Trong không gian Trấn Hồn Châu, Diệp Viễn nhìn khuôn mặt không tì vết trong tấm thạch bích kia, trong nội tâm quặn đau một trận.
Trải qua nhiều năm như vậy rồi mà Mộ Linh Tuyết vẫn có dung nhan tuyệt thế, giống như một mỹ nhân ngủ say, dường như tùy thời đều có thể đánh thức nàng dậy.
Thế nhưng, trong những năm này, Diệp Viễn đều đã từng thử qua vô số lần nhưng vẫn không có cách nào thành công.
Diệp Viễn biết rõ, bên trong thể xác có bộ dạng tuyệt mỹ này đã không còn một tia sinh cơ nào.
Có thì cũng chỉ là linh thức đang dần tiêu tán.
“Phốc... Phốc... Phốc...”
Bỗng nhiên, quanh thân Mộ Linh Tuyết sáng lên nhiều ánh lửa u lãnh, giống như ngọn nến được đốt sáng lên.
Những luồng ánh sáng âm u như ánh nến này, rất nhanh đã quay xung quanh Mộ Linh Tuyết một vòng, sau đó hộ vệ nàng ở chính giữa.
“Đây là Hồn Hỏa, có thể che dấu khí tức của nha đầu kia, giúp cho linh thức của nàng được bảo trì không tiêu tan. Chỉ cần Vạn Thọ Thiên Hồn thạch vẫn còn thì sẽ có thể liên tục không ngừng cung cấp lực lượng cho Trấn Hồn Châu để nhen nhóm cái Hồn Hỏa này.”
Nghe xong lời của Vô Trần, trong nội tâm Diệp Viễn rốt cuộc cũng thả xuống được một tảng đá lớn.
Những năm này trong lòng Diệp Viễn vẫn luôn lo lắng suy nghĩ.
“Tiền bối, những Hồn Hỏa này có thể thiêu đốt trong thời gian bao lâu?” Diệp Viễn hỏi.
Vô Trần nghe vậy liền thở dài nói: “Cũng không biết nha đầu kia đã tu được mấy đời phúc phận mà lại đáng giá để ngươi đánh cược sinh mệnh để đoạt những Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch này cho nàng. Những Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch đủ để bảo trì linh thức của nàng trong vòng hai trăm năm không tiêu tan rồi.”
Lông mày Diệp Viễn nhăn lại, nói: "Chỉ hai trăm năm thôi sao?”
Vô Trần gật đầu nói: “Ngăn cản khí tức của Thiên Đạo cũng không phải dễ dàng làm được như vậy.”
Diệp Viễn bất đắc dĩ thở dài, nói: “Con đường này thật đúng là gian khổ a! Một chuyến cửu tử nhất sinh này cũng chỉ đổi được thời gian hai trăm năm.”
Hai trăm năm, đối với cường giả Thần đạo cũng chỉ là trong nháy mắt.
Trong vòng hai trăm năm này, Diệp Viễn chẳng những phải tu luyện mà còn phải tìm kiếm Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch ở khắp mọi nơi, thật sự rất gian khổ.
Một chuyến xâm nhập vào thế giới Thiên Lộc này, có thể nói là cường địch tứ phía, bất luận là Đoàn Phi hay là Tần Thiên, thậm chí là Hoắc Thiên Dương, đối với Diệp Viễn bọn họ đều là đối thủ vô cùng khó giải quyết.
Tuy rằng cuối cùng Diệp Viễn dựa vào cơ trí của mình để thành công phản sát hai đại cường giả Quy Khư, nhưng quá trình lại rất hung hiểm, người ngoài khó có thể tưởng tượng được.
Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, một chuyến xâm nhập vào thế giới Thiên Lộc này thật đúng là phải cảm tạ Thiên Lôi Tật Hành Phù của Lôi Minh.
Bằng không thì thắng hay bại thật khó mà liệu được.
Lôi Minh giao Thiên Lôi Tật Hành Phù cho Diệp Viễn là vì để hắn có năng lực bỏ chạy.
Nhưng mà có lẽ Lôi Minh nằm mơ cũng không nghĩ tới Diệp Viễn lại dựa vào ba tấm Thiên Lôi Tật Hành Phù này để tru sát hai đại cường giả Quy Khư, còn đoạt lại bảy khối Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch.
“Ngươi đã làm vô cùng tốt rồi!” Vô Trần vỗ vỗ bả vai Diệp Viễn, an ủi.
...
Trong nháy mắt đã nửa năm trôi qua.
Trong thời gian nửa năm này, Vô Trần vẫn luôn một mực hấp thu năng lượng trong Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch.
Các cường giả Bạch Dạ Thánh Cung vẫn không rời đi quá xa, bọn hắn đều đang đợi Bạch Thần luyện hóa xong Đạo Quả.
Nhưng mà lúc này bọn hắn đều lộ ra chút lo lắng.
“Thái Thượng trưởng lão, không biết đến khi nào thì cung chủ mới có thể luyện hóa xong. Lỡ như... người của Thiên Lộc Thần Cung đến thì sao?” Bạch Tu có chút lo lắng nói.
“Cái này phải xem vận mệnh của hắn rồi. Nhưng mà ta đoán chừng có lẽ cũng sắp hoàn thành rồi.” Diệp Viễn nói.
Nghe xong lời của Diệp Viễn, trong nội tâm của mọi người mới ổn định được một chút.
Bỗng nhiên, một cỗ khí tức đáng sợ đột ngột đến gần, sắc mặt của tất cả mọi người đều đại biến.
"Khí... khí tức thật mạnh! Đây... đây là khí tức của Quy Khư đại viên mãn! Chẳng lẽ là cung chủ của Thiên Lộc Thần Cung tự mình đến?”
Sắc mặt của Bạch Tu trở nên trắng bệch, cỗ khí tức cường đại này dường như khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Sắc mặt Diệp Viễn cũng khẽ biến, không nghĩ tới vậy mà lại bị bại lộ.
“Hắc, khá cho một tên có tâm tư kín đáo, khiến cho Bổn cung chủ tìm kiếm thật khó khăn! Xuất hiện đi!” Một đạo âÂm thanh uy nghiêm vang lên bên ngoài không gian.
“Đi, ra ngoài thôi!”
Diệp Viễn thò tay ra chỉ một điểm, không gian vỡ nát, thân hình của mọi người lập tức hiện ra.
Trên không trung là một lão giả, hai mắt hõm sâu.
Sau lưng lão giả còn có bảy tên cường giả khác.
Bảy người này, toàn bộ đều là cao thủ Quy Khư trung kỳ cùng hậu kỳ!
Mà lão giả kia thì lại là cường giả cảnh giới Quy Khư Đại viên mãn.
Cỗ thế lực này đặt cùng một chỗ, quả thật là đáng sợ.
Thấy bọn người Diệp Viễn lộ ra thân hình, ánh mắt lão giả thâm trầm nói: “Bổn cung chủ đã ở đây tìm tòi hơn mười ngày đều không có kết quả, nếu như không phải linh quang của Bổn cung chủ vừa hiện, sử dụng Huyền Không pháp ấn thì e rằng thật đúng là đã bị các ngươi qua mặt!”
Ánh mắt Diệp Viễn ngưng trọng nhìn về phía Pháp ấn đang lơ lửng trước người lão giả, bên trên lộ ra không gian chấn động rất mạnh.
Sau khi đi ra khỏi lòng đất, Diệp Viễn mở một không gian cỡ nhỏ trong rừng ở phụ cận để đám người của Bạch Dạ Thánh Cung đều lánh vào trong, tránh đi sự dò xét của Thiên Lộc Thần Cung.
Không nghĩ tới, vẫn là bị phát hiện trong gang tấc.
Không gian của Tiểu Thế Giới không hề vững chắc như ở Thông Thiên Giới, với thực lực của Diệp Viễn bây giờ, mở ra một cái không gian cỡ nhỏ cũng không phải nói chơi.
Chỉ là không nghĩ tới, tên cung chủ của Thiên Lộc Thần Cung còn có Thần khí dò xét được không gian ba động, vậy mà lại bị bọn hắn phát hiện ra.
“Các hạ chính là cung chủ của Thiên Lộc?” Âm thanh của Diệp Viễn ngưng trọng nói.
“Ngươi đã biết Bổn cung chủ rồi, vậy còn không mau đem vị trí cụ thể của tiểu tử kia giao ra? Bằng không, Bổn cung chủ sẽ khiến cho ngươi hối hận khi phải sống ở trên đời này!”
Một cỗ sát khí phát tán ra, tất cả mọi người đều biến sắc.
Nhưng Diệp Viễn lại đứng yên không động đậy, thản nhiên nói: “Đạo Quả xuất thế, thế giới Thiên Lộc có người kế tục, các ngươi nên thuận theo ý trời, đừng làm mấy chuyện tự tìm chết như vậy.”
Cung chủ của Thiên Lộc cười lạnh một tiếng, nói: "Ý trời? Ý của Bổn cung chủ chính là ý trời! Thiên Lộc Thần Cung là chúa tể muôn đời, làm gì đến phiên một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa đến thống trị?”
Tên cung chủ của Thiên Lộc này ở thế giới Thiên Lộc, có thể nói là tồn tại chúa tể.
Hiện tại Bạch Thần ngang nhiên xuất thế, đã uy hiếp đến địa vị của hắn rồi, hắn làm sao có thể cam tâm tình nguyện chắp tay thoái vị?
Sắc mặt của cung chủ Thiên Lộc trầm xuống, nói: “Xem ra, ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt rồi!”
Dứt lời, cung chủ Thiên Lộc tùy ý vung ra một bàn tay nghiền áp về phía Diệp Viễn.
Trong nháy mắt, Thiên Địa rung chuyển!
Tại thế giới Thiên Lộc, cường giả Quy Khư Đại viên mãn sánh vai với Thiên đạo.
Một lần ra tay này, thật sự cường hãn tới cực điểm.
Nhưng đúng lúc này, trên mặt Diệp Viễn lộ ra bộ dạng tươi cười giống như khiêu khích.
“Oanh!”
Mọi người chỉ cảm thấy hơi hoa mắt, một chưởng tựa như dời núi lấp biển vậy mà lại trực tiếp tan thành mây khói!
Một thiếu niên đứng lăng không, đột ngột xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
“Cung chủ!”
“Là cung chủ! Ha ha ha... Cung chủ đã luyện hóa xong Đạo Quả!”
“Cung chủ uy vũ cái thế!”
...
Người của Bạch Dạ Thánh Cung vốn đã rơi vào tuyệt vọng, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng của thiếu niên kia thì lập tức mừng rỡ không thôi.
Thiếu niên không phải ai khác, chính là Bạch Thần!
Bạch Thần lúc này có chút tương tự cùng với thời điểm Diệp Viễn khống chế Thiên Đạo năm đó.
Ánh mắt Bạch Thần như tia điện, nhìn về phía Thiên Lộc cung chủ, lạnh giọng nói: “Từ hôm nay trở đi, Bạch Thần ta khống chế Thiên Lộc! Người thuận thì hưng; người nghịch thì vong!”
Toàn thân Thiên Lộc cung chủ chấn động, hắn phát hiện ra mình ở trước mặt người trẻ tuổi này lại nhỏ bé đến như vậy.
Mặc dù thiếu niên kia chỉ có cảnh giới Khuy Thiên!
Trong không gian Trấn Hồn Châu, Diệp Viễn nhìn khuôn mặt không tì vết trong tấm thạch bích kia, trong nội tâm quặn đau một trận.
Trải qua nhiều năm như vậy rồi mà Mộ Linh Tuyết vẫn có dung nhan tuyệt thế, giống như một mỹ nhân ngủ say, dường như tùy thời đều có thể đánh thức nàng dậy.
Thế nhưng, trong những năm này, Diệp Viễn đều đã từng thử qua vô số lần nhưng vẫn không có cách nào thành công.
Diệp Viễn biết rõ, bên trong thể xác có bộ dạng tuyệt mỹ này đã không còn một tia sinh cơ nào.
Có thì cũng chỉ là linh thức đang dần tiêu tán.
“Phốc... Phốc... Phốc...”
Bỗng nhiên, quanh thân Mộ Linh Tuyết sáng lên nhiều ánh lửa u lãnh, giống như ngọn nến được đốt sáng lên.
Những luồng ánh sáng âm u như ánh nến này, rất nhanh đã quay xung quanh Mộ Linh Tuyết một vòng, sau đó hộ vệ nàng ở chính giữa.
“Đây là Hồn Hỏa, có thể che dấu khí tức của nha đầu kia, giúp cho linh thức của nàng được bảo trì không tiêu tan. Chỉ cần Vạn Thọ Thiên Hồn thạch vẫn còn thì sẽ có thể liên tục không ngừng cung cấp lực lượng cho Trấn Hồn Châu để nhen nhóm cái Hồn Hỏa này.”
Nghe xong lời của Vô Trần, trong nội tâm Diệp Viễn rốt cuộc cũng thả xuống được một tảng đá lớn.
Những năm này trong lòng Diệp Viễn vẫn luôn lo lắng suy nghĩ.
“Tiền bối, những Hồn Hỏa này có thể thiêu đốt trong thời gian bao lâu?” Diệp Viễn hỏi.
Vô Trần nghe vậy liền thở dài nói: “Cũng không biết nha đầu kia đã tu được mấy đời phúc phận mà lại đáng giá để ngươi đánh cược sinh mệnh để đoạt những Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch này cho nàng. Những Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch đủ để bảo trì linh thức của nàng trong vòng hai trăm năm không tiêu tan rồi.”
Lông mày Diệp Viễn nhăn lại, nói: "Chỉ hai trăm năm thôi sao?”
Vô Trần gật đầu nói: “Ngăn cản khí tức của Thiên Đạo cũng không phải dễ dàng làm được như vậy.”
Diệp Viễn bất đắc dĩ thở dài, nói: “Con đường này thật đúng là gian khổ a! Một chuyến cửu tử nhất sinh này cũng chỉ đổi được thời gian hai trăm năm.”
Hai trăm năm, đối với cường giả Thần đạo cũng chỉ là trong nháy mắt.
Trong vòng hai trăm năm này, Diệp Viễn chẳng những phải tu luyện mà còn phải tìm kiếm Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch ở khắp mọi nơi, thật sự rất gian khổ.
Một chuyến xâm nhập vào thế giới Thiên Lộc này, có thể nói là cường địch tứ phía, bất luận là Đoàn Phi hay là Tần Thiên, thậm chí là Hoắc Thiên Dương, đối với Diệp Viễn bọn họ đều là đối thủ vô cùng khó giải quyết.
Tuy rằng cuối cùng Diệp Viễn dựa vào cơ trí của mình để thành công phản sát hai đại cường giả Quy Khư, nhưng quá trình lại rất hung hiểm, người ngoài khó có thể tưởng tượng được.
Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, một chuyến xâm nhập vào thế giới Thiên Lộc này thật đúng là phải cảm tạ Thiên Lôi Tật Hành Phù của Lôi Minh.
Bằng không thì thắng hay bại thật khó mà liệu được.
Lôi Minh giao Thiên Lôi Tật Hành Phù cho Diệp Viễn là vì để hắn có năng lực bỏ chạy.
Nhưng mà có lẽ Lôi Minh nằm mơ cũng không nghĩ tới Diệp Viễn lại dựa vào ba tấm Thiên Lôi Tật Hành Phù này để tru sát hai đại cường giả Quy Khư, còn đoạt lại bảy khối Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch.
“Ngươi đã làm vô cùng tốt rồi!” Vô Trần vỗ vỗ bả vai Diệp Viễn, an ủi.
...
Trong nháy mắt đã nửa năm trôi qua.
Trong thời gian nửa năm này, Vô Trần vẫn luôn một mực hấp thu năng lượng trong Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch.
Các cường giả Bạch Dạ Thánh Cung vẫn không rời đi quá xa, bọn hắn đều đang đợi Bạch Thần luyện hóa xong Đạo Quả.
Nhưng mà lúc này bọn hắn đều lộ ra chút lo lắng.
“Thái Thượng trưởng lão, không biết đến khi nào thì cung chủ mới có thể luyện hóa xong. Lỡ như... người của Thiên Lộc Thần Cung đến thì sao?” Bạch Tu có chút lo lắng nói.
“Cái này phải xem vận mệnh của hắn rồi. Nhưng mà ta đoán chừng có lẽ cũng sắp hoàn thành rồi.” Diệp Viễn nói.
Nghe xong lời của Diệp Viễn, trong nội tâm của mọi người mới ổn định được một chút.
Bỗng nhiên, một cỗ khí tức đáng sợ đột ngột đến gần, sắc mặt của tất cả mọi người đều đại biến.
"Khí... khí tức thật mạnh! Đây... đây là khí tức của Quy Khư đại viên mãn! Chẳng lẽ là cung chủ của Thiên Lộc Thần Cung tự mình đến?”
Sắc mặt của Bạch Tu trở nên trắng bệch, cỗ khí tức cường đại này dường như khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Sắc mặt Diệp Viễn cũng khẽ biến, không nghĩ tới vậy mà lại bị bại lộ.
“Hắc, khá cho một tên có tâm tư kín đáo, khiến cho Bổn cung chủ tìm kiếm thật khó khăn! Xuất hiện đi!” Một đạo âÂm thanh uy nghiêm vang lên bên ngoài không gian.
“Đi, ra ngoài thôi!”
Diệp Viễn thò tay ra chỉ một điểm, không gian vỡ nát, thân hình của mọi người lập tức hiện ra.
Trên không trung là một lão giả, hai mắt hõm sâu.
Sau lưng lão giả còn có bảy tên cường giả khác.
Bảy người này, toàn bộ đều là cao thủ Quy Khư trung kỳ cùng hậu kỳ!
Mà lão giả kia thì lại là cường giả cảnh giới Quy Khư Đại viên mãn.
Cỗ thế lực này đặt cùng một chỗ, quả thật là đáng sợ.
Thấy bọn người Diệp Viễn lộ ra thân hình, ánh mắt lão giả thâm trầm nói: “Bổn cung chủ đã ở đây tìm tòi hơn mười ngày đều không có kết quả, nếu như không phải linh quang của Bổn cung chủ vừa hiện, sử dụng Huyền Không pháp ấn thì e rằng thật đúng là đã bị các ngươi qua mặt!”
Ánh mắt Diệp Viễn ngưng trọng nhìn về phía Pháp ấn đang lơ lửng trước người lão giả, bên trên lộ ra không gian chấn động rất mạnh.
Sau khi đi ra khỏi lòng đất, Diệp Viễn mở một không gian cỡ nhỏ trong rừng ở phụ cận để đám người của Bạch Dạ Thánh Cung đều lánh vào trong, tránh đi sự dò xét của Thiên Lộc Thần Cung.
Không nghĩ tới, vẫn là bị phát hiện trong gang tấc.
Không gian của Tiểu Thế Giới không hề vững chắc như ở Thông Thiên Giới, với thực lực của Diệp Viễn bây giờ, mở ra một cái không gian cỡ nhỏ cũng không phải nói chơi.
Chỉ là không nghĩ tới, tên cung chủ của Thiên Lộc Thần Cung còn có Thần khí dò xét được không gian ba động, vậy mà lại bị bọn hắn phát hiện ra.
“Các hạ chính là cung chủ của Thiên Lộc?” Âm thanh của Diệp Viễn ngưng trọng nói.
“Ngươi đã biết Bổn cung chủ rồi, vậy còn không mau đem vị trí cụ thể của tiểu tử kia giao ra? Bằng không, Bổn cung chủ sẽ khiến cho ngươi hối hận khi phải sống ở trên đời này!”
Một cỗ sát khí phát tán ra, tất cả mọi người đều biến sắc.
Nhưng Diệp Viễn lại đứng yên không động đậy, thản nhiên nói: “Đạo Quả xuất thế, thế giới Thiên Lộc có người kế tục, các ngươi nên thuận theo ý trời, đừng làm mấy chuyện tự tìm chết như vậy.”
Cung chủ của Thiên Lộc cười lạnh một tiếng, nói: "Ý trời? Ý của Bổn cung chủ chính là ý trời! Thiên Lộc Thần Cung là chúa tể muôn đời, làm gì đến phiên một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa đến thống trị?”
Tên cung chủ của Thiên Lộc này ở thế giới Thiên Lộc, có thể nói là tồn tại chúa tể.
Hiện tại Bạch Thần ngang nhiên xuất thế, đã uy hiếp đến địa vị của hắn rồi, hắn làm sao có thể cam tâm tình nguyện chắp tay thoái vị?
Sắc mặt của cung chủ Thiên Lộc trầm xuống, nói: “Xem ra, ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt rồi!”
Dứt lời, cung chủ Thiên Lộc tùy ý vung ra một bàn tay nghiền áp về phía Diệp Viễn.
Trong nháy mắt, Thiên Địa rung chuyển!
Tại thế giới Thiên Lộc, cường giả Quy Khư Đại viên mãn sánh vai với Thiên đạo.
Một lần ra tay này, thật sự cường hãn tới cực điểm.
Nhưng đúng lúc này, trên mặt Diệp Viễn lộ ra bộ dạng tươi cười giống như khiêu khích.
“Oanh!”
Mọi người chỉ cảm thấy hơi hoa mắt, một chưởng tựa như dời núi lấp biển vậy mà lại trực tiếp tan thành mây khói!
Một thiếu niên đứng lăng không, đột ngột xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
“Cung chủ!”
“Là cung chủ! Ha ha ha... Cung chủ đã luyện hóa xong Đạo Quả!”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!