Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

“Các ngươi nghe nói gì chưa? Vạn Bảo Lâu đã bắn tiếng, bọn họ muốn đẩy ra một loại đan dược mới, gọi... gọi là cái gì đó?”

“Dưỡng Nguyên Đan!”

“Đúng đúng đúng, chính là Dưỡng Nguyên Đan! Ai da, thật là đáng gờm! Nghe nói dược hiệu của Dưỡng Nguyên Đan này gấp đôi Tăng Nguyên Đan!”

“Lời này mà ngươi cũng tin? Ngươi cho rằng đây là chợ bán rau cải trắng hay sao? Ngươi có biết khái niệm gấp đôi nghĩa là gì không?”

“Nói cũng phải. Xem ra Vạn Bảo Lâu sắp không chịu đựng nổi nữa cho nên mới cố ý làm ra cái mánh lới này để câu dẫn khách hàng. Nói thật, thế lực của Vạn Bảo Lâu ở Côi Sơn Thành chúng ta hơi yếu một chút.”

"Ừm, nhưng mà vì Vương gia cạnh tranh với Vạn Bảo Lâu nên mới tiện nghi cho những võ giả tầng dưới đáy như chúng ta. Vạn Bảo Lâu có thể làm ra trò hay không, chúng ta cứ mỏi mắt mong chờ là được rồi.”

...

Vạn Bảo Lâu đánh tiếng ra ngoài khiến cho Côi Sơn Thành như được lên men.

Nhưng mà cũng có đại đa số người không coi trọng Vạn Bảo Lâu.

Loại đan dược có tên Dưỡng Nguyên Đan này, căn bản là chưa ai nghe nói qua.

Ít nhất thì trong phạm vi toàn bộ Vũ Mông Vương Thành chưa từng có người nghe nói đến đan dược nghịch thiên như thế.

Thậm chí thời điểm Dương Duệ nghe được lời này của Diệp Viễn cũng làm vẻ mặt không tin chứ đừng nói gì là những võ giả bình thường kia.

Tại Vương gia, toàn bộ địa vị cấp cao đều khịt mũi coi thường chuyện này.

“Huyền lão, theo ngươi thì tỷ lệ Vạn Bảo Lâu có thể lấy ra được Dưỡng Nguyên Đan này lớn bao nhiêu?” Vương Túc hỏi.

Vương Huyền Phong vừa vuốt râu vừa cười, khinh thường nói: “Theo ta thấy thì ngay cả một thành cũng không đến! Phương pháp luyện đan của Tăng Nguyên Đan được lưu truyền tại Thông Thiên Giới không dưới hàng tỉ vạn năm, đã sớm phát triển đến cực hạn, làm sao có khả năng có đan dược còn mạnh hơn nó? Lui một vạn bước mà nói, cho dù tên tiểu tử kia thật sự có khả năng nghịch thiên, cải tiến được phương pháp luyện đan thì có thể nâng cơ sở hiện tại lên nửa thành cũng đã là tạo nghệ đỉnh cao rồi. Dược hiệu gấp đôi, ha ha, thật vớ vẩn!”

Nghe Vương Huyền Phong nói xong, một tia nghi ngờ cuối cùng trong lòng mọi người cũng bị tiêu tán thành vô hình.

"Nếu nói như vậy thì nghĩa là Vạn Bảo Lâu đã hết biện pháp?” Vương Dục Tường nói.

Vương Huyền Phong cười nói: "Theo ta thấy, hẳn là bọn họ không thể chịu đựng nổi nữa. Sợ rằng những năm này đã là cực hạn đối với bọn họ.”

Vương Huyền Phong khiến cho mọi người thở dài nhẹ nhõm một cái.

Trận ác chiến này kéo dài gần ba mươi năm, cuối cùng cũng có thể kết thúc.

Rốt cuộc kết quả vẫn là Vạn Bảo Lâu tất bại.

