Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

Đêm khuya, bỗng nhiên có một bóng người lảo đảo xông vào Vạn Bảo Lâu.

Hồng Âm nhìn thấy người này thì bị dọa cho sợ hết hồn.

Chỉ thấy khắp thân của người này đều là vết máu, giống như là từ bên trong biển máu bò ra vậy, nhìn qua vô cùng dữ tợn.

“La Kiếm! Ngươi... ngươi làm sao, Diệp công tử đâu?”

Hồng Âm nhận ra người đến, vội vã đi tới nâng hắn dậy.

Người này không phải ai khác, chính là La Kiếm!

“Nhanh... mau đỡ ta đi gặp lâu chủ!” La Kiếm thở dốc nói.

“A, ta lập tức đỡ ngươi qua đó!” Hồng Âm nói.

Vào đúng lúc này, Phong Bình giữa đường tránh ra, kinh hô: “La Kiếm, ngươi làm sao lại bị thương nặng đến như vậy? Mau vào đây, ta xử lý cho ngươi một chút!”

Mặt La Kiếm trắng bệch không còn chút máu, yếu ớt nhìn Phong Bình nói: “Đa tạ ý tốt của Phong trưởng lão, chỉ là sự tình khẩn cấp, thương thế của ta vẫn là quay đầu lại rồi xử lý sau đi!”

Phong Bình biến sắc, nói: “La Kiếm, đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Không phải ngươi bảo vệ Diệp Viễn tiến vào Âm Phong Quật sao, hắn ở đâu?”

La Kiếm nói: “Vương gia phái ra ba tên trưởng lão truy sát bọn ta, tại Âm Phong Quật bao quanh vây nhốt bọn ta lại! May là Diệp Viễn có thủ đoạn điều động được Ác linh mới giúp ta đánh giết ra khỏi trùng vây, để ta có thể trở về cầu viện! Vương gia truy sát Diệp Viễn tiến vào mật địa của Âm Phong Quật, hiện tại đã mất đi tin tức, ta một mực chạy không ngừng nghỉ về đây chính là cầu viện lâu chủ giúp đỡ!”

Phong Bình thay đổi sắc mặt nói: “Chuyện này... chuyện này chỉ có mấy người chúng ta biết, Vương gia làm thế nào chiếm được tin tức?”

La Kiếm lắc đầu nói: “Không biết! Hiện tại không phải thời điểm truy cứu chuyện này, lại tiếp tục kéo dài thêm sợ rằng không thể cứu được Diệp Viễn nữa! Hồng Âm, mau đỡ ta đi gặp lâu chủ!”

Hồng Âm cũng lo lắng cho sự an nguy của Diệp Viễn, vội vã đỡ La Kiếm đi vào.

Hai người đi rồi, sắc mặt Phong Bình thay đổi đến mấy lần, cuối cùng cắn răng một cái thoát khỏi Vạn Bảo Lâu, biến mất trong đêm đen mênh mông trước mắt.

...

“Diệp Viễn hiện tại chính là cây hái tiền của Vạn Bảo Lâu, Dương Duệ chắc chắn sẽ không ngồi yên mà không để ý đến! Một khi hắn ra tay, ba vị trưởng lão của Vương gia các ngươi đều khó mà giữ được tính mạng rồi!”

Tại thư phòng của Vương gia, trong lời nói của Phong Bình có vẻ hơi lo lắng.

Nhưng mà lời nói của hắn lại mang đến hi vọng cho Vương Lăng Ba!

Trên mặt Vương Lăng Ba lộ ra thần sắc mừng rỡ nói: “Lời này là thật chứ? Nhị thúc bọn họ thật sự còn ở Âm Phong Quật?”

Phong Bình vội la lên: “Ai da, ta lừa ngươi làm gì? Mới vừa nãy, La Kiếm trở lại Vạn Bảo Lâu, toàn thân đẫm máu, hiện tại hắn đã đột phá đến Động Huyền đại viên mãn, ngươi nghĩ kỹ một chút, trừ ba vị trưởng lão của Vương gia các ngươi ra thì còn ai có khả năng tổn thương hắn thành như vậy? Ngay cả thương thế như vậy mà hắn cũng không thèm xử lý lập tức muốn đi gặp Dương Duệ, có thể thấy được tình thế nguy hiểm cỡ nào! Ta sợ Dương Duệ nhanh chân chạy đến trước, cho nên trước tiên chạy đến đây để thông báo cho ngươi biết! Ngươi nhanh chóng bảo Dục Tường đại nhân ra tay, nếu không hậu quả khó lường!”

