Thần Vũ Ti hóa thành những sợi chân nguyên nhỏ bé giống như mật ngọt chạy vào trong cơ thể rồi tiến vào tứ chi bách hải của Diệp Viễn. Sau đó tất cả đều hội tụ vào trong thần hải của hắn. Diệp Viễn nhắm hai mắt lại, cẩn thận cảm nhận dược tính của Thần Vũ Ti.
Những tri thức mà Vô Trần đã từng giảng giải nhanh chóng xuất hiện ở trong não hải của hắn, cùng những thứ mà hắn lĩnh ngộ được, hắn đem cả hai ra kiểm chứng với nhau.
Nhưng dược lực của Thần Vũ Ti sau khi tiến vào thức hải của Diệp Viễn thì lập tức vô hình tiêu tán một cách rất nhanh chóng.
Rất nhanh sau đó, thức hải của Diệp Viễn đã trở nên khô cạn.
"Ta nói này. Ngươi làm như vậy chỉ là lãng phí linh dược mà thôi. Ngươi cứ tiêu hóa những thứ mà ta đã nói với ngươi xem sao?"
Vô Trần đáng trách mắng thì bỗng nhiên phát hiện Diệp Viễn không để ý tới mình.
Vô Trần bất đắc dĩ đành phải im miệng.
Hai ngày sau, Diện Viễn lại nuốt xuống một phần Thần Vũ Ti nữa.
Vô Trần biết mình không làm gì được Diệp Viễn cả nên chỉ đành mắng hắn là đồ bại gia.
Thế nhưng Diệp Viễn vẫn một mình một ý, giống như không nghe thấy lời nói của hắn vậy.
Lúc này Vô Trần mới phát hiện ra, kể từ lần đầu tiên thôn phục Thần Vũ Ti thì Diệp Viễn đã không còn để ý đến mình nữa.
"Gia hỏa này, hắn không phải là... !"
Vô Trần hít sâu một hơi, ánh mắt hắn nhìn về phía Diệp Viễn cũng trở nên vô cùng quái dị.
Sau đó hắn im miệng rồi yên lặng nhìn vào Diệp Viễn.
Diệp Viễn đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Vô Trần. Hắn giống như một bức tượng gỗ, cứ cách một hai ngày lại thôn phục một phần linh dược.
Linh dược cứ từng phần từng phần giảm xuống. Nhưng Diệp Viễn lại chưa có dấu hiệu nào là sẽ ngừng lại cả.
Trong nháy mắt, ba mươi ngày đã trôi qua. Mười phần linh dược bây giờ chỉ còn lại bốn phần. Ba mươi ngày, trong vòng ba mươi ngày Diệp Viễn đã tiêu hao hết sáu phần linh dược. Khi hắn mở mắt ra thì hắn bỗng phát hiện thấy, hơi thở của Vô Trần trở nên vô cùng gấp gáp. Rồi sau đó nhìn hắn giống như đang nhìn thấy quỷ vậy.
Diệp Viễn tò mò hỏi:"Tiền bối, ngươi đang nhìn cái gì vậy? Không lẽ trên mặt ta nở ra đóa hoa hay sao?"
Vô Trần hít sâu một hơi để cho tâm tình của mình bình tĩnh lại, sau đó hắn liền hỏi Diệp Viễn: "Không lẽ ngươi đều nắm giữ rồi ư?"
Lúc nói ra câu hỏi đó, hắn bỗng nhiên có chút hoảng hốt.
Diệp Viễn cảm thấy sửng sốt, sau đó hắn mới hiểu ra Vô Trần đang hỏi hắn có phải là đã nắm rõ được dược tính của linh dược hay không.
Diệp Viễn nhắm mắt lại một lần nữa, sau đó hắn vui mừng phát hiện ra mình đã nắm giữ đến bảy tám phần dược tính của những linh dược này.
