Tường thành cổ điển tang thương dài liên miên không dứt, giống như một con Cự Long bay lượn dưới bầu trời làm cho người ta nhìn mà phát khiếp.
Sự tráng lệ của Võ Mông Vương Thành, chỉ khi đích thân đến đây mới có thể cảm nhận được một cách chân thật.
Thời điểm Hàn Thiên nhìn thấy Tiêu Phong một lần nữa, không tránh khỏi kinh hãi.
“Tiêu trưởng lão, ngươi... ngươi thật sự ngộ rồi?”
Lần này Tiêu Phong trở về, khí tức rõ ràng rất khác biệt, khiến cho hắn có một loại cảm giác không thể phỏng đoán được.
Giống như đang có thứ gì muốn bạo phát trong cơ thể của hắn vậy.
Không thể nghi ngờ chút nào, Tiêu Phong khẳng định đã có cảm ngộ mới.
Mặc dù vẫn chưa thật sự đột phá một bước kia, nhưng khoảng cách với bước kia đã càng gần hơn rồi.
Tiêu Phong cười nói: “Ha ha, xem ra linh cảm của lão phu không sai! Một chuyến này thật sự đã đạt được lợi ích không nhỏ!”
Tuy rằng Tiêu Phong trả lời không mang tính xác định, nhưng cũng đủ làm cho Hàn Thiên chấn kinh rồi.
“Cái tên tiểu tử gọi là Diệp Viễn kia thật sự thần kỳ như vậy sao?” Hàn Thiên giật mình nói.
Tiêu Phong gật gật đầu, nói: "Còn thần kỳ hơn so với sự tưởng tượng của ngươi! Người này, quả thực chính là vì đan đạo mà sinh ra! Luận về độ sâu dày, hắn không bì kịp ta; nhưng mà luận về cơ sở, ta theo không kịp!”
Ánh mắt Hàn Thiên ngưng lại, trong lòng như có sóng biển lật lên ngập trời.
Lời này được thốt ra từ miệng của Tiêu Phong, phân lượng quá nặng rồi!
Tiêu Phong làm người tuy rằng ôn hòa, nhưng ngạo khí đã khắc sâu ở trong xương, về điểm này Hàn Thiên hiểu rất rõ.
Là cộng sự nhiều năm như vậy, Hàn Thiên chưa từng nghe đối phương tán dương qua một ai như vậy.
Huống hồ, còn là một tên vãn sinh hậu bối mới có cảnh giới Động Huyền!
Nhưng mà có thể làm cho Tiêu Phong có cảm giác ngộ đạo, đủ để chứng minh Diệp Viễn này không tầm thường.
Hàn Thiên biết, Tiêu Phong dừng ở cảnh giới này đã hơn một vạn năm rồi!
“Nghe ngươi nói như thế, ta thực sự đã nổi lên hứng thú đối với tiểu tử này! Đúng rồi, nhân tài như vậy tuyệt đối không nên buông tha!” Hàn Thiên nói.
Tiêu Phong cười khổ nói: “Chỉ sợ phải làm Lâu chủ thất vọng rồi, tiểu tử kia... đã quyết định gia nhập học phủ Võ Mông!”
Hàn Thiên nghe vậy không khỏi cứng lại, nói: “Tiêu trưởng lão, nhân tài như vậy vì sao ngươi lại để cho hắn chạy thoát?”
Tiêu Phong bất đắc dĩ nói: “Lão phu đã tận lực, dọc theo con đường này, miệng lưỡi của lão phu đều bị mài hỏng. Nhưng mà tiểu tử kia là một con lừa bướng bỉnh, một khi đã quyết định việc gì thì không một ai có thể kéo trở lại.”
Hàn Thiên thất vọng nói: "Haiz, thực sự quá đáng tiếc rồi!”