Tin tức này thực sự quá mức kinh hỉ làm cho tâm tình phiền muộn của Vương Lăng Ba quét một cái hết sạch sành sanh.

Vương Lăng Ba vội vàng nói: “Được rồi! Ngươi đi về trước, đừng để bọn họ sinh lòng nghi ngờ! Ta lập tức đi gặp phụ thân, xin lão nhân gia ra tay! Hai ngày nay vì chuyện của mấy người Nhị thúc, hắn thực sự ăn ngủ không yên.”

Phong Bình gật gù, vội vàng nói: "Được, vậy ta lập tức trở về!”

Hắn rời đi không lâu, trong Vương gia một người một ngựa phóng nhanh như tia chớp, gấp rút chạy về phía ngoài thành.

Về phần Phong Bình, từ sau khi bước chân ra khỏi Vương gia, cả người cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hắn không nghĩ tới Diệp Viễn còn có bản lĩnh sai khiến được Ác linh để chống đối lại cuộc vây công của ba đại cường giả Động Huyền đại viên mãn.

Xem ra, chính mình thật sự đã coi thường hắn.

Nhưng mà có Vương Dục Tường ra tay, lần này Diệp Viễn nhất định sẽ chạy trời không khỏi nắng.

“Ồ, đêm khuya như vậy rồi mà Phong trưởng lão còn có tâm tư nhàn hạ ra ngoài tản bộ một cách thoải mái như vậy, cũng thật là thích ý!”

Phong Bình đang trầm tư, bỗng nhiên một giọng nói vang lên từ sau lưng dọa cho hắn nhảy lên một cái.

Quay đầu nhìn lại, hai mắt Phong Bình đều trừng lên.

“Diệp Viễn! Ngươi, ngươi, ngươi... tại sao ngươi lại ở chỗ này? Ngươi không phải... không phải...”

Người lên tiếng không phải ai khác, chính là Diệp Viễn!

Phong Bình nhìn thấy Diệp Viễn, lập tức kinh ngạc đến mức nói chuyện cũng không lưu loát.

Diệp Viễn nhìn Phong Bình, như cười như không nói: "Có phải Phong trưởng lão muốn nói hẳn là hiện tại không phải ta bị vây hãm ở Âm Phong Quật sao, làm sao lại xuất hiện ở đây?”

Phong Bình kinh ngạc nói: “Đúng.. đúng vậy! Không phải La Kiếm đã nói... A! Ngươi... ngươi không có chuyện gì thì thực sự quá tốt rồi! Ha... ha ha."

Phản ứng của Phong Bình cũng rất nhanh, vội vã chuyển đề tài.

Diệp Viễn cười nói: “Phong trưởng lão, ngươi nói xem... thương thế mà Diệp mỗ gây ra cho La Kiếm, liệu có qua khỏi hay không? Thật sự giống như là ngay cả ngươi cũng nhìn không ra nhỉ!”

Phong Bình biến sắc, trầm giọng nói: “Ngươi, ngươi có ý gì?”

“Ha, ta có ý gì? Giữa đêm hôm thế này, Phong trưởng lão từ Vương gia đi ra, nơi này là đối thủ một mất một còn của Vạn Bảo Lâu, không biết là có ý gì đây.” Diệp Viễn cười lạnh nói.

Trong lòng Phong Bình nhấc lên sóng biển ngập trời, nhưng mà hắn vẫn tích trữ một tia hi vọng, giả bộ hồ đồ nói: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì! Hai mắt ngươi nhìn kiểu gì mà thấy ta từ Vương gia đi ra? Diệp Viễn, ngươi không được ngậm máu phun người!”

“Ngậm máu phun người? Hừ, nhìn thấy ngươi từ Vương gia đi ra, cũng không phải chỉ có một mình ta!” Diệp Viễn như cười như không nói.

Bỗng nhiên, sau lưng Diệp Viễn xuất hiện mấy người.

Người trước mắt này khí tức trầm ổn như vực sâu, không phải Dương Duệ thì là ai?

Sự xuất hiện của Dương Duệ đã đánh nát một tia hi vọng cuối cùng của Phong Bình.

Cuối cùng hắn cũng đã hiểu rõ rồi, một màn tối nay vốn là một cái bẫy!

Diệp Viễn bố trí ván cờ này, chính là vì để hắn đi tới Vương gia!

Còn hắn, cứ như thế mà hùng hục chạy đi.

Dương Duệ nhìn Phong Bình, làm một vẻ mặt đau lòng nói: "Thời điểm La Kiếm nói với ta chuyện này, ta vẫn chưa tin! Phong Bình, Dương Duệ ta tự hỏi mình không hề xử bạc với ngươi, tại sao ngươi lại muốn phản bội Vạn Bảo Lâu?”

Phong Bình tự biết ngày hôm nay không còn tia hi vọng nào nữa, hừ lạnh một tiếng nói: “Ta không có phản bội Vạn Bảo Lâu, ta chỉ là muốn tiểu tử này chết! Có tiểu tử này ở đây, từ nay về sau Phong Bình ta mãi mãi không có ngày nổi danh! Vạn Bảo Lâu chỉ có thể có một người thủ tịch luyện dược sư, đó chính là Phong Bình ta!”

Nghe xong lời này, Dương Duệ ngửa mặt lên trời thở dài nói: "Chỉ như vậy mà ngươi lại đưa tin tức của Diệp Viễn cho Vương gia, mượn tay Vương gia để giết chết Diệp Viễn sao?”

Phong Bình trầm giọng nói: “Không sai! Vạn Bảo Lâu có ta không có hắn, có hắn không có ta! Từ khi tiểu tử này tới Vạn Bảo Lâu, ngươi có nhìn tới ta một lần sao?”

Dương Duệ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng nói: “Ngươi biết rõ Diệp Viễn có ý nghĩa như thế nào đối với Vạn Bảo Lâu, vậy mà ngươi còn làm ra chuyện như thế!”

Phong Bình cười lạnh nói: “Vậy thì thế nào? Tiểu tử này không rõ lai lịch, thân phận không rõ ràng, các ngươi trọng dụng một tên gia hỏa như vậy, còn với ta thì lại làm như không thấy! Ta làm như vậy cũng đều là vì Vạn Bảo Lâu!”

“Ha, vì để tốt cho Vạn Bảo Lâu mà thậm chí ngay cả huynh đệ của mình cũng bán đi sao? Ngươi bán ta thì có thể, nhưng La Kiếm đã cùng ngươi kề vai chiến đấu nhiều năm như vậy, ngươi nỡ lòng nào?” Diệp Viễn cười lạnh nói.

Đêm khuya, bỗng nhiên có một bóng người lảo đảo xông vào Vạn Bảo Lâu.

Hồng Âm nhìn thấy người này thì bị dọa cho sợ hết hồn.

Chỉ thấy khắp thân của người này đều là vết máu, giống như là từ bên trong biển máu bò ra vậy, nhìn qua vô cùng dữ tợn.

“La Kiếm! Ngươi... ngươi làm sao, Diệp công tử đâu?”

Hồng Âm nhận ra người đến, vội vã đi tới nâng hắn dậy.

Người này không phải ai khác, chính là La Kiếm!

“Nhanh... mau đỡ ta đi gặp lâu chủ!” La Kiếm thở dốc nói.

“A, ta lập tức đỡ ngươi qua đó!” Hồng Âm nói.

Vào đúng lúc này, Phong Bình giữa đường tránh ra, kinh hô: “La Kiếm, ngươi làm sao lại bị thương nặng đến như vậy? Mau vào đây, ta xử lý cho ngươi một chút!”

Mặt La Kiếm trắng bệch không còn chút máu, yếu ớt nhìn Phong Bình nói: “Đa tạ ý tốt của Phong trưởng lão, chỉ là sự tình khẩn cấp, thương thế của ta vẫn là quay đầu lại rồi xử lý sau đi!”

Phong Bình biến sắc, nói: “La Kiếm, đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Không phải ngươi bảo vệ Diệp Viễn tiến vào Âm Phong Quật sao, hắn ở đâu?”

La Kiếm nói: “Vương gia phái ra ba tên trưởng lão truy sát bọn ta, tại Âm Phong Quật bao quanh vây nhốt bọn ta lại! May là Diệp Viễn có thủ đoạn điều động được Ác linh mới giúp ta đánh giết ra khỏi trùng vây, để ta có thể trở về cầu viện! Vương gia truy sát Diệp Viễn tiến vào mật địa của Âm Phong Quật, hiện tại đã mất đi tin tức, ta một mực chạy không ngừng nghỉ về đây chính là cầu viện lâu chủ giúp đỡ!”

Phong Bình thay đổi sắc mặt nói: “Chuyện này... chuyện này chỉ có mấy người chúng ta biết, Vương gia làm thế nào chiếm được tin tức?”

