“Thần Quan đại nhân, đón lấy!”
Diệp Viễn vận lực tung ra một chưởng, khối Tử Sa Chi Kim vô cùng nặng nề kia trực tiếp bay về phía Đoàn Phi.
Sắc mặt Đoàn Phi thay đổi mấy lần, rốt cuộc vẫn phải tiếp lấy, sau đó thu nó vào bên trong nhẫn trữ vật.
Nhưng mà lúc này, sắc mặt của mọi người đều trở nên khó coi vô cùng.
Phía trước, phía sau cầu, toàn bộ đều bị Cự Viêm Thạch Nhân ngăn chặn.
Nguyên một đám Cự Viêm Thạch Nhân này có khí tức vô cùng cường đại, hiển nhiên không hề dễ đối phó.
“Cái này... bình thường xung quanh Tử Sa Chi Kim chỉ có một hai tên Cự Viêm Thạch Nhân, tại sao bây lại có nhiều đến như vậy?”
"Khí tức của những Cự Viêm Thạch Nhân này thật mạnh, có không ít tồn tại cỡ Khuy Thiên Cảnh! Lần này... lần này chết chắc rồi!”
“Các ngươi nhìn xem, phía dưới vẫn còn! Bọn chúng... bọn chúng đang bò lên đây!”
Mọi người nhìn xuống phía dưới cầu, phát hiện ra còn có rất nhiều Cự Viêm Thạch Nhân đang bò dọc theo vách núi trèo lên.
Lần này, bốn phương tám hướng đều bị Cự Viêm Thạch Nhân bao vây!
Khóe miệng của Diệp Viễn hiện lên một nụ cười lạnh, lăng lệ quát một tiếng: “Cùng ta xông lên, đánh giết vào trong!”
Dứt lời, Diệp Viễn quơ Tru Tà Kiếm một cái, đánh giết về phía Cự Viêm Thạch Nhân trước mặt.
Các cường giả của Bạch Dạ Thánh Cung không chút do dự nào, lập tức đi theo Diệp Viễn đánh giết về chỗ sâu trong Thần Khư.
“Đinh!”
Diệp Viễn đưa tay đánh ra một chiêu Trảm Tinh, thế nhưng vết chém đụng vào người Cự Viêm Thạch Nhân cũng chỉ bị tóe lên một tia lửa.
Tên Cự Viêm Thạch Nhân kia giơ lên hỏa quyền, nện về phía Diệp Viễn.
Quyền còn chưa đến nơi mà một cỗ Pháp tắc hỏa diễm đáng sợ đã đè ép về hướng Diệp Viễn.
Thật mạnh!
Diệp Viễn cũng cảm thấy hơi run sợ, đây chỉ là một đầu Cự Viêm Thạch Nhân Khuy Thiên sơ kỳ mà thực lực đã mạnh đến như vậy, gần như có thể lập tức giết chết võ giả cùng cấp a!
Mặc dù Diệp Viễn kinh sợ nhưng không loạn, tiếp tục đưa tay đánh ra một chiêu Trảm Tinh!
“Phanh!”
Thạch quyền như hổ gầm xé gió, trực tiếp cánh tay của nó bị nổ tung.
Diệp Viễn vừa xuất thủ lập tức phế đi một cánh tay của Cự Viêm Thạch Nhân.
“Trưởng lão cùng ta ngăn chặn Thạch Nhân, những người khác đi trước phá vòng vây!” Diệp Viễn quát lớn.
“Lên!” Mọi người lập tức lên tiếng.
Mà ở phía sau, sắc mặt Đoàn Phi trầm xuống, nói: "Chúng ta cũng xông lên!”
“Đông!”
Lời còn chưa dứt, một tên Cự Viêm Thạch Nhân còn cường tráng hơn nữa bay ra từ trong đống nham thạch, trực tiếp ngăn cản trước mặt Đoàn Phi.
