"Thật ngông cuồng. Mặc dù tên này có chút tiềm lực, thế nhưng để vượt qua được Cổ Trùng thì sợ rằng còn thiếu một chút."
"Nhìn thực lực Cổ Trùng thì chắc cửa thứ ba hắn cũng sẽ lọt vào ba vị trí đầu. Thực lực tổng hợp của hắn cường đại như vậy, Diệp Viễn cũng có can đảm nói điều này?"
"Ha ha, chắc là tiểu tử này đang ảo tưởng. Hắn cho rằng thành tích cửa thứ nhất của hắn quá tốt thì không cần để người khác vào trong mắt. Nhưng mà ở cửa thứ nhất, Cổ Trùng cũng kém hắn không nhiều lắm."
...
Lời nói của Diệp Viễn lập tức gây ra một đợt sóng bàn luận.
Lời này của hắn có chút ngông cuồng.
Biểu hiện của Diệp Viễn tại cửa thứ nhất xác thực rất bá đạo, thế nhưng tại cửa thứ hai lập tức liền hiện nguyên hình.
Thực lực tổng hợp của hắn vốn không cùng đẳng cấp với Cổ Trùng.
Qua hai cửa khảo hạch, thành tích của Diệp Viễn đã chẳng khác gì người thường.
Đừng nói là Cổ Trùng, một số người xếp sau hắn cũng đã có điểm tích lũy vượt qua Diệp Viễn.
"Ha ha ha... Ngươi thật đúng là cái gì cũng dám nói. Ta ngược lại muốn nhìn một chút ngươi sẽ dùng cách gì để vượt qua ta. Không bằng... vòng thứ ba chúng ta đặt cược một chút, thế nào?" Cổ Trùng khí thế bức người nói.
Cửa thứ ba tên là Độ Sáng, chính là so ngộ tính.
Ý chí, thực lực, ngộ tính, đây chính là ba cửa khảo hạch chân chính của học phủ Võ Mông.
Chỉ khi hoàn toàn vượt qua ba cửa thì mới đáng giá để học phủ Võ Mông bồi dưỡng, trở thành học viên chính thức.
Cổ Trùng chắc chắn Diệp Viễn chỉ là kẻ ngoài mạnh trong yếu, sẽ không dám đặt cược với hắn.
Xét về cốt linh thì hắn và Diệp Viễn ngang ngửa nhau.
Nhưng hiện tại hắn là Động Huyền đại viên mãn, mà Diệp Viễn chỉ là Động Huyền trung kỳ.
Chỉ nhìn vào cảnh giới thì đã đủ để chứng minh rất nhiều vấn đề.
Ý chí võ đạo cùng cảnh giới không có quan hệ, thế nhưng cảnh giới thì lại có liên quan không nhỏ với ngộ tính.
Diệp Viễn giống như cười mà không phải cười nhìn Cổ Trùng, nói: "Được, đặt cược như thế nào?"
Cổ Trùng cười nhạt, xem ra tên này định giả mạo nam tử hán, liều đến chết.
"Đã như vậy thì ta sẽ để ngươi thua không còn mảnh giáp. Để ngươi biết hậu quả của việc ra mặt nói giúp tên mập này ra sao." Cổ Trùng cười lạnh trong lòng.
"So điểm tích lũy. Người thắng sẽ đạt được tất cả điểm tích lũy của người thua. Ngươi có dám không?" Cổ Trùng đắc ý nói.
Diệp Viễn vui vẻ cười nói: "Ngươi đã hào phóng như vậy thì điểm tích lũy của ngươi ta đành miễn cưỡng nhận vậy."
Mọi người nhìn Diệp Viễn, cảm thấy tên này đúng là bị điên.
Tạ Tĩnh Nghi kéo kéo y phục của Diệp Viễn, nhỏ giọng nói: "Huynh đệ, phần thành ý này của ngươi ta xin nhận, thế nhưng ngươi không được đặt cược, ngươi không phải đối thủ của hắn. Tên này được xưng đệ nhất thiên tài của Hoàng Ninh Thành, ngộ tính cực kỳ cao. Bất cứ công pháp cùng võ kỹ gì vào trong tay hắn đều sẽ được hắn lĩnh ngộ triệt để."
Cổ Trùng cười to nói: "Nghe được chưa? Diệp Viễn, ngươi khoác lác cũng phải nhìn đối tượng. Không phải ai cũng có thể được xưng là thiên tài."
Diệp Viễn không thèm đếm xỉa tới hắn, quay mặt nhìn lão giả trên đài cao, ôm quyền nói: "Học tử Diệp Viễn mời lão sư làm chứng cho trận đặt cược này."
Lão giả kia cũng đã sớm chú ý tới tình huống bên này, nhưng hắn cũng không nói gì nhiều.
Nếu trận đặt cược này không ảnh hưởng đến khảo hạch, thì học phủ Võ Mông bọn họ cũng không cấm.
Chỉ là lần này, còn chưa có nhập môn đã lập ra một trận đặt cược, thật đúng là không phổ biến.
Lão giả gật đầu nói: "Có thể."
Hành động của Diệp Viễn làm cho tất cả mọi người trở nên sửng sốt.
Cứ như vậy mà quyết định?
Tên Diệp Viễn này bỏ não ra ngoài rồi à?
"Diệp Viễn, cái này..."
"Được rồi, đừng lề mề nữa. Nếu như ngươi là đàn ông, thế thì nhất định phải vượt qua cửa thứ ba, đừng để người ta khinh thường nữa." Diệp Viễn bình tĩnh nói.
Mặt Tạ Tĩnh Nghi đầy vẻ áy náy, lúc này nghe được lời nói của Diệp Viễn thì hắn cắn răng nói: "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không để cho ngươi thất vọng. Cổ Trùng, chớ có trách bọn ta bắt nạt ngươi. Lão sư, điểm tích lũy của Diệp Viễn không đủ so với Cổ Trùng, vậy nên ta cũng đánh cược tất cả điểm tích lũy. Thắng, toàn bộ điểm tích lũy thuộc về Diệp Viễn; thua, điểm tích lũy của chúng ta đều đưa cho hắn."
Cũng không biết Tạ Tĩnh Nghi lấy dũng khí ở đâu để làm ra quyết định như vậy.
Trước đó hắn đối mặt với Cổ Trùng, ngay cả một lời cũng không dám nói, không nghĩ tới bây giờ hắn lại nhiệt huyết như vậy.
Ánh mắt của Tạ Tĩnh Nghi khiến Cổ Trùng rất khó chịu.
Hắn chợt phát hiện, đối thủ mà hắn luôn chướng mắt này, dường như có vẻ trưởng thành hơn.
"Ha ha, ngu xuẩn. Nếu các ngươi đã muốn tặng không điểm tích lũy cho ta, vậy ta xin vui lòng nhận. Ta sẽ để cho các ngươi biết, cái gì gọi là chênh lệch." Cổ Trùng cười lạnh nói.
Diệp Viễn hơi kinh ngạc nhìn Tạ Tĩnh Nghi, vỗ vỗ bả vai hắn, cười nói: "Yên tâm đi, chắc chắn sẽ không thua, điểm tích lũy của hắn, hai ta mỗi người chia một nửa."
Tất cả mọi người nhất thời không nói lên lời, trước khi tỉ thí các ngươi đã bắt đầu chia của?
Ngươi quá tự tin rồi đấy.
Lão giả có chút ngạc nhiên đánh giá Diệp Viễn, hắn rất muốn nhìn thấy vẻ lo lắng từ trong ánh mắt Diệp Viễn.
Sau đó hắn thất vọng.
Diệp Viễn mang dáng vẻ đã an bài mọi thứ, căn bản không để Cổ Trùng vào mắt.
Hắn rất buồn bực, Diệp Viễn này đến tột cùng lấy lòng tin ở đâu?
Cửa thứ hai đã khiến Diệp Viễn bại lộ hoàn toàn tài nghệ thật sự.
Tuy hắn có tiềm lực, thế nhưng chắc chắn không giống biểu hiện cường đại của hắn ở cửa thứ nhất.
Tuổi tác xấp xỉ Cổ Trùng, thế nhưng lại thấp hơn hắn hai cảnh giới nhỏ, chênh lệch đã rất rõ ràng.
Đương nhiên, những nghi hoặc này hắn cũng chỉ để ở trong lòng, hắn thật tò mò, không biết tên Diệp Viễn này có thể làm được một bước kia hay không.
"Được, có thể đi đến một bước này, các ngươi cũng đã chứng minh được thực lực của chính mình. Tuy nói cửa thứ ba này là khảo nghiệm, nhưng đối với các ngươi thì cũng là một trận kỳ ngộ. Có thể đạt được kỳ ngộ nhiều hay ít thì phải xem tạo hóa của các ngươi." Lão giả thản nhiên nói.
Nghe xong lời nói của lão giả, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ chờ mong.
Trong ba cửa khảo hạch nhập môn, cửa thứ ba này là thần bí nhất.
Mặc dù biết cửa ải này là khảo nghiệm ngộ tính, thế nhưng bọn họ không biết nội dung khảo hạch cụ thể.
Bởi vì cửa ải khảo hạch thứ ba này được bảo mật rất nghiêm ngặt.
"Hiện tại, các ngươi đều phải thề với thiên đạo rằng sẽ không tiết lộ nửa điểm nội dung của cửa ải thứ ba. Người nào không nguyện ý phát thệ, vậy hiện tại có thể rời khỏi." Lão giả nhàn nhạt nói.
Diệp Viễn cũng hết sức tò mò, xem ra nội dung của cửa khảo hạch thứ ba này không hề tầm thường.
Dưới sự chỉ dẫn của lão giả, tất cả mọi người thực hiện lời thề thiên đạo.
"Hiện tại, các ngươi trở lại tòa sen của mỗi người. Nội dung của cửa ải khảo hạch thứ ba này là tìm hiểu một bộ công pháp. Bộ công pháp này tên là Võ Mông Chiến Thần Quyết." Lão giả chậm rãi nói.
Giống như một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, lão giả lập tức khiến những người còn lại sôi trào.
"Vậy mà lại là Võ Mông Chiến Thần Quyết. Không nghĩ tới, chúng ta lại có thể được lĩnh ngộ Võ Mông Chiến Thần Quyết."
"Võ Mông Chiến Thần Quyết là công pháp chủ tu của thành chủ đại nhân, có thể một đường tu luyện tới cảnh giới Thần Quân. Thảo nào, thảo nào nội dung của cửa khảo hạch thứ ba bảo mật nghiêm ngặt đến như vậy."
"Thực sự là phúc ba đời. Có thể được lĩnh ngộ Võ Mông Chiến Thần Quyết thì dù bị loại bỏ ở cửa ải này cũng đáng."
"Dù chỉ hiểu được chút da lông thì bộ công pháp này cũng đủ để cho chúng ta được lợi cả đời."
"Thật ngông cuồng. Mặc dù tên này có chút tiềm lực, thế nhưng để vượt qua được Cổ Trùng thì sợ rằng còn thiếu một chút."
"Nhìn thực lực Cổ Trùng thì chắc cửa thứ ba hắn cũng sẽ lọt vào ba vị trí đầu. Thực lực tổng hợp của hắn cường đại như vậy, Diệp Viễn cũng có can đảm nói điều này?"
"Ha ha, chắc là tiểu tử này đang ảo tưởng. Hắn cho rằng thành tích cửa thứ nhất của hắn quá tốt thì không cần để người khác vào trong mắt. Nhưng mà ở cửa thứ nhất, Cổ Trùng cũng kém hắn không nhiều lắm."
...
Lời nói của Diệp Viễn lập tức gây ra một đợt sóng bàn luận.
Lời này của hắn có chút ngông cuồng.
Biểu hiện của Diệp Viễn tại cửa thứ nhất xác thực rất bá đạo, thế nhưng tại cửa thứ hai lập tức liền hiện nguyên hình.
Thực lực tổng hợp của hắn vốn không cùng đẳng cấp với Cổ Trùng.
Qua hai cửa khảo hạch, thành tích của Diệp Viễn đã chẳng khác gì người thường.
Đừng nói là Cổ Trùng, một số người xếp sau hắn cũng đã có điểm tích lũy vượt qua Diệp Viễn.
"Ha ha ha... Ngươi thật đúng là cái gì cũng dám nói. Ta ngược lại muốn nhìn một chút ngươi sẽ dùng cách gì để vượt qua ta. Không bằng... vòng thứ ba chúng ta đặt cược một chút, thế nào?" Cổ Trùng khí thế bức người nói.
Cửa thứ ba tên là Độ Sáng, chính là so ngộ tính.
Ý chí, thực lực, ngộ tính, đây chính là ba cửa khảo hạch chân chính của học phủ Võ Mông.
Chỉ khi hoàn toàn vượt qua ba cửa thì mới đáng giá để học phủ Võ Mông bồi dưỡng, trở thành học viên chính thức.
Cổ Trùng chắc chắn Diệp Viễn chỉ là kẻ ngoài mạnh trong yếu, sẽ không dám đặt cược với hắn.
Xét về cốt linh thì hắn và Diệp Viễn ngang ngửa nhau.
Nhưng hiện tại hắn là Động Huyền đại viên mãn, mà Diệp Viễn chỉ là Động Huyền trung kỳ.
Chỉ nhìn vào cảnh giới thì đã đủ để chứng minh rất nhiều vấn đề.
Ý chí võ đạo cùng cảnh giới không có quan hệ, thế nhưng cảnh giới thì lại có liên quan không nhỏ với ngộ tính.
Diệp Viễn giống như cười mà không phải cười nhìn Cổ Trùng, nói: "Được, đặt cược như thế nào?"
Cổ Trùng cười nhạt, xem ra tên này định giả mạo nam tử hán, liều đến chết.
"Đã như vậy thì ta sẽ để ngươi thua không còn mảnh giáp. Để ngươi biết hậu quả của việc ra mặt nói giúp tên mập này ra sao." Cổ Trùng cười lạnh trong lòng.
"So điểm tích lũy. Người thắng sẽ đạt được tất cả điểm tích lũy của người thua. Ngươi có dám không?" Cổ Trùng đắc ý nói.
Diệp Viễn vui vẻ cười nói: "Ngươi đã hào phóng như vậy thì điểm tích lũy của ngươi ta đành miễn cưỡng nhận vậy."
Mọi người nhìn Diệp Viễn, cảm thấy tên này đúng là bị điên.
Tạ Tĩnh Nghi kéo kéo y phục của Diệp Viễn, nhỏ giọng nói: "Huynh đệ, phần thành ý này của ngươi ta xin nhận, thế nhưng ngươi không được đặt cược, ngươi không phải đối thủ của hắn. Tên này được xưng đệ nhất thiên tài của Hoàng Ninh Thành, ngộ tính cực kỳ cao. Bất cứ công pháp cùng võ kỹ gì vào trong tay hắn đều sẽ được hắn lĩnh ngộ triệt để."
Cổ Trùng cười to nói: "Nghe được chưa? Diệp Viễn, ngươi khoác lác cũng phải nhìn đối tượng. Không phải ai cũng có thể được xưng là thiên tài."
Diệp Viễn không thèm đếm xỉa tới hắn, quay mặt nhìn lão giả trên đài cao, ôm quyền nói: "Học tử Diệp Viễn mời lão sư làm chứng cho trận đặt cược này."
Lão giả kia cũng đã sớm chú ý tới tình huống bên này, nhưng hắn cũng không nói gì nhiều.
Nếu trận đặt cược này không ảnh hưởng đến khảo hạch, thì học phủ Võ Mông bọn họ cũng không cấm.
Chỉ là lần này, còn chưa có nhập môn đã lập ra một trận đặt cược, thật đúng là không phổ biến.
Lão giả gật đầu nói: "Có thể."
Hành động của Diệp Viễn làm cho tất cả mọi người trở nên sửng sốt.
Cứ như vậy mà quyết định?
Tên Diệp Viễn này bỏ não ra ngoài rồi à?
"Diệp Viễn, cái này..."
"Được rồi, đừng lề mề nữa. Nếu như ngươi là đàn ông, thế thì nhất định phải vượt qua cửa thứ ba, đừng để người ta khinh thường nữa." Diệp Viễn bình tĩnh nói.
Mặt Tạ Tĩnh Nghi đầy vẻ áy náy, lúc này nghe được lời nói của Diệp Viễn thì hắn cắn răng nói: "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không để cho ngươi thất vọng. Cổ Trùng, chớ có trách bọn ta bắt nạt ngươi. Lão sư, điểm tích lũy của Diệp Viễn không đủ so với Cổ Trùng, vậy nên ta cũng đánh cược tất cả điểm tích lũy. Thắng, toàn bộ điểm tích lũy thuộc về Diệp Viễn; thua, điểm tích lũy của chúng ta đều đưa cho hắn."
Cũng không biết Tạ Tĩnh Nghi lấy dũng khí ở đâu để làm ra quyết định như vậy.
Trước đó hắn đối mặt với Cổ Trùng, ngay cả một lời cũng không dám nói, không nghĩ tới bây giờ hắn lại nhiệt huyết như vậy.
Ánh mắt của Tạ Tĩnh Nghi khiến Cổ Trùng rất khó chịu.
Hắn chợt phát hiện, đối thủ mà hắn luôn chướng mắt này, dường như có vẻ trưởng thành hơn.
"Ha ha, ngu xuẩn. Nếu các ngươi đã muốn tặng không điểm tích lũy cho ta, vậy ta xin vui lòng nhận. Ta sẽ để cho các ngươi biết, cái gì gọi là chênh lệch." Cổ Trùng cười lạnh nói.
Diệp Viễn hơi kinh ngạc nhìn Tạ Tĩnh Nghi, vỗ vỗ bả vai hắn, cười nói: "Yên tâm đi, chắc chắn sẽ không thua, điểm tích lũy của hắn, hai ta mỗi người chia một nửa."
Tất cả mọi người nhất thời không nói lên lời, trước khi tỉ thí các ngươi đã bắt đầu chia của?
Ngươi quá tự tin rồi đấy.
Lão giả có chút ngạc nhiên đánh giá Diệp Viễn, hắn rất muốn nhìn thấy vẻ lo lắng từ trong ánh mắt Diệp Viễn.
Sau đó hắn thất vọng.
Diệp Viễn mang dáng vẻ đã an bài mọi thứ, căn bản không để Cổ Trùng vào mắt.
Hắn rất buồn bực, Diệp Viễn này đến tột cùng lấy lòng tin ở đâu?
Cửa thứ hai đã khiến Diệp Viễn bại lộ hoàn toàn tài nghệ thật sự.
Tuy hắn có tiềm lực, thế nhưng chắc chắn không giống biểu hiện cường đại của hắn ở cửa thứ nhất.
Tuổi tác xấp xỉ Cổ Trùng, thế nhưng lại thấp hơn hắn hai cảnh giới nhỏ, chênh lệch đã rất rõ ràng.
Đương nhiên, những nghi hoặc này hắn cũng chỉ để ở trong lòng, hắn thật tò mò, không biết tên Diệp Viễn này có thể làm được một bước kia hay không.
"Được, có thể đi đến một bước này, các ngươi cũng đã chứng minh được thực lực của chính mình. Tuy nói cửa thứ ba này là khảo nghiệm, nhưng đối với các ngươi thì cũng là một trận kỳ ngộ. Có thể đạt được kỳ ngộ nhiều hay ít thì phải xem tạo hóa của các ngươi." Lão giả thản nhiên nói.
Nghe xong lời nói của lão giả, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ chờ mong.
Trong ba cửa khảo hạch nhập môn, cửa thứ ba này là thần bí nhất.
Mặc dù biết cửa ải này là khảo nghiệm ngộ tính, thế nhưng bọn họ không biết nội dung khảo hạch cụ thể.
Bởi vì cửa ải khảo hạch thứ ba này được bảo mật rất nghiêm ngặt.
"Hiện tại, các ngươi đều phải thề với thiên đạo rằng sẽ không tiết lộ nửa điểm nội dung của cửa ải thứ ba. Người nào không nguyện ý phát thệ, vậy hiện tại có thể rời khỏi." Lão giả nhàn nhạt nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!