Nói cho cùng, Vương Tùng vẫn còn có chút kiêng kỵ thân phận của Dương Duệ cho nên mới không hạ sát thủ.
Nhưng mà hắn có Vương gia để dựa lưng, thiên phú thực lực xuất chúng, thật sự không cần để Dương Duệ trong mắt.
Sự bá đạo của hắn khiến cho tất cả mọi người đều choáng váng.
Dương Duệ chật vật bò dậy, nhìn Vương Tùng căm tức nói: “Có bản lĩnh thì ngươi lập tức giết ta đi!”
Vương Tùng không nghĩ tới Dương Duệ lại kiên cường như vậy, nhưng mà sự kiên cường của Dương Duệ lại càng kích phát sát ý của Vương Tùng.
"Hừ, có dũng khí! Ngươi như vậy là đang khiêu khích điểm mấu chốt của ta phải không? Vậy thì... sẽ được như ngươi mong muốn!”
Vương Tùng bước ra một bước, đi vào Vạn Bảo Lâu.
Khí tức cường đại, đơn giản là khiến cho người ta không cách nào nhìn thẳng.
Nhưng đúng vào lúc này, một bóng người chậm rãi đi ra, ngăn trước cửa lớn.
Vương Tùng nhíu mày lại, khinh thường nói: “Một tên Động Huyền trung kỳ cũng dám làm châu chấu đá xe? Lăn sang một bên cho bổn thành chủ!”
Một chữ “lăn” giống như tiếng chuông, chèn ép về phía Diệp Viễn.
Khóe miệng Diệp Viễn lóe qua một nụ cười chế giễu, thản nhiên tiếp nhận làn sóng âm công kích này.
Thật biết đùa, Long Thần Chi Âm của Diệp Viễn còn cao thâm hơn so với cái này không biết bao nhiêu lần.
Chỉ là một làn sóng âm mà đã muốn để Diệp Viễn tránh ra, không khác nào là nói chuyện viển vông.
Thấy Diệp Viễn vẫn giữ một bộ dáng ung dung bình thản, rốt cuộc Vương Tùng cũng nhìn thẳng vào tên Động Huyền trung kỳ trước mắt này.
“Ngươi là ai? Ai dám cản ta cũng phải chết!” Vương Tùng lạnh lùng nói.
Diệp Viễn nhàn nhạt nói: “Không phải ngươi đến giết ta sao, ta đã đến đứng trước mặt ngươi rồi mà ngươi cũng không nhận ra?”
Vương Tùng biến sắc, trong nháy mắt lửa giận lấp đầy lồng ngực.
“Ngươi chính là Diệp Viễn? Quả nhiên có chút môn đạo! Nhưng mà, ngươi quá yếu!” Vương Tùng hừ lạnh nói.
Diệp Viễn nhún nhún vai nói: "Đối thủ của ngươi không phải ta.”
Trong lúc nói chuyện, một trận âm phong thổi qua, thân hình Quy Vân xuất hiện bên người Diệp Viễn.
Con ngươi của Vương Tùng co rụt lại, quả thật không ngoài dự liệu đã lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trong tin tức mà Trần Vĩnh Niên đưa cho hắn trước đó có nói qua, bên cạnh Diệp Viễn có một con Ác linh nhị tinh trung kỳ, thực lực không tầm thường.
“Chỉ là một con Ác linh nhị tinh trung kỳ mà thôi, ngươi cho rằng bổn thành chủ không làm gì được ngươi sao? Ngày hôm nay, ngươi chắc chắn phải chết!” Vương Tùng lạnh lùng nói.
Diệp Viễn liếc nhìn Dương Duệ cách đó không xa một chút, âÂm thanh cũng dần dần trở nên lạnh xuống: "Quả nhiên người nhà họ Vương làm việc đều không biết nói lý như vậy! Có điều, mối thù của Dương huynh, hôm nay Diệp mỗ nhớ kỹ rồi! Một ngày nào đó ngươi sẽ phải trả giá thật lớn!”
Vương Tùng nghe vậy cười to nói: “Ha ha ha... vậy thì cũng phải xem ngươi có ngày đó hay không mới được! Ngươi cho rằng, ngươi vẫn còn có thể sống sót qua ngày hôm nay?”
Trong khi cười lớn, bỗng nhiên khí thế của Vương Tùng bạo phát, trong nháy mắt thần nguyên của Khuy Thiên trung kỳ trỗi lên giữa thiên địa.
“Thái Ất Chân Cương Quyền! Chết cho ta!” Vương Tùng quát lớn một tiếng, đánh ra một quyền đập về phía Quy Vân.
"Là Thái Ất Chân Cương Quyền! Đây chính là một trong sáu đại tuyệt kỹ trấn thủ của học phủ Võ Mông, uy lực vô cùng cường đại!”
"Quả nhiên Vương Tùng không phải hạng người ngu ngốc như đệ đệ của hắn có thể so sánh được, có thể tu luyện được Thái Ất Chân Cương Quyền, không có một ai không phải là tinh anh của Học phủ Võ Mông.”
“Khuy Thiên hậu kỳ đấu với Ác linh nhị tinh trung kỳ, còn dùng đến cả võ kỹ cường đại đến vậy, kết quả của chuyện này không có chút bất ngờ nào rồi!”
Vương Tùng vừa đánh ra một chiêu Thái Ất Chân Cương Quyền, trong đám người lập tức vang lên tiếng thán phục.
Là học phủ lớn nhất Võ Mông Vương Thành, đương nhiên công pháp võ kỹ của học phủ Võ Mông có vô số.
Thế nhưng, trong đó có sáu đại tuyệt kỹ tối cao, Thái Ất Chân Cương Quyền này chính là một trong số đó.
Đây cũng không thuộc bí mật nội bộ gì của Võ Mông Vương Thành, rất nhiều thiên tài tiến vào học phủ Võ Mông cũng chính là vì muốn học sáu đại tuyệt kỹ này.
Mặc dù bọn họ tiến vào học phủ Võ Mông rồi, thế nhưng có thể học được sáu đại tuyệt kỹ này cũng chỉ là số ít.
Nhưng mà Vương Tùng lại học được Thái Ất Chân Cương Quyền, vậy thì có thể tưởng tượng được địa vị của hắn ở trong học phủ Võ Mông.
Mục đích cú đấm này của Vương Tùng là muốn trực tiếp nghiền ép Quy Vân, vì lẽ đó tất cả hỏa lực đều đánh ra.
Cấp độ uy thế kia thật khiến cho người khác nghe mà kinh hãi!
Võ giả của Côi Sơn Thành làm sao có thể thấy qua được võ kỹ cường đại đến vậy, mỗi một người đều ngạc nhiên sợ hãi đến ngây người.
Ánh mắt Quy Vân ngưng lại, xoay tay một cái lập tức hiện ra một cây Chiêu Hồn Phiên, chính là Vạn Hồn Phiên!
Sau khi đạt được Vạn Hồn Phiên, trên căn bản Diệp Viễn chưa từng sử dụng tới.
Hắn không thiếu Thần khí, Vạn Hồn Phiên này cũng không quá thích hợp với hắn, vì lẽ đó mà vẫn luôn cất kỹ.
Mãi đến khi gặp được Quy Vân, Diệp Viễn lập tức giao món Huyền Thần khí này cho hắn.
Với thực lực của Quy Vân, vừa vặn sử dụng được Vạn Hồn Phiên này.
Trải qua một phen tế luyện, Vạn Hồn Phiên đã khôi phục lại sức mạnh thời kỳ đỉnh cao.
Đối mặt với một đòn mạnh mẽ này, sắc mặt Quy Vân chìm xuống, trực tiếp lấy ra Vạn Hồn Phiên!
“Quỷ Đạo Bách Phù... Bách Quỷ Dạ Hành!”
Ngay tức khắc, một tiếng nổ lớn vang lên, thiên địa cũng biến sắc!
Âm thanh của ác quỷ rít gào vang lên chói tai, vô số quỷ ảnh thoát ra từ bên trong Vạn Hồn Phiên đón nhận cú đấm này của Vương Tùng.
“Ầm!”
Một quyền mãnh liệt trực tiếp đánh tan những ác quỷ này, chấn động mạnh đến mức Quy Vân cũng phải lùi lại mấy bước.
Thế nhưng, Quy Vân vẫn bình yên vô sự!
Một đòn mạnh mẽ của Thái Ất Chân Cương Quyền đã bị Quy Vân chặn lại rồi!
Vương Tùng biến sắc, trầm giọng nói: "Huyền Thần Khí!”
Kết quả này làm cho tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
“Chặn lại được rồi, làm sao có thể có chuyện đó?”
"Vì sao thực lực của con Ác linh nhị tinh trung kỳ này lại mạnh đến vậy? Xem dáng vẻ kia, nếu đổi lại một võ giả khác có cảnh giới Khuy Thiên hậu kỳ đến đây, có lẽ cũng không phải là đối thủ của con Ác linh kia!”
“Chẳng trách Diệp Viễn không hề sợ hãi! Đổi lại là người khác, khiêu khích phải dạng tồn tại này của Vương gia thì đã sớm bỏ chạy, nhưng mà hắn vẫn ở chỗ này chờ người ta tìm tới cửa!”
...
Khuy Thiên hậu kỳ đấu với Ác linh nhị tinh trung kỳ, thực lực như vậy gần như là mang tính áp đảo.
Hơn nữa, Vương Tùng còn sử dụng đòn võ kỹ mạnh mẽ như Thái Ất Chân Cương Quyền.
Cho dù như vậy nhưng hắn vẫn không thể hạ được Quy Vân!
Tình cảnh này, thậm chí còn khiến cho người khác chấn động hơn so với việc Vương Tùng sử dụng Thái Ất Chân Cương Quyền.
Những người này làm sao biết được sự lợi hại của Quỷ Đạo Bách Phù, nó cũng là công pháp hàng đầu có ẩn chứa đại đạo! của Quỷ Đạo.
Tuy rằng Quy Vân chỉ mới lĩnh ngộ được một đạo quỷ phù, thế nhưng mượn uy lực của Huyền Thần Khí hắn cũng đã có thể miễn cưỡng đối chiến với dạng cường giả như Vương Tùng.
Bằng không, Diệp Viễn làm sao có khả năng ở chỗ này ngồi chờ chết?
Sắc mặt Vương Tùng tái nhợt, hắn hoàn toàn không nghĩ tới con Ác linh nhị tinh của Diệp Viễn lại có thực lực mạnh mẽ đến vậy!
Mới vừa rồi còn thề thốt sẽ khiến cho Diệp Viễn phải chết, nhưng mà hiện tại hắn lại phát hiện mình cả nghĩ quá rồi.
Cửa ải Quy Vân này, không dễ chịu!
“Bổn thành chủ không tin chỉ với một con Ác linh nhị tinh trung kỳ mà lại có thể ngăn cản được Thái Ất Chân Cương Quyền của ta! Ngược lại ta thật sự muốn xem một chút ngươi có thể ngăn cản được mấy quyền của ta!”
Sắc mặt Vương Tùng chìm xuống, vận lên Thái Ất Chân Cương Quyền một lần nữa đập về phía Quy Vân.
Quy Vân biến sắc, tiếp tục đánh ra Vạn Hồn Phiên!
“Dừng tay!”
Vào lúc này, một đạo khí thế càng doạ người hơn nữa đột ngột chặn lại ở chính giữa, trực tiếp đánh bay Vương Tùng cùng Quy Vân ra ngoài.
“Người nào, dám phá hỏng chuyện tốt của bổn thành chủ?” Vương Tùng bò dậy, phẫn nộ quát lớn.
