"Đinh."
Diệp Viễn chỉ ra một kiếm đánh bay trường kiếm trong tay Tần Thiệu.
"Diệp Viễn, ngươi có ý gì? Ta muốn chết, chẳng lẽ ngươi cũng muốn ngăn cản ta sao?" Tần Thiệu giận dữ hét với Diệp Viễn.
Diệp Viễn thản nhiên nói: "Chỉ thất bại một chút mà ngươi cũng không chịu được sao? Thông Thiên Giới lớn như vậy, thiên tài trẻ tuổi cường đại hơn ta và ngươi có rất nhiều. Nếu như họ đều giống như ngươi thì thiên tài trên thế gian này đều chết hết rồi. Võ đạo gian nan, không đi đến cuối sao biết được ở đó có gì? Việc xem thường sinh tử là việc mà người nhu nhược mới làm. Diệp mỗ nói đến thế thôi, sinh tử của ngươi ta không quản nữa, muốn sống hay muốn chết thì ngươi tự quyết định đi."
Dứt lời, Diệp Viễn xoay người rời đi.
Toàn thân Tần Thiệu run rẩy, hiển nhiên nội tâm đang kịch liệt đấu tranh.
Hắn chậm rãi đi tới trước trường kiếm, cầm kiếm lên nhưng chậm chạp không làm gì.
Cũng không biết qua bao lâu, lúc võ đài đã chẳng còn ai thì hắn mới cô độc rời đi.
Một bóng người cản hắn lại.
"Ngươi thật nhu nhược. Người thất bại không có lý do gì để sống ở trên đời này." Giọng nói lạnh lùng của Tần Thiên truyền tới.
Tần Thiệu cũng không nhìn hắn, chỉ bình tĩnh nói: "Việc sống sót mới càng cần nhiều dũng khí hơn. Ta... muốn trở nên cường đại."
"Kẻ yếu, vĩnh viễn là kẻ yếu. Con đường của cường giả đều luôn tiến về phía trước, mà ngươi, đã bị kẹt." Tần Thiên nói.
Tần Thiệu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hai mắt Tần Thiên, bình tĩnh nói: "Có một ngày ta sẽ vượt qua ngươi."
Tần Thiên cười nhẹ, nói: "Ngày này sẽ không bao giờ tới. Ngươi... tự giải quyết cho tốt đi."
Nhìn Tần Thiên rời đi, ánh mắt Tần Thiệu lộ ra vẻ kiên định trước nay chưa từng có.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hắn dám nhìn thằng vào mắt Tần Thiên.
Tần Thiệu chưa bao giờ có khát vọng muốn đánh bại Tần Thiên như lúc này.
Hắn vì Tần gia mà chiến, nhưng chỉ nhận lại một câu "Phế vật".
Hắn muốn để người Tần gia biết rằng bọn hắn đã sai rồi.
...
Ở Tần gia, Tần Nam Thiên cực kỳ tức giận.
"Tên phế vật kia vậy mà không tự sát. Theo ta thấy, hắn đã thông đồng với tên Diệp Viễn kia rồi." Tần Nam Thiên giận dữ hét.
Vương Tùng nghe vậy thì vội vàng nói: "Tần bá phụ, cũng 0không phải là không có khả năng này. Nếu không thì vì sao bọn hắn lại định ra ước hẹn ba năm? Sợ là bọn hắn đã lên kế hoạch từ trước để khiến Tần gia khó chịu. Tần Thiệu tự xưng là thiên phú hắn không thua Tần Thiên, có lẽ hắn cảm thấy gia tộc phân phối tài nguyên bất công vậy nên ghi hận trong lòng."
Trong mắt tiểu nhân thì mọi người đều xấu xa.
Vương Tùng bắt được cơ hội này, lập tức bỏ đá xuống giếng.
Nhưng mà lời nói của hắn cũng khá thuyết phục, nhất là nửa câu sau.
Tần Nam Thiên biến sắc, tức đến xanh cả mặt.
Hắn lạnh lùng nói: "Từ hôm nay trở đi, lập tức dừng việc cung cấp tài nguyên cho Tần Thiệu, đày phụ mẫu hắn đến Ngũ Tượng Thành. Đúng là một tên uống nước không nhớ nguồn, uổng phí Tần gia tiêu hao nhiều tài nguyên như vậy để bồi dưỡng hắn."
Tần Thiên ở bên cạnh khẽ chớp mắt, nhưng cũng không nói gì thêm.
Vương Tùng lại nói: "Tần bá phụ, Diệp Viễn này thật đúng là một nhân vật khó chơi. Nếu như để hắn trưởng thành tiếp, sợ rằng tương lai không ai có thể khống chế được hắn."
Tần Nam Thiên gật đầu, rất tán thành.
Mặc kệ Tần Thiệu có thông đồng với Diệp Viễn hay không thì một chiêu Trảm Tinh kia thực sự làm tất cả mọi người kinh hãi.
Bao gồm cả Tần Nam Thiên hắn.
Trước ngày hôm nay, đệ nhất thiên tài Võ Mông Vương Thành là con của hắn, Tần Thiên.
Mà sau ngày hôm nay, cái danh đệ nhất thiên tài này hẳn phải đổi chủ.
Tần Nam Thiên cắn răng nghiến lợi nói: "Tên Diệp Viễn này phải chết."
Vương Tùng ngẫm lại, nói: "Muốn giết Diệp Viễn thì bách thành thí luyện là cơ hội tốt nhất. Bằng không, cũng chỉ có thể chờ lúc hắn đi ra ngoài làm nhiệm vụ thì động thủ. Chỉ là đến lúc đó, không biết thực lực của Diệp Viễn sẽ mạnh đến loại trình độ nào."
Sau khi xem xong trận chiến vừa rồi, Tần Nam Thiên cảm thấy uất ức, còn Vương Tùng thì lại sợ mất mật.
Vương Tùng có quan hệ thân thiết với Tần gia, hắn rất rõ thực lực của Tần Thiệu.
Vậy mà Diệp Viễn chỉ dùng thời gian năm năm đã hoàn toàn vượt qua Tần Thiệu.
Nếu chờ Diệp Viễn đột phá đến Khuy Thiên Thần Cảnh thì đối phó với Vương Tùng hắn quả thực dễ như trở bàn tay.
Hai mắt Tần Nam Thiên tỏa sáng nói: "Ngươi không nói thì ta suýt nữa quên. Còn có mấy năm nữa là đến bách thành thí luyện, muốn giết tiểu tử này thì đây chính là thời cơ tốt nhất. Nhưng mà từ bây giờ cho tới lúc đó chúng ta phải mặc kệ Diệp Viễn, các ngươi phải nhắc nhở đệ tử Tần gia bên trong học phủ là mấy năm tới đừng đi tìm Diệp Viễn gây phiền phức. Hai năm qua Tần gia ta và Diệp Viễn đã khiến dư luận xôn xao rất nhiều, vậy nên bất cứ động tác gì cũng bị để mắt tới. Chuyện này ta sẽ sắp xếp, các ngươi đi đi."
...
Mấy năm này, thanh danh của Diệp Viễn có thể nói là vang dội.
Lần này chiến thắng Tần Thiệu, danh tiếng của Diệp Viễn nhất thời có một không hai, trở thành nhân vật làm mưa làm gió chạm tay có thể bỏng trong học phủ Võ Mông.
Loại chuyện đánh bại khôi thủ như vậy, trong quá khứ chưa phải là chưa từng phát sinh.
Thế nhưng nhanh như lần này thì là lần đầu tiên từ trước tới nay.
"Thật không ngờ tên Diệp Viễn này chẳng những có bối cảnh thâm hậu, thực lực bản thân cũng mạnh như vậy."
"Một chiêu Trảm Tinh kia cực kỳ kinh khủng. Lúc đó ở bên ngoài đại trận phòng hộ mà ta cũng có thể cảm giác được sự cường đại của nó."
"Một kiếm đánh bại hai đại tuyệt học trấn phủ, các ngươi nói xem một chiêu này của hắn có thể được học phủ thu vào, trở thành đệ thất tuyệt học hay không?"
"Rất có thể. Một khi trở thành đại tuyệt học trấn phủ thứ bảy, chỉ sợ Diệp Viễn cũng sẽ trở thành thành viên trẻ tuổi nhất danh nhân đường trong lịch sử của học phủ Võ Mông."
...
Lúc này, trước mặt Diệp Viễn là một lão giả rất cơ trí.
Vị lão giả này cũng không phải là người bình thường, hắn là phụ tá đắc lực của Võ Mông thành chủ, người đứng đầu thật sự của học phủ Võ Mông, Ôn Nhất Dương.
Võ Mông thành chủ chỉ là phủ chủ trên danh nghĩa, bình thường cũng không quản lý sự vụ.
Mà Ôn Nhất Dương này chính là nhân vật phụ trách việc vận hành học phủ.
"Diệp Viễn, thật ra từ thời điểm khảo hạch nhập môn, ta đã chú ý tới ngươi. Ngươi rất có tiềm lực." Ôn Nhất Dương nói.
Diệp Viễn cười nói: "Đa tạ phủ chủ khích lệ."
Ôn Nhất Dương hơi sững sờ, hắn hơi kinh ngạc vì thái độ thản nhiên của Diệp Viễn.
Học viên bình thường nếu như được hắn ca ngợi như vậy, nhất định sẽ rất kích động.
Nhưng Diệp Viễn lại không có chút dáng vẻ kích động nào.
Ôn Nhất Dương phát hiện ra rằng việc Diệp Viễn có thể sáng chế ra Trảm Tinh quả nhiên không phải là may mắn.
"Ha ha, một chiêu Trảm Tinh kia, là ngươi lĩnh ngộ từ trong Kiếm Trủng ra à?" Ôn Nhất Dương cũng không vòng vèo nữa, trực tiếp hỏi.
"Không sai, đệ tử tại Kiếm Trủng tầng thứ nhất cùng tầng thứ hai khổ tu năm năm, cuối cùng sáng chế ra môn võ kỹ này, đặt tên là Hỗn Độn Khai Thiên Kiếm Quyết. Chiêu Trảm Tinh này chỉ là chiêu thứ nhất, cũng chưa hoàn thành." Diệp Viễn nói.
Ánh mắt Ôn Nhất Dương hơi ngưng lại, kinh ngạc nói: "Chưa hoàn thành?"
"Đinh."
Diệp Viễn chỉ ra một kiếm đánh bay trường kiếm trong tay Tần Thiệu.
"Diệp Viễn, ngươi có ý gì? Ta muốn chết, chẳng lẽ ngươi cũng muốn ngăn cản ta sao?" Tần Thiệu giận dữ hét với Diệp Viễn.
Diệp Viễn thản nhiên nói: "Chỉ thất bại một chút mà ngươi cũng không chịu được sao? Thông Thiên Giới lớn như vậy, thiên tài trẻ tuổi cường đại hơn ta và ngươi có rất nhiều. Nếu như họ đều giống như ngươi thì thiên tài trên thế gian này đều chết hết rồi. Võ đạo gian nan, không đi đến cuối sao biết được ở đó có gì? Việc xem thường sinh tử là việc mà người nhu nhược mới làm. Diệp mỗ nói đến thế thôi, sinh tử của ngươi ta không quản nữa, muốn sống hay muốn chết thì ngươi tự quyết định đi."
Dứt lời, Diệp Viễn xoay người rời đi.
Toàn thân Tần Thiệu run rẩy, hiển nhiên nội tâm đang kịch liệt đấu tranh.
Hắn chậm rãi đi tới trước trường kiếm, cầm kiếm lên nhưng chậm chạp không làm gì.
Cũng không biết qua bao lâu, lúc võ đài đã chẳng còn ai thì hắn mới cô độc rời đi.
Một bóng người cản hắn lại.
"Ngươi thật nhu nhược. Người thất bại không có lý do gì để sống ở trên đời này." Giọng nói lạnh lùng của Tần Thiên truyền tới.
Tần Thiệu cũng không nhìn hắn, chỉ bình tĩnh nói: "Việc sống sót mới càng cần nhiều dũng khí hơn. Ta... muốn trở nên cường đại."
"Kẻ yếu, vĩnh viễn là kẻ yếu. Con đường của cường giả đều luôn tiến về phía trước, mà ngươi, đã bị kẹt." Tần Thiên nói.
Tần Thiệu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hai mắt Tần Thiên, bình tĩnh nói: "Có một ngày ta sẽ vượt qua ngươi."
Tần Thiên cười nhẹ, nói: "Ngày này sẽ không bao giờ tới. Ngươi... tự giải quyết cho tốt đi."
Nhìn Tần Thiên rời đi, ánh mắt Tần Thiệu lộ ra vẻ kiên định trước nay chưa từng có.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hắn dám nhìn thằng vào mắt Tần Thiên.
Tần Thiệu chưa bao giờ có khát vọng muốn đánh bại Tần Thiên như lúc này.
Hắn vì Tần gia mà chiến, nhưng chỉ nhận lại một câu "Phế vật".
Hắn muốn để người Tần gia biết rằng bọn hắn đã sai rồi.
...
Ở Tần gia, Tần Nam Thiên cực kỳ tức giận.
"Tên phế vật kia vậy mà không tự sát. Theo ta thấy, hắn đã thông đồng với tên Diệp Viễn kia rồi." Tần Nam Thiên giận dữ hét.
Vương Tùng nghe vậy thì vội vàng nói: "Tần bá phụ, cũng 0không phải là không có khả năng này. Nếu không thì vì sao bọn hắn lại định ra ước hẹn ba năm? Sợ là bọn hắn đã lên kế hoạch từ trước để khiến Tần gia khó chịu. Tần Thiệu tự xưng là thiên phú hắn không thua Tần Thiên, có lẽ hắn cảm thấy gia tộc phân phối tài nguyên bất công vậy nên ghi hận trong lòng."
Trong mắt tiểu nhân thì mọi người đều xấu xa.
Vương Tùng bắt được cơ hội này, lập tức bỏ đá xuống giếng.
Nhưng mà lời nói của hắn cũng khá thuyết phục, nhất là nửa câu sau.
Tần Nam Thiên biến sắc, tức đến xanh cả mặt.
Hắn lạnh lùng nói: "Từ hôm nay trở đi, lập tức dừng việc cung cấp tài nguyên cho Tần Thiệu, đày phụ mẫu hắn đến Ngũ Tượng Thành. Đúng là một tên uống nước không nhớ nguồn, uổng phí Tần gia tiêu hao nhiều tài nguyên như vậy để bồi dưỡng hắn."
Tần Thiên ở bên cạnh khẽ chớp mắt, nhưng cũng không nói gì thêm.
Vương Tùng lại nói: "Tần bá phụ, Diệp Viễn này thật đúng là một nhân vật khó chơi. Nếu như để hắn trưởng thành tiếp, sợ rằng tương lai không ai có thể khống chế được hắn."
Tần Nam Thiên gật đầu, rất tán thành.
Mặc kệ Tần Thiệu có thông đồng với Diệp Viễn hay không thì một chiêu Trảm Tinh kia thực sự làm tất cả mọi người kinh hãi.
Bao gồm cả Tần Nam Thiên hắn.
Trước ngày hôm nay, đệ nhất thiên tài Võ Mông Vương Thành là con của hắn, Tần Thiên.
Mà sau ngày hôm nay, cái danh đệ nhất thiên tài này hẳn phải đổi chủ.
Tần Nam Thiên cắn răng nghiến lợi nói: "Tên Diệp Viễn này phải chết."
Vương Tùng ngẫm lại, nói: "Muốn giết Diệp Viễn thì bách thành thí luyện là cơ hội tốt nhất. Bằng không, cũng chỉ có thể chờ lúc hắn đi ra ngoài làm nhiệm vụ thì động thủ. Chỉ là đến lúc đó, không biết thực lực của Diệp Viễn sẽ mạnh đến loại trình độ nào."
Sau khi xem xong trận chiến vừa rồi, Tần Nam Thiên cảm thấy uất ức, còn Vương Tùng thì lại sợ mất mật.
Vương Tùng có quan hệ thân thiết với Tần gia, hắn rất rõ thực lực của Tần Thiệu.
Vậy mà Diệp Viễn chỉ dùng thời gian năm năm đã hoàn toàn vượt qua Tần Thiệu.
Nếu chờ Diệp Viễn đột phá đến Khuy Thiên Thần Cảnh thì đối phó với Vương Tùng hắn quả thực dễ như trở bàn tay.
Hai mắt Tần Nam Thiên tỏa sáng nói: "Ngươi không nói thì ta suýt nữa quên. Còn có mấy năm nữa là đến bách thành thí luyện, muốn giết tiểu tử này thì đây chính là thời cơ tốt nhất. Nhưng mà từ bây giờ cho tới lúc đó chúng ta phải mặc kệ Diệp Viễn, các ngươi phải nhắc nhở đệ tử Tần gia bên trong học phủ là mấy năm tới đừng đi tìm Diệp Viễn gây phiền phức. Hai năm qua Tần gia ta và Diệp Viễn đã khiến dư luận xôn xao rất nhiều, vậy nên bất cứ động tác gì cũng bị để mắt tới. Chuyện này ta sẽ sắp xếp, các ngươi đi đi."
...
Mấy năm này, thanh danh của Diệp Viễn có thể nói là vang dội.
Lần này chiến thắng Tần Thiệu, danh tiếng của Diệp Viễn nhất thời có một không hai, trở thành nhân vật làm mưa làm gió chạm tay có thể bỏng trong học phủ Võ Mông.
Loại chuyện đánh bại khôi thủ như vậy, trong quá khứ chưa phải là chưa từng phát sinh.
Thế nhưng nhanh như lần này thì là lần đầu tiên từ trước tới nay.
"Thật không ngờ tên Diệp Viễn này chẳng những có bối cảnh thâm hậu, thực lực bản thân cũng mạnh như vậy."
"Một chiêu Trảm Tinh kia cực kỳ kinh khủng. Lúc đó ở bên ngoài đại trận phòng hộ mà ta cũng có thể cảm giác được sự cường đại của nó."
"Một kiếm đánh bại hai đại tuyệt học trấn phủ, các ngươi nói xem một chiêu này của hắn có thể được học phủ thu vào, trở thành đệ thất tuyệt học hay không?"
"Rất có thể. Một khi trở thành đại tuyệt học trấn phủ thứ bảy, chỉ sợ Diệp Viễn cũng sẽ trở thành thành viên trẻ tuổi nhất danh nhân đường trong lịch sử của học phủ Võ Mông."
...
Lúc này, trước mặt Diệp Viễn là một lão giả rất cơ trí.
Vị lão giả này cũng không phải là người bình thường, hắn là phụ tá đắc lực của Võ Mông thành chủ, người đứng đầu thật sự của học phủ Võ Mông, Ôn Nhất Dương.
Võ Mông thành chủ chỉ là phủ chủ trên danh nghĩa, bình thường cũng không quản lý sự vụ.
Mà Ôn Nhất Dương này chính là nhân vật phụ trách việc vận hành học phủ.
"Diệp Viễn, thật ra từ thời điểm khảo hạch nhập môn, ta đã chú ý tới ngươi. Ngươi rất có tiềm lực." Ôn Nhất Dương nói.
Diệp Viễn cười nói: "Đa tạ phủ chủ khích lệ."
Ôn Nhất Dương hơi sững sờ, hắn hơi kinh ngạc vì thái độ thản nhiên của Diệp Viễn.
Học viên bình thường nếu như được hắn ca ngợi như vậy, nhất định sẽ rất kích động.
Nhưng Diệp Viễn lại không có chút dáng vẻ kích động nào.
Ôn Nhất Dương phát hiện ra rằng việc Diệp Viễn có thể sáng chế ra Trảm Tinh quả nhiên không phải là may mắn.
"Ha ha, một chiêu Trảm Tinh kia, là ngươi lĩnh ngộ từ trong Kiếm Trủng ra à?" Ôn Nhất Dương cũng không vòng vèo nữa, trực tiếp hỏi.
"Không sai, đệ tử tại Kiếm Trủng tầng thứ nhất cùng tầng thứ hai khổ tu năm năm, cuối cùng sáng chế ra môn võ kỹ này, đặt tên là Hỗn Độn Khai Thiên Kiếm Quyết. Chiêu Trảm Tinh này chỉ là chiêu thứ nhất, cũng chưa hoàn thành." Diệp Viễn nói.
Ánh mắt Ôn Nhất Dương hơi ngưng lại, kinh ngạc nói: "Chưa hoàn thành?"