“Thiếu chủ trở về rồi! Thiếu chủ, rốt cuộc người cũng trở về rồi! Việc lớn không hay rồi!”
Vừa về tới Bạch Dạ Thánh Cung thì có một lão nhân quản gia chào đón.
Bạch Thần biến sắc, nói: “Quý bá, xảy ra chuyện gì rồi?”
Vẻ mặt Quý ba thương tâm, khóc thảm thiết nói: “Chủ… chủ thượng, chủ thượng người… sắp không xong rồi!”
Tin tức này như một tai họa đột ngột ập tới, làm cho sắc mặt tất cả mọi người đều biến sắc.
Bạch Thần túm lấy Quý Bá, hỏi: “Ta mới đi ra ngoài nửa năm, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Đột nhiên, Bạch Xung ở một bên điên cuồng cười ha hả: “Ha ha ha ha… lão già này, cuối cùng cũng chết rồi! Hắn đáng chết! Ha ha ha…”
“Bùm!”
Đầu óc Bạch Thần “ong” một cái muốn nổ tung, không kìm được tức giận đá cho Bạch Xung một cước, làm hắn ngã lăn trên mặt đất.
“Đồ ngỗ nghịch! Ngươi, rốt cuộc ngươi đã làm gì phụ vương?”
Một cước này làm Bạch Xung thổ huyết, miệng đầy máu.
Nhưng mà hắn không để ý, vẫn cười như điên nói: “Lão bất tử kia, ta ưu tú như vậy, vì sao hắn không chọn ta? Không chọn ta, vậy thì hắn đáng chết! Đáng chết! Ha ha ha…”
Cả người Bạch Xung như rơi vào trạng thái điên cuồng, những bất mãn từ trước đến giờ đè nén trong lòng đều bộc phát vào giờ phút này.
“Ngươi!”
Bàn tay Bạch Thần giơ lên lên trời, nhưng mà không đành lại từ từ hạ xuống.
Hắn hận không thể một chưởng đánh chết người ca ca này nhưng mà hắn không xuống tay được.
“Ha ha ha, ngươi giết đi! Giết ta đi! Ta cho ngươi biết, cường giả Thu Vũ Thánh Cung đã trên đường đến đây rồi! Giết ta, tất cả các người đều phải chôn cùng! Bây giờ, đường sống duy nhất của các ngươi chính là thả ta ra, để cho ta thừa kế vị trí Cung chủ!” Bạch Xung lớn lối nói.
Một câu nói này làm cho tâm tất cả mọi người chìm đến tận đáy.
Ma Vân cắn răng nghiến lợi nói: “Cái đồ ngỗ nghịch nhà ngươi, coi chúng ta mất trí rồi sao! Để loại người như ngươi làm Cung chủ, sớm muộn gì Bạch Dạ Thánh Cung cũng sẽ bị hủy trong tay ngươi! Cung chủ không chọn ngươi làm thiếu chủ đúng là đã có tính toán trước rồi!”
“Hừ! Bạch Thần làm Cung chủ, mới là đưa Bạch Dạ Thánh Cung vào con đường diệt vong! Ngươi xem, tên nhát gan nhà hắn, đến giết ta cũng không dám! Ha ha ha! Đệ đệ tốt của ta, ngươi giết ta đi! Ngươi giết ta đi! Ngươi…”
“Xoẹt!”
Thanh âm kiêu ngạo của Bạch Xung dừng lại, máu me bắt tung tóe lên mặt Bạch Thần.
Bạch Thần biến sắc, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn.
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Ngươi còn lề mề nữa là phụ vương của ngươi sẽ chết đấy!”
Bạch Thần biến sắc, không để ý lau máu trên mặt nữa mà chạy về phía trong cung điện.
“Đứng có đứng đơ ra ở đấy nữa, đi vào xem xem có thể giúp được cái gì không.”
Diệp Viễn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nhấc chân đi sâu vào trong cung điện.
Ma Vân bừng tỉnh, cũng theo sau.
Khi Diệp Viễn nhìn thấy Bạch Dạ cung chủ hấp hối, cũng biết hắn trúng độc rất nặng, không thể cứu được nữa.
Độc đã vào tim, cho dù bây giờ hắn có thể luyện chế ra thần đan hai sao cũng không cứu được Bạch Dạ cung chủ.
Quả nhiên, không lâu sau đó, trong cung điện truyền đến tin tức cung chủ băng hà.
Ma Vân sắp xếp cho Diệp Viễn ở một nơi yêu tĩnh để hắn có thể yên tâm ở lại.
Mà lúc này, trong Bạch Dạ Thánh Cung, đang diễn ra một trận chiến đoạt đích.
Bạch Dạ cung chủ cũng không chỉ có hai đứa con Bạch Xung và Bạch Thần, trên Bạch Thần còn có mấy ca ca.
Bây giờ cung chủ băng hà, thế lực khắp nơi rục rịch ngóc đầu dậy.
Bạch Thần là con trai nhỏ của cung chủ, lập hắn làm thiếu chủ vốn đã có rất nhiều người không phục.
Chỉ là Bạch Thần đúng là không chịu thua kém, tuổi còn nhỏ mà đã đột phá Thần Cảnh, cộng thêm có lão cung chủ tọa trấn ở đó mới không có ai dám làm gì.
Chỉ tiếc Bạch Thần bây giờ vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, lão cung chủ đã bị Bạch Xung hại chết, cái này làm cho người khác thấy được hi vọng.
“Ma Vân, việc cấp bách trước mặt là chống đỡ kẻ thù bên ngoài! Tuổi Bạch Thần còn quá nhỏ, bình thường lại không chưởng quản sự vụ trong cung, rất khó để phục chúng! Để cho hắn dẫn mọi người đi ngăn địch, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?”
“Đúng vậy! Bây giờ ở tình hình này, cần phải chọn ra một vị công tử đức cao vọng trọng kế thừa chức vị Cung chủ!”
“Người của Thu Vũ Thánh Cung đã sắp giết đến đây chủ, dựa vào chút thực lực ấy của thiếu chủ, lẽ nào để cho hắn dẫn chúng ta đi đấu với bọn họ sao?”
…
Một đám mồm miệng rắn độc, nói chung chính là nghi vấn Bạch Thần tuổi trẻ, không thể nào đảm đương được nhiệm vụ lớn.
Đối đầu với kẻ địch mạch, vừa hay cho bọn chúng cái cớ bức vua thoái vị.
Ma Vân hừ lạnh một tiếng, nói: “Cung chủ đã lập thiểu chủ, chính là muốn người kế thừa! Bạch Thần thiếu chủ kế thừa chức vị Cung chủ, chính là danh chính ngôn thuận! Xương cốt lão cung chủ chưa lạnh, các ngươi đã muốn làm ra loại chuyện này, lão Cung chủ chết cũng không nhắm mắt mà!”
“Lời này sai rồi! Chuyện gấp phải theo quyền, bây giờ là lúc bấy thường, tự nhiên sẽ có cách không giống bình thường! Bất luận là thực lực hay uy vọng của Bạch Thần đều không đủ để kẻ dưới phục tùng, sao có thể kế thừa chức vụ Cung chủ?” Một trưởng lão đứng ra cãi lại nói.
“Muốn nói đức cao vọng trọng, ta cảm thấy để cho Bạch Tu Phó làm Cung chủ. Lúc lão Cung chủ không ở đây, toàn bộ Bạch Dạ Thánh Cung này chỉ là hắn là người có thực lực nhất, tất cả các chuyện của thánh cung cũng là hắn giải quyết! Đương nhiên, bây giờ mọi người đang tranh luận không ngớt, ta thấy, hãy để cho Bạch Tu Phó tạm thời giữ chức vị Cung chủ, mọi người thấy thế nào?”
Một trưởng lão đột nhiên mở miệng đánh vỡ thế cân bằng trong sân.
Tất cả mọi người không ngờ được, nửa đường lại tuôn ra một Bạch Tu Phó làm Cung chủ.
Chỉ là bọn họ tĩnh tâm nghĩ lại, loại tình huống trước mắt này thật đúng là không có ai thích hợp làm Cung chủ hơn Bạch Tu.
Lúc này, Bạch Tu đang nồi ở vị trí đầu, hai mắt híp lại, thần trí như đang ở bên ngoài du ngoạn.
Lúc nghe nói thế, hán cả kinh, vội vàng nói: “Không được, không được, không được! Truyền thống của Bạch Dạ Thánh Cung từ trước đến nay đều là Cung chủ truyền thiếu chủ, nào có đạo lý Cung chủ truyền cho Phó Cung chủ? Nếu ta thật sự nhận chức vị Cung chủ này, tất cả mọi người sẽ cảm thấy ta là mưu triều soán vị, càng thêm khó phục chúng! Chuyện này, đừng gấp! Ta thấy, hay là như thế này đi, nếu như tất cả mọi người thảo luận không ra được kết quả, ngày mai chúng ta bàn tiếp. Còn về chuyện của Thu Vũ Thành Cung, ta đã sắp xếp người theo dõi rồi, tạm thời không có động tĩnh gì. Ừm… hôm nay cứ như vậy trước đi.”
Cung chủ đã qua đời, Bạch Tu bây giờ chính là người đức cao vọng trọng nhất toàn bộ Bạch Dạ Thánh Cung, thực lực cũng là cao nhất.
Lời này của hắn, càng thêm thắng được hảo cảm của một đám trưởng lão.
Rất nhanh, trong điện liền trống rỗng, chỉ còn lại hai thầy trò Ma Vân.
Cả người Bạch Thần đều là thất hồn lạc phách, từ đầu đến đuôi không nói được một lời nào.
Tâm tư của hắn căn bản không ở trên trận chiến tranh chức vị Cung chủ, cái chết của lão Cung chủ đả kích rất lớn với hắn, đến bây giờ hắn còn chưa lấy lại được tinh thần.
Nhìn thấy dáng vẻ Bạch Thần không gượng dậy được, lòng Ma Vân nóng như lửa đốt.
“Thiếu chủ! Nếu người còn tiếp tục như vậy nữa, chức vị Cung chủ sẽ mất đó!” Ma Vân vội la lên.
Hai mắt Bạch Thần vô hồn nhìn Ma Vân, nói rằng: “Mất thì để nó mất đi, bọn họ nói không sai, ta căn bản không thích hợp làm Cung chủ.”
Ma Vân hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Thiếu chủ, ngươi suy nghĩ một chút đi, lão Cung chủ đã mất bao tâm huyết vì Bạch Dạ Thánh Cung. Vì để người ngồi vững chức vị thiếu chủ này lại mất bao nhiêu tâm tư? Lẽ nào, người bây giờ muốn đem tâm huyết cả đời của lão Cung chủ, chắp tay nhường cho người khác, sau đó bị Thu Vũ Thánh Cung chiếm đoạt sao? Người là người thừa kế lão Cung chủ vừa ý nhất, lẽ nào người thật sự muốn lão Cung chủ chết không nhắm mắt sao?”
Toàn thân Bạch Thần chấn động, cuối cùng trong mắt cũng nhiều thêm một tia sáng.
Nhưng mà, rất nhanh lại ảm đạm xuống, nói: “Nhưng mà… Bây giờ ở loại tình huống này, chúng ta đã không có tia hy vọng nào rồi!”
Ma Vân thấy Bạch Thần cuối cùng cũng tỉnh lại một chút, trong lòng rốt cuộc cũng dấy lên một tia hy vọng.
Hắn lên tinh thần nói: “Không, chúng ta còn có hy vọng!”
Ánh mắt Bạch Thần lộ vẻ không hiểu, nói: “Còn có hy vọng? Ngươi nhìn đi, bây giờ ở chỗ này, chỉ còn lại có ta và ngươi!”
Ma Vân nói: “Đi tìm Diệp Viễn đại nhân! Hắn là hy vọng cuối cùng của chúng ta!”
“Thiếu chủ trở về rồi! Thiếu chủ, rốt cuộc người cũng trở về rồi! Việc lớn không hay rồi!”
Vừa về tới Bạch Dạ Thánh Cung thì có một lão nhân quản gia chào đón.
Bạch Thần biến sắc, nói: “Quý bá, xảy ra chuyện gì rồi?”
Vẻ mặt Quý ba thương tâm, khóc thảm thiết nói: “Chủ… chủ thượng, chủ thượng người… sắp không xong rồi!”
Tin tức này như một tai họa đột ngột ập tới, làm cho sắc mặt tất cả mọi người đều biến sắc.
Bạch Thần túm lấy Quý Bá, hỏi: “Ta mới đi ra ngoài nửa năm, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Đột nhiên, Bạch Xung ở một bên điên cuồng cười ha hả: “Ha ha ha ha… lão già này, cuối cùng cũng chết rồi! Hắn đáng chết! Ha ha ha…”
“Bùm!”
Đầu óc Bạch Thần “ong” một cái muốn nổ tung, không kìm được tức giận đá cho Bạch Xung một cước, làm hắn ngã lăn trên mặt đất.
“Đồ ngỗ nghịch! Ngươi, rốt cuộc ngươi đã làm gì phụ vương?”
Một cước này làm Bạch Xung thổ huyết, miệng đầy máu.
Nhưng mà hắn không để ý, vẫn cười như điên nói: “Lão bất tử kia, ta ưu tú như vậy, vì sao hắn không chọn ta? Không chọn ta, vậy thì hắn đáng chết! Đáng chết! Ha ha ha…”
Cả người Bạch Xung như rơi vào trạng thái điên cuồng, những bất mãn từ trước đến giờ đè nén trong lòng đều bộc phát vào giờ phút này.
“Ngươi!”
Bàn tay Bạch Thần giơ lên lên trời, nhưng mà không đành lại từ từ hạ xuống.
Hắn hận không thể một chưởng đánh chết người ca ca này nhưng mà hắn không xuống tay được.
“Ha ha ha, ngươi giết đi! Giết ta đi! Ta cho ngươi biết, cường giả Thu Vũ Thánh Cung đã trên đường đến đây rồi! Giết ta, tất cả các người đều phải chôn cùng! Bây giờ, đường sống duy nhất của các ngươi chính là thả ta ra, để cho ta thừa kế vị trí Cung chủ!” Bạch Xung lớn lối nói.
Một câu nói này làm cho tâm tất cả mọi người chìm đến tận đáy.
Ma Vân cắn răng nghiến lợi nói: “Cái đồ ngỗ nghịch nhà ngươi, coi chúng ta mất trí rồi sao! Để loại người như ngươi làm Cung chủ, sớm muộn gì Bạch Dạ Thánh Cung cũng sẽ bị hủy trong tay ngươi! Cung chủ không chọn ngươi làm thiếu chủ đúng là đã có tính toán trước rồi!”
“Hừ! Bạch Thần làm Cung chủ, mới là đưa Bạch Dạ Thánh Cung vào con đường diệt vong! Ngươi xem, tên nhát gan nhà hắn, đến giết ta cũng không dám! Ha ha ha! Đệ đệ tốt của ta, ngươi giết ta đi! Ngươi giết ta đi! Ngươi…”
“Xoẹt!”
Thanh âm kiêu ngạo của Bạch Xung dừng lại, máu me bắt tung tóe lên mặt Bạch Thần.
Bạch Thần biến sắc, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn.
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Ngươi còn lề mề nữa là phụ vương của ngươi sẽ chết đấy!”
Bạch Thần biến sắc, không để ý lau máu trên mặt nữa mà chạy về phía trong cung điện.
“Đứng có đứng đơ ra ở đấy nữa, đi vào xem xem có thể giúp được cái gì không.”
Diệp Viễn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nhấc chân đi sâu vào trong cung điện.
Ma Vân bừng tỉnh, cũng theo sau.
Khi Diệp Viễn nhìn thấy Bạch Dạ cung chủ hấp hối, cũng biết hắn trúng độc rất nặng, không thể cứu được nữa.
Độc đã vào tim, cho dù bây giờ hắn có thể luyện chế ra thần đan hai sao cũng không cứu được Bạch Dạ cung chủ.
Quả nhiên, không lâu sau đó, trong cung điện truyền đến tin tức cung chủ băng hà.
Ma Vân sắp xếp cho Diệp Viễn ở một nơi yêu tĩnh để hắn có thể yên tâm ở lại.
Mà lúc này, trong Bạch Dạ Thánh Cung, đang diễn ra một trận chiến đoạt đích.
Bạch Dạ cung chủ cũng không chỉ có hai đứa con Bạch Xung và Bạch Thần, trên Bạch Thần còn có mấy ca ca.
Bây giờ cung chủ băng hà, thế lực khắp nơi rục rịch ngóc đầu dậy.
Bạch Thần là con trai nhỏ của cung chủ, lập hắn làm thiếu chủ vốn đã có rất nhiều người không phục.
Chỉ là Bạch Thần đúng là không chịu thua kém, tuổi còn nhỏ mà đã đột phá Thần Cảnh, cộng thêm có lão cung chủ tọa trấn ở đó mới không có ai dám làm gì.
Chỉ tiếc Bạch Thần bây giờ vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, lão cung chủ đã bị Bạch Xung hại chết, cái này làm cho người khác thấy được hi vọng.
“Ma Vân, việc cấp bách trước mặt là chống đỡ kẻ thù bên ngoài! Tuổi Bạch Thần còn quá nhỏ, bình thường lại không chưởng quản sự vụ trong cung, rất khó để phục chúng! Để cho hắn dẫn mọi người đi ngăn địch, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?”