Vương Dục Tường vui vẻ nói: “Bóp chết được Vạn Bảo Lâu đều là nhờ công lao của Túc công tử và Huyền lão! Đợi Vạn Bảo Lâu đi rồi thì tài nguyên tu luyện của Túc công tử và Huyền lão đều nằm hết ở phân nhánh Côi Sơn Thành này rồi!”

“Ha ha, Dục Tường trưởng lão không cần phải khách khí, phân nhánh tại Côi Sơn Thành cùng dòng chính tại Minh Dương Thành đều như thể chân tay, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.” Vương Túc cười nhạt nói.

Trong lòng Vương Dục Tường hơi lạnh lẽo, âm thầm thán phục sự cay nghiệt của Vương Túc.

Lời này nghe có vẻ như là đang từ chối, vừa có vẻ như là đang tiếp thu, khiến ngươi cảm thấy bối rối, giống như chưa hề nói gì.

Thế nhưng, không nói cũng chẳng khác nào là đã nói rồi.

Những người trẻ tuổi của dòng chính tại Minh Dương Thành cạnh tranh với nhau cũng vô cùng kịch liệt.

Nếu như Vương Túc muốn giết ra khỏi trùng vây thì tất nhiên không thể nào chối từ sự giúp đỡ tài nguyên từ khắp nơi.

Vì lẽ đó mà khi hắn nói ra lời này là tương đương với việc thừa nhận tiếp cận phân nhánh tại Côi Sơn Thành.

Vương Dục Tường cũng là nhân vật mèo già hóa cáo, đương nhiên sẽ không thể nào mà không nghe ra được ý tứ trong lời nói của Vương Túc.

“Túc công tử, Huyền lão, một khi Vạn Bảo Lâu bị lật đổ thì cừu hận của phân nhánh tại Côi Sơn Thành chúng ta đã được báo thù rồi!” Trong mắt Vương Dục Tường lóe lên một tia hàn mang.

Vương Huyền Phong cười nói: "Đây là điều tất nhiên! Tiểu tử kia cùng lắm cũng chỉ là khách khanh luyện dược sư, có hai bọn ta ở đây, Dương Duệ cũng không dám làm càn.”

Một khi Vạn Bảo Lâu bị hủy thì Diệp Viễn chính là một cây lục bình không có rễ.

Muốn bắt bí người khác như vậy, còn không phải là bị người khác tính toán lại hay sao?

Vương gia có đến hai đại cường giả Khuy Thiên Thần Cảnh, chẳng lẽ đối phó với một tên như Diệp Viễn còn không phải dễ như trở bàn tay?

...

Nửa tháng sau, Diệp Viễn xuất quan.

Thời điểm Dương Duệ nhìn thấy Diệp Viễn không khỏi sợ hết hồn, làm một bộ dáng giống như thấy quỷ.

“Ngươi... làm sao ngươi lại đột phá rồi?”

Nửa tháng trước, rõ ràng Diệp Viễn cách Động Huyền trung kỳ còn đến một đoạn dài.

Nửa tháng sau thì đã đột phá?

Tốc độ như thế này cũng không khỏi quá nhanh đi chứ?

Võ giả bình thường tu luyện từ Động Huyền sơ kỳ đến Động Huyền trung kỳ, có làm thế nào đi chăng nữa thì cũng phải mất thời gian mấy ngàn năm.

Cho dù thiên phú vô cùng tốt, công pháp cực kỳ cường hãn, hay là dưới sự chồng chất của một lượng lớn đan dược thì cũng phải hao phí mấy trăm năm.

Lần trước xuất quan, tiến độ tu luyện của Diệp Viễn vẫn không hề khiến cho người ta cảm thấy giật mình đến như vậy.

Nhưng mà lần này thật sự không khỏi quá nhanh đi.

Chỉ mới mười lăm ngày mà đã đột phá, lẽ nào không hề có bình cảnh hay sao?