Sắc mặt Đoàn Phi ngưng trọng, hoảng sợ nói: “Cự Viêm Thạch Nhân cảnh giới Quy Khư!”
Tên Cự Viêm Thạch Nhân này căn bản không để cho hắn cơ hội kinh ngạc, nắm đấm mạnh mẽ không nói đạo lý nện về phía hắn.
“Oanh!”
Đoàn Phi không thể không đối kháng với Cự Viêm Thạch Nhân một chưởng, cuối cùng bị chấn kinh phải lui hơn mười bước.
Không đợi hắn có thời gian nghỉ ngơi, tên Cự Viêm Thạch Nhân kia lại tiếp tục đánh ra một quyền.
"Cái tên đáng chết, rõ ràng dám bẫy ta! Hắn làm thế nào mà lại có thể phát hiện được tên Cự Viêm Thạch Nhân này chứ?”
Đoàn Phi nghiến răng nghiến lợi, hắn làm sao không biết Diệp Viễn đã đào cho hắn một cái hố?
Trước đó Diệp Viễn đưa Tử Sa Chi Kim cho hắn chính là để dẫn dụ tên Cự Viêm Thạch Nhân này đối phó với hắn.
Lúc này, số lượng Cự Viêm Thạch Nhân bên cạnh Đoàn Phi là nhiều nhất.
Đại đa số những Thạch Nhân đang bò lên từ bên dưới cầu đều là hướng về phía hắn.
Chỉ là những Cự Viêm Thạch Nhân kia đối với hắn cũng không tính là gì, đáng sợ nhất vẫn là đầu Cự Viêm Thạch Nhân cảnh giới Quy Khư trước mắt này!
Đoàn Phi biết rõ bị Diệp Viễn lừa nhưng cũng chỉ có thể câm lặng nhận thua thiệt.
Dù sao cách làm của Diệp Viễn cũng tìm không ra nửa điểm sai phạm.
Diệp Viễn bọn hắn đã bị coi như là pháo hôi, đứng ở đội ngũ dẫn đầu.
Nhưng bây giờ, Cự Viêm Thạch Nhân bên phía bọn hắn, ngược lại là ít nhất!
Bọn hắn đã đi đến cuối cầu, phía trước là một cái động huyệt lớn.
Mà những Cự Viêm Thạch Nhân đi ra từ trong động này chỉ có năm sáu tên, còn lại đại đa số cường giả ở phía sau thì phải đối mặt với mấy chục tên.
Những Cự Viêm Thạch Nhân này vô cùng cường hãn, Diệp Viễn đã nghe được tiếng kêu thảm thiết không dứt của đoàn người phía sau.
“Tốc chiến tốc thắng, không được ham chiến!” Diệp Viễn cất cao giọng nói.
Hắn cũng triệu hoán Quy Vân ra, U Minh Quỷ Trảo vô cùng hung hãn đánh về hướng một đầu Cự Viêm Thạch Nhân cảnh giới Khuy Thiên hậu kỳ.
Hiện tại, cảnh giới Pháp tắc của Diệp Viễn đều có chỗ đột phá, thi triển ra Bản Trảm Tinh toàn diện đã không cần phải cố hết sức như vậy nữa.
“Xoẹt!”
“Xoẹt!”
“Xoẹt!”
Diệp Viễn một lần đánh ra ba kiếm, trực tiếp khiến cho nửa thân trên của một tên Cự Viêm Thạch Nhân nổ tan nát.
Nhưng mà khi đánh ra ba kiếm này, Thần Nguyên của Diệp Viễn cũng tiêu hao hơn phân nửa.
Hắn vội vàng ăn vào một viên đan dược hồi phục Thần Nguyên, không hề quan tâm đến việc luyện hóa, trực tiếp yểm hộ bọn người Bạch Thần đi ra từ kẻ hở này.
“Phanh!”
U Minh Quỷ Trảo chụp tới một chưởng, trực tiếp bóp nát tên Cự Viêm Thạch Nhân vừa chụp được.
Lại nhìn sang những người khác, bao gồm cả Bạch Tu cũng đều đang lâm vào trong khổ chiến.
“Ngươi đi giúp Bạch Tu, ta đi giúp những người khác!” Diệp Viễn nói với Quy Vân.
“Vâng, chủ nhân!”
Quy Vân lên tiếng sau đó rời đi, sau khi hắn tu luyện Quỷ đạo Bách phù, hiện tại lực chiến đấu của hắn rất mạnh.
Tuy rằng mấy tên Cự Viêm Thạch Nhân này rất mạnh, nhưng tất cả Thạch Nhân chống đỡ dưới tay hắn chưa đến một lúc đã bị đánh nổ tung.
Cũng may là bọn hắn bên này không có Cự Viêm Thạch Nhân cảnh giới Khuy Thiên Đại viên mãn, bọn hắn giải quyết trận chiến bên này cũng không có bao nhiêu phiền toái.
Chỉ trong chốc lát, Diệp Viễn cùng phối hợp với Quy Vân, toàn bộ năm sáu tên Cự Viêm Thạch Nhân đều bị đập nát bấy thành từng đoàn hỏa cầu rơi lả tả trên đất.
Hắn khẳng định không có ý quay lại để cứu người khác, trực tiếp mang theo các cường giả của Bạch Dạ Thánh Cung đi vào bên trong.
“Diệp Viễn, ngươi dám!”
Đoàn Phi đang chiến đấu với Cự Viêm Thạch Nhân cảnh giới Quy Khư thì chợt nhận ra, hô lớn về phía Diệp Viễn.
Diệp Viễn cười nói: “Thần Quan đại nhân, không phải ta không muốn giúp ngươi, tên Cự Viêm Thạch Nhân cảnh giới Quy Khư này thật sự quá cường đại, ta cũng là có lực bất tòng tâm a! Cái này gọi là năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng nặng, bọn ta tiếp tục đi trước dò đường cho ngài, có duyên gặp lại!”
“Oanh!”
Lời nói của Diệp Viễn đã lay động đến tinh thần của Đoàn Phi, một quyền của Cự Viêm Thạch Nhân trực tiếp đánh về phía mặt của hắn.
Tuy rằng Đoàn Phi đã tránh được, nhưng lực lượng Pháp Tắc vẫn thiêu hủy đi một lớp da của hắn, biến thành một mảnh cháy đen.
“A!”
Đoàn Phi hét thảm một tiếng, có vẻ như đã bị hủy đi khuôn mặt.
Lực tổn thương của Pháp tắc Hỏa diễm cũng không phải dễ dàng chữa trị đến như vậy.
“Bạch Thần, chẳng lẽ Bạch Dạ Thánh Cung các ngươi muốn làm địch nhân với Thần Cung hay sao?” Đoàn Phi bất chấp thương thế trên mặt, nghiêm nghị hô lên.
Bạch Thần biến sắc, quả nhiên dừng lại bước chân.
“Sư phụ...” Bạch Thần chần chừ nói.
Diệp Viễn cười nói: “Đợi hắn còn sống đi ra ngoài được rồi lại đến uy hiếp a! Hiện tại không đi thì chúng ta cũng sẽ bị chôn cùng! Đi thôi!”
Ánh mắt Bạch Thần ngưng trọng, cắn răng nói: “Đi!”
Bọn người Bạch Tu cũng hiểu rõ đạo lý này, hơn nữa trong nội tâm của bọn hắn đều có một cỗ oán khí đối với Đoàn Phi và những người khác.
Đoàn Phi để cho bọn hắn làm bia đỡ đạn mà không một ai đứng ra bênh vực.
Thời điểm bọn hắn bị lọt vào tập kích của Dung Nham Phi Quái cũng không một ai ra tay hỗ trợ.
Oán khí trong lòng bọn hắn đã sớm đến tột đỉnh.
Nếu như không có Diệp Viễn thì hiện tại đám người bọn hắn có lẽ cũng đã sớm toàn quân bị diệt rồi, làm sao còn cơ hội đứng ở chỗ này mà chế giễu?
Chứng kiến Bảy đại Thánh cung khác đang cầu cứu thảm thiết trên cầu, trong lòng mọi người đều vô cùng khoái chí!
Không phải mới vừa rồi các ngươi còn xem chuyện vui đấy ư, hiện tại phong thủy luân chuyển, đến lượt bọn ta!
"Hình như Thần Khư này có chút dị biến, e rằng phía trước cũng sẽ không thật sự an toàn, mọi người cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng để mất dấu!” Diệp Viễn nhắc nhở.
“Thần Quan đại nhân, đón lấy!”
Diệp Viễn vận lực tung ra một chưởng, khối Tử Sa Chi Kim vô cùng nặng nề kia trực tiếp bay về phía Đoàn Phi.
Sắc mặt Đoàn Phi thay đổi mấy lần, rốt cuộc vẫn phải tiếp lấy, sau đó thu nó vào bên trong nhẫn trữ vật.
Nhưng mà lúc này, sắc mặt của mọi người đều trở nên khó coi vô cùng.
Phía trước, phía sau cầu, toàn bộ đều bị Cự Viêm Thạch Nhân ngăn chặn.
Nguyên một đám Cự Viêm Thạch Nhân này có khí tức vô cùng cường đại, hiển nhiên không hề dễ đối phó.
“Cái này... bình thường xung quanh Tử Sa Chi Kim chỉ có một hai tên Cự Viêm Thạch Nhân, tại sao bây lại có nhiều đến như vậy?”
"Khí tức của những Cự Viêm Thạch Nhân này thật mạnh, có không ít tồn tại cỡ Khuy Thiên Cảnh! Lần này... lần này chết chắc rồi!”
“Các ngươi nhìn xem, phía dưới vẫn còn! Bọn chúng... bọn chúng đang bò lên đây!”
Mọi người nhìn xuống phía dưới cầu, phát hiện ra còn có rất nhiều Cự Viêm Thạch Nhân đang bò dọc theo vách núi trèo lên.
Lần này, bốn phương tám hướng đều bị Cự Viêm Thạch Nhân bao vây!
Khóe miệng của Diệp Viễn hiện lên một nụ cười lạnh, lăng lệ quát một tiếng: “Cùng ta xông lên, đánh giết vào trong!”
Dứt lời, Diệp Viễn quơ Tru Tà Kiếm một cái, đánh giết về phía Cự Viêm Thạch Nhân trước mặt.
Các cường giả của Bạch Dạ Thánh Cung không chút do dự nào, lập tức đi theo Diệp Viễn đánh giết về chỗ sâu trong Thần Khư.
“Đinh!”
Diệp Viễn đưa tay đánh ra một chiêu Trảm Tinh, thế nhưng vết chém đụng vào người Cự Viêm Thạch Nhân cũng chỉ bị tóe lên một tia lửa.
Tên Cự Viêm Thạch Nhân kia giơ lên hỏa quyền, nện về phía Diệp Viễn.
Quyền còn chưa đến nơi mà một cỗ Pháp tắc hỏa diễm đáng sợ đã đè ép về hướng Diệp Viễn.
Thật mạnh!
Diệp Viễn cũng cảm thấy hơi run sợ, đây chỉ là một đầu Cự Viêm Thạch Nhân Khuy Thiên sơ kỳ mà thực lực đã mạnh đến như vậy, gần như có thể lập tức giết chết võ giả cùng cấp a!
Mặc dù Diệp Viễn kinh sợ nhưng không loạn, tiếp tục đưa tay đánh ra một chiêu Trảm Tinh!
“Phanh!”
Thạch quyền như hổ gầm xé gió, trực tiếp cánh tay của nó bị nổ tung.
Diệp Viễn vừa xuất thủ lập tức phế đi một cánh tay của Cự Viêm Thạch Nhân.
“Trưởng lão cùng ta ngăn chặn Thạch Nhân, những người khác đi trước phá vòng vây!” Diệp Viễn quát lớn.
“Lên!” Mọi người lập tức lên tiếng.
Mà ở phía sau, sắc mặt Đoàn Phi trầm xuống, nói: "Chúng ta cũng xông lên!”
“Đông!”
Lời còn chưa dứt, một tên Cự Viêm Thạch Nhân còn cường tráng hơn nữa bay ra từ trong đống nham thạch, trực tiếp ngăn cản trước mặt Đoàn Phi.
Sắc mặt Đoàn Phi ngưng trọng, hoảng sợ nói: “Cự Viêm Thạch Nhân cảnh giới Quy Khư!”
Tên Cự Viêm Thạch Nhân này căn bản không để cho hắn cơ hội kinh ngạc, nắm đấm mạnh mẽ không nói đạo lý nện về phía hắn.
“Oanh!”
Đoàn Phi không thể không đối kháng với Cự Viêm Thạch Nhân một chưởng, cuối cùng bị chấn kinh phải lui hơn mười bước.
Không đợi hắn có thời gian nghỉ ngơi, tên Cự Viêm Thạch Nhân kia lại tiếp tục đánh ra một quyền.
"Cái tên đáng chết, rõ ràng dám bẫy ta! Hắn làm thế nào mà lại có thể phát hiện được tên Cự Viêm Thạch Nhân này chứ?”
Đoàn Phi nghiến răng nghiến lợi, hắn làm sao không biết Diệp Viễn đã đào cho hắn một cái hố?
Trước đó Diệp Viễn đưa Tử Sa Chi Kim cho hắn chính là để dẫn dụ tên Cự Viêm Thạch Nhân này đối phó với hắn.
Lúc này, số lượng Cự Viêm Thạch Nhân bên cạnh Đoàn Phi là nhiều nhất.
Đại đa số những Thạch Nhân đang bò lên từ bên dưới cầu đều là hướng về phía hắn.
Chỉ là những Cự Viêm Thạch Nhân kia đối với hắn cũng không tính là gì, đáng sợ nhất vẫn là đầu Cự Viêm Thạch Nhân cảnh giới Quy Khư trước mắt này!
Đoàn Phi biết rõ bị Diệp Viễn lừa nhưng cũng chỉ có thể câm lặng nhận thua thiệt.
Dù sao cách làm của Diệp Viễn cũng tìm không ra nửa điểm sai phạm.
Diệp Viễn bọn hắn đã bị coi như là pháo hôi, đứng ở đội ngũ dẫn đầu.
Nhưng bây giờ, Cự Viêm Thạch Nhân bên phía bọn hắn, ngược lại là ít nhất!
Bọn hắn đã đi đến cuối cầu, phía trước là một cái động huyệt lớn.
Mà những Cự Viêm Thạch Nhân đi ra từ trong động này chỉ có năm sáu tên, còn lại đại đa số cường giả ở phía sau thì phải đối mặt với mấy chục tên.
Những Cự Viêm Thạch Nhân này vô cùng cường hãn, Diệp Viễn đã nghe được tiếng kêu thảm thiết không dứt của đoàn người phía sau.
“Tốc chiến tốc thắng, không được ham chiến!” Diệp Viễn cất cao giọng nói.
Hắn cũng triệu hoán Quy Vân ra, U Minh Quỷ Trảo vô cùng hung hãn đánh về hướng một đầu Cự Viêm Thạch Nhân cảnh giới Khuy Thiên hậu kỳ.
Hiện tại, cảnh giới Pháp tắc của Diệp Viễn đều có chỗ đột phá, thi triển ra Bản Trảm Tinh toàn diện đã không cần phải cố hết sức như vậy nữa.
“Xoẹt!”
“Xoẹt!”
“Xoẹt!”
Diệp Viễn một lần đánh ra ba kiếm, trực tiếp khiến cho nửa thân trên của một tên Cự Viêm Thạch Nhân nổ tan nát.
Nhưng mà khi đánh ra ba kiếm này, Thần Nguyên của Diệp Viễn cũng tiêu hao hơn phân nửa.
Hắn vội vàng ăn vào một viên đan dược hồi phục Thần Nguyên, không hề quan tâm đến việc luyện hóa, trực tiếp yểm hộ bọn người Bạch Thần đi ra từ kẻ hở này.
“Phanh!”
U Minh Quỷ Trảo chụp tới một chưởng, trực tiếp bóp nát tên Cự Viêm Thạch Nhân vừa chụp được.
Lại nhìn sang những người khác, bao gồm cả Bạch Tu cũng đều đang lâm vào trong khổ chiến.
“Ngươi đi giúp Bạch Tu, ta đi giúp những người khác!” Diệp Viễn nói với Quy Vân.
“Vâng, chủ nhân!”
Quy Vân lên tiếng sau đó rời đi, sau khi hắn tu luyện Quỷ đạo Bách phù, hiện tại lực chiến đấu của hắn rất mạnh.
Tuy rằng mấy tên Cự Viêm Thạch Nhân này rất mạnh, nhưng tất cả Thạch Nhân chống đỡ dưới tay hắn chưa đến một lúc đã bị đánh nổ tung.
Cũng may là bọn hắn bên này không có Cự Viêm Thạch Nhân cảnh giới Khuy Thiên Đại viên mãn, bọn hắn giải quyết trận chiến bên này cũng không có bao nhiêu phiền toái.
Chỉ trong chốc lát, Diệp Viễn cùng phối hợp với Quy Vân, toàn bộ năm sáu tên Cự Viêm Thạch Nhân đều bị đập nát bấy thành từng đoàn hỏa cầu rơi lả tả trên đất.
Hắn khẳng định không có ý quay lại để cứu người khác, trực tiếp mang theo các cường giả của Bạch Dạ Thánh Cung đi vào bên trong.
“Diệp Viễn, ngươi dám!”
Đoàn Phi đang chiến đấu với Cự Viêm Thạch Nhân cảnh giới Quy Khư thì chợt nhận ra, hô lớn về phía Diệp Viễn.
Diệp Viễn cười nói: “Thần Quan đại nhân, không phải ta không muốn giúp ngươi, tên Cự Viêm Thạch Nhân cảnh giới Quy Khư này thật sự quá cường đại, ta cũng là có lực bất tòng tâm a! Cái này gọi là năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng nặng, bọn ta tiếp tục đi trước dò đường cho ngài, có duyên gặp lại!”
“Oanh!”
Lời nói của Diệp Viễn đã lay động đến tinh thần của Đoàn Phi, một quyền của Cự Viêm Thạch Nhân trực tiếp đánh về phía mặt của hắn.
Tuy rằng Đoàn Phi đã tránh được, nhưng lực lượng Pháp Tắc vẫn thiêu hủy đi một lớp da của hắn, biến thành một mảnh cháy đen.
“A!”
Đoàn Phi hét thảm một tiếng, có vẻ như đã bị hủy đi khuôn mặt.
Lực tổn thương của Pháp tắc Hỏa diễm cũng không phải dễ dàng chữa trị đến như vậy.
“Bạch Thần, chẳng lẽ Bạch Dạ Thánh Cung các ngươi muốn làm địch nhân với Thần Cung hay sao?” Đoàn Phi bất chấp thương thế trên mặt, nghiêm nghị hô lên.
Bạch Thần biến sắc, quả nhiên dừng lại bước chân.
“Sư phụ...” Bạch Thần chần chừ nói.
Diệp Viễn cười nói: “Đợi hắn còn sống đi ra ngoài được rồi lại đến uy hiếp a! Hiện tại không đi thì chúng ta cũng sẽ bị chôn cùng! Đi thôi!”
Ánh mắt Bạch Thần ngưng trọng, cắn răng nói: “Đi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!