“Thì ra chân tướng là như thế này! Tuy rằng ả mập này đáng giận, nhưng cái tên Diệp Viễn kia càng thêm đáng giận đi!”
“Ngẫm lại cũng phải! Nghe nói bà mập này cường thế nhưng vẫn rất tình cảm với Lương Minh Vũ.”
“Mẹ kế cùng con kế đều có chỗ khó, nhà ai cũng sẽ như vậy. Nếu thật sự như vậy thì cũng không sai!”
“Nói như vậy Lương Uyển Như chính là chết oan đúng không? Tiểu cô nương này thật đáng thương!”
“Không phải nói khách khanh luyện dược sư mới kia có bản lĩnh giải độc sao?”
“Giải cái rắm! Độc của Trấm Vũ Thiên Dạ, Lâm gia, Lục gia không biết nghiên cứu bao lâu cũng không thể phá giải. Một tên phế vật có thể giải được độc? Ngươi tin sao?”
...
Hiển nhiên bộ dạng của Vương Phiên Nhiên đã nổi tiếng từ lâu, hiệu quả của màn biểu diễn lúc này không thể nói là không tốt.
Nàng cũng không hề che dấu bản chất “mẹ ghẻ ác độc” của mình, đem vấn đề quy kết cho mâu thuẫn giữa mẹ kế cùng con kế cho nên có độ tin cậy cực kỳ cao.
Tăng thêm việc, những năm này tuy rằng thanh danh nàng lan xa nhưng hoàn toàn chính xác đã làm rất nhiều cống hiến cho Lương gia.
Cho nên, lý do thoái thác lần này rất dễ dàng làm cho người khác tin tưởng.
Với trí tuệ của nàng, hiển nhiên là không thể xuất ra được lý do thoái thác không chê vào đâu được như vậy.
Tất cả những điều này đều là do Vương Lăng Ba ở sau lưng bày ra.
Nhìn thấy phản ứng của mọi người, trong nội tâm Vương Phiên Nhiên đắc ý vạn phần, càng bội phục ca ca của mình đến đầu rạp xuống đất.
Bởi vì như vậy, cho nên Vạn Bảo Lâu cùng Diệp Viễn là được cho là hung thủ giết người!
Còn bọn hắn thì trở thành đối tượng được đồng tình.
Nàng cũng không tin Diệp Viễn có thể được Vạn Bảo Lâu bảo vệ!
Đối mặt với sự chỉ trích của mọi người, sắc mặt Tô Lâm Phố khó coi vô cùng, nhưng trong lòng đã sớm nở hoa.
“Ngươi cứ làm đi! Làm càng hung ác, một lát nữa sẽ càng sảng khoái!”
Bỗng nhiên hắn hừ lạnh một tiếng, nói: “Vương Phiên Nhiên, ngươi không cần phải làm bộ làm tịch nữa! Kỳ thật Uyển Như cô nương đã tỉnh, nhưng mà nàng đã hoàn toàn thất vọng Lương gia các ngươi, từ nay về sau sẽ không quay trở lại Lương gia nữa! Các ngươi trở về đi, thực sự huyên náo thì đối với ai cũng không tốt!”
Tô Lâm Phố càng nói như vậy, hiển nhiên Vương Phiên Nhiên càng cảm thấy giống như giấu đầu hở đuôi.
Kỳ thật không riêng gì nàng, những người khác cũng có loại cảm giác này.
Cũng không trách được bọn bọ, thật sự là sự lợi hại của Trấm Vũ Thiên Dạ đã nhập vào lòng người quá sâu rồi.
Bọn họ căn bản cũng không tin Vạn Bảo Lâu có năng lực giải hết chất độc này.
“Tô Lâm Phố, ngươi bớt làm bộ dáng hồ đồ này với lão nương đi! Hôm nay ta nhất định phải sống thấy người, chết thấy thi thể! Uyển Như là con gái của Lương gia ta, ở tại Vạn Bảo Lâu các ngươi thì tính là chuyện gì đang xảy ra? Mọi người nói có đúng hay không?” Vương Phiên Nhiên hỏi mọi người.
“Đúng rồi! Vạn Bảo Lâu các ngươi là đồng lõa sát nhân còn chưa tính, còn muốn giữ lại thi thể của người ta, quả thực không biết xấu hổ!”
