La Kiếm cười khổ nói: “Vô dụng! Trừ phi ngươi có thể ngụy trang Thần hồn, bằng không thuật dịch dung của ngươi có lợi hại đến đâu cũng sẽ không gạt được Phân Quang Nghi!”
Diệp Viễn cười nói: “Ngươi cứ nhìn là được!”
Dứt lời, Diệp Viễn lập tức như vậy nghênh ngang về phía cửa ải của Vương gia mà đi.
“Đứng lại!” Một tên gia tướng thấy Diệp Viễn tiến lại đây, lập tức ngăn cản hắn lại.
Diệp Viễn làm ra vẻ thất kinh nói: “Các ngươi... các ngươi muốn làm gì? Ta... trên người ta cũng không có Thần Nguyên Thạch!”
Gia tướng trừng con ngươi nói: “Ai cần Thần Nguyên Thạch của ngươi? Đi qua đây, đưa tay đặt lên cái dụng cụ này!”
“A? Được, được, cái này dễ làm! Cái này dễ làm!”
Diệp Viễn không chút do dự nào chạy tới đặt bàn tay lên.
Bên trong đống đá vụn, La Kiếm nhìn cảnh này chằm chằm không chớp mắt, tim đã sắp nhảy lên đến cuống họng.
La Kiếm chưa từng đụng phải chuyện khiến hắn hãi hùng khiếp vía đến vậy.
Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn ngưng lại, lộ ra vẻ mặt khó mà tin nổi!
Phân Quang Nghi... lại phát ra hào quang màu xanh lục!
“Chuyện này... làm sao có thể có chuyện đó?”
La Kiếm tự lẩm bẩm, bị tình cảnh này làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Hắn chưa từng thấy, Phân Quang Nghi sẽ mất đi hiệu quả!
Không đúng, không phải mất đi hiệu quả, mà là phán đoán sai lầm!
Phân Quang Nghi phát ra hào quang màu xanh lục thì nói rõ lên rằng dấu ấn Thần hồn cùng vật phẩm không hợp, mà màu xanh lam là đại biểu cho việc tìm đúng người.
Hiện tại Phân Quang Nghi đã biến thành màu xanh lục thì đã nói rõ nó phán đoán sai lầm rồi!
Chẳng trách Diệp Viễn lại tự tin như thế, thì ra hắn thật sự có bản lĩnh vượt qua đo lường của Phân Quang Nghi.
Thời điểm Diệp Viễn ấn tay về phía Phân Quang Nghi, Vương Dục Đào cùng Vương Dục Kiền đều không tự chủ được mà nhìn về phía hắn.
Nhưng mà bọn hắn cũng không hề có chút tâm tư nghi ngờ nào, biểu hiện của Diệp Viễn không khác với các võ giả thông thường ở tầng dưới chót là bao.
Võ giả đến Âm Phong Quật đa số là sinh sống ở tầng dưới chót, bằng không thì ai lại muốn dính líu đến loại buôn bán một cách liều mạng như thế này?
Diệp Viễn làm một bộ dáng coi Thần Nguyên Thạch như mạng, lập tức gạt bỏ đi lòng nghi ngờ của bọn họ.
Tiếp đến khi Phân Quang Nghi biến thành màu lục thì bọn họ không có tâm tình để quan tâm đến Diệp Viễn nữa.
“Ha ha, một đám vô tri ngu xuẩn, ở trước mặt lão phu sử dụng mấy thứ rách nát, thực sự không biết tự lượng sức mình!”
Trong đầu Diệp Viễn truyền đến tiếng hừ lạnh xem thường của Vô Trần.
Giống như việc dùng Phân Quang Nghi kiểm tra thần hồn Diệp Viễn là chuyện vô cùng sỉ nhục đối với hắn.
Bạn đồng hành cũng là oan gia, lời này không sai một chút nào.
Vô Trần hắn là ai?
Hắn là tổ tông của mấy thứ đồ chơi Thần hồn này!
Chỉ là một cái Huyền Thần khí mà thôi, ở trước mặt hắn thật sự không đáng để chú ý.
Ở trước mặt một khí linh của Thiên Tôn Linh Bảo, Phân Quang Nghi này chẳng khác gì một món đồ chơi của trẻ con.
