Tỏ Vũ Bách đã có thế giữa ban ngày đánh giết hắn, Tô Nhất Sơn làm sao có thể trở thành bạn bè với hẳn.
Nếu như Liễu Nhược Thủy xuất hiện ở chỗ của Tỏ Nhất Sơn, hiến nhiên là đến đế nhờ vả hắn, như vậy Diệp Viền và Tô Nhất Sơn đĩ nhiên chính là ké địch.
Đối với kẻ địch, Diệp Viễn từ trước đến giờ không quen giữ thế diện cho đối phương.
Lúc này mặt Tô Nhất Sơn trầm xuống như nước, tâm tình vô cùng phiền não.
Hắn tính thê’ nào cũng không tính được, Vũ Lạc Trần lại có thế cam tâm tình nguyện làm tay sai cho Diệp Viễn !
“Còn trốn ớ bên trong làm gì? Bước ra đây cho ta!” Tô Nhất Sơn trầm giọng nói.
Lúc này, Tô Nhất Sơn có chút hối hận khi đồng ý giúp Liễu Nhược Thúy, nhất thời bị sẳc đẹp mê hoặc mới mang đến cho mình phiền toái lớn như vậy.
Cùng với tiếng gọi của Tô Nhất Sơn vang lên, cửa lớn hiện ra một bóng hình tha thướt quyến rũ, chính là Liễu Nhược Thủy.
Quần áo của Liễu Nhược Thủy có chút xộc xệch, có vé hơi chật vật, khuôn mặt cũng vô cùng tiều tụy, nào còn phong phạm của nữ thần năm xưa?
Nàng vẳn luôn chú ý tình hình bên ngoài, sợ rằng hôm nay không còn cách nào hòa hợp nữa rồi.
Vốn dĩtưởng rằng tới tìm Tô Nhất Sơn làm chỗ dựa thì có thể tránh được một kiếp, vì thế thậm chí ngay cả thứ quý giá nhất của mình cũng đều dâng ra hết, không ngờ đến cả Tô Nhất Sơn cũng không thể che chở được cho nàng.
“Tô sư huynh, ta…” Liễu Nhược Thủy bất lực nhìn về phía Tô Nhất Sơn.
Tô Nhất Sơn sắc mặt âm trầm, song vân dời bước chắn trước người của nàng, hành động này khiến Liễu Nhược Thủy mừng rơ như điên.
Tô Nhất Sơn đương nhiên sẽ không bỏ mặc không lo cho nàng. Bây giờ tình thế đã vô cùng sáng tỏ, Liễu Nhược Thủy được Tô Nhất Sơn che chờ, nếu như mặc cho Diệp Viền tùy ý xử trí mà nói, hôm nay hán sẽ triệt đế mất hết sạch mặt mũi.
Mới vừa rồi Diệp Viễn muốn vào trong viện, hắn không cách nào phản thân để ngăn cản. Nhưng bây giờ Vũ Lạc Trần và Diệp Viên muốn đưa người của hán đi, thì cũng không thể dễ dàng nhưvậy.
Hem nữa một khi đã làm lớn chuyên, chỉ cần hắn trì hoãn một thời gian ngắn, đợi Nhị bá của hắn là Tô Vũ Bách đến, đố Diệp Viễn cũng không dám làm càn.
“Có lời gì, hỏi đỉ!” Tô Nhất Sơn nói với Diệp Viền.
Đối với hành động của Tô Nhất Sơn, Diệp Viễn cũng không thèm để ý, nghe vậy gật đầu nổi:
“Liều Nhược Thủy, ta hỏi ngươi, việc Lâm Thiên Thành và Trương Hằng ức hiếp Lục Nhi, có phái do ngươi và Vạn Uyên ở một bên đổ thêm dầu vào lửa hay không?” Liễu Nhược Thủy nghe vậy trong lòng cả kinh, không nghĩ tới Diệp Viễn sẽ vì chuyện này mà đến, khó trách hán tới nhanh như vậy!
Liều Nhược Thủy tâm tư thay đổi thật nhanh, thầm nghĩ chuyện này đã không có chứng cứ, ban đầu chỉ có bốn người bọn họ ở cùng một chỗ,
Lâm Thiên Thành và Trương Hằng đã chết, Vạn Uyên thì chạy mất, chỉ cần nàng chối bỏ đến cùng, Diệp Viễn dám làm gì nàng chú?
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!