“Phong lão, thế nào?”
Bên trong một gian sương phòng ở Vạn Bảo Lâu, tâm trạng Diệp Viễn lo lắng hỏi người đang bắt mạch cho Lương Uyển Như.
Phong Bình là tịch luyện dược sư của Vạn Bảo Lâu ở Côi Sơn Thành, dưới sự giới thiệu đặc biệt của Tô chưởng quỹ, hắn mới đồng ý bắt mạch cho Lương Uyển Như.
Hiện tại Diệp Viễn được xưng là Đan Thần, nhưng chỉ có thể luyện chế được Thần Nguyên Đan, đối với tình huống của Lương Uyển Như, căn bản là không thể ra sức.
Phong Bình lắc lắc đầu, than thở: “Uyển Như cô nương là thân thể phàm nhân, nhưng lại chịu độc dược mãn tính cấp Thần, thân thể làm sao có thể chịu đựng nổi? Hiện tại, độc đã xâm nhập lục phủ ngũ tạng, sắp xông đến linh đài rồi!”
Diệp Viễn nghe vậy không khỏi biến sắc, hắn phát hiện không có thần nguyên, không cách nào bắt mạch cho Lương Uyển Như.
Thế nhưng độc xâm nhập linh đài, hắn thân là luyện dược sư tất nhiên biết rõ sẽ nguy hiểm cỡ nào.
Cho dù độc tố yếu đến mấy, chỉ cần vừa vào linh đài thì thần tiên cũng khó cứu!
“Phong lão, lẽ nào không còn cách nào khác sao?” Diệp Viễn cau mày nói.
Phong Bình lắc đầu nói: “Muốn giải loại độc này, không phải Giải Độc Đan nhất tinh thần phẩm thì không thể nào! Bên trong Côi Sơn Thành này vẫn chưa có ai có thể luyện chế ra Giải Độc Đan nhất tinh thần phẩm cả!”
Giải Độc Đan nhất tinh thần phẩm, đó thật sự là một tồn tại giống như Thần.
Đừng nói là ở Côi Sơn Thành, ngay cả Đan Thần nhị tinh cũng chưa chắc có thể luyện chế ra.
Đan dược Thần phẩm, đó là cần thực lực vô cùng mạnh, cộng với vận may nghịch thiên mới có thể luyện chế thành công.
Một bên, Tô chưởng quỹ cũng than thở: “Ta biét rõ nha đầu này, tuy miệng không thể nói, thế nhưng bản tính vô cùng thuần lương. Không ngờ cái tên Lương Minh Vũ kia lại làm ra chuyện hổ dữ bực này, thật sự là táng tận lương tâm!”
Trong mắt Phong lão lộ ra vẻ khinh thường, nói: “Tên Lương Minh Vũ này quá mức nịnh hót, năm đó vì để dựa dẫm vào Vương gia mà tại thời điểm hài cốt của thê tử chưa kịp lạnh thì đã cưới Vương Phiên Nhiên, cho đến bây giờ chuyện này vẫn là chuyện cười ở Côi Sơn Thành.”
Bỗng nhiên Tô chưởng quỹ làm một bộ dạng muốn nói nhưng lại thôi, nhưng lại hấp dẫn sự chú ý của Diệp Viễn.
“Tô chưởng quỹ, không phải là ngài có cách gì có thể cứu Uyển Như đấy chứ?” Diệp Viễn liền vội vàng hỏi.
Phong Bình nhìn Tô chưởng quỹ một chút, nói: “Đừng nghĩ nữa, không thể thực hiện được.”
Tô chưởng quỹ nói: “Đúng vậy, Diệp Viễn, con đường này xác thực không thể thực hiện được, vẫn là không nên nói để ngươi khỏi phí tâm.”
Diệp Viễn hiếu kỳ nói: “Vì sao lại nói những lời như thế? Tô chưởng quỹ, Uyển Như tiểu thư là ân nhân cứu mạng của Diệp mỗ, cho dù chuyện khó đến mấy Diệp mỗ cũng đồng ý đi làm!”
Phong Bình cười hì hì, nói: “Chuyện này, sợ rằng ngươi thật sự không làm được.”
Diệp Viễn làm vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, Tô chưởng quỹ thở dài nói: “Độc trong người của Uyển Như cô nương được gọi là Trấm Vũ Thiên Dạ, là bí mật thất truyền của Vương gia. Loại độc dược này chỉ cần không vào linh đài thì Vương Lăng Ba của Vương gia có thể giải được!”
“Ả Vương Phiên Nhiên kia chính là em gái ruột của Vương Lăng Ba!”
Diệp Viễn nhíu mày, ý tứ của Phong Bình cùng Tô chưởng quỹ đã rất rõ ràng.
Đây là độc của Vương gia, chỉ có Vương gia mới có thể giải.
Mà Vương gia, chính là nhà mẹ đẻ của Vương Phiên Nhiên!
Để Diệp Viễn đi cầu Vương gia?
Lần này Diệp Viễn đi Lương gia cướp người, còn để La Kiếm làm trọng thương Nhị trưởng lão cùng Lương Minh Vũ, mối thù đã được kết một cách tàn nhẫn.
Vẻ quyết tâm của bà nương Vương Phiên Nhiên kia làm sao có khả năng chấp nhận để ca ca của mình cứu Lương Uyển Như?
Diệp Viễn hít sâu một hơi, hỏi Phong Bình: “Phong lão, Uyển Như cô nương còn chịu đựng được bao lâu?”
Phong Bình suy nghĩ một chút, nói: “Cái này cũng khó nói, sợ rằng muộn nhất chính là ngày mai rồi!”
Sắc mặt Diệp Viễn chìm xuống, lại hỏi: “Phong lão, Diệp Viễn muốn cầu ngài một viên Giải Độc Đan nhất tinh thiên phẩm, chẳng biết có được hay không? Đương nhiên, Diệp mỗ cũng sẽ không đòi không ngài, Diệp mỗ có thể dùng một trăm viên Thần Nguyên Đan thiên phẩm đến bồi thường.”
Phong Bình nhìn Diệp Viễn một chút, cười nói: “Theo ta thấy, hiện tại ngươi cũng chỉ có thể luyện chế được Thần Nguyên Đan đúng chứ? Ngươi dự định tự mình luyện chế Giải Độc Đan thần phẩm sao? Buông tha đi! Tuyệt đối không có khả năng!”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Ta đi Vương gia, nếu như bọn họ đáp ứng giao ra thuốc giải, vậy thì tất cả mọi chuyện đều vui vẻ. Nếu như không đáp ứng... vậy chỉ có cách Diệp mỗ tự mình ra tay rồi!”
Diệp Viễn khiến cho tất cả mọi người giật mình không thôi.
Bọn họ từ chuyện Diệp Viễn xông vào Lương gia cũng đã nhìn ra được hắn là một người có lòng dạ cực cao.
Chuyện cúi đầu trước người khác, hẳn là tuyệt đối sẽ không làm.
Hơn nữa, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, mặc dù Diệp Viễn hạ thấp tư thái, nhưng độ khả thi để Vương gia đồng ý gần như là số không.
Vì nha đầu Lương Uyển Như mà Diệp Viễn lại cam chịu được nỗi nhục này!
“Diệp Viễn, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ càng!” Tô chưởng quỹ động dung nói.
Nhưng Diệp Viễn chỉ cười một tiếng nói: “Uyển Như tiểu thư vì ta mới phải chịu nỗi khổ này, nàng đại ân cho ta có mạng sống, vậy thì Diệp Viễn ta vì cớ gì mà không buông bỏ được thể diện này? Dù cho chỉ có một khả năng nhỏ, Diệp mỗ cũng muốn đi thử một lần!”
Mọi người đều động dung, không ngờ Diệp Viễn lại là người trọng tình trọng nghĩa đến như vậy!
Phong lão cùng Tô trưởng lão đều là người cực kỳ khôn khéo, bọn họ đã sớm nhìn ra rồi, ánh mắt Diệp Viễn nhìn về phía Lương Uyển Như không hề lưu luyến, nói rõ lên một điều rằng hắn không hề có ý đồ không an phận nào đối với Lương Uyển Như.
Như vậy, Diệp Viễn vỏn vẹn chỉ là vì báo ân!
Lúc này, Diệp Viễn cảm thấy góc áo của mình bị giật giật, thì ra là bị Lương Uyển Như kéo.
Cúi đầu nhìn lại đã thấy trên mặt Lương Uyển Như chảy dài hai dòng lệ.
Mặc dù lúc này nàng hết sức yếu ớt, thế nhưng thần trí vẫn còn minh mẫn.
Diệp Viễn vì nàng mà phải cam chịu nỗi nhục này, trong lòng nàng vô cùng khổ sở.
Diệp Viễn cười nói: “Uyển Như cô nương không cần như vậy, trong lòng Diệp mỗ hiểu rõ. Ngươi yên tâm, Diệp mỗ nhất định sẽ cứu được ngươi!”
Lương Uyển Như hơi gật đầu, tâm tình có chút kích động.
...
“Ca, lần này ca nhất định phải giúp ta làm chủ! Huynh không biết lúc ấy cái tên tiểu tử họ Diệp kia có bao nhiêu hung hăng lớn lối, hắn căn bản là không để Vương gia chúng ta ở trong mắt...”
Tại Vương gia, Vương Phiên Nhiên giống như súng liên thanh, liên tục chửi bới Diệp Viễn trước mặt Vương Lăng Ba.
Vương Lăng Ba đứng chắp tay, lẳng lặng lắng nghe muội muội bực tức, nhưng hắn lại chẳng tỏ thái độ gì cả.
Hắn biết tính nết của người muội muội này, sự tình nói ra chỉ cần có một thành có thể tin là tốt lắm rồi.
Hơn nữa chuyện của Lương gia làm gì đến lượt Vương Phiên Nhiên bàn lộng thị phi?
Hắn đã sớm biết rồi!
“Phiên Nhiên, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, trên người tiểu tử gọi là Diệp Viễn kia, đến cùng có bí mật gì?” Ánh mắt Vương Lăng Ba sáng quắc nói.
Vương Phiên Nhiên nghe vậy thì cứng lại, ánh mắt bắt đầu trở nên né tránh hẳn lên.
“Ca, huynh… huynh có ý gì?”
Vương Lăng Ba cười nói: “Phiên Nhiên, gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, lời này không sai. Nhưng ngươi đừng quên rằng, địa vị của ngươi tại Lương gia là do ai đưa cho ngươi! Lương gia có thể kéo, nhưng mà... cũng phải biết gõ! Ngươi cho rằng, việc Lương Minh Vũ để ngươi muốn gì được nấy thật sự là bởi vì bàn tay ngươi có quyền lực to lớn hay sao?”
Bỗng nhiên Vương Phiên Nhiên cả kinh, lúc này nàng mới ý thức được, những năm này khẳng định Đại Ca đã ở sau lưng nàng làm rất nhiều thủ đoạn.
Lương Minh Vũ sợ ném chuột vỡ đồ cho nên mới làm mọi cách để lấy lòng nàng!
“Ca, ta... ta...”
Một câu nói của Vương Lăng Ba đã lập tức khiến cho Vương Phiên Nhiên hoàn toàn rối loạn.
Luận về thủ đoạn, nàng thua kém quá xa rồi!
“Địa vị Vương gia tại Côi Sơn Thành càng ngày càng vững chắc thì những ngày tháng sau này của ngươi mới càng thoải mái! Ngươi nói xem, có đúng hay không?” Vương Lăng Ba vẫn là cười nói như trước.
Vương Phiên Nhiên gật gật đầu một cách thẫn thờ.
“Vì lẽ đó, trên người tên tiểu tử kia, đến cùng có bí mật gì?”
“Phong lão, thế nào?”
Bên trong một gian sương phòng ở Vạn Bảo Lâu, tâm trạng Diệp Viễn lo lắng hỏi người đang bắt mạch cho Lương Uyển Như.
Phong Bình là tịch luyện dược sư của Vạn Bảo Lâu ở Côi Sơn Thành, dưới sự giới thiệu đặc biệt của Tô chưởng quỹ, hắn mới đồng ý bắt mạch cho Lương Uyển Như.
Hiện tại Diệp Viễn được xưng là Đan Thần, nhưng chỉ có thể luyện chế được Thần Nguyên Đan, đối với tình huống của Lương Uyển Như, căn bản là không thể ra sức.
Phong Bình lắc lắc đầu, than thở: “Uyển Như cô nương là thân thể phàm nhân, nhưng lại chịu độc dược mãn tính cấp Thần, thân thể làm sao có thể chịu đựng nổi? Hiện tại, độc đã xâm nhập lục phủ ngũ tạng, sắp xông đến linh đài rồi!”
Diệp Viễn nghe vậy không khỏi biến sắc, hắn phát hiện không có thần nguyên, không cách nào bắt mạch cho Lương Uyển Như.
Thế nhưng độc xâm nhập linh đài, hắn thân là luyện dược sư tất nhiên biết rõ sẽ nguy hiểm cỡ nào.
Cho dù độc tố yếu đến mấy, chỉ cần vừa vào linh đài thì thần tiên cũng khó cứu!
“Phong lão, lẽ nào không còn cách nào khác sao?” Diệp Viễn cau mày nói.
Phong Bình lắc đầu nói: “Muốn giải loại độc này, không phải Giải Độc Đan nhất tinh thần phẩm thì không thể nào! Bên trong Côi Sơn Thành này vẫn chưa có ai có thể luyện chế ra Giải Độc Đan nhất tinh thần phẩm cả!”
Giải Độc Đan nhất tinh thần phẩm, đó thật sự là một tồn tại giống như Thần.
Đừng nói là ở Côi Sơn Thành, ngay cả Đan Thần nhị tinh cũng chưa chắc có thể luyện chế ra.
Đan dược Thần phẩm, đó là cần thực lực vô cùng mạnh, cộng với vận may nghịch thiên mới có thể luyện chế thành công.
Một bên, Tô chưởng quỹ cũng than thở: “Ta biét rõ nha đầu này, tuy miệng không thể nói, thế nhưng bản tính vô cùng thuần lương. Không ngờ cái tên Lương Minh Vũ kia lại làm ra chuyện hổ dữ bực này, thật sự là táng tận lương tâm!”
Trong mắt Phong lão lộ ra vẻ khinh thường, nói: “Tên Lương Minh Vũ này quá mức nịnh hót, năm đó vì để dựa dẫm vào Vương gia mà tại thời điểm hài cốt của thê tử chưa kịp lạnh thì đã cưới Vương Phiên Nhiên, cho đến bây giờ chuyện này vẫn là chuyện cười ở Côi Sơn Thành.”
Bỗng nhiên Tô chưởng quỹ làm một bộ dạng muốn nói nhưng lại thôi, nhưng lại hấp dẫn sự chú ý của Diệp Viễn.
“Tô chưởng quỹ, không phải là ngài có cách gì có thể cứu Uyển Như đấy chứ?” Diệp Viễn liền vội vàng hỏi.
Phong Bình nhìn Tô chưởng quỹ một chút, nói: “Đừng nghĩ nữa, không thể thực hiện được.”
Tô chưởng quỹ nói: “Đúng vậy, Diệp Viễn, con đường này xác thực không thể thực hiện được, vẫn là không nên nói để ngươi khỏi phí tâm.”
Diệp Viễn hiếu kỳ nói: “Vì sao lại nói những lời như thế? Tô chưởng quỹ, Uyển Như tiểu thư là ân nhân cứu mạng của Diệp mỗ, cho dù chuyện khó đến mấy Diệp mỗ cũng đồng ý đi làm!”
Phong Bình cười hì hì, nói: “Chuyện này, sợ rằng ngươi thật sự không làm được.”
Diệp Viễn làm vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, Tô chưởng quỹ thở dài nói: “Độc trong người của Uyển Như cô nương được gọi là Trấm Vũ Thiên Dạ, là bí mật thất truyền của Vương gia. Loại độc dược này chỉ cần không vào linh đài thì Vương Lăng Ba của Vương gia có thể giải được!”
“Ả Vương Phiên Nhiên kia chính là em gái ruột của Vương Lăng Ba!”
Diệp Viễn nhíu mày, ý tứ của Phong Bình cùng Tô chưởng quỹ đã rất rõ ràng.
Đây là độc của Vương gia, chỉ có Vương gia mới có thể giải.
Mà Vương gia, chính là nhà mẹ đẻ của Vương Phiên Nhiên!
Để Diệp Viễn đi cầu Vương gia?
Lần này Diệp Viễn đi Lương gia cướp người, còn để La Kiếm làm trọng thương Nhị trưởng lão cùng Lương Minh Vũ, mối thù đã được kết một cách tàn nhẫn.
Vẻ quyết tâm của bà nương Vương Phiên Nhiên kia làm sao có khả năng chấp nhận để ca ca của mình cứu Lương Uyển Như?
Diệp Viễn hít sâu một hơi, hỏi Phong Bình: “Phong lão, Uyển Như cô nương còn chịu đựng được bao lâu?”
Phong Bình suy nghĩ một chút, nói: “Cái này cũng khó nói, sợ rằng muộn nhất chính là ngày mai rồi!”
Sắc mặt Diệp Viễn chìm xuống, lại hỏi: “Phong lão, Diệp Viễn muốn cầu ngài một viên Giải Độc Đan nhất tinh thiên phẩm, chẳng biết có được hay không? Đương nhiên, Diệp mỗ cũng sẽ không đòi không ngài, Diệp mỗ có thể dùng một trăm viên Thần Nguyên Đan thiên phẩm đến bồi thường.”
Phong Bình nhìn Diệp Viễn một chút, cười nói: “Theo ta thấy, hiện tại ngươi cũng chỉ có thể luyện chế được Thần Nguyên Đan đúng chứ? Ngươi dự định tự mình luyện chế Giải Độc Đan thần phẩm sao? Buông tha đi! Tuyệt đối không có khả năng!”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Ta đi Vương gia, nếu như bọn họ đáp ứng giao ra thuốc giải, vậy thì tất cả mọi chuyện đều vui vẻ. Nếu như không đáp ứng... vậy chỉ có cách Diệp mỗ tự mình ra tay rồi!”
Diệp Viễn khiến cho tất cả mọi người giật mình không thôi.
Bọn họ từ chuyện Diệp Viễn xông vào Lương gia cũng đã nhìn ra được hắn là một người có lòng dạ cực cao.
Chuyện cúi đầu trước người khác, hẳn là tuyệt đối sẽ không làm.
Hơn nữa, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, mặc dù Diệp Viễn hạ thấp tư thái, nhưng độ khả thi để Vương gia đồng ý gần như là số không.
Vì nha đầu Lương Uyển Như mà Diệp Viễn lại cam chịu được nỗi nhục này!
“Diệp Viễn, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ càng!” Tô chưởng quỹ động dung nói.
Nhưng Diệp Viễn chỉ cười một tiếng nói: “Uyển Như tiểu thư vì ta mới phải chịu nỗi khổ này, nàng đại ân cho ta có mạng sống, vậy thì Diệp Viễn ta vì cớ gì mà không buông bỏ được thể diện này? Dù cho chỉ có một khả năng nhỏ, Diệp mỗ cũng muốn đi thử một lần!”
Mọi người đều động dung, không ngờ Diệp Viễn lại là người trọng tình trọng nghĩa đến như vậy!
Phong lão cùng Tô trưởng lão đều là người cực kỳ khôn khéo, bọn họ đã sớm nhìn ra rồi, ánh mắt Diệp Viễn nhìn về phía Lương Uyển Như không hề lưu luyến, nói rõ lên một điều rằng hắn không hề có ý đồ không an phận nào đối với Lương Uyển Như.
Như vậy, Diệp Viễn vỏn vẹn chỉ là vì báo ân!
Lúc này, Diệp Viễn cảm thấy góc áo của mình bị giật giật, thì ra là bị Lương Uyển Như kéo.
Cúi đầu nhìn lại đã thấy trên mặt Lương Uyển Như chảy dài hai dòng lệ.
Mặc dù lúc này nàng hết sức yếu ớt, thế nhưng thần trí vẫn còn minh mẫn.
Diệp Viễn vì nàng mà phải cam chịu nỗi nhục này, trong lòng nàng vô cùng khổ sở.
Diệp Viễn cười nói: “Uyển Như cô nương không cần như vậy, trong lòng Diệp mỗ hiểu rõ. Ngươi yên tâm, Diệp mỗ nhất định sẽ cứu được ngươi!”
Lương Uyển Như hơi gật đầu, tâm tình có chút kích động.
...
“Ca, lần này ca nhất định phải giúp ta làm chủ! Huynh không biết lúc ấy cái tên tiểu tử họ Diệp kia có bao nhiêu hung hăng lớn lối, hắn căn bản là không để Vương gia chúng ta ở trong mắt...”
Tại Vương gia, Vương Phiên Nhiên giống như súng liên thanh, liên tục chửi bới Diệp Viễn trước mặt Vương Lăng Ba.
Vương Lăng Ba đứng chắp tay, lẳng lặng lắng nghe muội muội bực tức, nhưng hắn lại chẳng tỏ thái độ gì cả.
Hắn biết tính nết của người muội muội này, sự tình nói ra chỉ cần có một thành có thể tin là tốt lắm rồi.
Hơn nữa chuyện của Lương gia làm gì đến lượt Vương Phiên Nhiên bàn lộng thị phi?
Hắn đã sớm biết rồi!
“Phiên Nhiên, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, trên người tiểu tử gọi là Diệp Viễn kia, đến cùng có bí mật gì?” Ánh mắt Vương Lăng Ba sáng quắc nói.
Vương Phiên Nhiên nghe vậy thì cứng lại, ánh mắt bắt đầu trở nên né tránh hẳn lên.
“Ca, huynh… huynh có ý gì?”
Vương Lăng Ba cười nói: “Phiên Nhiên, gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, lời này không sai. Nhưng ngươi đừng quên rằng, địa vị của ngươi tại Lương gia là do ai đưa cho ngươi! Lương gia có thể kéo, nhưng mà... cũng phải biết gõ! Ngươi cho rằng, việc Lương Minh Vũ để ngươi muốn gì được nấy thật sự là bởi vì bàn tay ngươi có quyền lực to lớn hay sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!