Trong một góc khuất của con hẻm, một bóng người từ từ hiện ra.
Đây là một nam nhân trung niên, khí độ phi phàm, vừa nhìn đã biết là cao thủ.
Diệp Viễn cũng không biết hắn, nhưng là người này đã theo dõi Diệp Viễn từ lúc bắt đầu nhập học học phủ Võ Mông.
Người này đối với mình cũng không có ác ý, Diệp Viễn suy đoán rằng đối phương có thể người của Vạn Bảo Lâu phái tới bảo vệ mình.
Vương Tùng nhìn thấy nam nhân trung niên này, sắc mặt đại biến.
"Trì... Trì lão sư. Ngài... ngài tại sao lại ở chỗ này?"
Vương Tùng tuyệt đối không ngờ rằng, Vạn Bảo Lâu thế mà lại cử một cường giả cảnh giới Quy Khư tới bảo vệ Diệp Viễn.
Tên Diệp Viễn này đến cùng là có địa vị gì?
Nam nhân trung niên đi tới bên người Diệp Viễn, tự giới thiệu mình: "Ta tên là Trì Phương, là lão sư trong học phủ. Tuy nhiên ta rất kinh ngạc việc ngươi có thể phát hiện sự tồn tại của ta, ngươi phát hiện ra từ lúc nào vậy?"
Diệp Viễn thản nhiên nói: "Ngay từ đầu."
Tuy Trì Phương ẩn giấu kĩ, nhưng làm sao có thể qua được mắt Vô Trần?
Trì Phương nghe vậy thì vẻ mặt cứng đờ, hắn luôn nghĩ rằng mình ẩn giấu tốt, không nghĩ rằng Diệp Viễn đã sớm phát hiện ra hắn.
Hiện tại rốt cục hắn cũng hiểu một chút vì sao lâu chủ lại yêu cầu hắn tới bảo vệ Diệp Viễn.
"Được rồi, cứ giao bọn họ cho ta, ngươi đi đi." Trì Phương nhẹ giọng nói.
Diệp Viễn khẽ gật đầu, nói: "Đa tạ. Cũng xin Trì lão sư báo cho lâu chủ, mời hắn đứng ra hòa giải việc này, chỉ cần nói... Diệp mỗ nợ hắn một cái nhân tình."
Ánh mắt Trì Phương hơi ngưng lại, gật đầu nói: "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chuyển lời."
Học phủ Võ Mông là của thành chủ, thế nhưng việc vừa phải quản lý học phủ, vừa phải quản lý Vương Thành thì không phải chuyện mà một cá nhân có thể làm được.
Cho nên, thành chủ cũng có rất nhiều chuyện cần phải dựa vào những đại gia tộc này.
Trong số đó có cả Vạn Bảo Lâu.
Mặc dù Vạn Bảo Lâu là thế lực ngoại lai, thế nhưng cũng không thể khinh thường cỗ thế lực này.
Tất nhiên trong học phủ Võ Mông cũng có phần của Vạn Bảo Lâu.
"Cút ngay." Diệp Viễn đi tới trước mặt Vương Tùng, lạnh lùng nói.
Đám rác rưởi này đã trì hoãn hắn khá lâu, hắn rất khó chịu.
Sắc mặt Vương Tùng hơi tức giận, hắn thật vất vả mới có được cơ hội này, nhưng không ngờ mọi chuyện lại diễn biến như vậy.
"Ừm? Chẳng lẽ người còn muốn ta tự mình động thủ sao?"
Thanh âm của Trì Phương trầm xuống, uy áp của cảnh giới Quy Khư lan ra khiến mọi người không thở nổi.
Đặc biệt là Cổ Trùng, hắn chẳng qua chỉ có cảnh giới Động Huyền, làm sao chịu được uy áp như vậy, hai chân run rẩy quỳ xuống.
Lúc này hắn đang ở đối diện với Diệp Viễn, nhìn qua thì giống như là đang quỳ lạy Diệp Viễn vậy.
Mặc dù cực kỳ không cam lòng, nhưng Vương Tùng vẫn phải để Diệp Viễn rời đi.
Diệp Viễn cũng không rảnh quan tâm đến bọn họ, thân hình khẽ động, trực tiếp rời đi.
Diệp Viễn vừa đi, uy áp của Trì Phương liền tiêu tán.
Sắc mặt Vương Tùng trầm xuống, nói: "Trì lão sư, ngài làm thế này... không hợp quy củ, ta sẽ bẩm báo chuyện này cho Tần bá phụ."
Trì Phương thản nhiên nói: "Xin cứ tự nhiên. Tuy nhiên... ngươi cũng nên cảm thấy may mắn vì ta có thân phận lão sư học phủ, nếu không, bây giờ ngươi đã người chết."
Sắc mặt Vương Tùng co rút, thân hình Trì Phương khẽ động, biến mất không thấy gì nữa.
Tôn nghiêm của cường giả Quy Khư không cho phép kẻ khác có thể khinh nhờn.
Chỉ bằng một câu nói này của Vương Tùng, Trì Phương đã có lý do để giết hắn.
Mặc dù Vương Tùng cũng được xem như là nửa con rể của Tần gia, thế nhưng lấy thân phận của Trì Phương đi giết một người như vậy thì cũng không nổi lên được bao nhiêu sóng lớn.
Thế nhưng, Trì Phương vẫn là lão sư của học phủ, nếu như hắn xuất thủ đối với học viên của mình thì chuyện lại phức tạp rồi.
Đến lúc đó thì không chỉ đắc tội với Tần gia mà còn cả Võ Mông thành chủ.
...
Quảng trường Võ Mông là quảng trường lớn nhất trong Võ Mông Vương Thành, lúc này nó đã hoàn toàn bị bao vây bởi một đống người.
Giữa quảng trường có một cái đài cao, trên đài cao có hai bóng người rất dễ thấy.
Diệp Viễn tách ra khỏi đoàn người, thật vất vả chen được đến phía trước.
Một năm không gặp, dường như Tạ Tĩnh Nghi này lại mập thêm.
Quần áo của Tạ Tĩnh Nghi lúc này tả tơi nhìn y như một tên ăn mày.
Trên mặt cùng trên người hắn có thể thấy được rõ ràng vết roi hằn sâu trên da thịt.
Tuy nhiên Tạ Tĩnh Nghi cũng không hề để tâm, hắn cất cao giọng nói: "Có lẽ mọi người không xa lạ gì với tiện nhân này, nàng chính là tiểu thư của Tần gia Tần Bội Du, được thế nhân gọi là nữ ma đầu. Những gì nàng đã từng làm thì không cần ta nói, sợ rằng mọi người cũng đã từng nghe, thậm chí là tự mình trải qua. Tất cả mọi người sợ hãi thân phận của nàng, không dám làm gì đối với nàng, nhưng ta không tin rằng không trị được ác ma này, hôm nay ta muốn thay trời hành đạo."
"Hay lắm."
Lời nói của Tạ Tĩnh Nghi lập tức gây nên phản ứng lớn của mọi người.
Tần Nam Thiên đã chiều chuộng nữ nhi này đến mức nàng ta trở thành bạo chúa trong toàn bộ Vương Thành.
Chỉ là mọi người giận mà không dám nói gì.
Hiện tại có người đứng ra chim đầu đàn, khiến cho những cảm xúc kìm nén bấy lâu nay của bọn họ lập tức bộc phát ra.
"Bốp bốp bốp."
Tạ Tĩnh Nghi trực tiếp tát mấy cái, khiến cho mọi người khen ngợi không ngớt.
Tần Bội Du tức giận đến muốn phun lửa, giận dữ nói: "Tên mập chết bầm, ngươi... ngươi đáng chết. Những gì hôm nay ngươi làm với ta, ta nhất định sẽ trả lại ngươi gấp trăm lần."
Vẻ mặt Tạ Tĩnh Nghi cười xấu xa nhìn nàng, không nói gì, đưa tay tát tiếp vài cái.
"Nói, còn lời gì, người nói nốt đi." Tạ Tĩnh Nghi cười nói.
Lần này, Tần Bội Du cũng không còn cách nào khác, nàng không dám nói nữa, chỉ có thể căm tức nhìn Tạ Tĩnh Nghi.
"Ha ha, lúc này mới ngoan."
Tạ Tĩnh Nghi khẽ cười một tiếng, xoay người nhìn mọi người trên quảng trường, cất cao giọng nói: "Năm mươi năm trước, lúc tiện nhân này tám tuổi, nàng đoạt đồ ăn trong tay một đứa trẻ ở trên phố, phát sinh xung đột với đứa trẻ đó khiến cho Vinh gia bị diệt cả nhà."
"Bốp bốp bốp."
Nói xong, Tạ Tĩnh Nghi tát mấy cái, khuôn mặt xinh đẹp của Tần Bội Du rất nhanh sưng vù lên.
"Bốn mươi bảy năm trước, tiện nhân này phóng ngựa ở phố Tú Thủy, giết chết một tiểu cô nương chưa tròn ba tuổi."
"Bốp bốp bốp."
Nói xong, hắn lại tát tiếp mấy cái.
...
Cứ như vậy, Tạ Tĩnh Nghi từng lời từng lời vạch trần những tội trạng của Tần Bội Du trong những năm qua.
Mỗi lần nói xong đều tát vài cái.
Chẳng mấy chốc, một lần nữa Tần Bội Du bị tát thành đầu heo.
Lúc đầu, mọi người đều ồn ào vỗ tay tán thưởng.
Nhưng về sau, biểu cảm trên mặt bọn họ đều biến thành phẫn nộ.
Tội lỗi nữ ma đầu này đã gây ra quả thực là nhiều vô kể.
Diệp Viễn cũng âm thầm kinh hãi, lúc đầu hắn chỉ nghĩ cô gái này chỉ hơi kiêu ngạo cùng điêu ngoa, lại không nghĩ rằng thủ đoạn của Tần Bội Du lại độc ác như vậy.
Đồng thời, cái nhìn của Diệp Viễn đối Tạ Tĩnh Nghi cũng khác xưa.
Tên mập này bình thường làm việc rất bất cần đời, không nghĩ tới lúc chăm chú làm thì có thể làm tỉ mỉ và cẩn thận như thế.
Trong thời gian một năm, Tạ Tĩnh Nghi đã tìm hiểu tất cả thông tin của Tần Bội Du.
Diệp Viễn vẫn rằng Tạ Tĩnh Nghi chỉ hành động theo cảm tính, không nghĩ tới hắn chuẩn bị đầy đủ như vậy.
Hôm nay tên thô kệch này là trong thô kệch có tinh tế.
Hắn thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó đem từng tội trạng của Tần Bội Du kể cho mọi người nghe, điều này chẳng những để cho Tần gia sợ ném chuột vỡ đồ, không dám hành động thiếu suy nghĩ, mà còn là một nghĩa cử cao đẹp đi vào lòng người.
Mặc dù Tần gia muốn làm khó dễ thì cũng không dám ngay trước mặt nhiều người như vậy nói Tạ Tĩnh Nghi làm sai.
Trong một góc khuất của con hẻm, một bóng người từ từ hiện ra.
Đây là một nam nhân trung niên, khí độ phi phàm, vừa nhìn đã biết là cao thủ.
Diệp Viễn cũng không biết hắn, nhưng là người này đã theo dõi Diệp Viễn từ lúc bắt đầu nhập học học phủ Võ Mông.
Người này đối với mình cũng không có ác ý, Diệp Viễn suy đoán rằng đối phương có thể người của Vạn Bảo Lâu phái tới bảo vệ mình.
Vương Tùng nhìn thấy nam nhân trung niên này, sắc mặt đại biến.
"Trì... Trì lão sư. Ngài... ngài tại sao lại ở chỗ này?"
Vương Tùng tuyệt đối không ngờ rằng, Vạn Bảo Lâu thế mà lại cử một cường giả cảnh giới Quy Khư tới bảo vệ Diệp Viễn.
Tên Diệp Viễn này đến cùng là có địa vị gì?
Nam nhân trung niên đi tới bên người Diệp Viễn, tự giới thiệu mình: "Ta tên là Trì Phương, là lão sư trong học phủ. Tuy nhiên ta rất kinh ngạc việc ngươi có thể phát hiện sự tồn tại của ta, ngươi phát hiện ra từ lúc nào vậy?"
Diệp Viễn thản nhiên nói: "Ngay từ đầu."
Tuy Trì Phương ẩn giấu kĩ, nhưng làm sao có thể qua được mắt Vô Trần?
Trì Phương nghe vậy thì vẻ mặt cứng đờ, hắn luôn nghĩ rằng mình ẩn giấu tốt, không nghĩ rằng Diệp Viễn đã sớm phát hiện ra hắn.
Hiện tại rốt cục hắn cũng hiểu một chút vì sao lâu chủ lại yêu cầu hắn tới bảo vệ Diệp Viễn.
"Được rồi, cứ giao bọn họ cho ta, ngươi đi đi." Trì Phương nhẹ giọng nói.
Diệp Viễn khẽ gật đầu, nói: "Đa tạ. Cũng xin Trì lão sư báo cho lâu chủ, mời hắn đứng ra hòa giải việc này, chỉ cần nói... Diệp mỗ nợ hắn một cái nhân tình."
Ánh mắt Trì Phương hơi ngưng lại, gật đầu nói: "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chuyển lời."
Học phủ Võ Mông là của thành chủ, thế nhưng việc vừa phải quản lý học phủ, vừa phải quản lý Vương Thành thì không phải chuyện mà một cá nhân có thể làm được.
Cho nên, thành chủ cũng có rất nhiều chuyện cần phải dựa vào những đại gia tộc này.
Trong số đó có cả Vạn Bảo Lâu.
Mặc dù Vạn Bảo Lâu là thế lực ngoại lai, thế nhưng cũng không thể khinh thường cỗ thế lực này.
Tất nhiên trong học phủ Võ Mông cũng có phần của Vạn Bảo Lâu.
"Cút ngay." Diệp Viễn đi tới trước mặt Vương Tùng, lạnh lùng nói.
Đám rác rưởi này đã trì hoãn hắn khá lâu, hắn rất khó chịu.
Sắc mặt Vương Tùng hơi tức giận, hắn thật vất vả mới có được cơ hội này, nhưng không ngờ mọi chuyện lại diễn biến như vậy.
"Ừm? Chẳng lẽ người còn muốn ta tự mình động thủ sao?"
Thanh âm của Trì Phương trầm xuống, uy áp của cảnh giới Quy Khư lan ra khiến mọi người không thở nổi.
Đặc biệt là Cổ Trùng, hắn chẳng qua chỉ có cảnh giới Động Huyền, làm sao chịu được uy áp như vậy, hai chân run rẩy quỳ xuống.
Lúc này hắn đang ở đối diện với Diệp Viễn, nhìn qua thì giống như là đang quỳ lạy Diệp Viễn vậy.
Mặc dù cực kỳ không cam lòng, nhưng Vương Tùng vẫn phải để Diệp Viễn rời đi.
Diệp Viễn cũng không rảnh quan tâm đến bọn họ, thân hình khẽ động, trực tiếp rời đi.
Diệp Viễn vừa đi, uy áp của Trì Phương liền tiêu tán.
Sắc mặt Vương Tùng trầm xuống, nói: "Trì lão sư, ngài làm thế này... không hợp quy củ, ta sẽ bẩm báo chuyện này cho Tần bá phụ."
Trì Phương thản nhiên nói: "Xin cứ tự nhiên. Tuy nhiên... ngươi cũng nên cảm thấy may mắn vì ta có thân phận lão sư học phủ, nếu không, bây giờ ngươi đã người chết."
Sắc mặt Vương Tùng co rút, thân hình Trì Phương khẽ động, biến mất không thấy gì nữa.
Tôn nghiêm của cường giả Quy Khư không cho phép kẻ khác có thể khinh nhờn.
Chỉ bằng một câu nói này của Vương Tùng, Trì Phương đã có lý do để giết hắn.
Mặc dù Vương Tùng cũng được xem như là nửa con rể của Tần gia, thế nhưng lấy thân phận của Trì Phương đi giết một người như vậy thì cũng không nổi lên được bao nhiêu sóng lớn.
Thế nhưng, Trì Phương vẫn là lão sư của học phủ, nếu như hắn xuất thủ đối với học viên của mình thì chuyện lại phức tạp rồi.
Đến lúc đó thì không chỉ đắc tội với Tần gia mà còn cả Võ Mông thành chủ.
...
Quảng trường Võ Mông là quảng trường lớn nhất trong Võ Mông Vương Thành, lúc này nó đã hoàn toàn bị bao vây bởi một đống người.
Giữa quảng trường có một cái đài cao, trên đài cao có hai bóng người rất dễ thấy.
Diệp Viễn tách ra khỏi đoàn người, thật vất vả chen được đến phía trước.
Một năm không gặp, dường như Tạ Tĩnh Nghi này lại mập thêm.
Quần áo của Tạ Tĩnh Nghi lúc này tả tơi nhìn y như một tên ăn mày.
Trên mặt cùng trên người hắn có thể thấy được rõ ràng vết roi hằn sâu trên da thịt.
Tuy nhiên Tạ Tĩnh Nghi cũng không hề để tâm, hắn cất cao giọng nói: "Có lẽ mọi người không xa lạ gì với tiện nhân này, nàng chính là tiểu thư của Tần gia Tần Bội Du, được thế nhân gọi là nữ ma đầu. Những gì nàng đã từng làm thì không cần ta nói, sợ rằng mọi người cũng đã từng nghe, thậm chí là tự mình trải qua. Tất cả mọi người sợ hãi thân phận của nàng, không dám làm gì đối với nàng, nhưng ta không tin rằng không trị được ác ma này, hôm nay ta muốn thay trời hành đạo."
"Hay lắm."
Lời nói của Tạ Tĩnh Nghi lập tức gây nên phản ứng lớn của mọi người.
Tần Nam Thiên đã chiều chuộng nữ nhi này đến mức nàng ta trở thành bạo chúa trong toàn bộ Vương Thành.
Chỉ là mọi người giận mà không dám nói gì.
Hiện tại có người đứng ra chim đầu đàn, khiến cho những cảm xúc kìm nén bấy lâu nay của bọn họ lập tức bộc phát ra.
"Bốp bốp bốp."
Tạ Tĩnh Nghi trực tiếp tát mấy cái, khiến cho mọi người khen ngợi không ngớt.
Tần Bội Du tức giận đến muốn phun lửa, giận dữ nói: "Tên mập chết bầm, ngươi... ngươi đáng chết. Những gì hôm nay ngươi làm với ta, ta nhất định sẽ trả lại ngươi gấp trăm lần."
Vẻ mặt Tạ Tĩnh Nghi cười xấu xa nhìn nàng, không nói gì, đưa tay tát tiếp vài cái.
"Nói, còn lời gì, người nói nốt đi." Tạ Tĩnh Nghi cười nói.
Lần này, Tần Bội Du cũng không còn cách nào khác, nàng không dám nói nữa, chỉ có thể căm tức nhìn Tạ Tĩnh Nghi.
"Ha ha, lúc này mới ngoan."
Tạ Tĩnh Nghi khẽ cười một tiếng, xoay người nhìn mọi người trên quảng trường, cất cao giọng nói: "Năm mươi năm trước, lúc tiện nhân này tám tuổi, nàng đoạt đồ ăn trong tay một đứa trẻ ở trên phố, phát sinh xung đột với đứa trẻ đó khiến cho Vinh gia bị diệt cả nhà."
"Bốp bốp bốp."
Nói xong, Tạ Tĩnh Nghi tát mấy cái, khuôn mặt xinh đẹp của Tần Bội Du rất nhanh sưng vù lên.
"Bốn mươi bảy năm trước, tiện nhân này phóng ngựa ở phố Tú Thủy, giết chết một tiểu cô nương chưa tròn ba tuổi."
"Bốp bốp bốp."
Nói xong, hắn lại tát tiếp mấy cái.
...
Cứ như vậy, Tạ Tĩnh Nghi từng lời từng lời vạch trần những tội trạng của Tần Bội Du trong những năm qua.
Mỗi lần nói xong đều tát vài cái.
Chẳng mấy chốc, một lần nữa Tần Bội Du bị tát thành đầu heo.
Lúc đầu, mọi người đều ồn ào vỗ tay tán thưởng.
Nhưng về sau, biểu cảm trên mặt bọn họ đều biến thành phẫn nộ.
Tội lỗi nữ ma đầu này đã gây ra quả thực là nhiều vô kể.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!