Diệp Viễn cười nói: "Lần trước bế quan chợt có điều ngộ ra, lần này bế quan thừa thế xông lên lập tức phá tan bình cảnh. Lâu chủ cũng đã biết trên người ta chẳng những có Thần Nguyên Đan thần phẩm mà còn có cả Dưỡng Nguyên Đan thần phẩm nữa.”

Dương Duệ chấn động toàn thân, vui vẻ nói: “Ngươi thật sự đã luyện chế ra Dưỡng Nguyên Đan?”

Diệp Viễn cười cười nói: “Lẽ nào Lâu chủ thật sự cho rằng ta nói đùa với ngài hay sao? Ngài xem đi!”

Một bình thuốc nho nhỏ xuất hiện trên tay Diệp Viễn, vừa mở ra, mùi thuốc lập tức lan tràn.

Dược lực vô cùng dồi dào!

Dương Duệ vui mừng tiếp nhận đan dược, xem xét cẩn thận tỉ mỉ.

Lần đầu tiên nhìn thấy Dưỡng Nguyên Đan này, trong lòng Dương Duệ đã cực kỳ chắc chắn một điều, Vạn Bảo Lâu sống lại rồi!

Tuy rằng dựa theo vẻ ngoài thì không cách nào phán đoán ra dược lực mạnh hay yếu, thế nhưng dược lực dồi dào kia làm cho hắn tràn ngập sự tự tin.

“Lão đệ, ta... ta có thể thử một chút?” Dương Duệ mang theo chút kích động hỏi.

Diệp Viễn cười nói: “Đương nhiên là có thể!”

Dương Duệ mang theo sự thấp thỏm, đưa đan dược bỏ vào trong miệng, dược vừa vào miệng, trong nháy mắt một luồng dược lực bàng bạc chảy đều khắp thân thể.

Rõ ràng hắn có cảm giác thần nguyên của mình đã lâu không hề có động tĩnh, vậy mà bây giờ lại có từng tia từng tia đang tăng trưởng!

Phát hiện này làm cho Dương Duệ khiếp sợ cực kỳ.

Theo lý thuyết thì với cảnh giới của hắn, loại đan dược cấp bậc này hoàn toàn không có tác dụng đối với cơ thể hắn.

Cho dù đan dược này được Diệp Viễn xưng là có dược hiệu mạnh gấp đôi Tăng Nguyên Đan!

Nhưng mà, loại cảm giác này tuyệt đối không sai.

Từng tia thần nguyên của hắn thật sự đang tăng trưởng!

Một bên, Tô Lâm Phổ nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ đặc sắc của Dương Duệ, không nhịn được hỏi: “Lâu chủ, rốt cuộc như thế nào?”

Dương Duệ không hề để ý đến hắn, chỉ nhìn về phía Diệp Viễn với một vẻ mặt mừng như điên, nói: “Diệp lão đệ, ngươi thực sự quá tuyệt vời rồi! Ta có thể khẳng định, một khi đan dược này được đẩy ra, sợ rằng toàn bộ Thông Thiên Giới đều sẽ điên cuồng! Dưỡng Nguyên Đan này thực sự là tạo phúc cho toàn bộ võ giả tầng dưới đáy của Thông Thiên Giới!”

Tô Lâm Phổ biến sắc, thán phục không ngớt.

Phân lượng trong lời nói này của Dương Duệ thật sự quá nặng rồi!

Tạo phúc cho toàn bộ Thông Thiên Giới, vậy thì có thể thấy được loại đan dược này tuyệt đối nghịch thiên tới cực điểm.

Cái đánh giá này quá cao rồi!

Nhưng Diệp Viễn lại cười, móc ra một chiếc thẻ ngọc nói: “Đây là phương pháp luyện chế Dưỡng Nguyên Đan, đưa cho lâu chủ. Những năm này Diệp mỗ nhận được đại ân của Vạn Bảo Lâu nhưng không có gì để báo đáp, vậy thì dùng phương pháp luyện đan của Dưỡng Nguyên Đan này để báo đáp đi.”

