần Nguyên Thạch hạ phẩm, mời ngài thanh toán trước.”
Diệp Viễn đau lòng một phen, từ trong nhẫn chứa đồ lấy ra sáu mươi tám viên Thần Nguyên Thạch để thanh toán sổ sách.
Lần này, trong nhẫn trữ vật của hắn chỉ còn lại có sáu mươi bảy viên Thần Nguyên Thạch.
Nếu như hắn không thể nào dùng sáu mươi bảy viên Thần Nguyên Thạch này để luyện chế ra Thần Nguyên Đan, vậy thì thứ chờ đợi hắn chính là tử vong!
Hiện tại, Diệp Viễn đã không còn đường lui nữa rồi!
“Đúng rồi, nếu như ta có thể luyện chế ra Thần Nguyên Đan, vậy Vạn Bảo Lâu các ngươi có thu hay không?” Bỗng nhiên Diệp Viễn mở miệng hỏi.
Hồng m sững sờ, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải người như vậy!
Mua linh dược ở Vạn Bảo Lâu sau đó luyện chế thành đan dược bán lại cho Vạn Bảo Lâu!
Nhưng mà nàng đã vững tin một điểm, thiếu niên này thuê phòng tu luyện thật sự là muốn tự mình luyện đan!
Thế nhưng, một tên thiếu niên ngay cả Thần Nguyên cũng không có, hắn dựa vào... không đúng, là trận đạo luyện đan!
Bỗng nhiên toàn thân Hồng m chấn động, nghĩ tới các loại khả năng.
Thế nhưng, điều này làm sao có thể?
Trong cả Khôi Sơn Thành này không một ai có thể làm được trận đạo luyện đan hết?
“Lương gia thì quên đi, tiền bối, chúng ta nên đi đâu để mua linh dược?” Diệp Viễn nói.
Vô Trần nói: “Đi Vạn Bảo Lâu đi! Vạn Bảo Lâu dưới trướng Vạn Bảo Thiên Đế, danh tiếng này vẫn rất có bảo đảm. Khi Tiên Lâm Thiên Tôn còn tại thế cũng thích đến Vạn Bảo Lâu mua đồ.”
Diệp Viễn gật gật đầu, ngay cả Tiên Lâm Thiên Tôn còn tán thành thì tất nhiên hắn cũng sẽ không có ý kiến gì.
Sắp xếp xong xuôi, Diệp Viễn lập tức ra khỏi Lương gia.
Đi không bao xa, trong đầu Diệp Viễn vang lên giọng nói của Vô Trần.
“Tiểu tử, có cái đuôi đi theo ngươi, là tên Trương Thuận kia.”
Trong nội tâm Diệp Viễn cả kinh, nhưng mặt lại không đổi sắc, tiếp tục đi về phía trước.
Thông Thiên Giới hoàn toàn bất đồng với thế giới Tiên Lâm, thần thức của Diệp Viễn ở chỗ này chỉ có thể dò xét trong khoảng cách trên dưới mười trượng.
Hơn nữa Thiên Đạo ở đây áp chế võ giả cực kỳ lợi hại.
Võ giả dưới Thần Quân Cảnh không cách nào phi hành được!
Cho nên cảm giác của Diệp Viễn không hề nhạy cảm như ở thế giới Tiên Lâm.
Cũng may Vô Trần vô cùng cường đại, gần như là nhận ra sự tồn tại của Trương Thuận trước tiên.
Trương Thuận nhìn mình chằm chằm, chỉ sợ là không hề có hảo tâm gì.
“Xem ra, Lương Minh Vũ đã động tâm tư gì không đứng đắn rồi.” Diệp Viễn trả lời.
"Ừm, hết tám phần là vừa ý cái gọi là thuật ngự thú kia của ngươi.” Vô Trần nói.
"Không thể trở lại Lương gia nữa, ta nên làm gì bây giờ?” Diệp Viễn hỏi.
“Không sao, trên tay ngươi có Thần Nguyên Thạch, có thể đi Vạn Bảo Lâu thuê một gian phòng để tu luyện, chuyên tâm thôi diễn trận đạo và đan đạo. Nhưng mà cái này cũng phải xem ngộ tính của ngươi. Nếu như tiêu hao hết Thần Nguyên Thạch trước mà ngươi vẫn không cách nào luyện chế ra Thần Nguyên Đan thì cái cái mạng nhỏ này của ngươi... sợ rằng khó bảo toàn nổi.” Vô Trần nói.
Lông mi Diệp Viễn giương lên, nhưng ý chí chiến đấu lại sục sôi nói: “Hừ, cái này giống như là ép ta vào con đường chết sao? Xem ra, cũng chỉ có thể đập nồi dìm thuyền rồi.”
Bây giờ Diệp Viễn chỉ là một tên phế nhân, có thể khiến cho Lương Minh Vũ động tâm, chỉ sợ cũng chỉ có cái thuật ngự thú không tồn tại kia, điểm này cũng không khó đoán.
Vừa hay đi ra kịp lúc, chậm thêm một chút nữa, chỉ sợ ngay cả cửa lớn của Lương gia cũng không kịp tới rồi.
Cũng may, Vạn Bảo Lâu là khu vực phồn hoa nhất Khôi Sơn Thành, khoảng cách với Lương gia cũng không tính là quá xa.
Sau khi nghe ngóng thêm một chút, Diệp Viễn đi thẳng tới Vạn Bảo Lâu.
"Oa, Vạn Bảo Lâu khí phái quá!”
Trước mắt hắn là một tòa nhà tráng lệ.
Các cột được chạm khắc, tường xây bằng ngọc bích, rộng lớn đại khí, hoàn toàn không có khí tức của nhà giàu mới nổi.
“Hừ, Vạn Bảo Thiên Đế dùng khí chứng đạo, là Thiên Đế giàu có nhất cái Thông Thiên Giới này! Cho dù nơi đây vắng vẻ nhất Khôi Sơn Thành thì Vạn Bảo Lâu cũng không phải thứ mà loại thổ dân như Lương gia có thể ganh đua so sánh.” Vô Trần nói.
Diệp Viễn nghe đến thất thần, nhưng mà rất nhanh chóng hắn đã thu liễm tinh thần, bước vào trong Vạn Bảo Lâu.
“Vị công tử này, Vạn Bảo Lâu chúng ta cái gì cần có đều có, không biết ngài cần gì?” Một thị nữ xinh đẹp chạy ra đón chào.
Nàng tên là Hồng m, chuyên môn phụ trách dẫn dắt khách hàng vào mua sắm.
Nhìn thấy Hồng m, ánh mắt Diệp Viễn không khỏi ngưng tụ.
Một thị nữ nho nhỏ mà lại là cường giả Thần Cảnh!
Cái Vạn Bảo Lâu này quả nhiên không phải dạng tầm thường!
Hơn nữa, có lẽ Hồng m này liếc mắt cũng có thể xem thấu được mình, tuy trong ánh mắt mang theo một chút khinh thường nhưng lại che dấu vô cùng tốt, trong lời nói càng nghe không ra một tia không kiên nhẫn nào.
Quả nhiên không hổ là thế lực dưới trướng Thiên Đế!
“Ta cần năm cân Thần Vũ Ti, tám cân Kim Phượng Tiên Thảo, sáu cân Thiên Tằm Tinh...”
Diệp Viễn một hơi báo ra năm sáu loại linh dược Thần cấp tầng một, những linh dược này tuy là linh dược Thần cấp, nhưng đều là cấp nhập môn.
Hồng m nghe thấy mấy thứ này không khỏi sững sờ, nhưng mà rất nhanh cũng đã bình thường trở lại.
Những linh dược này đều là linh dược cho luyện dược sư mới nhập môn, bình thường đều là dành cho nhân vật mới nhập môn luyện tập.
Trên người thiếu niên trước mắt này không có chút chấn động Thần Nguyên nào, chỉ sợ là một tên phế nhân, hẳn là hạ nhân của một đại sư Đan Thần nào đó, làm chân chạy vặt cho người ta.
"Được, công tử, ta lập tức phái người đi lấy. Còn cần cái gì nữa không?” Hồng m lại hỏi.
Diệp Viễn nói: “Ta muốn thuê một gian phòng để tu luyện.”
Hồng m sững sờ, mua nhiều linh dược như vậy tiến vào phòng tu luyện để làm gì?
Chẳng lẽ không mang về cho vị đại sư kia hay sao?
Một tên hạ nhân, làm sao dám lớn mật như thế?
Nghi hoặc thì nghi hoặc, Hồng m vẫn làm ra bộ dáng tươi cười chân thành nói: "Phòng tu luyện của Vạn Bảo Lâu chúng ta được chia làm bốn cấp Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Phòng tu luyện Thiên cấp có giá một ngàn Thần Nguyên Thạch hạ phẩm một ngày, phòng tu luyện Địa cấp có giá năm trăm Thần Nguyên Thạch hạ phẩm một ngày, phòng tu luyện Huyền cấp giá một trăm Thần Nguyên Thạch hạ phẩm một ngày, phòng tu luyện Hoàng cấp giá mười Thần Nguyên Thạch hạ phẩm một ngày.”
Vẻ mặt Diệp Viễn không khỏi cứng đờ.
Quá đắt!
Vốn hắn có ý định thuê mười ngày, mới có một chút mà đã bay hết một trăm Thần Nguyên Thạch hạ phẩm, mà Lương Uyển Như chỉ đưa cho hắn tổng cộng không quá một trăm ba mươi lăm viên Thần Nguyên Thạch.
Ngoại trừ phí mua linh dược ra, hắn còn tu luyện cái gì nữa?
Diệp Viễn biết rõ, sức mua của Thần Nguyên Thạch vẫn tương đối tốt.
Thế nhưng, phòng tu luyện của Vạn Bảo Lâu này cũng không khỏi quá đắt.
“Cái này... có phòng tu luyện rẻ hơn một chút nữa hay không?” Diệp Viễn mặt dày mày dạn hỏi.
Trong nội tâm Diệp Viễn cười khổ một phen, không ngờ chính mình vậy mà cũng có ngày chán nản đến bực này.
Cũng may, trước khi hắn đến Thông Thiên Giới đã có chuẩn bị tâm lý, cũng không đến mức có sự chênh lệch tâm lý quá lớn, chỉ là có chút cảm khái mà thôi.
Trong nội tâm Hồng m có chút xem thường, không có tiền thì làm được tích sự gì!
Xem thường thì xem thường, nhưng Hồng m là một thị nữ vô cùng chuyên nghiệp, nàng mỉm cười nói với Diệp Viễn: “Đương nhiên, chúng ta nơi này còn có phòng tu luyện không có phẩm cấp, chỉ cần bốn viên Thần Nguyên Thạch hạ phẩm một ngày. Nhưng mà hiệu quả của phòng tu luyện không có phẩm cấp này lại kém hơn rất nhiều, tính giá so ra cũng không hề cao, công tử thật sự muốn thuê sao?”
Hai mắt Diệp Viễn tỏa sáng, hắn chỉ là thử hỏi thăm dò một chút, không ngờ thật đúng là có.
Hắn thuê phòng tu luyện chỉ là vì luyện đan, có tệ hơn nữa cũng không sao cả.
Hiện tại, căn bản hắn cũng không có tư cách để tu luyện.
"Được, ta thuê mười ngày! Ngươi cho người mang linh dược đến phòng tu luyện đi!” Diệp Viễn vừa đi vừa nói.
Hồng m không ngờ, Diệp Viễn thật sự thuê rồi.
Nàng vô cùng khó hiểu hành vi của Diệp Viễn, chẳng lẽ thiếu niên này ngay cả Thần Nguyên cũng không có mà lại là muốn tự mình luyện đan?
Nói đùa gì vậy!
Hồng m lại mỉm cười một cách chuyên nghiệp nói: "Vâng công tử, cộng với linh dược ngài mua trước đó, tổng cộng là sáu mươi tám viên Thần Nguyên Thạch hạ phẩm, mời ngài thanh toán trước.”
Diệp Viễn đau lòng một phen, từ trong nhẫn chứa đồ lấy ra sáu mươi tám viên Thần Nguyên Thạch để thanh toán sổ sách.
Lần này, trong nhẫn trữ vật của hắn chỉ còn lại có sáu mươi bảy viên Thần Nguyên Thạch.
Nếu như hắn không thể nào dùng sáu mươi bảy viên Thần Nguyên Thạch này để luyện chế ra Thần Nguyên Đan, vậy thì thứ chờ đợi hắn chính là tử vong!
Hiện tại, Diệp Viễn đã không còn đường lui nữa rồi!
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!