“Ha ha, những người này cũng không biết trên người ta còn có một tôn đại thần như ngài!”
Diệp Viễn cố tình tâng bốc Vô Trần một chút.
Vô Trần hừ lạnh nói: “Cái thứ rách nát này, lão phu để nó đổi xanh, nó phải đổi xanh; để nó đổi lam, nó phải đổi thành lam; để nó biến vàng, nó chắc chắn phải biến thành vàng!”
Bỗng nhiên Diệp Viễn sáng mắt lên, nói: “Một lát nữa tiền bối có thể làm cho nó biến thành màu xanh lam sao?”
Vô Trần nói: “Chuyện này có gì khó khăn? Hừm? Ngươi là muốn... dẫn bọn họ vào tròng?”
Diệp Viễn nói: “Không sai! Không cho Vương gia chịu thiệt một chút, bọn họ còn thật sự cho rằng thiếu gia ta dễ bị bắt bí rồi!”
Vô Trần cũng vô cùng động tâm đối với đề nghị này, nói: “Cái này dễ làm! Để ta động tay chân một chút là được!”
Thế giới hiện thực, Diệp Viễn nhẹ nhàng bỏ tay ra, làm một bộ dáng chấn kinh hỏi gia tướng: “Cái này... không sao rồi chứ?”
Gia tướng thiếu kiên nhẫn, phất phất tay nói: “Cút đi!”
Diệp Viễn làm vẻ mặt tươi cười, chạy nhanh như bay.
Nhìn thấy Diệp Viễn thuận lợi qua ải, cuối cùng La Kiếm cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà đối với việc Diệp Viễn một mình tiến vào Âm Phong Quật, hắn vẫn còn có chút lo lắng.
Hắn cũng không làm theo dặn dò của Diệp Viễn là đến địa điểm ước định chờ sẵn, mà là yên lặng ở lại bên trong đống đá vụn xem diễn biến tiếp theo.
Ngay khi Diệp Viễn tiến vào Âm Phong Quật không lâu, lại có một nhóm võ giả muốn đi vào Âm Phong Quật.
Theo thường lệ, hiển nhiên là bị Vương gia ngăn lại.
Nhưng thời điểm võ giả thứ nhất đặt tay lên thì đã phát sinh chuyện quái dị.
“Màu xanh lam! Chính là hắn!”
Tên gia tướng kia hét lớn một tiếng, lập tức muốn động thủ.
Người võ giả kia làm một vẻ mặt mờ mịt, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Vị đại ca này, có phải các ngươi nhầm lẫn gì không? Bảy huynh đệ chúng ta được xưng là ‘m Phong Thất Kiệt’, quanh năm lăn lộn ở Âm Phong Quật này, làm sao có khả năng là người mà các ngươi muốn tìm?”
Người võ giả kia thấy trận thế lớn như vậy, cho nên hắn cũng không hề động thủ, chỉ là không nhanh không chậm mở miệng giải thích.
“Đúng vậy, vị đại nhân này, bảy huynh đệ chúng ta coi như cũng có một chút thanh danh tại Côi Sơn Thành này, không ít người biết đến, có phải các ngươi đã nhầm lẫn rồi không?” Một người khác trong bảy người nói.
“Ha ha, Phân Quang Nghi đo lường làm sao có khả năng bị sai? Ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi!” Gia tướng nói.
Lúc này tất cả người của Vương gia đã vây quanh “m Phong Thất Kiệt” lại, chỉ cần bọn họ dám động thì trực tiếp động thủ diệt sạch.
Nhìn thấy Phân Quang Nghi thay đổi thành màu lam, tâm thần Vương Dục Đào cùng Vương Dục Kiền cũng đại chấn.
Nhưng khi nghe người võ giả kia giải thích, hắn cũng không khỏi có chút ngờ vực.
Tên tuổi của “m Phong Thất Kiệt”, Vương Dục Đào thật sự đã nghe nói qua.
Thực lực bảy người này không yếu, quanh năm lăn lộn tại Âm Phong Quật, còn từng bán thiên tài địa bảo cho Vương gia.
Lão đại của “m Phong Thất Kiệt” tên Thường Lượng cẩn thận nói thêm: “Vị đại nhân này, trước tiên chúng ta không nên động thủ, có lẽ... Phân Quang Nghi xảy ra vấn đề thật cũng không chừng.”
Gia tướng đang muốn nói chuyện, Vương Dục Đào tách đoàn người ra, đi vào.
Hắn nhìn thấy Thường Lượng, chau mày nói: “Ngươi chính là Thường Lượng, lão đại của m Phong Thất Kiệt?”
Thường Lượng nghe xong vui mừng khôn xiết, vội vàng nói: “Đúng vậy! Vị đại nhân này, bảy huynh đệ chúng ta tự hỏi chưa từng đắc tội qua đại nhân, không biết chuyện này...”
Chân mày Vương Dục Đào nhíu chặt hơn, nói: “Ngươi đặt tay lên thử xem!”
Thường Lượng biết vị trước mắt này lợi hại, không dám cãi ngược, thuận theo lời đưa tay đặt lên.
Lục sắc!
Vẻ mặt Thường Lượng buông lỏng, chắp tay nói: “Đại nhân, quả nhiên là tính sai rồi chứ?”
Vương Dục Đào không có phản ứng hắn, mà là đối với mặt khác sáu người nói: “Các ngươi đều đưa tay thả đi tới!”
Mấy người hai mặt nhìn nhau, Thường Lượng trừng mắt hổ, trầm giọng nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, không nghe thấy vị đại nhân này nói cái gì hay sao?”
Sáu người cả kinh, từng người vội vã đưa tay đặt lên Phân Quang Nghi.
Màu vàng!
Màu tím!
Màu xanh!
Màu xanh lam!
Màu đỏ!
Mỗi lần đặt tay lên, sắc mặt Vương Dục Đào càng đen đi một phần.
Thường Lượng đứng một bên mồ hôi lạnh ứa ra, chỉ lo sẽ làm tức giận vị đại nhân này.
Hiển nhiên, vị này đã đến biên giới bạo phát, hắn chỉ hy vọng không bị tai vạ như cá trong chậu mới tốt.
Tên cuối cùng đưa tay đặt lên, sắc mặt Vương Dục Đào càng trở nên vô cùng đặc sắc.
Các loại ánh sáng màu sắc biến ảo chập chờn, phát sinh ra hào quang bảy màu!
“Xì xì!”
Đột nhiên, Phân Quang Nghi bốc lên một luồng khói xanh.
Tiêu biến rồi!
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, không một ai dám nói chuyện.
Tên cuối cùng trong m Phong Thất Kiệt sợ đến run cả người, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
La Kiếm cười khổ nói: “Vô dụng! Trừ phi ngươi có thể ngụy trang Thần hồn, bằng không thuật dịch dung của ngươi có lợi hại đến đâu cũng sẽ không gạt được Phân Quang Nghi!”
Diệp Viễn cười nói: “Ngươi cứ nhìn là được!”
Dứt lời, Diệp Viễn lập tức như vậy nghênh ngang về phía cửa ải của Vương gia mà đi.
“Đứng lại!” Một tên gia tướng thấy Diệp Viễn tiến lại đây, lập tức ngăn cản hắn lại.
Diệp Viễn làm ra vẻ thất kinh nói: “Các ngươi... các ngươi muốn làm gì? Ta... trên người ta cũng không có Thần Nguyên Thạch!”
Gia tướng trừng con ngươi nói: “Ai cần Thần Nguyên Thạch của ngươi? Đi qua đây, đưa tay đặt lên cái dụng cụ này!”
“A? Được, được, cái này dễ làm! Cái này dễ làm!”
Diệp Viễn không chút do dự nào chạy tới đặt bàn tay lên.
Bên trong đống đá vụn, La Kiếm nhìn cảnh này chằm chằm không chớp mắt, tim đã sắp nhảy lên đến cuống họng.
La Kiếm chưa từng đụng phải chuyện khiến hắn hãi hùng khiếp vía đến vậy.
Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn ngưng lại, lộ ra vẻ mặt khó mà tin nổi!
Phân Quang Nghi... lại phát ra hào quang màu xanh lục!
“Chuyện này... làm sao có thể có chuyện đó?”
La Kiếm tự lẩm bẩm, bị tình cảnh này làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Hắn chưa từng thấy, Phân Quang Nghi sẽ mất đi hiệu quả!
