Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

"Kiếm Trủng tầng thứ hai, thời gian một tháng, làm phiền Triệu sư huynh."

Diệp Viễn đi tới đại sảnh bên ngoài Kiếm Trủng, đưa lệnh bài học phủ của mình cho Triệu Thấm.

Triệu Thấm nhìn về phía Diệp Viễn, trong ánh mắt tràn ngập vẻ phức tạp.

"Kiếm Trủng tầng thứ hai, mỗi lần cần khấu trừ bốn mươi điểm tích lũy." Triệu Thấm nói.

"Ừm, ta biết, làm phiền Triệu sư huynh." Diệp Viễn khách khí nói.

Triệu Thấm gật đầu, giúp Diệp Viễn trừ điểm tích lũy.

Sau khi Diệp Viễn nhận lại lệnh bài thì lập tức tiến vào Kiếm Trủng.

"Ha ha, Triệu Thấm, vẻ mặt ngươi làm sao vậy? Tiểu tử kia là ai?"

Lúc này, một tên đệ tử nội viện tiến vào đại sảnh, hắn nhìn thấy nét mặt cổ quái của Triệu Thấm thì nhịn không được hỏi.

Triệu Thấm ra hiệu im lặng, thấp giọng nói: "Suỵt, Mã Chí, ngươi nhỏ giọng một chút. Ngay cả hắn mà ngươi cũng không nhận ra thì còn là người của học phủ Võ Mông sao?"

Mã Chí cười nói: "Một tên tân binh Động Huyền trung kỳ, ta cần gì phải biết hắn?"

Vẻ mặt Triệu Thấm khinh bỉ nói: "Ta hỏi ngươi, mấy ngày này người được nghị luận nhiều nhất là ai?"

Mã Chí sững sờ, trên mặt chợt lộ ra vẻ kinh sợ, thấp giọng nói: "Ngươi nói... hắn chính là Diệp Viễn?"

Triệu Thấm nói: "Còn có thể là ai nữa? Nghe nói Triệu thống lĩnh đã quyết định xử Diệp Viễn vô tội. Hắn giết con cháu dòng chính của Tần gia mà mắt cũng không nháy lấy một cái, hơn nữa bây giờ còn có thể yên lành vào Kiếm Trủng ngộ kiếm, ngươi nói xem… ta nên biểu hiện thế nào?"

Mã Chí hít một hơi lạnh, nói: "Đáng tiếc, ngày đó ta đang bế quan, không thì đã qua xem để mở rộng tầm mắt rồi. Tiểu ma đầu Tần Bội Du khiến toàn bộ người trong Võ Mông Vương Thành căm tức. Nhưng chắc nàng nằm mơ cũng không nghĩ đến lần này đụng phải đại ma đầu."

Ngày ấy, Triệu Thấm cũng có mặt.

Hắn đơn giản chỉ là đi xem náo nhiệt, nhìn một chút xem Tạ Tĩnh Nghi sẽ bị trừng trị ra sao.

Lại không nghĩ rằng giữa chừng tự nhiên nhảy ra một tên Diệp Viễn giết chết luôn Tần Bội Du.

Lúc đó hắn há hốc mồm, còn cho là mình vừa nhìn lầm.

Nghe Mã Chí nhắc tới, hiện tại Triệu Thấm vẫn còn hơi sợ, nói: "Ngươi không biết đâu, lúc mà hắn giết Tần Bội Du, mắt hắn không nháy lấy một cái, giống như là đang giết một con gà vậy. Lúc đó ta còn tưởng rằng tên này bị điên rồi, không nghĩ tới vậy mà Hàn Thiên lâu chủ tự mình đứng ra bảo lãnh cho hắn."

Mã Chí cười nói: "Lá gan tên này thật lớn. Tuy nhiên từ giờ trở đi, chỉ sợ Tần Thiên sư huynh sẽ không buông tha cho hắn đi?"

Triệu Thấm cười ha ha nói: "Ngươi thì biết cái gì. Tần Thiên sư huynh đã sớm nói ngay trước mặt Diệp Viễn rằng Diệp Viễn là một người đã chết. Kết quả Diệp Viễn không những không chết mà là muội muội của hắn chết."

Vẻ mặt Mã Chí cứng lại, nói: "Còn có chuyện như thế?"

Triệu Thấm nói: "Ta lừa ngươi làm gì? Bọn hắn nói ngay tại đây này, lúc đó ta ở bên cạnh."

Mã Chí nói: "Tiểu tử này có tài đức gì mà có thể để Hàn Thiên lâu chủ xuất thủ?"

Triệu Thấm thâm ý sâu sắc nói: "Ha ha, chuyện ở quảng trường Võ Mông huyên náo quá lớn, thế cho nên rất nhiều người trong học phủ đều không quan tâm đến một chuyện khác. Thật ra trước đó, Diệp Viễn còn làm ra một chuyện kinh thiên động địa nữa."

Triệu Thấm mang chuyện Diệp Viễn rút kiếm ra nói một lần, tròng mắt Mã Chí trợn tròn cả lên.

"Còn… còn có chuyện như thế này?" Vẻ mặt Mã Chí không thể tin được nói.

Vẻ mặt Triệu Thấm đắc ý, đang muốn khoe khoang một phen thì có một người đi vào.

"Diệp Viễn đi vào à?" Tần Thiệu hỏi.

Vẻ mặt Triệu Thấm cứng lại, gật đầu nói: "Đúng, vừa mới đi vào."

Sắc mặt Tần Thiệu trầm xuống, đưa lệnh bài cho Triệu Thấm, nói: "Tầng hai Kiếm Trủng, thời gian một tháng."

Khi Tần Thiệu tiến nhập Kiếm Trủng thì phát hiện Diệp Viễn đã tiến nhập tầng thứ hai.

Số người ở tầng thứ hai rõ ràng nhiều hơn tầng thứ nhất.

Tuy nhiên Tần Thiệu liếc mắt đã nhận ra Diệp Viễn, bởi vì tên này quá nổi bật.

Diệp Viễn vẫn đang dùng loại phương thức tu luyện tự ngược đãi bản thân kia.

Độ khó của tầng thứ hai cao hơn tầng thứ nhất rất nhiều.

Lúc Tần Thiệu vượt cửa thứ nhất thì chỉ dùng ba lần điểm tích lũy, cũng tức là ba tháng.

Nhưng tầng thứ hai hắn tu luyện đã sắp một năm mà vẫn chưa có biện pháp vượt cửa thành công.

Mỗi một tầng, càng đi vào chỗ sâu thì kiếm ý càng mạnh.

Muốn vượt cửa thành công thì phải tiến hành từ từ theo quá trình.

Đương nhiên, Diệp Viễn hoàn toàn là một ngoại lệ.

Vượt cửa trong Kiếm Trủng cũng không có quan hệ với thực lực, mà là nhìn ý cảnh.

Lĩnh ngộ đối với pháp tắc kiếm đạo càng sâu sắc thì đi vào càng sâu hơn.

Đương nhiên, nếu như thực lực cao cường thì bằng vào thực lực cường đại cũng có thể vượt cửa.

Lấy thực lực của Tần Thiệu, nếu như muốn xông vào thì xông qua cửa thứ ba không thành vấn đề.

Nhưng mà hắn muốn cảm ngộ pháp tắc kiếm đạo, vậy nên mới hạ tốc độ xuống, đề cao việc cảm ngộ pháp tắc.

Mỗi một tầng Kiếm Trủng đều có vô số mảnh vụn pháp tắc kiếm đạo, có thể cảm ngộ nhiều hay ít thì đều dựa vào ngộ tính của bản thân.

Còn tên Diệp Viễn này, dựa theo thực lực mà nói thì hắn không có khả năng vượt qua được cửa thứ nhất.

Vậy mà hắn đã vượt qua được.

Hơn nữa hắn là dùng một loại phương thức quỷ dị để vượt qua.

Hiện tại tên này lại đang tự ngược đãi bản thân.

Chỉ là phương thức này của Diệp Viễn, căn bản không ai có thể bắt chước.

Một khi bọn hắn hơi thả lỏng thôi thì sẽ bị pháp tắc kiếm đạo xé thành mảnh nhỏ.

Sắc mặt Tần Thiệu trầm xuống, đi vào Kiếm Trủng.

Một tháng sau, khi Diệp Viễn kéo thân thể đầy vết thương đi ra khỏi Kiếm Trủng thì phát hiện Tần Thiệu đang đứng chờ hắn.

Diệp Viễn liếc hắn một cái, nói: "Nếu như ngươi tới để hăm dọa ta thì cũng không cần phí lời."

Tần Thiệu nói: "Tần Bội Du chết cũng chưa hết tội, nàng không xứng để cho ta thương tiếc."

Tần Thiệu khiến Diệp Viễn cảm thấy ngoài ý muốn, nói: "Nàng là muội muội của ngươi, ngươi không khỏi quá vô tình đi?"

Tần Thiệu lạnh lùng nói: "Bên trong đại thế gia nào có ai ôn nhu? Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng xem ta là ca ca."

Ánh mắt Diệp Viễn hơi động, tuy câu nói này của Tần Thiệu hơi hời hợt, thế nhưng phía sau sợ rằng cất giấu không ít cố sự.

"Vậy ngươi cố ý chờ ta để làm gì?" Diệp Viễn hiếu kỳ nói.

"Ta muốn đánh một trận sinh tử với ngươi."

Khi nói lời này, trong giọng nói của Tần Thiệu mang theo một chút kích động.

Lông mi Diệp Viễn giương lên, cười lạnh nói: "Ngươi mới vừa nói nàng chết chưa hết tội mà?"

Dường như Tần Thiệu đã sớm đoán được thái độ này của Diệp Viễn, nói: "Sau ngày hôm đó, gia chủ tìm tới ta, hắn bảo ta thách đấu sinh tử với ngươi. Bởi vì chỉ có phương thức này mới có thể giết chết ngươi."

Bên trong học phủ khuyến khích cạnh tranh, nhưng cấm học viên tàn sát lẫn nhau.

Mà cuộc chiến sinh tử là giải pháp duy nhất.

Diệp Viễn cười nói: "Ha ha, xem ra trong mắt Tần gia thì ngươi chẳng qua là một cái công cụ mà thôi. Tư chất ngươi tốt như vậy mà cũng cam tâm trở thành một cái công cụ?"

Sắc mặt Tần Thiệu hơi trầm xuống, nói: "Ta không có lựa chọn. Hơn nữa… ta khao khát đánh với ngươi một trận."

"Kiếm Trủng tầng thứ hai, thời gian một tháng, làm phiền Triệu sư huynh."

Diệp Viễn đi tới đại sảnh bên ngoài Kiếm Trủng, đưa lệnh bài học phủ của mình cho Triệu Thấm.

Triệu Thấm nhìn về phía Diệp Viễn, trong ánh mắt tràn ngập vẻ phức tạp.

"Kiếm Trủng tầng thứ hai, mỗi lần cần khấu trừ bốn mươi điểm tích lũy." Triệu Thấm nói.

"Ừm, ta biết, làm phiền Triệu sư huynh." Diệp Viễn khách khí nói.

Triệu Thấm gật đầu, giúp Diệp Viễn trừ điểm tích lũy.

Sau khi Diệp Viễn nhận lại lệnh bài thì lập tức tiến vào Kiếm Trủng.

"Ha ha, Triệu Thấm, vẻ mặt ngươi làm sao vậy? Tiểu tử kia là ai?"

Lúc này, một tên đệ tử nội viện tiến vào đại sảnh, hắn nhìn thấy nét mặt cổ quái của Triệu Thấm thì nhịn không được hỏi.

Triệu Thấm ra hiệu im lặng, thấp giọng nói: "Suỵt, Mã Chí, ngươi nhỏ giọng một chút. Ngay cả hắn mà ngươi cũng không nhận ra thì còn là người của học phủ Võ Mông sao?"

Mã Chí cười nói: "Một tên tân binh Động Huyền trung kỳ, ta cần gì phải biết hắn?"

Vẻ mặt Triệu Thấm khinh bỉ nói: "Ta hỏi ngươi, mấy ngày này người được nghị luận nhiều nhất là ai?"

Mã Chí sững sờ, trên mặt chợt lộ ra vẻ kinh sợ, thấp giọng nói: "Ngươi nói... hắn chính là Diệp Viễn?"

Triệu Thấm nói: "Còn có thể là ai nữa? Nghe nói Triệu thống lĩnh đã quyết định xử Diệp Viễn vô tội. Hắn giết con cháu dòng chính của Tần gia mà mắt cũng không nháy lấy một cái, hơn nữa bây giờ còn có thể yên lành vào Kiếm Trủng ngộ kiếm, ngươi nói xem… ta nên biểu hiện thế nào?"

Mã Chí hít một hơi lạnh, nói: "Đáng tiếc, ngày đó ta đang bế quan, không thì đã qua xem để mở rộng tầm mắt rồi. Tiểu ma đầu Tần Bội Du khiến toàn bộ người trong Võ Mông Vương Thành căm tức. Nhưng chắc nàng nằm mơ cũng không nghĩ đến lần này đụng phải đại ma đầu."

Ngày ấy, Triệu Thấm cũng có mặt.

Hắn đơn giản chỉ là đi xem náo nhiệt, nhìn một chút xem Tạ Tĩnh Nghi sẽ bị trừng trị ra sao.

Lại không nghĩ rằng giữa chừng tự nhiên nhảy ra một tên Diệp Viễn giết chết luôn Tần Bội Du.

Lúc đó hắn há hốc mồm, còn cho là mình vừa nhìn lầm.

Nghe Mã Chí nhắc tới, hiện tại Triệu Thấm vẫn còn hơi sợ, nói: "Ngươi không biết đâu, lúc mà hắn giết Tần Bội Du, mắt hắn không nháy lấy một cái, giống như là đang giết một con gà vậy. Lúc đó ta còn tưởng rằng tên này bị điên rồi, không nghĩ tới vậy mà Hàn Thiên lâu chủ tự mình đứng ra bảo lãnh cho hắn."

Mã Chí cười nói: "Lá gan tên này thật lớn. Tuy nhiên từ giờ trở đi, chỉ sợ Tần Thiên sư huynh sẽ không buông tha cho hắn đi?"

Triệu Thấm cười ha ha nói: "Ngươi thì biết cái gì. Tần Thiên sư huynh đã sớm nói ngay trước mặt Diệp Viễn rằng Diệp Viễn là một người đã chết. Kết quả Diệp Viễn không những không chết mà là muội muội của hắn chết."

Vẻ mặt Mã Chí cứng lại, nói: "Còn có chuyện như thế?"

Triệu Thấm nói: "Ta lừa ngươi làm gì? Bọn hắn nói ngay tại đây này, lúc đó ta ở bên cạnh."

Mã Chí nói: "Tiểu tử này có tài đức gì mà có thể để Hàn Thiên lâu chủ xuất thủ?"

Triệu Thấm thâm ý sâu sắc nói: "Ha ha, chuyện ở quảng trường Võ Mông huyên náo quá lớn, thế cho nên rất nhiều người trong học phủ đều không quan tâm đến một chuyện khác. Thật ra trước đó, Diệp Viễn còn làm ra một chuyện kinh thiên động địa nữa."

Triệu Thấm mang chuyện Diệp Viễn rút kiếm ra nói một lần, tròng mắt Mã Chí trợn tròn cả lên.

"Còn… còn có chuyện như thế này?" Vẻ mặt Mã Chí không thể tin được nói.

Vẻ mặt Triệu Thấm đắc ý, đang muốn khoe khoang một phen thì có một người đi vào.

"Diệp Viễn đi vào à?" Tần Thiệu hỏi.

Vẻ mặt Triệu Thấm cứng lại, gật đầu nói: "Đúng, vừa mới đi vào."

Sắc mặt Tần Thiệu trầm xuống, đưa lệnh bài cho Triệu Thấm, nói: "Tầng hai Kiếm Trủng, thời gian một tháng."

Khi Tần Thiệu tiến nhập Kiếm Trủng thì phát hiện Diệp Viễn đã tiến nhập tầng thứ hai.

Số người ở tầng thứ hai rõ ràng nhiều hơn tầng thứ nhất.

Tuy nhiên Tần Thiệu liếc mắt đã nhận ra Diệp Viễn, bởi vì tên này quá nổi bật.

Diệp Viễn vẫn đang dùng loại phương thức tu luyện tự ngược đãi bản thân kia.

Độ khó của tầng thứ hai cao hơn tầng thứ nhất rất nhiều.

Lúc Tần Thiệu vượt cửa thứ nhất thì chỉ dùng ba lần điểm tích lũy, cũng tức là ba tháng.

Nhưng tầng thứ hai hắn tu luyện đã sắp một năm mà vẫn chưa có biện pháp vượt cửa thành công.

Mỗi một tầng, càng đi vào chỗ sâu thì kiếm ý càng mạnh.

Muốn vượt cửa thành công thì phải tiến hành từ từ theo quá trình.

Đương nhiên, Diệp Viễn hoàn toàn là một ngoại lệ.

Vượt cửa trong Kiếm Trủng cũng không có quan hệ với thực lực, mà là nhìn ý cảnh.

Lĩnh ngộ đối với pháp tắc kiếm đạo càng sâu sắc thì đi vào càng sâu hơn.

Đương nhiên, nếu như thực lực cao cường thì bằng vào thực lực cường đại cũng có thể vượt cửa.

Lấy thực lực của Tần Thiệu, nếu như muốn xông vào thì xông qua cửa thứ ba không thành vấn đề.

Nhưng mà hắn muốn cảm ngộ pháp tắc kiếm đạo, vậy nên mới hạ tốc độ xuống, đề cao việc cảm ngộ pháp tắc.

Mỗi một tầng Kiếm Trủng đều có vô số mảnh vụn pháp tắc kiếm đạo, có thể cảm ngộ nhiều hay ít thì đều dựa vào ngộ tính của bản thân.

Còn tên Diệp Viễn này, dựa theo thực lực mà nói thì hắn không có khả năng vượt qua được cửa thứ nhất.

Vậy mà hắn đã vượt qua được.

Hơn nữa hắn là dùng một loại phương thức quỷ dị để vượt qua.

Hiện tại tên này lại đang tự ngược đãi bản thân.

Chỉ là phương thức này của Diệp Viễn, căn bản không ai có thể bắt chước.

Một khi bọn hắn hơi thả lỏng thôi thì sẽ bị pháp tắc kiếm đạo xé thành mảnh nhỏ.

Sắc mặt Tần Thiệu trầm xuống, đi vào Kiếm Trủng.

Một tháng sau, khi Diệp Viễn kéo thân thể đầy vết thương đi ra khỏi Kiếm Trủng thì phát hiện Tần Thiệu đang đứng chờ hắn.

Diệp Viễn liếc hắn một cái, nói: "Nếu như ngươi tới để hăm dọa ta thì cũng không cần phí lời."

Tần Thiệu nói: "Tần Bội Du chết cũng chưa hết tội, nàng không xứng để cho ta thương tiếc."

Tần Thiệu khiến Diệp Viễn cảm thấy ngoài ý muốn, nói: "Nàng là muội muội của ngươi, ngươi không khỏi quá vô tình đi?"

Tần Thiệu lạnh lùng nói: "Bên trong đại thế gia nào có ai ôn nhu? Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng xem ta là ca ca."

Ánh mắt Diệp Viễn hơi động, tuy câu nói này của Tần Thiệu hơi hời hợt, thế nhưng phía sau sợ rằng cất giấu không ít cố sự.

"Vậy ngươi cố ý chờ ta để làm gì?" Diệp Viễn hiếu kỳ nói.

"Ta muốn đánh một trận sinh tử với ngươi."

Khi nói lời này, trong giọng nói của Tần Thiệu mang theo một chút kích động.

Lông mi Diệp Viễn giương lên, cười lạnh nói: "Ngươi mới vừa nói nàng chết chưa hết tội mà?"

Dường như Tần Thiệu đã sớm đoán được thái độ này của Diệp Viễn, nói: "Sau ngày hôm đó, gia chủ tìm tới ta, hắn bảo ta thách đấu sinh tử với ngươi. Bởi vì chỉ có phương thức này mới có thể giết chết ngươi."

Bên trong học phủ khuyến khích cạnh tranh, nhưng cấm học viên tàn sát lẫn nhau.

Mà cuộc chiến sinh tử là giải pháp duy nhất.

Diệp Viễn cười nói: "Ha ha, xem ra trong mắt Tần gia thì ngươi chẳng qua là một cái công cụ mà thôi. Tư chất ngươi tốt như vậy mà cũng cam tâm trở thành một cái công cụ?"

Sắc mặt Tần Thiệu hơi trầm xuống, nói: "Ta không có lựa chọn. Hơn nữa… ta khao khát đánh với ngươi một trận."

Nhấn Mở Bình Luận