Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

Đó là một thứ giống như một khỏa trái cây, lặng yên lơ lửng trên đảo hoang, tản mát ra khí tức thần thánh.

“Cái đó là... khí tức của Đạo! Là khí tức Thiên Đạo! Đó là cái gì?”

“Ta cũng cảm thấy như vậy! Khí tức Thiên đạo thật mạnh, ta có cảm giác như được quay lại trong người!”

“Thật thần kỳ a! Vì sao ta lại có cảm giác... Thiên Đạo đang ở ngay trước mắt ta?”

...

Mọi người nhìn thấy trái cây kia, cả đám đều lộ ra biểu cảm vô cùng ngạc nhiên.

Bọn hắn có thể cảm nhận được khí tức Thiên Đạo nhưng lại không biết sự tồn tại của loại đạo quả này!

Còn Diệp Viễn biết rất rõ!

“Đó là Đạo Quả! Thiên Thần Đạo Quả của Thiên Lộc! Không nghĩ tới vậy mà chúng ta lại có thể tìm được!” Diệp Viễn có chút cảm khái nói.

“Đạo Quả? Đó là cái gì?” Bạch Thần khó hiểu nói.

Diệp Viễn cười nói: “Nuốt nó vào, ngươi có thể trở thành chúa tể của thế giới Thiên Lộc, trở thành tồn tại chí cao vô thượng! Ngươi còn có thể thoát khỏi cái Tiểu Thế Giới này chính thức tiến vào Đại Thế Giới!”

“Tê...”

Tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh, bị lời nói của Diệp Viễn làm cho sợ ngây người.

Nguyên một đám bọn hắn lộ ra ánh mắt vô cùng nóng bỏng, có chút kiềm chế không được nữa.

“Các ngươi tự muốn tìm chết thì ta cũng không ngăn cản các ngươi!” Âm thanh lạnh lùng của Diệp Viễn vang lên.

Hắn làm sao không biết được suy nghĩ của những người này, mặc kệ là ai, khi nghe nói đến loại chuyện này thì e rằng cũng phải động tâm.

“Thái Thượng trưởng lão, làm... làm sao vậy?” Một tên võ giả Động Huyền hỏi.

Diệp Viễn thản nhiên nói: "Trọng bảo như thế, ngươi cảm thấy sẽ dễ dàng đạt được như vậy sao? Không tin, ngươi có thể đi lên thử xem. Nếu như ngươi có thể sót lại một chút bột phấn cửa xương cốt thì ta sẽ chặt đầu xuống cho ngươi làm bóng đá.”

Cái đầu của người kia co rụt lại, hào quang nóng bỏng trong mắt lập tức tan biến.

Không riêng gì hắn, Diệp Viễn giống như tạt một chậu nước lạnh dập tắt hết toàn bộ nhiệt huyết của tất cả mọi người.

“Diệp Viễn, Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch! Trên đảo hoang kia tất cả đều là Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch!” Vô Trần có chút kích động nói.

Hai mắt Diệp Viễn tỏa sáng, lập tức trở nên vô cùng hưng phấn.

Bên trên đảo hoang kia, khắp nơi trên mặt đất đều là những viên đá màu ngà sữa, thật sự là Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch!

Đối với hắn, Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch này còn trân quý hơn so với Thiên Lộc Đạo Quả rất nhiều.

“Thái Thượng trưởng lão, vậy... vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Không đến mức cứ đứng nhìn như vậy chứ?”

Diệp Viễn nói: "Với trạng thái hiện tại của ta, căn bản không thể nào xông qua đó được! Bên này coi như an toàn, vẫn là chờ ta khôi phục lại thực lực trước đã!”

Nói xong, Diệp Viễn lập tức khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu luyện hóa dược lực của đan dược.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, những người khác đều trở nên nôn nóng bất an.

Sức hấp dẫn của Đạo Quả thật sự quá lớn, cho dù đã có lời cảnh cáo của Diệp Viễn nhưng bọn hắn vẫn có chút không kiềm chế được.

"Cả đám các ngươi đều an phận một chút cho ta! Nếu ai dám hành động thiếu suy nghĩ, đừng trách ta trở mặt vô tình!” Bạch Tu giảm thấp thanh âm xuống, cảnh cáo mọi người.

Đối với cử chỉ hành động của mình, đến bây giờ Bạch Tu vẫn còn canh cánh trong lòng.

Cho nên hiện tại hắn coi lời của Diệp Viễn như thánh chỉ mà tuân theo.

Hơn nữa sự thật đã chứng minh, cảm ứng về nguy cơ của Diệp Viễn tuyệt đối mạnh hơn những người khác rất nhiều.

Hắn chọn đúng cửa sinh trong tám đường có thể coi là thập tử bất sinh.

Hắn nói gặp nguy hiểm, vậy thì nhất định sẽ gặp nguy hiểm!

Bỗng nhiên, Nguyên lực trong vòm trời này bắt đầu điên cuồng tụ lại về hướng Diệp Viễn.

Hai mắt Diệp Viễn trợn lên, lấy ra vài bình đan dược, một hơi nuốt hết toàn bộ vào trong miệng.

Ngoài ra, Khấp Linh Quả lần trước đột phá còn sót lại, Diệp Viễn cũng một hơi nuốt hết toàn bộ.

Mọi người nhìn thấy một màn này, đều trợn mắt há mồm.

"Nuốt... nuốt đan dược kiểu như thế mà lại không bị bạo thể nổ tung mà chết sao?”

“Thật là đáng sợ! Rốt cuộc Thái Thượng trưởng lão tu luyện công pháp gì, như vậy cũng thật quá biến thái a?”

“Thái Thượng trưởng lão cứ như vậy mà đột phá! Tốc độ tu luyện này... quả thực không giống ai! Chẳng lẽ võ giả ngoại giới tu luyện đều nhanh như vậy sao?”

...

Thương thế Diệp Viễn vừa khỏi, bỗng nhiên chúc phúc tăng lên, rốt cuộc cũng nắm bắt được một tia cơ hội đột phá đến Khuy Thiên Thần Cảnh!

Đương nhiên, đây cũng là nhờ hắn tích tụ lâu ngày nước chảy thành sông!

Sau khi tiến vào thế giới Thiên Lộc, Diệp Viễn đã trải qua mấy trận đại chiến, còn trải qua tu luyện tử vong, chỉ chênh lệch một tia cơ duyên.

Trước đó cùng Tần Thiên huyết chiến một trận, rốt cuộc Diệp Viễn cũng bắt được một tia cơ hội kia, thành công đột phá.

Nhưng mà Linh khí của thế giới Thiên Lộc quá mức mỏng manh, không đủ để chèo chống cho hắn đột phá đến Khuy Thiên Thần Cảnh, cho nên hắn chỉ có thể nuốt hết toàn bộ Thần đan bổ sung Thần Nguyên bù đắp phần thiếu hụt.

Thần nguyên cần thiết để đột phá Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh cũng không phải là nhỏ.

Chưa đủ!

Vẫn là chưa đủ!

Thần nguyên được ẩn chứa trong những Thần đan này căn bản không đủ để hắn phá tan bình cảnh để đạt tới Khuy Thiên sơ kỳ!

Thần Hải của Diệp Viễn vẫn đang điên cuồng khuếch trương, nhưng Thần Nguyên thì lại theo không kịp, chỉ như muối bỏ bể.

Bỗng nhiên, Diệp Viễn thả người nhảy lên, trực tiếp nhảy vào giữa hố to!

Phía dưới là dung nham vô tận!

Một màn này quá mức đột ngột, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, Diệp Viễn đã nhảy xuống rồi.

“Sư phụ!”

“Thái Thượng trưởng lão!”

...

Mọi người quá mức sợ hãi, tiếng kêu la kinh hãi vang lên bốn phía, vội vàng duỗi đầu ra nhìn.

Đưa mắt nhìn một chút, mọi người không khỏi trợn mắt há mồm.

Diệp Viễn vậy mà lại khoanh chân ngồi một chỗ trên một tấm bia đá cực lớn, trên tấm bia đá kia truyền ra một cỗ khí tức cổ xưa tang thương, thậm chí còn mãnh liệt hơn so với Đạo Quả!

Phía dưới lấy Diệp Viễn làm trung tâm, hình thành nên một dòng xoáy Linh khí vô cùng cuồng bạo.

Nói đến Linh khí, Linh khí ở trong dung nham còn sung túc hơn so với phía trên rất nhiều, nếu không cũng sẽ không thể sinh sản ra loại sinh linh lợi hại như Cự Viêm Thạch Nhân.

Cho nên linh cơ Diệp Viễn khẽ động, dứt khoát hấp thu Linh khí trong dung nham!

Nhưng mà nhiệt độ bên trong dung nham này quá cao, đủ để thiêu rụi cả người hắn thành hư vô.

Cho nên hắn mới tế ra Trấn Giới Bi, dùng Trấn Giới Bi làm cầu nối để hấp thu Linh khí.

Khoanh chân ngồi ở trên Trấn Giới Bi, Diệp Viễn căn bản không cảm nhận được sức nóng của dung nham.

"Tấm bia đá kia là dạng tồn tại gì, vậy mà lại có thể ngăn cản được nhiệt độ của dung nham! Dung nham trong Thần Khư ngay cả cường giả Quy Khư Đại viên mãn cũng không dám đi vào a!”

“Thái Thượng trưởng lão lại hấp thu Linh khí trong dung nham để đột phá, đây... đây không phải là đang tìm chết sao?”

“Đúng vậy a! Linh khí trong dung nham vô cùng cuồng bạo, hấp thu vào trong cơ thể sẽ tổn thương đến kinh mạch!”

...

Thế nhưng, Diệp Viễn căn bản không thèm quan tâm!

Hắn tham lam hấp thu Linh khí trong dung nham, sau đó vận chuyển công pháp Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh tầng hai chuyển hóa tất cả thành Thần nguyên sau đó đưa vào trong Thần Hải.

Toàn bộ quá trình này vô cùng thông thuận.

Linh khí của dung nham vốn vô cùng cuồng bạo, sau khi được Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh luyện hóa lập tức trở nên vô cùng nhu thuận.

Năng lượng nóng rực bên trong Linh khí cũng lập tức bị luyện hóa sạch sẽ.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Thần Hải của Diệp Viễn cũng không khuếch trương lên nữa, Thần nguyên bên trong Thần Hải cũng đã được lấp đầy hoàn toàn.

Nhưng mà, Thần nguyên bên trong Thần Hải của Diệp Viễn lại trở nên càng ngày càng đặc sệt!

Bởi vì như thế mà Linh khí hắn cần để đột phá nhiều hơn người khác gấp mấy lần, thậm chí đến mấy chục lần!

"Thái... Thái Thượng trưởng lão thật sự là nhân loại sao? Hắn... hắn vậy mà lại thật sự luyện hóa được Linh khí trong dung nham!”

"Trời đất! Thật sự là hắn đột phá Khuy Thiên sơ kỳ sao? Vì sao hắn lại cho ta cảm giác... giống như là một con Mãnh Thú hoang dã?”

“Quả thực không thể tưởng tượng nổi! Thái Thượng trưởng lão thật sự không thể dựa theo lẽ thường để đo lường được!”

Đó là một thứ giống như một khỏa trái cây, lặng yên lơ lửng trên đảo hoang, tản mát ra khí tức thần thánh.

“Cái đó là... khí tức của Đạo! Là khí tức Thiên Đạo! Đó là cái gì?”

“Ta cũng cảm thấy như vậy! Khí tức Thiên đạo thật mạnh, ta có cảm giác như được quay lại trong người!”

“Thật thần kỳ a! Vì sao ta lại có cảm giác... Thiên Đạo đang ở ngay trước mắt ta?”

...

Mọi người nhìn thấy trái cây kia, cả đám đều lộ ra biểu cảm vô cùng ngạc nhiên.

Bọn hắn có thể cảm nhận được khí tức Thiên Đạo nhưng lại không biết sự tồn tại của loại đạo quả này!

Còn Diệp Viễn biết rất rõ!

“Đó là Đạo Quả! Thiên Thần Đạo Quả của Thiên Lộc! Không nghĩ tới vậy mà chúng ta lại có thể tìm được!” Diệp Viễn có chút cảm khái nói.

“Đạo Quả? Đó là cái gì?” Bạch Thần khó hiểu nói.

Diệp Viễn cười nói: “Nuốt nó vào, ngươi có thể trở thành chúa tể của thế giới Thiên Lộc, trở thành tồn tại chí cao vô thượng! Ngươi còn có thể thoát khỏi cái Tiểu Thế Giới này chính thức tiến vào Đại Thế Giới!”

“Tê...”

Tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh, bị lời nói của Diệp Viễn làm cho sợ ngây người.

Nguyên một đám bọn hắn lộ ra ánh mắt vô cùng nóng bỏng, có chút kiềm chế không được nữa.

“Các ngươi tự muốn tìm chết thì ta cũng không ngăn cản các ngươi!” Âm thanh lạnh lùng của Diệp Viễn vang lên.

Hắn làm sao không biết được suy nghĩ của những người này, mặc kệ là ai, khi nghe nói đến loại chuyện này thì e rằng cũng phải động tâm.

“Thái Thượng trưởng lão, làm... làm sao vậy?” Một tên võ giả Động Huyền hỏi.

Diệp Viễn thản nhiên nói: "Trọng bảo như thế, ngươi cảm thấy sẽ dễ dàng đạt được như vậy sao? Không tin, ngươi có thể đi lên thử xem. Nếu như ngươi có thể sót lại một chút bột phấn cửa xương cốt thì ta sẽ chặt đầu xuống cho ngươi làm bóng đá.”

Cái đầu của người kia co rụt lại, hào quang nóng bỏng trong mắt lập tức tan biến.

Không riêng gì hắn, Diệp Viễn giống như tạt một chậu nước lạnh dập tắt hết toàn bộ nhiệt huyết của tất cả mọi người.

“Diệp Viễn, Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch! Trên đảo hoang kia tất cả đều là Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch!” Vô Trần có chút kích động nói.

Hai mắt Diệp Viễn tỏa sáng, lập tức trở nên vô cùng hưng phấn.

Bên trên đảo hoang kia, khắp nơi trên mặt đất đều là những viên đá màu ngà sữa, thật sự là Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch!

Đối với hắn, Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch này còn trân quý hơn so với Thiên Lộc Đạo Quả rất nhiều.

“Thái Thượng trưởng lão, vậy... vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Không đến mức cứ đứng nhìn như vậy chứ?”

Diệp Viễn nói: "Với trạng thái hiện tại của ta, căn bản không thể nào xông qua đó được! Bên này coi như an toàn, vẫn là chờ ta khôi phục lại thực lực trước đã!”

Nói xong, Diệp Viễn lập tức khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu luyện hóa dược lực của đan dược.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, những người khác đều trở nên nôn nóng bất an.

Sức hấp dẫn của Đạo Quả thật sự quá lớn, cho dù đã có lời cảnh cáo của Diệp Viễn nhưng bọn hắn vẫn có chút không kiềm chế được.

"Cả đám các ngươi đều an phận một chút cho ta! Nếu ai dám hành động thiếu suy nghĩ, đừng trách ta trở mặt vô tình!” Bạch Tu giảm thấp thanh âm xuống, cảnh cáo mọi người.

Đối với cử chỉ hành động của mình, đến bây giờ Bạch Tu vẫn còn canh cánh trong lòng.

Cho nên hiện tại hắn coi lời của Diệp Viễn như thánh chỉ mà tuân theo.

Hơn nữa sự thật đã chứng minh, cảm ứng về nguy cơ của Diệp Viễn tuyệt đối mạnh hơn những người khác rất nhiều.

Hắn chọn đúng cửa sinh trong tám đường có thể coi là thập tử bất sinh.

Hắn nói gặp nguy hiểm, vậy thì nhất định sẽ gặp nguy hiểm!

Bỗng nhiên, Nguyên lực trong vòm trời này bắt đầu điên cuồng tụ lại về hướng Diệp Viễn.

Hai mắt Diệp Viễn trợn lên, lấy ra vài bình đan dược, một hơi nuốt hết toàn bộ vào trong miệng.

Ngoài ra, Khấp Linh Quả lần trước đột phá còn sót lại, Diệp Viễn cũng một hơi nuốt hết toàn bộ.

Mọi người nhìn thấy một màn này, đều trợn mắt há mồm.

"Nuốt... nuốt đan dược kiểu như thế mà lại không bị bạo thể nổ tung mà chết sao?”

“Thật là đáng sợ! Rốt cuộc Thái Thượng trưởng lão tu luyện công pháp gì, như vậy cũng thật quá biến thái a?”

“Thái Thượng trưởng lão cứ như vậy mà đột phá! Tốc độ tu luyện này... quả thực không giống ai! Chẳng lẽ võ giả ngoại giới tu luyện đều nhanh như vậy sao?”

...

Thương thế Diệp Viễn vừa khỏi, bỗng nhiên chúc phúc tăng lên, rốt cuộc cũng nắm bắt được một tia cơ hội đột phá đến Khuy Thiên Thần Cảnh!

Đương nhiên, đây cũng là nhờ hắn tích tụ lâu ngày nước chảy thành sông!

Sau khi tiến vào thế giới Thiên Lộc, Diệp Viễn đã trải qua mấy trận đại chiến, còn trải qua tu luyện tử vong, chỉ chênh lệch một tia cơ duyên.

Trước đó cùng Tần Thiên huyết chiến một trận, rốt cuộc Diệp Viễn cũng bắt được một tia cơ hội kia, thành công đột phá.

Nhưng mà Linh khí của thế giới Thiên Lộc quá mức mỏng manh, không đủ để chèo chống cho hắn đột phá đến Khuy Thiên Thần Cảnh, cho nên hắn chỉ có thể nuốt hết toàn bộ Thần đan bổ sung Thần Nguyên bù đắp phần thiếu hụt.

Thần nguyên cần thiết để đột phá Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh cũng không phải là nhỏ.

Chưa đủ!

Vẫn là chưa đủ!

Thần nguyên được ẩn chứa trong những Thần đan này căn bản không đủ để hắn phá tan bình cảnh để đạt tới Khuy Thiên sơ kỳ!

Thần Hải của Diệp Viễn vẫn đang điên cuồng khuếch trương, nhưng Thần Nguyên thì lại theo không kịp, chỉ như muối bỏ bể.

Bỗng nhiên, Diệp Viễn thả người nhảy lên, trực tiếp nhảy vào giữa hố to!

Phía dưới là dung nham vô tận!

Một màn này quá mức đột ngột, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, Diệp Viễn đã nhảy xuống rồi.

“Sư phụ!”

“Thái Thượng trưởng lão!”

...

Mọi người quá mức sợ hãi, tiếng kêu la kinh hãi vang lên bốn phía, vội vàng duỗi đầu ra nhìn.

Đưa mắt nhìn một chút, mọi người không khỏi trợn mắt há mồm.

Diệp Viễn vậy mà lại khoanh chân ngồi một chỗ trên một tấm bia đá cực lớn, trên tấm bia đá kia truyền ra một cỗ khí tức cổ xưa tang thương, thậm chí còn mãnh liệt hơn so với Đạo Quả!

Phía dưới lấy Diệp Viễn làm trung tâm, hình thành nên một dòng xoáy Linh khí vô cùng cuồng bạo.

Nói đến Linh khí, Linh khí ở trong dung nham còn sung túc hơn so với phía trên rất nhiều, nếu không cũng sẽ không thể sinh sản ra loại sinh linh lợi hại như Cự Viêm Thạch Nhân.

Cho nên linh cơ Diệp Viễn khẽ động, dứt khoát hấp thu Linh khí trong dung nham!

Nhưng mà nhiệt độ bên trong dung nham này quá cao, đủ để thiêu rụi cả người hắn thành hư vô.

Cho nên hắn mới tế ra Trấn Giới Bi, dùng Trấn Giới Bi làm cầu nối để hấp thu Linh khí.

Khoanh chân ngồi ở trên Trấn Giới Bi, Diệp Viễn căn bản không cảm nhận được sức nóng của dung nham.

"Tấm bia đá kia là dạng tồn tại gì, vậy mà lại có thể ngăn cản được nhiệt độ của dung nham! Dung nham trong Thần Khư ngay cả cường giả Quy Khư Đại viên mãn cũng không dám đi vào a!”

“Thái Thượng trưởng lão lại hấp thu Linh khí trong dung nham để đột phá, đây... đây không phải là đang tìm chết sao?”

“Đúng vậy a! Linh khí trong dung nham vô cùng cuồng bạo, hấp thu vào trong cơ thể sẽ tổn thương đến kinh mạch!”

...

Thế nhưng, Diệp Viễn căn bản không thèm quan tâm!

Hắn tham lam hấp thu Linh khí trong dung nham, sau đó vận chuyển công pháp Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh tầng hai chuyển hóa tất cả thành Thần nguyên sau đó đưa vào trong Thần Hải.

Toàn bộ quá trình này vô cùng thông thuận.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận