“La Kiếm, ngươi thật sự là tiền đồ vô lượng! Mới vừa vào cảnh giới Động Huyền đại viên mãn mà cũng đã có thể đánh với lão phu đến trình độ như thế này, đủ để ngươi tự kiêu rồi!”
Vương Dục Kiền cũng thầm giật mình, La Kiếm này cảm ngộ pháp tắc cực cao, thực sự nằm ngoài dự liệu của hắn.
Nếu như La Kiếm sớm đột phá tám, mười năm thì hắn thật sự không nhất định là đối thủ của La Kiếm rồi.
Nhưng mà hiện tại hắn hung hăng nghiền ép, La Kiếm đã bị bức ép đến tuyệt cảnh.
Thương pháp của hắn cường hãn uy lực, tốc độ cũng không hề chậm.
Sự nhạy bén của La Kiếm ở trước mặt hắn cũng mất đi giá trị rất nhiều.
Bỗng nhiên, Vương Dục Kiền biến sắc, một luồng kiếm ý đáng sợ phóng lên trời.
Cả người La Kiếm giống như bị hỏa thiêu, da dẻ đều biến thành màu đỏ thắm.
“Thiên Địa Đồng Thọ!”
Gần như là trong nháy mắt, tốc độ cùng lực đạo trên người La Kiếm tăng vọt gấp mười mấy lần!
La Kiếm vốn bị áp chế, lúc này lại mơ hồ chiếm cứ thượng phong, cả người giống như huyễn ảnh, chém giết về phía Vương Dục Kiền.
Thoáng chốc, hai người giao thủ mấy trăm chiêu, tốc độ nhanh tới cực điểm.
Chiêu này, hiển nhiên là một bộ đấu pháp đồng quy vu tận!
Diệp Viễn nhìn ra được, một chiêu này chính là một loại chiêu số thiêu đốt thần nguyên, có thể làm cho thực lực La Kiếm tăng vọt gấp mười lần trở lên.
Nhưng mà cứ như vậy thì sẽ tạo thành gánh nặng cực lớn đối với thân thể của hắn.
Hơn nữa, dựa theo cường độ chiến đấu hiện tại, La Kiếm cũng không chống đỡ được bao lâu nữa.
Nếu như không giải quyết được Vương Dục Kiền thì đối diện với hai người bọn họ chỉ có thể là tử vong!
“Tiểu tử, một chiêu này tuy lợi hại, thế nhưng nếu không đánh bại được ta thì chính ngươi sẽ không xong trước!” Vương Dục Kiền cười lạnh nói.
Áp lực của hắn tuy lớn, thế nhưng La Kiếm muốn giải quyết hắn trong khoảng thời gian ngắn, căn bản là không làm được.
Tiếp tục là một chiêu kiếm kéo tới, Vương Dục Kiền cười gằn ứng đối.
Chiêu kiếm này, không có gì khác biệt với trước đó.
Hắn không chút do dự nào, trực tiếp ưỡn “thương” ra.
Nhưng mà ngay thời điểm mũi thương của hắn sắp đụng phải trường kiếm, kiếm của La Kiếm biến mất trước mắt hắn một cách quỷ dị.
Hai mắt Vương Dục Kiền đột nhiên co rút, tiếp tục nghĩ cách ứng biến cũng đã không còn kịp.
“Xoẹt!”
“Xoẹt!”
m thanh hai thanh kim loại đâm vào thịt vang lên!
Trường thương của Vương Dục Kiền đâm thủng ngực La Kiếm, thân hình sừng sững ở không trung.
Mà kiếm của La Kiếm cũng tương tự xuyên qua lồng ngực của Vương Dục Kiền!
Lưỡng bại câu thương!
“Phốc!”
“Phốc!”
Hai người đồng thời phun ra một ngụm máu lớn.
Đặc biệt là La Kiếm, máu tươi màu vàng óng của hắn chảy xuôi xuống theo trường thương, dáng vẻ vô cùng khốc liệt.
La Kiếm bị mắc trên trường thương đã bất tỉnh nhân sự.
Trong ánh mắt Vương Dục Kiền tràn ngập sự nghi hoặc, một chiêu kiếm vừa rồi vì sao lại tan biến một cách quỷ dị?
Nhưng mà, rất nhanh ánh mắt của hắn đã lộ ra vẻ ngoan lệ, điên cuồng thôi thúc thần nguyên, muốn chuyển động trường thương.
Hắn phải xoắn nội phủ của La Kiếm cho nát tan!
Nhưng mà đúng vào lúc này, một đạo hàn mang lóe qua, Diệp Viễn đã giết tới!