Không đúng, không phải mất đi hiệu quả, mà là phán đoán sai lầm!
Phân Quang Nghi phát ra hào quang màu xanh lục thì nói rõ lên rằng dấu ấn Thần hồn cùng vật phẩm không hợp, mà màu xanh lam là đại biểu cho việc tìm đúng người.
Hiện tại Phân Quang Nghi đã biến thành màu xanh lục thì đã nói rõ nó phán đoán sai lầm rồi!
Chẳng trách Diệp Viễn lại tự tin như thế, thì ra hắn thật sự có bản lĩnh vượt qua đo lường của Phân Quang Nghi.
Thời điểm Diệp Viễn ấn tay về phía Phân Quang Nghi, Vương Dục Đào cùng Vương Dục Kiền đều không tự chủ được mà nhìn về phía hắn.
Nhưng mà bọn hắn cũng không hề có chút tâm tư nghi ngờ nào, biểu hiện của Diệp Viễn không khác với các võ giả thông thường ở tầng dưới chót là bao.
Võ giả đến Âm Phong Quật đa số là sinh sống ở tầng dưới chót, bằng không thì ai lại muốn dính líu đến loại buôn bán một cách liều mạng như thế này?
Diệp Viễn làm một bộ dáng coi Thần Nguyên Thạch như mạng, lập tức gạt bỏ đi lòng nghi ngờ của bọn họ.
Tiếp đến khi Phân Quang Nghi biến thành màu lục thì bọn họ không có tâm tình để quan tâm đến Diệp Viễn nữa.
“Ha ha, một đám vô tri ngu xuẩn, ở trước mặt lão phu sử dụng mấy thứ rách nát, thực sự không biết tự lượng sức mình!”
Trong đầu Diệp Viễn truyền đến tiếng hừ lạnh xem thường của Vô Trần.
Giống như việc dùng Phân Quang Nghi kiểm tra thần hồn Diệp Viễn là chuyện vô cùng sỉ nhục đối với hắn.
Bạn đồng hành cũng là oan gia, lời này không sai một chút nào.
Vô Trần hắn là ai?
Hắn là tổ tông của mấy thứ đồ chơi Thần hồn này!
Chỉ là một cái Huyền Thần khí mà thôi, ở trước mặt hắn thật sự không đáng để chú ý.
Ở trước mặt một khí linh của Thiên Tôn Linh Bảo, Phân Quang Nghi này chẳng khác gì một món đồ chơi của trẻ con.
“Ha ha, những người này cũng không biết trên người ta còn có một tôn đại thần như ngài!”
Diệp Viễn cố tình tâng bốc Vô Trần một chút.
Vô Trần hừ lạnh nói: “Cái thứ rách nát này, lão phu để nó đổi xanh, nó phải đổi xanh; để nó đổi lam, nó phải đổi thành lam; để nó biến vàng, nó chắc chắn phải biến thành vàng!”
Bỗng nhiên Diệp Viễn sáng mắt lên, nói: “Một lát nữa tiền bối có thể làm cho nó biến thành màu xanh lam sao?”
Vô Trần nói: “Chuyện này có gì khó khăn? Hừm? Ngươi là muốn... dẫn bọn họ vào tròng?”
Diệp Viễn nói: “Không sai! Không cho Vương gia chịu thiệt một chút, bọn họ còn thật sự cho rằng thiếu gia ta dễ bị bắt bí rồi!”
Vô Trần cũng vô cùng động tâm đối với đề nghị này, nói: “Cái này dễ làm! Để ta động tay chân một chút là được!”
Thế giới hiện thực, Diệp Viễn nhẹ nhàng bỏ tay ra, làm một bộ dáng chấn kinh hỏi gia tướng: “Cái này... không sao rồi chứ?”
Gia tướng thiếu kiên nhẫn, phất phất tay nói: “Cút đi!”
Diệp Viễn làm vẻ mặt tươi cười, chạy nhanh như bay.
Nhìn thấy Diệp Viễn thuận lợi qua ải, cuối cùng La Kiếm cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà đối với việc Diệp Viễn một mình tiến vào Âm Phong Quật, hắn vẫn còn có chút lo lắng.
Hắn cũng không làm theo dặn dò của Diệp Viễn là đến địa điểm ước định chờ sẵn, mà là yên lặng ở lại bên trong đống đá vụn xem diễn biến tiếp theo.