“Đúng vậy! Bây giờ ở tình hình này, cần phải chọn ra một vị công tử đức cao vọng trọng kế thừa chức vị Cung chủ!”
“Người của Thu Vũ Thánh Cung đã sắp giết đến đây chủ, dựa vào chút thực lực ấy của thiếu chủ, lẽ nào để cho hắn dẫn chúng ta đi đấu với bọn họ sao?”
…
Một đám mồm miệng rắn độc, nói chung chính là nghi vấn Bạch Thần tuổi trẻ, không thể nào đảm đương được nhiệm vụ lớn.
Đối đầu với kẻ địch mạch, vừa hay cho bọn chúng cái cớ bức vua thoái vị.
Ma Vân hừ lạnh một tiếng, nói: “Cung chủ đã lập thiểu chủ, chính là muốn người kế thừa! Bạch Thần thiếu chủ kế thừa chức vị Cung chủ, chính là danh chính ngôn thuận! Xương cốt lão cung chủ chưa lạnh, các ngươi đã muốn làm ra loại chuyện này, lão Cung chủ chết cũng không nhắm mắt mà!”
“Lời này sai rồi! Chuyện gấp phải theo quyền, bây giờ là lúc bấy thường, tự nhiên sẽ có cách không giống bình thường! Bất luận là thực lực hay uy vọng của Bạch Thần đều không đủ để kẻ dưới phục tùng, sao có thể kế thừa chức vụ Cung chủ?” Một trưởng lão đứng ra cãi lại nói.
“Muốn nói đức cao vọng trọng, ta cảm thấy để cho Bạch Tu Phó làm Cung chủ. Lúc lão Cung chủ không ở đây, toàn bộ Bạch Dạ Thánh Cung này chỉ là hắn là người có thực lực nhất, tất cả các chuyện của thánh cung cũng là hắn giải quyết! Đương nhiên, bây giờ mọi người đang tranh luận không ngớt, ta thấy, hãy để cho Bạch Tu Phó tạm thời giữ chức vị Cung chủ, mọi người thấy thế nào?”
Một trưởng lão đột nhiên mở miệng đánh vỡ thế cân bằng trong sân.
Tất cả mọi người không ngờ được, nửa đường lại tuôn ra một Bạch Tu Phó làm Cung chủ.
Chỉ là bọn họ tĩnh tâm nghĩ lại, loại tình huống trước mắt này thật đúng là không có ai thích hợp làm Cung chủ hơn Bạch Tu.
Lúc này, Bạch Tu đang nồi ở vị trí đầu, hai mắt híp lại, thần trí như đang ở bên ngoài du ngoạn.
Lúc nghe nói thế, hán cả kinh, vội vàng nói: “Không được, không được, không được! Truyền thống của Bạch Dạ Thánh Cung từ trước đến nay đều là Cung chủ truyền thiếu chủ, nào có đạo lý Cung chủ truyền cho Phó Cung chủ? Nếu ta thật sự nhận chức vị Cung chủ này, tất cả mọi người sẽ cảm thấy ta là mưu triều soán vị, càng thêm khó phục chúng! Chuyện này, đừng gấp! Ta thấy, hay là như thế này đi, nếu như tất cả mọi người thảo luận không ra được kết quả, ngày mai chúng ta bàn tiếp. Còn về chuyện của Thu Vũ Thành Cung, ta đã sắp xếp người theo dõi rồi, tạm thời không có động tĩnh gì. Ừm… hôm nay cứ như vậy trước đi.”
Cung chủ đã qua đời, Bạch Tu bây giờ chính là người đức cao vọng trọng nhất toàn bộ Bạch Dạ Thánh Cung, thực lực cũng là cao nhất.
Lời này của hắn, càng thêm thắng được hảo cảm của một đám trưởng lão.
Rất nhanh, trong điện liền trống rỗng, chỉ còn lại hai thầy trò Ma Vân.
Cả người Bạch Thần đều là thất hồn lạc phách, từ đầu đến đuôi không nói được một lời nào.
Tâm tư của hắn căn bản không ở trên trận chiến tranh chức vị Cung chủ, cái chết của lão Cung chủ đả kích rất lớn với hắn, đến bây giờ hắn còn chưa lấy lại được tinh thần.
Nhìn thấy dáng vẻ Bạch Thần không gượng dậy được, lòng Ma Vân nóng như lửa đốt.
“Thiếu chủ! Nếu người còn tiếp tục như vậy nữa, chức vị Cung chủ sẽ mất đó!” Ma Vân vội la lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!