Tiêu Phong nói: “Lâu chủ cũng không cần phải quá thất vọng đến vậy, lão phu bây giờ cũng coi như là bạn vong niên với hắn. Vì nể mặt mũi của lão phu, cho nên hắn đã đáp ứng tiếp tục làm khách khanh luyện dược sư cho Vạn Bảo Lâu chúng ta. Có mối liên hệ này thì hắn không thể cắt đứt với Vạn Bảo Lâu. Hơn nữa, những năm này Dương Duệ cũng đã làm rất tốt, giao tình với Diệp Viễn cũng gắn bó vững vàng. Tiểu tử Diệp Viễn kia trọng tình trọng nghĩa, sẽ không làm những chuyện như qua cầu rút ván.”
Nghe Tiêu Phong nói như vậy, Hàn Thiên mới cảm thấy dễ chịu một chút, nhưng mà trong ánh mắt vẫn không che giấu nổi vẻ thất vọng.
"Tiểu tử Dương Duệ này không tồi, thăng chức cho hắn làm một chấp sự đi, việc liên hệ với Diệp Viễn sau này cứ giao cho hắn làm.” Hàn Thiên nói.
Tiêu Phong cười nói: “Ha ha, ngươi như vậy là đặc cách đề bạt đấy! Bất luận là thực lực hay là lai lịch, hắn cũng đều không đủ tư cách để làm cái chấp sự này. Nhưng mà... có thể dựa vào tầng quan hệ này gắn bó tốt với Diệp Viễn, trong tương lai Vạn Bảo Lâu nhất định sẽ thu được lợi ích càng to lớn hơn! Đúng rồi, Dương Duệ cùng Diệp Viễn đã có ước định, nếu như Diệp Viễn thất bại trong khảo hạch nhập môn của học phủ Võ Mông thì sẽ gia nhập Vạn Bảo Lâu!”
Mắt Hàn Thiên sáng lên, nói: “Đã như vậy, chi bằng... chúng ta đụng một chút tay chân trong kỳ khảo hạch, thế nào?”
Tiêu Phong vội vàng nói: “Tuyệt đối không nên! Tiểu tử kia rất khôn khéo, ngay cả việc ta đi Côi Sơn Thành cũng đều có thể đoán được! Ngươi làm như thế, nếu như bị hắn phát hiện thì sẽ hoàn toàn phản tác dụng! Được rồi, lão phu không thể chờ đợi được nữa, phải đi bế quan thôi, tiểu tử kia đã đắc tội Vương gia của Minh Dương Thành, ta lo lắng bọn họ sẽ làm ra những chuyện hồ đồ đối với tiểu tử kia, ngươi phải chú ý một chút.”
Hàn Thiên cười mắng: “Ta biết rồi! Ngươi cái lão già này, sợ là một khắc cũng đợi không nổi rồi phải không? Thực sự ngưỡng mộ ngươi, Hàn Thiên ta còn không biết lúc nào mới có thể bước ra một bước này đây!”
...
Kỳ khảo hạch của học phủ Võ Mông sắp tới, càng ngày càng xuất hiện thêm nhiều những gương mặt trẻ tuổi trong thành.
Người ở bên trong Thanh Phong Lâu đã sớm đông như mắc cửi, đại đa số đều là gương mặt trẻ.
Đa số những võ giá trẻ tuổi đều có mang theo tùy tùng bên người, vừa nhìn là biết đó chính là đệ tử của gia đình giàu có.
Võ giả thảo dân thiếu thốn tài nguyên, tu luyện gian nan, muốn có được thành tựu trước hai trăm tuổi là một điều vô cùng vô cùng khó khăn.
Cho nên người tới tham gia khảo hạch, đại đa số đều là con cháu thế gia của các Quận Thành lớn.
Võ giả thảo dân chân chính có số lượng rất ít. Có thể trả nổi phí ở những nơi tửu lâu lớn như Thanh Phong Lâu này thì hầu như không có một ai.
“Nghe nói khảo hạch của học phủ Võ Mông lần này như được mùa, võ giả trẻ tuổi tới tham gia khảo hạch có đến một triệu người!”
“Nhiều người hơn nữa cũng vô ích! Khảo hạch của Học phủ Võ Mông cũng không quy định nhân số, chỉ cần có thể thông qua ba vòng khảo hạch thì đều được trúng tuyển. Có thể vượt qua được khảo hạch đều phải dựa vào thực lực của chính mình.”
“Nói thì nói như thế, nhưng mà với con số lớn như vậy thì số lượng thiên tài cũng sẽ nhiều hơn. E rằng lần này sẽ xuất hiện không ít nhân vật lợi hại! Không biết lần này... ai có thể đoạt được danh hiệu người đứng đầu đây.”
“Ngược lại, lời này cũng đúng! Muốn nói tới người đứng đầu thì e rằng cũng là nằm trên thân bốn thiếu gia của Võ Mông, hoặc là mấy tòa thành Hoàng Ninh Thành, Đông Ô Thành mới phải?”
“Tám chín phần là như vậy rồi! Mấy tên này quá cường đại, có thể làm đối thủ với bọn họ thì cũng chỉ có mấy người bọn hắn với nhau.”
...
Trong góc cạnh cửa sổ có bốn người đang ngồi quanh một cái bàn, lắng nghe tiếng bàn luận của những người khác.
Bốn người này chính là Diệp Viễn, Dương Duệ, Lương Uyển Như và La Kiếm.
Lần đầu tiên đến đây, đương nhiên Diệp Viễn phải tìm hiểu một chút về phong tục tập quán.
Nghe thấy mấy chữ “người đứng đầu” này, Diệp Viễn đã nổi lên hứng thú.
“Dương huynh, người đứng đầu này là cái gì?” Diệp Viễn hỏi.
Dương Duệ nói: “Xông qua được ba ải, ghi danh người đứng đầu!”
Diệp Viễn hiếu kỳ nói: "Điều này không khó hiểu, chỉ là chiến thắng được danh hiệu người đứng đầu có ích lợi gì sao?”
Dương Duệ nói: “Đó là tất nhiên! Đạt được danh hiệu người đứng đầu thì có thể nhận được phần thưởng phong phú. Quan trọng hơn chính là hắn có thể trở thành đệ tử ký danh của thành chủ đại nhân! Đợi đến khi lên cấp nội viện thì hắn sẽ trở thành đệ tử thân truyền của thành chủ đại nhân, địa vị cực kỳ cao, được hưởng thụ tài nguyên mà không phải những người khác đều có thể so sánh được! Vì lẽ đó, khảo hạch nhập môn mỗi trăm năm một lần, danh hiệu người đứng đầu này là được tranh giành kịch liệt nhất.”
Diệp Viễn có chút kinh ngạc nói: “Thì ra là như vậy! Nhưng mà... mặc dù đạt được danh hiệu người đứng đầu này thì tương lai cũng chưa chắc sẽ giữ vững vị trí đệ nhất phải không?”
Con đường võ đạo tràn ngập biến số, ngày hôm nay số một, không có nghĩa là sau đó luôn là đệ nhất.
Có vài người tích lũy sâu dày, sau này mới từ từ bạo phát, người đến sau vươn lên miểu sát người đứng đầu cũng không phải là chuyện không thể.
Dương Duệ gật đầu nói: “Vì lẽ đó, người đứng đầu chỉ là đệ tử ký danh mà không phải đệ tử thân truyền. Nếu như tương lai hắn bị mọi người làm cho phai mờ, vậy thì vĩnh viễn là đệ tử ký danh. Nhưng mà dù vậy, danh hiệu người đứng đầu cũng đại diện cho con đường tu luyện nhanh chóng, thành tựu trong tương lai không thể đoán trước được! Dù sao, tài nguyên mà hắn được hưởng thụ, những người khác không cách nào so sánh nổi.”
Tường thành cổ điển tang thương dài liên miên không dứt, giống như một con Cự Long bay lượn dưới bầu trời làm cho người ta nhìn mà phát khiếp.
Sự tráng lệ của Võ Mông Vương Thành, chỉ khi đích thân đến đây mới có thể cảm nhận được một cách chân thật.
Thời điểm Hàn Thiên nhìn thấy Tiêu Phong một lần nữa, không tránh khỏi kinh hãi.
“Tiêu trưởng lão, ngươi... ngươi thật sự ngộ rồi?”
Lần này Tiêu Phong trở về, khí tức rõ ràng rất khác biệt, khiến cho hắn có một loại cảm giác không thể phỏng đoán được.
Giống như đang có thứ gì muốn bạo phát trong cơ thể của hắn vậy.
Không thể nghi ngờ chút nào, Tiêu Phong khẳng định đã có cảm ngộ mới.
Mặc dù vẫn chưa thật sự đột phá một bước kia, nhưng khoảng cách với bước kia đã càng gần hơn rồi.
Tiêu Phong cười nói: “Ha ha, xem ra linh cảm của lão phu không sai! Một chuyến này thật sự đã đạt được lợi ích không nhỏ!”
Tuy rằng Tiêu Phong trả lời không mang tính xác định, nhưng cũng đủ làm cho Hàn Thiên chấn kinh rồi.
“Cái tên tiểu tử gọi là Diệp Viễn kia thật sự thần kỳ như vậy sao?” Hàn Thiên giật mình nói.
Tiêu Phong gật gật đầu, nói: "Còn thần kỳ hơn so với sự tưởng tượng của ngươi! Người này, quả thực chính là vì đan đạo mà sinh ra! Luận về độ sâu dày, hắn không bì kịp ta; nhưng mà luận về cơ sở, ta theo không kịp!”
Ánh mắt Hàn Thiên ngưng lại, trong lòng như có sóng biển lật lên ngập trời.
Lời này được thốt ra từ miệng của Tiêu Phong, phân lượng quá nặng rồi!
Tiêu Phong làm người tuy rằng ôn hòa, nhưng ngạo khí đã khắc sâu ở trong xương, về điểm này Hàn Thiên hiểu rất rõ.
Là cộng sự nhiều năm như vậy, Hàn Thiên chưa từng nghe đối phương tán dương qua một ai như vậy.
Huống hồ, còn là một tên vãn sinh hậu bối mới có cảnh giới Động Huyền!
Nhưng mà có thể làm cho Tiêu Phong có cảm giác ngộ đạo, đủ để chứng minh Diệp Viễn này không tầm thường.
Hàn Thiên biết, Tiêu Phong dừng ở cảnh giới này đã hơn một vạn năm rồi!
“Nghe ngươi nói như thế, ta thực sự đã nổi lên hứng thú đối với tiểu tử này! Đúng rồi, nhân tài như vậy tuyệt đối không nên buông tha!” Hàn Thiên nói.
Tiêu Phong cười khổ nói: “Chỉ sợ phải làm Lâu chủ thất vọng rồi, tiểu tử kia... đã quyết định gia nhập học phủ Võ Mông!”
Hàn Thiên nghe vậy không khỏi cứng lại, nói: “Tiêu trưởng lão, nhân tài như vậy vì sao ngươi lại để cho hắn chạy thoát?”
Tiêu Phong bất đắc dĩ nói: “Lão phu đã tận lực, dọc theo con đường này, miệng lưỡi của lão phu đều bị mài hỏng. Nhưng mà tiểu tử kia là một con lừa bướng bỉnh, một khi đã quyết định việc gì thì không một ai có thể kéo trở lại.”
Hàn Thiên thất vọng nói: "Haiz, thực sự quá đáng tiếc rồi!”
Tiêu Phong nói: “Lâu chủ cũng không cần phải quá thất vọng đến vậy, lão phu bây giờ cũng coi như là bạn vong niên với hắn. Vì nể mặt mũi của lão phu, cho nên hắn đã đáp ứng tiếp tục làm khách khanh luyện dược sư cho Vạn Bảo Lâu chúng ta. Có mối liên hệ này thì hắn không thể cắt đứt với Vạn Bảo Lâu. Hơn nữa, những năm này Dương Duệ cũng đã làm rất tốt, giao tình với Diệp Viễn cũng gắn bó vững vàng. Tiểu tử Diệp Viễn kia trọng tình trọng nghĩa, sẽ không làm những chuyện như qua cầu rút ván.”
Nghe Tiêu Phong nói như vậy, Hàn Thiên mới cảm thấy dễ chịu một chút, nhưng mà trong ánh mắt vẫn không che giấu nổi vẻ thất vọng.
"Tiểu tử Dương Duệ này không tồi, thăng chức cho hắn làm một chấp sự đi, việc liên hệ với Diệp Viễn sau này cứ giao cho hắn làm.” Hàn Thiên nói.
Tiêu Phong cười nói: “Ha ha, ngươi như vậy là đặc cách đề bạt đấy! Bất luận là thực lực hay là lai lịch, hắn cũng đều không đủ tư cách để làm cái chấp sự này. Nhưng mà... có thể dựa vào tầng quan hệ này gắn bó tốt với Diệp Viễn, trong tương lai Vạn Bảo Lâu nhất định sẽ thu được lợi ích càng to lớn hơn! Đúng rồi, Dương Duệ cùng Diệp Viễn đã có ước định, nếu như Diệp Viễn thất bại trong khảo hạch nhập môn của học phủ Võ Mông thì sẽ gia nhập Vạn Bảo Lâu!”
Mắt Hàn Thiên sáng lên, nói: “Đã như vậy, chi bằng... chúng ta đụng một chút tay chân trong kỳ khảo hạch, thế nào?”
Tiêu Phong vội vàng nói: “Tuyệt đối không nên! Tiểu tử kia rất khôn khéo, ngay cả việc ta đi Côi Sơn Thành cũng đều có thể đoán được! Ngươi làm như thế, nếu như bị hắn phát hiện thì sẽ hoàn toàn phản tác dụng! Được rồi, lão phu không thể chờ đợi được nữa, phải đi bế quan thôi, tiểu tử kia đã đắc tội Vương gia của Minh Dương Thành, ta lo lắng bọn họ sẽ làm ra những chuyện hồ đồ đối với tiểu tử kia, ngươi phải chú ý một chút.”
Hàn Thiên cười mắng: “Ta biết rồi! Ngươi cái lão già này, sợ là một khắc cũng đợi không nổi rồi phải không? Thực sự ngưỡng mộ ngươi, Hàn Thiên ta còn không biết lúc nào mới có thể bước ra một bước này đây!”
...
Kỳ khảo hạch của học phủ Võ Mông sắp tới, càng ngày càng xuất hiện thêm nhiều những gương mặt trẻ tuổi trong thành.
Người ở bên trong Thanh Phong Lâu đã sớm đông như mắc cửi, đại đa số đều là gương mặt trẻ.
Đa số những võ giá trẻ tuổi đều có mang theo tùy tùng bên người, vừa nhìn là biết đó chính là đệ tử của gia đình giàu có.
Võ giả thảo dân thiếu thốn tài nguyên, tu luyện gian nan, muốn có được thành tựu trước hai trăm tuổi là một điều vô cùng vô cùng khó khăn.
Cho nên người tới tham gia khảo hạch, đại đa số đều là con cháu thế gia của các Quận Thành lớn.
Võ giả thảo dân chân chính có số lượng rất ít. Có thể trả nổi phí ở những nơi tửu lâu lớn như Thanh Phong Lâu này thì hầu như không có một ai.
“Nghe nói khảo hạch của học phủ Võ Mông lần này như được mùa, võ giả trẻ tuổi tới tham gia khảo hạch có đến một triệu người!”
“Nhiều người hơn nữa cũng vô ích! Khảo hạch của Học phủ Võ Mông cũng không quy định nhân số, chỉ cần có thể thông qua ba vòng khảo hạch thì đều được trúng tuyển. Có thể vượt qua được khảo hạch đều phải dựa vào thực lực của chính mình.”
“Nói thì nói như thế, nhưng mà với con số lớn như vậy thì số lượng thiên tài cũng sẽ nhiều hơn. E rằng lần này sẽ xuất hiện không ít nhân vật lợi hại! Không biết lần này... ai có thể đoạt được danh hiệu người đứng đầu đây.”
“Ngược lại, lời này cũng đúng! Muốn nói tới người đứng đầu thì e rằng cũng là nằm trên thân bốn thiếu gia của Võ Mông, hoặc là mấy tòa thành Hoàng Ninh Thành, Đông Ô Thành mới phải?”
“Tám chín phần là như vậy rồi! Mấy tên này quá cường đại, có thể làm đối thủ với bọn họ thì cũng chỉ có mấy người bọn hắn với nhau.”
...
Trong góc cạnh cửa sổ có bốn người đang ngồi quanh một cái bàn, lắng nghe tiếng bàn luận của những người khác.
Bốn người này chính là Diệp Viễn, Dương Duệ, Lương Uyển Như và La Kiếm.
Lần đầu tiên đến đây, đương nhiên Diệp Viễn phải tìm hiểu một chút về phong tục tập quán.
Nghe thấy mấy chữ “người đứng đầu” này, Diệp Viễn đã nổi lên hứng thú.
“Dương huynh, người đứng đầu này là cái gì?” Diệp Viễn hỏi.
Dương Duệ nói: “Xông qua được ba ải, ghi danh người đứng đầu!”
Diệp Viễn hiếu kỳ nói: "Điều này không khó hiểu, chỉ là chiến thắng được danh hiệu người đứng đầu có ích lợi gì sao?”
Dương Duệ nói: “Đó là tất nhiên! Đạt được danh hiệu người đứng đầu thì có thể nhận được phần thưởng phong phú. Quan trọng hơn chính là hắn có thể trở thành đệ tử ký danh của thành chủ đại nhân! Đợi đến khi lên cấp nội viện thì hắn sẽ trở thành đệ tử thân truyền của thành chủ đại nhân, địa vị cực kỳ cao, được hưởng thụ tài nguyên mà không phải những người khác đều có thể so sánh được! Vì lẽ đó, khảo hạch nhập môn mỗi trăm năm một lần, danh hiệu người đứng đầu này là được tranh giành kịch liệt nhất.”
Diệp Viễn có chút kinh ngạc nói: “Thì ra là như vậy! Nhưng mà... mặc dù đạt được danh hiệu người đứng đầu này thì tương lai cũng chưa chắc sẽ giữ vững vị trí đệ nhất phải không?”
Con đường võ đạo tràn ngập biến số, ngày hôm nay số một, không có nghĩa là sau đó luôn là đệ nhất.
Có vài người tích lũy sâu dày, sau này mới từ từ bạo phát, người đến sau vươn lên miểu sát người đứng đầu cũng không phải là chuyện không thể.
Dương Duệ gật đầu nói: “Vì lẽ đó, người đứng đầu chỉ là đệ tử ký danh mà không phải đệ tử thân truyền. Nếu như tương lai hắn bị mọi người làm cho phai mờ, vậy thì vĩnh viễn là đệ tử ký danh. Nhưng mà dù vậy, danh hiệu người đứng đầu cũng đại diện cho con đường tu luyện nhanh chóng, thành tựu trong tương lai không thể đoán trước được! Dù sao, tài nguyên mà hắn được hưởng thụ, những người khác không cách nào so sánh nổi.”