Hai người, hai ngựa.
Diệp Viễn cùng La Kiếm, một trước một sau chạy băng băng trên đường lớn.
Hôm nay, mặt trời còn chưa ló dạng, hai người đã âm thầm lặng lẽ ra khỏi Côi Sơn Thành.
Trong nháy mắt đã chạy băng băng hơn mấy vạn dặm.
Lần này ra khỏi thành, Diệp Viễn vô cùng cẩn thận.
Hắn biết, một khi Vương gia biết được tin tức hắn ra khỏi thành thì nhất định sẽ hạ sát thủ.
Những ngày gần đây, Diệp Viễn vẫn ở trong Trấn Giới Bi luyện đan, luyện chế cho Vạn Bảo Lâu một nhóm lớn đan dược.
Những đan dược này Diệp Viễn cũng đã dặn dò với Tô chưởng quỹ, chờ sau khi hắn ra khỏi thành rồi mới bắt đầu bán ra.
Tin tức hắn xuất quan cũng được phong tỏa vô cùng nghiêm mật, ngoại trừ những người cao tầng trong Vạn Bảo Lâu ra, căn bản là không ai biết.
Dù sao cũng đã bế quan mười năm, Vương gia không thể liên tục nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn.
Diệp Viễn biết, Vương gia có thể trở thành một trong ba đại thế gia, là vì có lão tổ Khuy Thiên Thần Cảnh.
Đại thế gia như thế, với thực lực của Diệp Viễn bây giờ, căn bản là không cách nào chống đối.
Vì lẽ đó, hắn không thể không cẩn thận một chút.
Chỉ là Diệp Viễn nằm mơ cũng không ngờ, tin tức hắn xuất quan đã sớm bị người khác tiết lộ cho Vương Lăng Ba.
Sát thủ của Vương gia đã sớm mai phục ở phía trước.
Hai người đang chạy băng băng, bỗng một bóng người phía trước lao ra ngăn cản đường đi.
Nơi này phía trước không thôn làng, phía sau không hàng quán, chính là nơi thích hợp nhất để giết người cướp của.
“Phì phì...”
Cũng không thấy người kia có bất kỳ động tác gì, nhưng hai đạo kình phong lại kéo tới.
Diệp Viễn biến sắc, thả người nhảy lên.
“Ầm!”
Phi Long mà hai người cưỡi trực tiếp bị oanh thành mảnh vụn.
Cường giả thần đạo tại Thông Thiên Giới cũng không cách nào phi hành, Phi Long câu này chính là công cụ thay thế cho việc đi bộ, một ngày có thể đi hơn mười mấy vạn dặm!
Không ngờ, cứ như vậy mà bị giết chết.
Từ lúc người này bày ra thực lực, rõ ràng hắn là cao thủ Động Huyền đại viên mãn!
Hai người rơi xuống đất, La Kiếm hơi nhướng mày, nói: “Vương Dục Kiền!”
Lão giả cười nhạt một tiếng nói: “Không ngờ vẫn còn có người nhớ đến lão phu! Ngươi chính là La Kiếm sao? Ta nghe nói ngươi là nhân tài mới xuất hiện tại Côi Sơn Thành, được xưng là đệ nhất kiếm khách của Vạn Bảo Lâu!”
La Kiếm nhíu nhíu mày, nhưng không trả lời.
Diệp Viễn cũng cau mày, hỏi: “Người nhà họ Vương?”
La Kiếm gật gật đầu, nói: “Tứ trưởng lão của Vương gia, năm ngàn năm trước cũng đã là Động Huyền Thần Cảnh rồi! Bình thường hắn vẫn luôn bế quan không ra mặt, không ngờ Vương Lăng Ba đã phái hắn ra rồi!”
Diệp Viễn thở dài nói: “Hành tung của chúng ta bị tiết lộ, xem ra... Vạn Bảo Lâu ta có kẻ phản bội!”
“Không có khả năng!” La Kiếm bật thốt lên.
Hiển nhiên, căn bản hắn cũng không tin Vạn Bảo Lâu sẽ có người làm phản.
Diệp Viễn cười cợt, không có cãi lại.
Lần này ra khỏi thành, hắn đã vô cùng cẩn thận, nhưng vẫn bị người nhà họ Vương biết được, chắc chắn là Vạn Bảo Lâu có quỷ.
Điểm này, không thể nghi ngờ.
Chỉ là Diệp Viễn đoán không ra ai sẽ là người bán đứng Vạn Bảo Lâu.
“Là ai?” La Kiếm bỗng nhiên lại nói.
