“Năm ngàn Thần Nguyên Thạch!”
Ánh mắt của Thường Lượng ngưng lại, hít vào một ngụm khí lạnh.
Đối với bọn hắn năm ngàn Thần Nguyên Thạch hạ phẩm không phải là số lượng nhỏ.
Tuy rằng thực lực của “m Phong Thất Kiệt” không tầm thường, thế nhưng ở Âm Phong Quật bỏ ra mấy năm, tính gộp cả bảy người lại với nhau thì số Thần Nguyên Thạch kiếm được cũng sẽ không vượt qua con số này.
Nhưng mà Diệp Viễn vừa mở miệng thì đã là năm ngàn Thần Nguyên Thạch hạ phẩm!
Hơn nữa, còn chỉ là dẫn đường mà thôi.
Năm ngàn Thần Nguyên Thạch hạ phẩm này, kiếm lời quá dễ dàng.
Diệp Viễn cười nói: “Không sai, nơi này là một ngàn Thần Nguyên Thạch hạ phẩm, coi như là tiền đặt cọc. Chỉ cần các ngươi mang ta đi kiếm đủ năm trăm con Ác linh nhất tinh hậu kỳ thì bốn ngàn Thần Nguyên Thạch hạ phẩm còn lại, tại hạ sẽ trả hết một lần.”
Diệp Viễn giúp Vạn Bảo Lâu kiếm lợi nhuận lớn như vậy, hiển nhiên Vạn Bảo Lâu cũng sẽ không bạc đãi hắn.
Trên căn bản, Diệp Viễn cần Thần Nguyên Thạch hạ phẩm thì cứ lấy.
Chỉ cần không phải quá phận quá đáng thì Vạn Bảo Lâu cũng sẽ không nói gì.
“Năm... năm trăm con!” Thường Lượng không còn gì để nói.
Tiểu tử này cũng thật không khiến cho người ta kinh ngạc đến chết thì không chịu thôi!
Năm trăm con Ác linh nhất tinh hậu kỳ, bình thường ngay cả Động Huyền đại viên mãn cũng không dám khinh thường.
Một tên tiểu tử Động Huyền sơ kỳ lại mạnh miệng khoác lác đến như vậy!
Thường Lượng bỗng nhiên phát hiện, phía sau lưng mình truyền đến vài ánh mắt quỷ dị.
Không cần quay đầu lại hắn cũng biết, chỉ sợ là mấy tên huynh đệ của hắn đã động sát tâm!
Ở đây, giết người đoạt bảo quá mức bình thường.
Diệp Viễn vừa ra tay chính là năm ngàn Thần Nguyên Thạch hạ phẩm, vậy thì Thần Nguyên Thạch mang theo trên người không chỉ là con số này.
Chỉ cần giết Diệp Viễn thì tất cả Thần Nguyên Thạch trên người hắn đều là của bọn họ.
So với việc dẫn đường, hiển nhiên là bọn họ càng muốn lấy hết toàn bộ Thần Nguyên Thạch trên người Diệp Viễn.
Kỳ thực, nổi lên sát tâm làm sao chỉ có sáu huynh đệ của hắn, ngay cả chính Thường Lượng cũng động sát tâm.
Nhưng mà Thường Lượng hắn có thể lăn lộn ở Âm Phong Quật lâu như vậy cũng là bởi vì tính cách của hắn cẩn thận.
Hắn không nhịn được bèn nhìn Diệp Viễn một chút, phát hiện ra dường như Diệp Viễn cũng không hề quan tâm đến sát ý của huynh đệ bọn họ, giống như không liên quan gì đến mình.
Trong lòng Thường Lượng hơi động, rốt cuộc sự mê hoặc của Thần Nguyên Thạch áp đảo tất cả.
Nhưng mà thời điểm đang hắn muốn động thủ, bỗng nhiên phát hiện khóe miệng của Diệp Viễn lóe qua một nụ cười sát ý không dễ phát hiện.
Trong lòng Thường Lượng “lộp bộp” một phát, lời đến bên miệng, quỷ thần xui khiến sao lại thay đổi.
“Ha ha, thành giao! Tiểu huynh đệ thực sự hào phóng, bằng hữu như vậy Thường Lượng ta phải kết giao rồi!” Thường Lượng cười to tiếp nhận một ngàn Thần Nguyên Thạch hạ phẩm.
Thường Lượng khiến cho sáu tên huynh đệ mở rộng tầm mắt.
Từ lúc nào mà lão đại lại trở nên biết ăn nói đến như vậy?
