Ngón tay Diệp Viễn run lên, tay cầm chặt trường thương của Bạch Thần trực tiếp bị buông ra.
Chỉ thấy trường thương nhẹ nhàng xoay một vòng, nằm gọn trong tay Diệp Viễn.
“Dù ta chưa nghiên cứu qua thương đạo, nhưng Đại Đạo ngàn vạn, trăm sông đều đổ về một biển. Ta đánh ra một thương, ngươi để ý xem kỹ một lần!”
Diệp Viễn vừa mới nói xong, khí thế trên người đột nhiên biến đổi, trong giây lát đâm ra một thương.
Ánh mắt Bạch Thần ngưng tụ, nhìn chằm chằm vào trường thương trong tay Diệp Viễn.
Một thương này có cùng góc độ với một thương của hắn vừa rồi, lực đạo không khác chút nào, gần như là bản sao với một thương của hắn.
Thế nhưng uy lực một thương này lại mạnh hơn so với của hắn gấp trăm lần!
“Oanh!”
Thế thương của Diệp Viễn đột ngột dừng lại, toàn bộ không gian đều sinh ra một trận chấn động kịch liệt.
Vị trí nơi mũi thương đánh đến, không gian sinh ra vết rạn nứt, sau đó rất nhanh trở lại bình tĩnh.
Sắc mặt Bạch Thần khó coi vô cùng, không dám tin nói: “Sao... sao lại có thể như vậy?”
Diệp Viễn cười nói: "Thiên Đạo, thêm thì thừa mà bù đắp lại không đủ. Một đạo trọng ‘Thế’ của thương pháp chỉ cần chú ý thì sẽ có khí thế chưa từng có từ trước đến nay. Nhưng mà cứng quá sẽ dễ gãy, thương pháp của ngươi dư thừa sự cương mãnh, âm nhu lại chưa đủ. Uy lực của một thương mặc dù rất mãnh liệt nhưng đến khi bị địch nhân chặn lại được thì ngươi không còn lực để tái chiến. Chờ ngươi lĩnh ngộ được một tia lực lượng âm nhu trong sự cứng rắn, hiểu được đạo lý của ‘Thu’ thì cường thế của ngươi sẽ tăng lên bất tuyệt, giống như từng trận sóng biển, thế tiến không thể đỡ!”
Bạch Thần khó hiểu, nói: “Thế nhưng... trong thương pháp trộn lẫn lực lượng âm nhu không phải sẽ tổn thất một phần lực đạo hay sao?”
Diệp Viễn lắc đầu nói: “Ngươi vẫn còn dừng lại ở cảnh giờ nhìn núi chỉ thấy núi, muốn có lực lượng để tiếp tục chiến đấu thì bắt buộc phải thu lại một phần lực đạo, đây đạo lý cần phải nhớ! Ta làm lại một lần nữa, ngươi nhìn xem ta có thu bớt lực đạo hay không!”
Thần sắc Bạch Thần ngưng trọng, lui sang một bên, đưa mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn không rời.
Vẫn là một thương giống như cũ, Diệp Viễn ra chiêu lần nữa, khí thế từ trước đến nay chưa từng có không giữ lại chút nào!
Bạch Thần tập trung chằm chằm vào mũi thương, đột nhiên thân thể chấn động.
Một thương trước đó Diệp Viễn không có diễn giải ra cho nên hắn không để ý đến rất nhiều chi tiết.
Nhưng mà lúc này đây, hắn thấy rất rõ ràng!
Rõ ràng sự phụ không hề thu thương lại, thế nhưng động tác gần về cuối thì tốc độ của trường thương dường như biến chậm!
Giống như là... xuyên thẳng qua thời gian và không trung.
Loại cảm giác này, quái dị nói không nên lời.
“Oanh!”
Một lần nữa, không gian sinh ra vết rạn nứt chằng chịt.
Một thương thật đáng sợ!
Bạch Thần dám khẳng định rằng, mặc dù sư phụ cùng cảnh giới với hắn nhưng khi xuất ra một thương này cũng có thể giết chết một võ giả Động Huyền trung kỳ một cách đơn giản!
“Xem hiểu không?” Diệp Viễn cười nói.
Bạch Thần lắc đầu, nói: “Ta... ta làm không được!”
Diệp Viễn nghe xong vui vẻ, cười nói: "Nếu như ngươi có thể làm được thì ta lấy cái gì để dạy ngươi? Trong cương có nhu, trong nhu có cương, cương nhu kết hợp mới là công kích mạnh nhất! Ngươi hãy ghi khắc một thương vừa rồi vào trong đầu, khắc khổ tu luyện, cuối cùng cũng sẽ có một ngày có thể ngộ ra.”
Bạch Thần gật gật đầu một cách trịnh trọng, nói: “Ta hiểu rồi sư phụ! Tạ ơn sư phụ đã chỉ điểm!”
Diệp Viễn khẽ gật đầu, hắn biết Bạch Thần thật sự đã hiểu.
Đại đạo tu luyện không hề có đường tắt, chỉ có trả giá bằng mồ hôi nước mắt nhiều hơn so người khác thì mới có thể tiếp thu thêm càng nhiều.
Vậy mà, Diệp Viễn chỉ cho Bạch Thần một cái phương hướng, giống như là ngọn hải đăng trên biển rộng mênh mông, có thể giúp cho Bạch Thần bớt đi rất nhiều đường vòng.
Lời của Diệp Viễn nói thì nghe đơn giản, nhưng đến khi làm thì phải cần khắc khổ tu luyện không ngừng nghỉ.
Bạch Thần hiểu rõ, con đường của hắn còn rất dài.
Nhưng mà, tư chất của Bạch Thần hơn người, khó trách Bạch Diệp Hải lại chọn hắn làm thiếu chủ.
Không phải ngay lập tức nhưng việc hắn sẽ vượt qua những huynh trưởng kia, chẳng qua cũng chỉ là vấn đề về thời gian.
“Sư... sư phụ, người đến tìm ta có phải là có việc gì hay không?”
Thời điểm hai người tới một bên tiểu đình để nghỉ tay, bỗng nhiên Bạch Thần mở miệng hỏi.
Diệp Viễn gật đầu nói: "Chắc hẳn ngươi đã biết rõ về thân phận của ta a?”
Bạch Thần ra vẻ khó hiểu nói: “Thân phận của người? Người không phải là sư phụ của ta, Thái thượng trưởng lão của Bạch Dạ Thánh Cung hay sao?”
Diệp Viễn cười nói: “Ở trước mặt ta mà ngươi còn muốn giả như không biết việc này hay sao? Ngươi không nhận ra được những đan dược kia, chẳng lẽ Ma Vân cũng không nhận ra được hay sao?”
Bạch Thần lập tức trở nên xấu hổ vô cùng, hắn không nghĩ tới Diệp Viễn căn bản đã biết hết thảy mọi thứ.
“Sư phụ, ta...”
Diệp Viễn đưa tay ra hiệu Bạch Thần không cần tiếp tục nói, bỗng nhiên sắc mặt hắn nghiêm nghị, lạnh giọng nói: "Mục đích ta đến thế giới Thiên Lộc rất đơn giản, chính là vì Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch! Vì thế, ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào!”
Bạch Thần biến sắc, khí thế cường đại kia của Diệp Viễn ép hắn tới nỗi không thở được.
“Sư phụ, Bạch Dạ Thánh Cung không có Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch!” Bạch Thần thấp thỏm nói.
Diệp Viễn thu hồi khí thế lại, hỏi: “Chẳng lẽ quyền khống chế Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch đều nằm trong tay Thiên Lộc Thần Cung?”
Bạch Thần khẽ gật đầu nói: “Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch có lợi rất lớn đối với việc đột phá của cường giả Thần đạo, cho dù là cường giả Quy Khư Thần Cảnh cũng không thể thiếu nó! Cho nên, trên cơ bản quyền khống chế Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch đều nằm trong tay Thiên Lộc Thần Cung. Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch lấy ra được từ Thiên Lộc Thần Cung cực kỳ cực kỳ ít, ngoại giới rất khó để tìm thấy.”
Diệp Viễn nghe xong lời này chợt cảm thấy vô cùng đau đầu.
Trì hoãn nhiều thêm một ngày thì linh thức của Mộ Linh Tuyết sẽ mất đi vài phần!
Vốn tưởng rằng Bạch Dạ Thánh Cung thế lực cường đại như bậc này thì sẽ có một hai khối Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch, không ngờ rằng thứ này lại quý hiếm đến thế.
Bạch Thần nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ bi ai của Diệp Viễn thì vô cùng khó hiểu, cẩn thận nói: “Sư... sư phụ, theo... theo ta được biết, không phải các ngươi chỉ cần có một trong ba loại Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch, Cửu Khúc Thông Linh Tiên Quả, Tử Sa chi Kim Tam là được rồi hay sao?”
Diệp Viễn thở dài nói: "Thật ra, ta tìm Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch không phải là vì để hoàn thành nhiệm vụ, mà là dùng vào một việc khác. Với ta, nó có tác dụng dùng để cứu một sinh mệnh, cho nên ta không tiếc bất cứ giá nào cũng phải đạt được nó!”
Bạch Thần hơi có chút kinh ngạc, không nghĩ tới sự việc lại là như này.
Khó trách, thời điểm Diệp Viễn đạt được Cửu Khúc Thông Linh Tiên Quả chỉ đánh giá qua một phen liền lập tức thu vào.
Xem ra người sư phụ này cũng là người có tâm sự a!
“Diệp Viễn sư phụ chẳng những cứu được tính mạng của ta, giúp ta sống lại một lần nữa mà còn chỉ dạy thương pháp cho ta! n tình của hắn dành cho ta, cho dù ta có chết mười lần cũng báo đáp không hết! Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch nhất định rất quan trọng đối với hắn, bất kể như thế nào, ta cũng nhất định phải giúp hắn đạt được Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch!”
Bạch Thần không hề đấu tranh tâm lý gì nhiều lập tức hạ quyết tâm.
“Sư phụ, thật ra muốn đạt được Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch, vẫn còn có một cơ hội. Chỉ là... phải đợi thêm hơn mười năm nữa!” Bạch Thần nói.
Hai mắt Diệp Viễn tỏa sáng, nói: “Ngươi nói!”
Bạch Thần nói: “Mười năm sau, Thiên Lộc Thần Cung sẽ mở ra Thần Khư! Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch chính là sản sinh ra từ bên trong này! Nhưng mà...”
Nói đến đây, Bạch Thần chần chờ một lát, Diệp Viễn lập tức hiểu ý, cười nói: "Nhưng mà ở đấy vô cùng nguy hiểm, phải không?”
Bạch Thần gật đầu nói: “Không sai! Ở bên trong Thần Khư này tràn đầy kỳ ngộ, nhưng cũng tràn đầy nguy hiểm! Hơn nữa, đến lúc đó bảy đại Thánh Cung của thế giới Thiên Lộc đều tiến vào trong đó, vô cùng hung hiểm.”
Diệp Viễn không thèm để ý nói: “Ta nói rồi, ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào!”
Ngón tay Diệp Viễn run lên, tay cầm chặt trường thương của Bạch Thần trực tiếp bị buông ra.
Chỉ thấy trường thương nhẹ nhàng xoay một vòng, nằm gọn trong tay Diệp Viễn.
“Dù ta chưa nghiên cứu qua thương đạo, nhưng Đại Đạo ngàn vạn, trăm sông đều đổ về một biển. Ta đánh ra một thương, ngươi để ý xem kỹ một lần!”
Diệp Viễn vừa mới nói xong, khí thế trên người đột nhiên biến đổi, trong giây lát đâm ra một thương.
Ánh mắt Bạch Thần ngưng tụ, nhìn chằm chằm vào trường thương trong tay Diệp Viễn.
Một thương này có cùng góc độ với một thương của hắn vừa rồi, lực đạo không khác chút nào, gần như là bản sao với một thương của hắn.
Thế nhưng uy lực một thương này lại mạnh hơn so với của hắn gấp trăm lần!
“Oanh!”
Thế thương của Diệp Viễn đột ngột dừng lại, toàn bộ không gian đều sinh ra một trận chấn động kịch liệt.
Vị trí nơi mũi thương đánh đến, không gian sinh ra vết rạn nứt, sau đó rất nhanh trở lại bình tĩnh.
Sắc mặt Bạch Thần khó coi vô cùng, không dám tin nói: “Sao... sao lại có thể như vậy?”
Diệp Viễn cười nói: "Thiên Đạo, thêm thì thừa mà bù đắp lại không đủ. Một đạo trọng ‘Thế’ của thương pháp chỉ cần chú ý thì sẽ có khí thế chưa từng có từ trước đến nay. Nhưng mà cứng quá sẽ dễ gãy, thương pháp của ngươi dư thừa sự cương mãnh, âm nhu lại chưa đủ. Uy lực của một thương mặc dù rất mãnh liệt nhưng đến khi bị địch nhân chặn lại được thì ngươi không còn lực để tái chiến. Chờ ngươi lĩnh ngộ được một tia lực lượng âm nhu trong sự cứng rắn, hiểu được đạo lý của ‘Thu’ thì cường thế của ngươi sẽ tăng lên bất tuyệt, giống như từng trận sóng biển, thế tiến không thể đỡ!”
Bạch Thần khó hiểu, nói: “Thế nhưng... trong thương pháp trộn lẫn lực lượng âm nhu không phải sẽ tổn thất một phần lực đạo hay sao?”
Diệp Viễn lắc đầu nói: “Ngươi vẫn còn dừng lại ở cảnh giờ nhìn núi chỉ thấy núi, muốn có lực lượng để tiếp tục chiến đấu thì bắt buộc phải thu lại một phần lực đạo, đây đạo lý cần phải nhớ! Ta làm lại một lần nữa, ngươi nhìn xem ta có thu bớt lực đạo hay không!”
Thần sắc Bạch Thần ngưng trọng, lui sang một bên, đưa mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn không rời.
Vẫn là một thương giống như cũ, Diệp Viễn ra chiêu lần nữa, khí thế từ trước đến nay chưa từng có không giữ lại chút nào!
Bạch Thần tập trung chằm chằm vào mũi thương, đột nhiên thân thể chấn động.
Một thương trước đó Diệp Viễn không có diễn giải ra cho nên hắn không để ý đến rất nhiều chi tiết.
Nhưng mà lúc này đây, hắn thấy rất rõ ràng!
Rõ ràng sự phụ không hề thu thương lại, thế nhưng động tác gần về cuối thì tốc độ của trường thương dường như biến chậm!
Giống như là... xuyên thẳng qua thời gian và không trung.
Loại cảm giác này, quái dị nói không nên lời.
“Oanh!”
Một lần nữa, không gian sinh ra vết rạn nứt chằng chịt.
Một thương thật đáng sợ!
Bạch Thần dám khẳng định rằng, mặc dù sư phụ cùng cảnh giới với hắn nhưng khi xuất ra một thương này cũng có thể giết chết một võ giả Động Huyền trung kỳ một cách đơn giản!
“Xem hiểu không?” Diệp Viễn cười nói.
Bạch Thần lắc đầu, nói: “Ta... ta làm không được!”
Diệp Viễn nghe xong vui vẻ, cười nói: "Nếu như ngươi có thể làm được thì ta lấy cái gì để dạy ngươi? Trong cương có nhu, trong nhu có cương, cương nhu kết hợp mới là công kích mạnh nhất! Ngươi hãy ghi khắc một thương vừa rồi vào trong đầu, khắc khổ tu luyện, cuối cùng cũng sẽ có một ngày có thể ngộ ra.”
Bạch Thần gật gật đầu một cách trịnh trọng, nói: “Ta hiểu rồi sư phụ! Tạ ơn sư phụ đã chỉ điểm!”
Diệp Viễn khẽ gật đầu, hắn biết Bạch Thần thật sự đã hiểu.
Đại đạo tu luyện không hề có đường tắt, chỉ có trả giá bằng mồ hôi nước mắt nhiều hơn so người khác thì mới có thể tiếp thu thêm càng nhiều.
Vậy mà, Diệp Viễn chỉ cho Bạch Thần một cái phương hướng, giống như là ngọn hải đăng trên biển rộng mênh mông, có thể giúp cho Bạch Thần bớt đi rất nhiều đường vòng.
Lời của Diệp Viễn nói thì nghe đơn giản, nhưng đến khi làm thì phải cần khắc khổ tu luyện không ngừng nghỉ.
Bạch Thần hiểu rõ, con đường của hắn còn rất dài.
Nhưng mà, tư chất của Bạch Thần hơn người, khó trách Bạch Diệp Hải lại chọn hắn làm thiếu chủ.
Không phải ngay lập tức nhưng việc hắn sẽ vượt qua những huynh trưởng kia, chẳng qua cũng chỉ là vấn đề về thời gian.
“Sư... sư phụ, người đến tìm ta có phải là có việc gì hay không?”
Thời điểm hai người tới một bên tiểu đình để nghỉ tay, bỗng nhiên Bạch Thần mở miệng hỏi.
Diệp Viễn gật đầu nói: "Chắc hẳn ngươi đã biết rõ về thân phận của ta a?”
Bạch Thần ra vẻ khó hiểu nói: “Thân phận của người? Người không phải là sư phụ của ta, Thái thượng trưởng lão của Bạch Dạ Thánh Cung hay sao?”
Diệp Viễn cười nói: “Ở trước mặt ta mà ngươi còn muốn giả như không biết việc này hay sao? Ngươi không nhận ra được những đan dược kia, chẳng lẽ Ma Vân cũng không nhận ra được hay sao?”
Bạch Thần lập tức trở nên xấu hổ vô cùng, hắn không nghĩ tới Diệp Viễn căn bản đã biết hết thảy mọi thứ.
“Sư phụ, ta...”
Diệp Viễn đưa tay ra hiệu Bạch Thần không cần tiếp tục nói, bỗng nhiên sắc mặt hắn nghiêm nghị, lạnh giọng nói: "Mục đích ta đến thế giới Thiên Lộc rất đơn giản, chính là vì Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch! Vì thế, ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào!”
Bạch Thần biến sắc, khí thế cường đại kia của Diệp Viễn ép hắn tới nỗi không thở được.
“Sư phụ, Bạch Dạ Thánh Cung không có Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch!” Bạch Thần thấp thỏm nói.
Diệp Viễn thu hồi khí thế lại, hỏi: “Chẳng lẽ quyền khống chế Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch đều nằm trong tay Thiên Lộc Thần Cung?”
Bạch Thần khẽ gật đầu nói: “Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch có lợi rất lớn đối với việc đột phá của cường giả Thần đạo, cho dù là cường giả Quy Khư Thần Cảnh cũng không thể thiếu nó! Cho nên, trên cơ bản quyền khống chế Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch đều nằm trong tay Thiên Lộc Thần Cung. Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch lấy ra được từ Thiên Lộc Thần Cung cực kỳ cực kỳ ít, ngoại giới rất khó để tìm thấy.”
Diệp Viễn nghe xong lời này chợt cảm thấy vô cùng đau đầu.
Trì hoãn nhiều thêm một ngày thì linh thức của Mộ Linh Tuyết sẽ mất đi vài phần!
Vốn tưởng rằng Bạch Dạ Thánh Cung thế lực cường đại như bậc này thì sẽ có một hai khối Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch, không ngờ rằng thứ này lại quý hiếm đến thế.
Bạch Thần nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ bi ai của Diệp Viễn thì vô cùng khó hiểu, cẩn thận nói: “Sư... sư phụ, theo... theo ta được biết, không phải các ngươi chỉ cần có một trong ba loại Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch, Cửu Khúc Thông Linh Tiên Quả, Tử Sa chi Kim Tam là được rồi hay sao?”
Diệp Viễn thở dài nói: "Thật ra, ta tìm Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch không phải là vì để hoàn thành nhiệm vụ, mà là dùng vào một việc khác. Với ta, nó có tác dụng dùng để cứu một sinh mệnh, cho nên ta không tiếc bất cứ giá nào cũng phải đạt được nó!”
Bạch Thần hơi có chút kinh ngạc, không nghĩ tới sự việc lại là như này.
Khó trách, thời điểm Diệp Viễn đạt được Cửu Khúc Thông Linh Tiên Quả chỉ đánh giá qua một phen liền lập tức thu vào.
Xem ra người sư phụ này cũng là người có tâm sự a!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!