“Đại ca, các huynh đệ sẽ lưu cho ngươi chút mặt mũi, lần đánh cược này chúng ta cũng không cần tiếp tục nữa? Cứ ở đây chờ thật vô vị, tiểu tử kia chắc chắn không ra ngoài được.” Lão thất nói.
“Đúng đấy, ta nói rốt cuộc ngày hôm nay đại ca bị làm sao? Bình thường huynh cũng không phải là bộ dáng này!” Lão tam cũng khuyên nhủ.
Đối mặt với sự khuyên bảo của chúng huynh đệ, Thường Lượng không tỏ rõ ý kiến, chỉ nở nụ cười nói: “Lúc này mới nửa ngày mà các ngươi đã đợi không nổi rồi?”
“Ha ha, đại ca, bọn ta là đang lưu lại chút mặt mũi cho huynh thôi!” Lão thất nói.
Thường Lượng cười nói: “Tuyệt đối đừng lưu lại mặt mũi cho ta! Huynh đệ chúng ta cứ tính sổ rạch ròi, lần đánh cược này đã định thì chúng ta cứ đánh tới ngọn nguồn.”
Lúc này, một âm thanh giống như u linh vang lên bên tai mọi người.
“Các ngươi đang đánh cược cái gì vậy?”
Mọi người quay đầu nhìn lại, từng người từng người một lập tức tròn xoe hai mắt.
Người nói chuyện chính là Diệp Viễn!
“Ngươi, ngươi, ngươi... làm sao lại đi ra rồi? Không phải, là ngươi đi ra bằng cách nào?” Trong nháy mắt đầu lưỡi của lão thất đều cuốn lại.
Sáu huynh đệ, mỗi một người đều làm vẻ mặt như thấy quỷ, quan sát trên dưới Diệp Viễn một cách kỹ lưỡng.
Sau đó bọn họ phát hiện, trạng thái của Diệp Viễn không thể nào tốt hơn, thật sự giống như bên trong Tử U Động căn bản không hề có Ác linh vậy.
Không riêng gì sáu huynh đệ, ngay cả Thường Lượng cũng há hốc miệng.
Hắn có cảm giác Diệp Viễn không giống người bình thường, nhưng cũng không nghĩ Diệp Viễn chỉ dùng thời gian nửa ngày thì đã đi ra.
Hắn nói thời gian ba ngày cũng là đã đánh giá cao Diệp Viễn rồi.
Không ngờ, ba ngày là quá lâu đối với Diệp Viễn!
Diệp Viễn nghe lão thất hỏi, không khỏi vui vẻ: “Lời này là sao, đương nhiên là ta tự đi ra rồi. Chẳng lẽ còn cần những Ác linh kia đưa ta ra hay sao?”
“Nhưng mà... nhưng mà... bên trong Tử U Động có không ít Ác linh nhất tinh hậu kỳ mà!” Lão thất làm một vẻ mặt kinh ngạc nói.
Diệp Viễn gật gù đáp: “Ừm, trong này xác thực có một ít Ác linh nhất tinh hậu kỳ, nhưng mà số lượng vẫn còn quá ít, ta di chuyển cả nửa ngày mới gặp được bảy, tám con, khoảng cách với con số năm trăm vẫn còn kém một đoạn dài! Có nơi nào càng nhiều hơn không, mang ta đi xem một chút.”
Thường Lượng cả kinh, vội vàng nói: “Có! Đương nhiên là có! Ta dẫn ngươi đi!”
Diệp Viễn gật gù, đi theo sau lưng Thường Lượng.
Đoàn người đi về nơi càng sâu hơn trong Âm Phong Quật.
Thâm nhập càng sâu, bọn họ gặp phải Ác linh càng nhiều, hơn nữa càng lợi hại.
Nhưng mà biểu hiện của Diệp Viễn khiến cho bọn họ mở rộng tầm mắt.
Bảy người bọn họ hao hết khí lực mới có thể giải quyết một con Ác linh, vậy mà Diệp Viễn lại giống như bắt một con gà con, đưa tay ra là tóm ngay một con.
Sau đó nhẹ nhàng sờ một cái, lập tức tan vỡ!
“Âm Phong Thất Kiệt” lăn lộn tại Âm Phong Quật rất nhiều năm, từ xưa tới nay chưa từng thấy có ai giết Ác linh như vậy.
Lúc này, sáu người khác mới tin tưởng thực lực của Diệp Viễn đáng sợ đến nhường nào.