“Các ngươi nghe nói gì chưa? Vạn Bảo Lâu đã bắn tiếng, bọn họ muốn đẩy ra một loại đan dược mới, gọi... gọi là cái gì đó?”

“Dưỡng Nguyên Đan!”

“Đúng đúng đúng, chính là Dưỡng Nguyên Đan! Ai da, thật là đáng gờm! Nghe nói dược hiệu của Dưỡng Nguyên Đan này gấp đôi Tăng Nguyên Đan!”

“Lời này mà ngươi cũng tin? Ngươi cho rằng đây là chợ bán rau cải trắng hay sao? Ngươi có biết khái niệm gấp đôi nghĩa là gì không?”

“Nói cũng phải. Xem ra Vạn Bảo Lâu sắp không chịu đựng nổi nữa cho nên mới cố ý làm ra cái mánh lới này để câu dẫn khách hàng. Nói thật, thế lực của Vạn Bảo Lâu ở Côi Sơn Thành chúng ta hơi yếu một chút.”

"Ừm, nhưng mà vì Vương gia cạnh tranh với Vạn Bảo Lâu nên mới tiện nghi cho những võ giả tầng dưới đáy như chúng ta. Vạn Bảo Lâu có thể làm ra trò hay không, chúng ta cứ mỏi mắt mong chờ là được rồi.”

...

Vạn Bảo Lâu đánh tiếng ra ngoài khiến cho Côi Sơn Thành như được lên men.

Nhưng mà cũng có đại đa số người không coi trọng Vạn Bảo Lâu.

Loại đan dược có tên Dưỡng Nguyên Đan này, căn bản là chưa ai nghe nói qua.

Ít nhất thì trong phạm vi toàn bộ Vũ Mông Vương Thành chưa từng có người nghe nói đến đan dược nghịch thiên như thế.

Thậm chí thời điểm Dương Duệ nghe được lời này của Diệp Viễn cũng làm vẻ mặt không tin chứ đừng nói gì là những võ giả bình thường kia.

Tại Vương gia, toàn bộ địa vị cấp cao đều khịt mũi coi thường chuyện này.

“Huyền lão, theo ngươi thì tỷ lệ Vạn Bảo Lâu có thể lấy ra được Dưỡng Nguyên Đan này lớn bao nhiêu?” Vương Túc hỏi.

Vương Huyền Phong vừa vuốt râu vừa cười, khinh thường nói: “Theo ta thấy thì ngay cả một thành cũng không đến! Phương pháp luyện đan của Tăng Nguyên Đan được lưu truyền tại Thông Thiên Giới không dưới hàng tỉ vạn năm, đã sớm phát triển đến cực hạn, làm sao có khả năng có đan dược còn mạnh hơn nó? Lui một vạn bước mà nói, cho dù tên tiểu tử kia thật sự có khả năng nghịch thiên, cải tiến được phương pháp luyện đan thì có thể nâng cơ sở hiện tại lên nửa thành cũng đã là tạo nghệ đỉnh cao rồi. Dược hiệu gấp đôi, ha ha, thật vớ vẩn!”

Nghe Vương Huyền Phong nói xong, một tia nghi ngờ cuối cùng trong lòng mọi người cũng bị tiêu tán thành vô hình.

"Nếu nói như vậy thì nghĩa là Vạn Bảo Lâu đã hết biện pháp?” Vương Dục Tường nói.

Vương Huyền Phong cười nói: "Theo ta thấy, hẳn là bọn họ không thể chịu đựng nổi nữa. Sợ rằng những năm này đã là cực hạn đối với bọn họ.”

Vương Huyền Phong khiến cho mọi người thở dài nhẹ nhõm một cái.

Trận ác chiến này kéo dài gần ba mươi năm, cuối cùng cũng có thể kết thúc.

Rốt cuộc kết quả vẫn là Vạn Bảo Lâu tất bại.

Vương Dục Tường vui vẻ nói: “Bóp chết được Vạn Bảo Lâu đều là nhờ công lao của Túc công tử và Huyền lão! Đợi Vạn Bảo Lâu đi rồi thì tài nguyên tu luyện của Túc công tử và Huyền lão đều nằm hết ở phân nhánh Côi Sơn Thành này rồi!”

“Ha ha, Dục Tường trưởng lão không cần phải khách khí, phân nhánh tại Côi Sơn Thành cùng dòng chính tại Minh Dương Thành đều như thể chân tay, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.” Vương Túc cười nhạt nói.

Trong lòng Vương Dục Tường hơi lạnh lẽo, âm thầm thán phục sự cay nghiệt của Vương Túc.

Lời này nghe có vẻ như là đang từ chối, vừa có vẻ như là đang tiếp thu, khiến ngươi cảm thấy bối rối, giống như chưa hề nói gì.

Thế nhưng, không nói cũng chẳng khác nào là đã nói rồi.

Những người trẻ tuổi của dòng chính tại Minh Dương Thành cạnh tranh với nhau cũng vô cùng kịch liệt.

Nếu như Vương Túc muốn giết ra khỏi trùng vây thì tất nhiên không thể nào chối từ sự giúp đỡ tài nguyên từ khắp nơi.

Vì lẽ đó mà khi hắn nói ra lời này là tương đương với việc thừa nhận tiếp cận phân nhánh tại Côi Sơn Thành.

Vương Dục Tường cũng là nhân vật mèo già hóa cáo, đương nhiên sẽ không thể nào mà không nghe ra được ý tứ trong lời nói của Vương Túc.

“Túc công tử, Huyền lão, một khi Vạn Bảo Lâu bị lật đổ thì cừu hận của phân nhánh tại Côi Sơn Thành chúng ta đã được báo thù rồi!” Trong mắt Vương Dục Tường lóe lên một tia hàn mang.

Vương Huyền Phong cười nói: "Đây là điều tất nhiên! Tiểu tử kia cùng lắm cũng chỉ là khách khanh luyện dược sư, có hai bọn ta ở đây, Dương Duệ cũng không dám làm càn.”

Một khi Vạn Bảo Lâu bị hủy thì Diệp Viễn chính là một cây lục bình không có rễ.

Muốn bắt bí người khác như vậy, còn không phải là bị người khác tính toán lại hay sao?

Vương gia có đến hai đại cường giả Khuy Thiên Thần Cảnh, chẳng lẽ đối phó với một tên như Diệp Viễn còn không phải dễ như trở bàn tay?

...

Nửa tháng sau, Diệp Viễn xuất quan.

Thời điểm Dương Duệ nhìn thấy Diệp Viễn không khỏi sợ hết hồn, làm một bộ dáng giống như thấy quỷ.

“Ngươi... làm sao ngươi lại đột phá rồi?”

Nửa tháng trước, rõ ràng Diệp Viễn cách Động Huyền trung kỳ còn đến một đoạn dài.

Nửa tháng sau thì đã đột phá?

Tốc độ như thế này cũng không khỏi quá nhanh đi chứ?

Võ giả bình thường tu luyện từ Động Huyền sơ kỳ đến Động Huyền trung kỳ, có làm thế nào đi chăng nữa thì cũng phải mất thời gian mấy ngàn năm.

Cho dù thiên phú vô cùng tốt, công pháp cực kỳ cường hãn, hay là dưới sự chồng chất của một lượng lớn đan dược thì cũng phải hao phí mấy trăm năm.

Lần trước xuất quan, tiến độ tu luyện của Diệp Viễn vẫn không hề khiến cho người ta cảm thấy giật mình đến như vậy.

Nhưng mà lần này thật sự không khỏi quá nhanh đi.

Chỉ mới mười lăm ngày mà đã đột phá, lẽ nào không hề có bình cảnh hay sao?

Diệp Viễn cười nói: "Lần trước bế quan chợt có điều ngộ ra, lần này bế quan thừa thế xông lên lập tức phá tan bình cảnh. Lâu chủ cũng đã biết trên người ta chẳng những có Thần Nguyên Đan thần phẩm mà còn có cả Dưỡng Nguyên Đan thần phẩm nữa.”

Dương Duệ chấn động toàn thân, vui vẻ nói: “Ngươi thật sự đã luyện chế ra Dưỡng Nguyên Đan?”

Diệp Viễn cười cười nói: “Lẽ nào Lâu chủ thật sự cho rằng ta nói đùa với ngài hay sao? Ngài xem đi!”

Một bình thuốc nho nhỏ xuất hiện trên tay Diệp Viễn, vừa mở ra, mùi thuốc lập tức lan tràn.

Dược lực vô cùng dồi dào!

Dương Duệ vui mừng tiếp nhận đan dược, xem xét cẩn thận tỉ mỉ.

Lần đầu tiên nhìn thấy Dưỡng Nguyên Đan này, trong lòng Dương Duệ đã cực kỳ chắc chắn một điều, Vạn Bảo Lâu sống lại rồi!

Tuy rằng dựa theo vẻ ngoài thì không cách nào phán đoán ra dược lực mạnh hay yếu, thế nhưng dược lực dồi dào kia làm cho hắn tràn ngập sự tự tin.

“Lão đệ, ta... ta có thể thử một chút?” Dương Duệ mang theo chút kích động hỏi.

Diệp Viễn cười nói: “Đương nhiên là có thể!”

Dương Duệ mang theo sự thấp thỏm, đưa đan dược bỏ vào trong miệng, dược vừa vào miệng, trong nháy mắt một luồng dược lực bàng bạc chảy đều khắp thân thể.

Rõ ràng hắn có cảm giác thần nguyên của mình đã lâu không hề có động tĩnh, vậy mà bây giờ lại có từng tia từng tia đang tăng trưởng!

Phát hiện này làm cho Dương Duệ khiếp sợ cực kỳ.

Theo lý thuyết thì với cảnh giới của hắn, loại đan dược cấp bậc này hoàn toàn không có tác dụng đối với cơ thể hắn.

Cho dù đan dược này được Diệp Viễn xưng là có dược hiệu mạnh gấp đôi Tăng Nguyên Đan!

Nhưng mà, loại cảm giác này tuyệt đối không sai.

Từng tia thần nguyên của hắn thật sự đang tăng trưởng!

Một bên, Tô Lâm Phổ nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ đặc sắc của Dương Duệ, không nhịn được hỏi: “Lâu chủ, rốt cuộc như thế nào?”

Dương Duệ không hề để ý đến hắn, chỉ nhìn về phía Diệp Viễn với một vẻ mặt mừng như điên, nói: “Diệp lão đệ, ngươi thực sự quá tuyệt vời rồi! Ta có thể khẳng định, một khi đan dược này được đẩy ra, sợ rằng toàn bộ Thông Thiên Giới đều sẽ điên cuồng! Dưỡng Nguyên Đan này thực sự là tạo phúc cho toàn bộ võ giả tầng dưới đáy của Thông Thiên Giới!”

Tô Lâm Phổ biến sắc, thán phục không ngớt.

Phân lượng trong lời nói này của Dương Duệ thật sự quá nặng rồi!

Tạo phúc cho toàn bộ Thông Thiên Giới, vậy thì có thể thấy được loại đan dược này tuyệt đối nghịch thiên tới cực điểm.

Cái đánh giá này quá cao rồi!

Nhưng Diệp Viễn lại cười, móc ra một chiếc thẻ ngọc nói: “Đây là phương pháp luyện chế Dưỡng Nguyên Đan, đưa cho lâu chủ. Những năm này Diệp mỗ nhận được đại ân của Vạn Bảo Lâu nhưng không có gì để báo đáp, vậy thì dùng phương pháp luyện đan của Dưỡng Nguyên Đan này để báo đáp đi.”

Nhấn Mở Bình Luận