"Tô Nguyệt Thương, mười ba vạch, thu được 120 điểm tích lũy."
"Hạng Trang, mười hai vạch, thu được 115 điểm tích lũy."
"Ngô Dương, mười hai vạch, thu được 115 điểm tích lũy."
"Tần Thiệu, mười bảy vạch, thu được 180 điểm tích lũy."
...
Thành tích của Tần Thiệu khiến mọi người kinh ngạc một lần nữa.
Bởi vì với thành tích của hắn chắc chắn đoạt được vị trí đứng đầu trong lần khảo hạch này.
Mà Tần Thiệu vốn rất bình tĩnh, nhưng lúc thu được thành tích này, thân thể cũng không ngừng run rẩy.
Vì một ngày này, hắn đã trả giá rất nhiều.
"Tần Thiệu thực sự mạnh đến mức không tưởng tượng nổi. Vốn tưởng rằng ở cửa này Cổ Trùng có thể hơn được Tần Thiệu, không nghĩ tới thành tích của hai người lại ngang nhau."
"Đúng vậy. Thực lực tổng hợp của Tần Thiệu quá cường đại, người khác chỉ đáng xách dép cho hắn."
"Lần này, đại cục đã định. Nếu như là các kỳ khảo hạch trước, Cổ Trùng tất nhiên là nghiền ép thiên tài của Vương Thành. Đáng tiếc lần này hắn gặp phải Tần Thiệu."
"Kế tiếp, Diệp Viễn."
Ngay lúc mọi người đang nghị luận ầm ĩ, cuối cùng cũng đến lượt Diệp Viễn vào sân.
Mọi người không còn nhiều hứng thú đối với hắn, trong mắt mọi người Diệp Viễn là kẻ đã chết rồi, hắn không có khả năng vượt qua khảo hạch.
Công pháp đỉnh tiêm như Võ Mông Chiến Thần Quyết mà chỉ dùng ba ngày để lĩnh ngộ?
Đùa gì thế.
Nếu như Diệp Viễn thật sự vượt cửa thành công, vậy mặt mũi đám thiên tài kia để ở đâu?
"Ha ha, trò hay sắp diễn ra. Mọi người mau nhìn một chút xem Diệp Viễn sẽ làm cách nào để nghiền ép ta. Ha ha..."
Giọng nói của Cổ Trùng rất lớn, lập tức gây nên một hồi cười vang.
Mười bảy vạch, đã cao hơn thành tích của các kỳ trước không ít.
Ngay cả Tần Thiệu đứng đầu, thì cũng chỉ bất phân thắng bại với hắn, có thể thấy được thành tích này quá tốt.
Muốn Diệp Viễn thắng được Cổ Trùng, căn bản là không có khả năng.
Lúc Diệp Viễn đi ngang qua bên người Cổ Trùng thì cười nói: "Vậy ngươi hãy mở to mắt ra nhìn thật kỹ trò hay."
Cổ Trùng cười lạnh nói: "Được, mỏi mắt mong chờ."
Diệp Viễn đi tới phía trước Ngọc Trụ, chậm rãi đưa bàn tay để lên.
Sau một khắc, mọi người ở khu vực chờ lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.
Tòan trường im lặng.
Chỉ thấy Ngọc Trụ được thắp sáng trong nháy mắt, vượt qua năm vạch.
Trong trường hợp bình thường, độ sáng của Ngọc Trụ càng lên cao thì sẽ càng chậm.
Nhưng của Diệp Viễn thì không hề chậm lại, trực tiếp đạt đến vạch thứ mười.
Sau đó là vạch thứ mười lăm, vạch thứ mười sáu, vạch thứ mười bảy.
Ngang nhau rồi.
Tất cả mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, tròng mắt gần như bay ra ngoài.
Cảnh tượng này diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức tất cả mọi người đều không phản ứng kịp.
Ngay tại lúc mọi người đều cho rằng Ngọc Trụ sẽ tiếp tục thắp sáng thì tốc độ thắp sáng đột nhiên chậm lại.
Sau đó, từ từ đi lên vạch thứ mười tám.
Không tiếp tục lên nữa.
Một lúc sau, Diệp Viễn chậm rãi buông tay xuống, phát hiện lão giả trên đài cao vẫn còn đang khiếp sợ.
"Lão sư?" Diệp Viễn nhắc nhở một câu.
Tòan thân Lôi Đông chấn động, lúc này mới tỉnh ngộ lại, nói rằng: "Diệp Viễn, mười tám vạch, thu được 195 điểm tích lũy."
Lôi Đông làm cho tất cả mọi người tỉnh táo lại.
"Cái này… đây là chuyện gì xảy ra? Mới nãy đã xảy ra chuyện gì, ta cảm thấy mọi việc trôi qua quá nhanh."
"Trời ạ, ta còn tưởng rằng mình hoa mắt, nhìn lại mấy lần mới phát hiện, tất cả là thật."
"Mười tám vạch. Hắn vậy mà thật sự vượt qua Tần Thiệu và Cổ Trùng, xếp hạng thứ nhất."
"Tại sao ta có cảm giác... hắn vẫn dư lực? Lẽ nào... đây là ảo giác?"
...
Khu vực chờ lập tức náo nhiệt, tất cả mọi người không thể tin được cảnh tượng vừa mới phát sinh.
Người khác vì để thắp sáng một vạch của Ngọc Trụ mà phải cố hết sức bình sinh.
Nhưng Diệp Viễn chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên đã trực tiếp đạt được mười bảy vạch, trong quá trình không dừng lại chút nào.
Nó chỉ đột ngột dừng lại khi đạt đến vạch thứ mười tám.
Từ cực động đến cực tĩnh, khiến cho người ta có cảm giác chưa thỏa mãn.
Tất cả mọi người đều cảm thấy Diệp Viễn còn dư lực.
Hắn đã cố tình dừng lại ở vạch thứ mười tám.
Tất nhiên Diệp Viễn thật sự là cố ý làm như vậy.
Muốn thắng thì phải thắng một cách thật đẹp đẽ.
Hắn không muốn khiến mọi người quá sốc, để người ta biết hắn đã trực tiếp lĩnh ngộ được Võ Mông Chiến Thần Quyết.
Về phần cực hạn của mình ở đâu, vậy thì để mọi người đoán đi.
Lôi Đông và Mục Sâm nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ khiếp sợ trong mắt của đối phương.
Bọn họ có thể chắc chắn Diệp Viễn vẫn che giấu thực lực.
Về phần bao nhiêu, bọn họ thật sự không dám nói.
E rằng... E rằng... cao hơn vạch thứ hai mươi ba.
Đây đã là cực hạn mà bọn họ có thể tưởng tượng.
Đương nhiên bọn họ đoán không được nếu như Diệp Viễn thật sự làm thì có thể làm nổ luôn cái Ngọc Trụ màu xanh này.
"Ha ha ha... Tiểu tử, không nghĩ tới ngươi lại trâu bò như vậy. Làm hại ta mất công lo lắng một phen." Tạ Tĩnh Nghi hưng phấn đấm Diệp Viễn một cái.
Hắn thực sự đang rất vui.
Lúc hắn đối mặt với Cổ Trùng thì vẫn luôn rất tự ti, đến mức thở mạnh cũng không dám.
Lúc này Diệp Viễn thực sự đã giúp hắn xả giận.
Hơn nữa, Diệp Viễn còn giúp hắn có được tự tin, giúp hắn như kỳ tích vượt qua được khảo hạch.
Mặc dù Diệp Viễn khi so với Cổ Trùng thì chỉ cao hơn một vạch, thế nhưng với biểu hiện kinh diễm của hắn, một vạch này đã bị phóng đại đến vô hạn.
Rõ ràng Diệp Viễn vẫn dư rất nhiều lực, chỉ là hắn không thích nghiêm túc.
Đứng trước mặt Diệp Viễn, Cổ Trùng hoàn toàn ảm đạm phai mờ.
Phần còn lại của khảo hạch thì hơi tẻ nhạt.
Cuối cùng chỉ có hơn ba trăm người vượt qua khảo hạch.
Mọi người đều được truyền tống ra khỏi mảnh không gian này.
"Ta nói rồi, để thắng ngươi thì quá dễ dàng. Nhân tiện... cảm ơn điểm tích lũy của ngươi." Diệp Viễn nhún nhún vai nói.
Lửa giận của Cổ Trùng sắp bay ra khỏi lồng ngực rồi.
Sự sỉ nhục mà Diệp Viễn mang đến cho hắn quá mạnh mẽ.
Bây giờ nhìn lại, những hành động khiêu khích trước đây của hắn trông thật nực cười biết bao.
Mà điểm tích lũy do bản thật cực khổ nỗ lực mới có được, thoáng cái biến mất hết rồi.
Đây chính là bốn trăm bốn mươi điểm tích lũy.
Bốn trăm bốn mươi điểm tích lũy này là minh chứng cho việc hắn vất vả tu luyện một trăm năm.
Hiện tại, toàn bộ đều mất hết.
Cổ Trùng biết, không có điểm tích lũy thì trong học phủ Võ Mông nửa bước cũng khó đi.
Có những điểm tích lũy này, hắn mới có thể tiến bộ nhanh hơn người khác.
Không nghĩ tới hiện tại đều công dã tràng, chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
"Diệp Viễn, hai trăm hai mươi điểm tích lũy đã chuyển tới bên trong tấm bảng gỗ của ngươi, điểm tích lũy của ngươi bây giờ tổng cộng là năm trăm hai mươi điểm tích lũy. Tuy nhiên, việc các ngươi đánh cược không được tính trong khảo hạch, đứng đầu lúc này vẫn là Tần Thiệu."
Lôi Đông lấy điểm tích lũy bên trong tấm bảng gỗ của Cổ Trùng chuyển tới bên trong tấm bảng gỗ của Diệp Viễn và Tạ Tĩnh Nghi.
Vốn điểm tích lũy của Diệp Viễn cũng không tính là xuất sắc, chỉ xếp hạng tầm trung, nhưng hiện tại lập tức vọt tới vị trí số một, so với Tần Thiệu thì còn nhiều hơn hai mươi lăm điểm tích lũy.
Tạ Tĩnh Nghi cầm tấm bảng gỗ, trong lòng vẫn có chút bồn chồn.
Mặc dù lúc này thoải mái, nhưng cũng đã hoàn toàn đắc tội với Cổ Trùng.
Trước đây căn bản Cổ Trùng không để hắn vào trong mắt, nhưng bây giờ hắn nhất định sẽ tìm mọi cách đưa mình vào chỗ chết.
"Tô Nguyệt Thương, mười ba vạch, thu được 120 điểm tích lũy."
"Hạng Trang, mười hai vạch, thu được 115 điểm tích lũy."
"Ngô Dương, mười hai vạch, thu được 115 điểm tích lũy."
"Tần Thiệu, mười bảy vạch, thu được 180 điểm tích lũy."
...
Thành tích của Tần Thiệu khiến mọi người kinh ngạc một lần nữa.
Bởi vì với thành tích của hắn chắc chắn đoạt được vị trí đứng đầu trong lần khảo hạch này.
Mà Tần Thiệu vốn rất bình tĩnh, nhưng lúc thu được thành tích này, thân thể cũng không ngừng run rẩy.
Vì một ngày này, hắn đã trả giá rất nhiều.
"Tần Thiệu thực sự mạnh đến mức không tưởng tượng nổi. Vốn tưởng rằng ở cửa này Cổ Trùng có thể hơn được Tần Thiệu, không nghĩ tới thành tích của hai người lại ngang nhau."
"Đúng vậy. Thực lực tổng hợp của Tần Thiệu quá cường đại, người khác chỉ đáng xách dép cho hắn."
"Lần này, đại cục đã định. Nếu như là các kỳ khảo hạch trước, Cổ Trùng tất nhiên là nghiền ép thiên tài của Vương Thành. Đáng tiếc lần này hắn gặp phải Tần Thiệu."
"Kế tiếp, Diệp Viễn."
Ngay lúc mọi người đang nghị luận ầm ĩ, cuối cùng cũng đến lượt Diệp Viễn vào sân.
Mọi người không còn nhiều hứng thú đối với hắn, trong mắt mọi người Diệp Viễn là kẻ đã chết rồi, hắn không có khả năng vượt qua khảo hạch.
Công pháp đỉnh tiêm như Võ Mông Chiến Thần Quyết mà chỉ dùng ba ngày để lĩnh ngộ?
Đùa gì thế.
Nếu như Diệp Viễn thật sự vượt cửa thành công, vậy mặt mũi đám thiên tài kia để ở đâu?
"Ha ha, trò hay sắp diễn ra. Mọi người mau nhìn một chút xem Diệp Viễn sẽ làm cách nào để nghiền ép ta. Ha ha..."
Giọng nói của Cổ Trùng rất lớn, lập tức gây nên một hồi cười vang.
Mười bảy vạch, đã cao hơn thành tích của các kỳ trước không ít.
Ngay cả Tần Thiệu đứng đầu, thì cũng chỉ bất phân thắng bại với hắn, có thể thấy được thành tích này quá tốt.
Muốn Diệp Viễn thắng được Cổ Trùng, căn bản là không có khả năng.
Lúc Diệp Viễn đi ngang qua bên người Cổ Trùng thì cười nói: "Vậy ngươi hãy mở to mắt ra nhìn thật kỹ trò hay."
Cổ Trùng cười lạnh nói: "Được, mỏi mắt mong chờ."
Diệp Viễn đi tới phía trước Ngọc Trụ, chậm rãi đưa bàn tay để lên.
Sau một khắc, mọi người ở khu vực chờ lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.
Tòan trường im lặng.
Chỉ thấy Ngọc Trụ được thắp sáng trong nháy mắt, vượt qua năm vạch.
Trong trường hợp bình thường, độ sáng của Ngọc Trụ càng lên cao thì sẽ càng chậm.
Nhưng của Diệp Viễn thì không hề chậm lại, trực tiếp đạt đến vạch thứ mười.
Sau đó là vạch thứ mười lăm, vạch thứ mười sáu, vạch thứ mười bảy.
Ngang nhau rồi.
Tất cả mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, tròng mắt gần như bay ra ngoài.
Cảnh tượng này diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức tất cả mọi người đều không phản ứng kịp.
Ngay tại lúc mọi người đều cho rằng Ngọc Trụ sẽ tiếp tục thắp sáng thì tốc độ thắp sáng đột nhiên chậm lại.
Sau đó, từ từ đi lên vạch thứ mười tám.
Không tiếp tục lên nữa.
Một lúc sau, Diệp Viễn chậm rãi buông tay xuống, phát hiện lão giả trên đài cao vẫn còn đang khiếp sợ.
"Lão sư?" Diệp Viễn nhắc nhở một câu.
Tòan thân Lôi Đông chấn động, lúc này mới tỉnh ngộ lại, nói rằng: "Diệp Viễn, mười tám vạch, thu được 195 điểm tích lũy."
Lôi Đông làm cho tất cả mọi người tỉnh táo lại.
"Cái này… đây là chuyện gì xảy ra? Mới nãy đã xảy ra chuyện gì, ta cảm thấy mọi việc trôi qua quá nhanh."
"Trời ạ, ta còn tưởng rằng mình hoa mắt, nhìn lại mấy lần mới phát hiện, tất cả là thật."
"Mười tám vạch. Hắn vậy mà thật sự vượt qua Tần Thiệu và Cổ Trùng, xếp hạng thứ nhất."
"Tại sao ta có cảm giác... hắn vẫn dư lực? Lẽ nào... đây là ảo giác?"
...
Khu vực chờ lập tức náo nhiệt, tất cả mọi người không thể tin được cảnh tượng vừa mới phát sinh.
Người khác vì để thắp sáng một vạch của Ngọc Trụ mà phải cố hết sức bình sinh.
Nhưng Diệp Viễn chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên đã trực tiếp đạt được mười bảy vạch, trong quá trình không dừng lại chút nào.
Nó chỉ đột ngột dừng lại khi đạt đến vạch thứ mười tám.
Từ cực động đến cực tĩnh, khiến cho người ta có cảm giác chưa thỏa mãn.
Tất cả mọi người đều cảm thấy Diệp Viễn còn dư lực.
Hắn đã cố tình dừng lại ở vạch thứ mười tám.
Tất nhiên Diệp Viễn thật sự là cố ý làm như vậy.
Muốn thắng thì phải thắng một cách thật đẹp đẽ.
Hắn không muốn khiến mọi người quá sốc, để người ta biết hắn đã trực tiếp lĩnh ngộ được Võ Mông Chiến Thần Quyết.
Về phần cực hạn của mình ở đâu, vậy thì để mọi người đoán đi.
Lôi Đông và Mục Sâm nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ khiếp sợ trong mắt của đối phương.
Bọn họ có thể chắc chắn Diệp Viễn vẫn che giấu thực lực.
Về phần bao nhiêu, bọn họ thật sự không dám nói.
E rằng... E rằng... cao hơn vạch thứ hai mươi ba.
Đây đã là cực hạn mà bọn họ có thể tưởng tượng.
Đương nhiên bọn họ đoán không được nếu như Diệp Viễn thật sự làm thì có thể làm nổ luôn cái Ngọc Trụ màu xanh này.
"Ha ha ha... Tiểu tử, không nghĩ tới ngươi lại trâu bò như vậy. Làm hại ta mất công lo lắng một phen." Tạ Tĩnh Nghi hưng phấn đấm Diệp Viễn một cái.
Hắn thực sự đang rất vui.
Lúc hắn đối mặt với Cổ Trùng thì vẫn luôn rất tự ti, đến mức thở mạnh cũng không dám.
Lúc này Diệp Viễn thực sự đã giúp hắn xả giận.
Hơn nữa, Diệp Viễn còn giúp hắn có được tự tin, giúp hắn như kỳ tích vượt qua được khảo hạch.
Mặc dù Diệp Viễn khi so với Cổ Trùng thì chỉ cao hơn một vạch, thế nhưng với biểu hiện kinh diễm của hắn, một vạch này đã bị phóng đại đến vô hạn.
Rõ ràng Diệp Viễn vẫn dư rất nhiều lực, chỉ là hắn không thích nghiêm túc.
Đứng trước mặt Diệp Viễn, Cổ Trùng hoàn toàn ảm đạm phai mờ.
Phần còn lại của khảo hạch thì hơi tẻ nhạt.
Cuối cùng chỉ có hơn ba trăm người vượt qua khảo hạch.
Mọi người đều được truyền tống ra khỏi mảnh không gian này.
"Ta nói rồi, để thắng ngươi thì quá dễ dàng. Nhân tiện... cảm ơn điểm tích lũy của ngươi." Diệp Viễn nhún nhún vai nói.
Lửa giận của Cổ Trùng sắp bay ra khỏi lồng ngực rồi.
Sự sỉ nhục mà Diệp Viễn mang đến cho hắn quá mạnh mẽ.
Bây giờ nhìn lại, những hành động khiêu khích trước đây của hắn trông thật nực cười biết bao.
Mà điểm tích lũy do bản thật cực khổ nỗ lực mới có được, thoáng cái biến mất hết rồi.
Đây chính là bốn trăm bốn mươi điểm tích lũy.
Bốn trăm bốn mươi điểm tích lũy này là minh chứng cho việc hắn vất vả tu luyện một trăm năm.
Hiện tại, toàn bộ đều mất hết.
Cổ Trùng biết, không có điểm tích lũy thì trong học phủ Võ Mông nửa bước cũng khó đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!