Cuối cùng, bảy người dẫn Diệp Viễn đến hang động thứ hai mấy người mới tìm được cơ hội để nói chuyện.
Lão Thất tiến đến trước mặt Thường Lượng, lau mồ hôi lạnh nói: “May mà đại ca khôn khéo, không phải vậy... sợ rằng chúng ta đã bị hắn bóp chết giống như những Ác linh kia rồi!”
Thường Lượng cũng một phen nghĩ đến mà sợ, nếu như lúc trước động thủ thật thì sợ rằng ngày hôm nay “Âm Phong Thất Kiệt” lập tức triệt để bị xoá tên.
Đương nhiên, Diệp Viễn không thể bóp chết bọn họ như bắt Ác linh được.
Hắn có thể thoải mái đối phó với Ác linh đều là nhờ công lao của Vô Trần.
Nhưng thủ đoạn giết Ác linh của Diệp Viễn lại khiến cho lông tơ của bọn họ dựng đứng lên.
Loại cảm giác mà thị giác xung kích mang đến cho bọn họ chính là Diệp Viễn rất cường đại.
Vô cùng cường đại!
Thường Lượng cũng làm vẻ mặt đau khổ nói: “Nói thật, ta cũng không ngờ thực lực của hắn mạnh mẽ đến như vậy!”
“Lẽ nào tên này giấu giếm thực lực? Một tên Động Huyền sơ kỳ làm sao có khả năng mạnh đến như thế?” Lão nhị nói.
Thường Lượng lắc đầu nói: “Vậy thì không biết rồi! Ngược lại, chúng ta cứ vậy mà kiếm năm ngàn viên Thần Nguyên Thạch hạ phẩm đến tay là được, cái khác... vẫn là đừng quản chuyện không đâu! A đúng rồi, chuyện đánh cược, vi huynh sẽ không khách khí!”
Nói đến lúc sau, Thường Lượng cười xán lạn.
Lần này, kiếm được một vố lớn rồi!
Bốn ngàn Thần Nguyên Thạch hạ phẩm đối với bọn họ không phải là số lượng nhỏ.
Nếu là bình thường, Thường Lượng muốn kiếm được số tiền kia thì ít nhất phải cần thời gian ba đến năm năm!
Nhìn thấy vẻ đắc ý trên mặt Thường Lượng, sáu người khác cảm thấy khó chịu giống như ăn phải con ruồi.
Con vịt vừa đun sôi mà lại bay đi mất rồi!
Năm ngàn Thần Nguyên Thạch hạ phẩm, vốn bọn họ có thể phân chia hơn bảy trăm mỗi người.
Nhưng mà hiện tại, sáu người bọn họ chỉ còn lại một ngàn viên để phân chia.
Thiệt thòi lớn rồi!
“Ha ha, từng người một đừng có làm dáng vẻ tình nguyện thua cuộc như vậy! Đừng nói lão đại ta không trượng nghĩa, ta nhượng thêm bước nữa, chỉ lấy ba ngàn, còn lại hai ngàn các ngươi cầm lấy mà phân chia!” Thường Lượng nói.
Lời này nói ra, mọi người không khỏi vui mừng khôn xiết, từng người quay sang Thường Lượng thiên ân vạn tạ.
Tâm tư của Thường Lượng có thể nói là sâu kín hơn so với sáu huynh đệ khác rất nhiều.
Bỏ ra thêm một ngàn viên Thần Nguyên Thạch mà có thể làm cho sáu huynh đệ khác càng thêm khắc cốt ghi tâm, món nợ ân tình này quá có lời.
...
Lại thêm thời gian nửa ngày, Diệp Viễn từ trong hang động đi ra.
Nhưng mà, lần này cũng chỉ nuốt chửng chừng mười con Ác linh.
Diệp Viễn vẫn không vừa ý với số lượng ấy, sau khi ra ngoài liền nói với Thường Lượng: “Quá ít rồi! Có hang động nào càng nhiều hơn một chút hay không? Tốt nhất là một lần có mấy chục hay trên một trăm con!”
Thường Lượng âm thầm líu lưỡi, hắn thực sự không nghĩ ra, một tên tân binh Động Huyền sơ kỳ, làm sao có thể đối phó với những con Ác linh nhất tinh hậu kỳ kia.
Nhưng mà hắn vẫn nói rằng: “Có thì có, chỉ là nơi đó hơi nguy hiểm một chút, mấy người huynh đệ chúng ta... không dám đi!”
Diệp Viễn nhàn nhạt nói: “Không sao, các ngươi chỉ cần đưa ta đi! Đến lúc đó ta sẽ thanh lý hết Ác linh chung quanh huyệt động một lần, như vậy thì các ngươi sẽ được an toàn. Còn tiền công thì ta sẽ thêm cho các ngươi hai ngàn!”
Có tiền thì có thể khiến quỷ thôi ma, nhóm người Thường Lượng vào sinh ra tử ở Âm Phong Quật này, nói cho cùng không phải là vì Thần Nguyên Thạch sao?
Diệp Viễn ra tay hào phóng như vậy, bọn họ làm sao có thể không động tâm?
Huống hồ Diệp Viễn cũng đã nói, hắn sẽ thanh lý toàn bộ Ác linh xung quanh một lần, như vậy bọn họ sẽ không còn nỗi lo về sau.
Thường Lượng cắn răng nói: “Làm thôi! Đi lên trước khoảng chừng năm trăm dặm thì có một cái Động Quỷ Vương, Ác linh nơi đó không chỉ nhiều mà hơn nữa còn cực kỳ lợi hại! Đại nhân, sau khi ngươi đi vào thì tuyệt đối đừng xâm nhập quá sâu, bởi vì ở trong đó còn có Ác linh nhất tinh đại viên mãn! Truyền thuyết, nơi thâm sâu của Động Quỷ Vương còn có Ác linh Nhị Tinh, chỉ là xưa nay chưa ai từng thấy qua!”
Diệp Viễn nghe xong cũng âm thầm hoảng sợ, thật sự như vậy thì cần phải cẩn thận một chút.
Ác linh nhất tinh đại viên mãn còn miễn cưỡng ứng phó được, nhưng mà Ác linh Nhị Tinh, hiện tại Vô Trần cũng không thể đối phó được.
Diệp Viễn gật gật đầu, nói: “Ừm, đa tạ đã nhắc nhở, ta sẽ cẩn thận!”
Nhìn thấy Diệp Viễn trả lời một cách nghiêm túc, Thường Lượng phán đoán nhất tinh đại viên mãn có khả năng chính là cực hạn của Diệp Viễn.
Nhưng mà kết quả này đã đủ để hắn phải kinh ngạc.
Bọn họ dẫn Diệp Viễn tiến vào Động Quỷ Vương, chính mình thì chờ đợi ở bên ngoài.
Nhưng không ngờ, ngay lúc đó đột nhiên có mười mấy bóng người chạy tới từ bốn phương tám hướng bao vây bảy người bọn họ vào giữa!
“Ha ha, tìm các ngươi thật là khổ! Không ngờ, các ngươi lại là đồng mưu với tên tiểu tử Diệp Viễn kia! Món nợ Phân Quang Nghi bị hủy hoại, chúng ta tính toán luôn một lần đi!” Lời nói của Vương Dục Đào tràn đầy sát ý, truyền vào trong tai của Âm Phong Thất Kiệt.
“Đại ca, các huynh đệ sẽ lưu cho ngươi chút mặt mũi, lần đánh cược này chúng ta cũng không cần tiếp tục nữa? Cứ ở đây chờ thật vô vị, tiểu tử kia chắc chắn không ra ngoài được.” Lão thất nói.
“Đúng đấy, ta nói rốt cuộc ngày hôm nay đại ca bị làm sao? Bình thường huynh cũng không phải là bộ dáng này!” Lão tam cũng khuyên nhủ.
Đối mặt với sự khuyên bảo của chúng huynh đệ, Thường Lượng không tỏ rõ ý kiến, chỉ nở nụ cười nói: “Lúc này mới nửa ngày mà các ngươi đã đợi không nổi rồi?”
“Ha ha, đại ca, bọn ta là đang lưu lại chút mặt mũi cho huynh thôi!” Lão thất nói.
Thường Lượng cười nói: “Tuyệt đối đừng lưu lại mặt mũi cho ta! Huynh đệ chúng ta cứ tính sổ rạch ròi, lần đánh cược này đã định thì chúng ta cứ đánh tới ngọn nguồn.”
Lúc này, một âm thanh giống như u linh vang lên bên tai mọi người.
“Các ngươi đang đánh cược cái gì vậy?”
Mọi người quay đầu nhìn lại, từng người từng người một lập tức tròn xoe hai mắt.
Người nói chuyện chính là Diệp Viễn!
“Ngươi, ngươi, ngươi... làm sao lại đi ra rồi? Không phải, là ngươi đi ra bằng cách nào?” Trong nháy mắt đầu lưỡi của lão thất đều cuốn lại.
Sáu huynh đệ, mỗi một người đều làm vẻ mặt như thấy quỷ, quan sát trên dưới Diệp Viễn một cách kỹ lưỡng.
Sau đó bọn họ phát hiện, trạng thái của Diệp Viễn không thể nào tốt hơn, thật sự giống như bên trong Tử U Động căn bản không hề có Ác linh vậy.
Không riêng gì sáu huynh đệ, ngay cả Thường Lượng cũng há hốc miệng.
Hắn có cảm giác Diệp Viễn không giống người bình thường, nhưng cũng không nghĩ Diệp Viễn chỉ dùng thời gian nửa ngày thì đã đi ra.
Hắn nói thời gian ba ngày cũng là đã đánh giá cao Diệp Viễn rồi.
Không ngờ, ba ngày là quá lâu đối với Diệp Viễn!
Diệp Viễn nghe lão thất hỏi, không khỏi vui vẻ: “Lời này là sao, đương nhiên là ta tự đi ra rồi. Chẳng lẽ còn cần những Ác linh kia đưa ta ra hay sao?”
“Nhưng mà... nhưng mà... bên trong Tử U Động có không ít Ác linh nhất tinh hậu kỳ mà!” Lão thất làm một vẻ mặt kinh ngạc nói.
Diệp Viễn gật gù đáp: “Ừm, trong này xác thực có một ít Ác linh nhất tinh hậu kỳ, nhưng mà số lượng vẫn còn quá ít, ta di chuyển cả nửa ngày mới gặp được bảy, tám con, khoảng cách với con số năm trăm vẫn còn kém một đoạn dài! Có nơi nào càng nhiều hơn không, mang ta đi xem một chút.”
Thường Lượng cả kinh, vội vàng nói: “Có! Đương nhiên là có! Ta dẫn ngươi đi!”
Diệp Viễn gật gù, đi theo sau lưng Thường Lượng.
Đoàn người đi về nơi càng sâu hơn trong Âm Phong Quật.
Thâm nhập càng sâu, bọn họ gặp phải Ác linh càng nhiều, hơn nữa càng lợi hại.
Nhưng mà biểu hiện của Diệp Viễn khiến cho bọn họ mở rộng tầm mắt.
Bảy người bọn họ hao hết khí lực mới có thể giải quyết một con Ác linh, vậy mà Diệp Viễn lại giống như bắt một con gà con, đưa tay ra là tóm ngay một con.
Sau đó nhẹ nhàng sờ một cái, lập tức tan vỡ!
“Âm Phong Thất Kiệt” lăn lộn tại Âm Phong Quật rất nhiều năm, từ xưa tới nay chưa từng thấy có ai giết Ác linh như vậy.
Lúc này, sáu người khác mới tin tưởng thực lực của Diệp Viễn đáng sợ đến nhường nào.
Cuối cùng, bảy người dẫn Diệp Viễn đến hang động thứ hai mấy người mới tìm được cơ hội để nói chuyện.
Lão Thất tiến đến trước mặt Thường Lượng, lau mồ hôi lạnh nói: “May mà đại ca khôn khéo, không phải vậy... sợ rằng chúng ta đã bị hắn bóp chết giống như những Ác linh kia rồi!”
Thường Lượng cũng một phen nghĩ đến mà sợ, nếu như lúc trước động thủ thật thì sợ rằng ngày hôm nay “Âm Phong Thất Kiệt” lập tức triệt để bị xoá tên.
Đương nhiên, Diệp Viễn không thể bóp chết bọn họ như bắt Ác linh được.
Hắn có thể thoải mái đối phó với Ác linh đều là nhờ công lao của Vô Trần.
Nhưng thủ đoạn giết Ác linh của Diệp Viễn lại khiến cho lông tơ của bọn họ dựng đứng lên.
Loại cảm giác mà thị giác xung kích mang đến cho bọn họ chính là Diệp Viễn rất cường đại.
Vô cùng cường đại!
Thường Lượng cũng làm vẻ mặt đau khổ nói: “Nói thật, ta cũng không ngờ thực lực của hắn mạnh mẽ đến như vậy!”
“Lẽ nào tên này giấu giếm thực lực? Một tên Động Huyền sơ kỳ làm sao có khả năng mạnh đến như thế?” Lão nhị nói.
Thường Lượng lắc đầu nói: “Vậy thì không biết rồi! Ngược lại, chúng ta cứ vậy mà kiếm năm ngàn viên Thần Nguyên Thạch hạ phẩm đến tay là được, cái khác... vẫn là đừng quản chuyện không đâu! A đúng rồi, chuyện đánh cược, vi huynh sẽ không khách khí!”
Nói đến lúc sau, Thường Lượng cười xán lạn.
Lần này, kiếm được một vố lớn rồi!
Bốn ngàn Thần Nguyên Thạch hạ phẩm đối với bọn họ không phải là số lượng nhỏ.
Nếu là bình thường, Thường Lượng muốn kiếm được số tiền kia thì ít nhất phải cần thời gian ba đến năm năm!
Nhìn thấy vẻ đắc ý trên mặt Thường Lượng, sáu người khác cảm thấy khó chịu giống như ăn phải con ruồi.
Con vịt vừa đun sôi mà lại bay đi mất rồi!
Năm ngàn Thần Nguyên Thạch hạ phẩm, vốn bọn họ có thể phân chia hơn bảy trăm mỗi người.
Nhưng mà hiện tại, sáu người bọn họ chỉ còn lại một ngàn viên để phân chia.
Thiệt thòi lớn rồi!
“Ha ha, từng người một đừng có làm dáng vẻ tình nguyện thua cuộc như vậy! Đừng nói lão đại ta không trượng nghĩa, ta nhượng thêm bước nữa, chỉ lấy ba ngàn, còn lại hai ngàn các ngươi cầm lấy mà phân chia!” Thường Lượng nói.
Lời này nói ra, mọi người không khỏi vui mừng khôn xiết, từng người quay sang Thường Lượng thiên ân vạn tạ.
Tâm tư của Thường Lượng có thể nói là sâu kín hơn so với sáu huynh đệ khác rất nhiều.
Bỏ ra thêm một ngàn viên Thần Nguyên Thạch mà có thể làm cho sáu huynh đệ khác càng thêm khắc cốt ghi tâm, món nợ ân tình này quá có lời.
...
Lại thêm thời gian nửa ngày, Diệp Viễn từ trong hang động đi ra.
Nhưng mà, lần này cũng chỉ nuốt chửng chừng mười con Ác linh.
Diệp Viễn vẫn không vừa ý với số lượng ấy, sau khi ra ngoài liền nói với Thường Lượng: “Quá ít rồi! Có hang động nào càng nhiều hơn một chút hay không? Tốt nhất là một lần có mấy chục hay trên một trăm con!”
Thường Lượng âm thầm líu lưỡi, hắn thực sự không nghĩ ra, một tên tân binh Động Huyền sơ kỳ, làm sao có thể đối phó với những con Ác linh nhất tinh hậu kỳ kia.
Nhưng mà hắn vẫn nói rằng: “Có thì có, chỉ là nơi đó hơi nguy hiểm một chút, mấy người huynh đệ chúng ta... không dám đi!”
Diệp Viễn nhàn nhạt nói: “Không sao, các ngươi chỉ cần đưa ta đi! Đến lúc đó ta sẽ thanh lý hết Ác linh chung quanh huyệt động một lần, như vậy thì các ngươi sẽ được an toàn. Còn tiền công thì ta sẽ thêm cho các ngươi hai ngàn!”
Có tiền thì có thể khiến quỷ thôi ma, nhóm người Thường Lượng vào sinh ra tử ở Âm Phong Quật này, nói cho cùng không phải là vì Thần Nguyên Thạch sao?
Diệp Viễn ra tay hào phóng như vậy, bọn họ làm sao có thể không động tâm?
Huống hồ Diệp Viễn cũng đã nói, hắn sẽ thanh lý toàn bộ Ác linh xung quanh một lần, như vậy bọn họ sẽ không còn nỗi lo về sau.
Thường Lượng cắn răng nói: “Làm thôi! Đi lên trước khoảng chừng năm trăm dặm thì có một cái Động Quỷ Vương, Ác linh nơi đó không chỉ nhiều mà hơn nữa còn cực kỳ lợi hại! Đại nhân, sau khi ngươi đi vào thì tuyệt đối đừng xâm nhập quá sâu, bởi vì ở trong đó còn có Ác linh nhất tinh đại viên mãn! Truyền thuyết, nơi thâm sâu của Động Quỷ Vương còn có Ác linh Nhị Tinh, chỉ là xưa nay chưa ai từng thấy qua!”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!