"Từ giờ trở đi, các ngươi có một tháng để tìm hiểu công pháp Võ Mông Chiến Thần Quyết tầng thứ nhất. Một tháng sau, các ngươi sẽ vận chuyển công pháp trên cột Ngọc Trụ này, chỉ cần để cho Ngọc Trụ sáng lên năm vạch, coi như là qua cửa. Sau năm vạch thì mỗi một vạch cao hơn sẽ thu được mười lăm điểm tích lũy."
Trước quảng trường, có một cây cột bằng ngọc màu xanh biếc dựng thẳng.
Phía trên Ngọc Trụ có ba mươi vạch, đại biểu cho ba mươi cấp độ cảm ngộ.
"Năm vạch là qua khảo hạch? Vậy một cửa này chẳng phải là rất đơn giản?" Diệp Viễn có chút ngạc nhiên nói.
Tạ Tĩnh Nghi cười khổ nói: "Ngươi nghĩ dễ như vậy sao? Thật ra cửa này là cửa khó nhất trong ba cửa khảo hạch. Võ Mông Chiến Thần Quyết bác đại tinh thâm, chỉ một tháng thì lĩnh ngộ được bao nhiêu? Hiện tại còn khoảng hai ngàn ứng viên, sau cửa ải này thì chỉ còn bốn đến năm trăm người đã là không tệ. Phần lớn người cũng chỉ đạt được ba bốn vạch, năm vạch là chuyện cực kỳ khó. Nếu để cho những người đã bị đào thải từ hai cửa trước đến cảm ngộ, thì có thể được một vạch đã là không tầm thường rồi."
Trong lòng Diệp Viễn đã hiểu rõ, đối với độ khó của cửa ải này cũng có một cái nhìn tổng thể.
Tuy nhiên chuyện này đối với hắn mà nói thì không thành vấn đề, hắn cực kỳ tin tưởng vào ngộ tính của mình.
"Thì ra là thế. Vậy theo ngươi thì Cổ Trùng có thể đạt được bao nhiêu vạch?" Diệp Viễn hiếu kỳ nói.
Sắc mặt Tạ Tĩnh Nghi co rụt lại, nói: "Trong tin đồn, thành tích cao nhất của cửa ải này ghi lại là hai mươi ba vạch. Những năm bình thường thì người đứng đầu đạt được khoảng chừng mười lăm mười sáu vạch. Nếu như dựa theo vị trí thứ ba để phán đoán thì ước chừng hắn sẽ đạt được mười hai mười ba vạch. Diệp Viễn, ngươi... có nắm chắc hay không?"
Diệp Viễn liếc hắn một cái, cười nói: "Ngươi không cần để ý đến việc này. Việc ngươi cần làm chính là cảm ngộ cho tốt, vượt ải thành công."
Nhìn thấy Diệp Viễn chắc chắn như vậy, trong lòng Tạ Tĩnh Nghi yên ổn lại.
Có lẽ Diệp Viễn thật sự có thể sáng tạo nên kỳ tích.
"Hiện tại, cửa thứ ba Độ Sáng... Bắt đầu."
Theo giọng nói lão giả vang lên, ý thức của tất cả mọi người một lần nữa bị kéo ra khỏi thân thể.
Trong không gian ý thức, Diệp Viễn bị vô số văn tự Thần Minh bao vây lại.
Bây giờ, văn tự Thần Minh đối Diệp Viễn mà nói đã không phải là đồ vật cao thâm mạt trắc gì.
"Bộ công pháp này... dường như nhìn rất đơn giản."
Diệp Viễn xem lướt qua văn tự Thần Minh một lần, phát hiện bộ công pháp này cực kỳ đơn giản.
Vốn dĩ còn muốn cảm ngộ một phen, hắn lại phát hiện những văn tự Thần Minh này vừa nhìn đã hiểu ngay, căn bản không có gì thần bí.
Trong lòng Diệp Viễn hơi hiểu ra, cảm thán nói: "Đúng, Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh bao hàm toàn diện, so với bộ Võ Mông Chiến Thần Quyết này thì không biết mạnh hơn bao nhiêu cấp độ, thảo nào mình lĩnh ngộ đơn giản như vậy."
Rất nhanh Diệp Viễn đã tìm được nguyên nhân, đó là nhãn giới của hắn rất cao.
Tương lai Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh có thể diễn sinh ra công pháp dạng gì thì Diệp Viễn cũng không rõ ràng, thế nhưng tầng thứ nhất này của công pháp này có thể dẫn phát ra hư huyễn Thông Thiên Sơn thì chứng tỏ cũng không bình thường.
Diệp Viễn sáng tạo Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh rồi trở lại cảm ngộ Võ Mông Chiến Thần Quyết, giống như là sinh viên học đại học đi làm bài toán tiểu học vậy.
Quá đơn giản.
"Môn công pháp này cũng có ưu điểm, đáng tiếc hơi nông cạn. Nếu như hơi thay đổi một chút thì sẽ có tiềm lực lớn hơn. Nhưng mà hiện tại cảnh giới của mình quá thấp, tối đa chỉ có thể cải biến tầng thứ nhất của công pháp này."
Chỉ dùng thời gian ba ngày, Diệp Viễn đã hoàn toàn lĩnh ngộ Võ Mông Chiến Thần Quyết.
Không chỉ có như vậy, hắn còn nhìn ra môn công pháp này có rất nhiều lỗ hổng.
Chỉ cần hắn muốn thì hắn có thể cải tiến môn công pháp này, để cho căn cơ của người tu luyện càng thêm vững chắc.
Chỉ là hiện tại hắn cảm thấy làm như vậy không có chút ý nghĩa nào, cho nên cũng lười làm.
Công pháp này quá đơn giản, Diệp Viễn ở lại thì cũng chán đến chết nên trực tiếp rời khỏi không gian ý thức.
"Ừm? Mới ba ngày mà đã có người rời khỏi không gian ý thức?"
Lão giả trên đài cao tâm niệm vừa động, chau mày, ánh mắt bắt đầu tìm kiếm trong đám người.
"Chẳng lẽ có người cảm thấy việc tu luyện Võ Mông Chiến Thần Quyết quá khó, tự biết mình không thể vượt qua khảo hạch, cam chịu đi ra?" Một vị khác lão giả nói.
"Sợ là như vậy."
Khảo hạch trước đây, dù là những học viên thiên tài đi nữa, cũng chưa có ai rời khỏi không gian ý thức từ sớm.
Không ngờ, lúc này vậy mà lại xuất hiện.
Những người kia dù biết không thể qua được khảo hạch thì cũng sẽ dùng hết toàn lực đi cảm ngộ công pháp.
Dù sao, loại công pháp như Võ Mông Chiến Thần Quyết, tại tòan bộ Võ Mông Vương Thành cũng là độc nhất, cơ hội hiếm có.
Hai vị lão giả chủ trì khảo hạch đều tỏ vẻ khinh thường đối với người này.
Trong võ đạo, tối kỵ nhất là biết khó mà lui.
Nếu có ý nghĩ như vậy, làm sao có thể thành đại sự?
Lúc này, Diệp Viễn chậm rãi rời khỏi tòa sen, đi tới khu vực chờ.
"Là hắn."
"Tư chất của tiểu tử này hẳn sẽ không kém như vậy chứ?"
"Cái này cũng không thể tùy tiện nói. Dù sao, ý chí võ đạo cùng ngộ tính không có nhiều liên quan. Số tuổi của hắn không nhỏ, nhưng là cảnh giới lại thấp như vậy, e rằng ngộ tính có vấn đề."
"Ngươi nói như thế cũng đúng. Chỉ là đánh cược của hắn... sợ rằng không thể thực hiện. Ta tưởng rằng hắn nhất định có thể vượt qua khảo hạch cơ đấy."
"Ha ha, nếu không thực hiện đánh cược, chỉ sợ Cổ Trùng sẽ không buông tha hắn."
"Tất nhiên nếu không phải là học viên của học phủ, vậy thì sinh tử của hắn cũng không liên quan gì tới chúng ta."
Hai người đã kết luận rằng tư chất Diệp Viễn quá kém, không thể lĩnh ngộ Võ Mông Chiến Thần Quyết.
Dù sao thì công pháp thâm sâu như Võ Mông Chiến Thần Quyết dù chỉ là tầng thứ nhất cũng tuyệt đối không phải thứ một tháng có thể lĩnh ngộ được.
Trên thực tế, ba mươi vạch của Ngọc Trụ không phải là tối đa, chỉ là một bộ phận.
Muốn hoàn toàn lĩnh ngộ tầng thứ nhất của công pháp này thì cho dù thiên phú cực tốt cũng cần trăm năm thời gian.
Một tháng thì chỉ có thể lĩnh ngộ được một chút da lông mà thôi.
Nhưng mà việc Diệp Viễn có bị đào thải hay không, còn phải chờ sau khi kiểm tra Ngọc Trụ mới có thể quyết định.
Diệp Viễn đi tới đài cao, khom người thi lễ với hai vị lão giả, tỏ vẻ tôn kính.
Một vị trong đó nhịn không được, vẫn là mở miệng hỏi: "Diệp Viễn, tại sao nhanh như vậy ngươi đã rời khỏi không gian ý thức? Mặc dù công pháp này thâm ảo, thế nhưng nếu ngươi cảm ngộ một tháng cũng đủ để ngươi được lợi cả đời."
Diệp Viễn cười nói: "Tạ ơn lão sư quan tâm. Võ Mông Chiến Thần Quyết này quả thực bác đại tinh thâm, thế nhưng một tháng thì thực sự không cảm ngộ được bao nhiêu. Ta dự định sau khi tiến nhập học phủ thì mới cảm ngộ tỉ mỉ."
Lão giả sững sờ, bị lời nói của Diệp Viễn làm cho khó hiểu.
Ngươi bây giờ, còn muốn tiến nhập học phủ Võ Mông?
Hắn chưa bao giờ thấy qua người nào chỉ cảm ngộ ba ngày đã có thể tiến nhập học phủ Võ Mông.
Sắc mặt lão giả trầm xuống, nói: "Diệp Viễn, làm người thì cũng không thể mơ tưởng xa vời. Ý chí võ đạo của ngươi cứng cỏi phi thường, thế nhưng tư chất không đủ, lấy cần cù bù thông minh, còn muốn lòe thiên hạ nữa sao?"
Theo hắn thấy thì tư chất của Diệp Viễn rõ ràng quá kém, vậy mà hết lần này tới lần khác đều giả bộ là mình hơn người.
Sẽ có lúc hắn chết cũng không biết mình chết như thế nào.
Diệp Viễn nghe vậy thì nhếch miệng mỉm cười nói: "Tạ ơn lão sư quan tâm, Diệp Viễn hiểu rõ."
"Từ giờ trở đi, các ngươi có một tháng để tìm hiểu công pháp Võ Mông Chiến Thần Quyết tầng thứ nhất. Một tháng sau, các ngươi sẽ vận chuyển công pháp trên cột Ngọc Trụ này, chỉ cần để cho Ngọc Trụ sáng lên năm vạch, coi như là qua cửa. Sau năm vạch thì mỗi một vạch cao hơn sẽ thu được mười lăm điểm tích lũy."
Trước quảng trường, có một cây cột bằng ngọc màu xanh biếc dựng thẳng.
Phía trên Ngọc Trụ có ba mươi vạch, đại biểu cho ba mươi cấp độ cảm ngộ.
"Năm vạch là qua khảo hạch? Vậy một cửa này chẳng phải là rất đơn giản?" Diệp Viễn có chút ngạc nhiên nói.
Tạ Tĩnh Nghi cười khổ nói: "Ngươi nghĩ dễ như vậy sao? Thật ra cửa này là cửa khó nhất trong ba cửa khảo hạch. Võ Mông Chiến Thần Quyết bác đại tinh thâm, chỉ một tháng thì lĩnh ngộ được bao nhiêu? Hiện tại còn khoảng hai ngàn ứng viên, sau cửa ải này thì chỉ còn bốn đến năm trăm người đã là không tệ. Phần lớn người cũng chỉ đạt được ba bốn vạch, năm vạch là chuyện cực kỳ khó. Nếu để cho những người đã bị đào thải từ hai cửa trước đến cảm ngộ, thì có thể được một vạch đã là không tầm thường rồi."
Trong lòng Diệp Viễn đã hiểu rõ, đối với độ khó của cửa ải này cũng có một cái nhìn tổng thể.
Tuy nhiên chuyện này đối với hắn mà nói thì không thành vấn đề, hắn cực kỳ tin tưởng vào ngộ tính của mình.
"Thì ra là thế. Vậy theo ngươi thì Cổ Trùng có thể đạt được bao nhiêu vạch?" Diệp Viễn hiếu kỳ nói.
Sắc mặt Tạ Tĩnh Nghi co rụt lại, nói: "Trong tin đồn, thành tích cao nhất của cửa ải này ghi lại là hai mươi ba vạch. Những năm bình thường thì người đứng đầu đạt được khoảng chừng mười lăm mười sáu vạch. Nếu như dựa theo vị trí thứ ba để phán đoán thì ước chừng hắn sẽ đạt được mười hai mười ba vạch. Diệp Viễn, ngươi... có nắm chắc hay không?"
Diệp Viễn liếc hắn một cái, cười nói: "Ngươi không cần để ý đến việc này. Việc ngươi cần làm chính là cảm ngộ cho tốt, vượt ải thành công."
Nhìn thấy Diệp Viễn chắc chắn như vậy, trong lòng Tạ Tĩnh Nghi yên ổn lại.
Có lẽ Diệp Viễn thật sự có thể sáng tạo nên kỳ tích.
"Hiện tại, cửa thứ ba Độ Sáng... Bắt đầu."
Theo giọng nói lão giả vang lên, ý thức của tất cả mọi người một lần nữa bị kéo ra khỏi thân thể.
Trong không gian ý thức, Diệp Viễn bị vô số văn tự Thần Minh bao vây lại.
Bây giờ, văn tự Thần Minh đối Diệp Viễn mà nói đã không phải là đồ vật cao thâm mạt trắc gì.
"Bộ công pháp này... dường như nhìn rất đơn giản."
Diệp Viễn xem lướt qua văn tự Thần Minh một lần, phát hiện bộ công pháp này cực kỳ đơn giản.
Vốn dĩ còn muốn cảm ngộ một phen, hắn lại phát hiện những văn tự Thần Minh này vừa nhìn đã hiểu ngay, căn bản không có gì thần bí.
Trong lòng Diệp Viễn hơi hiểu ra, cảm thán nói: "Đúng, Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh bao hàm toàn diện, so với bộ Võ Mông Chiến Thần Quyết này thì không biết mạnh hơn bao nhiêu cấp độ, thảo nào mình lĩnh ngộ đơn giản như vậy."
Rất nhanh Diệp Viễn đã tìm được nguyên nhân, đó là nhãn giới của hắn rất cao.
Tương lai Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh có thể diễn sinh ra công pháp dạng gì thì Diệp Viễn cũng không rõ ràng, thế nhưng tầng thứ nhất này của công pháp này có thể dẫn phát ra hư huyễn Thông Thiên Sơn thì chứng tỏ cũng không bình thường.
Diệp Viễn sáng tạo Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh rồi trở lại cảm ngộ Võ Mông Chiến Thần Quyết, giống như là sinh viên học đại học đi làm bài toán tiểu học vậy.
Quá đơn giản.
"Môn công pháp này cũng có ưu điểm, đáng tiếc hơi nông cạn. Nếu như hơi thay đổi một chút thì sẽ có tiềm lực lớn hơn. Nhưng mà hiện tại cảnh giới của mình quá thấp, tối đa chỉ có thể cải biến tầng thứ nhất của công pháp này."
Chỉ dùng thời gian ba ngày, Diệp Viễn đã hoàn toàn lĩnh ngộ Võ Mông Chiến Thần Quyết.
Không chỉ có như vậy, hắn còn nhìn ra môn công pháp này có rất nhiều lỗ hổng.
Chỉ cần hắn muốn thì hắn có thể cải tiến môn công pháp này, để cho căn cơ của người tu luyện càng thêm vững chắc.
Chỉ là hiện tại hắn cảm thấy làm như vậy không có chút ý nghĩa nào, cho nên cũng lười làm.
Công pháp này quá đơn giản, Diệp Viễn ở lại thì cũng chán đến chết nên trực tiếp rời khỏi không gian ý thức.
"Ừm? Mới ba ngày mà đã có người rời khỏi không gian ý thức?"
Lão giả trên đài cao tâm niệm vừa động, chau mày, ánh mắt bắt đầu tìm kiếm trong đám người.
"Chẳng lẽ có người cảm thấy việc tu luyện Võ Mông Chiến Thần Quyết quá khó, tự biết mình không thể vượt qua khảo hạch, cam chịu đi ra?" Một vị khác lão giả nói.
"Sợ là như vậy."
Khảo hạch trước đây, dù là những học viên thiên tài đi nữa, cũng chưa có ai rời khỏi không gian ý thức từ sớm.
Không ngờ, lúc này vậy mà lại xuất hiện.
Những người kia dù biết không thể qua được khảo hạch thì cũng sẽ dùng hết toàn lực đi cảm ngộ công pháp.
Dù sao, loại công pháp như Võ Mông Chiến Thần Quyết, tại tòan bộ Võ Mông Vương Thành cũng là độc nhất, cơ hội hiếm có.
Hai vị lão giả chủ trì khảo hạch đều tỏ vẻ khinh thường đối với người này.
Trong võ đạo, tối kỵ nhất là biết khó mà lui.
Nếu có ý nghĩ như vậy, làm sao có thể thành đại sự?
Lúc này, Diệp Viễn chậm rãi rời khỏi tòa sen, đi tới khu vực chờ.
"Là hắn."
"Tư chất của tiểu tử này hẳn sẽ không kém như vậy chứ?"
"Cái này cũng không thể tùy tiện nói. Dù sao, ý chí võ đạo cùng ngộ tính không có nhiều liên quan. Số tuổi của hắn không nhỏ, nhưng là cảnh giới lại thấp như vậy, e rằng ngộ tính có vấn đề."
"Ngươi nói như thế cũng đúng. Chỉ là đánh cược của hắn... sợ rằng không thể thực hiện. Ta tưởng rằng hắn nhất định có thể vượt qua khảo hạch cơ đấy."
"Ha ha, nếu không thực hiện đánh cược, chỉ sợ Cổ Trùng sẽ không buông tha hắn."
"Tất nhiên nếu không phải là học viên của học phủ, vậy thì sinh tử của hắn cũng không liên quan gì tới chúng ta."
Hai người đã kết luận rằng tư chất Diệp Viễn quá kém, không thể lĩnh ngộ Võ Mông Chiến Thần Quyết.
Dù sao thì công pháp thâm sâu như Võ Mông Chiến Thần Quyết dù chỉ là tầng thứ nhất cũng tuyệt đối không phải thứ một tháng có thể lĩnh ngộ được.
Trên thực tế, ba mươi vạch của Ngọc Trụ không phải là tối đa, chỉ là một bộ phận.
Muốn hoàn toàn lĩnh ngộ tầng thứ nhất của công pháp này thì cho dù thiên phú cực tốt cũng cần trăm năm thời gian.
Một tháng thì chỉ có thể lĩnh ngộ được một chút da lông mà thôi.
Nhưng mà việc Diệp Viễn có bị đào thải hay không, còn phải chờ sau khi kiểm tra Ngọc Trụ mới có thể quyết định.
Diệp Viễn đi tới đài cao, khom người thi lễ với hai vị lão giả, tỏ vẻ tôn kính.
Một vị trong đó nhịn không được, vẫn là mở miệng hỏi: "Diệp Viễn, tại sao nhanh như vậy ngươi đã rời khỏi không gian ý thức? Mặc dù công pháp này thâm ảo, thế nhưng nếu ngươi cảm ngộ một tháng cũng đủ để ngươi được lợi cả đời."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!