“Thế mà hắn lại không biết Cận Vũ!”
“Tên gia hỏa này… là nhảy ra từ đá sao? Người của hơn trăm tòa thành lại còn không biết Cận Vũ!”
“Nếu như nói ở trong trăm thành này người có hy vọng có thể đạt tới cảnh gới Thần Quân nhất, không phải là Cận Vũ thì không còn ai khác, thế mà lại có người không biết hắn!”
Câu hỏi của Diệp Viễn khiến cho tất cả mọi người như ong vỡ tổ.
Bọn họ đều không thể nào tưởng tượng được, người tham gia bách thành thí luyện này lại còn có người không biết Cận Vũ.
Thu Thủy Sinh là người đầu tiên sững sờ, rồi chợt bật cười nói: “E rằng, đây chính là nguyên nhân hắn cường đại đi!”
Cận Vũ cũng sững sờ, bật thốt lên: “Ngươi không biết ta?”
Diệp Viễn từ phản ứng của người khác cũng nhìn ra, dường như Cận Vũ này không đơn giản, hắn không khỏi ha ha nói: “Xin lỗi, thời gian nhập môn của tại hạ ngắn, đúng là chưa từng nghe qua đại danh các hạ.”
Hành vi của Cận Vũ này quang minh lỗi lạc, không muốn chiếm tiện nghi của hắn.
Đối với dạng đối thủ này, Diệp Viễn vẫn rất tôn kính.
Đặc biệt ở trong trường hợp, nhẫn trữ vật liên quan đến phần thưởng cuối cùng.
Thế nhưng đối phương, hiển nhiên là coi trọng một đối thủ tốt hơn!
Cận Vũ gật đầu, xem như là đồng ý với lời giải thích của Diệp Viễn, nói: “Tại hạ Cận Vũ của vương thành Ung Đương!”
Diệp Viễn chắp tay: “Hóa ra là Cận huynh, ra chiêu đi!”
Cận Vũ nói: “Ngươi vừa mới trải qua một trận đại chiến, hay là nghỉ ngơi một lát, khôi phục chút thần nguyên!”
Diệp Viễn cười cười, nói: “Không cần, những tên kia quá yếu.”
Cận Vũ cảm thấy rùng mình, nhất thời không đoán được lời này của Diệp Viễn là thật hay giả.
Rốt cuộc gia hỏa này đang giả vờ, hay là thật sự không có tiêu hao bao nhiêu?
Một trận chiến vừa rồi, nếu như đổi thành chính bản thân hắn, đương nhiên cũng có thể thành thạo, nhưng tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này.
Dù sao, loại cường giả như Hà Ninh, thực lực vẫn là cực kỳ mạnh.
Huống chi, còn có mười bốn cường giả khác của vương thành Tả Tướng.
Chỉ là khi người khác nghe được sẽ trực tiếp cho là lời nói của Diệp Viễn là giả vờ.
“Ta thừa nhận tên này rất mạnh, nhưng mà hắn ở trước Cận Vũ, người đứng đầu trăm thành nói lời như vậy, thật sự là không nghe được.”
“Tên gia hỏa này, đến chết vẫn sĩ diện! Ừm, chí ít hắn thua, cũng có thể nói là vừa trải qua một trận đại chiến! Ha ha!”
“Hắn căn bản chính là không biết Cận Vũ là ai, cũng không biết thực lực của Cận Vũ mạnh bao nhiêu. Hà Ninh ở trước mặt Cận Vũ, căn bản là không đáng nhắc tới! Tên gia hỏa này, quá không coi ai ra gì!”
…
Bọn họ nào có biết, trận chiến nhìn thì như kịch liệt vừa rồi Diệp Viễn thật sự không có tiêu hao bao nhiêu.
Mặc dù Diệp Viễn buông thả, nhưng lấy lực một người khiêu chiến thiên tài trăm thành trên phương diện chiến thuật hắn vẫn là rất coi trọng, cũng không có coi khinh thiên tài trăm thành!
Đối với hắn mà nói, thành tích cuối cùng hắn coi trọng nhất là giao lưu cùng với thiên tài trăm thành này.
Cho nên trận chiến vừa rồi, hắn đánh cực kỳ bảo thủ, mỗi một phần thần nguyên đều được tính toán tỉ mỉ.
Thêm nữa thần nguyên của hắn vốn là vô cùng tinh luyện, loại trình độ chiến đấu này không tính là gì với hắn cả.
Nhìn thấy ánh mắt thản nhiên của Diệp Viễn, Cận Vũ gật đầu nói: “Nếu đã như vậy, xuất chiêu đi!”
Diệp Viễn làm thế mời, Tru Tà Kiếm hung hãn xuất thủ!
Trảm Tinh!
Mặc dù tới tới lui lui đều là một chiêu Trảm Tinh, thế nhưng một chiêu này lại bị Diệp Viễn diễn hóa ra vô số thức.
Lần này, Diệp Viễn làm một chuỗi hành động, từ đầu đến đuôi, chém thẳng vào Cận Vũ.
Góc độ tấn công này rất khó phòng ngự.
Cận Vũ biến sắc, trong nháy mắt cảm giác được kiếm độ của một kiếm này so với một chiêu đối phó Hà Ninh lúc nãy lớn hơn không biết bao nhiêu lần.
Hắn không dám khinh mạn, hoàn hảo lật nghiêng một cái, trường kiếm đã xuất thủ.
Có điều, một kiếm này của Cận Vũ là đâm thẳng, lấy một góc độ quỷ dị, từ một bên đâm vào sống kiếm của Diệp Viễn.
Hai mắt Diệp Viễn sáng lên, trong nháy mắt liền biết đụng phải cao thủ!
Lĩnh ngộ chiến đấu của Cận Vũ này mạnh hơn Hà Ninh không biết bao nhiêu lần.
Võ giả chiến đấu, cho dù là Thần Du Cảnh so đấu cũng không chỉ là sức mạnh pháp tắc và cảnh giới cao thấp.
Chỉ là sức mạnh cường đại, thường thường khiến người ta sơ xuất một số thứ nhỏ bé.
Một trận chiến đấu thường thay đổi trong nháy mắt, chỉ một chi tiết nhỏ là có thể quyết định được kết quả chiến đấu.
Diệp Viễn không biết đã trải qua bao nhiêu trận chiến đấu lớn nhỏ, sớm đã coi chiến đấu thành một loại bản năng.
Cho nên, thứ hắn có thể làm được là nắm chặt mỗi một chi tiết nhỏ tới cuối cùng.
Những thiên tài của các học phủ này cũng có không ít kinh nghiệm chiến đấu, chỉ là kinh nghiệm chiến đấu của bọn họ so với kinh nghiệm chiến đấu của Diệp Viễn hoàn toàn không phải cùng một loại khái niệm.
Kinh nghiệm của Diệp Viễn, đều là chém giết đến ngươi sống ta chết, không được phép mềm tay, đối thủ cũng sẽ không cho ngươi chút cơ hội nào.
Mà những thiên tài của các học phủ này, nhiều lắm chỉ là tỷ thí với nhau, cực ít có loại chiến đấu liều mạng kia.
Chỉ có đợi lúc bọn họ lên tới nội viện, ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, mới có thể có loại kinh nghiệm chiến đấu liều mạng đó.
Nhưng mà mặc dù có như thế, kinh nghiệm chiến đấu của đệ tử nội viện cũng không thể nào phong phú như Diệp Viễn.
Rất rõ ràng, Cận Vũ cũng không phải một kẻ chỉ biết tu luyện, điểm này vừa rồi đã hiện ra hết ở công lực!
Bất luận là né tránh hay là phá trận, đều cho thấy hắn nắm rất chắc điểm mấu chốt của trận đấu, không có chút không dứt khoát nào.
Quan trọng hơn là, cảnh giới và cảm ngộ pháp tắc của hắn, đều cao hơn Diệp Viễn rất nhiều!
Một kiếm này còn chưa có đụng tới sống kiếm của Diệp Viễn, kim quang trên người Diệp Viễn đã hiện ra.
Giữa không trung, Diệp Viễn mạnh mẽ cải biến chiêu thức!
Sự tinh túy của một chiêu Trảm Tinh này ở ngay trên một chữ “Trảm”.
Một chiêu này của Cận Vũ, chính là vì phá hỏng “Trảm” của Diệp Viễn!
Cho nên, Diệp Viễn biến chiêu, chính là kéo chữ “Trảm” này trở về!
Chiêu thức Diệp Viễn biến đổi, chém về phía thân kiếm của Cận Vũ.
Cận Vũ không có thân thể mạnh như Diệp Viễn, người hắn lúc này ở trong không trung không có cách nào mượn lực, chỉ có thể kiên trì đỡ một chiêu của Diệp Viễn.
“Đinh!”
Hai kiếm chạm nhau, hai người giống như là bị một sức mạnh lớn đánh trúng, mỗi người đều lui mấy chục bước.
Lần đầu tiên, có người có thể đẩy lùi Diệp Viễn!
“Kiếm hay!” Cận Vũ thở dài nói.
Diệp Viễn cười ha ha một tiếng nói: “Ngươi cũng không tệ! Thêm nữa!”
“Được, thêm nữa!” Cận Vũ cũng là hào khí vượt mây.
Thân hình hai người lướt nhanh, lại quấn lấy nhau lần nữa.
Ánh mắt Thu Thủy Sinh lộ ra vô cùng kinh ngạc, hắn khiếp sợ không phải Diệp Viễn có thể bất phân thắng bại với Cận Vũ.
Mà là… Hắn biết, vừa rồi Cận Vũ đã thật sự thua nửa chiêu!
Thu Thủy Sinh cực kỳ hiểu Cận Vũ, biết gia hỏa này chính là chiến sĩ trời sinh, ngộ tính đối với chiến đấu cực kỳ cao.
Ở cảnh giới và lĩnh ngộ pháp tắc, hắn không kém bao nhiêu so với Cận Vũ.
Nhưng mà mỗi lần giao thủ, Cận Vũ luôn có thể thắng hắn một bậc!
Dựa vào chính là bản năng đối với chiến đấu của hắn.
Nhưng mà vừa rồi, Cận Vũ là dựa vào sự chênh lệch cảnh giới và lĩnh ngộ pháp tắc cường đại mới có thể bất phân thắng bại với Diệp Viễn.
Nếu như thực lực của Diệp Viễn xấp xỉ Cận Vũ, không, chỉ cần Diệp Viễn đột phá đến Động Huyền đại viên mãn thì lần này, Cận Vũ chắc chắn thất bại!
“Ha ha, không ngờ dược, Cận Vũ cũng có ngày lấy thế đè người! Hôm nay hắn là đụng phải đối thủ thật rồi.” Thu Thủy Sinh tự lẩm bẩm.
“Đối thủ? Không chắc! Diệp Viễn còn chưa có xuất toàn lực đâu!” Lúc này, bên người Thu Thủy Sinh bỗng nhiều thêm một người, lên tiếng nói.
“Thế mà hắn lại không biết Cận Vũ!”
“Tên gia hỏa này… là nhảy ra từ đá sao? Người của hơn trăm tòa thành lại còn không biết Cận Vũ!”
“Nếu như nói ở trong trăm thành này người có hy vọng có thể đạt tới cảnh gới Thần Quân nhất, không phải là Cận Vũ thì không còn ai khác, thế mà lại có người không biết hắn!”
Câu hỏi của Diệp Viễn khiến cho tất cả mọi người như ong vỡ tổ.
Bọn họ đều không thể nào tưởng tượng được, người tham gia bách thành thí luyện này lại còn có người không biết Cận Vũ.
Thu Thủy Sinh là người đầu tiên sững sờ, rồi chợt bật cười nói: “E rằng, đây chính là nguyên nhân hắn cường đại đi!”
Cận Vũ cũng sững sờ, bật thốt lên: “Ngươi không biết ta?”
Diệp Viễn từ phản ứng của người khác cũng nhìn ra, dường như Cận Vũ này không đơn giản, hắn không khỏi ha ha nói: “Xin lỗi, thời gian nhập môn của tại hạ ngắn, đúng là chưa từng nghe qua đại danh các hạ.”
Hành vi của Cận Vũ này quang minh lỗi lạc, không muốn chiếm tiện nghi của hắn.
Đối với dạng đối thủ này, Diệp Viễn vẫn rất tôn kính.
Đặc biệt ở trong trường hợp, nhẫn trữ vật liên quan đến phần thưởng cuối cùng.
Thế nhưng đối phương, hiển nhiên là coi trọng một đối thủ tốt hơn!
Cận Vũ gật đầu, xem như là đồng ý với lời giải thích của Diệp Viễn, nói: “Tại hạ Cận Vũ của vương thành Ung Đương!”
Diệp Viễn chắp tay: “Hóa ra là Cận huynh, ra chiêu đi!”
Cận Vũ nói: “Ngươi vừa mới trải qua một trận đại chiến, hay là nghỉ ngơi một lát, khôi phục chút thần nguyên!”
Diệp Viễn cười cười, nói: “Không cần, những tên kia quá yếu.”
Cận Vũ cảm thấy rùng mình, nhất thời không đoán được lời này của Diệp Viễn là thật hay giả.
Rốt cuộc gia hỏa này đang giả vờ, hay là thật sự không có tiêu hao bao nhiêu?
Một trận chiến vừa rồi, nếu như đổi thành chính bản thân hắn, đương nhiên cũng có thể thành thạo, nhưng tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này.
Dù sao, loại cường giả như Hà Ninh, thực lực vẫn là cực kỳ mạnh.
Huống chi, còn có mười bốn cường giả khác của vương thành Tả Tướng.
Chỉ là khi người khác nghe được sẽ trực tiếp cho là lời nói của Diệp Viễn là giả vờ.
“Ta thừa nhận tên này rất mạnh, nhưng mà hắn ở trước Cận Vũ, người đứng đầu trăm thành nói lời như vậy, thật sự là không nghe được.”
“Tên gia hỏa này, đến chết vẫn sĩ diện! Ừm, chí ít hắn thua, cũng có thể nói là vừa trải qua một trận đại chiến! Ha ha!”
“Hắn căn bản chính là không biết Cận Vũ là ai, cũng không biết thực lực của Cận Vũ mạnh bao nhiêu. Hà Ninh ở trước mặt Cận Vũ, căn bản là không đáng nhắc tới! Tên gia hỏa này, quá không coi ai ra gì!”
…
Bọn họ nào có biết, trận chiến nhìn thì như kịch liệt vừa rồi Diệp Viễn thật sự không có tiêu hao bao nhiêu.
Mặc dù Diệp Viễn buông thả, nhưng lấy lực một người khiêu chiến thiên tài trăm thành trên phương diện chiến thuật hắn vẫn là rất coi trọng, cũng không có coi khinh thiên tài trăm thành!
Đối với hắn mà nói, thành tích cuối cùng hắn coi trọng nhất là giao lưu cùng với thiên tài trăm thành này.
Cho nên trận chiến vừa rồi, hắn đánh cực kỳ bảo thủ, mỗi một phần thần nguyên đều được tính toán tỉ mỉ.
Thêm nữa thần nguyên của hắn vốn là vô cùng tinh luyện, loại trình độ chiến đấu này không tính là gì với hắn cả.
Nhìn thấy ánh mắt thản nhiên của Diệp Viễn, Cận Vũ gật đầu nói: “Nếu đã như vậy, xuất chiêu đi!”
Diệp Viễn làm thế mời, Tru Tà Kiếm hung hãn xuất thủ!
Trảm Tinh!
Mặc dù tới tới lui lui đều là một chiêu Trảm Tinh, thế nhưng một chiêu này lại bị Diệp Viễn diễn hóa ra vô số thức.
Lần này, Diệp Viễn làm một chuỗi hành động, từ đầu đến đuôi, chém thẳng vào Cận Vũ.
Góc độ tấn công này rất khó phòng ngự.
Cận Vũ biến sắc, trong nháy mắt cảm giác được kiếm độ của một kiếm này so với một chiêu đối phó Hà Ninh lúc nãy lớn hơn không biết bao nhiêu lần.
Hắn không dám khinh mạn, hoàn hảo lật nghiêng một cái, trường kiếm đã xuất thủ.
Có điều, một kiếm này của Cận Vũ là đâm thẳng, lấy một góc độ quỷ dị, từ một bên đâm vào sống kiếm của Diệp Viễn.
Hai mắt Diệp Viễn sáng lên, trong nháy mắt liền biết đụng phải cao thủ!
Lĩnh ngộ chiến đấu của Cận Vũ này mạnh hơn Hà Ninh không biết bao nhiêu lần.
Võ giả chiến đấu, cho dù là Thần Du Cảnh so đấu cũng không chỉ là sức mạnh pháp tắc và cảnh giới cao thấp.
Chỉ là sức mạnh cường đại, thường thường khiến người ta sơ xuất một số thứ nhỏ bé.
Một trận chiến đấu thường thay đổi trong nháy mắt, chỉ một chi tiết nhỏ là có thể quyết định được kết quả chiến đấu.
Diệp Viễn không biết đã trải qua bao nhiêu trận chiến đấu lớn nhỏ, sớm đã coi chiến đấu thành một loại bản năng.
Cho nên, thứ hắn có thể làm được là nắm chặt mỗi một chi tiết nhỏ tới cuối cùng.
Những thiên tài của các học phủ này cũng có không ít kinh nghiệm chiến đấu, chỉ là kinh nghiệm chiến đấu của bọn họ so với kinh nghiệm chiến đấu của Diệp Viễn hoàn toàn không phải cùng một loại khái niệm.
Kinh nghiệm của Diệp Viễn, đều là chém giết đến ngươi sống ta chết, không được phép mềm tay, đối thủ cũng sẽ không cho ngươi chút cơ hội nào.
Mà những thiên tài của các học phủ này, nhiều lắm chỉ là tỷ thí với nhau, cực ít có loại chiến đấu liều mạng kia.
Chỉ có đợi lúc bọn họ lên tới nội viện, ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, mới có thể có loại kinh nghiệm chiến đấu liều mạng đó.
Nhưng mà mặc dù có như thế, kinh nghiệm chiến đấu của đệ tử nội viện cũng không thể nào phong phú như Diệp Viễn.
Rất rõ ràng, Cận Vũ cũng không phải một kẻ chỉ biết tu luyện, điểm này vừa rồi đã hiện ra hết ở công lực!
Bất luận là né tránh hay là phá trận, đều cho thấy hắn nắm rất chắc điểm mấu chốt của trận đấu, không có chút không dứt khoát nào.
Quan trọng hơn là, cảnh giới và cảm ngộ pháp tắc của hắn, đều cao hơn Diệp Viễn rất nhiều!
Một kiếm này còn chưa có đụng tới sống kiếm của Diệp Viễn, kim quang trên người Diệp Viễn đã hiện ra.
Giữa không trung, Diệp Viễn mạnh mẽ cải biến chiêu thức!
Sự tinh túy của một chiêu Trảm Tinh này ở ngay trên một chữ “Trảm”.
Một chiêu này của Cận Vũ, chính là vì phá hỏng “Trảm” của Diệp Viễn!
Cho nên, Diệp Viễn biến chiêu, chính là kéo chữ “Trảm” này trở về!
Chiêu thức Diệp Viễn biến đổi, chém về phía thân kiếm của Cận Vũ.
Cận Vũ không có thân thể mạnh như Diệp Viễn, người hắn lúc này ở trong không trung không có cách nào mượn lực, chỉ có thể kiên trì đỡ một chiêu của Diệp Viễn.
“Đinh!”
Hai kiếm chạm nhau, hai người giống như là bị một sức mạnh lớn đánh trúng, mỗi người đều lui mấy chục bước.
Lần đầu tiên, có người có thể đẩy lùi Diệp Viễn!
“Kiếm hay!” Cận Vũ thở dài nói.
Diệp Viễn cười ha ha một tiếng nói: “Ngươi cũng không tệ! Thêm nữa!”
“Được, thêm nữa!” Cận Vũ cũng là hào khí vượt mây.
Thân hình hai người lướt nhanh, lại quấn lấy nhau lần nữa.
Ánh mắt Thu Thủy Sinh lộ ra vô cùng kinh ngạc, hắn khiếp sợ không phải Diệp Viễn có thể bất phân thắng bại với Cận Vũ.
Mà là… Hắn biết, vừa rồi Cận Vũ đã thật sự thua nửa chiêu!
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!