Diệp Viễn canh thời cơ vừa đúng, không cho Vương Dục Kiền cơ hội hạ sát thủ.
Tuy rằng Vương Dục Kiền rất mạnh, thế nhưng vẫn không mạnh đến nỗi không sợ mức độ công kích của Diệp Viễn.
“Kiếm pháp rất tốt! Đáng tiếc ngươi còn quá yếu rồi!”
Vương Dục Kiền quát lên một tiếng, không kịp chuyển động trường thương, trực tiếp duỗi ra một cước đạp bay kiếm của La Kiếm.
Một cước này vừa nhanh vừa mạnh, trực tiếp đạp La Kiếm bay ra ngoài hơn mấy ngàn trượng.
Động tác Vương Dục Kiền cực kỳ mau lẹ, trường thương chuyển động, đổi hướng về phía Diệp Viễn!
Vương Dục Kiền cho rằng, với thực lực của hắn cho dù trên người mang trọng thương thì giết Diệp Viễn cũng chỉ là một việc đơn giản.
Nhưng mà đúng vào lúc này, khóe miệng của Diệp Viễn lóe lên một nụ cười trào phúng.
Ánh mắt Vương Dục Kiền ngưng lại.
“Rống!”
Một tiếng rồng ngâm vang lên rung trời.
Sau khi đi tới Thông Thiên Giới, đây là lần đầu tiên Diệp Viễn sử dụng tới Long Thần Chi Âm!
Đúng hơn, đây là lần đầu tiên triển khai Long Thần Chi Âm sau khi Diệp Viễn đột phá Thần Cảnh!
Ở thế giới Tiên Lâm, hắn có thể điều động sức mạnh của Thiên Đạo, giết người khác chỉ là chuyện trong nháy mắt, căn bản chưa từng dùng tới Long Thần Chi Âm.
Nhưng mà sau khi đột phá đến Thần Cảnh, Diệp Viễn triển khai Long Thần Chi Âm cùng với trước đây đã hoàn toàn khác nhau.
Cảnh giới bị hạn chế khiến cho Diệp Viễn không có cách nào phát huy uy lực thật sự của một chiêu này.
Long Hồn của hắn thức tỉnh, hắn trực tiếp lĩnh ngộ Long Thần Chi Âm tầng thứ nhất.
Nhưng mà bởi vì cảnh giới bị hạn chế, hắn chỉ có thể phát huy uy lực của một chiêu này ở cấp độ nhập môn, hơn nữa chỉ có thể kéo dài thời gian hai, ba hơi.
Mà hiện tại, hạn chế của hắn đã nhỏ đi rất nhiều.
Một chiêu Long Thần Chi Âm này có thể đạt tới cảnh giới đại viên mãn tầng thứ nhất!
Vượt cấp chiến đấu cũng không phải nói chơi!
Nếu như Vương Dục Kiền ở thời điểm toàn thịnh thì đương nhiên Diệp Viễn không có nắm chắc.
Nhưng mà hiện tại, vừa đúng lúc!
Cả người Vương Dục Kiền như gặp phải lôi điện, bị một chiêu này chấn động đến mức thất khiếu chảy máu.
Đặc biệt là vết thương kia, dưới sự thôi hóa của Long Thần Chi Âm kịch liệt mở rộng, máu tươi màu vàng óng dâng trào tuôn ra như nước suối!
La Kiếm chiến đấu bằng cách đánh đổi cả mạng sống, Diệp Viễn làm sao cũng không thể lãng phí được!
Mười hơi!
Đây là cực hạn mà hiện tại Diệp Viễn có thể làm được, nhiều hơn nữa thì Diệp Viễn sẽ không còn dư sức để chạy trốn.
Sự chênh lệch giữa hắn và Vương Dục Kiền quá mức to lớn, căn bản giết không chết lão ta.
Có thể khiến cho lão tổn thương nặng thêm một chút đã là cực hạn.
Sau một khắc, thân hình Diệp Viễn chợt thối lui, nắm lấy thân hình La Kiếm lập tức bỏ chạy về hướng xa xa.
“Lão thất phu, mối thù hôm nay Diệp mỗ nhớ kỹ! Đầu chó của ngươi cứ tạm thời sống nhờ trên thân thể ngươi, ngày khác Diệp Viễn ắt tới lấy!”
Thân hình của Diệp Viễn biến mất trong tầm mắt của Vương Dục Kiền, trong không khí vang vọng lời nói lạnh lùng của Diệp Viễn.
Sắc mặt Vương Dục Kiền trắng bệch, hắn không ngờ Động Huyền sơ kỳ như Diệp Viễn mà lại có đòn sát thủ lợi hại đến như vậy.
m ba công kích bực này ẩn chứa Pháp tắc thiên địa quá mức đáng sợ, nếu như thực lực Diệp Viễn mạnh ngang ngửa hắn thì ngày hôm nay hắn hẳn sẽ phải bỏ mạng nơi đó.
Vương Dục Kiền biết Diệp Viễn là luyện dược sư, nhưng không ngờ được sức chiến đấu của Diệp Viễn cũng lại rất mạnh!
Chỉ dựa vào một chiêu này, Diệp Viễn cũng đã đủ để quét ngang đối thủ cùng cấp.
Ngay cả võ giả Động Huyền trung kỳ cũng chưa chắc là đối thủ của Diệp Viễn!
Chỉ có cường giả Động Huyền hậu kỳ mới có thể chắc thắng Diệp Viễn.
Chuyện ngày hôm nay, nhìn có vẻ như là La Kiếm cứu Diệp Viễn.
Kỳ thực, thay đổi góc độ nhìn lại thì vẫn là Diệp Viễn tự cứu lấy mình.
Nếu như không phải hắn trợ giúp La Kiếm đột phá thì lá bài tẩy của La Kiếm có triển khai hết mức cũng không thể thương tổn được hắn.
“Một chiêu vừa rồi rõ ràng là võ kỹ chí cao của Yêu tộc! Hắn... là một nhân tộc, làm sao biết loại võ kỹ này?”
Vương Dục Kiền ăn vào một viên đan dược, trong ánh mắt tất cả đều là ý tứ kiêng kỵ.
Ngực của hắn bị phá tan thành một cái lỗ thủng to, nhìn qua cực kỳ dữ tợn.
Vết thương mà La Kiếm gây ra cùng lắm cũng chỉ là độ rộng của một thanh kiếm.
Nhưng mà Long Thần Chi Âm của Diệp Viễn lại khiến cho vết thương của hắn toác ra một cái lỗ thủng lớn.
Chỉ là, thương thế tuy nghiêm trọng nhưng không đủ để trí mạng.
Muốn giết chết một cường giả thần đạo là vô cùng khó.
Ba ngày sau, rốt cuộc thương thế của Vương Dục Kiền cũng được khống chế.
Hắn lấy ra một tấm bùa chú, chậm rãi mở miệng nói: “Tình huống có chút thay đổi, ám giết thất bại! Phái Nhị trưởng lão, Tam trường lão đến, người này tuyệt đối không thể lưu!”
Dứt lời, bùa chú phát ra một tia sáng chói mắt, biến mất trong không khí.
Mà lúc này Diệp Viễn mang theo La Kiếm bị trọng thương sắp chết, chạy trốn đến mấy trăm ngàn dặm.
“La Kiếm, ngươi thật sự là tiền đồ vô lượng! Mới vừa vào cảnh giới Động Huyền đại viên mãn mà cũng đã có thể đánh với lão phu đến trình độ như thế này, đủ để ngươi tự kiêu rồi!”
Vương Dục Kiền cũng thầm giật mình, La Kiếm này cảm ngộ pháp tắc cực cao, thực sự nằm ngoài dự liệu của hắn.
Nếu như La Kiếm sớm đột phá tám, mười năm thì hắn thật sự không nhất định là đối thủ của La Kiếm rồi.
Nhưng mà hiện tại hắn hung hăng nghiền ép, La Kiếm đã bị bức ép đến tuyệt cảnh.
Thương pháp của hắn cường hãn uy lực, tốc độ cũng không hề chậm.
Sự nhạy bén của La Kiếm ở trước mặt hắn cũng mất đi giá trị rất nhiều.
Bỗng nhiên, Vương Dục Kiền biến sắc, một luồng kiếm ý đáng sợ phóng lên trời.
Cả người La Kiếm giống như bị hỏa thiêu, da dẻ đều biến thành màu đỏ thắm.
“Thiên Địa Đồng Thọ!”
Gần như là trong nháy mắt, tốc độ cùng lực đạo trên người La Kiếm tăng vọt gấp mười mấy lần!
La Kiếm vốn bị áp chế, lúc này lại mơ hồ chiếm cứ thượng phong, cả người giống như huyễn ảnh, chém giết về phía Vương Dục Kiền.
Thoáng chốc, hai người giao thủ mấy trăm chiêu, tốc độ nhanh tới cực điểm.
Chiêu này, hiển nhiên là một bộ đấu pháp đồng quy vu tận!
