“Ác... Ác linh nhị tinh?”
Đám người Thường Lượng đột nhiên biến sắc, ánh mắt nhìn về phía nam tử kia kinh hãi không thôi.
Tuy rằng truyền thuyết bên trong Âm Phong Quật có Ác linh nhị tinh tồn tại, nhưng mà chưa từng có người nhìn thấy.
Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ, nam tử đang đứng trước mắt không hề khác nhân loại chút nào lại chính là Ác linh nhị tinh!
Bình thường, Ác linh nhị tinh có thể mở ra linh trí, vạn con chưa chắc có được một.
Thứ bọn chúng có cũng chỉ là bản năng thôn phệ.
Đối với Ác linh nhị tinh như thế, thật sự Vô Trần cũng không có biện pháp nào, bởi vì bọn chúng chỉ có bản năng giết chóc.
Nhưng mà chính Vô Trần cũng không ngờ được Ác linh nhị tinh trong Động Quỷ Vương này đã sinh ra linh trí.
Nam tử kia cũng không có phủ nhận, mà chỉ nói: “Trên người ngươi... có cỗ khí tức làm cho ta cảm thấy hết sức kiêng kỵ!”
Kỳ thực, Diệp Viễn cũng vô cùng bất ngờ, hắn cho rằng Ác linh đều là hung thần ác sát, có dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ.
Không ngờ Ác linh nhị tinh lại có dáng vẻ ấy.
Hơn nữa, dường như sự nhận biết của đối phương vô cùng nhạy cảm.
Con ngươi của Thường Lượng đột nhiên co rút lại, nhìn về phía Diệp Viễn tỏ rõ vẻ kinh hãi.
Quả thực hắn không cách nào tin được Ác linh nhị tinh sẽ nói những lời như vậy!
Có thể nói rằng, nếu như Ác linh nhị tinh muốn giết bọn họ thì chỉ cần nhúc nhích ngón tay là được rồi.
Nhưng đối mặt với Diệp Viễn chỉ có cảnh giới Động Huyền sơ kỳ mà hắn lại kiêng kỵ đến như vậy!
Diệp Viễn cười nói: “Nhị tinh trung kỳ, thực lực không tồi! Không ngờ linh trí của ngươi lại có thể mở ra đến trình độ như thế này, đúng là bớt cho ta một phen tay chân.”
Thường Lượng ở một bên nghe được không khỏi hãi hùng khiếp vía, hận không thể lập tức chạy đi ngay.
Tên Diệp Viễn này, quá ngông cuồng rồi!
Đó là Ác linh nhị tinh đấy, Diệp Viễn lại dám nói như thế với hắn.
Chờ một chút, nhị tinh trung kỳ?
Thường Lượng cảm thấy ngổn ngang cực kỳ, đây là chuyện gì đây!
Động Huyền Thần Cảnh, một tiểu cảnh giới chính là một tầng trời, Khuy Thiên Thần Cảnh càng là như vậy!
Sự chênh lệch giữa sơ kỳ và trung kỳ càng to lớn hơn!
Còn có, Diệp Viễn làm sao nhìn ra được đối phương là Ác linh nhị tinh?
Lượng tin tức quá lớn, năm người huynh đệ bọn họ đều cảm thấy có chút tiêu hóa không nổi.
Nam tử lại nói: “Làm sao ngươi biết... ta sẽ không ra tay với ngươi? Ngươi... quá yếu rồi!”
Diệp Viễn cười nói: “Nếu linh trí ngươi chưa mở ra thì thôi, ngươi và ta tự nhiên sẽ không thiếu được một phen ác chiến. Nhưng nếu linh trí ngươi đã được mở, vậy thì sẽ không ra tay với bản thiếu.”
Diệp Viễn nói một cách khẳng định, căn bản không để sự uy hiếp của nam tử trong lòng.
Hắn dám nói thế, tất nhiên là bởi vì có tôn đại thần như Vô Trần ở đây.
Sự cường hãn của Thiên Tôn Linh Bảo, căn bản là người bình thường khó có thể tưởng tượng được.
Tuy rằng hiện tại Vô Trần như hổ lạc vào đồng bằng, thế nhưng đối phương muốn giết chết Diệp Viễn, sợ rằng cũng không phải dễ dàng như vậy.
Nam tử cười nói: “Các hạ thật sự quá tự tin rồi! Ta giết ngươi, cùng lắm là dễ như ăn cháo!”
