“Cảm giác thế nào?”
“Quá yếu rồi! Ác linh này chỉ là nhất tinh sơ kỳ, căn bản không đủ nhét kẽ răng.”
“Chuyện này... tiền bối, khẩu vị của ngươi thật sự lớn như vậy sao?”
“Phí lời! Trấn Hồn Châu là Thiên Tôn Linh Bảo, cho dù ngươi bắt mấy con Ác Linh tứ tinh, ngũ tinh đến đây cũng không đủ cho lão phu tiêu hóa!”
“Được rồi, vậy đến cùng ta nên làm như thế nào?”
“Ác Linh nhất tinh hậu kỳ, ít nhất cũng phải ba ngàn năm trăm con!”
“... Tiền bối như vậy là đang giở công phu sư tử ngoạm sao, ba ngàn năm trăm con có thể duy trì được bao lâu?”
“Miễn cưỡng vừa đủ mười năm đi! Nếu như có thể nuốt chửng một Ác Linh Nhị Tinh thì có thể duy trì một trăm năm.”
Diệp Viễn trợn trắng mắt lên, tức giận nói: “Ngươi cảm thấy ta bây giờ có thể chuẩn bị cho ngươi Ác Linh nhị tinh sao? Nếu thật sự đụng phải thì là ngươi nuốt chửng nó hay là nó nuốt chửng ta còn rất khó nói đấy!”
“Ha ha, ta chỉ nói như thế thôi! Nhưng mà, nếu như thật sự có thể nuốt chửng một con Ác Linh Nhị Tinh thì ta có thể giúp ngươi tu luyện tăng cao cảnh giới Thần hồn.” Vô Trần nói.
Hai mắt Diệp Viễn sáng lên, bị câu nói này của Vô Trần làm cho tim đập thình thịch.
Sau khi đột phá thần đạo, thủ đoạn tu luyện Thần hồn của Diệp Viễn có chút giật gấu vá vai.
Dược Thần Hồn Điển chỉ là bản thiếu sót, để có thể giúp Diệp Viễn tu luyện tới Cửu Giai Đại Viên Mãn thật sự có chút quá sức.
Con đường đan đạo muốn đi được càng xa thì nhất định phải có công pháp tu luyện Thần hồn bài bản.
Về điểm này, hiển nhiên Trấn Hồn Châu là cao thủ!
Nghĩ tới đây, Diệp Viễn không khỏi nghĩ đến công pháp chủ tu.
Sau khi sống lại, Diệp Viễn vẫn luôn tu luyện Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết.
Tại Tiên Lâm Vực Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết là công pháp hàng đầu, có thể tu luyện tới Quy Khư Thần Cảnh.
Nhưng đối với Diệp Viễn hiện tại, môn công pháp này đã không thể thỏa mãn dã tâm của hắn.
“Xem ra, hết thảy đều phải bắt đầu lại từ đầu rồi!” Diệp Viễn cảm khái nói.
Vô Trần nói: “Công pháp của Tiên Lâm được khắc trong không gian Trấn Giới Bi, công pháp của hắn được lĩnh ngộ từ bên trong Trấn Giới Bi, là công pháp số một số hai của Thông Thiên Giới! Nếu như không phải hắn ngã xuống thì nói không chừng có thể đạt được thành tựu Vô Thượng Thiên Đế!”
“Vô Thượng Thiên Đế?” Diệp Viễn nghi ngờ, hỏi.
“Ừm, thật ra Vô Thượng Thiên Đế chính là Thiên Đế đỉnh cao, là tồn tại mạnh nhất dưới Đạo Tổ! Công pháp của Tiên Lâm đủ để ngươi tu luyện tới Vô Thượng Thiên Đế rồi!” Vô Trần giải thích.
Lúc này Diệp Viễn mới chợt hiểu ra, dựa theo lời giải thích của Vô Trần thì công pháp mà Tiên Lâm cảm ngộ có thể nói là công pháp cao cấp nhất Thông Thiên Giới.
Dù sao tại Thông Thiên Giới cũng không có khả năng tu luyện tới cảnh giới Đạo Tổ.
Thành tựu cảnh giới Vô Thượng Thiên Đế cũng đã là khả năng lớn nhất.
Thế nhưng, Diệp Viễn lại trầm mặc xuống.
Hắn trầm ngâm chốc lát, nói: “Tiền bối, ngươi nói... công pháp của Tiên Lâm Thiên Tôn là cảm ngộ được từ trên Trấn Giới Bi?”
Vô Trần cười lạnh nói: “Ha ha, tâm của ngươi cũng thật lớn! Hiện tại đến Thông Thiên Giới rồi, hẳn là đã biết con đường tu luyện phía trên Thần Cảnh vô cùng gian nan, vậy mà vẫn chưa hề từ bỏ hy vọng đối với cảnh giới Đạo Tổ sao?”
Diệp Viễn hỏi như vậy, hiển nhiên là Vô Trần đã biết trước Diệp Viễn muốn làm gì.
Lời này tràn ngập trào phúng đối với Diệp Viễn, trào phúng Diệp Viễn không biết tự lượng sức mình.
Diệp Viễn chỉ cười nói: “Tiền bối, ta biết cảnh giới Đạo Tổ khó như lên trời, nhưng mà cảnh giới Vô Thượng Thiên Đế đối với ta không có chút ý nghĩa nào! Ta phải cứu Linh Tuyết, nhất định phải tu luyện tới cảnh giới Đạo Tổ, không phải sao?”
Vô Trần lại hừ lạnh nói: “So với việc tu luyện tới cảnh giới Đạo Tổ, lão phu vẫn cảm thấy cầu Đạo Tổ hỗ trợ còn đáng tin hơn một chút! Nếu như ngươi thật sự có thể tu luyện tới cảnh giới Vô Thượng Thiên Đế thì đã có tư cách xin Đạo Tổ giúp đỡ.”
Nhưng Diệp Viễn vẫn quật cường nói: “Việc này cũng không khác gì luyện tới cảnh giới Đạo Tổ!”
Vô Trần cứng họng, không biết phải nói gì hơn.
Một lúc lâu sau Vô Trần mới nói: “Được rồi, kỳ thực Trấn Giới Bi này là do năm đó Tiên Lâm ngẫu nhiên đoạt được tại Thông Thiên Sơn, thần diệu dị thường! Nó giống như là một bảo tàng vô tận, thời điểm Tiên Lâm vừa mới đạt được nó, nó chỉ là một khối đá bình thường. Sau đó, Tiên Lâm không ngừng khai phá, cấp bậc của nó cũng không ngừng tăng lên. Đến khi Tiên Lâm tu luyện tới cảnh giới Thiên Tôn nó cũng đã là Thiên Tôn Linh Bảo.”
Diệp Viễn nghe xong cũng kinh ngạc không ngớt, không ngờ lai lịch của Trấn Giới Bi lớn đến vậy!
Sự lợi hại của Thông Thiên Sơn, Diệp Viễn đã từng được nghe qua từ miệng của Côn Ngô.
Hóa ra Trấn Giới Bi là một tảng đá trên Thông Thiên Sơn!
“Nói như vậy, Trấn Giới Bi hoàn toàn không cần tế luyện, chỉ cần không ngừng khai phá thì nó lập tức có thể tăng lên Thiên Đế Linh Bảo?” Diệp Viễn kinh ngạc nói.
Vô Trần nói: “Trên lý thuyết là như vậy!”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Được rồi, đợi đến khi tiền bối nuốt đủ ác linh thì ta sẽ tiến vào Trấn Giới Bi để cảm ngộ Đạo của chính mình!”
Vô Trần: “...”
Hắn phát hiện, tên Diệp Viễn này vốn là một kẻ bướng bỉnh!
Một khi đã quyết định chuyện gì thì làm cách nào cũng không kéo ngược lại được.
Lúc trước, ở bên trong không gian loạn lưu đã như vậy, hiện tại vẫn là như vậy.
...
“Các vị đại ca, không biết bên trong Âm Phong Quật này, nơi nào nhiều Ác Linh nhất tinh hậu kỳ vậy?”
Diệp Viễn di chuyển trong Âm Phong Quật hơn nửa ngày, phát hiện ra nơi này phần lớn đều là một ít Ác linh phàm cấp, tình cờ có thể gặp được Ác linh nhất tinh sơ kỳ.
Những ác linh này căn bản cũng không có tác dụng đối với Vô Trần.
Diệp Viễn phát hiện, nơi này bốn phương thông suốt, muốn tìm được Ác Linh nhất tinh hậu kỳ thật sự quá khó, không thể làm gì khác hơn là cầu viện người khác.
Mấy người quay đầu lại, nhìn thấy tu vi của Diệp Viễn thì không nhịn được lập tức dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngu si để nhìn hắn.
“Tiểu tử, mới tới đây phải không? Với chút thực lực này của ngươi, vẫn là nên loanh quanh ở phạm vi bên ngoài này đi! Nơi này đã tới gần khu vực nguy hiểm rồi, chút thực lực này của ngươi cũng không đủ cho Ác linh nhét kẽ răng!” Thường Lượng nói.
Đám người này chính là nhóm “Âm Phong Thất Kiệt” bên ngoài lúc trước!
Sau khi bảy người đi vào, lập tức đi thẳng đến khu vực nguy hiểm.
Bảy người bọn họ quanh năm lăn lộn ở đây, đã vô cùng quen thuộc về Âm Phong Quật.
Nơi nào có Ác Linh lợi hại, nơi nào có thiên tài địa bảo, trong lòng đều hiểu rõ mồn một.
Ngay cả Vương gia, tuy rằng thực lực của bọn họ cường đại, thế nhưng cũng chưa quen thuộc với nơi này.
Thường Lượng cũng không ngờ, bọn họ lại đụng phải Diệp Viễn ở chỗ này.
Diệp Viễn cười nói: “Các vị đại ca, hẳn là các ngươi rất quen thuộc nơi này đi?”
Hắn nhận thấy ánh mắt mấy người này rất tinh tường, không giống hắn cứ chạy loạn như con ruồi không đầu thì biết ngay hẳn là mấy người này thường xuyên đến đây.
Thường Lượng hơi nhướng mày, nói: “Bảy người bọn ta được xưng là ‘m Phong Thất Kiệt’, ngươi nói xem có quen thuộc nơi này hay không? Tiểu tử, chúng ta còn phải đi tìm kiếm thiên tài địa bảo, không có thời gian dông dài với ngươi. Nếu không muốn chết thì loanh quanh ở đây được rồi, xem thử có vận may tìm kiếm được cái gì hay không.”
Đối với lời khuyên của Thường Lượng, Diệp Viễn lại không để tâm cho lắm.
Quan trọng chính là, mấy người Thường Lượng rất quen thuộc với nơi này.
Diệp Viễn cười nói: “Các vị đại ca, các ngươi đã quen thuộc với nơi này như vậy thì dẫn ta đi tìm Ác Linh nhất tinh hậu kỳ đi. Chỉ cần đến nơi thì ta sẽ đưa cho các ngươi năm ngàn Thần Nguyên Thạch hạ phẩm làm tiền công, thế nào?”
“Cảm giác thế nào?”
“Quá yếu rồi! Ác linh này chỉ là nhất tinh sơ kỳ, căn bản không đủ nhét kẽ răng.”
“Chuyện này... tiền bối, khẩu vị của ngươi thật sự lớn như vậy sao?”
“Phí lời! Trấn Hồn Châu là Thiên Tôn Linh Bảo, cho dù ngươi bắt mấy con Ác Linh tứ tinh, ngũ tinh đến đây cũng không đủ cho lão phu tiêu hóa!”
“Được rồi, vậy đến cùng ta nên làm như thế nào?”
“Ác Linh nhất tinh hậu kỳ, ít nhất cũng phải ba ngàn năm trăm con!”
“... Tiền bối như vậy là đang giở công phu sư tử ngoạm sao, ba ngàn năm trăm con có thể duy trì được bao lâu?”
“Miễn cưỡng vừa đủ mười năm đi! Nếu như có thể nuốt chửng một Ác Linh Nhị Tinh thì có thể duy trì một trăm năm.”
Diệp Viễn trợn trắng mắt lên, tức giận nói: “Ngươi cảm thấy ta bây giờ có thể chuẩn bị cho ngươi Ác Linh nhị tinh sao? Nếu thật sự đụng phải thì là ngươi nuốt chửng nó hay là nó nuốt chửng ta còn rất khó nói đấy!”
“Ha ha, ta chỉ nói như thế thôi! Nhưng mà, nếu như thật sự có thể nuốt chửng một con Ác Linh Nhị Tinh thì ta có thể giúp ngươi tu luyện tăng cao cảnh giới Thần hồn.” Vô Trần nói.
Hai mắt Diệp Viễn sáng lên, bị câu nói này của Vô Trần làm cho tim đập thình thịch.
Sau khi đột phá thần đạo, thủ đoạn tu luyện Thần hồn của Diệp Viễn có chút giật gấu vá vai.
Dược Thần Hồn Điển chỉ là bản thiếu sót, để có thể giúp Diệp Viễn tu luyện tới Cửu Giai Đại Viên Mãn thật sự có chút quá sức.
Con đường đan đạo muốn đi được càng xa thì nhất định phải có công pháp tu luyện Thần hồn bài bản.
Về điểm này, hiển nhiên Trấn Hồn Châu là cao thủ!
Nghĩ tới đây, Diệp Viễn không khỏi nghĩ đến công pháp chủ tu.
Sau khi sống lại, Diệp Viễn vẫn luôn tu luyện Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết.
Tại Tiên Lâm Vực Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết là công pháp hàng đầu, có thể tu luyện tới Quy Khư Thần Cảnh.
Nhưng đối với Diệp Viễn hiện tại, môn công pháp này đã không thể thỏa mãn dã tâm của hắn.
“Xem ra, hết thảy đều phải bắt đầu lại từ đầu rồi!” Diệp Viễn cảm khái nói.
Vô Trần nói: “Công pháp của Tiên Lâm được khắc trong không gian Trấn Giới Bi, công pháp của hắn được lĩnh ngộ từ bên trong Trấn Giới Bi, là công pháp số một số hai của Thông Thiên Giới! Nếu như không phải hắn ngã xuống thì nói không chừng có thể đạt được thành tựu Vô Thượng Thiên Đế!”
“Vô Thượng Thiên Đế?” Diệp Viễn nghi ngờ, hỏi.
“Ừm, thật ra Vô Thượng Thiên Đế chính là Thiên Đế đỉnh cao, là tồn tại mạnh nhất dưới Đạo Tổ! Công pháp của Tiên Lâm đủ để ngươi tu luyện tới Vô Thượng Thiên Đế rồi!” Vô Trần giải thích.
Lúc này Diệp Viễn mới chợt hiểu ra, dựa theo lời giải thích của Vô Trần thì công pháp mà Tiên Lâm cảm ngộ có thể nói là công pháp cao cấp nhất Thông Thiên Giới.
Dù sao tại Thông Thiên Giới cũng không có khả năng tu luyện tới cảnh giới Đạo Tổ.
Thành tựu cảnh giới Vô Thượng Thiên Đế cũng đã là khả năng lớn nhất.
Thế nhưng, Diệp Viễn lại trầm mặc xuống.
Hắn trầm ngâm chốc lát, nói: “Tiền bối, ngươi nói... công pháp của Tiên Lâm Thiên Tôn là cảm ngộ được từ trên Trấn Giới Bi?”
Vô Trần cười lạnh nói: “Ha ha, tâm của ngươi cũng thật lớn! Hiện tại đến Thông Thiên Giới rồi, hẳn là đã biết con đường tu luyện phía trên Thần Cảnh vô cùng gian nan, vậy mà vẫn chưa hề từ bỏ hy vọng đối với cảnh giới Đạo Tổ sao?”
Diệp Viễn hỏi như vậy, hiển nhiên là Vô Trần đã biết trước Diệp Viễn muốn làm gì.
Lời này tràn ngập trào phúng đối với Diệp Viễn, trào phúng Diệp Viễn không biết tự lượng sức mình.
Diệp Viễn chỉ cười nói: “Tiền bối, ta biết cảnh giới Đạo Tổ khó như lên trời, nhưng mà cảnh giới Vô Thượng Thiên Đế đối với ta không có chút ý nghĩa nào! Ta phải cứu Linh Tuyết, nhất định phải tu luyện tới cảnh giới Đạo Tổ, không phải sao?”
Vô Trần lại hừ lạnh nói: “So với việc tu luyện tới cảnh giới Đạo Tổ, lão phu vẫn cảm thấy cầu Đạo Tổ hỗ trợ còn đáng tin hơn một chút! Nếu như ngươi thật sự có thể tu luyện tới cảnh giới Vô Thượng Thiên Đế thì đã có tư cách xin Đạo Tổ giúp đỡ.”
Nhưng Diệp Viễn vẫn quật cường nói: “Việc này cũng không khác gì luyện tới cảnh giới Đạo Tổ!”
Vô Trần cứng họng, không biết phải nói gì hơn.
Một lúc lâu sau Vô Trần mới nói: “Được rồi, kỳ thực Trấn Giới Bi này là do năm đó Tiên Lâm ngẫu nhiên đoạt được tại Thông Thiên Sơn, thần diệu dị thường! Nó giống như là một bảo tàng vô tận, thời điểm Tiên Lâm vừa mới đạt được nó, nó chỉ là một khối đá bình thường. Sau đó, Tiên Lâm không ngừng khai phá, cấp bậc của nó cũng không ngừng tăng lên. Đến khi Tiên Lâm tu luyện tới cảnh giới Thiên Tôn nó cũng đã là Thiên Tôn Linh Bảo.”
Diệp Viễn nghe xong cũng kinh ngạc không ngớt, không ngờ lai lịch của Trấn Giới Bi lớn đến vậy!
Sự lợi hại của Thông Thiên Sơn, Diệp Viễn đã từng được nghe qua từ miệng của Côn Ngô.
Hóa ra Trấn Giới Bi là một tảng đá trên Thông Thiên Sơn!
“Nói như vậy, Trấn Giới Bi hoàn toàn không cần tế luyện, chỉ cần không ngừng khai phá thì nó lập tức có thể tăng lên Thiên Đế Linh Bảo?” Diệp Viễn kinh ngạc nói.
Vô Trần nói: “Trên lý thuyết là như vậy!”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Được rồi, đợi đến khi tiền bối nuốt đủ ác linh thì ta sẽ tiến vào Trấn Giới Bi để cảm ngộ Đạo của chính mình!”
Vô Trần: “...”
Hắn phát hiện, tên Diệp Viễn này vốn là một kẻ bướng bỉnh!
Một khi đã quyết định chuyện gì thì làm cách nào cũng không kéo ngược lại được.
Lúc trước, ở bên trong không gian loạn lưu đã như vậy, hiện tại vẫn là như vậy.
...
“Các vị đại ca, không biết bên trong Âm Phong Quật này, nơi nào nhiều Ác Linh nhất tinh hậu kỳ vậy?”
Diệp Viễn di chuyển trong Âm Phong Quật hơn nửa ngày, phát hiện ra nơi này phần lớn đều là một ít Ác linh phàm cấp, tình cờ có thể gặp được Ác linh nhất tinh sơ kỳ.
Những ác linh này căn bản cũng không có tác dụng đối với Vô Trần.
Diệp Viễn phát hiện, nơi này bốn phương thông suốt, muốn tìm được Ác Linh nhất tinh hậu kỳ thật sự quá khó, không thể làm gì khác hơn là cầu viện người khác.
Mấy người quay đầu lại, nhìn thấy tu vi của Diệp Viễn thì không nhịn được lập tức dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngu si để nhìn hắn.
“Tiểu tử, mới tới đây phải không? Với chút thực lực này của ngươi, vẫn là nên loanh quanh ở phạm vi bên ngoài này đi! Nơi này đã tới gần khu vực nguy hiểm rồi, chút thực lực này của ngươi cũng không đủ cho Ác linh nhét kẽ răng!” Thường Lượng nói.
Đám người này chính là nhóm “Âm Phong Thất Kiệt” bên ngoài lúc trước!
Sau khi bảy người đi vào, lập tức đi thẳng đến khu vực nguy hiểm.
Bảy người bọn họ quanh năm lăn lộn ở đây, đã vô cùng quen thuộc về Âm Phong Quật.
Nơi nào có Ác Linh lợi hại, nơi nào có thiên tài địa bảo, trong lòng đều hiểu rõ mồn một.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!