“Đều đến lúc này rồi, Vạn Bảo Lâu các ngươi còn muốn mạo xưng là trang hảo hán hay sao?”
“Giao người! Giao người!”
...
Trong lúc nhất thời, quần chúng xúc động.
Trong gian phòng bao của một quán trà đối diện Vạn Bảo Lâu có hai nam trung niên đang ngồi uống trà.
“Lục Cảnh Hào, ta biết ngay chắc chắn ngươi sẽ không bỏ qua trò vui ngày hôm nay! Trà này... thật không tệ!” Một trong hai nam nhân mở miệng nói.
Lục Cảnh Hào cười nói: “Vương Lăng Ba người này, ta và ngươi đều biết. Không ra tay thì thôi, vừa ra tay thì tất nhiên phải thấy máu!”
Hai người này không phải ai khác, chính là gia chủ của hai đại thế gia khác là Lục Cảnh Hào của Lục gia, Lâm Tại Thiên của Lâm gia!
“Vương Lăng Ba thật sự quá thủ đoạn! Lúc này đây, Vạn Bảo Lâu đã triệt để bại trận!” Lâm Tại Thiên nói.
“Thủ đoạn và thực lực của Dương Duệ đều không có gì đáng chê, thế nhưng rốt cuộc lúc này vẫn là nhìn lầm rồi. Ta đang có chút buồn bực, tại sao hắn phải làm chỗ dựa cho một tên phế vật.” Lục Cảnh Hào nói.
“Cái này thì không biết! Nhưng mà lúc này khẳng định Vạn Bảo Lâu phải nguyên khí đại thương rồi.” Lâm Tại Thiên nói.
“Hừ, Vạn Bảo Lâu khẽ đảo thì ngươi và ta đều phải cẩn thận một chút. Dã tâm của tên Vương Lăng Ba kia không hề nhỏ!” Lục Cảnh Hào nói.
Lâm Tại Thiên gật đầu, thừa nhận một cách sâu sắc.
...
Mà lúc này, trên mặt Tô Lâm Phố đột nhiên hiện ra một bộ dáng tươi cười thần bí khó lường.
Bỗng nhiên hắn thở dài một tiếng, cất cao giọng nói: “Dư độc của Uyển Như cô nương vẫn chưa được thanh tẩy hoàn toàn, vốn cần điều dưỡng. Tuy nhiên các ngươi lại ép người quá đáng, cũng chỉ đành phải mời nàng đi ra thôi! Người đâu, đi mời Uyển Như cô nương ra đây!”
Tô Lâm Phố làm cho tất cả mọi người đang sôi trào lập tức yên tĩnh trở lại.
Bọn họ đều vô cùng hoài nghi lời này của Tô Lâm Phố có phải thật sự hay không.
“Tô Lâm Phố, ngươi đừng ăn nói ẩu tả ở chỗ này, kéo dài thời gian cũng vô dụng thôi!” Vương Phiên Nhiên dắt cuống họng hô lên.
Đánh chết nàng cũng không tin Vạn Bảo Lâu thật sự có thể cứu sống được Lương Uyển Như.
Tô Lâm Phố cười lạnh một tiếng, nói: “Hừ, chẳng phải người đến rồi thì ngươi sẽ biết thật giả hay sao? Gấp gáp cái gì?”
Không bao lâu, hai bóng hình xinh đẹp chậm rãi bước ra từ bên trong Vạn Bảo Lâu.
Hồng Âm đỡ Lương Uyển Như, tình huống hiện tại của nàng thật sự không tốt, cũng không phải là Tô Lâm Phố đang nói bậy.
Thời điểm ánh mắt Vương Phiên Nhiên rơi vào thân ảnh mà ả chán ghét tới cực điểm kia, cả người lập tức hóa đá.
Nàng xoa xoa cặp mắt của mình, hoài nghi có phải chính mình đang nhìn lầm rồi hay không!
Thế nhưng, nhìn kỹ lại, không phải Lương Uyển Như thì còn có thể là ai?
“Thật... thật sự là Lương Uyển Như! Nàng... nàng rõ ràng không chết!”
“Không phải ta bị hoa mắt đấy chứ? Độc của Trấm Vũ Thiên Dạ thật sự đã được giải hết?”
“Ông trời ơi! Rốt cuộc Vạn Bảo Lâu làm sao làm được? Lần này thật sự có trò hay để xem rồi!”
...
Sự xuất hiện của Lương Uyển Như khiến cho đám người kịch liệt bạo động.
Trong lúc tất cả mọi người đều cho rằng nàng đã chết, vậy mà nàng lại sống sờ sờ đứng trước mặt tất cả mọi người!
Độc của Trấm Vũ Thiên Dạ thật sự đã được giải hết rồi!
Vương gia dựa vào loại độc dược này tạo nên lực uy hiếp cực lớn.
Nhưng mà bây giờ rõ ràng đã bị phá giải!
Đương nhiên, biểu cảm đặc sắc nhất thuộc về Vương Phiên Nhiên rồi.
Trên mặt nàng thịt nhiều, miệng không lớn, nhưng là lúc này miệng của nàng lại há rộng còn to hơn cả nắm đấm.
“Không... không có khả năng! Điều này... điều này làm sao có thể? Ta tự tay hạ độc, nàng làm sao có khả năng còn sống? Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!” Vương Phiên Nhiên thì thào lẩm bẩm.
Nhìn thấy dáng vẻ ấy, Tô Lâm Phố cười khẩy nói: “Hình như Uyển Như cô nương còn sống lại làm ngươi rất thất vọng! Không phải ngươi vừa mới nói rằng không hy vọng nàng chết đấy sao?”
Vương Phiên Nhiên sững sờ, ăn nói cà lăm: “Ta... Ta... Ta...”
Ta ta cả buổi, Vương Phiên Nhiên cũng không biết nên tiếp những lời này như thế nào.
Lương Uyển Như đứng lại, ánh mắt nhìn về phía Vương Phiên Nhiên tràn đầy sự lạnh lùng.
Nàng đã thật sự thất vọng cực độ đối với Lương gia.
Nàng quay về phía Hồng Âm khoa tay múa chân vài cái, Hồng Âm hiểu ý, nói với hạ nhân: “Mang giấy bút ra đây!”
Rất nhanh, bọn hạ nhân mang giấy bút đến đặt trước mặt Lương Uyển Như.
Lương Uyển Như hơi có chút phải cố hết sức, cầm lấy giấy bút, viết: Nữ nhân độc ác hại Như không ngừng, bình thường đã nhiều lần đánh chửi, lần này nhân cơ hội Như giúp đỡ Thần Nguyên Thạch cho Diệp Viễn, trong cơn tức giận đã nhốt Như vào địa lao, hạ độc trong thức ăn, mang đến để giết Như. Nàng thân làm mẹ kế, hành động lần này còn có thể hiểu được, nhưng phụ thân tham lam, lại làm như không để ý đến Như. Tâm của Như đã chết, mạng này trả lại cho phụ thân, quãng đời còn lại chính là do Diệp Viễn ban tặng. Từ hôm nay, Như cùng Lương gia một đao đoạn tuyệt, không còn bất cứ liên quan gì nữa!
Viết xong, Lương Uyển Như buông bút, trong mắt đã tràn đầy nước mắt.
“Thì ra chân tướng là như thế này! Tuy rằng ả mập này đáng giận, nhưng cái tên Diệp Viễn kia càng thêm đáng giận đi!”
“Ngẫm lại cũng phải! Nghe nói bà mập này cường thế nhưng vẫn rất tình cảm với Lương Minh Vũ.”
“Mẹ kế cùng con kế đều có chỗ khó, nhà ai cũng sẽ như vậy. Nếu thật sự như vậy thì cũng không sai!”
“Nói như vậy Lương Uyển Như chính là chết oan đúng không? Tiểu cô nương này thật đáng thương!”
“Không phải nói khách khanh luyện dược sư mới kia có bản lĩnh giải độc sao?”
“Giải cái rắm! Độc của Trấm Vũ Thiên Dạ, Lâm gia, Lục gia không biết nghiên cứu bao lâu cũng không thể phá giải. Một tên phế vật có thể giải được độc? Ngươi tin sao?”
...
Hiển nhiên bộ dạng của Vương Phiên Nhiên đã nổi tiếng từ lâu, hiệu quả của màn biểu diễn lúc này không thể nói là không tốt.
Nàng cũng không hề che dấu bản chất “mẹ ghẻ ác độc” của mình, đem vấn đề quy kết cho mâu thuẫn giữa mẹ kế cùng con kế cho nên có độ tin cậy cực kỳ cao.
Tăng thêm việc, những năm này tuy rằng thanh danh nàng lan xa nhưng hoàn toàn chính xác đã làm rất nhiều cống hiến cho Lương gia.
Cho nên, lý do thoái thác lần này rất dễ dàng làm cho người khác tin tưởng.
Với trí tuệ của nàng, hiển nhiên là không thể xuất ra được lý do thoái thác không chê vào đâu được như vậy.
Tất cả những điều này đều là do Vương Lăng Ba ở sau lưng bày ra.
Nhìn thấy phản ứng của mọi người, trong nội tâm Vương Phiên Nhiên đắc ý vạn phần, càng bội phục ca ca của mình đến đầu rạp xuống đất.
Bởi vì như vậy, cho nên Vạn Bảo Lâu cùng Diệp Viễn là được cho là hung thủ giết người!
Còn bọn hắn thì trở thành đối tượng được đồng tình.
Nàng cũng không tin Diệp Viễn có thể được Vạn Bảo Lâu bảo vệ!
Đối mặt với sự chỉ trích của mọi người, sắc mặt Tô Lâm Phố khó coi vô cùng, nhưng trong lòng đã sớm nở hoa.
“Ngươi cứ làm đi! Làm càng hung ác, một lát nữa sẽ càng sảng khoái!”
Bỗng nhiên hắn hừ lạnh một tiếng, nói: “Vương Phiên Nhiên, ngươi không cần phải làm bộ làm tịch nữa! Kỳ thật Uyển Như cô nương đã tỉnh, nhưng mà nàng đã hoàn toàn thất vọng Lương gia các ngươi, từ nay về sau sẽ không quay trở lại Lương gia nữa! Các ngươi trở về đi, thực sự huyên náo thì đối với ai cũng không tốt!”
Tô Lâm Phố càng nói như vậy, hiển nhiên Vương Phiên Nhiên càng cảm thấy giống như giấu đầu hở đuôi.
Kỳ thật không riêng gì nàng, những người khác cũng có loại cảm giác này.
Cũng không trách được bọn bọ, thật sự là sự lợi hại của Trấm Vũ Thiên Dạ đã nhập vào lòng người quá sâu rồi.
Bọn họ căn bản cũng không tin Vạn Bảo Lâu có năng lực giải hết chất độc này.
“Tô Lâm Phố, ngươi bớt làm bộ dáng hồ đồ này với lão nương đi! Hôm nay ta nhất định phải sống thấy người, chết thấy thi thể! Uyển Như là con gái của Lương gia ta, ở tại Vạn Bảo Lâu các ngươi thì tính là chuyện gì đang xảy ra? Mọi người nói có đúng hay không?” Vương Phiên Nhiên hỏi mọi người.
“Đúng rồi! Vạn Bảo Lâu các ngươi là đồng lõa sát nhân còn chưa tính, còn muốn giữ lại thi thể của người ta, quả thực không biết xấu hổ!”
“Đều đến lúc này rồi, Vạn Bảo Lâu các ngươi còn muốn mạo xưng là trang hảo hán hay sao?”
“Giao người! Giao người!”
...
Trong lúc nhất thời, quần chúng xúc động.
Trong gian phòng bao của một quán trà đối diện Vạn Bảo Lâu có hai nam trung niên đang ngồi uống trà.
“Lục Cảnh Hào, ta biết ngay chắc chắn ngươi sẽ không bỏ qua trò vui ngày hôm nay! Trà này... thật không tệ!” Một trong hai nam nhân mở miệng nói.
Lục Cảnh Hào cười nói: “Vương Lăng Ba người này, ta và ngươi đều biết. Không ra tay thì thôi, vừa ra tay thì tất nhiên phải thấy máu!”
Hai người này không phải ai khác, chính là gia chủ của hai đại thế gia khác là Lục Cảnh Hào của Lục gia, Lâm Tại Thiên của Lâm gia!
“Vương Lăng Ba thật sự quá thủ đoạn! Lúc này đây, Vạn Bảo Lâu đã triệt để bại trận!” Lâm Tại Thiên nói.
“Thủ đoạn và thực lực của Dương Duệ đều không có gì đáng chê, thế nhưng rốt cuộc lúc này vẫn là nhìn lầm rồi. Ta đang có chút buồn bực, tại sao hắn phải làm chỗ dựa cho một tên phế vật.” Lục Cảnh Hào nói.
“Cái này thì không biết! Nhưng mà lúc này khẳng định Vạn Bảo Lâu phải nguyên khí đại thương rồi.” Lâm Tại Thiên nói.
“Hừ, Vạn Bảo Lâu khẽ đảo thì ngươi và ta đều phải cẩn thận một chút. Dã tâm của tên Vương Lăng Ba kia không hề nhỏ!” Lục Cảnh Hào nói.
Lâm Tại Thiên gật đầu, thừa nhận một cách sâu sắc.
...
Mà lúc này, trên mặt Tô Lâm Phố đột nhiên hiện ra một bộ dáng tươi cười thần bí khó lường.
Bỗng nhiên hắn thở dài một tiếng, cất cao giọng nói: “Dư độc của Uyển Như cô nương vẫn chưa được thanh tẩy hoàn toàn, vốn cần điều dưỡng. Tuy nhiên các ngươi lại ép người quá đáng, cũng chỉ đành phải mời nàng đi ra thôi! Người đâu, đi mời Uyển Như cô nương ra đây!”
Tô Lâm Phố làm cho tất cả mọi người đang sôi trào lập tức yên tĩnh trở lại.
Bọn họ đều vô cùng hoài nghi lời này của Tô Lâm Phố có phải thật sự hay không.
“Tô Lâm Phố, ngươi đừng ăn nói ẩu tả ở chỗ này, kéo dài thời gian cũng vô dụng thôi!” Vương Phiên Nhiên dắt cuống họng hô lên.
Đánh chết nàng cũng không tin Vạn Bảo Lâu thật sự có thể cứu sống được Lương Uyển Như.
Tô Lâm Phố cười lạnh một tiếng, nói: “Hừ, chẳng phải người đến rồi thì ngươi sẽ biết thật giả hay sao? Gấp gáp cái gì?”
Không bao lâu, hai bóng hình xinh đẹp chậm rãi bước ra từ bên trong Vạn Bảo Lâu.
Hồng Âm đỡ Lương Uyển Như, tình huống hiện tại của nàng thật sự không tốt, cũng không phải là Tô Lâm Phố đang nói bậy.
Thời điểm ánh mắt Vương Phiên Nhiên rơi vào thân ảnh mà ả chán ghét tới cực điểm kia, cả người lập tức hóa đá.
Nàng xoa xoa cặp mắt của mình, hoài nghi có phải chính mình đang nhìn lầm rồi hay không!
Thế nhưng, nhìn kỹ lại, không phải Lương Uyển Như thì còn có thể là ai?
“Thật... thật sự là Lương Uyển Như! Nàng... nàng rõ ràng không chết!”
“Không phải ta bị hoa mắt đấy chứ? Độc của Trấm Vũ Thiên Dạ thật sự đã được giải hết?”
“Ông trời ơi! Rốt cuộc Vạn Bảo Lâu làm sao làm được? Lần này thật sự có trò hay để xem rồi!”
...
Sự xuất hiện của Lương Uyển Như khiến cho đám người kịch liệt bạo động.
Trong lúc tất cả mọi người đều cho rằng nàng đã chết, vậy mà nàng lại sống sờ sờ đứng trước mặt tất cả mọi người!
Độc của Trấm Vũ Thiên Dạ thật sự đã được giải hết rồi!
Vương gia dựa vào loại độc dược này tạo nên lực uy hiếp cực lớn.
Nhưng mà bây giờ rõ ràng đã bị phá giải!
Đương nhiên, biểu cảm đặc sắc nhất thuộc về Vương Phiên Nhiên rồi.
Trên mặt nàng thịt nhiều, miệng không lớn, nhưng là lúc này miệng của nàng lại há rộng còn to hơn cả nắm đấm.
“Không... không có khả năng! Điều này... điều này làm sao có thể? Ta tự tay hạ độc, nàng làm sao có khả năng còn sống? Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!” Vương Phiên Nhiên thì thào lẩm bẩm.
Nhìn thấy dáng vẻ ấy, Tô Lâm Phố cười khẩy nói: “Hình như Uyển Như cô nương còn sống lại làm ngươi rất thất vọng! Không phải ngươi vừa mới nói rằng không hy vọng nàng chết đấy sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!