Dứt lời, bỗng nhiên một luồng âm khí đáng sợ phóng ra, vững vàng khóa chặt Diệp Viễn lại.
Nhưng mà Diệp Viễn không hề có chút cảm giác nào, năm người Thường Lượng thì gần như đã đông cứng.
Bọn họ bi ai phát hiện, ngay cả một đầu ngón tay của mình đều không động đậy được nữa.
Ác linh nhị tinh này chưa kịp ra tay thì bọn họ đã ngã xuống rồi!
Một luồng khí tức như có như không bao phủ Diệp Viễn lại.
m phong đến trước mắt Diệp Viễn lại tự động tách ra, thổi về hai bên.
Con ngươi của nam tử co rụt lại, lúc này mới xác định Diệp Viễn thật sự không hề đơn giản!
Diệp Viễn cười nhạt nói: “Không cần phải làm loại thăm dò vô vị này nữa, vô dụng thôi. Thiếu gia ta cho ngươi một cơ hội, ký kết khế ước Thiên Đạo, phụng ta làm chủ, thiếu gia ta đưa cho ngươi một trận tạo hóa!”
Trong lúc nói chuyện, Diệp Viễn đi tới trước mặt năm người Thường Lượng, duỗi ra một ngón tay, nhẹ nhàng điểm một cái trên trán năm người bọn họ.
Một luồng gợn sóng hồn lực nhàn nhạt từ đầu ngón tay hắn chảy ra, trong nháy mắt truyền khắp toàn thân năm người bọn họ.
Toàn thân năm người chấn động, loại cảm giác đông cứng lạnh đến thấu xương kia lập tức biến mất không còn tăm tích.
Nhưng mà, điều bọn họ khiếp sợ không phải là cái này, mà là lời Diệp Viễn nói!
Lời này quá mức kinh thiên động địa, thậm chí cho tới khi năm người đã có thể nhúc nhích nhưng vẫn há to miệng như trước, ngây ngốc nhìn Diệp Viễn.
Hắn vừa mới nói đến cái gì?
Để một con Ác linh nhị tinh đã mở ra linh trí phụng hắn làm chủ, đại nhân hắn... không phải là uống lộn thuốc rồi chứ?
Nam tử cũng sững sờ, chợt bật cười nói: “Thực sự là chuyện cười! Một tên thiếu niên Động Huyền sơ kỳ lại dám mở miệng nói những lời này! Chẳng lẽ là các hạ đang gây hấn với điểm mấu chốt của ta sao?”
Đẳng cấp của thế giới võ giả rất nghiêm ngặt, cảnh giới của Diệp Viễn quá thấp, nói ra lời này chính là không hề tôn trọng.
Cho dù bọn họ không thù không oán, chỉ dựa vào câu nói này thì đối phương cũng có đầy đủ lý do để giết người.
Diệp Viễn chỉ cười mà không nói, bỗng nhiên hắn duỗi ra một ngón tay, vẽ ra một cái gì đó ở hư không.
Nhóm người Thường Lượng làm vẻ mặt khó hiểu, hoàn toàn không biết Diệp Viễn đang làm trò huyền bí gì.
Nhìn qua, giống như một phù hiệu.
Hắn không khỏi tò mò nhìn về hướng nam tử, lập tức phát hiện vẻ mặt của nam tử từ xem thường biến thành kinh ngạc, cuối cùng lại biến thành mừng rỡ như điên!
Lúc này bọn họ mới biết, Diệp Viễn phác họa ra những phù hiệu không ra làm sao này rất không tầm thường.
“Quỷ Đạo Bách Phù! Ngươi... thứ ngươi phác họa chính là Quỷ Đạo Bách Phù!” Trong lời nói của nam tử tràn đầy sự khiếp sợ.
Diệp Viễn cười nói: “Ha ha, xem ra ngươi cũng biết Quỷ Đạo Bách Phù, đúng là giúp cho thiếu gia ta bớt đi một phen miệng lưỡi.”
Cả người nam tử chấn động, không dám tin nói: “Ngươi... một nhân loại như ngươi, làm sao có khả năng biết Quỷ Đạo Bách Phù?”
Diệp Viễn nhàn nhạt nói: “Thiếu gia ta làm sao biết được thì không cần ngươi phải bận tâm. Ngươi chỉ nói, có tình nguyện đi theo thiếu gia ta hay không là được. Đừng có động ý đồ gì xấu xa, ngươi chỉ có một cơ hội.”