Một lão giả tách đoàn người ra chậm rãi đi tới giữa Vương Tùng và Quy Vân.
Tất cả mọi người đều dùng một loại ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía lão giả, có thể hời hợt đánh bay được Quy Vân cùng Vương Tùng, vậy thì thực lực của lão giả này đáng sợ đến cỡ nào?
Nhìn thấy người đến, Vương Tùng không khỏi biến sắc, kinh hô: “Lão sư, vì sao ngươi lại tới nơi này?”
Nói cho cùng, Vương Tùng vẫn còn có chút kiêng kỵ thân phận của Dương Duệ cho nên mới không hạ sát thủ.
Nhưng mà hắn có Vương gia để dựa lưng, thiên phú thực lực xuất chúng, thật sự không cần để Dương Duệ trong mắt.
Sự bá đạo của hắn khiến cho tất cả mọi người đều choáng váng.
Dương Duệ chật vật bò dậy, nhìn Vương Tùng căm tức nói: “Có bản lĩnh thì ngươi lập tức giết ta đi!”
Vương Tùng không nghĩ tới Dương Duệ lại kiên cường như vậy, nhưng mà sự kiên cường của Dương Duệ lại càng kích phát sát ý của Vương Tùng.
"Hừ, có dũng khí! Ngươi như vậy là đang khiêu khích điểm mấu chốt của ta phải không? Vậy thì... sẽ được như ngươi mong muốn!”
Vương Tùng bước ra một bước, đi vào Vạn Bảo Lâu.
Khí tức cường đại, đơn giản là khiến cho người ta không cách nào nhìn thẳng.
Nhưng đúng vào lúc này, một bóng người chậm rãi đi ra, ngăn trước cửa lớn.
Vương Tùng nhíu mày lại, khinh thường nói: “Một tên Động Huyền trung kỳ cũng dám làm châu chấu đá xe? Lăn sang một bên cho bổn thành chủ!”
Một chữ “lăn” giống như tiếng chuông, chèn ép về phía Diệp Viễn.
Khóe miệng Diệp Viễn lóe qua một nụ cười chế giễu, thản nhiên tiếp nhận làn sóng âm công kích này.
Thật biết đùa, Long Thần Chi Âm của Diệp Viễn còn cao thâm hơn so với cái này không biết bao nhiêu lần.
Chỉ là một làn sóng âm mà đã muốn để Diệp Viễn tránh ra, không khác nào là nói chuyện viển vông.
Thấy Diệp Viễn vẫn giữ một bộ dáng ung dung bình thản, rốt cuộc Vương Tùng cũng nhìn thẳng vào tên Động Huyền trung kỳ trước mắt này.
“Ngươi là ai? Ai dám cản ta cũng phải chết!” Vương Tùng lạnh lùng nói.
Diệp Viễn nhàn nhạt nói: “Không phải ngươi đến giết ta sao, ta đã đến đứng trước mặt ngươi rồi mà ngươi cũng không nhận ra?”
Vương Tùng biến sắc, trong nháy mắt lửa giận lấp đầy lồng ngực.
“Ngươi chính là Diệp Viễn? Quả nhiên có chút môn đạo! Nhưng mà, ngươi quá yếu!” Vương Tùng hừ lạnh nói.
Diệp Viễn nhún nhún vai nói: "Đối thủ của ngươi không phải ta.”
Trong lúc nói chuyện, một trận âm phong thổi qua, thân hình Quy Vân xuất hiện bên người Diệp Viễn.
Con ngươi của Vương Tùng co rụt lại, quả thật không ngoài dự liệu đã lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trong tin tức mà Trần Vĩnh Niên đưa cho hắn trước đó có nói qua, bên cạnh Diệp Viễn có một con Ác linh nhị tinh trung kỳ, thực lực không tầm thường.
“Chỉ là một con Ác linh nhị tinh trung kỳ mà thôi, ngươi cho rằng bổn thành chủ không làm gì được ngươi sao? Ngày hôm nay, ngươi chắc chắn phải chết!” Vương Tùng lạnh lùng nói.
Diệp Viễn liếc nhìn Dương Duệ cách đó không xa một chút, âÂm thanh cũng dần dần trở nên lạnh xuống: "Quả nhiên người nhà họ Vương làm việc đều không biết nói lý như vậy! Có điều, mối thù của Dương huynh, hôm nay Diệp mỗ nhớ kỹ rồi! Một ngày nào đó ngươi sẽ phải trả giá thật lớn!”
Vương Tùng nghe vậy cười to nói: “Ha ha ha... vậy thì cũng phải xem ngươi có ngày đó hay không mới được! Ngươi cho rằng, ngươi vẫn còn có thể sống sót qua ngày hôm nay?”
Trong khi cười lớn, bỗng nhiên khí thế của Vương Tùng bạo phát, trong nháy mắt thần nguyên của Khuy Thiên trung kỳ trỗi lên giữa thiên địa.
“Thái Ất Chân Cương Quyền! Chết cho ta!” Vương Tùng quát lớn một tiếng, đánh ra một quyền đập về phía Quy Vân.
"Là Thái Ất Chân Cương Quyền! Đây chính là một trong sáu đại tuyệt kỹ trấn thủ của học phủ Võ Mông, uy lực vô cùng cường đại!”
"Quả nhiên Vương Tùng không phải hạng người ngu ngốc như đệ đệ của hắn có thể so sánh được, có thể tu luyện được Thái Ất Chân Cương Quyền, không có một ai không phải là tinh anh của Học phủ Võ Mông.”
“Khuy Thiên hậu kỳ đấu với Ác linh nhị tinh trung kỳ, còn dùng đến cả võ kỹ cường đại đến vậy, kết quả của chuyện này không có chút bất ngờ nào rồi!”
Vương Tùng vừa đánh ra một chiêu Thái Ất Chân Cương Quyền, trong đám người lập tức vang lên tiếng thán phục.
Là học phủ lớn nhất Võ Mông Vương Thành, đương nhiên công pháp võ kỹ của học phủ Võ Mông có vô số.
Thế nhưng, trong đó có sáu đại tuyệt kỹ tối cao, Thái Ất Chân Cương Quyền này chính là một trong số đó.
Đây cũng không thuộc bí mật nội bộ gì của Võ Mông Vương Thành, rất nhiều thiên tài tiến vào học phủ Võ Mông cũng chính là vì muốn học sáu đại tuyệt kỹ này.
Mặc dù bọn họ tiến vào học phủ Võ Mông rồi, thế nhưng có thể học được sáu đại tuyệt kỹ này cũng chỉ là số ít.
Nhưng mà Vương Tùng lại học được Thái Ất Chân Cương Quyền, vậy thì có thể tưởng tượng được địa vị của hắn ở trong học phủ Võ Mông.
Mục đích cú đấm này của Vương Tùng là muốn trực tiếp nghiền ép Quy Vân, vì lẽ đó tất cả hỏa lực đều đánh ra.
Cấp độ uy thế kia thật khiến cho người khác nghe mà kinh hãi!
Võ giả của Côi Sơn Thành làm sao có thể thấy qua được võ kỹ cường đại đến vậy, mỗi một người đều ngạc nhiên sợ hãi đến ngây người.
Ánh mắt Quy Vân ngưng lại, xoay tay một cái lập tức hiện ra một cây Chiêu Hồn Phiên, chính là Vạn Hồn Phiên!
Sau khi đạt được Vạn Hồn Phiên, trên căn bản Diệp Viễn chưa từng sử dụng tới.
Hắn không thiếu Thần khí, Vạn Hồn Phiên này cũng không quá thích hợp với hắn, vì lẽ đó mà vẫn luôn cất kỹ.
Mãi đến khi gặp được Quy Vân, Diệp Viễn lập tức giao món Huyền Thần khí này cho hắn.
Với thực lực của Quy Vân, vừa vặn sử dụng được Vạn Hồn Phiên này.
Trải qua một phen tế luyện, Vạn Hồn Phiên đã khôi phục lại sức mạnh thời kỳ đỉnh cao.
Đối mặt với một đòn mạnh mẽ này, sắc mặt Quy Vân chìm xuống, trực tiếp lấy ra Vạn Hồn Phiên!
“Quỷ Đạo Bách Phù... Bách Quỷ Dạ Hành!”
Ngay tức khắc, một tiếng nổ lớn vang lên, thiên địa cũng biến sắc!
Âm thanh của ác quỷ rít gào vang lên chói tai, vô số quỷ ảnh thoát ra từ bên trong Vạn Hồn Phiên đón nhận cú đấm này của Vương Tùng.
“Ầm!”
Một quyền mãnh liệt trực tiếp đánh tan những ác quỷ này, chấn động mạnh đến mức Quy Vân cũng phải lùi lại mấy bước.
Thế nhưng, Quy Vân vẫn bình yên vô sự!
Một đòn mạnh mẽ của Thái Ất Chân Cương Quyền đã bị Quy Vân chặn lại rồi!
Vương Tùng biến sắc, trầm giọng nói: "Huyền Thần Khí!”
Kết quả này làm cho tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
“Chặn lại được rồi, làm sao có thể có chuyện đó?”
"Vì sao thực lực của con Ác linh nhị tinh trung kỳ này lại mạnh đến vậy? Xem dáng vẻ kia, nếu đổi lại một võ giả khác có cảnh giới Khuy Thiên hậu kỳ đến đây, có lẽ cũng không phải là đối thủ của con Ác linh kia!”
“Chẳng trách Diệp Viễn không hề sợ hãi! Đổi lại là người khác, khiêu khích phải dạng tồn tại này của Vương gia thì đã sớm bỏ chạy, nhưng mà hắn vẫn ở chỗ này chờ người ta tìm tới cửa!”
...
Khuy Thiên hậu kỳ đấu với Ác linh nhị tinh trung kỳ, thực lực như vậy gần như là mang tính áp đảo.
Hơn nữa, Vương Tùng còn sử dụng đòn võ kỹ mạnh mẽ như Thái Ất Chân Cương Quyền.
Cho dù như vậy nhưng hắn vẫn không thể hạ được Quy Vân!
Tình cảnh này, thậm chí còn khiến cho người khác chấn động hơn so với việc Vương Tùng sử dụng Thái Ất Chân Cương Quyền.
Những người này làm sao biết được sự lợi hại của Quỷ Đạo Bách Phù, nó cũng là công pháp hàng đầu có ẩn chứa đại đạo! của Quỷ Đạo.
Tuy rằng Quy Vân chỉ mới lĩnh ngộ được một đạo quỷ phù, thế nhưng mượn uy lực của Huyền Thần Khí hắn cũng đã có thể miễn cưỡng đối chiến với dạng cường giả như Vương Tùng.
Bằng không, Diệp Viễn làm sao có khả năng ở chỗ này ngồi chờ chết?
Sắc mặt Vương Tùng tái nhợt, hắn hoàn toàn không nghĩ tới con Ác linh nhị tinh của Diệp Viễn lại có thực lực mạnh mẽ đến vậy!
Mới vừa rồi còn thề thốt sẽ khiến cho Diệp Viễn phải chết, nhưng mà hiện tại hắn lại phát hiện mình cả nghĩ quá rồi.
Cửa ải Quy Vân này, không dễ chịu!
“Bổn thành chủ không tin chỉ với một con Ác linh nhị tinh trung kỳ mà lại có thể ngăn cản được Thái Ất Chân Cương Quyền của ta! Ngược lại ta thật sự muốn xem một chút ngươi có thể ngăn cản được mấy quyền của ta!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!