Ngay khi Diệp Viễn tiến vào Âm Phong Quật không lâu, lại có một nhóm võ giả muốn đi vào Âm Phong Quật.
Theo thường lệ, hiển nhiên là bị Vương gia ngăn lại.
Nhưng thời điểm võ giả thứ nhất đặt tay lên thì đã phát sinh chuyện quái dị.
“Màu xanh lam! Chính là hắn!”
Tên gia tướng kia hét lớn một tiếng, lập tức muốn động thủ.
Người võ giả kia làm một vẻ mặt mờ mịt, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Vị đại ca này, có phải các ngươi nhầm lẫn gì không? Bảy huynh đệ chúng ta được xưng là ‘m Phong Thất Kiệt’, quanh năm lăn lộn ở Âm Phong Quật này, làm sao có khả năng là người mà các ngươi muốn tìm?”
Người võ giả kia thấy trận thế lớn như vậy, cho nên hắn cũng không hề động thủ, chỉ là không nhanh không chậm mở miệng giải thích.
“Đúng vậy, vị đại nhân này, bảy huynh đệ chúng ta coi như cũng có một chút thanh danh tại Côi Sơn Thành này, không ít người biết đến, có phải các ngươi đã nhầm lẫn rồi không?” Một người khác trong bảy người nói.
“Ha ha, Phân Quang Nghi đo lường làm sao có khả năng bị sai? Ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi!” Gia tướng nói.
Lúc này tất cả người của Vương gia đã vây quanh “m Phong Thất Kiệt” lại, chỉ cần bọn họ dám động thì trực tiếp động thủ diệt sạch.
Nhìn thấy Phân Quang Nghi thay đổi thành màu lam, tâm thần Vương Dục Đào cùng Vương Dục Kiền cũng đại chấn.
Nhưng khi nghe người võ giả kia giải thích, hắn cũng không khỏi có chút ngờ vực.
Tên tuổi của “m Phong Thất Kiệt”, Vương Dục Đào thật sự đã nghe nói qua.
Thực lực bảy người này không yếu, quanh năm lăn lộn tại Âm Phong Quật, còn từng bán thiên tài địa bảo cho Vương gia.
Lão đại của “m Phong Thất Kiệt” tên Thường Lượng cẩn thận nói thêm: “Vị đại nhân này, trước tiên chúng ta không nên động thủ, có lẽ... Phân Quang Nghi xảy ra vấn đề thật cũng không chừng.”
Gia tướng đang muốn nói chuyện, Vương Dục Đào tách đoàn người ra, đi vào.
Hắn nhìn thấy Thường Lượng, chau mày nói: “Ngươi chính là Thường Lượng, lão đại của m Phong Thất Kiệt?”
Thường Lượng nghe xong vui mừng khôn xiết, vội vàng nói: “Đúng vậy! Vị đại nhân này, bảy huynh đệ chúng ta tự hỏi chưa từng đắc tội qua đại nhân, không biết chuyện này...”
Chân mày Vương Dục Đào nhíu chặt hơn, nói: “Ngươi đặt tay lên thử xem!”
Thường Lượng biết vị trước mắt này lợi hại, không dám cãi ngược, thuận theo lời đưa tay đặt lên.
Lục sắc!
Vẻ mặt Thường Lượng buông lỏng, chắp tay nói: “Đại nhân, quả nhiên là tính sai rồi chứ?”
Vương Dục Đào không có phản ứng hắn, mà là đối với mặt khác sáu người nói: “Các ngươi đều đưa tay thả đi tới!”
Mấy người hai mặt nhìn nhau, Thường Lượng trừng mắt hổ, trầm giọng nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, không nghe thấy vị đại nhân này nói cái gì hay sao?”
Sáu người cả kinh, từng người vội vã đưa tay đặt lên Phân Quang Nghi.
Màu vàng!
Màu tím!
Màu xanh!
Màu xanh lam!
Màu đỏ!
Mỗi lần đặt tay lên, sắc mặt Vương Dục Đào càng đen đi một phần.
Thường Lượng đứng một bên mồ hôi lạnh ứa ra, chỉ lo sẽ làm tức giận vị đại nhân này.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!