Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trong một gian thư phòng ở Vạn Bảo Lâu, bầu không khí có vẻ hơi nặng nề.

Hàn Thiên lấy tiên trà ngâm vào nước, không nhanh không chậm.

Quá trình này rất dài, nhưng hắn vẫn không nói gì.

Diệp Viễn cũng không gấp, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Hàn Thiên.

Cuối cùng, Hàn Thiên cũng pha xong một ly tiên trà rồi bưng đến trước mặt Diệp Viễn.

"Tiểu tử ngươi đúng là thật khôn khéo nha, một cái ân tình liền để cho Vạn Bảo Lâu cùng Tần gia trở mặt thành thù." Hàn Thiên vừa cười vừa nói.

Diệp Viễn đứng dậy tiếp nhận chén trà, cũng nở nụ cười: "Nếu lâu chủ đã xuất thủ, vậy tự nhiên là ngài đã xem ân tình của Diệp Viễn ta đáng cái giá này."

Hàn Thiên nghe vậy thì cười ha ha, nói: "Chỉ có tu vi Động Huyền Cảnh mà dám nói như thế trước mặt bổn lâu chủ, ngươi... vẫn là người đầu tiên đó."

Diệp Viễn cười nói: "Cường giả thì cũng từng là kẻ yếu đi lên, Diệp Viễn không cần phải... tự coi nhẹ mình."

Hàn Thiên cười gật đầu nói: "Nói rất hay. Nhưng mà người có tư cách để nói lời như vậy cũng không nhiều. Ta thừa nhận, ngươi là một trong những người đó."

Diệp Viễn cười nói: "Đa tạ lâu chủ khích lệ."

Nói đùa, Tiêu Phong đi tới Côi Sơn Thành đã cùng Diệp Viễn giao lưu một phen, chạm tới cánh cửa kia.

Một Động Huyền trung kỳ nho nhỏ đã có thể có ma lực như thế.

Nếu hắn không có tư cách nói lời này, vậy thì ai có tư cách?

Chỉ tiếc, đạo của hắn cùng Tiêu Phong hoàn toàn khác biệt, tìm Diệp Viễn cũng vô dụng.

Nếu không, sao hắn có thể buông tha cơ hội này?

Phải biết rằng Võ Mông Vương Thành đã mười vạn năm không có được một cường giả Thần Quân Cảnh.

Tiểu tử Diệp Viễn này quá ma giáo.

Chỉ là nếu Hàn Thiên không nói điều này ra thì người ngoài chắc chắn không thể biết.

Mặc dù Tiêu Phong đột phá cảnh giới thì cũng sẽ không có ai tin tưởng việc hắn đột phá có liên quan tới Diệp Viễn.

Đương nhiên, ngoại trừ Hàn Thiên.

Nếu như không phải là Tiêu Phong chính miệng thừa nhận, chắc chắn hắn cũng không tin tưởng.

Tuy lợi nhuận của Dưỡng Nguyên Đan rất tốt, nhưng dù sao cũng chỉ là Thần Đan nhất giai trung phẩm, nếu như không phải vì điều kia thì làm sao Hàn Thiên có thể xuất thủ?

"Nhưng mà... việc hôm nay ngươi làm vẫn quá liều lĩnh. Tần Nam Thiên sủng ái nha đầu kia nhất, ngươi làm như thế, thì không có khả năng hòa giải cùng Tần gia nữa rồi." Hàn Thiên nói.

"Ha ha, cả Tần gia đều đã phán ta tử hình từ trước rồi, dù cho hôm nay ta không xuất thủ, thì lẽ nào bọn họ sẽ chịu bỏ qua ta sao?"

Diệp Viễn đem thái độ của Tần Thiên nói qua một lần, Hàn Thiên nghe xong cũng thầm giật mình.

Đổi thành người bên ngoài, thì khi đối mặt với thái độ này của Tần gia cũng sẽ tìm cách hòa giải.

Hắn thì tốt rồi, ngươi đã nhẫn tâm, vậy thì để ta nhẫn tâm hơn ngươi.

Vừa ra tay đã giết luôn Tần Bội Du.

"Nhưng dù sao Vạn Bảo Lâu ta cũng là thế lực ngoại lai, ngươi làm sao biết ta đứng ra là có thể dọn dẹp Tần gia?" Hàn Thiên cảm thấy hứng thú nói.

Diệp Viễn cười nói: "Chính bởi vì Vạn Bảo Lâu là thế lực ngoại lai, cho nên các ngươi càng biết tự bảo vệ mình. Chứng cứ về việc xấu của Tần gia, nhất định Vạn Bảo Lâu sẽ không thiếu. Nha đầu kia náo loạn toàn bộ Vương Thành bao nhiêu năm qua, các ngươi làm sao có thể không có nhược điểm của nàng ở trong tay?"

Lần này Hàn Thiên thật sự có chút giật mình, hắn cứ tưởng rằng Diệp Viễn chỉ là bị kích động rồi làm to chuyện, không nghĩ tới Diệp Viễn đã sớm dự liệu trước.

Cái tên Tạ Tĩnh Nghi kia tuy có tí khôn vặt, nhưng nếu so sánh với sự trầm ổn cùng cơ trí của Diệp Viễn thì kém quá xa.

Nhìn hành động của Diệp Viễn có vẻ liều lĩnh, nhưng thật ra hắn đã tính trước tất cả rồi.

Đặc biệt là trong tình huống đột ngột như thế này mà Diệp Viễn vẫn có thể bình tĩnh như vậy, đúng là khó có được.

Hàn Thiên nghĩ rằng nếu hắn ở vào vị trí của Diệp Viễn thì cũng không thể làm tốt hơn tên tiểu tử trước mắt này.

"Ha ha, đã như vậy, ngươi dự định trả ân tình này của ta như thế nào?" Hàn Thiên cười nói.

Diệp Viễn ngẫm lại, nói: "Chờ sau khi ta đột phá đã. Có một loại đan phương ta vẫn chưa thể hiểu được. Chờ sau khi đột phá thì chắc là còn kém không nhiều."

Hàn Thiên ánh mắt sáng ngời, nói: "Phẩm chất có cao hơn so với Dưỡng Nguyên Đan không?"

Diệp Viễn gật đầu.

"Ha ha, tiểu tử ngươi sẽ rất lãng phí nếu không đem toàn bộ trái tim đặt trên đan đạo nha." Hàn Thiên hơi có chút hưng phấn nói.

Chỉ với Dưỡng Nguyên Đan đã đem lại lợi nhuận lớn như vậy cho Vạn Bảo Lâu.

Giờ lại chuẩn bị có thêm một loại đan dược càng cao giai hơn, Vạn Bảo Lâu lần này sẽ kiếm lớn rồi.

Diệp Viễn cười nói: "Làm sao lâu chủ biết Diệp mỗ không có thành tích ở võ đạo?"

Hàn Thiên nghe vậy không khỏi cứng người.

Nói thật, hắn đúng là không nhìn ra ở võ đạo Diệp Viễn có gì mạnh hơn đan đạo.

...

Nhìn thấy Diệp Viễn, vẻ mặt Tạ Tĩnh Nghi hơi lúng túng.

"Diệp Viễn, ta..."

"Ha ha, ta đã sớm khó chịu với nha đầu kia. Việc hôm nay ngươi làm khiến ta rất thoải mái nha." Diệp Viễn cười lớn, giải thoát tình cảnh lúng túng cho Tạ Tĩnh Nghi.

Trải qua chuyện này, lòng cảnh giác của Diệp Viễn đối Tạ Tĩnh Nghi cũng hoàn toàn bỏ đi.

Tạ Tĩnh Nghi cũng không nghĩ đến sẽ rước cho Diệp Viễn nhiều phiền phức như vậy.

Hắn càng không nghĩ tới Diệp Viễn có chỗ dựa to lớn như thế.

Mặc dù Vạn Bảo Lâu là thế lực ngoại lai, thế nhưng thực lực của Hàn Thiên khiến không ai dám khinh thường.

"Ha... Ha ha, cuối cùng Tạ Tĩnh Nghi ta cũng làm được một chuyện kinh thiên động địa. Ha ha..."

Tạ Tĩnh Nghi nhìn thấy thái độ của Diệp Viễn thì cũng biết hắn không có trách mình.

Ngược lại bởi vì chuyện này mà Diệp Viễn đã hoàn toàn tiếp nhận hắn.

Điều này khiến cho tảng đá đè nén ở ngực hắn bấy lâu nay cuối cùng cũng được gỡ bỏ.

Chỉ là bây giờ việc nói chuyện cũng làm cho vết thương của hắn đau nhức không thôi.

Roi da trên tay Tần Bội Du vậy mà là thần khí, vết thương do roi da đó gây ra rất khó trị hết bằng thần nguyên.

Vì vậy, hiện tại vết thương trên người Tạ Tĩnh Nghi vẫn chưa chuyển biến tốt đẹp mấy.

Diệp Viễn ném cho hắn một viên đan dược chuyên trị ngoại thương, hiếu kỳ nói: "Đến cùng ngươi làm sao bắt được nha đầu kia, còn nữa làm sao ngươi lại bị thương thành thế này?"

Tạ Tĩnh Nghi ăn đan dược, hắn thấy mấy vết lằn cùng máu ứ đọng trên người đang dần chuyển biến tốt đẹp thì mới nói qua việc hắn bắt Tần Bội Du một lần.

Hóa ra, tên mập này đã sớm dò hỏi được lộ trình hàng ngày của Tần Bội Du, hắn cố ý cải trang thành một tên ăn mày tay không tấc sắt, không cẩn thận đụng phải Tần Bội Du.

Bên người Tần Bội Du có cao thủ, Tạ Tĩnh Nghi tất nhiên không có cách tới gần.

Nhưng mà Tần Bội Du nhìn Tạ Tĩnh Nghi tròn vo giống như một quả cầu thịt, trong lúc nhất thời nổi lên hứng thú, nàng dùng roi da quất Tạ Tĩnh Nghi lăn lộn trên mặt đất, nhìn qua rất thú vị.

Chỉ là mặc dù Tần Bội Du vui, nhưng tên mập này lại khổ.

Bị một món thần khí quất lên người cũng không phải chuyện vui vẻ gì.

Tuy nhiên cũng vì điều này mà vị cao thủ bên người nàng thả lỏng cảnh giác, Tạ Tĩnh Nghi lăn trên mặt đất như bánh xe, vừa ra tay đã khống chế được Tần Bội Du.

Vị cao thủ kia sợ ném chuột vỡ bình nên cũng không dám tới gần.

Tạ Tĩnh Nghi phong ấn Thần Hải của Tần Bội Du rồi kéo nàng tới quảng trường Võ Mông.

Diệp Viễn liếc hắn một cái, nội tâm hổ thẹn, than thở: "Haiz, ngươi cần gì phải làm như vậy? Chuyện này là ta sai, là ta không nên nghi ngờ lung tung. Ngươi làm như vậy suýt chút nữa toi mạng rồi."

Tạ Tĩnh Nghi cười nói: "Diệp Viễn ngươi tuy thông minh, nhưng Tạ Tĩnh Nghi ta cũng không ngu ngốc. Ngươi là người nhiệt tình, chúng ta cũng là bèo nước tương phùng mà ngươi lại xuất thủ tương trợ. Sở dĩ ngươi nghi ngờ ta, nhất định là có nguyên nhân."

Diệp Viễn sững sờ, không có nghĩ tới tên này lại phóng khoáng như vậy.

Tạ Tĩnh Nghi bỗng nhiên thay đổi vẻ mặt, vô cùng nhẹ giọng nói nói: "Diệp Viễn, việc này sẽ không sao thật chứ? Trước khi tên Tần Nam Thiên kia đi cũng nói mấy câu rất dọa người đấy."

Diệp Viễn cười nói: "Tên đó chẳng qua là cho mình một lối thoát thôi, Tần gia đã làm ra những sự tình gì thì hắn càng hiểu rõ hơn chúng ta. Chuyện này hắn cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong bụng."

Trong một gian thư phòng ở Vạn Bảo Lâu, bầu không khí có vẻ hơi nặng nề.

Hàn Thiên lấy tiên trà ngâm vào nước, không nhanh không chậm.

Quá trình này rất dài, nhưng hắn vẫn không nói gì.

Diệp Viễn cũng không gấp, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Hàn Thiên.

Cuối cùng, Hàn Thiên cũng pha xong một ly tiên trà rồi bưng đến trước mặt Diệp Viễn.

"Tiểu tử ngươi đúng là thật khôn khéo nha, một cái ân tình liền để cho Vạn Bảo Lâu cùng Tần gia trở mặt thành thù." Hàn Thiên vừa cười vừa nói.

Diệp Viễn đứng dậy tiếp nhận chén trà, cũng nở nụ cười: "Nếu lâu chủ đã xuất thủ, vậy tự nhiên là ngài đã xem ân tình của Diệp Viễn ta đáng cái giá này."

Hàn Thiên nghe vậy thì cười ha ha, nói: "Chỉ có tu vi Động Huyền Cảnh mà dám nói như thế trước mặt bổn lâu chủ, ngươi... vẫn là người đầu tiên đó."

Diệp Viễn cười nói: "Cường giả thì cũng từng là kẻ yếu đi lên, Diệp Viễn không cần phải... tự coi nhẹ mình."

Hàn Thiên cười gật đầu nói: "Nói rất hay. Nhưng mà người có tư cách để nói lời như vậy cũng không nhiều. Ta thừa nhận, ngươi là một trong những người đó."

Diệp Viễn cười nói: "Đa tạ lâu chủ khích lệ."

Nói đùa, Tiêu Phong đi tới Côi Sơn Thành đã cùng Diệp Viễn giao lưu một phen, chạm tới cánh cửa kia.

Một Động Huyền trung kỳ nho nhỏ đã có thể có ma lực như thế.

Nếu hắn không có tư cách nói lời này, vậy thì ai có tư cách?

Chỉ tiếc, đạo của hắn cùng Tiêu Phong hoàn toàn khác biệt, tìm Diệp Viễn cũng vô dụng.

Nếu không, sao hắn có thể buông tha cơ hội này?

Phải biết rằng Võ Mông Vương Thành đã mười vạn năm không có được một cường giả Thần Quân Cảnh.

Tiểu tử Diệp Viễn này quá ma giáo.

Chỉ là nếu Hàn Thiên không nói điều này ra thì người ngoài chắc chắn không thể biết.

Mặc dù Tiêu Phong đột phá cảnh giới thì cũng sẽ không có ai tin tưởng việc hắn đột phá có liên quan tới Diệp Viễn.

Đương nhiên, ngoại trừ Hàn Thiên.

Nếu như không phải là Tiêu Phong chính miệng thừa nhận, chắc chắn hắn cũng không tin tưởng.

Tuy lợi nhuận của Dưỡng Nguyên Đan rất tốt, nhưng dù sao cũng chỉ là Thần Đan nhất giai trung phẩm, nếu như không phải vì điều kia thì làm sao Hàn Thiên có thể xuất thủ?

"Nhưng mà... việc hôm nay ngươi làm vẫn quá liều lĩnh. Tần Nam Thiên sủng ái nha đầu kia nhất, ngươi làm như thế, thì không có khả năng hòa giải cùng Tần gia nữa rồi." Hàn Thiên nói.

"Ha ha, cả Tần gia đều đã phán ta tử hình từ trước rồi, dù cho hôm nay ta không xuất thủ, thì lẽ nào bọn họ sẽ chịu bỏ qua ta sao?"

Diệp Viễn đem thái độ của Tần Thiên nói qua một lần, Hàn Thiên nghe xong cũng thầm giật mình.

Đổi thành người bên ngoài, thì khi đối mặt với thái độ này của Tần gia cũng sẽ tìm cách hòa giải.

Hắn thì tốt rồi, ngươi đã nhẫn tâm, vậy thì để ta nhẫn tâm hơn ngươi.

Vừa ra tay đã giết luôn Tần Bội Du.

"Nhưng dù sao Vạn Bảo Lâu ta cũng là thế lực ngoại lai, ngươi làm sao biết ta đứng ra là có thể dọn dẹp Tần gia?" Hàn Thiên cảm thấy hứng thú nói.

Diệp Viễn cười nói: "Chính bởi vì Vạn Bảo Lâu là thế lực ngoại lai, cho nên các ngươi càng biết tự bảo vệ mình. Chứng cứ về việc xấu của Tần gia, nhất định Vạn Bảo Lâu sẽ không thiếu. Nha đầu kia náo loạn toàn bộ Vương Thành bao nhiêu năm qua, các ngươi làm sao có thể không có nhược điểm của nàng ở trong tay?"

Lần này Hàn Thiên thật sự có chút giật mình, hắn cứ tưởng rằng Diệp Viễn chỉ là bị kích động rồi làm to chuyện, không nghĩ tới Diệp Viễn đã sớm dự liệu trước.

Cái tên Tạ Tĩnh Nghi kia tuy có tí khôn vặt, nhưng nếu so sánh với sự trầm ổn cùng cơ trí của Diệp Viễn thì kém quá xa.

Nhìn hành động của Diệp Viễn có vẻ liều lĩnh, nhưng thật ra hắn đã tính trước tất cả rồi.

Đặc biệt là trong tình huống đột ngột như thế này mà Diệp Viễn vẫn có thể bình tĩnh như vậy, đúng là khó có được.

Hàn Thiên nghĩ rằng nếu hắn ở vào vị trí của Diệp Viễn thì cũng không thể làm tốt hơn tên tiểu tử trước mắt này.

"Ha ha, đã như vậy, ngươi dự định trả ân tình này của ta như thế nào?" Hàn Thiên cười nói.

Diệp Viễn ngẫm lại, nói: "Chờ sau khi ta đột phá đã. Có một loại đan phương ta vẫn chưa thể hiểu được. Chờ sau khi đột phá thì chắc là còn kém không nhiều."

Hàn Thiên ánh mắt sáng ngời, nói: "Phẩm chất có cao hơn so với Dưỡng Nguyên Đan không?"

Diệp Viễn gật đầu.

"Ha ha, tiểu tử ngươi sẽ rất lãng phí nếu không đem toàn bộ trái tim đặt trên đan đạo nha." Hàn Thiên hơi có chút hưng phấn nói.

Chỉ với Dưỡng Nguyên Đan đã đem lại lợi nhuận lớn như vậy cho Vạn Bảo Lâu.

Giờ lại chuẩn bị có thêm một loại đan dược càng cao giai hơn, Vạn Bảo Lâu lần này sẽ kiếm lớn rồi.

Diệp Viễn cười nói: "Làm sao lâu chủ biết Diệp mỗ không có thành tích ở võ đạo?"

Hàn Thiên nghe vậy không khỏi cứng người.

Nói thật, hắn đúng là không nhìn ra ở võ đạo Diệp Viễn có gì mạnh hơn đan đạo.

...

Nhìn thấy Diệp Viễn, vẻ mặt Tạ Tĩnh Nghi hơi lúng túng.

"Diệp Viễn, ta..."

"Ha ha, ta đã sớm khó chịu với nha đầu kia. Việc hôm nay ngươi làm khiến ta rất thoải mái nha." Diệp Viễn cười lớn, giải thoát tình cảnh lúng túng cho Tạ Tĩnh Nghi.

Trải qua chuyện này, lòng cảnh giác của Diệp Viễn đối Tạ Tĩnh Nghi cũng hoàn toàn bỏ đi.

Tạ Tĩnh Nghi cũng không nghĩ đến sẽ rước cho Diệp Viễn nhiều phiền phức như vậy.

Hắn càng không nghĩ tới Diệp Viễn có chỗ dựa to lớn như thế.

Mặc dù Vạn Bảo Lâu là thế lực ngoại lai, thế nhưng thực lực của Hàn Thiên khiến không ai dám khinh thường.

"Ha... Ha ha, cuối cùng Tạ Tĩnh Nghi ta cũng làm được một chuyện kinh thiên động địa. Ha ha..."

Tạ Tĩnh Nghi nhìn thấy thái độ của Diệp Viễn thì cũng biết hắn không có trách mình.

Ngược lại bởi vì chuyện này mà Diệp Viễn đã hoàn toàn tiếp nhận hắn.

Điều này khiến cho tảng đá đè nén ở ngực hắn bấy lâu nay cuối cùng cũng được gỡ bỏ.

Chỉ là bây giờ việc nói chuyện cũng làm cho vết thương của hắn đau nhức không thôi.

Roi da trên tay Tần Bội Du vậy mà là thần khí, vết thương do roi da đó gây ra rất khó trị hết bằng thần nguyên.

Vì vậy, hiện tại vết thương trên người Tạ Tĩnh Nghi vẫn chưa chuyển biến tốt đẹp mấy.

Diệp Viễn ném cho hắn một viên đan dược chuyên trị ngoại thương, hiếu kỳ nói: "Đến cùng ngươi làm sao bắt được nha đầu kia, còn nữa làm sao ngươi lại bị thương thành thế này?"

Tạ Tĩnh Nghi ăn đan dược, hắn thấy mấy vết lằn cùng máu ứ đọng trên người đang dần chuyển biến tốt đẹp thì mới nói qua việc hắn bắt Tần Bội Du một lần.

Hóa ra, tên mập này đã sớm dò hỏi được lộ trình hàng ngày của Tần Bội Du, hắn cố ý cải trang thành một tên ăn mày tay không tấc sắt, không cẩn thận đụng phải Tần Bội Du.

Bên người Tần Bội Du có cao thủ, Tạ Tĩnh Nghi tất nhiên không có cách tới gần.

Nhưng mà Tần Bội Du nhìn Tạ Tĩnh Nghi tròn vo giống như một quả cầu thịt, trong lúc nhất thời nổi lên hứng thú, nàng dùng roi da quất Tạ Tĩnh Nghi lăn lộn trên mặt đất, nhìn qua rất thú vị.

Chỉ là mặc dù Tần Bội Du vui, nhưng tên mập này lại khổ.

Bị một món thần khí quất lên người cũng không phải chuyện vui vẻ gì.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận