“Khinh người quá đáng!”
Trần Vĩnh Niên vừa dứt lời, Dương Duệ lập tức đứng lên làm một vẻ mặt tức giận không nhịn được.
Yêu cầu này thực sự quá đáng!
Rõ ràng hôm nay chính là một bữa yến tiệc có động cơ, Trần Vĩnh Niên mang theo ba đại thế gia đến đây để bức cung.
“Dương lâu chủ đừng kích động! Ngồi xuống, ngồi xuống nói! Hửm?”
Thấy Dương Duệ không chịu ngồi xuống, trên người Trần Vĩnh Niên phóng thích ra một luồng khí thế mạnh mẽ áp bách về phía Dương Duệ.
Trong nháy mắt, Dương Duệ cảm nhận được áp lực cực lớn.
Thực lực của Khuy Thiên trung kỳ cường hãn hơn Khuy Thiên sơ kỳ quá nhiều.
Dương Duệ ở trước mặt hắn, căn bản không có lực phản kháng nào.
Thấy Dương Duệ sắp chống đỡ áp lực không nổi nữa, thời điểm gần như đặt mông ngồi xuống thì Diệp Viễn chậm rãi đứng lên.
Một luồng khí thế như có như không chậm rãi trỗi dậy, Trần Vĩnh Niên biến sắc, ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía Diệp Viễn.
Luồng khí tức này của Diệp Viễn cũng không phải là uy thế của cảnh giới mà là... ẩn chứa một loại ý cảnh của đạo tâm!
Dưới khí thế này của Diệp Viễn, khí thế của Trần Vĩnh Niên vậy mà lại có loại cảm giác như tòa nhà cao tầng bị nghiêng ngả.
Trần Vĩnh Niên hoảng hốt, nếu như tiếp tục giằng co nữa thì đạo tâm của hắn sẽ bị đổ nát!
Khí thế của Trần Vĩnh Niên vừa thu lại, áp lực trên người Dương Duệ cũng đột nhiên nhẹ đi.
Ánh mắt của hắn lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn.
“Thành chủ đại nhân, có việc gì thì từ từ thương lượng, lấy thế đè người như vậy không tốt lắm đâu?” Diệp Viễn cười nhạt nói.
Tất cả mọi người đều làm một vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía Diệp Viễn, một tên Động Huyền trung kỳ mà lại khiến cho khí thế của Khuy Thiên trung kỳ nhượng bộ lui binh?
Điều này làm cho người ta nghe rợn cả người!
Khí thế của Diệp Viễn đến từ Tiểu Thông Thiên Sơn.
Hoặc là nói, đến từ Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh!
Công pháp của Diệp Viễn là sự tồn tại khủng khiếp khiến cho toàn bộ Thông Thiên Giới xảy ra dị biến.
Ở trước mặt hắn dùng uy thế cảnh giới, đây không phải là thiếu đòn hay sao?
“Bổn thành chủ bảo hắn ngồi xuống, không phải là vì muốn từ từ thương lượng hay sao? Là do Dương lâu chủ tự mình kích động mà thôi! Bổn thành chủ triệu tập mọi người đến đây chính là vì thương lượng ra một cái đối sách thích hợp!” Trần Vĩnh Niên tự tìm cho mình một cái bậc thang để đi xuống.
Nhưng mà, điều này cũng không che giấu được nội tâm chấn động của hắn.
Lúc này hắn mới biết, dường như tên tiểu tử Động Huyền trung kỳ trước mắt này còn vướng tay vướng chân hơn cả Dương Duệ!
Diệp Viễn làm một ánh mắt với Dương Duệ, ý bảo hắn ngồi xuống, sau đó cười nói: “Thành chủ đại nhân, đừng trách Diệp mỗ nói chuyện không xuôi tai, thực sự là ngài đang giở công phu sư tử ngoạm rồi! Lợi nhuận của Dưỡng Nguyên Đan, trong lòng mọi người đều rõ ràng, ba nhà bọn họ không hề làm gì cả mà lại muốn đến chia một chén canh, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?”
“Ha ha, chúng ta cũng không có nói không hề làm gì! Có điều kiện gì, các ngươi cứ việc nói ra là được. Bằng không, thật sự ép bức ba nhà chúng ta đến mức cuống lên thì chuyện làm ăn của Vạn Bảo Lâu cũng không cần nghĩ đến nữa!” Vương Túc nhàn nhạt nói.
Lời này, có chút không biết xấu hổ.
Dùng cái mông để nghĩ cũng biết, những gì Vương Túc ám chỉ đến khẳng định đều là một vài thủ đoạn thấp hèn.
Ý tứ là, ta không dễ chịu thì các ngươi cũng đừng nghĩ đến việc thoải mái!
Diệp Viễn nghe vậy thì chỉ cười nói: “Như vậy mới phải! Nếu muốn đàm phán thì đương nhiên phải lấy ra đầy đủ thành ý. Chỉ cần các ngươi đồng ý đưa ra cái giá thỏa đáng thì Dưỡng Nguyên Đan này cũng không phải là không thể cho các ngươi.”
Lời nói của Diệp Viễn làm cho tất cả mọi người đều là sáng mắt lên.
Đương nhiên, ngoại trừ Dương Duệ.
“Diệp Viễn, ngươi...” Dương Duệ vội vàng la lên.
Sở dĩ bây giờ Vạn Bảo Lâu có thể lớn mạnh lấn áp những nhà khác cũng là vì ưu thế của Dưỡng Nguyên Đan.
Nếu như giao quyền tiêu thụ cho ba nhà khác thì ưu thế của bọn họ sẽ mất sạch không còn sót lại chút gì!
Không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng.
Diệp Viễn ra hiệu cho hắn một cái ánh mắt, bảo hắn bình tĩnh đừng nóng vội.
Vương Túc mạnh mẽ kiềm chế cảm xúc mừng rỡ như điên trong lòng lại, bình tĩnh nói: “Có điều kiện gì, cứ việc mở miệng ra đi! Chỉ cần không phải hết sức quá đáng thì ta nghĩ mọi người đều sẽ không từ chối! Mọi người đều ở Côi Sơn Thành, có lợi cùng hưởng mới là chính đạo.”
Nửa năm trôi qua, uy danh của Dưỡng Nguyên Đan đã dần dần truyền tới nơi khác.
Hiện tại, rất nhiều võ giả của những thành trì khác cũng không ngại đường xa vạn dặm để chạy tới Côi Sơn Thành, chính là vì mua Dưỡng Nguyên Đan.
Trước mắt, giá cả của Dưỡng Nguyên Đan đang dần tăng lên, thế nhưng người đến mua đan dược vẫn liên tục đổ xô tới.
Lợi nhuận của đan dược này quá mức to lớn rồi!
Vương Túc làm sao có thể không vui mừng?
Không chỉ riêng hắn, trên mặt mấy lão gia tử của hai nhà khác cũng đều lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
Bọn họ ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới Diệp Viễn lại dễ dàng đồng ý đến thế.
Diệp Viễn cười nói: “Điều kiện của ta không quá đáng một chút nào, đối với các ngươi ngược lại còn dễ như ăn cháo.”
Nghe xong lời này, gánh nặng trong lòng của ba nhà lập tức được buông xuống.
Xem ra, đến cùng vẫn là Vạn Bảo Lâu sợ hãi Phủ Thành Chủ!
Diệp Viễn dừng một chút, ánh mắt nhưng trọng nhìn về phía Vương Lăng Ba, nhàn nhạt nói: “Một cái mạng của hắn, đổi quyền tiêu thụ Dưỡng Nguyên Đan! Như thế nào, rất có lời phải không?”
Những người khác thì vẫn còn tốt, riêng sắc mặt của người nhà họ Vương lại đều lập tức đại biến.
Vương Lăng Ba nhất thời tức giận chỉ vào Diệp Viễn nói: “Tiểu tử, ngươi như vậy là có ý gì?”
Sắc mặt Vương Túc chìm xuống, nói: “Ngươi như vậy là lấy ba nhà chúng ta ra để trêu đùa?”
Diệp Viễn nhún nhún vai, cười nói: “Đây đã là thành ý lớn nhất của ta rồi! Ba đại trưởng lão của Vương gia truy sát ta cùng La Kiếm tại Âm Phong Quật, đừng nói với ta rằng đây không phải là chủ ý của ngươi! Oan có đầu nợ có chủ, ta không để Vương gia chôn cùng đã là sự nhân từ lớn nhất rồi!”
Trước đó, Diệp Viễn cũng là vì sợ đánh vỡ sự cân bằng của Côi Sơn Thành, còn sợ sẽ làm khó Vạn Bảo Lâu, cho nên mới tha cho Vương Lăng Ba một mạng.
Với tính tình của hắn lúc trước thì trực tiếp diệt Vương gia cũng không có gì là lạ.
Thế nhưng hiện tại, mấy nhà này đã cưỡi ngựa lên đến trên đầu hắn, Diệp Viễn làm sao có khả năng hạ thủ lưu tình với người này?
“Ha ha, để Vương gia ta chôn cùng, khẩu khí của ngươi thật là lớn! Chỉ dựa vào một mình Động Huyền trung kỳ như ngươi sao?” Vương Dục Tường cười lạnh nói.
“Diệp Viễn, đều đã nói oan gia nên giải không nên kết! Tuy rằng lúc trước Vương gia phái người truy sát ngươi, thế nhưng hiện tại không phải ngươi bình yên vô sự mà trưởng lão của bọn họ đều chết rồi hay sao, vậy thì coi như là đã hòa nhau rồi. Cho bổn thành chủ một chút mặt mũi, việc này cứ thế mà cho qua, được không?” Rốt cuộc Trần Vĩnh Niên cũng lên tiếng.
Diệp Viễn cười ha ha nói: "Lợi nhuận của Dưỡng Nguyên Đan thì không cần ta phải nhiều lời nữa. Ta chỉ có một điều kiện này! Đáp ứng thì cái gì cũng dễ nói! Không đáp ứng, vậy thì không cần thiết phải bàn luận gì nữa cả.”
Diệp Viễn hời hợt nói một câu, đem hết thảy đường lui đều phá hỏng.
Trong nháy mắt, bầu không khí lập tức giảm xuống mức đóng băng, trở nên quỷ dị hẳn lên.
Mặt Dương Duệ không hề lộ cảm xúc, thế nhưng trong lòng đã phục Diệp Viễn sát đất.
Một đòn Thái Cực Quyền đẹp đẽ, trực tiếp ném ngược quả bóng cao su lại cho đối phương.
Về phân lượng của Vương Lăng Ba thì không nhẹ cũng không nặng, vừa đủ.
Nếu như đổi lại là Vương Dục Tường thì có vẻ không có thành ý cho lắm.
Vương Lăng Ba chỉ là một tên võ giả cảnh giới Động Huyền, không tính là gì, nhưng mà thân phận hiện tại của hắn chính là gia chủ của Vương gia, địa vị không tầm thường.
Lúc này, hết thảy tiêu điểm đều tập trung trên người Vương Lăng Ba.
Đặc biệt là ánh mắt sâu kín của lão gia tử hai nhà Lục, Lâm đang nhìn về phía hắn.
Càng nguy hiểm hơn chính là ánh mắt của Vương Túc cũng không biết vô tình hay cố ý đều đang liếc nhìn về đây.
Hiển nhiên, hắn đang rất xoắn xuýt.
Vương Lăng Ba là người nào, hắn há có thể không nhìn ra được tình cảnh trước mắt?
“Vương Túc, ngươi như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi cũng vì một câu nói của tiểu tử kia mà lại muốn tương tàn với người cùng tộc?” Vương Lăng Ba biến sắc nói.
“Khinh người quá đáng!”
Trần Vĩnh Niên vừa dứt lời, Dương Duệ lập tức đứng lên làm một vẻ mặt tức giận không nhịn được.
Yêu cầu này thực sự quá đáng!
Rõ ràng hôm nay chính là một bữa yến tiệc có động cơ, Trần Vĩnh Niên mang theo ba đại thế gia đến đây để bức cung.
“Dương lâu chủ đừng kích động! Ngồi xuống, ngồi xuống nói! Hửm?”
Thấy Dương Duệ không chịu ngồi xuống, trên người Trần Vĩnh Niên phóng thích ra một luồng khí thế mạnh mẽ áp bách về phía Dương Duệ.
Trong nháy mắt, Dương Duệ cảm nhận được áp lực cực lớn.
Thực lực của Khuy Thiên trung kỳ cường hãn hơn Khuy Thiên sơ kỳ quá nhiều.
Dương Duệ ở trước mặt hắn, căn bản không có lực phản kháng nào.
Thấy Dương Duệ sắp chống đỡ áp lực không nổi nữa, thời điểm gần như đặt mông ngồi xuống thì Diệp Viễn chậm rãi đứng lên.
Một luồng khí thế như có như không chậm rãi trỗi dậy, Trần Vĩnh Niên biến sắc, ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía Diệp Viễn.
Luồng khí tức này của Diệp Viễn cũng không phải là uy thế của cảnh giới mà là... ẩn chứa một loại ý cảnh của đạo tâm!
Dưới khí thế này của Diệp Viễn, khí thế của Trần Vĩnh Niên vậy mà lại có loại cảm giác như tòa nhà cao tầng bị nghiêng ngả.
Trần Vĩnh Niên hoảng hốt, nếu như tiếp tục giằng co nữa thì đạo tâm của hắn sẽ bị đổ nát!
Khí thế của Trần Vĩnh Niên vừa thu lại, áp lực trên người Dương Duệ cũng đột nhiên nhẹ đi.
Ánh mắt của hắn lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn.
“Thành chủ đại nhân, có việc gì thì từ từ thương lượng, lấy thế đè người như vậy không tốt lắm đâu?” Diệp Viễn cười nhạt nói.
Tất cả mọi người đều làm một vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía Diệp Viễn, một tên Động Huyền trung kỳ mà lại khiến cho khí thế của Khuy Thiên trung kỳ nhượng bộ lui binh?
Điều này làm cho người ta nghe rợn cả người!
Khí thế của Diệp Viễn đến từ Tiểu Thông Thiên Sơn.
Hoặc là nói, đến từ Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh!
Công pháp của Diệp Viễn là sự tồn tại khủng khiếp khiến cho toàn bộ Thông Thiên Giới xảy ra dị biến.
Ở trước mặt hắn dùng uy thế cảnh giới, đây không phải là thiếu đòn hay sao?
“Bổn thành chủ bảo hắn ngồi xuống, không phải là vì muốn từ từ thương lượng hay sao? Là do Dương lâu chủ tự mình kích động mà thôi! Bổn thành chủ triệu tập mọi người đến đây chính là vì thương lượng ra một cái đối sách thích hợp!” Trần Vĩnh Niên tự tìm cho mình một cái bậc thang để đi xuống.
Nhưng mà, điều này cũng không che giấu được nội tâm chấn động của hắn.
Lúc này hắn mới biết, dường như tên tiểu tử Động Huyền trung kỳ trước mắt này còn vướng tay vướng chân hơn cả Dương Duệ!
Diệp Viễn làm một ánh mắt với Dương Duệ, ý bảo hắn ngồi xuống, sau đó cười nói: “Thành chủ đại nhân, đừng trách Diệp mỗ nói chuyện không xuôi tai, thực sự là ngài đang giở công phu sư tử ngoạm rồi! Lợi nhuận của Dưỡng Nguyên Đan, trong lòng mọi người đều rõ ràng, ba nhà bọn họ không hề làm gì cả mà lại muốn đến chia một chén canh, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?”
“Ha ha, chúng ta cũng không có nói không hề làm gì! Có điều kiện gì, các ngươi cứ việc nói ra là được. Bằng không, thật sự ép bức ba nhà chúng ta đến mức cuống lên thì chuyện làm ăn của Vạn Bảo Lâu cũng không cần nghĩ đến nữa!” Vương Túc nhàn nhạt nói.
Lời này, có chút không biết xấu hổ.
Dùng cái mông để nghĩ cũng biết, những gì Vương Túc ám chỉ đến khẳng định đều là một vài thủ đoạn thấp hèn.
Ý tứ là, ta không dễ chịu thì các ngươi cũng đừng nghĩ đến việc thoải mái!
Diệp Viễn nghe vậy thì chỉ cười nói: “Như vậy mới phải! Nếu muốn đàm phán thì đương nhiên phải lấy ra đầy đủ thành ý. Chỉ cần các ngươi đồng ý đưa ra cái giá thỏa đáng thì Dưỡng Nguyên Đan này cũng không phải là không thể cho các ngươi.”
Lời nói của Diệp Viễn làm cho tất cả mọi người đều là sáng mắt lên.
Đương nhiên, ngoại trừ Dương Duệ.
“Diệp Viễn, ngươi...” Dương Duệ vội vàng la lên.
Sở dĩ bây giờ Vạn Bảo Lâu có thể lớn mạnh lấn áp những nhà khác cũng là vì ưu thế của Dưỡng Nguyên Đan.
Nếu như giao quyền tiêu thụ cho ba nhà khác thì ưu thế của bọn họ sẽ mất sạch không còn sót lại chút gì!
Không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng.
Diệp Viễn ra hiệu cho hắn một cái ánh mắt, bảo hắn bình tĩnh đừng nóng vội.
Vương Túc mạnh mẽ kiềm chế cảm xúc mừng rỡ như điên trong lòng lại, bình tĩnh nói: “Có điều kiện gì, cứ việc mở miệng ra đi! Chỉ cần không phải hết sức quá đáng thì ta nghĩ mọi người đều sẽ không từ chối! Mọi người đều ở Côi Sơn Thành, có lợi cùng hưởng mới là chính đạo.”
Nửa năm trôi qua, uy danh của Dưỡng Nguyên Đan đã dần dần truyền tới nơi khác.
Hiện tại, rất nhiều võ giả của những thành trì khác cũng không ngại đường xa vạn dặm để chạy tới Côi Sơn Thành, chính là vì mua Dưỡng Nguyên Đan.
Trước mắt, giá cả của Dưỡng Nguyên Đan đang dần tăng lên, thế nhưng người đến mua đan dược vẫn liên tục đổ xô tới.
Lợi nhuận của đan dược này quá mức to lớn rồi!
Vương Túc làm sao có thể không vui mừng?
Không chỉ riêng hắn, trên mặt mấy lão gia tử của hai nhà khác cũng đều lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
Bọn họ ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới Diệp Viễn lại dễ dàng đồng ý đến thế.
Diệp Viễn cười nói: “Điều kiện của ta không quá đáng một chút nào, đối với các ngươi ngược lại còn dễ như ăn cháo.”
Nghe xong lời này, gánh nặng trong lòng của ba nhà lập tức được buông xuống.
Xem ra, đến cùng vẫn là Vạn Bảo Lâu sợ hãi Phủ Thành Chủ!
Diệp Viễn dừng một chút, ánh mắt nhưng trọng nhìn về phía Vương Lăng Ba, nhàn nhạt nói: “Một cái mạng của hắn, đổi quyền tiêu thụ Dưỡng Nguyên Đan! Như thế nào, rất có lời phải không?”
Những người khác thì vẫn còn tốt, riêng sắc mặt của người nhà họ Vương lại đều lập tức đại biến.
Vương Lăng Ba nhất thời tức giận chỉ vào Diệp Viễn nói: “Tiểu tử, ngươi như vậy là có ý gì?”
Sắc mặt Vương Túc chìm xuống, nói: “Ngươi như vậy là lấy ba nhà chúng ta ra để trêu đùa?”
Diệp Viễn nhún nhún vai, cười nói: “Đây đã là thành ý lớn nhất của ta rồi! Ba đại trưởng lão của Vương gia truy sát ta cùng La Kiếm tại Âm Phong Quật, đừng nói với ta rằng đây không phải là chủ ý của ngươi! Oan có đầu nợ có chủ, ta không để Vương gia chôn cùng đã là sự nhân từ lớn nhất rồi!”
Trước đó, Diệp Viễn cũng là vì sợ đánh vỡ sự cân bằng của Côi Sơn Thành, còn sợ sẽ làm khó Vạn Bảo Lâu, cho nên mới tha cho Vương Lăng Ba một mạng.
Với tính tình của hắn lúc trước thì trực tiếp diệt Vương gia cũng không có gì là lạ.
Thế nhưng hiện tại, mấy nhà này đã cưỡi ngựa lên đến trên đầu hắn, Diệp Viễn làm sao có khả năng hạ thủ lưu tình với người này?
“Ha ha, để Vương gia ta chôn cùng, khẩu khí của ngươi thật là lớn! Chỉ dựa vào một mình Động Huyền trung kỳ như ngươi sao?” Vương Dục Tường cười lạnh nói.
“Diệp Viễn, đều đã nói oan gia nên giải không nên kết! Tuy rằng lúc trước Vương gia phái người truy sát ngươi, thế nhưng hiện tại không phải ngươi bình yên vô sự mà trưởng lão của bọn họ đều chết rồi hay sao, vậy thì coi như là đã hòa nhau rồi. Cho bổn thành chủ một chút mặt mũi, việc này cứ thế mà cho qua, được không?” Rốt cuộc Trần Vĩnh Niên cũng lên tiếng.
Diệp Viễn cười ha ha nói: "Lợi nhuận của Dưỡng Nguyên Đan thì không cần ta phải nhiều lời nữa. Ta chỉ có một điều kiện này! Đáp ứng thì cái gì cũng dễ nói! Không đáp ứng, vậy thì không cần thiết phải bàn luận gì nữa cả.”
Diệp Viễn hời hợt nói một câu, đem hết thảy đường lui đều phá hỏng.
Trong nháy mắt, bầu không khí lập tức giảm xuống mức đóng băng, trở nên quỷ dị hẳn lên.
Mặt Dương Duệ không hề lộ cảm xúc, thế nhưng trong lòng đã phục Diệp Viễn sát đất.
Một đòn Thái Cực Quyền đẹp đẽ, trực tiếp ném ngược quả bóng cao su lại cho đối phương.
Về phân lượng của Vương Lăng Ba thì không nhẹ cũng không nặng, vừa đủ.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!