Phát hiện này làm cho hắn cảm thấy vô cùng vui mừng. Lúc này hắn cảm thấy mình giống như là đang nằm mơ vậy
Trong giấc mơ hắn đang không ngừng lĩnh ngộ dược tính của những linh dược này. Cũng không biết đã trải qua thời gian bao nhiêu lâu thì hắn đã hiểu rõ được toàn bộ. Lúc đầu hắn cứ ngỡ đây chỉ là một giấc mơ mà thôi, nhưng không nghĩ sau khi tỉnh lại rồi những dược tính này hắn vẫn hiểu được. Loại cảm giác này đúng là kỳ lạ.
Diệp Viễn tỏ vẻ vui mừng rồi vội vàng hỏi Vô Trần: "Tiền bối, ta đã nắm được bảy tám thành của dược tính rồi. Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Vô Trần nhích nhích khóe miệng rồi hỏi: "Có phải ngươi có cảm giác rằng thời gian ba mươi ngày này giống như là đang nằm mơ có phải không?"
Diệp Viễn sửng sốt, không khỏi ngạc nhiên nói: "Ba mươi ngày, đã đi qua ba mươi ngày ư?"
Chẳng qua chỉ là một giấc mơ thôi mà, trong mơ hắn cảm thấy thời gian rất dài, trôi đi rất lâu. Nhưng sau khi tỉnh lại thì hắn không thấy như vậy. Nhưng nghe Vô Trần nói thì, ba mươi ngày đã trôi qua rồi.
Hắn càng nói Diệp Viễn lại càng nghi hoặc, không rõ ràng đã phát sinh chuyện gì.
Không rõ nguyên nhân gì mà tự nhiên hắn lại nắm rõ dược tính của những linh dược này nữa.
"Có phải ngươi đã có một giấc mơ?" Vô Trần bỗng nhiên hỏi.
Diệp Viễn thành thật gật đầu.
"Trong giấc mơ đó có phải ngươi cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu không?"
Diệp Viễn lại gật đầu thêm lần nữa.
Vô Trần thở dài một hơi rồi nói: "Tiểu tử ngươi đúng là may mắn, không biết như thế nào lại tiến vào cảnh giới Vô Ngã rồi!"
"Cảnh giới Vô Ngã ư?" Diệp Viễn thì thầm, hiển nhiên hắn cũng không biết gì về cảnh giới này hết.
Vô Trần nói: "Không sai, nó gọi là cảnh giới Vô Ngã, đó là một trạng thái giống như thần du vật ngoại vậy. Trong trạng thái đó học điều gì cũng đều rất nhanh chóng. Từ lúc ngươi tiến đến cảnh giới Vô Ngã cho đến bây giờ đã trôi qua được ba mươi ngày rồi. Trong ba mươi ngày đó ngươi lại có thể hiểu rõ được bảy, tám thành dược tính trong linh dược, điều này có thể xem là thần tích. Cũng chỉ có cảnh giới Vô Ngã mới có được hiệu quả thần kỳ như vậy mà thôi."
Diệp Viễn kinh ngạc nói: "Còn có kiểu cảnh giới như vậy ư? Vậy không lẽ ta chỉ cần dùng một trăm ngày là đã có thể tu luyện thành Thần Nguyên Đan rồi sao?"
"Ta nhổ vào, ngươi đúng là không biết xấu hổ. Ngươi cho rằng có thể dễ dàng đi vào cảnh giới Vô Ngã sao. Giống như ngươi phải thật vô cùng may mắn thì mới có thể vào được. Trong trăm vạn võ giả dưới Thần Quân Cảnh thì chưa chắc đã có một người có thể đi vào được đâu, trong đó bao gồm cả Khuy Thiên Thần Cảnh cùng với Quy Khư Thần Cảnh đó. Tiến vào được lần đầu tiên đã rất khó rồi. Muốn tiến vào thêm một lần nữa ư? Tỷ lệ đó so với lần đầu tiên còn thấp hơn nữa!" Vô Trần nói.
Diệp Viễn nghe xong cũng âm thầm líu lưỡi, xem ra bản thân mình đúng là gặp siêu vận may rồi.
"Tiền bối, cảnh giới Vô Ngã này, rốt cục nó là cảnh giới như thế nào vậy?" Diệp Viễn tò mò hỏi.
"Phía sau Thần Cảnh lại có cảnh giới cao hơn nữa. Tâm cảnh Thiên Nhân Hợp Nhất cũng thế, cũng có cảnh giới khác cao hơn phía sau nó. cảnh giới Vô Ngã chính là cảnh giới đó. Thiên Nhân Hợp Nhất là cộng minh cùng với thiên đạo, còn cảnh giới Vô Ngã chính là khế hợp với thiên đạo. Có lẽ tiểu tử ngươi dưới nhiều áp lực mà tìm đến được điểm nào đó khế hợp với thiên đạo, cho nên tạm thời tiến vào cảnh giới Vô Ngã. Còn nếu cứ tu luyện tuần tự tiến lên thì sau khi đạt tới Thần Quân Cảnh, sáng tạo ra thế giới thuộc về mình mới có thể tìm được điểm khế hợp của Thông Thiên Giới này với thiên đạo, sau đó tiến vào cảnh giới Vô Ngã mà thôi." Vô Trần nói.
Ý nghĩa trong câu nói của hắn là, tiểu tử Diệp Viễn ngươi ra đường đạp phải phân chó, gặp may nên với tiến vào cảnh giới Vô Ngã được. Muốn tiến vào thêm lần nữa ư? Nằm mơ đi!
Chênh lệch giữa Động Huyền Thần Cảnh và Thần Quân Cảnh là rất lớn.
Diệp Viễn lại thoải mái khẽ cười, hắn nói: "Hóa ra là như thế! Mặc kệ nó ra làm sao, nắm giữ được là tốt rồi. Tiền bối, chúng ta có thể bắt đầu học về trận đạo được chưa?"
Vô Trần hắn cũng không thoải mái như Diệp Viễn được, trong lòng hắn còn vẫn kinh ngạc không thôi. Có chuyện nữa mà hắn không nói ra, đó là chỉ có những cường giả Quy Khư Thần Cảnh mới có thể ngẫu nhiên tiến vào được cảnh giới Vô Ngã. Cảm ngộ đối với thiên đạo của Quy Khư Thần Cảnh đã rất cao rồi, nếu vận khí tốt thì có thể tìm đến điểm khế hợp của Thông Thiên Giới với thiên đạo. Sau khi những cường giả Quy Khư Thần Cảnh này tiến vào, phần lớn đều có thể mở mang thế giới, trở thành Thần Quân Cảnh. Thần Quân Cảnh, đó chính là cường giả đứng đầu một phương.
Còn tình trạng giống như Diệp Viễn, vừa mới đột phá Động Huyền Thần Cảnh đã có thể tiến vào cảnh giới Vô Ngã thì tìm hết Thần Vực cũng chưa hẳn có thể tìm ra được mấy người.
Đây mới là nguyên nhân chân chính khiến hắn kinh ngạc không thôi. Nói cách khác, chỉ cần Diệp Viễn cứ tu luyện tuần tự đạt tới Quy Khư Thần Cảnh thì việc hắn đột phá cảnh giới Thần Quân Cảnh là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi.
Sau khi tiến vào Thần Cảnh, tuy rằng mỗi bước đi đều vô cùng gian nan, nguy hiểm, nhưng khoảng cách chênh lệch giữa các cảnh giới với nhau lại rất lớn.
Thần Quân Cảnh, chính là bước lớn đầu tiên mà hắn phải vượt qua được.
Thần Vũ Ti hóa thành những sợi chân nguyên nhỏ bé giống như mật ngọt chạy vào trong cơ thể rồi tiến vào tứ chi bách hải của Diệp Viễn. Sau đó tất cả đều hội tụ vào trong thần hải của hắn. Diệp Viễn nhắm hai mắt lại, cẩn thận cảm nhận dược tính của Thần Vũ Ti.
Những tri thức mà Vô Trần đã từng giảng giải nhanh chóng xuất hiện ở trong não hải của hắn, cùng những thứ mà hắn lĩnh ngộ được, hắn đem cả hai ra kiểm chứng với nhau.
Nhưng dược lực của Thần Vũ Ti sau khi tiến vào thức hải của Diệp Viễn thì lập tức vô hình tiêu tán một cách rất nhanh chóng.
Rất nhanh sau đó, thức hải của Diệp Viễn đã trở nên khô cạn.