La Kiếm lắc đầu nói: “Không biết! Hiện tại không phải thời điểm truy cứu chuyện này, lại tiếp tục kéo dài thêm sợ rằng không thể cứu được Diệp Viễn nữa! Hồng Âm, mau đỡ ta đi gặp lâu chủ!”

Hồng Âm cũng lo lắng cho sự an nguy của Diệp Viễn, vội vã đỡ La Kiếm đi vào.

Hai người đi rồi, sắc mặt Phong Bình thay đổi đến mấy lần, cuối cùng cắn răng một cái thoát khỏi Vạn Bảo Lâu, biến mất trong đêm đen mênh mông trước mắt.

...

“Diệp Viễn hiện tại chính là cây hái tiền của Vạn Bảo Lâu, Dương Duệ chắc chắn sẽ không ngồi yên mà không để ý đến! Một khi hắn ra tay, ba vị trưởng lão của Vương gia các ngươi đều khó mà giữ được tính mạng rồi!”

Tại thư phòng của Vương gia, trong lời nói của Phong Bình có vẻ hơi lo lắng.

Nhưng mà lời nói của hắn lại mang đến hi vọng cho Vương Lăng Ba!

Trên mặt Vương Lăng Ba lộ ra thần sắc mừng rỡ nói: “Lời này là thật chứ? Nhị thúc bọn họ thật sự còn ở Âm Phong Quật?”

Phong Bình vội la lên: “Ai da, ta lừa ngươi làm gì? Mới vừa nãy, La Kiếm trở lại Vạn Bảo Lâu, toàn thân đẫm máu, hiện tại hắn đã đột phá đến Động Huyền đại viên mãn, ngươi nghĩ kỹ một chút, trừ ba vị trưởng lão của Vương gia các ngươi ra thì còn ai có khả năng tổn thương hắn thành như vậy? Ngay cả thương thế như vậy mà hắn cũng không thèm xử lý lập tức muốn đi gặp Dương Duệ, có thể thấy được tình thế nguy hiểm cỡ nào! Ta sợ Dương Duệ nhanh chân chạy đến trước, cho nên trước tiên chạy đến đây để thông báo cho ngươi biết! Ngươi nhanh chóng bảo Dục Tường đại nhân ra tay, nếu không hậu quả khó lường!”

Tin tức này thực sự quá mức kinh hỉ làm cho tâm tình phiền muộn của Vương Lăng Ba quét một cái hết sạch sành sanh.

Vương Lăng Ba vội vàng nói: “Được rồi! Ngươi đi về trước, đừng để bọn họ sinh lòng nghi ngờ! Ta lập tức đi gặp phụ thân, xin lão nhân gia ra tay! Hai ngày nay vì chuyện của mấy người Nhị thúc, hắn thực sự ăn ngủ không yên.”

Phong Bình gật gù, vội vàng nói: "Được, vậy ta lập tức trở về!”

Hắn rời đi không lâu, trong Vương gia một người một ngựa phóng nhanh như tia chớp, gấp rút chạy về phía ngoài thành.

Về phần Phong Bình, từ sau khi bước chân ra khỏi Vương gia, cả người cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hắn không nghĩ tới Diệp Viễn còn có bản lĩnh sai khiến được Ác linh để chống đối lại cuộc vây công của ba đại cường giả Động Huyền đại viên mãn.

Xem ra, chính mình thật sự đã coi thường hắn.

Nhưng mà có Vương Dục Tường ra tay, lần này Diệp Viễn nhất định sẽ chạy trời không khỏi nắng.

“Ồ, đêm khuya như vậy rồi mà Phong trưởng lão còn có tâm tư nhàn hạ ra ngoài tản bộ một cách thoải mái như vậy, cũng thật là thích ý!”

Phong Bình đang trầm tư, bỗng nhiên một giọng nói vang lên từ sau lưng dọa cho hắn nhảy lên một cái.

Quay đầu nhìn lại, hai mắt Phong Bình đều trừng lên.

“Diệp Viễn! Ngươi, ngươi, ngươi... tại sao ngươi lại ở chỗ này? Ngươi không phải... không phải...”

Người lên tiếng không phải ai khác, chính là Diệp Viễn!

Phong Bình nhìn thấy Diệp Viễn, lập tức kinh ngạc đến mức nói chuyện cũng không lưu loát.

Diệp Viễn nhìn Phong Bình, như cười như không nói: "Có phải Phong trưởng lão muốn nói hẳn là hiện tại không phải ta bị vây hãm ở Âm Phong Quật sao, làm sao lại xuất hiện ở đây?”