Diệp Viễn cười cười nói: “Dẫn đường đi!”
Thường Lượng cũng cười nói: “Không dám, không dám!”
Sau đó, Thường Lượng mang theo Diệp Viễn ngoằn nghèo bảy tám ngã rẽ, quả nhiên không mất bao lâu thì bọn họ đã gặp phải Ác linh cường hãn hơn.
Nhóm người Thường Lượng, từng người từng người một bắt đầu cẩn thận đề phòng.
Trong số bọn họ, Thường Lượng có thực lực mạnh nhất nhưng cùng lắm cũng chỉ là Động Huyền trung kỳ.
Gặp phải Ác Linh nhất tinh hậu kỳ, bọn họ chạy cũng không kịp, căn bản là không dám tới gần.
“Phía trước chính là Tử U Động, nơi đó chắc chắn có Ác linh nhất tinh hậu kỳ. Nhưng mà tiểu huynh đệ, mấy người chúng ta không dám đi vào.” Thường Lượng nói.
Diệp Viễn gật gù, nói: “Các ngươi ở ngoài động chờ ta là được!”
Dứt lời, Diệp Viễn cũng không thèm quay đầu lại, tiến thẳng vào Tử U Động.
“Lão đại, vừa nãy tại sao lại không động thủ vậy? Ta dám đánh cuộc, trên người tiểu tử này có ít nhất không dưới năm mươi ngàn Thần Nguyên Thạch!” Thấy Diệp Viễn vào động, lão thất “m Phong Thất Kiệt” không nhịn được mà ai oán nói.
“Đúng đấy, lão đại! Bình thường huynh không phải là người sợ hãi rụt rè như thế, nhìn thấy dê béo như vậy thì huynh đã sớm động thủ rồi!” Lão tam cũng nói.
Ánh mắt của Thường Lượng quét qua mặt bọn họ một lần, thở dài nói: “Làm sao ta không biết các ngươi đang nghĩ gì? Vừa nãy suýt chút nữa là ta động thủ rồi!”
“Vậy tại sao huynh lại thay đổi ý định? Hiện tại hắn đã tiến vào Tử U Động, chắc hẳn là đã chết rồi, bây giờ chúng ta muốn lấy Thần Nguyên Thạch trên người hắn lại phải phí chút sức lực!” Lão Thất nói.
Theo bọn họ thấy, Diệp Viễn vốn là một tên công tử ngốc nghếch nhiều tiền.
Căn bản không biết Âm Phong Quật có bao nhiêu đáng sợ, lỗ mãng xông xáo vào Tử U Động, điều này khác gì là đi tìm chết chứ?
Thường Lượng liếc mắt nhìn hắn, cười lạnh nói: “Các ngươi thật sự cho rằng trên đời này có nhiều kẻ ngu si đến như vậy sao? Khà khà, chính vì hành vi của hắn nhìn qua rất ngu ngốc, vì lẽ đó mà ta mới cảm thấy tiểu tử này không dễ chọc! Không biết tại sao, vừa nãy thời điểm ta định động thủ thì có cảm giác sợ hết hồn hết vía! Thật sự giống như bị thợ săn nhắm phải con mồi vậy!”
Thường Lượng cũng không thay đổi được ý nghĩ của chúng huynh đệ.
Lão nhị chen lời nói: “Lão đại, cùng lắm cũng chỉ là một tên tiểu tử Động Huyền sơ kỳ, cần thiết phải cẩn thận đến như vậy sao? Bảy huynh đệ chúng ta đã có ba người là Động Huyền trung kỳ, chẳng lẽ còn không đối phó được với một tên tiểu tử chưa dứt sữa?”
Thường Lượng nhàn nhạt nói: “Các ngươi chờ là biết ngay, ta dám đánh cuộc hắn nhất định có thể đi ra từ trong Tử U Động!”
Lão Thất nói: “Làm sao có thể có chuyện đó? Sợ rằng một mình hắn, ngay cả Ác linh nhất tinh sơ kỳ cũng đối phó không được chứ đừng nói gì là đối phó với Ác Linh hậu kỳ.”
Lão tam cũng nói: “Đúng đấy, đại ca! Ngược lại chúng ta cũng đã kiếm lời được một ngàn Thần Nguyên Thạch, cứ vào đi thôi, hắn không thể nào đi ra được.”
Thường Lượng cười ha ha nói: “Có dám đánh cược hay không? Lão Thường ta nhìn người vẫn còn có chút môn đạo, tiểu tử này tuyệt đối không hề đơn giản!”
Lão thất không phục nói: “Lão đại, huynh vẫn là đừng nên kích ta! Huynh nói xem, đánh cược như thế nào?”
Thường Lượng cười nói: “Chúng ta lấy ba ngày làm hạn định, nếu như tiểu tử kia đi ra được thì năm ngàn Thần Nguyên Thạch này ta lấy bốn ngàn! Nếu như tiểu tử kia không đi ra được thì một ngàn Thần Nguyên Thạch này ta không lấy một viên nào, còn đưa thêm cho các ngươi một ngàn Thần Nguyên Thạch nữa để các ngươi chia phần!”
Lời này của Thường Lượng khiến cho các huynh đệ đều nở nụ cười.
“Ha ha, lão đại, nếu như huynh đã hào phóng như vậy thì huynh đệ bọn ta sẽ vui lòng mà nhận rồi! Lần đánh cược này huynh thua chắc rồi! Đừng nói là ba ngày, cho dù là ba mươi ngày hắn cũng không ra được đâu!” Lão thất cười to nói.
“Lão đại, đến lúc đó huynh cũng không được quỵt nợ đâu đấy! Lần đánh cược này ngươi thua chắc rồi!” Lão nhị cũng cười nói.
“Lão đại, chúng ta đã lăn lộn ở Âm Phong Quật này nhiều năm như vậy, đã bao giờ gặp qua Động Huyền sơ kỳ có thể đi ra từ nơi như Tử U Động này hay chưa? Ngày hôm nay ngươi như vậy, thật sự là không sao đấy chứ?” Lão tam cũng cười to nói.
Thường Lượng chỉ cười mà không nói gì, hắn tin tưởng phán đoán của chính mình.
Người như hắn tâm tư kín đáo, ánh mắt lại cực kỳ độc đoán.
Chính vì như thế mà hắn mới có thể mang theo các huynh đệ trốn thoát khỏi tay Vương gia.
Đổi lại là những người khác thì chỉ cần nói sai một câu thôi cũng sẽ bị Vương gia giết người diệt khẩu.
...
“Nhị ca, Âm Phong Quật này lớn như vậy, địa hình lại còn cực kỳ phức tạp, chúng ta làm sao tìm được hắn?” Vương Dục Kiền cũng bị địa hình trong này làm cho mù mờ.
Vương Dục Đào trầm giọng nói: “Tìm người hỏi! Tiểu tử kia là người mới, chắc chắn rất dễ tìm! Ta tin tưởng hắn tới nơi này không thể nào tìm một chỗ không người để trốn. Chỉ cần hỏi thêm mấy người, chắc chắn là có người biết!”
Vương Dục Kiền sáng mắt lên nói: “Nhị ca cao minh!”
Vương Dục Đào nói: “Mấy người các ngươi đều phân tán ra cho ta, tìm thổ địa của nơi này hỏi thăm! Nếu như có người nhìn thấy người mới, nhất định phải do thám, hiểu chưa?”
“Năm ngàn Thần Nguyên Thạch!”
Ánh mắt của Thường Lượng ngưng lại, hít vào một ngụm khí lạnh.
Đối với bọn hắn năm ngàn Thần Nguyên Thạch hạ phẩm không phải là số lượng nhỏ.
Tuy rằng thực lực của “m Phong Thất Kiệt” không tầm thường, thế nhưng ở Âm Phong Quật bỏ ra mấy năm, tính gộp cả bảy người lại với nhau thì số Thần Nguyên Thạch kiếm được cũng sẽ không vượt qua con số này.
Nhưng mà Diệp Viễn vừa mở miệng thì đã là năm ngàn Thần Nguyên Thạch hạ phẩm!
Hơn nữa, còn chỉ là dẫn đường mà thôi.
Năm ngàn Thần Nguyên Thạch hạ phẩm này, kiếm lời quá dễ dàng.
Diệp Viễn cười nói: “Không sai, nơi này là một ngàn Thần Nguyên Thạch hạ phẩm, coi như là tiền đặt cọc. Chỉ cần các ngươi mang ta đi kiếm đủ năm trăm con Ác linh nhất tinh hậu kỳ thì bốn ngàn Thần Nguyên Thạch hạ phẩm còn lại, tại hạ sẽ trả hết một lần.”
Diệp Viễn giúp Vạn Bảo Lâu kiếm lợi nhuận lớn như vậy, hiển nhiên Vạn Bảo Lâu cũng sẽ không bạc đãi hắn.
Trên căn bản, Diệp Viễn cần Thần Nguyên Thạch hạ phẩm thì cứ lấy.
Chỉ cần không phải quá phận quá đáng thì Vạn Bảo Lâu cũng sẽ không nói gì.
“Năm... năm trăm con!” Thường Lượng không còn gì để nói.
Tiểu tử này cũng thật không khiến cho người ta kinh ngạc đến chết thì không chịu thôi!
Năm trăm con Ác linh nhất tinh hậu kỳ, bình thường ngay cả Động Huyền đại viên mãn cũng không dám khinh thường.
Một tên tiểu tử Động Huyền sơ kỳ lại mạnh miệng khoác lác đến như vậy!
Thường Lượng bỗng nhiên phát hiện, phía sau lưng mình truyền đến vài ánh mắt quỷ dị.
Không cần quay đầu lại hắn cũng biết, chỉ sợ là mấy tên huynh đệ của hắn đã động sát tâm!
Ở đây, giết người đoạt bảo quá mức bình thường.
Diệp Viễn vừa ra tay chính là năm ngàn Thần Nguyên Thạch hạ phẩm, vậy thì Thần Nguyên Thạch mang theo trên người không chỉ là con số này.
Chỉ cần giết Diệp Viễn thì tất cả Thần Nguyên Thạch trên người hắn đều là của bọn họ.
So với việc dẫn đường, hiển nhiên là bọn họ càng muốn lấy hết toàn bộ Thần Nguyên Thạch trên người Diệp Viễn.
Kỳ thực, nổi lên sát tâm làm sao chỉ có sáu huynh đệ của hắn, ngay cả chính Thường Lượng cũng động sát tâm.
Nhưng mà Thường Lượng hắn có thể lăn lộn ở Âm Phong Quật lâu như vậy cũng là bởi vì tính cách của hắn cẩn thận.
Hắn không nhịn được bèn nhìn Diệp Viễn một chút, phát hiện ra dường như Diệp Viễn cũng không hề quan tâm đến sát ý của huynh đệ bọn họ, giống như không liên quan gì đến mình.
Trong lòng Thường Lượng hơi động, rốt cuộc sự mê hoặc của Thần Nguyên Thạch áp đảo tất cả.
Nhưng mà thời điểm đang hắn muốn động thủ, bỗng nhiên phát hiện khóe miệng của Diệp Viễn lóe qua một nụ cười sát ý không dễ phát hiện.
Trong lòng Thường Lượng “lộp bộp” một phát, lời đến bên miệng, quỷ thần xui khiến sao lại thay đổi.
“Ha ha, thành giao! Tiểu huynh đệ thực sự hào phóng, bằng hữu như vậy Thường Lượng ta phải kết giao rồi!” Thường Lượng cười to tiếp nhận một ngàn Thần Nguyên Thạch hạ phẩm.
Thường Lượng khiến cho sáu tên huynh đệ mở rộng tầm mắt.
Từ lúc nào mà lão đại lại trở nên biết ăn nói đến như vậy?
Diệp Viễn cười cười nói: “Dẫn đường đi!”
Thường Lượng cũng cười nói: “Không dám, không dám!”
Sau đó, Thường Lượng mang theo Diệp Viễn ngoằn nghèo bảy tám ngã rẽ, quả nhiên không mất bao lâu thì bọn họ đã gặp phải Ác linh cường hãn hơn.
Nhóm người Thường Lượng, từng người từng người một bắt đầu cẩn thận đề phòng.
Trong số bọn họ, Thường Lượng có thực lực mạnh nhất nhưng cùng lắm cũng chỉ là Động Huyền trung kỳ.
Gặp phải Ác Linh nhất tinh hậu kỳ, bọn họ chạy cũng không kịp, căn bản là không dám tới gần.
“Phía trước chính là Tử U Động, nơi đó chắc chắn có Ác linh nhất tinh hậu kỳ. Nhưng mà tiểu huynh đệ, mấy người chúng ta không dám đi vào.” Thường Lượng nói.
Diệp Viễn gật gù, nói: “Các ngươi ở ngoài động chờ ta là được!”
Dứt lời, Diệp Viễn cũng không thèm quay đầu lại, tiến thẳng vào Tử U Động.
“Lão đại, vừa nãy tại sao lại không động thủ vậy? Ta dám đánh cuộc, trên người tiểu tử này có ít nhất không dưới năm mươi ngàn Thần Nguyên Thạch!” Thấy Diệp Viễn vào động, lão thất “m Phong Thất Kiệt” không nhịn được mà ai oán nói.
“Đúng đấy, lão đại! Bình thường huynh không phải là người sợ hãi rụt rè như thế, nhìn thấy dê béo như vậy thì huynh đã sớm động thủ rồi!” Lão tam cũng nói.
Ánh mắt của Thường Lượng quét qua mặt bọn họ một lần, thở dài nói: “Làm sao ta không biết các ngươi đang nghĩ gì? Vừa nãy suýt chút nữa là ta động thủ rồi!”
“Vậy tại sao huynh lại thay đổi ý định? Hiện tại hắn đã tiến vào Tử U Động, chắc hẳn là đã chết rồi, bây giờ chúng ta muốn lấy Thần Nguyên Thạch trên người hắn lại phải phí chút sức lực!” Lão Thất nói.
Theo bọn họ thấy, Diệp Viễn vốn là một tên công tử ngốc nghếch nhiều tiền.
Căn bản không biết Âm Phong Quật có bao nhiêu đáng sợ, lỗ mãng xông xáo vào Tử U Động, điều này khác gì là đi tìm chết chứ?
Thường Lượng liếc mắt nhìn hắn, cười lạnh nói: “Các ngươi thật sự cho rằng trên đời này có nhiều kẻ ngu si đến như vậy sao? Khà khà, chính vì hành vi của hắn nhìn qua rất ngu ngốc, vì lẽ đó mà ta mới cảm thấy tiểu tử này không dễ chọc! Không biết tại sao, vừa nãy thời điểm ta định động thủ thì có cảm giác sợ hết hồn hết vía! Thật sự giống như bị thợ săn nhắm phải con mồi vậy!”
Thường Lượng cũng không thay đổi được ý nghĩ của chúng huynh đệ.
Lão nhị chen lời nói: “Lão đại, cùng lắm cũng chỉ là một tên tiểu tử Động Huyền sơ kỳ, cần thiết phải cẩn thận đến như vậy sao? Bảy huynh đệ chúng ta đã có ba người là Động Huyền trung kỳ, chẳng lẽ còn không đối phó được với một tên tiểu tử chưa dứt sữa?”
Thường Lượng nhàn nhạt nói: “Các ngươi chờ là biết ngay, ta dám đánh cuộc hắn nhất định có thể đi ra từ trong Tử U Động!”
Lão Thất nói: “Làm sao có thể có chuyện đó? Sợ rằng một mình hắn, ngay cả Ác linh nhất tinh sơ kỳ cũng đối phó không được chứ đừng nói gì là đối phó với Ác Linh hậu kỳ.”
Lão tam cũng nói: “Đúng đấy, đại ca! Ngược lại chúng ta cũng đã kiếm lời được một ngàn Thần Nguyên Thạch, cứ vào đi thôi, hắn không thể nào đi ra được.”
Thường Lượng cười ha ha nói: “Có dám đánh cược hay không? Lão Thường ta nhìn người vẫn còn có chút môn đạo, tiểu tử này tuyệt đối không hề đơn giản!”
Lão thất không phục nói: “Lão đại, huynh vẫn là đừng nên kích ta! Huynh nói xem, đánh cược như thế nào?”
Thường Lượng cười nói: “Chúng ta lấy ba ngày làm hạn định, nếu như tiểu tử kia đi ra được thì năm ngàn Thần Nguyên Thạch này ta lấy bốn ngàn! Nếu như tiểu tử kia không đi ra được thì một ngàn Thần Nguyên Thạch này ta không lấy một viên nào, còn đưa thêm cho các ngươi một ngàn Thần Nguyên Thạch nữa để các ngươi chia phần!”
Lời này của Thường Lượng khiến cho các huynh đệ đều nở nụ cười.
“Ha ha, lão đại, nếu như huynh đã hào phóng như vậy thì huynh đệ bọn ta sẽ vui lòng mà nhận rồi! Lần đánh cược này huynh thua chắc rồi! Đừng nói là ba ngày, cho dù là ba mươi ngày hắn cũng không ra được đâu!” Lão thất cười to nói.
“Lão đại, đến lúc đó huynh cũng không được quỵt nợ đâu đấy! Lần đánh cược này ngươi thua chắc rồi!” Lão nhị cũng cười nói.
“Lão đại, chúng ta đã lăn lộn ở Âm Phong Quật này nhiều năm như vậy, đã bao giờ gặp qua Động Huyền sơ kỳ có thể đi ra từ nơi như Tử U Động này hay chưa? Ngày hôm nay ngươi như vậy, thật sự là không sao đấy chứ?” Lão tam cũng cười to nói.
Thường Lượng chỉ cười mà không nói gì, hắn tin tưởng phán đoán của chính mình.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!