“Không thể nào! Với thực lực của ngươi làm sao có khả năng là đối thủ của mấy lão gia hoả kia? Ta không tin!”
Ánh mắt Phong Bình ngưng lại, hiển nhiên là không tin Diệp Viễn.
Hắn càng muốn tin tưởng rằng Diệp Viễn là tránh thoát được sự truy sát của ba người, trốn về Côi Sơn Thành.
Hiển nhiên, lời giải thích này có vẻ hợp lý hơn rất nhiều.
Nhưng Diệp Viễn lại nhún nhún vai nói: “Sự thực là hiện tại ta đang đứng ở chỗ này, mà Hồn Đăng của bọn họ đã bị dập tắt, không phải sao? Vương Dục Tường đến Âm Phong Quật hỏi thăm một chút thì có thể biết được có phải ba người bọn hắn bị giết chết hay không ngay.”
Vương Dục Tường nhất định là mang theo hi vọng mà đi, nhưng lại thu hoạch thất vọng lớn mà về.
Không có chuyện gì làm thì cứ dằn vặt người nhà họ Vương một chút cũng rất tốt.
Sau khi nói đến đây, Dương Duệ cũng không nhịn được mà nhìn về phía Diệp Viễn, trong ánh mắt mang theo một chút khiếp sợ, cũng mang theo một chút mê man.
Hắn cũng không nghĩ không ra, một tên tân binh Động Huyền sơ kỳ như Diệp Viễn, đến cùng là làm sao giết chết được ba đại trưởng lão kia của Vương gia.
Ba người kia đều là cường giả Động Huyền Thần Cảnh đỉnh cao, dưới Khuy Thiên, hầu như không có ai là đối thủ của bọn họ.
Trừ khi thực lực của Diệp Viễn đạt được Khuy Thiên Thần Cảnh, bằng không rất khó có thể giết chết được cả ba người bọn họ.
Huống hồ, bọn họ còn mang theo rất nhiều cao thủ của Vương gia.
Hắn hỏi La Kiếm, nhưng La Kiếm cũng nói không rõ ràng, điều này càng khiến Dương Duệ thêm nghi hoặc.
Ở trong mắt Dương Duệ, vị khách khanh luyện dược sư này càng ngày càng thần bí.
Nhưng điều khiến cho hắn yên tâm chính là, Diệp Viễn làm người đều có yêu ghét rõ ràng.
Cho dù dưới tình huống La Kiếm trọng thương sắp chết, hắn cũng không hề một mình chạy thoát thân.
Mọi người đều nói, ở lâu ngày mới rõ lòng người, mười năm này, hành động của Diệp Viễn đều nằm trong mắt hắn.
Đã như vậy, Diệp Viễn càng cường đại thì đối với Vạn Bảo Lâu tự nhiên sẽ không phải là chuyện xấu gì.
“Haiz, Phong trưởng lão, ngươi và ta đã là cộng sự nhiều năm, lại không nghĩ rằng... sẽ có một ngày như thế này!” Dương Duệ thở dài nói.
Phong Bình hừ lạnh đáp: “Đúng vậy! Cả đời ta bán mạng cho Vạn Bảo Lâu, vậy mà không nghĩ tới lại đổi lấy kết cục này! Chỉ nghe người mới cười, không thấy người cũ khóc! Khà khà!”
“Vì sao Phong trưởng lão lại nói lời ấy? Mặc dù bổn lâu chủ trọng dụng Diệp Viễn, thế nhưng tự hỏi cũng không hề lạnh nhạt ngươi? Bất kể là linh dược, hay là bổng lộc, Vạn Bảo Lâu đều không để ngươi bị thua thiệt!” Dương Duệ nói.
“Hừ! Việc đã đến nước này, không cần nhiều lời nữa! Muốn chém muốn giết, cứ tùy ý mà làm!” Phong Bình hừ lạnh nói.
Dương Duệ thấy Phong Bình một mực u mê không tỉnh, không nhịn được mà thở dài một tiếng.
Hắn cũng không nghĩ tới cuối cùng lại dẫn đến kết cục như vậy.
Dương Duệ thở dài, nói: “La Kiếm!”
La Kiếm tuân lệnh, thân hình quỷ mị lạnh lùng lướt ra.
“A! Dương Duệ, ngươi... ngươi sẽ chết không được tử tế!” Phong Bình kêu thảm nói.
Cuối cùng Dương Duệ vẫn không giết Phong Bình, chỉ là phế bỏ thần hải của hắn, biến hắn thành một kẻ tàn phế.
La Kiếm áp giải Phong Bình đi, Dương Duệ làm một vẻ mặt áy náy nhìn về phía Diệp Viễn nói: “Diệp Viễn tiểu hữu, lần này đã làm ngươi chấn kinh rồi! Không nghĩ tới, Vạn Bảo Lâu ta lại có kẻ phản bội, đây là sơ xuất của Dương mỗ, suýt nữa đã gây thành đại họa! Dương mỗ tại đây bồi tội cho Diệp Viễn tiểu hữu.”
Đến hiện tại, Dương Duệ đã không cho rằng Diệp Viễn vẫn là kẻ rác rưởi cần đến sự giúp đỡ của Vạn Bảo Lâu nữa rồi.
Có thể tru diệt ba đại trưởng lão của Vương gia, mặc kệ Diệp Viễn có lá bài tẩy gì thì cũng đã nói rõ một điều, hắn có thủ đoạn để tự vệ.
Lá bài tẩy này, thậm chí còn có khả năng tạo thành uy hiếp đối với cường giả Khuy Thiên Thần Cảnh!
Diệp Viễn ôm quyền nói: "Lời này của lâu chủ quá khách khí rồi! Chuyện này đều là do Phong Bình sai, đâu có liên quan gì đến lâu chủ? Thật sự muốn nói xin lỗi, vậy cũng là phải Diệp mỗ tới nói mới đúng, nếu như không phải vì Diệp mỗ thì Vạn Bảo Lâu cũng không đến nỗi sẽ xảy ra nhiều chuyện đến như vậy.”
Dương Duệ khoát tay nói: “Tiểu hữu không cần phải như vậy, Phong Bình là thủ tịch luyện dược sư của Vạn Bảo Lâu, quyền cao chức trọng, vì lẽ đó mà bản tính cũng không có bạo lộ ra. Cho dù không có tiểu hữu thì sớm muộn gì hắn cũng là một mầm họa cho Vạn Bảo Lâu, không biết lúc nào sẽ bạo phát!”
Diệp Viễn cười nói: “Vậy thì đa tạ lâu chủ rồi! Đối với Diệp mỗ, lâu chủ ơn trọng như núi, Diệp mỗ không có sở trường gì, chỉ có đan đạo là có thể mang ra dùng. Đã như vậy, ta sẽ luyện chế một nhóm đan dược thần phẩm, lâu chủ có thể coi nó như là một mánh lới để hấp dẫn võ giả Côi Sơn Thành.”
Dương Duệ nghe xong lập tức vui mừng khôn xiết cười nói: “Vậy làm phiền tiểu hữu rồi!”
Nói chuyện với người thông minh chính là thoải mái, chuyện Phong Bình bị phế, Dương Duệ còn phải báo cáo lên phía trên, thỉnh cầu bên trên lại phái một vị luyện dược sư khác lại đây.
Trong lúc này, dĩ nhiên là cần Diệp Viễn đến chủ trì đại cục.
Kỳ thực, cho dù hiện tại ở trên có phái một tên Đan Thần nhị tinh lại đây thì cũng không hữu hiệu bằng Diệp Viễn.
Đan Thần nhị tinh có thể luyện chế ra đan dược thần phẩm sao?
Dù sao thì một quận thành như Côi Sơn Thành, phần lớn chủ yếu đều là võ giả Động Huyền Thần Cảnh và phàm nhân.
...
Một quãng thời gian sau đó, Côi Sơn Thành tiến vào một thời kỳ tương đối bình tĩnh.
Ngoài dự đoán của mọi người chính là, tuy rằng Vương gia tổn thất nặng nề như vậy, nhưng bọn họ vẫn rất kiềm chế.
Về phần Vạn Bảo Lâu thì lại nghênh đón một thời kỳ phát triển nhanh chóng.
Đan dược thần phẩm được đẩy ra giúp cho danh vọng của Vạn Bảo Lâu ở Côi Sơn Thành tăng lên tới đỉnh điểm.
Đương nhiên, đan dược thần phẩm không phải là thứ mà người bình thường có thể mua nổi, cho dù đó chỉ là thần đan cấp một hạ phẩm.
Thế nhưng, nó cũng không trở ngại thanh danh của Vạn Bảo Lâu vang dội!
Khoảng thời gian này, chuyện làm ăn của Vạn Bảo Lâu gần như nổ tung, một thoáng đã cướp đi hơn một nửa sinh ý của ba đại thế gia.
Phong quang của Vạn Bảo Lâu, nhất thời có một không hai.
Mà Diệp Viễn thì sau khi chuẩn bị đầy đủ số lượng đan dược lại tiến vào bế quan.
Tu vi của hắn đã bị đình trệ rất lâu, trước đó vẫn luôn không có thời gian để đề cao tu vi, hiện tại hết thảy nguy cơ cũng đã được giải trừ, rốt cuộc hắn cũng có thể bình tĩnh lại tâm tình để suy nghĩ phương hướng tu luyện sau này rồi.
“Tiểu tử, ngươi cần phải hiểu rõ! Cảm ngộ pháp tắc thiên địa trên Trấn Giới Bi để sáng tạo ra công pháp thuộc về mình chính là một quá trình lề mề! Có thể, ngươi sẽ lĩnh ngộ được công pháp nghịch thiên, cũng có thể... ngươi sẽ lãng phí một khoản thời gian dài!”
Trong không gian Trấn Giới Bi, Vô Trần đang khuyên bảo Diệp Viễn lần cuối cùng.
Dù sao thì công pháp mà Tiên Lâm Thiên Tôn lưu lại đã vô cùng nghịch thiên rồi, có thể tu luyện tới Thiên Tôn đỉnh phong.
Đây là một con đường tắt, nhưng mà Diệp Viễn lại một mực không đi theo, nhất định muốn đi con đường mà không có lối về.
Ánh mắt Diệp Viễn kiên định nói: “Tiền bối, ngài không cần phải khuyên ta nữa! Thời điểm còn ở Tiên Lâm Vực ta đã nói qua, ta phải đi một con đường thuộc về Đạo của mình, mặc kệ con đường này... có bao nhiêu gian khổ!”
Vô Trần ở chung với Diệp Viễn lâu ngày cũng hiểu rõ tính tình của Diệp Viễn, hắn biết nhiều lời cũng vô ích.
Hắn chỉ có thể thở dài một tiếng, nói: “Tên tiểu tử nhà ngươi thật sự thích chọn con đường tăm tối để đi! Ta ngược lại muốn nhìn một chút có phải tại võ đạo ngươi cũng có thể nghịch thiên!”
Oành...
Trong không gian Trấn Giới Bi, một ngọn núi lớn vụt lên từ mặt đất, xông thẳng lên trời!
Con ngươi Diệp Viễn co rụt lại, một luồng khí tức cao thâm khó dò phả vào mặt.
Thì ra, đây mới là bản thể của Trấn Giới Bi!
“A...”
Diệp Viễn không nhịn được, dùng thần thức dò xét một thoáng ngọn núi cao này, nhưng lại bị một nguồn sức mạnh đánh bật lại, trong nháy mắt khiến cho thần hồn của hắn bị trọng thương.
“Ngươi tiểu tử này, thực sự không biết trời cao đất rộng! Tiểu Thông Thiên Sơn này ẩn chứa ý cảnh đại đạo, đủ để giết chết cường giả Thiên Đế, vậy mà ngươi lại dám mạo phạm nó!” Vô Trần nói.
“Không thể nào! Với thực lực của ngươi làm sao có khả năng là đối thủ của mấy lão gia hoả kia? Ta không tin!”
Ánh mắt Phong Bình ngưng lại, hiển nhiên là không tin Diệp Viễn.
Hắn càng muốn tin tưởng rằng Diệp Viễn là tránh thoát được sự truy sát của ba người, trốn về Côi Sơn Thành.
Hiển nhiên, lời giải thích này có vẻ hợp lý hơn rất nhiều.
Nhưng Diệp Viễn lại nhún nhún vai nói: “Sự thực là hiện tại ta đang đứng ở chỗ này, mà Hồn Đăng của bọn họ đã bị dập tắt, không phải sao? Vương Dục Tường đến Âm Phong Quật hỏi thăm một chút thì có thể biết được có phải ba người bọn hắn bị giết chết hay không ngay.”
Vương Dục Tường nhất định là mang theo hi vọng mà đi, nhưng lại thu hoạch thất vọng lớn mà về.
Không có chuyện gì làm thì cứ dằn vặt người nhà họ Vương một chút cũng rất tốt.
Sau khi nói đến đây, Dương Duệ cũng không nhịn được mà nhìn về phía Diệp Viễn, trong ánh mắt mang theo một chút khiếp sợ, cũng mang theo một chút mê man.
Hắn cũng không nghĩ không ra, một tên tân binh Động Huyền sơ kỳ như Diệp Viễn, đến cùng là làm sao giết chết được ba đại trưởng lão kia của Vương gia.
Ba người kia đều là cường giả Động Huyền Thần Cảnh đỉnh cao, dưới Khuy Thiên, hầu như không có ai là đối thủ của bọn họ.
Trừ khi thực lực của Diệp Viễn đạt được Khuy Thiên Thần Cảnh, bằng không rất khó có thể giết chết được cả ba người bọn họ.
Huống hồ, bọn họ còn mang theo rất nhiều cao thủ của Vương gia.
Hắn hỏi La Kiếm, nhưng La Kiếm cũng nói không rõ ràng, điều này càng khiến Dương Duệ thêm nghi hoặc.
Ở trong mắt Dương Duệ, vị khách khanh luyện dược sư này càng ngày càng thần bí.
Nhưng điều khiến cho hắn yên tâm chính là, Diệp Viễn làm người đều có yêu ghét rõ ràng.
Cho dù dưới tình huống La Kiếm trọng thương sắp chết, hắn cũng không hề một mình chạy thoát thân.
Mọi người đều nói, ở lâu ngày mới rõ lòng người, mười năm này, hành động của Diệp Viễn đều nằm trong mắt hắn.
Đã như vậy, Diệp Viễn càng cường đại thì đối với Vạn Bảo Lâu tự nhiên sẽ không phải là chuyện xấu gì.
“Haiz, Phong trưởng lão, ngươi và ta đã là cộng sự nhiều năm, lại không nghĩ rằng... sẽ có một ngày như thế này!” Dương Duệ thở dài nói.
Phong Bình hừ lạnh đáp: “Đúng vậy! Cả đời ta bán mạng cho Vạn Bảo Lâu, vậy mà không nghĩ tới lại đổi lấy kết cục này! Chỉ nghe người mới cười, không thấy người cũ khóc! Khà khà!”
“Vì sao Phong trưởng lão lại nói lời ấy? Mặc dù bổn lâu chủ trọng dụng Diệp Viễn, thế nhưng tự hỏi cũng không hề lạnh nhạt ngươi? Bất kể là linh dược, hay là bổng lộc, Vạn Bảo Lâu đều không để ngươi bị thua thiệt!” Dương Duệ nói.
“Hừ! Việc đã đến nước này, không cần nhiều lời nữa! Muốn chém muốn giết, cứ tùy ý mà làm!” Phong Bình hừ lạnh nói.
Dương Duệ thấy Phong Bình một mực u mê không tỉnh, không nhịn được mà thở dài một tiếng.
Hắn cũng không nghĩ tới cuối cùng lại dẫn đến kết cục như vậy.
Dương Duệ thở dài, nói: “La Kiếm!”
La Kiếm tuân lệnh, thân hình quỷ mị lạnh lùng lướt ra.
“A! Dương Duệ, ngươi... ngươi sẽ chết không được tử tế!” Phong Bình kêu thảm nói.
Cuối cùng Dương Duệ vẫn không giết Phong Bình, chỉ là phế bỏ thần hải của hắn, biến hắn thành một kẻ tàn phế.
La Kiếm áp giải Phong Bình đi, Dương Duệ làm một vẻ mặt áy náy nhìn về phía Diệp Viễn nói: “Diệp Viễn tiểu hữu, lần này đã làm ngươi chấn kinh rồi! Không nghĩ tới, Vạn Bảo Lâu ta lại có kẻ phản bội, đây là sơ xuất của Dương mỗ, suýt nữa đã gây thành đại họa! Dương mỗ tại đây bồi tội cho Diệp Viễn tiểu hữu.”
Đến hiện tại, Dương Duệ đã không cho rằng Diệp Viễn vẫn là kẻ rác rưởi cần đến sự giúp đỡ của Vạn Bảo Lâu nữa rồi.
Có thể tru diệt ba đại trưởng lão của Vương gia, mặc kệ Diệp Viễn có lá bài tẩy gì thì cũng đã nói rõ một điều, hắn có thủ đoạn để tự vệ.
Lá bài tẩy này, thậm chí còn có khả năng tạo thành uy hiếp đối với cường giả Khuy Thiên Thần Cảnh!
Diệp Viễn ôm quyền nói: "Lời này của lâu chủ quá khách khí rồi! Chuyện này đều là do Phong Bình sai, đâu có liên quan gì đến lâu chủ? Thật sự muốn nói xin lỗi, vậy cũng là phải Diệp mỗ tới nói mới đúng, nếu như không phải vì Diệp mỗ thì Vạn Bảo Lâu cũng không đến nỗi sẽ xảy ra nhiều chuyện đến như vậy.”
Dương Duệ khoát tay nói: “Tiểu hữu không cần phải như vậy, Phong Bình là thủ tịch luyện dược sư của Vạn Bảo Lâu, quyền cao chức trọng, vì lẽ đó mà bản tính cũng không có bạo lộ ra. Cho dù không có tiểu hữu thì sớm muộn gì hắn cũng là một mầm họa cho Vạn Bảo Lâu, không biết lúc nào sẽ bạo phát!”
Diệp Viễn cười nói: “Vậy thì đa tạ lâu chủ rồi! Đối với Diệp mỗ, lâu chủ ơn trọng như núi, Diệp mỗ không có sở trường gì, chỉ có đan đạo là có thể mang ra dùng. Đã như vậy, ta sẽ luyện chế một nhóm đan dược thần phẩm, lâu chủ có thể coi nó như là một mánh lới để hấp dẫn võ giả Côi Sơn Thành.”
Dương Duệ nghe xong lập tức vui mừng khôn xiết cười nói: “Vậy làm phiền tiểu hữu rồi!”
Nói chuyện với người thông minh chính là thoải mái, chuyện Phong Bình bị phế, Dương Duệ còn phải báo cáo lên phía trên, thỉnh cầu bên trên lại phái một vị luyện dược sư khác lại đây.
Trong lúc này, dĩ nhiên là cần Diệp Viễn đến chủ trì đại cục.
Kỳ thực, cho dù hiện tại ở trên có phái một tên Đan Thần nhị tinh lại đây thì cũng không hữu hiệu bằng Diệp Viễn.
Đan Thần nhị tinh có thể luyện chế ra đan dược thần phẩm sao?
Dù sao thì một quận thành như Côi Sơn Thành, phần lớn chủ yếu đều là võ giả Động Huyền Thần Cảnh và phàm nhân.
...
Một quãng thời gian sau đó, Côi Sơn Thành tiến vào một thời kỳ tương đối bình tĩnh.
Ngoài dự đoán của mọi người chính là, tuy rằng Vương gia tổn thất nặng nề như vậy, nhưng bọn họ vẫn rất kiềm chế.
Về phần Vạn Bảo Lâu thì lại nghênh đón một thời kỳ phát triển nhanh chóng.
Đan dược thần phẩm được đẩy ra giúp cho danh vọng của Vạn Bảo Lâu ở Côi Sơn Thành tăng lên tới đỉnh điểm.
Đương nhiên, đan dược thần phẩm không phải là thứ mà người bình thường có thể mua nổi, cho dù đó chỉ là thần đan cấp một hạ phẩm.
Thế nhưng, nó cũng không trở ngại thanh danh của Vạn Bảo Lâu vang dội!
Khoảng thời gian này, chuyện làm ăn của Vạn Bảo Lâu gần như nổ tung, một thoáng đã cướp đi hơn một nửa sinh ý của ba đại thế gia.
Phong quang của Vạn Bảo Lâu, nhất thời có một không hai.
Mà Diệp Viễn thì sau khi chuẩn bị đầy đủ số lượng đan dược lại tiến vào bế quan.
Tu vi của hắn đã bị đình trệ rất lâu, trước đó vẫn luôn không có thời gian để đề cao tu vi, hiện tại hết thảy nguy cơ cũng đã được giải trừ, rốt cuộc hắn cũng có thể bình tĩnh lại tâm tình để suy nghĩ phương hướng tu luyện sau này rồi.
“Tiểu tử, ngươi cần phải hiểu rõ! Cảm ngộ pháp tắc thiên địa trên Trấn Giới Bi để sáng tạo ra công pháp thuộc về mình chính là một quá trình lề mề! Có thể, ngươi sẽ lĩnh ngộ được công pháp nghịch thiên, cũng có thể... ngươi sẽ lãng phí một khoản thời gian dài!”
Trong không gian Trấn Giới Bi, Vô Trần đang khuyên bảo Diệp Viễn lần cuối cùng.
Dù sao thì công pháp mà Tiên Lâm Thiên Tôn lưu lại đã vô cùng nghịch thiên rồi, có thể tu luyện tới Thiên Tôn đỉnh phong.
Đây là một con đường tắt, nhưng mà Diệp Viễn lại một mực không đi theo, nhất định muốn đi con đường mà không có lối về.
Ánh mắt Diệp Viễn kiên định nói: “Tiền bối, ngài không cần phải khuyên ta nữa! Thời điểm còn ở Tiên Lâm Vực ta đã nói qua, ta phải đi một con đường thuộc về Đạo của mình, mặc kệ con đường này... có bao nhiêu gian khổ!”
Vô Trần ở chung với Diệp Viễn lâu ngày cũng hiểu rõ tính tình của Diệp Viễn, hắn biết nhiều lời cũng vô ích.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!