Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

“Đại... đại nhân, trước đó chúng ta đã có nhiều lần mạo phạm, kính xin đại nhân đừng trách móc!” Thường Lượng ôm quyền cung kính nói.

Sau lưng hắn đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt nhẹp, trong lòng sợ hãi xen lẫn vui mừng.

May mắn không phải là địch của Diệp Viễn, nếu không bảy huynh đệ bọn họ, không chỉ có lão tam và lão thất bị chết mà thôi.

Thời điểm hơn một nghìn Ác linh nhất tinh hậu kỳ vây công đám người Vương Dục Đào, Thường Lượng đứng ngay bên ngoài chứng kiến.

Cái cảnh tượng đồ sộ kia khiến hắn suốt đời khó quên.

Khoan nói đến người lâm vào kỳ cảnh như Vương Dục Đào, ngay cả người đứng xem như Thường Lượng đều cảm thấy da đầu tê dại một phen.

Nhưng khi nhìn thấy từng người từng người nhà họ Vương ngã xuống, trong lòng Thường Lượng lại cực kỳ khoái ý.

Vương gia quá mức hống hách, không phân tốt xấu đã giết chết hai người huynh đệ của hắn, có kết cục như vậy cũng là đáng đời.

Diệp Viễn chậm rãi mở hai mắt ra, nhàn nhạt nói: “Trách móc thì không cần thiết, chỉ cần các ngươi đừng trêu chọc thiếu gia ta, đương nhiên thiếu gia ta sẽ không gây sự với các ngươi. Vốn là muốn để cho các ngươi tự sinh tự diệt, nhưng mà nhìn thấy tình cảm giữa huynh đệ các ngươi sâu đậm, nguyện ý hy sinh giúp đỡ đối phương không tiếc cả mạng sống, vì vậy ta mới ra tay.”

Vô Trần vẫn luôn giám sát nhất cử nhất động xung quanh, chuyện xảy ra bên ngoài Động Quỷ Vương căn bản không gạt được hắn.

Vốn tưởng rằng mấy kẻ tham lam như “Âm Phong Thất Kiệt” thì tình cảm giữa huynh đệ với nhau cũng sẽ là như vậy.

Nhưng mà không ngờ Thường Lượng cùng với lão tam, lão thất lại có nghĩa khí đến vậy.

Nhất thời Diệp Viễn cảm thấy hứng thú mới thả bọn hắn vào đây.

Sau khi Vô Trần hấp thu được một vài con Ác linh, trạng thái lập tức khá hơn rất nhiều.

Thủ đoạn của hắn cũng khiến cho Diệp Viễn âm thầm líu lưỡi.

Vô Trần dùng bí pháp mô phỏng sóng âm của Ác linh nhất tinh đại viên mãn, sai khiến những con Ác linh nhất tinh hậu kỳ này đi vây công người của Vương gia.

Ác linh nhất tinh đại viên mãn tuyệt đối là chúa tể đối với Ác linh nhất tinh hậu kỳ!

Ác linh nhất tinh không hề có bất kỳ linh trí gì, chúng hoàn toàn là dựa vào bản năng của chính mình mà làm việc.

Vì lẽ đó, chỉ cần bọn người Vương Dục Đào dám xông vào Động Quỷ Vương thì tuyệt đối sẽ có kết cục thê thảm.

“Vâng vâng vâng, đại nhân, trước kia là do mấy người bọn ta rối rắm! Cảm thấy Vương gia quá mạnh mẽ, mấy người huynh đệ bọn ta căn bản không có hi vọng báo thù, cho nên mới sẽ đem sự thù địch chuyển đến trên người của ngài, mong đại nhân thứ tội!” Thường Lượng nói.

Diệp Viễn liếc mắt nhìn hắn, nói: “Nói thật, ta cũng không nghĩ Vương gia sẽ phát điên như vậy, chỉ bởi vì các ngươi làm người hướng dẫn cho ta mà trút phẫn nộ lên người các ngươi. Nhưng mà thiếu gia ta nhất định sẽ xóa tên Vương gia bọn họ khỏi Côi Sơn Thành! Mấy người các ngươi theo ta, tương lai rồi cũng sẽ có cơ hội báo thù cho huynh đệ.”

Thường Lượng sáng mắt lên, mừng rỡ nói: “Đại nhân chịu thu nhận giúp đỡ bọn ta chính là vinh hạnh của bọn ta! Mấy người huynh đệ bọn ta nguyện ý máu chảy đầu rơi, thề chết theo đại nhân!”

Thường Lượng liếc mắt về các huynh đệ mình ra hiệu cúi đầu bái lạy.

Diệp Viễn gật đầu nói: “Ừm, các ngươi theo thiếu gia ta, thiếu gia ta tất nhiên cũng sẽ không thiếu thứ tốt cho các ngươi. Chỉ là, trong mắt thiếu gia ta không thể nào để dính dù chỉ một hạt cát, nếu như các ngươi vẫn còn có tâm tư xấu xa gì giống như trước đây thì đừng trách thiếu gia ta lòng dạ độc ác!”

Thường Lượng cả kinh, vội vàng nói: “Không dám, không dám! Lão tam và lão thất chết đi đã giáo huấn Thường mỗ một cách sâu sắc! Hiện tại, tâm nguyện duy nhất của Thường mỗ chính là đâm chết tên Vương Dục Đào khốn kiếp kia để báo thù cho lão tam và lão thất!”

Diệp Viễn đang muốn mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên sắc mặt chìm xuống.

Thường Lượng cũng là biến sắc, giống như bị rắn độc nhắm phải.

Xung quanh, lần lượt từng đợt khí thế mạnh mẽ xuất hiện, bao vây sáu người bọn họ vào giữa.

“Ác linh nhất tinh đại viên mãn! Đại nhân, chuyện này... phải làm sao mới ổn đây?” Thường Lượng kinh hô.

Một phen đại chiến trước đó, rốt cuộc đã kinh động đến những tồn tại cường đại này!

Đối với võ giả nhân loại, những con Ác linh nhất tinh đại viên mãn bực này thật sự rất khó đối phó.

Bỗng nhiên, một vòng xoáy bão táp quỷ dị lấy Diệp Viễn làm trung tâm từ từ khuếch tán ra ngoài.

Những con Ác linh nhất tinh hậu kỳ kia lập tức bị hút vào trong dòng xoáy một cách không tự chủ, cuối cùng bị Diệp Viễn hấp thu hết!

Cả ngàn con Ác linh nhất tinh hậu kỳ không có một chút sức phản kháng nào mà cứ thế trở thành thức ăn của Vô Trần.

Nhìn thấy tình cảnh này, nhóm người Thường Lượng đều trừng tròn xoe hai mắt.

Điều khiển hàng ngàn con Ác linh đã là chuyện khó mà tin nổi rồi, nhưng mà hiện tại Diệp Viễn lại nuốt chửng cả ngàn con Ác linh, chuyện này thực sự quá mức đáng sợ.

Hắn... hắn không sợ no chết hay sao?

Nhóm người Thường Lượng lăn lộn ở đây không dưới mấy trăm năm, nhưng mà từ trước đến nay bọn họ chưa từng gặp qua người nào đối phó với Ác linh như vậy.

Võ giả bình thường, cho dù là võ giả Động Huyền đại viên mãn cũng không dám nuốt chửng một con Ác linh!

Thường Lượng nuốt nước miếng một cái, phát hiện vị đại nhân này thật sự quá mức thần bí.

Chắc chắn là đầu óc của người nhà họ Vương có vấn đề mới đi chọc một đối thủ đáng sợ như thế.

Không biết như thế nào mà bỗng nhiên Thường Lượng có chút thương cảm đối với Vương Dục Đào.

Trước mắt, xung quanh có khoảng chừng hai mươi, ba mươi con Ác linh nhất tinh đại viên mãn. Lúc này những hung thần ác sát kia cực kỳ kiêng kỵ Diệp Viễn.

Tuy rằng bọn chúng vây nhốt mọi người lại, nhưng từng con một đều sợ hãi không dám tiến lên trước.

Những con Ác linh này đều không có linh trí, thế nhưng chính vì như thế mà bọn hắn mới có thể mơ hồ cảm nhận được sự đáng sợ của Trấn Hồn Châu.

Loại bản năng sợ hãi này khiến cho bọn chúng không dám tiến lên trước.

Vạn vật đều có tương sinh tương khắc, đối với võ giả Nhân loại, Ác linh chính là tồn tại cực kỳ mạnh mẽ.

Nhưng mà Trấn Hồn Châu lại chính là khắc tinh của bọn chúng!

Nhìn thấy tình cảnh này, Thường Lượng mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng, đồng thời cũng vô cùng kinh ngạc.

Bên trong Âm Phong Quật này, võ giả nhân loại nhìn thấy Ác linh đều sẽ đi đường vòng.

Nhưng mà hôm nay, hắn lại nhìn thấy Ác linh sợ hãi nhân loại.

Thường Lượng cảm thấy chuyện xảy ra ngày hôm nay, quả thực đã lật đổ cách nhìn nhận của hắn!

Thấy Diệp Viễn chậm rãi mở hai mắt ra, Thường Lượng không nhịn được hỏi: “Đại nhân, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Diệp Viễn không để ý đến Thường Lượng, ánh mắt của hắn nhìn về nơi sâu của hang động.

Nơi sâu nhất là một vùng tăm tối, cái gì cũng không nhìn thấy.

“Nếu đã đến, cần gì phải giấu đầu lòi đuôi?” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.

Nhóm người Thường Lượng sững sờ, làm một vẻ mặt không hiểu chuyện gì.

Không phải Ác linh nhất tinh hậu kỳ đều xuất hiện rồi hay sao, lẽ nào nơi này còn có những người khác?

Ngay tại thời điểm bọn hắn đang nghi hoặc, một đạo u quang xuất hiện từ nơi sâu trong bóng tối.

Từ trong bóng tối có một bóng người chậm rãi bước ra.

Thời điểm người này đi ra, năm người Thường Lượng đều khiếp đảm không thôi.

Khí tức cường đại khiến cho bọn họ ngay cả nhúc nhích một chút cũng không làm được!

Người này, quá mạnh mẽ rồi!

Dựa theo thực lực của hắn, sợ rằng muốn giết chết năm người huynh đệ bọn họ thì chỉ cần phất tay một cái là có thể làm được!

Tại sao trong Động Quỷ Vương lại có thể có tồn tại cường đại đến như vậy?

Người đến là một nam tử, nhìn qua dáng vẻ ngọc thụ lâm phong giống như một tên công tử.

Đạo nhân ảnh này không khác với người bình thường là bao nhiêu, thế nhưng nhìn kỹ thì có thể phát hiện, thân thể của hắn có chút hư huyễn bất định, có vẻ không hề chân thực.

“Ngươi, nhân loại này, có chút khác biệt với tất cả mọi người!” Nam tử cười nói.

Nghe ý tứ trong lời nói của hắn, hiển nhiên tự nhận mình không phải là nhân loại!

Đối mặt với khí tức mạnh mẽ của nam tử này, Diệp Viễn làm giống như mình là một người không liên quan.

Nghe vậy, hắn cũng cười nói: “Ta cũng không ngờ trong Động Quỷ Vương này thật sự có Ác linh nhị tinh! Lại càng không ngờ, Ác linh nhị tinh lại nho nhã như huynh đài đây!”

“Đại... đại nhân, trước đó chúng ta đã có nhiều lần mạo phạm, kính xin đại nhân đừng trách móc!” Thường Lượng ôm quyền cung kính nói.

Sau lưng hắn đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt nhẹp, trong lòng sợ hãi xen lẫn vui mừng.

May mắn không phải là địch của Diệp Viễn, nếu không bảy huynh đệ bọn họ, không chỉ có lão tam và lão thất bị chết mà thôi.

Thời điểm hơn một nghìn Ác linh nhất tinh hậu kỳ vây công đám người Vương Dục Đào, Thường Lượng đứng ngay bên ngoài chứng kiến.

Cái cảnh tượng đồ sộ kia khiến hắn suốt đời khó quên.

Khoan nói đến người lâm vào kỳ cảnh như Vương Dục Đào, ngay cả người đứng xem như Thường Lượng đều cảm thấy da đầu tê dại một phen.

Nhưng khi nhìn thấy từng người từng người nhà họ Vương ngã xuống, trong lòng Thường Lượng lại cực kỳ khoái ý.

Vương gia quá mức hống hách, không phân tốt xấu đã giết chết hai người huynh đệ của hắn, có kết cục như vậy cũng là đáng đời.

Diệp Viễn chậm rãi mở hai mắt ra, nhàn nhạt nói: “Trách móc thì không cần thiết, chỉ cần các ngươi đừng trêu chọc thiếu gia ta, đương nhiên thiếu gia ta sẽ không gây sự với các ngươi. Vốn là muốn để cho các ngươi tự sinh tự diệt, nhưng mà nhìn thấy tình cảm giữa huynh đệ các ngươi sâu đậm, nguyện ý hy sinh giúp đỡ đối phương không tiếc cả mạng sống, vì vậy ta mới ra tay.”

Vô Trần vẫn luôn giám sát nhất cử nhất động xung quanh, chuyện xảy ra bên ngoài Động Quỷ Vương căn bản không gạt được hắn.

Vốn tưởng rằng mấy kẻ tham lam như “Âm Phong Thất Kiệt” thì tình cảm giữa huynh đệ với nhau cũng sẽ là như vậy.

Nhưng mà không ngờ Thường Lượng cùng với lão tam, lão thất lại có nghĩa khí đến vậy.

Nhất thời Diệp Viễn cảm thấy hứng thú mới thả bọn hắn vào đây.

Sau khi Vô Trần hấp thu được một vài con Ác linh, trạng thái lập tức khá hơn rất nhiều.

Thủ đoạn của hắn cũng khiến cho Diệp Viễn âm thầm líu lưỡi.

Vô Trần dùng bí pháp mô phỏng sóng âm của Ác linh nhất tinh đại viên mãn, sai khiến những con Ác linh nhất tinh hậu kỳ này đi vây công người của Vương gia.

Ác linh nhất tinh đại viên mãn tuyệt đối là chúa tể đối với Ác linh nhất tinh hậu kỳ!

Ác linh nhất tinh không hề có bất kỳ linh trí gì, chúng hoàn toàn là dựa vào bản năng của chính mình mà làm việc.

Vì lẽ đó, chỉ cần bọn người Vương Dục Đào dám xông vào Động Quỷ Vương thì tuyệt đối sẽ có kết cục thê thảm.

“Vâng vâng vâng, đại nhân, trước kia là do mấy người bọn ta rối rắm! Cảm thấy Vương gia quá mạnh mẽ, mấy người huynh đệ bọn ta căn bản không có hi vọng báo thù, cho nên mới sẽ đem sự thù địch chuyển đến trên người của ngài, mong đại nhân thứ tội!” Thường Lượng nói.

Diệp Viễn liếc mắt nhìn hắn, nói: “Nói thật, ta cũng không nghĩ Vương gia sẽ phát điên như vậy, chỉ bởi vì các ngươi làm người hướng dẫn cho ta mà trút phẫn nộ lên người các ngươi. Nhưng mà thiếu gia ta nhất định sẽ xóa tên Vương gia bọn họ khỏi Côi Sơn Thành! Mấy người các ngươi theo ta, tương lai rồi cũng sẽ có cơ hội báo thù cho huynh đệ.”

Thường Lượng sáng mắt lên, mừng rỡ nói: “Đại nhân chịu thu nhận giúp đỡ bọn ta chính là vinh hạnh của bọn ta! Mấy người huynh đệ bọn ta nguyện ý máu chảy đầu rơi, thề chết theo đại nhân!”

Thường Lượng liếc mắt về các huynh đệ mình ra hiệu cúi đầu bái lạy.

Diệp Viễn gật đầu nói: “Ừm, các ngươi theo thiếu gia ta, thiếu gia ta tất nhiên cũng sẽ không thiếu thứ tốt cho các ngươi. Chỉ là, trong mắt thiếu gia ta không thể nào để dính dù chỉ một hạt cát, nếu như các ngươi vẫn còn có tâm tư xấu xa gì giống như trước đây thì đừng trách thiếu gia ta lòng dạ độc ác!”

Thường Lượng cả kinh, vội vàng nói: “Không dám, không dám! Lão tam và lão thất chết đi đã giáo huấn Thường mỗ một cách sâu sắc! Hiện tại, tâm nguyện duy nhất của Thường mỗ chính là đâm chết tên Vương Dục Đào khốn kiếp kia để báo thù cho lão tam và lão thất!”

Diệp Viễn đang muốn mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên sắc mặt chìm xuống.

Thường Lượng cũng là biến sắc, giống như bị rắn độc nhắm phải.

Xung quanh, lần lượt từng đợt khí thế mạnh mẽ xuất hiện, bao vây sáu người bọn họ vào giữa.

“Ác linh nhất tinh đại viên mãn! Đại nhân, chuyện này... phải làm sao mới ổn đây?” Thường Lượng kinh hô.

Một phen đại chiến trước đó, rốt cuộc đã kinh động đến những tồn tại cường đại này!

Đối với võ giả nhân loại, những con Ác linh nhất tinh đại viên mãn bực này thật sự rất khó đối phó.

Bỗng nhiên, một vòng xoáy bão táp quỷ dị lấy Diệp Viễn làm trung tâm từ từ khuếch tán ra ngoài.

Những con Ác linh nhất tinh hậu kỳ kia lập tức bị hút vào trong dòng xoáy một cách không tự chủ, cuối cùng bị Diệp Viễn hấp thu hết!

Cả ngàn con Ác linh nhất tinh hậu kỳ không có một chút sức phản kháng nào mà cứ thế trở thành thức ăn của Vô Trần.

Nhìn thấy tình cảnh này, nhóm người Thường Lượng đều trừng tròn xoe hai mắt.

Điều khiển hàng ngàn con Ác linh đã là chuyện khó mà tin nổi rồi, nhưng mà hiện tại Diệp Viễn lại nuốt chửng cả ngàn con Ác linh, chuyện này thực sự quá mức đáng sợ.

Hắn... hắn không sợ no chết hay sao?

Nhóm người Thường Lượng lăn lộn ở đây không dưới mấy trăm năm, nhưng mà từ trước đến nay bọn họ chưa từng gặp qua người nào đối phó với Ác linh như vậy.

Võ giả bình thường, cho dù là võ giả Động Huyền đại viên mãn cũng không dám nuốt chửng một con Ác linh!

Thường Lượng nuốt nước miếng một cái, phát hiện vị đại nhân này thật sự quá mức thần bí.

Chắc chắn là đầu óc của người nhà họ Vương có vấn đề mới đi chọc một đối thủ đáng sợ như thế.

Không biết như thế nào mà bỗng nhiên Thường Lượng có chút thương cảm đối với Vương Dục Đào.

Trước mắt, xung quanh có khoảng chừng hai mươi, ba mươi con Ác linh nhất tinh đại viên mãn. Lúc này những hung thần ác sát kia cực kỳ kiêng kỵ Diệp Viễn.

Tuy rằng bọn chúng vây nhốt mọi người lại, nhưng từng con một đều sợ hãi không dám tiến lên trước.

Những con Ác linh này đều không có linh trí, thế nhưng chính vì như thế mà bọn hắn mới có thể mơ hồ cảm nhận được sự đáng sợ của Trấn Hồn Châu.

Loại bản năng sợ hãi này khiến cho bọn chúng không dám tiến lên trước.

Vạn vật đều có tương sinh tương khắc, đối với võ giả Nhân loại, Ác linh chính là tồn tại cực kỳ mạnh mẽ.

Nhưng mà Trấn Hồn Châu lại chính là khắc tinh của bọn chúng!

Nhìn thấy tình cảnh này, Thường Lượng mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng, đồng thời cũng vô cùng kinh ngạc.

Bên trong Âm Phong Quật này, võ giả nhân loại nhìn thấy Ác linh đều sẽ đi đường vòng.

Nhưng mà hôm nay, hắn lại nhìn thấy Ác linh sợ hãi nhân loại.

Thường Lượng cảm thấy chuyện xảy ra ngày hôm nay, quả thực đã lật đổ cách nhìn nhận của hắn!

Thấy Diệp Viễn chậm rãi mở hai mắt ra, Thường Lượng không nhịn được hỏi: “Đại nhân, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Diệp Viễn không để ý đến Thường Lượng, ánh mắt của hắn nhìn về nơi sâu của hang động.

Nơi sâu nhất là một vùng tăm tối, cái gì cũng không nhìn thấy.

“Nếu đã đến, cần gì phải giấu đầu lòi đuôi?” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.

Nhóm người Thường Lượng sững sờ, làm một vẻ mặt không hiểu chuyện gì.

Không phải Ác linh nhất tinh hậu kỳ đều xuất hiện rồi hay sao, lẽ nào nơi này còn có những người khác?

Ngay tại thời điểm bọn hắn đang nghi hoặc, một đạo u quang xuất hiện từ nơi sâu trong bóng tối.

Từ trong bóng tối có một bóng người chậm rãi bước ra.

Thời điểm người này đi ra, năm người Thường Lượng đều khiếp đảm không thôi.

Khí tức cường đại khiến cho bọn họ ngay cả nhúc nhích một chút cũng không làm được!

Người này, quá mạnh mẽ rồi!

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận