"Thành viên của Vương gia, Vương Dục Tường bái kiến Túc công tử, Huyền lão!”
Trong thính đường của Vương gia, một già một trẻ đang ngồi chính giữa.
Ngay cả người đứng đầu thật sự của Vương gia hiện tại như Vương Dục Tường cũng chỉ có thể đứng ở dưới thính đường.
Vương Lăng Ba thì lại càng đứng phía sau Vương Dục Tường, ngay cả tư cách nói chuyện cũng không có.
Túc công tử ngồi ở vị trí đầu làm một bộ dáng cao cao tại thượng, hiển nhiên là không để Vương Dục Tường vào trong mắt.
“Vương Dục Tường, biểu hiện gần đây của phân nhánh tại Côi Sơn các ngươi thật sự khiến cho dòng chính rất thất vọng! Một cái Vương gia to lớn mà lại suýt chút nữa bị người khác nhổ tận gốc!” Vương Túc hững hờ nói.
Bên dưới, Vương Dục Tường và Vương Lăng Ba nghe xong lời này, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra.
Vương gia ở Côi Sơn Thành cùng lắm cũng chỉ là một cái phân nhánh của Vương gia.
Dòng chính của Vương gia ở tại Minh Dương Thành.
Thông Thiên Giới không hề có mấy dạng thế lực lộn xộn, chỉ có từng toà từng tòa thành trì một.
Thành trì của Thông Thiên Giới tổng cộng được chia làm năm cấp bậc, phân thành Quận Thành, Vương Thành, Hoàng Thành, Đế Đô, Đại Đế Đô.
Quận Thành là thành trì cấp thấp nhất, cũng là thành trì của các cường giả quản lý những phàm nhân cùng võ giả cấp thấp, số lượng rất nhiều.
Đến cấp bậc Vương Thành thì không phải là nơi mà phàm nhân có thể đi vào được.
Phàm nhân tuyệt đối không được phép tiến vào Vương Thành!
Cho dù là cường giả Thần Đạo thì cũng phải thỏa mãn điều kiện nhất định mới có tư cách tiến vào Vương Thành.
Người quản lý của Vương Thành tối thiểu đều là cảnh giới Thần Quân trở lên.
Côi Sơn Thành và Minh Dương Thành đều là Quận Thành, cùng thuộc quyền sở hữu của Vũ Mông Vương Thành.
Chỉ là Côi Sơn Thành thuộc Quận Thành cực kỳ nhỏ yếu, mà Minh Dương Thành lại thuộc về Quận Thành khá mạnh.
Khoảng cách với thời điểm ba đại trưởng lão của Vương gia bị Diệp Viễn giết chết đã qua ba năm.
Trong vòng ba năm này, Vương gia ở Côi Sơn Thành cực kỳ biết điều, rút lại hết thảy nghiệp vụ để chờ đợi ngày này.
Vương Dục Tường đi một chuyến Âm Phong Quật khiến cho hắn tức giận đến sôi người.
Sau khi nghe ngóng sơ qua, hắn lập tức biết được ba đại trưởng lão của Vương gia đã bị diệt toàn bộ.
Tin tức Phong Bình mang đến vốn là vô nghĩa.
Nhưng mà Vương Dục Tường rất nhanh đã ý thức được tính chất nghiêm trọng của vấn đề. Có thể tiêu diệt được toàn bộ tinh anh của Vương gia, mặc kệ Diệp Viễn đã dùng thủ đoạn gì cũng đều không thể khinh thường được.
Hơn nữa, Vương gia đã đại thương nguyên khí, không còn cách nào tranh chấp với những gia tộc khác.
Nghĩ đến điều này, Vương Dục Tường đành quyết định chịu nhục, báo chuyện bên này cho dòng chính của Vương gia ở Minh Dương Thành.
Cứ mỗi mười năm, Vương gia ở Côi Sơn Thành đều phải cống hiến cho dòng chính tại Minh Dương Thành lượng lớn chỗ tốt, e rằng ngày đó đã đến.
Ba năm qua đi, cuối cùng dòng chính của Vương gia cũng đã phái Vương Túc và Vương Huyền Phong tới.
Vương Túc này là một kẻ nổi bật trong số những người trẻ tuổi của dòng chính Vương gia, cùng lắm cũng chỉ mới năm trăm tuổi mà đã là cao thủ cấp bậc Động Huyền đại viên mãn.
Vương Huyền Phong càng không tầm thường, hắn không chỉ là một tên cao thủ võ đạo mà còn là một tên Đan Thần nhị tinh!
Tuy rằng ai cũng nói thế giới võ đạo lấy cường giả vi tôn, thế nhưng trong thương nghiệp, mọi người đều phải tuân thủ quy tắc cơ bản nhất của trò chơi.
Vốn bốn thế lực lớn ở Côi Sơn Thành có thực lực cân đối, Vương gia mạnh nhất, hai nhà Lục Lâm kém hơn một chút, Vạn Bảo Lâu là yếu nhất.
Hiện tại, Vạn Bảo Lâu dùng đan dược thần phẩm quật khởi một cách mạnh mẽ, Vương gia muốn lấy lại một thành thì phải dùng đến thủ đoạn thương trường.
Một khi tham gia vũ lực, tất nhiên Phủ Thành Chủ phải nhúng tay.
Tuy rằng thực lực của Vương gia có vẻ cường đại hơn cả Phủ Thành Chủ của Côi Sơn Thành, thế nhưng Phủ Thành Chủ đại biểu cho Vũ Mông Vương Thành, không thể đắc tội được.
“Túc công tử, chuyện lần này, tội không phải tại Vương gia! Tên khách khanh luyện dược sư kia của Vạn Bảo Lâu thật sự tà môn, chúng ta cũng không ứng phó kịp.” Vương Dục Tường nói.
Tuy rằng cảnh giới của hắn cao hơn Vương Túc nhưng cũng không dám đắc tội gã.
Đây chính là người trẻ tuổi do dòng chính bồi dưỡng trọng điểm, thành tựu trong tương lai không thể đoán trước.
"Hừ, một tên Động Huyền sơ kỳ mà đã có thể quấy nhiễu phân nhánh Côi Sơn Thành các ngươi đến long trời lở đất, các ngươi cũng thật là có tiền đồ! Người thất bại, không phải đều thích tìm ra nhiều lý do để biện minh như vậy hay sao?” Vương Túc cười lạnh nói.
Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.
Đương nhiên Vương Túc biết rõ tin tức Vương Dục Tường đưa đến, thế nhưng theo hắn thấy, đây là do Vương gia ở Côi Sơn Thành vô năng chứ không phải do đối thủ thật sự lợi hại.
Những tin tức này cùng lắm cũng chỉ là lý do mà thôi.
Vương Dục Tường không dám phản bác, nói với Vương Lăng Ba: “Lăng Ba, mang đồ vật trình lên cho Túc công tử và Huyền lão xem một chút.”
Vương Lăng Ba cung kính dâng lên hai cái hộp, Vương Túc tiếp nhận một cách hững hờ rồi lướt nhìn qua một chút, ánh mắt vẫn là thái độ xem thường như trước.
“Thần Nguyên Đan thần phẩm, khà khà, Thần đan cấp một hạ phẩm chỉ là đan dược cấp thấp nhất có gì đáng giá? Huyền lão, ngươi nói đúng hay không?” Vương Túc cười nói.
Huyền lão vẫn luôn trầm mặc, nghe vậy thì cười nói: “Dục Tường, chỉ là Thần đan cấp một hạ phẩm mà thôi, không có gì to tát! Có lão phu ở đây, Vạn Bảo Lâu hắn có là con rồng thì cũng phải cuộn lại! Mặt khác, khi ta tới đây Đại trưởng lão cũng đã nói với ta, những năm này phân nhánh tại Côi Sơn Thành cẩn trọng, có cống hiến rất lớn cho dòng chính. Đại trưởng lão đặc thù phê chuẩn, cho phép phân nhánh tại Côi Sơn Thành chọn ra ba tên đệ tử tinh anh tiến vào Đằng Long Các của dòng chính.”
Vương Huyền Phong khiến cho Vương Dục Tường và Vương Lăng Ba chấn động cả người, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
Đằng Long Các là nơi chuyên bồi dưỡng đệ tử tinh anh của dòng chính.
Một khi tiến vào Đằng Long Các thì thành tựu trong tương lai không thể đoán trước.
Lần này Vương gia tổn thất nặng nề, thế nhưng có thể để cho đệ tử tinh anh tiến vào Đằng Long Các cũng coi như là trong cái họa có cái phúc.
“Đa tạ Túc công tử, Huyền lão, đa tạ Đại trưởng lão!” Vương Dục Tường kích động nói.
Vương Huyền Phong cười nói: “Lần này, Dục Tường ngươi không còn nỗi lo về sau rồi chứ? Mấy năm này ta cùng Vương Túc sẽ lưu lại đây, các ngươi cố gắng dụng tâm một chút, loại bỏ Vạn Bảo Lâu ra khỏi Côi Sơn Thành mới là trọng điểm.”
Ánh mắt Vương Dục Tường ngưng lại, vội vàng nói: “Huyền lão yên tâm, phân nhánh Côi Sơn Thành nhất định toàn lực phối hợp với dòng chính!”
Vương Dục Tường ý thức được, rốt cuộc dòng chính muốn nhân cơ hội lần này để ra tay với Vạn Bảo Lâu rồi!
...
Mười năm, Diệp Viễn không hề tiến triển một chút nào.
Vô Trần cũng không ngừng ghé vào lỗ tai hắn trào phúng.
“Tiểu tử, buông tha đi, ngươi mới bỏ ra một năm thôi, bây giờ quay đầu lại vẫn còn kịp.”
Nhưng Diệp Viễn vẫn cố chấp lắc đầu nói: “Tiền bối, ngài ở chung với ta lâu ngày cũng đã hiểu rõ một chút tính tình của ta, ta sẽ không từ bỏ.”
Vô Trần tức giận nói: “Tiểu tử, ta thừa nhận thiên phú về đan đạo của ngươi cực kỳ cường hãn, nhưng đây là công pháp võ đạo, cùng với đan đạo hoàn toàn là hai việc khác nhau!”
Bỗng nhiên toàn thân Diệp Viễn chấn động, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, vỗ trán một cái nói: “Đúng vậy! Tại sao ta lại ngu xuẩn đến như vậy! Có một con đường bày sẵn mà không đi, hết lần này đến lần khác lại cứ đi đường vòng!”
Vô Trần sững sờ, không biết vì sao Diệp Viễn đột nhiên lại phấn khởi đến như vậy.
"Tiểu tử nhà ngươi lại nghĩ ra cái gì rồi?” Vô Trần nghi ngờ nói.
Diệp Viễn hưng phấn nói: “Nếu là sáng tạo công pháp thuộc về chính mình, vậy thì hẳn phải là công pháp thích hợp nhất với ta! Tiền bối, ngài nói có đúng hay không?”
Vô Trần thẫn thờ gật đầu nói: “Cái này là đương nhiên!”
“Trước đó ngài vừa nói, ta mạnh nhất là Đạo gì?” Diệp Viễn lại hỏi.
Vô Trần nói: "Tất nhiên là đan đạo! Hả? Ngươi là muốn lấy điểm phù hợp của đan đạo để sáng tạo ra công pháp? Chuyện này... chuyện này thật sự không hợp lý lắm đâu? Vậy cái công pháp kia sáng tạo ra chuyên môn dùng để luyện đan sao?”
Diệp Viễn cười hì hì, nhưng không tiếp tục nói gì nữa, khiến cho Vô Trần bực bội không nhẹ.
"Thành viên của Vương gia, Vương Dục Tường bái kiến Túc công tử, Huyền lão!”
Trong thính đường của Vương gia, một già một trẻ đang ngồi chính giữa.
Ngay cả người đứng đầu thật sự của Vương gia hiện tại như Vương Dục Tường cũng chỉ có thể đứng ở dưới thính đường.
Vương Lăng Ba thì lại càng đứng phía sau Vương Dục Tường, ngay cả tư cách nói chuyện cũng không có.
Túc công tử ngồi ở vị trí đầu làm một bộ dáng cao cao tại thượng, hiển nhiên là không để Vương Dục Tường vào trong mắt.
“Vương Dục Tường, biểu hiện gần đây của phân nhánh tại Côi Sơn các ngươi thật sự khiến cho dòng chính rất thất vọng! Một cái Vương gia to lớn mà lại suýt chút nữa bị người khác nhổ tận gốc!” Vương Túc hững hờ nói.
Bên dưới, Vương Dục Tường và Vương Lăng Ba nghe xong lời này, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra.
Vương gia ở Côi Sơn Thành cùng lắm cũng chỉ là một cái phân nhánh của Vương gia.
Dòng chính của Vương gia ở tại Minh Dương Thành.
Thông Thiên Giới không hề có mấy dạng thế lực lộn xộn, chỉ có từng toà từng tòa thành trì một.
Thành trì của Thông Thiên Giới tổng cộng được chia làm năm cấp bậc, phân thành Quận Thành, Vương Thành, Hoàng Thành, Đế Đô, Đại Đế Đô.
Quận Thành là thành trì cấp thấp nhất, cũng là thành trì của các cường giả quản lý những phàm nhân cùng võ giả cấp thấp, số lượng rất nhiều.
Đến cấp bậc Vương Thành thì không phải là nơi mà phàm nhân có thể đi vào được.
Phàm nhân tuyệt đối không được phép tiến vào Vương Thành!
Cho dù là cường giả Thần Đạo thì cũng phải thỏa mãn điều kiện nhất định mới có tư cách tiến vào Vương Thành.
Người quản lý của Vương Thành tối thiểu đều là cảnh giới Thần Quân trở lên.
Côi Sơn Thành và Minh Dương Thành đều là Quận Thành, cùng thuộc quyền sở hữu của Vũ Mông Vương Thành.
Chỉ là Côi Sơn Thành thuộc Quận Thành cực kỳ nhỏ yếu, mà Minh Dương Thành lại thuộc về Quận Thành khá mạnh.
Khoảng cách với thời điểm ba đại trưởng lão của Vương gia bị Diệp Viễn giết chết đã qua ba năm.
Trong vòng ba năm này, Vương gia ở Côi Sơn Thành cực kỳ biết điều, rút lại hết thảy nghiệp vụ để chờ đợi ngày này.
Vương Dục Tường đi một chuyến Âm Phong Quật khiến cho hắn tức giận đến sôi người.
Sau khi nghe ngóng sơ qua, hắn lập tức biết được ba đại trưởng lão của Vương gia đã bị diệt toàn bộ.
Tin tức Phong Bình mang đến vốn là vô nghĩa.
Nhưng mà Vương Dục Tường rất nhanh đã ý thức được tính chất nghiêm trọng của vấn đề. Có thể tiêu diệt được toàn bộ tinh anh của Vương gia, mặc kệ Diệp Viễn đã dùng thủ đoạn gì cũng đều không thể khinh thường được.
Hơn nữa, Vương gia đã đại thương nguyên khí, không còn cách nào tranh chấp với những gia tộc khác.
Nghĩ đến điều này, Vương Dục Tường đành quyết định chịu nhục, báo chuyện bên này cho dòng chính của Vương gia ở Minh Dương Thành.
Cứ mỗi mười năm, Vương gia ở Côi Sơn Thành đều phải cống hiến cho dòng chính tại Minh Dương Thành lượng lớn chỗ tốt, e rằng ngày đó đã đến.
Ba năm qua đi, cuối cùng dòng chính của Vương gia cũng đã phái Vương Túc và Vương Huyền Phong tới.
Vương Túc này là một kẻ nổi bật trong số những người trẻ tuổi của dòng chính Vương gia, cùng lắm cũng chỉ mới năm trăm tuổi mà đã là cao thủ cấp bậc Động Huyền đại viên mãn.
Vương Huyền Phong càng không tầm thường, hắn không chỉ là một tên cao thủ võ đạo mà còn là một tên Đan Thần nhị tinh!
Tuy rằng ai cũng nói thế giới võ đạo lấy cường giả vi tôn, thế nhưng trong thương nghiệp, mọi người đều phải tuân thủ quy tắc cơ bản nhất của trò chơi.
Vốn bốn thế lực lớn ở Côi Sơn Thành có thực lực cân đối, Vương gia mạnh nhất, hai nhà Lục Lâm kém hơn một chút, Vạn Bảo Lâu là yếu nhất.
Hiện tại, Vạn Bảo Lâu dùng đan dược thần phẩm quật khởi một cách mạnh mẽ, Vương gia muốn lấy lại một thành thì phải dùng đến thủ đoạn thương trường.
Một khi tham gia vũ lực, tất nhiên Phủ Thành Chủ phải nhúng tay.
Tuy rằng thực lực của Vương gia có vẻ cường đại hơn cả Phủ Thành Chủ của Côi Sơn Thành, thế nhưng Phủ Thành Chủ đại biểu cho Vũ Mông Vương Thành, không thể đắc tội được.
“Túc công tử, chuyện lần này, tội không phải tại Vương gia! Tên khách khanh luyện dược sư kia của Vạn Bảo Lâu thật sự tà môn, chúng ta cũng không ứng phó kịp.” Vương Dục Tường nói.
Tuy rằng cảnh giới của hắn cao hơn Vương Túc nhưng cũng không dám đắc tội gã.
Đây chính là người trẻ tuổi do dòng chính bồi dưỡng trọng điểm, thành tựu trong tương lai không thể đoán trước.
"Hừ, một tên Động Huyền sơ kỳ mà đã có thể quấy nhiễu phân nhánh Côi Sơn Thành các ngươi đến long trời lở đất, các ngươi cũng thật là có tiền đồ! Người thất bại, không phải đều thích tìm ra nhiều lý do để biện minh như vậy hay sao?” Vương Túc cười lạnh nói.
Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.
Đương nhiên Vương Túc biết rõ tin tức Vương Dục Tường đưa đến, thế nhưng theo hắn thấy, đây là do Vương gia ở Côi Sơn Thành vô năng chứ không phải do đối thủ thật sự lợi hại.
Những tin tức này cùng lắm cũng chỉ là lý do mà thôi.
Vương Dục Tường không dám phản bác, nói với Vương Lăng Ba: “Lăng Ba, mang đồ vật trình lên cho Túc công tử và Huyền lão xem một chút.”
Vương Lăng Ba cung kính dâng lên hai cái hộp, Vương Túc tiếp nhận một cách hững hờ rồi lướt nhìn qua một chút, ánh mắt vẫn là thái độ xem thường như trước.
“Thần Nguyên Đan thần phẩm, khà khà, Thần đan cấp một hạ phẩm chỉ là đan dược cấp thấp nhất có gì đáng giá? Huyền lão, ngươi nói đúng hay không?” Vương Túc cười nói.
Huyền lão vẫn luôn trầm mặc, nghe vậy thì cười nói: “Dục Tường, chỉ là Thần đan cấp một hạ phẩm mà thôi, không có gì to tát! Có lão phu ở đây, Vạn Bảo Lâu hắn có là con rồng thì cũng phải cuộn lại! Mặt khác, khi ta tới đây Đại trưởng lão cũng đã nói với ta, những năm này phân nhánh tại Côi Sơn Thành cẩn trọng, có cống hiến rất lớn cho dòng chính. Đại trưởng lão đặc thù phê chuẩn, cho phép phân nhánh tại Côi Sơn Thành chọn ra ba tên đệ tử tinh anh tiến vào Đằng Long Các của dòng chính.”
Vương Huyền Phong khiến cho Vương Dục Tường và Vương Lăng Ba chấn động cả người, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
Đằng Long Các là nơi chuyên bồi dưỡng đệ tử tinh anh của dòng chính.
Một khi tiến vào Đằng Long Các thì thành tựu trong tương lai không thể đoán trước.
Lần này Vương gia tổn thất nặng nề, thế nhưng có thể để cho đệ tử tinh anh tiến vào Đằng Long Các cũng coi như là trong cái họa có cái phúc.
“Đa tạ Túc công tử, Huyền lão, đa tạ Đại trưởng lão!” Vương Dục Tường kích động nói.
Vương Huyền Phong cười nói: “Lần này, Dục Tường ngươi không còn nỗi lo về sau rồi chứ? Mấy năm này ta cùng Vương Túc sẽ lưu lại đây, các ngươi cố gắng dụng tâm một chút, loại bỏ Vạn Bảo Lâu ra khỏi Côi Sơn Thành mới là trọng điểm.”
Ánh mắt Vương Dục Tường ngưng lại, vội vàng nói: “Huyền lão yên tâm, phân nhánh Côi Sơn Thành nhất định toàn lực phối hợp với dòng chính!”
Vương Dục Tường ý thức được, rốt cuộc dòng chính muốn nhân cơ hội lần này để ra tay với Vạn Bảo Lâu rồi!
...
Mười năm, Diệp Viễn không hề tiến triển một chút nào.
Vô Trần cũng không ngừng ghé vào lỗ tai hắn trào phúng.
“Tiểu tử, buông tha đi, ngươi mới bỏ ra một năm thôi, bây giờ quay đầu lại vẫn còn kịp.”
Nhưng Diệp Viễn vẫn cố chấp lắc đầu nói: “Tiền bối, ngài ở chung với ta lâu ngày cũng đã hiểu rõ một chút tính tình của ta, ta sẽ không từ bỏ.”
Vô Trần tức giận nói: “Tiểu tử, ta thừa nhận thiên phú về đan đạo của ngươi cực kỳ cường hãn, nhưng đây là công pháp võ đạo, cùng với đan đạo hoàn toàn là hai việc khác nhau!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!