"Ta nói này. Ngươi làm như vậy chỉ là lãng phí linh dược mà thôi. Ngươi cứ tiêu hóa những thứ mà ta đã nói với ngươi xem sao?"
Vô Trần đáng trách mắng thì bỗng nhiên phát hiện Diệp Viễn không để ý tới mình.
Vô Trần bất đắc dĩ đành phải im miệng.
Hai ngày sau, Diện Viễn lại nuốt xuống một phần Thần Vũ Ti nữa.
Vô Trần biết mình không làm gì được Diệp Viễn cả nên chỉ đành mắng hắn là đồ bại gia.
Thế nhưng Diệp Viễn vẫn một mình một ý, giống như không nghe thấy lời nói của hắn vậy.
Lúc này Vô Trần mới phát hiện ra, kể từ lần đầu tiên thôn phục Thần Vũ Ti thì Diệp Viễn đã không còn để ý đến mình nữa.
"Gia hỏa này, hắn không phải là... !"
Vô Trần hít sâu một hơi, ánh mắt hắn nhìn về phía Diệp Viễn cũng trở nên vô cùng quái dị.
Sau đó hắn im miệng rồi yên lặng nhìn vào Diệp Viễn.
Diệp Viễn đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Vô Trần. Hắn giống như một bức tượng gỗ, cứ cách một hai ngày lại thôn phục một phần linh dược.
Linh dược cứ từng phần từng phần giảm xuống. Nhưng Diệp Viễn lại chưa có dấu hiệu nào là sẽ ngừng lại cả.
Trong nháy mắt, ba mươi ngày đã trôi qua. Mười phần linh dược bây giờ chỉ còn lại bốn phần. Ba mươi ngày, trong vòng ba mươi ngày Diệp Viễn đã tiêu hao hết sáu phần linh dược. Khi hắn mở mắt ra thì hắn bỗng phát hiện thấy, hơi thở của Vô Trần trở nên vô cùng gấp gáp. Rồi sau đó nhìn hắn giống như đang nhìn thấy quỷ vậy.
Diệp Viễn tò mò hỏi:"Tiền bối, ngươi đang nhìn cái gì vậy? Không lẽ trên mặt ta nở ra đóa hoa hay sao?"
Vô Trần hít sâu một hơi để cho tâm tình của mình bình tĩnh lại, sau đó hắn liền hỏi Diệp Viễn: "Không lẽ ngươi đều nắm giữ rồi ư?"
Lúc nói ra câu hỏi đó, hắn bỗng nhiên có chút hoảng hốt.
Diệp Viễn cảm thấy sửng sốt, sau đó hắn mới hiểu ra Vô Trần đang hỏi hắn có phải là đã nắm rõ được dược tính của linh dược hay không.
Diệp Viễn nhắm mắt lại một lần nữa, sau đó hắn vui mừng phát hiện ra mình đã nắm giữ đến bảy tám phần dược tính của những linh dược này.
Phát hiện này làm cho hắn cảm thấy vô cùng vui mừng. Lúc này hắn cảm thấy mình giống như là đang nằm mơ vậy
Trong giấc mơ hắn đang không ngừng lĩnh ngộ dược tính của những linh dược này. Cũng không biết đã trải qua thời gian bao nhiêu lâu thì hắn đã hiểu rõ được toàn bộ. Lúc đầu hắn cứ ngỡ đây chỉ là một giấc mơ mà thôi, nhưng không nghĩ sau khi tỉnh lại rồi những dược tính này hắn vẫn hiểu được. Loại cảm giác này đúng là kỳ lạ.
Diệp Viễn tỏ vẻ vui mừng rồi vội vàng hỏi Vô Trần: "Tiền bối, ta đã nắm được bảy tám thành của dược tính rồi. Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Vô Trần nhích nhích khóe miệng rồi hỏi: "Có phải ngươi có cảm giác rằng thời gian ba mươi ngày này giống như là đang nằm mơ có phải không?"
Diệp Viễn sửng sốt, không khỏi ngạc nhiên nói: "Ba mươi ngày, đã đi qua ba mươi ngày ư?"
Chẳng qua chỉ là một giấc mơ thôi mà, trong mơ hắn cảm thấy thời gian rất dài, trôi đi rất lâu. Nhưng sau khi tỉnh lại thì hắn không thấy như vậy. Nhưng nghe Vô Trần nói thì, ba mươi ngày đã trôi qua rồi.
Hắn càng nói Diệp Viễn lại càng nghi hoặc, không rõ ràng đã phát sinh chuyện gì.
Không rõ nguyên nhân gì mà tự nhiên hắn lại nắm rõ dược tính của những linh dược này nữa.
"Có phải ngươi đã có một giấc mơ?" Vô Trần bỗng nhiên hỏi.
Diệp Viễn thành thật gật đầu.
"Trong giấc mơ đó có phải ngươi cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu không?"
Diệp Viễn lại gật đầu thêm lần nữa.
Vô Trần thở dài một hơi rồi nói: "Tiểu tử ngươi đúng là may mắn, không biết như thế nào lại tiến vào cảnh giới Vô Ngã rồi!"
"Cảnh giới Vô Ngã ư?" Diệp Viễn thì thầm, hiển nhiên hắn cũng không biết gì về cảnh giới này hết.
Vô Trần nói: "Không sai, nó gọi là cảnh giới Vô Ngã, đó là một trạng thái giống như thần du vật ngoại vậy. Trong trạng thái đó học điều gì cũng đều rất nhanh chóng. Từ lúc ngươi tiến đến cảnh giới Vô Ngã cho đến bây giờ đã trôi qua được ba mươi ngày rồi. Trong ba mươi ngày đó ngươi lại có thể hiểu rõ được bảy, tám thành dược tính trong linh dược, điều này có thể xem là thần tích. Cũng chỉ có cảnh giới Vô Ngã mới có được hiệu quả thần kỳ như vậy mà thôi."
Diệp Viễn kinh ngạc nói: "Còn có kiểu cảnh giới như vậy ư? Vậy không lẽ ta chỉ cần dùng một trăm ngày là đã có thể tu luyện thành Thần Nguyên Đan rồi sao?"
"Ta nhổ vào, ngươi đúng là không biết xấu hổ. Ngươi cho rằng có thể dễ dàng đi vào cảnh giới Vô Ngã sao. Giống như ngươi phải thật vô cùng may mắn thì mới có thể vào được. Trong trăm vạn võ giả dưới Thần Quân Cảnh thì chưa chắc đã có một người có thể đi vào được đâu, trong đó bao gồm cả Khuy Thiên Thần Cảnh cùng với Quy Khư Thần Cảnh đó. Tiến vào được lần đầu tiên đã rất khó rồi. Muốn tiến vào thêm một lần nữa ư? Tỷ lệ đó so với lần đầu tiên còn thấp hơn nữa!" Vô Trần nói.
Diệp Viễn nghe xong cũng âm thầm líu lưỡi, xem ra bản thân mình đúng là gặp siêu vận may rồi.
"Tiền bối, cảnh giới Vô Ngã này, rốt cục nó là cảnh giới như thế nào vậy?" Diệp Viễn tò mò hỏi.
"Phía sau Thần Cảnh lại có cảnh giới cao hơn nữa. Tâm cảnh Thiên Nhân Hợp Nhất cũng thế, cũng có cảnh giới khác cao hơn phía sau nó. cảnh giới Vô Ngã chính là cảnh giới đó. Thiên Nhân Hợp Nhất là cộng minh cùng với thiên đạo, còn cảnh giới Vô Ngã chính là khế hợp với thiên đạo. Có lẽ tiểu tử ngươi dưới nhiều áp lực mà tìm đến được điểm nào đó khế hợp với thiên đạo, cho nên tạm thời tiến vào cảnh giới Vô Ngã. Còn nếu cứ tu luyện tuần tự tiến lên thì sau khi đạt tới Thần Quân Cảnh, sáng tạo ra thế giới thuộc về mình mới có thể tìm được điểm khế hợp của Thông Thiên Giới này với thiên đạo, sau đó tiến vào cảnh giới Vô Ngã mà thôi." Vô Trần nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!