Ánh mắt nam tử ngưng lại, trên mặt lộ ra vẻ giãy dụa.
Sự cảnh cáo của Diệp Viễn khiến cho hắn trở nên vô cùng xoắn xuýt.
Đối với Ác linh, bọn chúng có thể tồn tại trong thân thể của võ giả, tương đương với việc đoạt xá, nhưng lại không giống với đoạt xá.
Bởi vì bọn chúng là một cá thể độc lập, không cần dựa vào thân thể để sinh tồn.
Diệp Viễn nói đến ý đồ xấu, thật ra là ám chỉ cái này.
Vừa nãy điều đầu tiên lóe qua trong đầu hắn xác thực là ý niệm này.
Thế nhưng Diệp Viễn đã đánh nát tan ảo tưởng của hắn.
Nếu như là những người khác thì hắn sẽ đoạt xá mà không do dự một chút nào, đồng thời mạnh mẽ cướp đoạt ký ức của đối phương.
Nhưng mà Diệp Viễn không giống người bình thường.
Từ lúc vừa mới bắt đầu, Diệp Viễn đã cho hắn một loại cảm giác hết sức nguy hiểm.
Trấn Hồn Châu mơ hồ để lộ ra khí tức khiến hắn kiêng dè không thôi.
Một bên, năm người Thường Lượng cũng không dám thở mạnh, bọn họ đang lẳng lặng chờ đợi sự lựa chọn của nam tử.
Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ, Diệp Viễn chỉ dùng một câu nói mà thật sự muốn thu phục một con Ác linh nhị tinh!
Ít ra, đối phương cũng đã động tâm rồi!
Vị đại nhân này, thực sự càng ngày càng thần bí, đến cùng hắn là dạng tồn tại như thế nào?
Thực lực Đan đạo cực kỳ đáng sợ, tu vi võ đạo sâu không lường được, hiện tại lại muốn thu phục một con Ác linh nhị tinh.
Thường Lượng cảm thấy thế giới này thực sự quá điên cuồng.
Chuyện ngày hôm nay hắn nghe thấy, quả thực còn đặc sắc hơn so với cả đời hắn trải qua gộp lại.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, vẻ mặt nam tử biến ảo chập chờn.
Diệp Viễn cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng chờ đợi đối phương trả lời.
Hắn hoàn toàn chắc chắn, đối phương nhất định không chống đỡ được sự mê hoặc của Quỷ Đạo Bách Phù.
“Được rồi, ta đồng ý với ngươi!” Cuối cùng, nam tử mở miệng nói.
“Ác... Ác linh nhị tinh?”
Đám người Thường Lượng đột nhiên biến sắc, ánh mắt nhìn về phía nam tử kia kinh hãi không thôi.
Tuy rằng truyền thuyết bên trong Âm Phong Quật có Ác linh nhị tinh tồn tại, nhưng mà chưa từng có người nhìn thấy.
Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ, nam tử đang đứng trước mắt không hề khác nhân loại chút nào lại chính là Ác linh nhị tinh!
Bình thường, Ác linh nhị tinh có thể mở ra linh trí, vạn con chưa chắc có được một.
Thứ bọn chúng có cũng chỉ là bản năng thôn phệ.
Đối với Ác linh nhị tinh như thế, thật sự Vô Trần cũng không có biện pháp nào, bởi vì bọn chúng chỉ có bản năng giết chóc.
Nhưng mà chính Vô Trần cũng không ngờ được Ác linh nhị tinh trong Động Quỷ Vương này đã sinh ra linh trí.
Nam tử kia cũng không có phủ nhận, mà chỉ nói: “Trên người ngươi... có cỗ khí tức làm cho ta cảm thấy hết sức kiêng kỵ!”
Kỳ thực, Diệp Viễn cũng vô cùng bất ngờ, hắn cho rằng Ác linh đều là hung thần ác sát, có dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ.
Không ngờ Ác linh nhị tinh lại có dáng vẻ ấy.
Hơn nữa, dường như sự nhận biết của đối phương vô cùng nhạy cảm.
Con ngươi của Thường Lượng đột nhiên co rút lại, nhìn về phía Diệp Viễn tỏ rõ vẻ kinh hãi.
Quả thực hắn không cách nào tin được Ác linh nhị tinh sẽ nói những lời như vậy!
Có thể nói rằng, nếu như Ác linh nhị tinh muốn giết bọn họ thì chỉ cần nhúc nhích ngón tay là được rồi.
Nhưng đối mặt với Diệp Viễn chỉ có cảnh giới Động Huyền sơ kỳ mà hắn lại kiêng kỵ đến như vậy!
Diệp Viễn cười nói: “Nhị tinh trung kỳ, thực lực không tồi! Không ngờ linh trí của ngươi lại có thể mở ra đến trình độ như thế này, đúng là bớt cho ta một phen tay chân.”
Thường Lượng ở một bên nghe được không khỏi hãi hùng khiếp vía, hận không thể lập tức chạy đi ngay.
Tên Diệp Viễn này, quá ngông cuồng rồi!
Đó là Ác linh nhị tinh đấy, Diệp Viễn lại dám nói như thế với hắn.
Chờ một chút, nhị tinh trung kỳ?
Thường Lượng cảm thấy ngổn ngang cực kỳ, đây là chuyện gì đây!
Động Huyền Thần Cảnh, một tiểu cảnh giới chính là một tầng trời, Khuy Thiên Thần Cảnh càng là như vậy!
Sự chênh lệch giữa sơ kỳ và trung kỳ càng to lớn hơn!
Còn có, Diệp Viễn làm sao nhìn ra được đối phương là Ác linh nhị tinh?
Lượng tin tức quá lớn, năm người huynh đệ bọn họ đều cảm thấy có chút tiêu hóa không nổi.
Nam tử lại nói: “Làm sao ngươi biết... ta sẽ không ra tay với ngươi? Ngươi... quá yếu rồi!”
Diệp Viễn cười nói: “Nếu linh trí ngươi chưa mở ra thì thôi, ngươi và ta tự nhiên sẽ không thiếu được một phen ác chiến. Nhưng nếu linh trí ngươi đã được mở, vậy thì sẽ không ra tay với bản thiếu.”
Diệp Viễn nói một cách khẳng định, căn bản không để sự uy hiếp của nam tử trong lòng.
Hắn dám nói thế, tất nhiên là bởi vì có tôn đại thần như Vô Trần ở đây.
Sự cường hãn của Thiên Tôn Linh Bảo, căn bản là người bình thường khó có thể tưởng tượng được.
Tuy rằng hiện tại Vô Trần như hổ lạc vào đồng bằng, thế nhưng đối phương muốn giết chết Diệp Viễn, sợ rằng cũng không phải dễ dàng như vậy.
Nam tử cười nói: “Các hạ thật sự quá tự tin rồi! Ta giết ngươi, cùng lắm là dễ như ăn cháo!”
Dứt lời, bỗng nhiên một luồng âm khí đáng sợ phóng ra, vững vàng khóa chặt Diệp Viễn lại.
Nhưng mà Diệp Viễn không hề có chút cảm giác nào, năm người Thường Lượng thì gần như đã đông cứng.
Bọn họ bi ai phát hiện, ngay cả một đầu ngón tay của mình đều không động đậy được nữa.
Ác linh nhị tinh này chưa kịp ra tay thì bọn họ đã ngã xuống rồi!
Một luồng khí tức như có như không bao phủ Diệp Viễn lại.
m phong đến trước mắt Diệp Viễn lại tự động tách ra, thổi về hai bên.
Con ngươi của nam tử co rụt lại, lúc này mới xác định Diệp Viễn thật sự không hề đơn giản!
Diệp Viễn cười nhạt nói: “Không cần phải làm loại thăm dò vô vị này nữa, vô dụng thôi. Thiếu gia ta cho ngươi một cơ hội, ký kết khế ước Thiên Đạo, phụng ta làm chủ, thiếu gia ta đưa cho ngươi một trận tạo hóa!”
Trong lúc nói chuyện, Diệp Viễn đi tới trước mặt năm người Thường Lượng, duỗi ra một ngón tay, nhẹ nhàng điểm một cái trên trán năm người bọn họ.
Một luồng gợn sóng hồn lực nhàn nhạt từ đầu ngón tay hắn chảy ra, trong nháy mắt truyền khắp toàn thân năm người bọn họ.
Toàn thân năm người chấn động, loại cảm giác đông cứng lạnh đến thấu xương kia lập tức biến mất không còn tăm tích.
Nhưng mà, điều bọn họ khiếp sợ không phải là cái này, mà là lời Diệp Viễn nói!
Lời này quá mức kinh thiên động địa, thậm chí cho tới khi năm người đã có thể nhúc nhích nhưng vẫn há to miệng như trước, ngây ngốc nhìn Diệp Viễn.
Hắn vừa mới nói đến cái gì?
Để một con Ác linh nhị tinh đã mở ra linh trí phụng hắn làm chủ, đại nhân hắn... không phải là uống lộn thuốc rồi chứ?
Nam tử cũng sững sờ, chợt bật cười nói: “Thực sự là chuyện cười! Một tên thiếu niên Động Huyền sơ kỳ lại dám mở miệng nói những lời này! Chẳng lẽ là các hạ đang gây hấn với điểm mấu chốt của ta sao?”
Đẳng cấp của thế giới võ giả rất nghiêm ngặt, cảnh giới của Diệp Viễn quá thấp, nói ra lời này chính là không hề tôn trọng.
Cho dù bọn họ không thù không oán, chỉ dựa vào câu nói này thì đối phương cũng có đầy đủ lý do để giết người.
Diệp Viễn chỉ cười mà không nói, bỗng nhiên hắn duỗi ra một ngón tay, vẽ ra một cái gì đó ở hư không.
Nhóm người Thường Lượng làm vẻ mặt khó hiểu, hoàn toàn không biết Diệp Viễn đang làm trò huyền bí gì.
Nhìn qua, giống như một phù hiệu.
Hắn không khỏi tò mò nhìn về hướng nam tử, lập tức phát hiện vẻ mặt của nam tử từ xem thường biến thành kinh ngạc, cuối cùng lại biến thành mừng rỡ như điên!
Lúc này bọn họ mới biết, Diệp Viễn phác họa ra những phù hiệu không ra làm sao này rất không tầm thường.
“Quỷ Đạo Bách Phù! Ngươi... thứ ngươi phác họa chính là Quỷ Đạo Bách Phù!” Trong lời nói của nam tử tràn đầy sự khiếp sợ.
Diệp Viễn cười nói: “Ha ha, xem ra ngươi cũng biết Quỷ Đạo Bách Phù, đúng là giúp cho thiếu gia ta bớt đi một phen miệng lưỡi.”
Cả người nam tử chấn động, không dám tin nói: “Ngươi... một nhân loại như ngươi, làm sao có khả năng biết Quỷ Đạo Bách Phù?”
Diệp Viễn nhàn nhạt nói: “Thiếu gia ta làm sao biết được thì không cần ngươi phải bận tâm. Ngươi chỉ nói, có tình nguyện đi theo thiếu gia ta hay không là được. Đừng có động ý đồ gì xấu xa, ngươi chỉ có một cơ hội.”
Ánh mắt nam tử ngưng lại, trên mặt lộ ra vẻ giãy dụa.
Sự cảnh cáo của Diệp Viễn khiến cho hắn trở nên vô cùng xoắn xuýt.
Đối với Ác linh, bọn chúng có thể tồn tại trong thân thể của võ giả, tương đương với việc đoạt xá, nhưng lại không giống với đoạt xá.
Bởi vì bọn chúng là một cá thể độc lập, không cần dựa vào thân thể để sinh tồn.
Diệp Viễn nói đến ý đồ xấu, thật ra là ám chỉ cái này.
Vừa nãy điều đầu tiên lóe qua trong đầu hắn xác thực là ý niệm này.
Thế nhưng Diệp Viễn đã đánh nát tan ảo tưởng của hắn.
Nếu như là những người khác thì hắn sẽ đoạt xá mà không do dự một chút nào, đồng thời mạnh mẽ cướp đoạt ký ức của đối phương.
Nhưng mà Diệp Viễn không giống người bình thường.
Từ lúc vừa mới bắt đầu, Diệp Viễn đã cho hắn một loại cảm giác hết sức nguy hiểm.
Trấn Hồn Châu mơ hồ để lộ ra khí tức khiến hắn kiêng dè không thôi.
Một bên, năm người Thường Lượng cũng không dám thở mạnh, bọn họ đang lẳng lặng chờ đợi sự lựa chọn của nam tử.
Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ, Diệp Viễn chỉ dùng một câu nói mà thật sự muốn thu phục một con Ác linh nhị tinh!
Ít ra, đối phương cũng đã động tâm rồi!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!