“Có đối tượng hoài nghi, thế nhưng vẫn còn chưa dám xác định. Hiện tại không phải lúc nói chuyện này, tên này ngươi có thể đối phó không?” Diệp Viễn nói.
La Kiếm ôm kiếm nhìn về phía Vương Dục Kiền, nói: “Ta thử xem, ngươi cứ đi trước!”
Vương Dục Kiền vừa nghe lời này, lập tức bắt đầu cười ha hả, nói: “Tiểu tử không biết trời cao đất rộng! Thời điểm lão phu ngang dọc bễ nghễ tại Côi Sơn Thành, các ngươi còn chưa được sinh ra! La Kiếm, ta biết thực lực của ngươi được xưng là đuổi sát Động Huyền đại viên mãn, nhưng mà trước mặt lão phu thì ngươi tuyệt đối không có nửa điểm cơ hội.”
La Kiếm luôn không dùng ngôn từ, hắn chỉ dùng kiếm để nói chuyện.
“Coong!”
Trường kiếm ra khỏi vỏ, hàn mang tất xuất hiện!
Tiếng cười của Vương Dục Kiền im bặt đi, kiếm của La Kiếm đã đến trước mặt của hắn!
“Động Huyền đại viên mãn! Làm sao có thể!” Vương Dục Kiền kinh hô.
Sau khi thốt lên, kinh ngạc thì kinh ngạc nhưng động tác trên tay Vương Dục Kiền không trì hoãn chút nào.
“Keng!”
Trường thương ra khỏi vỏ, chuẩn xác đóng trên kiếm của La Kiếm.
Bàn tay La Kiếm bị chấn động đến mức tê dại, thân hình lập tức bay ngược ra ngoài.
Lần này, La Kiếm gặp phải đối thủ rồi!
“Ha ha, lão phu thật sự rất bất ngờ, trước khi người xuất thành đã đột phá đến Động Huyền đại viên mãn!”
Tuy rằng Vương Dục Kiền kinh ngạc, thế nhưng cũng không hề lo lắng.
Mặc dù thực lực của La Kiếm rất mạnh, nhưng cũng không phải là đối thủ của hắn.
Dù sao hắn chỉ thiếu chút nữa là có thể đột phá đến Khuy Thiên Thần Cảnh rồi!
Chỉ tiếc, bước đi này khó như lên trời.
Nếu như không có bất ngờ, đời này của hắn sợ rằng cũng khó mà đột phá được.
La Kiếm nhìn về phía Diệp Viễn, trong ánh mắt lộ ra vẻ cảm kích.
Bởi vì Diệp Viễn ngầm tặng hắn Thần Nguyên Đan thần phẩm, giúp hắn phá tan bình cảnh đột phá đến Động Huyền đại viên mãn.
Cảnh giới của hắn vẫn luôn kẹt ở Động Huyền hậu kỳ đỉnh phong, nhưng vẫn không tìm được thời cơ để đột phá.
Dựa theo cảnh giới hiện tại của La Kiếm, Thần Nguyên Đan đã sớm vô dụng đối với hắn.
Trừ phi là Thần Nguyên Đan thần phẩm!
Diệp Viễn luyện chế Thần Đan cấp một hạ phẩm cũng không có bao nhiêu tác dụng đối với hắn, nhưng Thần Nguyên Đan này lại có thể dùng để đột phá Khuy Thiên Thần Cảnh.
Đương nhiên, điều kiện là dùng có hiệu quả.
Dưới sự kích thích của Thần Nguyên Đan thần phẩm, rốt cuộc La Kiếm một lần phá tan bình cảnh đã bị kẹt lại nhiều năm.
Vương Dục Kiền là mèo già hóa cáo, liếc mắt cũng đã nhìn ra rất nhiều thứ, không khỏi kinh ngạc nói: “Xem ra là tên tiểu tử này giúp ngươi đột phá bình cảnh, với tình trạng của ngươi bây giờ thì trừ phi là Thần Nguyên Đan thần phẩm mới có hiệu quả! Thực sự là khó mà tin nổi, tiểu tử này luyện chế được Thần Đan thần phẩm đơn giản như ăn cơm uống nước vậy! Chẳng trách tiểu tử Lăng Ba kia kiêng kỵ ngươi đến như vậy, có ngươi ở Vạn Bảo Lâu thì Vương gia ta chẳng phải là mãi mãi không có ngày nổi danh hay sao?”
Nói đến sau cùng, Vương Dục Kiền không hề che giấu sát cơ của mình một chút nào.
La Kiếm hừ lạnh một tiếng, nói: “Muốn giết hắn, trước tiên phải qua cửa ải của ta!”
Vương Dục Kiền cười nói: “Việc ngươi đột phá xác thực là nằm ngoài dự liệu của ta, nhưng mà điều này cũng không thay đổi được kết cục! Ở trước mặt ta, ngươi vẫn còn quá kém rồi!”
Dứt lời, trường thương của Vương Dục Kiền ưỡn một cái, đột nhiên một thương đâm ra, thanh thế như rồng!
Trên mặt La Kiếm lộ ra vẻ nghiêm nghị trước nay chưa từng có!
Thương pháp của Vương Dục Kiền mạnh mẽ và uy lực, rất có phong phạm của một đại tướng, có thể nói là lão luyện.
Thân hình của La Kiếm dưới trường thương này chẳng khác nào một tờ giấy trắng, vô cùng mềm mại.
Nhưng mà tiêu chuẩn Tật Phong Kiếm của La Kiếm vốn là đường kiếm nhẹ nhàng.
Hắn cũng không chính diện tiếp xúc với Vương Dục Kiền, mà là di chuyển sang bên cạnh hắn.
“Diệp Viễn, ngươi đi trước đi! Ta sẽ giữ chân hắn!” La Kiếm quát to.
Nhưng mà Diệp Viễn cũng không có ý tứ nhúc nhích, nhàn nhạt nói: “Diệp mỗ sẽ không bỏ La huynh mà đi, La huynh cứ việc thả lỏng tay mà làm. Nếu như La huynh ngã xuống thì Diệp mỗ sẽ chết cùng ngươi!”
Lời nói này như chặt đinh chém sắt, không chút do dự nào.
m thanh lọt vào tai, khiến cho La Kiếm cảm động cực kỳ.
Diệp Viễn quả nhiên là một người trọng tình trọng nghĩa, đổi lại là người khác thì đã sớm chạy mất dép.
Chỉ vài câu nói đã giúp cho sĩ khí của La Kiếm đại chấn, uy lực của kiếm trong tay tăng thêm mấy phần.
Diệp Viễn chỉ là Động Huyền sơ kỳ, chênh lệch với hai người bọn họ quá lớn, căn bản không cách nào nhúng tay vào, cũng chỉ có thể ở một bên bàng quan.
Hiển nhiên thực lực của Diệp Viễn không phải võ giả bình thường có thể so sánh, nhưng mà hắn bây giờ lại không cách nào vượt qua một đại cảnh giới để chiến đấu giống như lúc ở thế giới Tiên Lâm.
Tính cả những đòn sát thủ như Long Thần Chi Âm thì sức chiến đấu hiện tại của Diệp Viễn cũng chỉ tương đương với võ giả Động Huyền trung kỳ.
Nhìn thấy Diệp Viễn không có ý tứ đào tẩu, Vương Dục Kiền cũng thở phào nhẹ nhõm.
La Kiếm đột phá là ngoài dự liệu của hắn.
Nếu như Diệp Viễn muốn chạy trốn, cho dù hắn giết được La Kiếm thì muốn tóm lấy Diệp Viễn một lần nữa cũng vô cùng khó khăn.
Hai người, hai ngựa.
Diệp Viễn cùng La Kiếm, một trước một sau chạy băng băng trên đường lớn.
Hôm nay, mặt trời còn chưa ló dạng, hai người đã âm thầm lặng lẽ ra khỏi Côi Sơn Thành.
Trong nháy mắt đã chạy băng băng hơn mấy vạn dặm.
Lần này ra khỏi thành, Diệp Viễn vô cùng cẩn thận.
Hắn biết, một khi Vương gia biết được tin tức hắn ra khỏi thành thì nhất định sẽ hạ sát thủ.
Những ngày gần đây, Diệp Viễn vẫn ở trong Trấn Giới Bi luyện đan, luyện chế cho Vạn Bảo Lâu một nhóm lớn đan dược.
Những đan dược này Diệp Viễn cũng đã dặn dò với Tô chưởng quỹ, chờ sau khi hắn ra khỏi thành rồi mới bắt đầu bán ra.
Tin tức hắn xuất quan cũng được phong tỏa vô cùng nghiêm mật, ngoại trừ những người cao tầng trong Vạn Bảo Lâu ra, căn bản là không ai biết.
Dù sao cũng đã bế quan mười năm, Vương gia không thể liên tục nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn.
Diệp Viễn biết, Vương gia có thể trở thành một trong ba đại thế gia, là vì có lão tổ Khuy Thiên Thần Cảnh.
Đại thế gia như thế, với thực lực của Diệp Viễn bây giờ, căn bản là không cách nào chống đối.
Vì lẽ đó, hắn không thể không cẩn thận một chút.
Chỉ là Diệp Viễn nằm mơ cũng không ngờ, tin tức hắn xuất quan đã sớm bị người khác tiết lộ cho Vương Lăng Ba.
Sát thủ của Vương gia đã sớm mai phục ở phía trước.
Hai người đang chạy băng băng, bỗng một bóng người phía trước lao ra ngăn cản đường đi.
Nơi này phía trước không thôn làng, phía sau không hàng quán, chính là nơi thích hợp nhất để giết người cướp của.
“Phì phì...”
Cũng không thấy người kia có bất kỳ động tác gì, nhưng hai đạo kình phong lại kéo tới.
Diệp Viễn biến sắc, thả người nhảy lên.
“Ầm!”
Phi Long mà hai người cưỡi trực tiếp bị oanh thành mảnh vụn.
Cường giả thần đạo tại Thông Thiên Giới cũng không cách nào phi hành, Phi Long câu này chính là công cụ thay thế cho việc đi bộ, một ngày có thể đi hơn mười mấy vạn dặm!
Không ngờ, cứ như vậy mà bị giết chết.
Từ lúc người này bày ra thực lực, rõ ràng hắn là cao thủ Động Huyền đại viên mãn!
Hai người rơi xuống đất, La Kiếm hơi nhướng mày, nói: “Vương Dục Kiền!”
Lão giả cười nhạt một tiếng nói: “Không ngờ vẫn còn có người nhớ đến lão phu! Ngươi chính là La Kiếm sao? Ta nghe nói ngươi là nhân tài mới xuất hiện tại Côi Sơn Thành, được xưng là đệ nhất kiếm khách của Vạn Bảo Lâu!”
La Kiếm nhíu nhíu mày, nhưng không trả lời.
Diệp Viễn cũng cau mày, hỏi: “Người nhà họ Vương?”
La Kiếm gật gật đầu, nói: “Tứ trưởng lão của Vương gia, năm ngàn năm trước cũng đã là Động Huyền Thần Cảnh rồi! Bình thường hắn vẫn luôn bế quan không ra mặt, không ngờ Vương Lăng Ba đã phái hắn ra rồi!”
Diệp Viễn thở dài nói: “Hành tung của chúng ta bị tiết lộ, xem ra... Vạn Bảo Lâu ta có kẻ phản bội!”
“Không có khả năng!” La Kiếm bật thốt lên.
Hiển nhiên, căn bản hắn cũng không tin Vạn Bảo Lâu sẽ có người làm phản.
Diệp Viễn cười cợt, không có cãi lại.
Lần này ra khỏi thành, hắn đã vô cùng cẩn thận, nhưng vẫn bị người nhà họ Vương biết được, chắc chắn là Vạn Bảo Lâu có quỷ.
Điểm này, không thể nghi ngờ.
Chỉ là Diệp Viễn đoán không ra ai sẽ là người bán đứng Vạn Bảo Lâu.
“Là ai?” La Kiếm bỗng nhiên lại nói.
“Có đối tượng hoài nghi, thế nhưng vẫn còn chưa dám xác định. Hiện tại không phải lúc nói chuyện này, tên này ngươi có thể đối phó không?” Diệp Viễn nói.
La Kiếm ôm kiếm nhìn về phía Vương Dục Kiền, nói: “Ta thử xem, ngươi cứ đi trước!”
Vương Dục Kiền vừa nghe lời này, lập tức bắt đầu cười ha hả, nói: “Tiểu tử không biết trời cao đất rộng! Thời điểm lão phu ngang dọc bễ nghễ tại Côi Sơn Thành, các ngươi còn chưa được sinh ra! La Kiếm, ta biết thực lực của ngươi được xưng là đuổi sát Động Huyền đại viên mãn, nhưng mà trước mặt lão phu thì ngươi tuyệt đối không có nửa điểm cơ hội.”
La Kiếm luôn không dùng ngôn từ, hắn chỉ dùng kiếm để nói chuyện.
“Coong!”
Trường kiếm ra khỏi vỏ, hàn mang tất xuất hiện!
Tiếng cười của Vương Dục Kiền im bặt đi, kiếm của La Kiếm đã đến trước mặt của hắn!
“Động Huyền đại viên mãn! Làm sao có thể!” Vương Dục Kiền kinh hô.
Sau khi thốt lên, kinh ngạc thì kinh ngạc nhưng động tác trên tay Vương Dục Kiền không trì hoãn chút nào.
“Keng!”
Trường thương ra khỏi vỏ, chuẩn xác đóng trên kiếm của La Kiếm.
Bàn tay La Kiếm bị chấn động đến mức tê dại, thân hình lập tức bay ngược ra ngoài.
Lần này, La Kiếm gặp phải đối thủ rồi!
“Ha ha, lão phu thật sự rất bất ngờ, trước khi người xuất thành đã đột phá đến Động Huyền đại viên mãn!”
Tuy rằng Vương Dục Kiền kinh ngạc, thế nhưng cũng không hề lo lắng.
Mặc dù thực lực của La Kiếm rất mạnh, nhưng cũng không phải là đối thủ của hắn.
Dù sao hắn chỉ thiếu chút nữa là có thể đột phá đến Khuy Thiên Thần Cảnh rồi!
Chỉ tiếc, bước đi này khó như lên trời.
Nếu như không có bất ngờ, đời này của hắn sợ rằng cũng khó mà đột phá được.
La Kiếm nhìn về phía Diệp Viễn, trong ánh mắt lộ ra vẻ cảm kích.
Bởi vì Diệp Viễn ngầm tặng hắn Thần Nguyên Đan thần phẩm, giúp hắn phá tan bình cảnh đột phá đến Động Huyền đại viên mãn.
Cảnh giới của hắn vẫn luôn kẹt ở Động Huyền hậu kỳ đỉnh phong, nhưng vẫn không tìm được thời cơ để đột phá.
Dựa theo cảnh giới hiện tại của La Kiếm, Thần Nguyên Đan đã sớm vô dụng đối với hắn.
Trừ phi là Thần Nguyên Đan thần phẩm!
Diệp Viễn luyện chế Thần Đan cấp một hạ phẩm cũng không có bao nhiêu tác dụng đối với hắn, nhưng Thần Nguyên Đan này lại có thể dùng để đột phá Khuy Thiên Thần Cảnh.
Đương nhiên, điều kiện là dùng có hiệu quả.
Dưới sự kích thích của Thần Nguyên Đan thần phẩm, rốt cuộc La Kiếm một lần phá tan bình cảnh đã bị kẹt lại nhiều năm.
Vương Dục Kiền là mèo già hóa cáo, liếc mắt cũng đã nhìn ra rất nhiều thứ, không khỏi kinh ngạc nói: “Xem ra là tên tiểu tử này giúp ngươi đột phá bình cảnh, với tình trạng của ngươi bây giờ thì trừ phi là Thần Nguyên Đan thần phẩm mới có hiệu quả! Thực sự là khó mà tin nổi, tiểu tử này luyện chế được Thần Đan thần phẩm đơn giản như ăn cơm uống nước vậy! Chẳng trách tiểu tử Lăng Ba kia kiêng kỵ ngươi đến như vậy, có ngươi ở Vạn Bảo Lâu thì Vương gia ta chẳng phải là mãi mãi không có ngày nổi danh hay sao?”
Nói đến sau cùng, Vương Dục Kiền không hề che giấu sát cơ của mình một chút nào.
La Kiếm hừ lạnh một tiếng, nói: “Muốn giết hắn, trước tiên phải qua cửa ải của ta!”
Vương Dục Kiền cười nói: “Việc ngươi đột phá xác thực là nằm ngoài dự liệu của ta, nhưng mà điều này cũng không thay đổi được kết cục! Ở trước mặt ta, ngươi vẫn còn quá kém rồi!”
Dứt lời, trường thương của Vương Dục Kiền ưỡn một cái, đột nhiên một thương đâm ra, thanh thế như rồng!
Trên mặt La Kiếm lộ ra vẻ nghiêm nghị trước nay chưa từng có!
Thương pháp của Vương Dục Kiền mạnh mẽ và uy lực, rất có phong phạm của một đại tướng, có thể nói là lão luyện.
Thân hình của La Kiếm dưới trường thương này chẳng khác nào một tờ giấy trắng, vô cùng mềm mại.
Nhưng mà tiêu chuẩn Tật Phong Kiếm của La Kiếm vốn là đường kiếm nhẹ nhàng.
Hắn cũng không chính diện tiếp xúc với Vương Dục Kiền, mà là di chuyển sang bên cạnh hắn.
“Diệp Viễn, ngươi đi trước đi! Ta sẽ giữ chân hắn!” La Kiếm quát to.
Nhưng mà Diệp Viễn cũng không có ý tứ nhúc nhích, nhàn nhạt nói: “Diệp mỗ sẽ không bỏ La huynh mà đi, La huynh cứ việc thả lỏng tay mà làm. Nếu như La huynh ngã xuống thì Diệp mỗ sẽ chết cùng ngươi!”
Lời nói này như chặt đinh chém sắt, không chút do dự nào.
m thanh lọt vào tai, khiến cho La Kiếm cảm động cực kỳ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!