Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

“Ta... Không... Cam tâm!”

Ánh mắt Tần Thiên dần dần tan rã, mang theo ý tứ không cam lòng mãnh liệt.

Hắn là thiên tài đệ nhất mười vạn năm có một của Võ Mông Vương Thành, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thậm chí hắn còn có thể bước chân vào cảnh giới Thần Quân.

Thẳng đến một ngày, có một tên gọi là Diệp Viễn đột nhiên xuất hiện, cướp hết toàn bộ hào quang của hắn.

Tên gà mờ này chỉ có cảnh giới Động Huyền, vậy mà lại làm lu mờ hào quang của một người nửa bước Khuy Thiên như hắn!

Không bao lâu sau, Diệp Viễn trong mắt Tần Thiên cũng chỉ là một con sâu cái kiến tùy thời đều có thể nghiền chết.

Sau đó lại đến một ngày hắn mới kinh ngạc phát hiện ra, cái tên chỉ là một con sâu cái kiến này đột nhiên trưởng thành.

Trưởng thành đến tình trạng đủ để uy hiếp được hắn rồi!

Cho nên hắn không tiếc bất cứ giá nào, ẩn núp tiến vào thế giới Thiên Lộc cũng chỉ để giết chết Diệp Viễn.

Nhưng mà, kết cục cuối cùng lại chính là dùng cái chết của hắn để chấm dứt.

Một đời thiên kiêu, cứ như vậy mà vẫn lạc!

“Cái này... trong nháy mắt đã giết chết hai đại cường giả Quy Khư! Tên này làm cách nào mà làm được?”

“Quá... quá cường đại! Hắn chỉ mới Khuy Thiên Cảnh sơ kỳ a, vậy mà lại đùa giỡn hai đại cường giả Quy Khư đến chết rồi!”

"Cường giả Thần Đạo rất khó vượt cấp chiến đấu! Vậy mà sức chiến đấu của tên này ít nhất cũng vượt cấp đến hai tiểu cảnh giới, quả thật không thể tưởng tượng nổi!”

"Tên Diệp Viễn này ở bên ngoài e rằng cũng là nhất đẳng thiên tài.”

...

Trong tiếng thán phục của mọi người, Diệp Viễn thu kiếm mà đứng, trong ánh mắt không có chút thương cảm nào.

Người của Tần gia vì muốn dồn hắn vào chỗ chết mà đã giở ra không biết bao nhiêu thủ đoạn.

Nếu như không phải hắn có vài con át chủ bài thì đã sớm chết đến mức bột xương cũng không còn rồi.

Lần đầu tiên tên Tần Thiên này nhìn thấy mình thì đã phán mình là người phải chết.

Giết hắn rồi Diệp Viễn cũng không hề có chút gánh nặng tâm lý.

“Cạch!”

Một khối nham thạch cực lớn rơi từ trên cao xuống, trực tiếp đập vào trên đảo hoang.

Rốt cuộc cái đảo hoang kia không chịu nổi, chậm rãi rơi xuống.

Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch trên đảo hoang rơi tán loạn, trượt thẳng xuống dưới rơi vào trong dung nham trực tiếp bị tan chảy.

Vừa rồi hắn cùng Tần Thiên kịch chiến, một mực chăm chú phía dưới không hề lưu ý đến khối nham thạch cực lớn này.

Hiện tại muốn cứu vãn cũng đã không còn kịp nữa rồi!

Không chút do dự nào, Diệp Viễn dùng tấm Thiên Lôi Tật Hành Phù thứ ba, thân thể hóa thành một đạo tàn ảnh lướt nhanh xuống dưới.

Diệp Viễn thúc dục Thần Nguyên trong cơ thể đến cực hạn, chỉ trong khoảnh khắc đã vượt đến chỗ Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch đang rơi vãi.

Diệp Viễn ra tay nhanh như điện, trong nháy mắt này đã thu được bảy tám khỏa Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch.

Số còn lại, hắn cũng đành bất lực rồi.

Lần này hắn chạy thẳng một mạch, không có nửa điểm quay đầu lại, căn bản không có biện pháp chuyển hướng quay đầu.

“Thái Thượng trưởng lão!”

Bọn người Bạch Tu nhìn thấy thân hình Diệp Viễn lao về phía dung nham với tốc độ cực nhanh, nguyên một đám sợ hãi không thôi.

Nhưng mà tốc độ của Diệp Viễn quá nhanh, bọn hắn căn bản không kịp có phản ứng gì.

“Phanh!”

Diệp Viễn lấy tốc độ cực cao đâm vào trên Trấn Giới Bi.

Trấn Giới Bi nhận được lực va chạm cực lớn khiến cho một lượng lớn dung nham tóe lên bay tứ tung.

“Phốc!”

Diệp Viễn trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, nửa ngày sau vẫn chưa dừng lại.

Lần này quá mãnh liệt, cho dù thân thể Diệp Viễn cường hãn thì cũng đã bị nội thương không hề nhẹ.

Hắn như vậy là tương đương với việc dùng chính thân mình để nhận lấy một lực va chạm toàn diện, đổi lại là người khác thì có khả năng đã trực tiếp va chạm mà chết!

“Ngươi cái tiểu tử này, cứ coi sinh mệnh không đáng tiền đến như vậy sao? Nếu ngươi tiếp tục đùa giỡn như vậy nữa thì sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày lấy mình ra đùa giỡn đến chết...”

Trong thức hải, âÂm thanh gầm gừ của Vô Trần truyền đến.

Đối với hành động nguy hiểm này của Diệp Viễn, hắn gần như muốn nổi điên rồi.

Vừa rồi cái động tác liên tiếp này chỉ phát sinh trong chốc lát.

Diệp Viễn chẳng những muốn thu Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch mà còn phải thúc dục Trấn Giới Bi, một khi có sơ xuất nhỏ gì thì sẽ bị rơi thẳng vào dung nham, như vậy là triệt để lấy thân mình ra đùa giỡn đến chết rồi.

“Ha ha, đây không phải vẫn chưa có chuyện gì xảy ra hay sao? Ta nhất định phải lấy cho bằng được Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch!” Diệp Viễn cười lớn nói.

Diệp Viễn gắng gượng đứng lên, không hề quan tâm đến thương thế trên người, thả người bay lên.

“Nơi đây không nên ở lâu, đi thôi!” Diệp Viễn nói với người của Bạch Dạ Thánh Cung.

“Nhưng mà... cung chủ thì phải làm sao bây giờ?” Bạch Tu nói.

“Hắn sẽ không có việc gì, Bạch Thần ở chỗ này ngược lại sẽ càng an toàn hơn so với bên ngoài.” Diệp Viễn thản nhiên nói.

Vòm trời sụp đổ, phía trên lộ ra một lỗ hổng cực lớn.

Diệp Viễn thả người nhảy lên, bay về phía lỗ hổng kia.

Sắc mặt bọn người Bạch Tu biến đổi, cũng theo chân Diệp Viễn lướt gấp mà đi.

“Vù vù vù...”

Từng bóng người gấp rút bay ra khỏi lòng đất.

Nhưng số lượng so với khi tiến vào thì những bóng người này lộ ra có chút thưa thớt.

“Là Hoắc Thiên Dương! Cái tên đáng chết này, không thể để cho hắn chạy!”

Bạch Tu vừa ra ngoài thì lập tức thấy Hoắc Thiên Dương đang bỏ chạy thục mạng.

Đám người Bạch Dạ Thánh Cung thấy một màn như vậy, nguyên một đám muốn đuổi theo.

“Không nên đuổi theo!” Diệp Viễn cất cao giọng nói.

Bọn người Bạch Tu dừng lại, khó hiểu nói: “Thái Thượng trưởng lão, Hoắc Thiên Dương là kẻ thù sống chết của bọn ta, làm sao có thể thả hắn rời đi?”

Diệp Viễn thản nhiên nói: “Trước hết cứ để hắn thoải mái một thời gian! Chờ Bạch Thần xuất quan thì sẽ đi lấy mạng chó của hắn sau.”

Bỗng nhiên, Diệp Viễn nhướng mày, trầm giọng nói: “Đi mau!”

Mọi người rùng mình trong lòng, lập tức bay nhanh đi.

“Oanh!”

Mọi người vừa rời khỏi đấy không bao lâu thì dung nham trong lòng đất trực tiếp phun ra một cách cuồng bạo, bay thẳng lên trời!

Cái nhiệt độ đáng sợ kia làm cho mọi người đứng cách xa vạn dặm mà vẫn có thể cảm nhận một cách rõ ràng.

Trụ dung nham giống như một cột nước phun trào, nhìn lên có vẻ vô cùng đồ sộ.

Mọi người nhìn thấy một màn này không khỏi biến sắc nói: “Thái Thượng trưởng lão, cái này... Cung chủ ở bên trong sẽ không có việc gì chứ?”

Cái dung nham này quá kinh khủng, khiến cho mọi người không thể không lo lắng.

Nhưng Diệp Viễn lại thản nhiên nói: “Yên tâm đi! Ăn xong Đạo Quả thì. Bạch Thần chính là Thiên Đạo! Mấy thứ dung nham này vô cùng nguy hiểm đối với chúng ta, thế nhưng đối với hắn thì lại không có chút tổn thương nào.”

Nghe xong lời này của Diệp Viễn, trong lòng mọi người mới an tâm một chút.

Bọn họ đều biết, Diệp Viễn sẽ không hại Bạch Thần.

Nếu hắn đã nói như vậy thì nhất định chính xác là như thế.

Bỗng nhiên, ánh mắt Diệp Viễn lướt thấy một thân ảnh quen thuộc đang bỏ chạy ở phía xa.

Thân hình hắn khẽ động, đuổi theo.

“Thanh Phong huynh, nhìn thấy cố nhân mà lại muốn đi không lời từ giã hay sao?” Diệp Viễn thản nhiên nói.

Người này không phải ai khác, chính là Thần sứ Thanh Phong.

Lần này đi theo Đoàn Phi có đến hai tên Thần sứ.

Nhưng mà một tên Thần sứ khác đã bỏ mạng trong đại trận, vận khí của Thanh Phong có vẻ tốt, may mắn vẫn còn sống.

Hắn chính là sợ bị Diệp Viễn nhìn thấy cho nên mới định lén lút chuồn mất.

Không nghĩ tới Diệp Viễn lại cảnh giác như vậy, rõ ràng đã phát hiện ra hắn.

Bị Diệp Viễn ngăn chặn đường đi, sắc mặt Thanh Phong có chút khó coi nói:"Thì ra là Diệp Viễn lão đệ, mắt Thanh Phong có chút vụng về, trước đó không thấy được, xin chớ trách móc.”

Lúc này Thanh Phong làm gì còn nửa điểm cao ngạo của Thần sứ.

Diệp Viễn phát ra đại thần uy, một người độc trảm hai đại cường giả Quy Khư, điều này đã để lại ấn tượng không thể xoá bỏ trong nội tâm của tất cả cường giả Khuy Thiên Cảnh.

Kỳ thật, với trạng thái hiện tại của Diệp Viễn thì có phải là đối thủ của Thanh Phong hay không cũng rất khó nói.

Nhưng mà Thanh Phong lại không biết, trên tay Diệp Viễn chỉ có ba tấm Thiên Lôi Tật Hành Phù, toàn bộ đã được dùng hết rồi.

Dù sao, hiện tại Diệp Viễn cũng đã tạo ra ảnh hưởng quá mạnh mẽ!

“Ha ha, Thanh Phong huynh, chúng ta đều là người sáng mắt không nói đến tầm nhìn của Thanh Phong huynh đây quá là xa rồi. Ngươi phải nghĩ cho thông suốt, bây giờ ngươi trở về bẩm báo tin tức cho Thiên Lộc Thần Cung thì ngươi chính là địch nhân của chúa tể thế giới Thiên Lộc! Chờ Bạch Thần luyện hóa xong Đạo Quả thì chính là thời điểm ngươi bị thân tử đạo tiêu!” Diệp Viễn nói một cách buồn bã.

“Ta... Không... Cam tâm!”

Ánh mắt Tần Thiên dần dần tan rã, mang theo ý tứ không cam lòng mãnh liệt.

Hắn là thiên tài đệ nhất mười vạn năm có một của Võ Mông Vương Thành, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thậm chí hắn còn có thể bước chân vào cảnh giới Thần Quân.

Thẳng đến một ngày, có một tên gọi là Diệp Viễn đột nhiên xuất hiện, cướp hết toàn bộ hào quang của hắn.

Tên gà mờ này chỉ có cảnh giới Động Huyền, vậy mà lại làm lu mờ hào quang của một người nửa bước Khuy Thiên như hắn!

Không bao lâu sau, Diệp Viễn trong mắt Tần Thiên cũng chỉ là một con sâu cái kiến tùy thời đều có thể nghiền chết.

Sau đó lại đến một ngày hắn mới kinh ngạc phát hiện ra, cái tên chỉ là một con sâu cái kiến này đột nhiên trưởng thành.

Trưởng thành đến tình trạng đủ để uy hiếp được hắn rồi!

Cho nên hắn không tiếc bất cứ giá nào, ẩn núp tiến vào thế giới Thiên Lộc cũng chỉ để giết chết Diệp Viễn.

Nhưng mà, kết cục cuối cùng lại chính là dùng cái chết của hắn để chấm dứt.

Một đời thiên kiêu, cứ như vậy mà vẫn lạc!

“Cái này... trong nháy mắt đã giết chết hai đại cường giả Quy Khư! Tên này làm cách nào mà làm được?”

“Quá... quá cường đại! Hắn chỉ mới Khuy Thiên Cảnh sơ kỳ a, vậy mà lại đùa giỡn hai đại cường giả Quy Khư đến chết rồi!”

"Cường giả Thần Đạo rất khó vượt cấp chiến đấu! Vậy mà sức chiến đấu của tên này ít nhất cũng vượt cấp đến hai tiểu cảnh giới, quả thật không thể tưởng tượng nổi!”

"Tên Diệp Viễn này ở bên ngoài e rằng cũng là nhất đẳng thiên tài.”

...

Trong tiếng thán phục của mọi người, Diệp Viễn thu kiếm mà đứng, trong ánh mắt không có chút thương cảm nào.

Người của Tần gia vì muốn dồn hắn vào chỗ chết mà đã giở ra không biết bao nhiêu thủ đoạn.

Nếu như không phải hắn có vài con át chủ bài thì đã sớm chết đến mức bột xương cũng không còn rồi.

Lần đầu tiên tên Tần Thiên này nhìn thấy mình thì đã phán mình là người phải chết.

Giết hắn rồi Diệp Viễn cũng không hề có chút gánh nặng tâm lý.

“Cạch!”

Một khối nham thạch cực lớn rơi từ trên cao xuống, trực tiếp đập vào trên đảo hoang.

Rốt cuộc cái đảo hoang kia không chịu nổi, chậm rãi rơi xuống.

Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch trên đảo hoang rơi tán loạn, trượt thẳng xuống dưới rơi vào trong dung nham trực tiếp bị tan chảy.

Vừa rồi hắn cùng Tần Thiên kịch chiến, một mực chăm chú phía dưới không hề lưu ý đến khối nham thạch cực lớn này.

Hiện tại muốn cứu vãn cũng đã không còn kịp nữa rồi!

Không chút do dự nào, Diệp Viễn dùng tấm Thiên Lôi Tật Hành Phù thứ ba, thân thể hóa thành một đạo tàn ảnh lướt nhanh xuống dưới.

Diệp Viễn thúc dục Thần Nguyên trong cơ thể đến cực hạn, chỉ trong khoảnh khắc đã vượt đến chỗ Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch đang rơi vãi.

Diệp Viễn ra tay nhanh như điện, trong nháy mắt này đã thu được bảy tám khỏa Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch.

Số còn lại, hắn cũng đành bất lực rồi.

Lần này hắn chạy thẳng một mạch, không có nửa điểm quay đầu lại, căn bản không có biện pháp chuyển hướng quay đầu.

“Thái Thượng trưởng lão!”

Bọn người Bạch Tu nhìn thấy thân hình Diệp Viễn lao về phía dung nham với tốc độ cực nhanh, nguyên một đám sợ hãi không thôi.

Nhưng mà tốc độ của Diệp Viễn quá nhanh, bọn hắn căn bản không kịp có phản ứng gì.

“Phanh!”

Diệp Viễn lấy tốc độ cực cao đâm vào trên Trấn Giới Bi.

Trấn Giới Bi nhận được lực va chạm cực lớn khiến cho một lượng lớn dung nham tóe lên bay tứ tung.

“Phốc!”

Diệp Viễn trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, nửa ngày sau vẫn chưa dừng lại.

Lần này quá mãnh liệt, cho dù thân thể Diệp Viễn cường hãn thì cũng đã bị nội thương không hề nhẹ.

Hắn như vậy là tương đương với việc dùng chính thân mình để nhận lấy một lực va chạm toàn diện, đổi lại là người khác thì có khả năng đã trực tiếp va chạm mà chết!

“Ngươi cái tiểu tử này, cứ coi sinh mệnh không đáng tiền đến như vậy sao? Nếu ngươi tiếp tục đùa giỡn như vậy nữa thì sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày lấy mình ra đùa giỡn đến chết...”

Trong thức hải, âÂm thanh gầm gừ của Vô Trần truyền đến.

Đối với hành động nguy hiểm này của Diệp Viễn, hắn gần như muốn nổi điên rồi.

Vừa rồi cái động tác liên tiếp này chỉ phát sinh trong chốc lát.

Diệp Viễn chẳng những muốn thu Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch mà còn phải thúc dục Trấn Giới Bi, một khi có sơ xuất nhỏ gì thì sẽ bị rơi thẳng vào dung nham, như vậy là triệt để lấy thân mình ra đùa giỡn đến chết rồi.

“Ha ha, đây không phải vẫn chưa có chuyện gì xảy ra hay sao? Ta nhất định phải lấy cho bằng được Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch!” Diệp Viễn cười lớn nói.

Diệp Viễn gắng gượng đứng lên, không hề quan tâm đến thương thế trên người, thả người bay lên.

“Nơi đây không nên ở lâu, đi thôi!” Diệp Viễn nói với người của Bạch Dạ Thánh Cung.

“Nhưng mà... cung chủ thì phải làm sao bây giờ?” Bạch Tu nói.

“Hắn sẽ không có việc gì, Bạch Thần ở chỗ này ngược lại sẽ càng an toàn hơn so với bên ngoài.” Diệp Viễn thản nhiên nói.

Vòm trời sụp đổ, phía trên lộ ra một lỗ hổng cực lớn.

Diệp Viễn thả người nhảy lên, bay về phía lỗ hổng kia.

Sắc mặt bọn người Bạch Tu biến đổi, cũng theo chân Diệp Viễn lướt gấp mà đi.

“Vù vù vù...”

Từng bóng người gấp rút bay ra khỏi lòng đất.

Nhưng số lượng so với khi tiến vào thì những bóng người này lộ ra có chút thưa thớt.

“Là Hoắc Thiên Dương! Cái tên đáng chết này, không thể để cho hắn chạy!”

Bạch Tu vừa ra ngoài thì lập tức thấy Hoắc Thiên Dương đang bỏ chạy thục mạng.

Đám người Bạch Dạ Thánh Cung thấy một màn như vậy, nguyên một đám muốn đuổi theo.

“Không nên đuổi theo!” Diệp Viễn cất cao giọng nói.

Bọn người Bạch Tu dừng lại, khó hiểu nói: “Thái Thượng trưởng lão, Hoắc Thiên Dương là kẻ thù sống chết của bọn ta, làm sao có thể thả hắn rời đi?”

Diệp Viễn thản nhiên nói: “Trước hết cứ để hắn thoải mái một thời gian! Chờ Bạch Thần xuất quan thì sẽ đi lấy mạng chó của hắn sau.”

Bỗng nhiên, Diệp Viễn nhướng mày, trầm giọng nói: “Đi mau!”

Mọi người rùng mình trong lòng, lập tức bay nhanh đi.

“Oanh!”

Mọi người vừa rời khỏi đấy không bao lâu thì dung nham trong lòng đất trực tiếp phun ra một cách cuồng bạo, bay thẳng lên trời!

Cái nhiệt độ đáng sợ kia làm cho mọi người đứng cách xa vạn dặm mà vẫn có thể cảm nhận một cách rõ ràng.

Trụ dung nham giống như một cột nước phun trào, nhìn lên có vẻ vô cùng đồ sộ.

Mọi người nhìn thấy một màn này không khỏi biến sắc nói: “Thái Thượng trưởng lão, cái này... Cung chủ ở bên trong sẽ không có việc gì chứ?”

Cái dung nham này quá kinh khủng, khiến cho mọi người không thể không lo lắng.

Nhưng Diệp Viễn lại thản nhiên nói: “Yên tâm đi! Ăn xong Đạo Quả thì. Bạch Thần chính là Thiên Đạo! Mấy thứ dung nham này vô cùng nguy hiểm đối với chúng ta, thế nhưng đối với hắn thì lại không có chút tổn thương nào.”

Nghe xong lời này của Diệp Viễn, trong lòng mọi người mới an tâm một chút.

Bọn họ đều biết, Diệp Viễn sẽ không hại Bạch Thần.

Nếu hắn đã nói như vậy thì nhất định chính xác là như thế.

Bỗng nhiên, ánh mắt Diệp Viễn lướt thấy một thân ảnh quen thuộc đang bỏ chạy ở phía xa.

Thân hình hắn khẽ động, đuổi theo.

“Thanh Phong huynh, nhìn thấy cố nhân mà lại muốn đi không lời từ giã hay sao?” Diệp Viễn thản nhiên nói.

Người này không phải ai khác, chính là Thần sứ Thanh Phong.

Lần này đi theo Đoàn Phi có đến hai tên Thần sứ.

Nhưng mà một tên Thần sứ khác đã bỏ mạng trong đại trận, vận khí của Thanh Phong có vẻ tốt, may mắn vẫn còn sống.

Hắn chính là sợ bị Diệp Viễn nhìn thấy cho nên mới định lén lút chuồn mất.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận