“Ầm!”
Chén trà trên tay Vương Tùng cứ thế bị hắn bóp thành bột mịn.
“Diệp Viễn? Tốt! Rất tốt! Vậy mà lại thật sự có người dám vuốt râu hùm! Ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là nợ máu phải trả bằng máu!”
Vương Tùng nghiến răng nghiến lợi, hai con mắt như muốn phun lửa.
Nếu như lửa giận có thể giết người thì Diệp Viễn cách xa cả vạn dặm cũng đã sớm bị hắn thiêu chết vô số lần.
Hắn mới vừa nhận được tin tức từ phủ thành chủ tại Côi Sơn Thành truyền đến, đệ đệ của Vương Tùng cùng luyện dược sư nhị tinh của Vương gia Vương Huyền Phong đều đã chết trên tay một tên tiểu tử gọi là Diệp Viễn của Vạn Bảo Lâu tại Côi Sơn Thành!
Tin tức này khiến cho Vương Tùng vô cùng phẫn nộ.
Vương Tùng lớn hơn Vương Túc rất nhiều, có thể nói hắn là huynh cũng như là cha, cảm tình giữa huynh đệ hai người bọn họ vô cùng sâu đậm.
Hơn ba mươi năm trước, gia tộc nhận được cầu viện của Vương gia tại Côi Sơn Thành, chính là hắn kiến nghị với gia tộc để Vương Túc mang theo Vương Huyền Phong đi trợ giúp.
Hắn cảm thấy loại chuyện cỏn con này cứ để cho Vương Túc đi lập công, tương lai sẽ thích hợp cho việc tiếp nhận vị trí gia chủ.
Không nghĩ tới lại là hiến cái mạng nhỏ của đệ đệ.
Về phần hắn, chí hướng của hắn không nằm ở Minh Dương Thành. Một cái Vương gia nho nhỏ không giữ nổi chân Tiềm Long của hắn.
“Người đâu!” Vương Tùng giận dữ hét lên.
“Đại nhân!” Một gã sai vặt đi vào, cẩn thận từng li từng tí một đáp lời.
“Chuẩn bị cho ta một con Phi Long Thần Câu, ngay bây giờ! Lập tức! Lập tức!”
Gã sai vặt biến sắc, luôn miệng hô vâng.
Phi Long Thần Câu chính là Thần thú, tốc độ nhanh hơn Phi Long Câu gấp mấy chục lần, cực kỳ quý giá.
Toàn bộ Minh Dương Thành cũng chưa tới năm con, trong đó đã có ba con thuộc về phủ thành chủ.
Vương Tùng vừa mở miệng ra là muốn Phi Long Thần Câu, có thể thấy được lúc này hắn phẫn nộ đến mức nào.
Không lâu sau đó, một người một ngựa chạy nhanh như bay, giống như một thanh kiếm sắc lao ra khỏi Minh Dương Thành.
...
Sau khi Vương gia tại Côi Sơn Thành bị diệt trừ, lúc này Côi Sơn Thành tiến vào một trạng thái bình tĩnh đến mức quỷ dị.
Phủ thành chủ biết điều một cách lạ thường, biết điều đến mức giống như không tồn tại.
Đối với chuyện Vương Túc bị giết, thậm chí ngay cả một cái rắm bọn hắn cũng không dám thả.
Đương nhiên, bọn họ cũng không có mặt mũi đi ra thả.
Về phần Diệp Viễn thì lại tiến vào trạng thái bế quan một lần nữa.
Bên trong Trấn Giới Bi, Diệp Viễn đang toàn lực xung kích Động Huyền hậu kỳ, thời gian đảo mắt đã trôi qua nửa năm.
Nhưng mà Diệp Viễn lại bi ai phát hiện, đây cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Căn bản Dưỡng Nguyên Đan không đủ cho hắn tiêu hao!
Số lượng tiêu hao Dưỡng Nguyên Đan của một mình hắn gần như có thể đánh đồng với số lượng Dưỡng Nguyên Đan mà Vạn Bảo Lâu bán ra.
Linh dược luyện chế Dưỡng Nguyên Đan đương nhiên là đắt hơn so với Thần Nguyên Đan rất nhiều.
Mặc dù dựa lưng thế lực lớn như Vạn Bảo Lâu cũng không thể cung cấp cho Diệp Viễn tiêu hao không giới hạn.
Bất đắc dĩ, Diệp Viễn chỉ có thể dựa vào việc hấp thu linh khí của thiên địa để tu luyện.
Nhưng mà như vậy thì mức độ tiến triển không thể nghi ngờ rằng sẽ chậm hơn rất nhiều.
"Rốt cuộc ta đã sáng tạo ra một môn công pháp như thế nào, thật sự giống như một cái động không đáy mà! Có bao nhiêu Thần Nguyên Thạch cũng không chịu nổi lượng tiêu hao cỡ này!” Sau khi tu luyện, Diệp Viễn đi đến cười khổ với Vô Trần.
Vô Trần đã sớm không còn cảm giác, lãnh đạm nói: “Ngươi đừng có làm kiểu nhặt được tiện nghi còn muốn ra vẻ nữa! Một khi công pháp này của ngươi được lưu truyền ra ngoài thì toàn bộ Thông Thiên Giới đều sẽ khiếp sợ, không thể tránh khỏi một phen gió tanh mưa máu. Mặc dù hiện tại là ngươi hấp thu linh khí của thiên địa để tu luyện, nhưng tốc độ cũng là hơn người khác gấp mười lần trở lên.”
Diệp Viễn nói: “Tuy rằng nói như vậy, thế nhưng lượng tiêu hao này không khỏi quá lớn đi. Xem ra, phần lớn sức lực sau này vẫn là phải đặt ở trên việc kiếm thật nhiều Thần Nguyên Thạch!”
Vô Trần gật đầu nói: “Ngược lại điều này không sai, chỉ cần có đầy đủ tài nguyên thì tốc độ tu luyện của ngươi quả thực làm người nghe mà cảm thấy kinh hãi. Việc mà người khác phải dùng đến một ngàn năm mới có thể làm được, ngươi thì chỉ cần một trăm năm đã đạt được rồi!”
Diệp Viễn bất đắc dĩ nói: “Xem ra, ta phải nhanh chóng đi Võ Mông Vương Thành. Côi Sơn Thành quá nhỏ, cho dù có Thần Nguyên Thạch cũng không mua được nhiều tài nguyên như vậy!”
Vô Trần cũng nói: "Ừm, đã đến thời điểm để rời đi rồi. Nhưng mà... cô nương nhà Lương gia kia, ngươi định xử lý như thế nào?”
Diệp Viễn sững sờ, suy nghĩ một chút rồi nói: “Mang theo đi, thế lực lớn tại toàn bộ Côi Sơn Thành này đều đã đắc tội hết, để nàng ở lại nơi này ta cũng không yên lòng. Với tính cách của tên tiểu nhân Trần Vĩnh Niên kia, nói không chừng sẽ đem sự tức giận vung trên người nàng.”
Vô Trần nói: "Ừm, vậy cũng tốt. Dáng vẻ nha đầu kia cũng không tệ, nếu ngươi thích thì thu luôn cả nàng cũng được. Tu sĩ như chúng ta, nhiều thêm mấy đạo lữ thì có đáng là gì?”
Mặt Diệp Viễn tối sầm, nói: “Không cứu được Linh Tuyết trở về, cả đời Diệp mỗ cũng sẽ không lấy ai! Tiền bối, đừng tiếp tục nói những lời như vậy.”
Nhưng Vô Trần lại cười như không cười nói: “Vậy nếu như một ngày nào đó, ngươi thật sự cứu được nha đầu kia rồi thì thế nào?”
Diệp Viễn nghe vậy không khỏi cứng lại, trầm mặc xuống.
Vấn đề này, từ trước đến nay hắn chưa từng suy nghĩ qua.
Hoặc là nói, hắn cũng không muốn cân nhắc.
...
“Ầm!”
Đại môn của Vạn Bảo Lâu bị người khác dùng một quyền đánh tan.
"Bảo Diệp Viễn lăn ra đây cho bổn thành chủ! Bằng không, ngày hôm nay Vương Tùng ta sẽ phá hủy Vạn Bảo Lâu này!”
Đã qua nửa năm, rốt cuộc Vương Tùng cũng giết tới Vạn Bảo Lâu.
Hành động của hắn lập tức kéo tới vô số người vây xem.
Khí thế của Vương Tùng trùng thiên, thực lực Khuy Thiên hậu kỳ bạo phát mạnh mẽ không thể nghi ngờ.
Hắn đơn giản là thô bạo như vậy, căn bản không cần lý do gì.
Hắn đến đây chính là để giết người!
Nợ máu phải trả bằng máu!
“Người kia là ai? Thực lực thật mạnh!”
“Đúng đấy, người này có cảnh giới Khuy Thiên hậu kỳ, còn mạnh hơn so với thành chủ đại nhân! Từ lúc nào mà Vạn Bảo Lâu lại trêu chọc một nhân vật mạnh mẽ đến vậy?”
“A, ta nhớ ra rồi! Vương Tùng, hắn không phải là ca ca của tên Vương Túc kia sao? Hắn đến đây để báo thù rồi!”
...
Vương Tùng cũng không thèm che giấu cái gì, rất nhanh đã có người đoán được thân phận của hắn, thật khiến người ta khiếp sợ không thôi.
Phó thành chủ của Minh Dương Thành vậy mà lại trực tiếp giết tới Côi Sơn Thành.
Giữa Minh Dương Thành cùng với Côi Sơn Thành có khoảng cách cực kỳ xa, cho dù là cưỡi Phi Long Câu thì đi một chuyến cũng phải mất thời gian hai, ba năm.
Hiện tại chỉ mới qua nửa năm mà Vương Tùng đã giết tới rồi.
Vương Tùng gây ra động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên đã kinh động đến người của Vạn Bảo Lâu.
Rất nhanh, Dương Duệ đã xuất hiện.
Hắn hơi nhướng mày, trầm giọng nói: “Vương Tùng, ngươi như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ cho rằng Vạn Bảo Lâu ta dễ bị ức hiếp?”
Vương Tùng nhàn nhạt nói: “Vạn Bảo Lâu không dễ bị bắt nạt, thế nhưng... Vạn Bảo Lâu tại Côi Sơn Thành thì lại rất dễ bắt nạt! Ngươi chính là Lâu chủ của Vạn Bảo Lâu tại Côi Sơn Thành sao? Giao Diệp Viễn ra đây, nếu không ngày hôm nay Vương mỗ sẽ hủy đi cái lâu nát này của ngươi!”
Vương Tùng dùng khí thế bức người, căn bản không thèm để Dương Duệ ở trong mắt.
Chút thực lực này của Dương Duệ cũng không đủ cho hắn nhét kẻ răng.
Sắc mặt Dương Duệ tái nhợt, trầm giọng nói: “Nếu như ta không giao người thì sao”.
Vương Tùng nhắm hai mắt lại, một tia hàn mang lóe qua, giơ tay đánh ra một chưởng!
Dương Duệ không ngờ, Vương Tùng nói động thủ là động thủ, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, hắn chỉ cảm thấy có một luồng sức mạnh như dời non lấp biển đè ép về phía mình.
“Ầm!”
Gần như là không thể chống đỡ được một chút nào, Dương Duệ lập tức bị đập bay.
“Ầm!”
Chén trà trên tay Vương Tùng cứ thế bị hắn bóp thành bột mịn.
“Diệp Viễn? Tốt! Rất tốt! Vậy mà lại thật sự có người dám vuốt râu hùm! Ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là nợ máu phải trả bằng máu!”
Vương Tùng nghiến răng nghiến lợi, hai con mắt như muốn phun lửa.
Nếu như lửa giận có thể giết người thì Diệp Viễn cách xa cả vạn dặm cũng đã sớm bị hắn thiêu chết vô số lần.
Hắn mới vừa nhận được tin tức từ phủ thành chủ tại Côi Sơn Thành truyền đến, đệ đệ của Vương Tùng cùng luyện dược sư nhị tinh của Vương gia Vương Huyền Phong đều đã chết trên tay một tên tiểu tử gọi là Diệp Viễn của Vạn Bảo Lâu tại Côi Sơn Thành!
Tin tức này khiến cho Vương Tùng vô cùng phẫn nộ.
Vương Tùng lớn hơn Vương Túc rất nhiều, có thể nói hắn là huynh cũng như là cha, cảm tình giữa huynh đệ hai người bọn họ vô cùng sâu đậm.
Hơn ba mươi năm trước, gia tộc nhận được cầu viện của Vương gia tại Côi Sơn Thành, chính là hắn kiến nghị với gia tộc để Vương Túc mang theo Vương Huyền Phong đi trợ giúp.
Hắn cảm thấy loại chuyện cỏn con này cứ để cho Vương Túc đi lập công, tương lai sẽ thích hợp cho việc tiếp nhận vị trí gia chủ.
Không nghĩ tới lại là hiến cái mạng nhỏ của đệ đệ.
Về phần hắn, chí hướng của hắn không nằm ở Minh Dương Thành. Một cái Vương gia nho nhỏ không giữ nổi chân Tiềm Long của hắn.
“Người đâu!” Vương Tùng giận dữ hét lên.
“Đại nhân!” Một gã sai vặt đi vào, cẩn thận từng li từng tí một đáp lời.
“Chuẩn bị cho ta một con Phi Long Thần Câu, ngay bây giờ! Lập tức! Lập tức!”
Gã sai vặt biến sắc, luôn miệng hô vâng.
Phi Long Thần Câu chính là Thần thú, tốc độ nhanh hơn Phi Long Câu gấp mấy chục lần, cực kỳ quý giá.
Toàn bộ Minh Dương Thành cũng chưa tới năm con, trong đó đã có ba con thuộc về phủ thành chủ.
Vương Tùng vừa mở miệng ra là muốn Phi Long Thần Câu, có thể thấy được lúc này hắn phẫn nộ đến mức nào.
Không lâu sau đó, một người một ngựa chạy nhanh như bay, giống như một thanh kiếm sắc lao ra khỏi Minh Dương Thành.
...
Sau khi Vương gia tại Côi Sơn Thành bị diệt trừ, lúc này Côi Sơn Thành tiến vào một trạng thái bình tĩnh đến mức quỷ dị.
Phủ thành chủ biết điều một cách lạ thường, biết điều đến mức giống như không tồn tại.
Đối với chuyện Vương Túc bị giết, thậm chí ngay cả một cái rắm bọn hắn cũng không dám thả.
Đương nhiên, bọn họ cũng không có mặt mũi đi ra thả.
Về phần Diệp Viễn thì lại tiến vào trạng thái bế quan một lần nữa.
Bên trong Trấn Giới Bi, Diệp Viễn đang toàn lực xung kích Động Huyền hậu kỳ, thời gian đảo mắt đã trôi qua nửa năm.
Nhưng mà Diệp Viễn lại bi ai phát hiện, đây cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Căn bản Dưỡng Nguyên Đan không đủ cho hắn tiêu hao!
Số lượng tiêu hao Dưỡng Nguyên Đan của một mình hắn gần như có thể đánh đồng với số lượng Dưỡng Nguyên Đan mà Vạn Bảo Lâu bán ra.
Linh dược luyện chế Dưỡng Nguyên Đan đương nhiên là đắt hơn so với Thần Nguyên Đan rất nhiều.
Mặc dù dựa lưng thế lực lớn như Vạn Bảo Lâu cũng không thể cung cấp cho Diệp Viễn tiêu hao không giới hạn.
Bất đắc dĩ, Diệp Viễn chỉ có thể dựa vào việc hấp thu linh khí của thiên địa để tu luyện.
Nhưng mà như vậy thì mức độ tiến triển không thể nghi ngờ rằng sẽ chậm hơn rất nhiều.
"Rốt cuộc ta đã sáng tạo ra một môn công pháp như thế nào, thật sự giống như một cái động không đáy mà! Có bao nhiêu Thần Nguyên Thạch cũng không chịu nổi lượng tiêu hao cỡ này!” Sau khi tu luyện, Diệp Viễn đi đến cười khổ với Vô Trần.
Vô Trần đã sớm không còn cảm giác, lãnh đạm nói: “Ngươi đừng có làm kiểu nhặt được tiện nghi còn muốn ra vẻ nữa! Một khi công pháp này của ngươi được lưu truyền ra ngoài thì toàn bộ Thông Thiên Giới đều sẽ khiếp sợ, không thể tránh khỏi một phen gió tanh mưa máu. Mặc dù hiện tại là ngươi hấp thu linh khí của thiên địa để tu luyện, nhưng tốc độ cũng là hơn người khác gấp mười lần trở lên.”
Diệp Viễn nói: “Tuy rằng nói như vậy, thế nhưng lượng tiêu hao này không khỏi quá lớn đi. Xem ra, phần lớn sức lực sau này vẫn là phải đặt ở trên việc kiếm thật nhiều Thần Nguyên Thạch!”
Vô Trần gật đầu nói: “Ngược lại điều này không sai, chỉ cần có đầy đủ tài nguyên thì tốc độ tu luyện của ngươi quả thực làm người nghe mà cảm thấy kinh hãi. Việc mà người khác phải dùng đến một ngàn năm mới có thể làm được, ngươi thì chỉ cần một trăm năm đã đạt được rồi!”
Diệp Viễn bất đắc dĩ nói: “Xem ra, ta phải nhanh chóng đi Võ Mông Vương Thành. Côi Sơn Thành quá nhỏ, cho dù có Thần Nguyên Thạch cũng không mua được nhiều tài nguyên như vậy!”
Vô Trần cũng nói: "Ừm, đã đến thời điểm để rời đi rồi. Nhưng mà... cô nương nhà Lương gia kia, ngươi định xử lý như thế nào?”
Diệp Viễn sững sờ, suy nghĩ một chút rồi nói: “Mang theo đi, thế lực lớn tại toàn bộ Côi Sơn Thành này đều đã đắc tội hết, để nàng ở lại nơi này ta cũng không yên lòng. Với tính cách của tên tiểu nhân Trần Vĩnh Niên kia, nói không chừng sẽ đem sự tức giận vung trên người nàng.”
Vô Trần nói: "Ừm, vậy cũng tốt. Dáng vẻ nha đầu kia cũng không tệ, nếu ngươi thích thì thu luôn cả nàng cũng được. Tu sĩ như chúng ta, nhiều thêm mấy đạo lữ thì có đáng là gì?”
Mặt Diệp Viễn tối sầm, nói: “Không cứu được Linh Tuyết trở về, cả đời Diệp mỗ cũng sẽ không lấy ai! Tiền bối, đừng tiếp tục nói những lời như vậy.”
Nhưng Vô Trần lại cười như không cười nói: “Vậy nếu như một ngày nào đó, ngươi thật sự cứu được nha đầu kia rồi thì thế nào?”
Diệp Viễn nghe vậy không khỏi cứng lại, trầm mặc xuống.
Vấn đề này, từ trước đến nay hắn chưa từng suy nghĩ qua.
Hoặc là nói, hắn cũng không muốn cân nhắc.
...
“Ầm!”
Đại môn của Vạn Bảo Lâu bị người khác dùng một quyền đánh tan.
"Bảo Diệp Viễn lăn ra đây cho bổn thành chủ! Bằng không, ngày hôm nay Vương Tùng ta sẽ phá hủy Vạn Bảo Lâu này!”
Đã qua nửa năm, rốt cuộc Vương Tùng cũng giết tới Vạn Bảo Lâu.
Hành động của hắn lập tức kéo tới vô số người vây xem.
Khí thế của Vương Tùng trùng thiên, thực lực Khuy Thiên hậu kỳ bạo phát mạnh mẽ không thể nghi ngờ.
Hắn đơn giản là thô bạo như vậy, căn bản không cần lý do gì.
Hắn đến đây chính là để giết người!
Nợ máu phải trả bằng máu!
“Người kia là ai? Thực lực thật mạnh!”
“Đúng đấy, người này có cảnh giới Khuy Thiên hậu kỳ, còn mạnh hơn so với thành chủ đại nhân! Từ lúc nào mà Vạn Bảo Lâu lại trêu chọc một nhân vật mạnh mẽ đến vậy?”
“A, ta nhớ ra rồi! Vương Tùng, hắn không phải là ca ca của tên Vương Túc kia sao? Hắn đến đây để báo thù rồi!”
...
Vương Tùng cũng không thèm che giấu cái gì, rất nhanh đã có người đoán được thân phận của hắn, thật khiến người ta khiếp sợ không thôi.
Phó thành chủ của Minh Dương Thành vậy mà lại trực tiếp giết tới Côi Sơn Thành.
Giữa Minh Dương Thành cùng với Côi Sơn Thành có khoảng cách cực kỳ xa, cho dù là cưỡi Phi Long Câu thì đi một chuyến cũng phải mất thời gian hai, ba năm.
Hiện tại chỉ mới qua nửa năm mà Vương Tùng đã giết tới rồi.
Vương Tùng gây ra động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên đã kinh động đến người của Vạn Bảo Lâu.
Rất nhanh, Dương Duệ đã xuất hiện.
Hắn hơi nhướng mày, trầm giọng nói: “Vương Tùng, ngươi như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ cho rằng Vạn Bảo Lâu ta dễ bị ức hiếp?”
Vương Tùng nhàn nhạt nói: “Vạn Bảo Lâu không dễ bị bắt nạt, thế nhưng... Vạn Bảo Lâu tại Côi Sơn Thành thì lại rất dễ bắt nạt! Ngươi chính là Lâu chủ của Vạn Bảo Lâu tại Côi Sơn Thành sao? Giao Diệp Viễn ra đây, nếu không ngày hôm nay Vương mỗ sẽ hủy đi cái lâu nát này của ngươi!”
Vương Tùng dùng khí thế bức người, căn bản không thèm để Dương Duệ ở trong mắt.
Chút thực lực này của Dương Duệ cũng không đủ cho hắn nhét kẻ răng.
Sắc mặt Dương Duệ tái nhợt, trầm giọng nói: “Nếu như ta không giao người thì sao”.
Vương Tùng nhắm hai mắt lại, một tia hàn mang lóe qua, giơ tay đánh ra một chưởng!
Dương Duệ không ngờ, Vương Tùng nói động thủ là động thủ, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, hắn chỉ cảm thấy có một luồng sức mạnh như dời non lấp biển đè ép về phía mình.
“Ầm!”
Gần như là không thể chống đỡ được một chút nào, Dương Duệ lập tức bị đập bay.