Một chiêu Trảm Tinh này là do Diệp Viễn cảm ngộ được ở tầng thứ hai của Kiếm Trủng.
Lúc đó hắn đang cảm ngộ thì tự nhiên dẫn động phản ứng của Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh, hình thành hình thức ban đầu của một võ kỹ kiếm đạo.
Diệp Viễn dùng thời gian một năm không ngừng hoàn thiện thì mới thành được chiêu Trảm Tinh này.
Thế nhưng chỉ với pháp tắc kiếm đạo của tầng thứ hai thì vẫn còn xa mới đạt được cấp độ kiếm đạo nhất trọng thiên đại viên mãn.
Trảm Tinh có uy lực lớn như vậy một mặt là bởi vì bản thân chiêu thức này cường đại.
Mặt khác là bởi vì Diệp Viễn tu luyện công pháp rất cường đại.
"Thì ra là thế. Diệp Viễn, nguyên nhân hôm nay ta tìm ngươi chắc ngươi cũng đoán được một chút rồi. Vì chiêu này của ngươi ngộ ra từ trong Kiếm Trủng, vậy nên cần phải lưu lại ở học phủ Võ Mông, tạo phúc cho người đến sau. Đương nhiên, học phủ cũng sẽ cho ngươi không ít bồi thường. Thế nào, ngươi có đồng ý hay không?" Ôn Nhất Dương chậm rãi nói.
Diệp Viễn gật đầu nói: "Hiển nhiên là đồng ý rồi. Ta đã khắc yếu quyết của Trảm Tinh cùng cảm ngộ kiếm đạo mấy năm nay của ta vào bên trong hai viên Thiên Tinh Ngọc này."
Vừa nói chuyện, Diệp Viễn vừa lấy ra hai viên Thiên Tinh Ngọc, đưa cho Ôn Nhất Dương.
Tất nhiên Ôn Nhất Dương cũng không nghĩ rằng Diệp Viễn lại dứt khoát như vậy, hơi sững sờ một chút rồi mới tiếp nhận Thiên Tinh Ngọc.
Trong quá khứ, nếu yêu cầu các học viên giao ra công pháp mà chính mình lĩnh ngộ thì đa số bọn hắn đều coi trọng... công pháp của mình, không muốn giao ra.
Không nghĩ tới ngay cả Thiên Tinh Ngọc, Diệp Viễn cũng đã chuẩn bị xong.
Ôn Nhất Dương để ý Diệp Viễn đã lâu, thế nhưng hôm nay gặp mặt hắn mới biết được vị thiếu niên trước mắt này không phải người thường.
Tâm tư kín đáo, làm việc dứt khoát, không chút trì hoãn.
Càng hiếm có hơn là ngộ tính của Diệp Viễn cực cao, thiên phú hơn người, mấy tên thiên tài trong học phủ hoàn toàn không thể so sánh được.
Ôn Nhất Dương chìm thần thức vào bên trong Thiên Tinh Ngọc xem lướt qua một lần, sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng.
Đối với Ôn Nhất Dương mà nói thì võ kỹ nhất giai cực kỳ đơn giản.
Lấy cảnh giới của hắn thì cho dù là một môn võ kỹ chưa từng thấy qua thì hắn cũng không cần động não nhiều đã lĩnh ngộ được.
Thế nhưng chiêu Trảm Tinh này vậy mà khiến cho hắn có cảm giác khó hiểu.
Nhất thời hắn không có cách nào hiểu thấu.
Một chiêu này không thể coi thường.
"Ừm, không sai, rất tốt. Quả nhiên là ý tưởng diệu kỳ. Diệp Viễn, ngươi còn nhỏ tuổi mà lại có ngộ tính sâu như vậy, thật là hiếm gặp." Ôn Nhất Dương giả bộ nói.
Dù sao hắn cũng là đại cao thủ nửa bước Thần Quân, làm sao có thể nói ra trước mặt người khác là mình xem không hiểu chiêu thức này?
Sau chuyện này, hắn dự định nghiên cứu môn võ kỹ này một phen.
Võ kỹ mà đến cả hắn cũng xem không hiểu đã khơi dậy lòng háo thắng của hắn.
Diệp Viễn cung kính nói: "Đa tạ phủ chủ khích lệ, đệ tử cũng chỉ là nhất thời may mắn mà thôi."
Đương nhiên Diệp Viễn biết lão già này đang giả vờ. Mặc dù Trảm Tinh chỉ là võ kỹ kiếm đạo nhất trọng thiên, nhưng nó là sự kết hợp của đạo uẩn Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh cùng với vô số tâm huyết của các vị tiên hiền trong học phủ Võ Mông, làm sao dễ dàng lĩnh ngộ được.
Nếu chiêu này mà dễ dàng lĩnh ngộ được thì hắn dựa vào cái gì mà có thể dùng tu vi Động Huyền hậu kỳ đánh bại tu vi nửa bước Khuy Thiên của Tần Thiệu?
Huống hồ, mặc dù văn tự Thần Minh có thể khắc chế thiên đạo, thế nhưng cũng sẽ có chỗ thiếu sót.
Truyền thừa của một môn công pháp, chỉ hiểu mà không thể diễn đạt được bằng lời.
Chỉ có lĩnh ngộ được thâm ý bên trong thì mới có thể phát huy được toàn bộ uy năng.
Cho nên, Diệp Viễn cũng không lo lắng việc môn công pháp bị lưu truyền bên ngoài.
Gần như có thể khẳng định, bên trong học phủ Võ Mông bây giờ tuyệt đối không ai có thể thật sự lĩnh ngộ môn võ kỹ này.
"Diệp Viễn, ngươi xem như này được không? Bởi vì chiêu Trảm Tinh này cũng chưa hoàn thiện vậy nên tạm thời coi nó là chuẩn tuyệt học trấn phủ. Còn về khen thưởng thì lấy khen thưởng của chuẩn tuyệt học trấn phủ là mười vạn điểm tích lũy. Ngươi thấy thế nào?"
Mặc dù Ôn Nhất Dương dùng giọng điệu thương lượng, nhưng Diệp Viễn hẳn sẽ phải đồng ý không từ chối được.
Hơn nữa, mười vạn điểm tích lũy là một con số rất lớn trong học phủ Võ Mông.
Có mười vạn điểm tích lũy này thì hắn sẽ đứng thứ nhất trên Tích Phân Thạch của ngoại viện.
Diệp Viễn cười nói: "Đa tạ phủ chủ. Nhưng mà có thể làm phiền phủ chủ giúp ta đổi lấy một ít linh dược được không?"
Ôn Nhất Dương sững sờ, nói: "Linh dược? Ngươi tự mình đi đổi là được mà?"
Diệp Viễn nói: "Số lượng mà ta yêu cầu khá lớn, hơn nữa có một số linh dược cũng không phổ biến, nếu tự mình đi đổi..."
Ôn Nhất Dương vừa nghe đã hiểu, gật đầu nói: "Được rồi, vậy người về viết một danh sách rồi gửi cho ta."
Diệp Viễn lấy ra một viên ngọc bội, nói: "Ta đã chuẩn bị từ trước."
Ôn Nhất Dương lại tiếp tục sững sờ, nhịn không được bật cười nói: "Tiểu tử này, thật đúng là thận trọng. Xem ra lần này tới đây ngươi đã chuẩn bị mọi thứ từ trước."
Diệp Viễn cười nói: "Lo trước không bao giờ là thừa. Hàng ngày phủ chủ bận trăm công nghìn việc, nếu vì không chuẩn bị trước mà làm ngài chậm trễ công việc thì không tốt lắm."
Ôn Nhất Dương gật đầu nói: "Được, vậy giao cho ta làm. Ba ngày sau, tất cả học viên sẽ tập hợp quan sát ngươi khắc tên mình xuống Hiền Giả Thạch."
Sau khi Diệp Viễn cáo từ rời đi, Ôn Nhất Dương có cảm giác như trút được gánh nặng.
Hắn là một đại cao thủ nửa bước Thần Quân, vậy mà luôn đi sau một bước so với Diệp Viễn nên cảm thấy hơi phiền muộn.
"Tiểu tử này, thực sự là không đơn giản." Ôn Nhất Dương thở dài nói.
...
Trên quảng trường, mấy nghìn người đang đứng chỉnh tề.
Tất cả mọi người dùng một loại ánh mắt hâm mộ không ngừng nhìn về thân ảnh trẻ tuổi phía trên đài cao kia.
Đương nhiên, cũng có một số ánh mắt mang theo vẻ bất thiện.
Ví dụ như Vương Tùng và Tần Thiên.
Danh Nhân Đường là một nơi vinh dự chí cao trong học phủ Võ Mông.
Có thể lưu tên mình ở trên Hiền Giả Thạch thì ai cũng đã cống hiến rất nhiều cho học phủ Võ Mông, họ đều lưu lại một bút ở nơi đây.
"Mời Hiền Giả Thạch."
Tiếng nói của Ôn Nhất Dương vừa dứt thì đột nhiên hư không rung động, một tảng đá lớn chậm rãi phá vỡ không gian, xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Hiền Giả Thạch vừa xuất hiện, vẻ mặt Diệp Viễn lập tức biến sắc.
Khí tức nó phát ra từ trên bề mặt khiến cho người ta có loại cảm giác muốn quỳ bái.
Đó là khí tức Thần Thánh.
Diệp Viễn hơi dùng sức của Tiểu Thông Thiên Sơn mới triệt tiêu được cỗ khí tức này tác động lên người mình.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy phía trên tảng đá có từng cái tên màu vàng đang phát sáng.
"Bái kiến Hiền Giả Thạch."
Ôn Nhất Dương bái kiến Hiền Giả Thạch.
Mấy ngàn học viên trên quảng trường cũng khom người thi lễ.
Có thể nhìn ra được cảm giác tôn kính của bọn họ là phát ra từ đáy lòng.
Diệp Viễn cũng cúi đầu bái kiến, những vị tiên hiền đáng để hắn cúi đầu.
Hắn biết, kiếm trong Kiếm Trủng đều do các vị tiên hiền lưu lại.
Bái kiến xong, Ôn Nhất Dương cất cao giọng nói với Hiền Giả Thạch: "Hiện tại có học viên Diệp Viễn tự mình sáng tạo ra kiếm pháp tên là Trảm Tinh ở trong Kiếm Trủng có thể áp đảo lục đại tuyệt học trấn phủ. Hắn tặng lại cho học phủ, công vô cùng lớn. Phủ chủ đương nhiệm Ôn Nhất Dương, cung thỉnh Hiền Giả Thạch chấp thuận Diệp Viễn khắc chữ lưu danh, tiến nhập danh nhân đường."
Tiếng nói của Ôn Nhất Dương vừa dứt, Hiền Giả Thạch bỗng nhiên bắn ra một vệt ánh sáng màu vàng bao phủ lấy Diệp Viễn.
Diệp Viễn biến sắc, cảm giác tất cả bí mật của mình đều bị nhìn thấu.
Nhưng mà đúng vào lúc này, một đạo khí tức đáng sợ phát ra từ trên người Diệp Viễn bay ngược về phía Hiền Giả Thạch.
"Đùng đùng..."
Hiền Giả Thạch giống như chịu phải một kích thật mạnh, kịch liệt rung động.
Một chiêu Trảm Tinh này là do Diệp Viễn cảm ngộ được ở tầng thứ hai của Kiếm Trủng.
Lúc đó hắn đang cảm ngộ thì tự nhiên dẫn động phản ứng của Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh, hình thành hình thức ban đầu của một võ kỹ kiếm đạo.
Diệp Viễn dùng thời gian một năm không ngừng hoàn thiện thì mới thành được chiêu Trảm Tinh này.
Thế nhưng chỉ với pháp tắc kiếm đạo của tầng thứ hai thì vẫn còn xa mới đạt được cấp độ kiếm đạo nhất trọng thiên đại viên mãn.
Trảm Tinh có uy lực lớn như vậy một mặt là bởi vì bản thân chiêu thức này cường đại.
Mặt khác là bởi vì Diệp Viễn tu luyện công pháp rất cường đại.
"Thì ra là thế. Diệp Viễn, nguyên nhân hôm nay ta tìm ngươi chắc ngươi cũng đoán được một chút rồi. Vì chiêu này của ngươi ngộ ra từ trong Kiếm Trủng, vậy nên cần phải lưu lại ở học phủ Võ Mông, tạo phúc cho người đến sau. Đương nhiên, học phủ cũng sẽ cho ngươi không ít bồi thường. Thế nào, ngươi có đồng ý hay không?" Ôn Nhất Dương chậm rãi nói.
Diệp Viễn gật đầu nói: "Hiển nhiên là đồng ý rồi. Ta đã khắc yếu quyết của Trảm Tinh cùng cảm ngộ kiếm đạo mấy năm nay của ta vào bên trong hai viên Thiên Tinh Ngọc này."
Vừa nói chuyện, Diệp Viễn vừa lấy ra hai viên Thiên Tinh Ngọc, đưa cho Ôn Nhất Dương.
Tất nhiên Ôn Nhất Dương cũng không nghĩ rằng Diệp Viễn lại dứt khoát như vậy, hơi sững sờ một chút rồi mới tiếp nhận Thiên Tinh Ngọc.
Trong quá khứ, nếu yêu cầu các học viên giao ra công pháp mà chính mình lĩnh ngộ thì đa số bọn hắn đều coi trọng... công pháp của mình, không muốn giao ra.
Không nghĩ tới ngay cả Thiên Tinh Ngọc, Diệp Viễn cũng đã chuẩn bị xong.
Ôn Nhất Dương để ý Diệp Viễn đã lâu, thế nhưng hôm nay gặp mặt hắn mới biết được vị thiếu niên trước mắt này không phải người thường.
Tâm tư kín đáo, làm việc dứt khoát, không chút trì hoãn.
Càng hiếm có hơn là ngộ tính của Diệp Viễn cực cao, thiên phú hơn người, mấy tên thiên tài trong học phủ hoàn toàn không thể so sánh được.
Ôn Nhất Dương chìm thần thức vào bên trong Thiên Tinh Ngọc xem lướt qua một lần, sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng.
Đối với Ôn Nhất Dương mà nói thì võ kỹ nhất giai cực kỳ đơn giản.
Lấy cảnh giới của hắn thì cho dù là một môn võ kỹ chưa từng thấy qua thì hắn cũng không cần động não nhiều đã lĩnh ngộ được.
Thế nhưng chiêu Trảm Tinh này vậy mà khiến cho hắn có cảm giác khó hiểu.
Nhất thời hắn không có cách nào hiểu thấu.
Một chiêu này không thể coi thường.
"Ừm, không sai, rất tốt. Quả nhiên là ý tưởng diệu kỳ. Diệp Viễn, ngươi còn nhỏ tuổi mà lại có ngộ tính sâu như vậy, thật là hiếm gặp." Ôn Nhất Dương giả bộ nói.
Dù sao hắn cũng là đại cao thủ nửa bước Thần Quân, làm sao có thể nói ra trước mặt người khác là mình xem không hiểu chiêu thức này?
Sau chuyện này, hắn dự định nghiên cứu môn võ kỹ này một phen.
Võ kỹ mà đến cả hắn cũng xem không hiểu đã khơi dậy lòng háo thắng của hắn.
Diệp Viễn cung kính nói: "Đa tạ phủ chủ khích lệ, đệ tử cũng chỉ là nhất thời may mắn mà thôi."
Đương nhiên Diệp Viễn biết lão già này đang giả vờ. Mặc dù Trảm Tinh chỉ là võ kỹ kiếm đạo nhất trọng thiên, nhưng nó là sự kết hợp của đạo uẩn Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh cùng với vô số tâm huyết của các vị tiên hiền trong học phủ Võ Mông, làm sao dễ dàng lĩnh ngộ được.
Nếu chiêu này mà dễ dàng lĩnh ngộ được thì hắn dựa vào cái gì mà có thể dùng tu vi Động Huyền hậu kỳ đánh bại tu vi nửa bước Khuy Thiên của Tần Thiệu?
Huống hồ, mặc dù văn tự Thần Minh có thể khắc chế thiên đạo, thế nhưng cũng sẽ có chỗ thiếu sót.
Truyền thừa của một môn công pháp, chỉ hiểu mà không thể diễn đạt được bằng lời.
Chỉ có lĩnh ngộ được thâm ý bên trong thì mới có thể phát huy được toàn bộ uy năng.
Cho nên, Diệp Viễn cũng không lo lắng việc môn công pháp bị lưu truyền bên ngoài.
Gần như có thể khẳng định, bên trong học phủ Võ Mông bây giờ tuyệt đối không ai có thể thật sự lĩnh ngộ môn võ kỹ này.
"Diệp Viễn, ngươi xem như này được không? Bởi vì chiêu Trảm Tinh này cũng chưa hoàn thiện vậy nên tạm thời coi nó là chuẩn tuyệt học trấn phủ. Còn về khen thưởng thì lấy khen thưởng của chuẩn tuyệt học trấn phủ là mười vạn điểm tích lũy. Ngươi thấy thế nào?"
Mặc dù Ôn Nhất Dương dùng giọng điệu thương lượng, nhưng Diệp Viễn hẳn sẽ phải đồng ý không từ chối được.
Hơn nữa, mười vạn điểm tích lũy là một con số rất lớn trong học phủ Võ Mông.
Có mười vạn điểm tích lũy này thì hắn sẽ đứng thứ nhất trên Tích Phân Thạch của ngoại viện.
Diệp Viễn cười nói: "Đa tạ phủ chủ. Nhưng mà có thể làm phiền phủ chủ giúp ta đổi lấy một ít linh dược được không?"
Ôn Nhất Dương sững sờ, nói: "Linh dược? Ngươi tự mình đi đổi là được mà?"
Diệp Viễn nói: "Số lượng mà ta yêu cầu khá lớn, hơn nữa có một số linh dược cũng không phổ biến, nếu tự mình đi đổi..."
Ôn Nhất Dương vừa nghe đã hiểu, gật đầu nói: "Được rồi, vậy người về viết một danh sách rồi gửi cho ta."
Diệp Viễn lấy ra một viên ngọc bội, nói: "Ta đã chuẩn bị từ trước."
Ôn Nhất Dương lại tiếp tục sững sờ, nhịn không được bật cười nói: "Tiểu tử này, thật đúng là thận trọng. Xem ra lần này tới đây ngươi đã chuẩn bị mọi thứ từ trước."
Diệp Viễn cười nói: "Lo trước không bao giờ là thừa. Hàng ngày phủ chủ bận trăm công nghìn việc, nếu vì không chuẩn bị trước mà làm ngài chậm trễ công việc thì không tốt lắm."
Ôn Nhất Dương gật đầu nói: "Được, vậy giao cho ta làm. Ba ngày sau, tất cả học viên sẽ tập hợp quan sát ngươi khắc tên mình xuống Hiền Giả Thạch."
Sau khi Diệp Viễn cáo từ rời đi, Ôn Nhất Dương có cảm giác như trút được gánh nặng.
Hắn là một đại cao thủ nửa bước Thần Quân, vậy mà luôn đi sau một bước so với Diệp Viễn nên cảm thấy hơi phiền muộn.
"Tiểu tử này, thực sự là không đơn giản." Ôn Nhất Dương thở dài nói.
...
Trên quảng trường, mấy nghìn người đang đứng chỉnh tề.
Tất cả mọi người dùng một loại ánh mắt hâm mộ không ngừng nhìn về thân ảnh trẻ tuổi phía trên đài cao kia.
Đương nhiên, cũng có một số ánh mắt mang theo vẻ bất thiện.
Ví dụ như Vương Tùng và Tần Thiên.
Danh Nhân Đường là một nơi vinh dự chí cao trong học phủ Võ Mông.
Có thể lưu tên mình ở trên Hiền Giả Thạch thì ai cũng đã cống hiến rất nhiều cho học phủ Võ Mông, họ đều lưu lại một bút ở nơi đây.
"Mời Hiền Giả Thạch."
Tiếng nói của Ôn Nhất Dương vừa dứt thì đột nhiên hư không rung động, một tảng đá lớn chậm rãi phá vỡ không gian, xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Hiền Giả Thạch vừa xuất hiện, vẻ mặt Diệp Viễn lập tức biến sắc.
Khí tức nó phát ra từ trên bề mặt khiến cho người ta có loại cảm giác muốn quỳ bái.
Đó là khí tức Thần Thánh.
Diệp Viễn hơi dùng sức của Tiểu Thông Thiên Sơn mới triệt tiêu được cỗ khí tức này tác động lên người mình.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy phía trên tảng đá có từng cái tên màu vàng đang phát sáng.
"Bái kiến Hiền Giả Thạch."
Ôn Nhất Dương bái kiến Hiền Giả Thạch.
Mấy ngàn học viên trên quảng trường cũng khom người thi lễ.
Có thể nhìn ra được cảm giác tôn kính của bọn họ là phát ra từ đáy lòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!