Diệp Viễn nhìn ra được, một chiêu này chính là một loại chiêu số thiêu đốt thần nguyên, có thể làm cho thực lực La Kiếm tăng vọt gấp mười lần trở lên.
Nhưng mà cứ như vậy thì sẽ tạo thành gánh nặng cực lớn đối với thân thể của hắn.
Hơn nữa, dựa theo cường độ chiến đấu hiện tại, La Kiếm cũng không chống đỡ được bao lâu nữa.
Nếu như không giải quyết được Vương Dục Kiền thì đối diện với hai người bọn họ chỉ có thể là tử vong!
“Tiểu tử, một chiêu này tuy lợi hại, thế nhưng nếu không đánh bại được ta thì chính ngươi sẽ không xong trước!” Vương Dục Kiền cười lạnh nói.
Áp lực của hắn tuy lớn, thế nhưng La Kiếm muốn giải quyết hắn trong khoảng thời gian ngắn, căn bản là không làm được.
Tiếp tục là một chiêu kiếm kéo tới, Vương Dục Kiền cười gằn ứng đối.
Chiêu kiếm này, không có gì khác biệt với trước đó.
Hắn không chút do dự nào, trực tiếp ưỡn “thương” ra.
Nhưng mà ngay thời điểm mũi thương của hắn sắp đụng phải trường kiếm, kiếm của La Kiếm biến mất trước mắt hắn một cách quỷ dị.
Hai mắt Vương Dục Kiền đột nhiên co rút, tiếp tục nghĩ cách ứng biến cũng đã không còn kịp.
“Xoẹt!”
“Xoẹt!”
m thanh hai thanh kim loại đâm vào thịt vang lên!
Trường thương của Vương Dục Kiền đâm thủng ngực La Kiếm, thân hình sừng sững ở không trung.
Mà kiếm của La Kiếm cũng tương tự xuyên qua lồng ngực của Vương Dục Kiền!
Lưỡng bại câu thương!
“Phốc!”
“Phốc!”
Hai người đồng thời phun ra một ngụm máu lớn.
Đặc biệt là La Kiếm, máu tươi màu vàng óng của hắn chảy xuôi xuống theo trường thương, dáng vẻ vô cùng khốc liệt.
La Kiếm bị mắc trên trường thương đã bất tỉnh nhân sự.
Trong ánh mắt Vương Dục Kiền tràn ngập sự nghi hoặc, một chiêu kiếm vừa rồi vì sao lại tan biến một cách quỷ dị?
Nhưng mà, rất nhanh ánh mắt của hắn đã lộ ra vẻ ngoan lệ, điên cuồng thôi thúc thần nguyên, muốn chuyển động trường thương.
Hắn phải xoắn nội phủ của La Kiếm cho nát tan!
Nhưng mà đúng vào lúc này, một đạo hàn mang lóe qua, Diệp Viễn đã giết tới!
Diệp Viễn canh thời cơ vừa đúng, không cho Vương Dục Kiền cơ hội hạ sát thủ.
Tuy rằng Vương Dục Kiền rất mạnh, thế nhưng vẫn không mạnh đến nỗi không sợ mức độ công kích của Diệp Viễn.
“Kiếm pháp rất tốt! Đáng tiếc ngươi còn quá yếu rồi!”
Vương Dục Kiền quát lên một tiếng, không kịp chuyển động trường thương, trực tiếp duỗi ra một cước đạp bay kiếm của La Kiếm.
Một cước này vừa nhanh vừa mạnh, trực tiếp đạp La Kiếm bay ra ngoài hơn mấy ngàn trượng.
Động tác Vương Dục Kiền cực kỳ mau lẹ, trường thương chuyển động, đổi hướng về phía Diệp Viễn!
Vương Dục Kiền cho rằng, với thực lực của hắn cho dù trên người mang trọng thương thì giết Diệp Viễn cũng chỉ là một việc đơn giản.
Nhưng mà đúng vào lúc này, khóe miệng của Diệp Viễn lóe lên một nụ cười trào phúng.
Ánh mắt Vương Dục Kiền ngưng lại.
“Rống!”
Một tiếng rồng ngâm vang lên rung trời.
Sau khi đi tới Thông Thiên Giới, đây là lần đầu tiên Diệp Viễn sử dụng tới Long Thần Chi Âm!
Đúng hơn, đây là lần đầu tiên triển khai Long Thần Chi Âm sau khi Diệp Viễn đột phá Thần Cảnh!
Ở thế giới Tiên Lâm, hắn có thể điều động sức mạnh của Thiên Đạo, giết người khác chỉ là chuyện trong nháy mắt, căn bản chưa từng dùng tới Long Thần Chi Âm.
Nhưng mà sau khi đột phá đến Thần Cảnh, Diệp Viễn triển khai Long Thần Chi Âm cùng với trước đây đã hoàn toàn khác nhau.
Cảnh giới bị hạn chế khiến cho Diệp Viễn không có cách nào phát huy uy lực thật sự của một chiêu này.
Long Hồn của hắn thức tỉnh, hắn trực tiếp lĩnh ngộ Long Thần Chi Âm tầng thứ nhất.
Nhưng mà bởi vì cảnh giới bị hạn chế, hắn chỉ có thể phát huy uy lực của một chiêu này ở cấp độ nhập môn, hơn nữa chỉ có thể kéo dài thời gian hai, ba hơi.
Mà hiện tại, hạn chế của hắn đã nhỏ đi rất nhiều.
Một chiêu Long Thần Chi Âm này có thể đạt tới cảnh giới đại viên mãn tầng thứ nhất!
Vượt cấp chiến đấu cũng không phải nói chơi!
Nếu như Vương Dục Kiền ở thời điểm toàn thịnh thì đương nhiên Diệp Viễn không có nắm chắc.
Nhưng mà hiện tại, vừa đúng lúc!
Cả người Vương Dục Kiền như gặp phải lôi điện, bị một chiêu này chấn động đến mức thất khiếu chảy máu.
Đặc biệt là vết thương kia, dưới sự thôi hóa của Long Thần Chi Âm kịch liệt mở rộng, máu tươi màu vàng óng dâng trào tuôn ra như nước suối!
La Kiếm chiến đấu bằng cách đánh đổi cả mạng sống, Diệp Viễn làm sao cũng không thể lãng phí được!
Mười hơi!
Đây là cực hạn mà hiện tại Diệp Viễn có thể làm được, nhiều hơn nữa thì Diệp Viễn sẽ không còn dư sức để chạy trốn.
Sự chênh lệch giữa hắn và Vương Dục Kiền quá mức to lớn, căn bản giết không chết lão ta.
Có thể khiến cho lão tổn thương nặng thêm một chút đã là cực hạn.
Sau một khắc, thân hình Diệp Viễn chợt thối lui, nắm lấy thân hình La Kiếm lập tức bỏ chạy về hướng xa xa.
“Lão thất phu, mối thù hôm nay Diệp mỗ nhớ kỹ! Đầu chó của ngươi cứ tạm thời sống nhờ trên thân thể ngươi, ngày khác Diệp Viễn ắt tới lấy!”
Thân hình của Diệp Viễn biến mất trong tầm mắt của Vương Dục Kiền, trong không khí vang vọng lời nói lạnh lùng của Diệp Viễn.
Sắc mặt Vương Dục Kiền trắng bệch, hắn không ngờ Động Huyền sơ kỳ như Diệp Viễn mà lại có đòn sát thủ lợi hại đến như vậy.
m ba công kích bực này ẩn chứa Pháp tắc thiên địa quá mức đáng sợ, nếu như thực lực Diệp Viễn mạnh ngang ngửa hắn thì ngày hôm nay hắn hẳn sẽ phải bỏ mạng nơi đó.
Vương Dục Kiền biết Diệp Viễn là luyện dược sư, nhưng không ngờ được sức chiến đấu của Diệp Viễn cũng lại rất mạnh!
Chỉ dựa vào một chiêu này, Diệp Viễn cũng đã đủ để quét ngang đối thủ cùng cấp.
Ngay cả võ giả Động Huyền trung kỳ cũng chưa chắc là đối thủ của Diệp Viễn!
Chỉ có cường giả Động Huyền hậu kỳ mới có thể chắc thắng Diệp Viễn.
Chuyện ngày hôm nay, nhìn có vẻ như là La Kiếm cứu Diệp Viễn.
Kỳ thực, thay đổi góc độ nhìn lại thì vẫn là Diệp Viễn tự cứu lấy mình.
Nếu như không phải hắn trợ giúp La Kiếm đột phá thì lá bài tẩy của La Kiếm có triển khai hết mức cũng không thể thương tổn được hắn.
“Một chiêu vừa rồi rõ ràng là võ kỹ chí cao của Yêu tộc! Hắn... là một nhân tộc, làm sao biết loại võ kỹ này?”
Vương Dục Kiền ăn vào một viên đan dược, trong ánh mắt tất cả đều là ý tứ kiêng kỵ.
Ngực của hắn bị phá tan thành một cái lỗ thủng to, nhìn qua cực kỳ dữ tợn.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!