Phong Bình kinh ngạc nói: “Đúng.. đúng vậy! Không phải La Kiếm đã nói... A! Ngươi... ngươi không có chuyện gì thì thực sự quá tốt rồi! Ha... ha ha."

Phản ứng của Phong Bình cũng rất nhanh, vội vã chuyển đề tài.

Diệp Viễn cười nói: “Phong trưởng lão, ngươi nói xem... thương thế mà Diệp mỗ gây ra cho La Kiếm, liệu có qua khỏi hay không? Thật sự giống như là ngay cả ngươi cũng nhìn không ra nhỉ!”

Phong Bình biến sắc, trầm giọng nói: “Ngươi, ngươi có ý gì?”

“Ha, ta có ý gì? Giữa đêm hôm thế này, Phong trưởng lão từ Vương gia đi ra, nơi này là đối thủ một mất một còn của Vạn Bảo Lâu, không biết là có ý gì đây.” Diệp Viễn cười lạnh nói.

Trong lòng Phong Bình nhấc lên sóng biển ngập trời, nhưng mà hắn vẫn tích trữ một tia hi vọng, giả bộ hồ đồ nói: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì! Hai mắt ngươi nhìn kiểu gì mà thấy ta từ Vương gia đi ra? Diệp Viễn, ngươi không được ngậm máu phun người!”

“Ngậm máu phun người? Hừ, nhìn thấy ngươi từ Vương gia đi ra, cũng không phải chỉ có một mình ta!” Diệp Viễn như cười như không nói.

Bỗng nhiên, sau lưng Diệp Viễn xuất hiện mấy người.

Người trước mắt này khí tức trầm ổn như vực sâu, không phải Dương Duệ thì là ai?

Sự xuất hiện của Dương Duệ đã đánh nát một tia hi vọng cuối cùng của Phong Bình.

Cuối cùng hắn cũng đã hiểu rõ rồi, một màn tối nay vốn là một cái bẫy!

Diệp Viễn bố trí ván cờ này, chính là vì để hắn đi tới Vương gia!

Còn hắn, cứ như thế mà hùng hục chạy đi.

Dương Duệ nhìn Phong Bình, làm một vẻ mặt đau lòng nói: "Thời điểm La Kiếm nói với ta chuyện này, ta vẫn chưa tin! Phong Bình, Dương Duệ ta tự hỏi mình không hề xử bạc với ngươi, tại sao ngươi lại muốn phản bội Vạn Bảo Lâu?”

Phong Bình tự biết ngày hôm nay không còn tia hi vọng nào nữa, hừ lạnh một tiếng nói: “Ta không có phản bội Vạn Bảo Lâu, ta chỉ là muốn tiểu tử này chết! Có tiểu tử này ở đây, từ nay về sau Phong Bình ta mãi mãi không có ngày nổi danh! Vạn Bảo Lâu chỉ có thể có một người thủ tịch luyện dược sư, đó chính là Phong Bình ta!”

Nghe xong lời này, Dương Duệ ngửa mặt lên trời thở dài nói: "Chỉ như vậy mà ngươi lại đưa tin tức của Diệp Viễn cho Vương gia, mượn tay Vương gia để giết chết Diệp Viễn sao?”

Phong Bình trầm giọng nói: “Không sai! Vạn Bảo Lâu có ta không có hắn, có hắn không có ta! Từ khi tiểu tử này tới Vạn Bảo Lâu, ngươi có nhìn tới ta một lần sao?”

Dương Duệ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng nói: “Ngươi biết rõ Diệp Viễn có ý nghĩa như thế nào đối với Vạn Bảo Lâu, vậy mà ngươi còn làm ra chuyện như thế!”

Phong Bình cười lạnh nói: “Vậy thì thế nào? Tiểu tử này không rõ lai lịch, thân phận không rõ ràng, các ngươi trọng dụng một tên gia hỏa như vậy, còn với ta thì lại làm như không thấy! Ta làm như vậy cũng đều là vì Vạn Bảo Lâu!”

“Ha, vì để tốt cho Vạn Bảo Lâu mà thậm chí ngay cả huynh đệ của mình cũng bán đi sao? Ngươi bán ta thì có thể, nhưng La Kiếm đã cùng ngươi kề vai chiến đấu nhiều năm như vậy, ngươi nỡ lòng nào?” Diệp Viễn cười lạnh nói.

Nhấn Mở Bình Luận