Cảm nhận được ánh mắt soi mói đến từ hàng ngàn người, Diệp Viễn vẫn thản nhiên không để ý.
Điểm mạnh của hắn là so đấu ý chí võ đạo vậy nên thu được thành tích này cũng không có gì ngoài ý muốn.
Trên thực tế, nếu như hắn muốn thì hắn có thể ngồi ở trên tòa sen bao lâu cũng được.
Đương nhiên, mặc dù hắn không sử dụng đến sức mạnh của Tiểu Thông Thiên Sơn thì cũng đã đủ khiến mọi người cảm thấy kinh thế hãi tục.
Thành tích của hắn vậy mà vượt qua tám ngày so với kỉ lục cao nhất của người có tu vi Động Huyền trung kỳ.
Phải biết rằng dù chỉ là tám ngày ngắn ngủi, thế nhưng cường độ của ý chí lực lại là tăng gấp tám lần.
Hơn nữa đó là tăng gấp tám lần so với ngày thứ ba mươi.
Hai lão nhân ở trên đài cao có kinh ngạc nhưng cũng không biểu hiện quá nhiều.
Dù sao thì chỉ khi qua được ba cửa thì mới chính thức là đệ tử của học phủ Võ Mông.
Cho dù thành tích của cửa thứ nhất có tốt nhưng phía sau mà không thông qua được thì cũng uổng công.
"Không ngờ tên Cổ Trùng này lại lợi hại như vậy, cũng không thua kém gì hai vị còn lại." Tạ Tĩnh Nghi nhìn lên quảng trường, sắc mặt có vẻ không thích.
Diệp Viễn có chút kinh ngạc nói: "Hắn là vị mặc trường bào màu xanh kia sao?"
Tạ Tĩnh Nghi gật đầu nói: "Hắn là đệ nhất thiên tài ở Hoàng Ninh Thành chúng ta, cũng là tình địch của ta. Ta biết rõ hắn rất lợi hại, nhưng là không nghĩ tới hắn lại lợi hại đến trình độ như thế này."
Nói đến đây, Tạ Tĩnh Nghi không khỏi có chút buồn bã, mọi vui sướng khi qua cửa khảo hạch thành công đã bị những cảm xúc chán chường suy sụp này thay thế.
Nhìn thấy Tạ Tĩnh Nghi như vậy, Diệp Viễn cũng không khỏi tò mò, đến cùng Tú Nhi trong miệng hắn là người như thế nào, vậy mà có thể làm cho đệ nhất thiên tài của Hoàng Ninh Thành động tâm.
Tuy nhiên nếu so sánh Tạ Tĩnh Nghi cùng với Cổ Trùng thì chênh lệch giữa hai người thật sự không hề không nhỏ.
Ải thứ nhất này, Diệp Viễn là một trường hợp đặc biệt.
Dưới tình huống bình thường thì người kiên trì càng lâu chứng tỏ có tiềm lực càng lớn, thực lực cũng theo đó càng mạnh.
Diệp Viễn vỗ vỗ bả vai của Tạ Tĩnh Nghi, cười nói: "Cố lên, tiềm lực của ngươi chưa chắc yếu hơn so với hắn. Từ dự tính chỉ chống cự được sáu ngày vậy mà ngươi đã kiên trì đến tận ba mươi ngày, trước đó ngươi có tưởng tượng nổi không? Cho nên, không chuyện gì có gì là không thể, chỉ là ngươi dám hay không dám làm. Nếu như ngươi bị đào thải từ sớm, vậy thì chẳng khác gì người thường, chênh lệch cùng với Cổ Trùng càng ngày càng lớn. Nói như vậy, chỉ sợ Tú Nhi của ngươi cũng sẽ càng ngày càng xa cách ngươi."
Tạ Tĩnh Nghi chấn động tòan thân, giống như đang chịu cái gì đó cực kỳ kích thích, cười toe toét nói: "Huynh đệ tốt, chúng ta cùng nỗ lực tiến lên hai ải phía sau, cố gắng để cả hai cùng có thể tiến nhập học phủ Võ Mông. Chúng ta phải để những tên đã từng khinh thường chúng ta như đống cặn bã giương mắt lên nhìn, cá chép cũng có thể hóa rồng."
Diệp Viễn nghe vậy thì cười ha ha một tiếng, khuyết điểm chuyên đi chọc người của tên này, quả nhiên vẫn không sửa được.
Cuối cùng, Tần Thiệu là người đứng đầu tại cửa khảo hạch thứ nhất với năm mươi ba ngày, thu được một trăm mười lăm điểm tích lũy; Tô Nguyệt Thương đứng thứ hai với năm mươi mốt ngày, thu được một trăm linh năm điểm tích lũy; Cổ Trùng xếp hàng thứ ba, dùng thành tích năm mươi ngày thu được một trăm điểm tích lũy.
...
Trên đài cao, một lão nhân mở miệng nói nhàn nhạt: "Các ngươi có thể qua được cửa khảo hạch thứ nhất, đủ để chứng minh rằng các ngươi rất ưu tú, cũng đủ để chứng minh độ kiên định của Võ Đạo Chi Tâm. Tuy nhiên, học phủ Võ Mông chỉ tuyển nhận những học viên ưu tú nhất. Cửa thứ nhất chẳng qua chỉ là làm nóng người, cửa thứ hai và cửa thứ ba mới thực sự là thử thách."
Lão nhân liếc mắt nhìn quét qua mọi người, chậm rãi nói: "Ngay bây giờ, bắt đầu cửa thứ hai - Địa Sát."
Tiếng nói của lão nhân vừa dứt, quang cảnh của quảng trường khổng lồ này đột nhiên biến đổi.
Một triệu tòa sen biến mất không thấy gì nữa trong nháy mắt, chỉ còn lại mấy ngàn tòa sen.
Một màn này khiến mọi người không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
"Hiện tại, các ngươi có thể tùy ý ngồi lên một cái tòa sen. Cửa thứ hai Địa Sát, đối mỗi người các ngươi đều giống nhau. Khi trận pháp khởi động, các ngươi sẽ tiến nhập vào một mảnh không gian ý thức. Đến lúc đó, thực lực tất cả các ngươi đều sẽ tự động trở thành Động Huyền đại viên mãn, đồng thời sẽ phải đối mặt với năm mươi đợt thần thú tấn công. Những đợt thần thú này đợt sau lại mạnh hơn đợt trước, nếu có thể gắng gượng qua được hai mươi đợt thì coi như là các ngươi đã qua được khảo hạch của cửa thứ hai. Trước hai mươi đợt này nếu như chết bên trong không gian ý thức, các ngươi sẽ trực tiếp bị truyền tống ra ngoài, khảo hạch được tính là thất bại. Nếu vượt qua sau đợt thứ hai mươi thì các ngươi sẽ thu được mười điểm tích lũy một đợt." Lão giả cất cao giọng nói.
Nghe xong những lời này, mọi người cũng không cảm thấy quá bất ngờ.
Hiển nhiên, mọi người ở đây đều đã nắm rõ nội dung của khảo hạch từ trước rồi.
Diệp Viễn thì ngược lại, đây là lần đầu hắn biết đến nội dung khảo hạch của cửa thứ hai, trong chốc lát cảm thấy khá mới lạ.
Cảnh giới của tất cả ứng viên đều ngang nhau, như vậy thì có vẻ rất công bằng.
Nhưng rõ ràng, cửa ải này cũng không dễ dàng vượt qua.
Cửa ải này khảo nghiệm chiến lực thực tế của võ giả, không ai có thể gian lận mà qua được cửa.
"Nỗ lực lên, ta cũng không muốn lúc ta hoàn thành cửa thứ hai của khảo hạch lại thấy ngươi bị truyền tống ra ngoài." Diệp Viễn cười nói với Tạ Tĩnh Nghi.
"Ta nhổ vào. Ngươi mới là người có thể bị truyền tống ra ngoài đấy. Ta là nam nhân của A Tú, làm sao có thể thất bại?" Tạ Tĩnh Nghi mắng.
Vừa mới ngồi xuống, Diệp Viễn lập tức cảm giác được dường như ý thức của mình bị cái gì đó rút đi.
Lúc hắn mở mắt thì trước mặt đã xuất hiện một mảnh không gian hoàn tòan trống trải.
Đây là một mảnh không gian ý thức, hoàn tòan không có cái gì.
Diệp Viễn phát hiện cảnh giới của chính mình thật sự đã biến thành Động Huyền đại viên mãn.
"Ừm? Cái này…"
Diệp Viễn vận chuyển một chút thần nguyên thì đau khổ phát hiện tốc độ tiêu hao thần nguyên của hắn so với lúc ở bên ngoài không giống nhau.
"Xem ra không có cách nào gian lận được." Diệp Viễn cười khổ nói.
Cảnh giới chân thực của Diệp Viễn, thần nguyên ngưng thực đến mức không gì sánh được.
Khi phát động nhiều võ kỹ cùng một lúc, tốc độ tiêu hao thần nguyên cũng không lớn.
Đối đầu với kiểu công kích từng đợt liên tục như thế này thì việc có thần nguyên đậm đặc là cực kỳ hữu dụng.
Đáng tiếc, hiện tại hắn chỉ là một luồng ý thức, cỗ thân thể này là do đại trận thiết kế ra chứ không thật sự là bản thân hắn, vậy nên hắn cũng có cách nào thay đổi.
"Cũng may Long Thần Chi Âm vẫn có thể dùng, tuy nhiên cũng chỉ có thể dùng ở thời điểm mấu chốt."
Long Thần Chi Âm là lấy sức mạnh nhục thân bạo phát ra, mặc dù cỗ thân thể này không thể sánh bằng thân thể của Diệp Viễn, nhưng vẫn có thể phát động Long Thần Chi Âm.
Chỉ là hắn cảm thụ một chút thì thấy Long Thần Chi Âm cũng chỉ có thể phát động trong khoảng thời gian mười hơi thở.
Đây là con bài tẩy cuối cùng của hắn, không thể vận dụng tùy tiện được.
"Bây giờ xin mời ngươi lựa chọn vũ khí." Lúc này, một giọng nói thanh tao vang lên.
Diệp Viễn nói: "Ta lựa chọn kiếm."
Ánh sáng lóe lên, Diệp Viễn trên tay tự nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm, vậy mà là Linh Thần Khí.
"Xem ra khảo hạch này cực kỳ công bằng. Khởi điểm của mọi người đều giống nhau y như đúc, vậy thì thắng thua phụ thuộc vào cảm ngộ võ đạo cùng lực ý chí của mỗi người rồi." Diệp Viễn lẩm bẩm.
Lúc này, thanh âÂm thanh tao kia vang lên lần nữa, nói: "Đã đến thời gian khảo hạch Địa Sát bắt đầu."
Theo âÂm thanh này rơi xuống, Diệp Viễn hoảng sợ phát hiện, phía trước có vô số dã thú lao thẳng về phía mình.
Những dã thú này hầu như tràn ngập toàn bộ không gian, căn bản ngay cả nơi để chạy trốn cũng không có.
Những dã thú này chỉ là thần thú nhất giai sơ kỳ, nhưng mà số lượng nhiều đến đáng sợ.
"Ha ha, cửa thứ nhất là ý chí trùng kích, cửa thứ hai lại là dã thú trùng kích, thú vị."
Vẻ mặt Diệp Viễn biến sắc, tay cầm trường kiếm lấn người mà lên, lao thẳng vào trong bầy thú.
Bầy thú cuồng bạo ngay lập tức nuốt chửng lấy thân thể Diệp Viễn.
Diệp Viễn múa thanh kiếm không một khe hở, xuyên tới xuyên lui không ngừng chém giết ở trong bầy thú.
Cảm nhận được ánh mắt soi mói đến từ hàng ngàn người, Diệp Viễn vẫn thản nhiên không để ý.
Điểm mạnh của hắn là so đấu ý chí võ đạo vậy nên thu được thành tích này cũng không có gì ngoài ý muốn.
Trên thực tế, nếu như hắn muốn thì hắn có thể ngồi ở trên tòa sen bao lâu cũng được.
Đương nhiên, mặc dù hắn không sử dụng đến sức mạnh của Tiểu Thông Thiên Sơn thì cũng đã đủ khiến mọi người cảm thấy kinh thế hãi tục.
Thành tích của hắn vậy mà vượt qua tám ngày so với kỉ lục cao nhất của người có tu vi Động Huyền trung kỳ.
Phải biết rằng dù chỉ là tám ngày ngắn ngủi, thế nhưng cường độ của ý chí lực lại là tăng gấp tám lần.
Hơn nữa đó là tăng gấp tám lần so với ngày thứ ba mươi.
Hai lão nhân ở trên đài cao có kinh ngạc nhưng cũng không biểu hiện quá nhiều.
Dù sao thì chỉ khi qua được ba cửa thì mới chính thức là đệ tử của học phủ Võ Mông.
Cho dù thành tích của cửa thứ nhất có tốt nhưng phía sau mà không thông qua được thì cũng uổng công.
"Không ngờ tên Cổ Trùng này lại lợi hại như vậy, cũng không thua kém gì hai vị còn lại." Tạ Tĩnh Nghi nhìn lên quảng trường, sắc mặt có vẻ không thích.
Diệp Viễn có chút kinh ngạc nói: "Hắn là vị mặc trường bào màu xanh kia sao?"
Tạ Tĩnh Nghi gật đầu nói: "Hắn là đệ nhất thiên tài ở Hoàng Ninh Thành chúng ta, cũng là tình địch của ta. Ta biết rõ hắn rất lợi hại, nhưng là không nghĩ tới hắn lại lợi hại đến trình độ như thế này."
Nói đến đây, Tạ Tĩnh Nghi không khỏi có chút buồn bã, mọi vui sướng khi qua cửa khảo hạch thành công đã bị những cảm xúc chán chường suy sụp này thay thế.
Nhìn thấy Tạ Tĩnh Nghi như vậy, Diệp Viễn cũng không khỏi tò mò, đến cùng Tú Nhi trong miệng hắn là người như thế nào, vậy mà có thể làm cho đệ nhất thiên tài của Hoàng Ninh Thành động tâm.
Tuy nhiên nếu so sánh Tạ Tĩnh Nghi cùng với Cổ Trùng thì chênh lệch giữa hai người thật sự không hề không nhỏ.
Ải thứ nhất này, Diệp Viễn là một trường hợp đặc biệt.
Dưới tình huống bình thường thì người kiên trì càng lâu chứng tỏ có tiềm lực càng lớn, thực lực cũng theo đó càng mạnh.
Diệp Viễn vỗ vỗ bả vai của Tạ Tĩnh Nghi, cười nói: "Cố lên, tiềm lực của ngươi chưa chắc yếu hơn so với hắn. Từ dự tính chỉ chống cự được sáu ngày vậy mà ngươi đã kiên trì đến tận ba mươi ngày, trước đó ngươi có tưởng tượng nổi không? Cho nên, không chuyện gì có gì là không thể, chỉ là ngươi dám hay không dám làm. Nếu như ngươi bị đào thải từ sớm, vậy thì chẳng khác gì người thường, chênh lệch cùng với Cổ Trùng càng ngày càng lớn. Nói như vậy, chỉ sợ Tú Nhi của ngươi cũng sẽ càng ngày càng xa cách ngươi."
Tạ Tĩnh Nghi chấn động tòan thân, giống như đang chịu cái gì đó cực kỳ kích thích, cười toe toét nói: "Huynh đệ tốt, chúng ta cùng nỗ lực tiến lên hai ải phía sau, cố gắng để cả hai cùng có thể tiến nhập học phủ Võ Mông. Chúng ta phải để những tên đã từng khinh thường chúng ta như đống cặn bã giương mắt lên nhìn, cá chép cũng có thể hóa rồng."
Diệp Viễn nghe vậy thì cười ha ha một tiếng, khuyết điểm chuyên đi chọc người của tên này, quả nhiên vẫn không sửa được.
Cuối cùng, Tần Thiệu là người đứng đầu tại cửa khảo hạch thứ nhất với năm mươi ba ngày, thu được một trăm mười lăm điểm tích lũy; Tô Nguyệt Thương đứng thứ hai với năm mươi mốt ngày, thu được một trăm linh năm điểm tích lũy; Cổ Trùng xếp hàng thứ ba, dùng thành tích năm mươi ngày thu được một trăm điểm tích lũy.
...
Trên đài cao, một lão nhân mở miệng nói nhàn nhạt: "Các ngươi có thể qua được cửa khảo hạch thứ nhất, đủ để chứng minh rằng các ngươi rất ưu tú, cũng đủ để chứng minh độ kiên định của Võ Đạo Chi Tâm. Tuy nhiên, học phủ Võ Mông chỉ tuyển nhận những học viên ưu tú nhất. Cửa thứ nhất chẳng qua chỉ là làm nóng người, cửa thứ hai và cửa thứ ba mới thực sự là thử thách."
Lão nhân liếc mắt nhìn quét qua mọi người, chậm rãi nói: "Ngay bây giờ, bắt đầu cửa thứ hai - Địa Sát."
Tiếng nói của lão nhân vừa dứt, quang cảnh của quảng trường khổng lồ này đột nhiên biến đổi.
Một triệu tòa sen biến mất không thấy gì nữa trong nháy mắt, chỉ còn lại mấy ngàn tòa sen.
Một màn này khiến mọi người không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
"Hiện tại, các ngươi có thể tùy ý ngồi lên một cái tòa sen. Cửa thứ hai Địa Sát, đối mỗi người các ngươi đều giống nhau. Khi trận pháp khởi động, các ngươi sẽ tiến nhập vào một mảnh không gian ý thức. Đến lúc đó, thực lực tất cả các ngươi đều sẽ tự động trở thành Động Huyền đại viên mãn, đồng thời sẽ phải đối mặt với năm mươi đợt thần thú tấn công. Những đợt thần thú này đợt sau lại mạnh hơn đợt trước, nếu có thể gắng gượng qua được hai mươi đợt thì coi như là các ngươi đã qua được khảo hạch của cửa thứ hai. Trước hai mươi đợt này nếu như chết bên trong không gian ý thức, các ngươi sẽ trực tiếp bị truyền tống ra ngoài, khảo hạch được tính là thất bại. Nếu vượt qua sau đợt thứ hai mươi thì các ngươi sẽ thu được mười điểm tích lũy một đợt." Lão giả cất cao giọng nói.
Nghe xong những lời này, mọi người cũng không cảm thấy quá bất ngờ.
Hiển nhiên, mọi người ở đây đều đã nắm rõ nội dung của khảo hạch từ trước rồi.
Diệp Viễn thì ngược lại, đây là lần đầu hắn biết đến nội dung khảo hạch của cửa thứ hai, trong chốc lát cảm thấy khá mới lạ.
Cảnh giới của tất cả ứng viên đều ngang nhau, như vậy thì có vẻ rất công bằng.
Nhưng rõ ràng, cửa ải này cũng không dễ dàng vượt qua.
Cửa ải này khảo nghiệm chiến lực thực tế của võ giả, không ai có thể gian lận mà qua được cửa.
"Nỗ lực lên, ta cũng không muốn lúc ta hoàn thành cửa thứ hai của khảo hạch lại thấy ngươi bị truyền tống ra ngoài." Diệp Viễn cười nói với Tạ Tĩnh Nghi.
"Ta nhổ vào. Ngươi mới là người có thể bị truyền tống ra ngoài đấy. Ta là nam nhân của A Tú, làm sao có thể thất bại?" Tạ Tĩnh Nghi mắng.
Vừa mới ngồi xuống, Diệp Viễn lập tức cảm giác được dường như ý thức của mình bị cái gì đó rút đi.
Lúc hắn mở mắt thì trước mặt đã xuất hiện một mảnh không gian hoàn tòan trống trải.
Đây là một mảnh không gian ý thức, hoàn tòan không có cái gì.
Diệp Viễn phát hiện cảnh giới của chính mình thật sự đã biến thành Động Huyền đại viên mãn.
"Ừm? Cái này…"
Diệp Viễn vận chuyển một chút thần nguyên thì đau khổ phát hiện tốc độ tiêu hao thần nguyên của hắn so với lúc ở bên ngoài không giống nhau.
"Xem ra không có cách nào gian lận được." Diệp Viễn cười khổ nói.
Cảnh giới chân thực của Diệp Viễn, thần nguyên ngưng thực đến mức không gì sánh được.
Khi phát động nhiều võ kỹ cùng một lúc, tốc độ tiêu hao thần nguyên cũng không lớn.
Đối đầu với kiểu công kích từng đợt liên tục như thế này thì việc có thần nguyên đậm đặc là cực kỳ hữu dụng.
Đáng tiếc, hiện tại hắn chỉ là một luồng ý thức, cỗ thân thể này là do đại trận thiết kế ra chứ không thật sự là bản thân hắn, vậy nên hắn cũng có cách nào thay đổi.
"Cũng may Long Thần Chi Âm vẫn có thể dùng, tuy nhiên cũng chỉ có thể dùng ở thời điểm mấu chốt."
Long Thần Chi Âm là lấy sức mạnh nhục thân bạo phát ra, mặc dù cỗ thân thể này không thể sánh bằng thân thể của Diệp Viễn, nhưng vẫn có thể phát động Long Thần Chi Âm.
Chỉ là hắn cảm thụ một chút thì thấy Long Thần Chi Âm cũng chỉ có thể phát động trong khoảng thời gian mười hơi thở.
Đây là con bài tẩy cuối cùng của hắn, không thể vận dụng tùy tiện được.
"Bây giờ xin mời ngươi lựa chọn vũ khí." Lúc này, một giọng nói thanh tao vang lên.
Diệp Viễn nói: "Ta lựa chọn kiếm."
Ánh sáng lóe lên, Diệp Viễn trên tay tự nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm, vậy mà là Linh Thần Khí.
"Xem ra khảo hạch này cực kỳ công bằng. Khởi điểm của mọi người đều giống nhau y như đúc, vậy thì thắng thua phụ thuộc vào cảm ngộ võ đạo cùng lực ý chí của mỗi người rồi." Diệp Viễn lẩm bẩm.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!