Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

Luyện hóa xong Đạo Quả, Bạch Thần trực tiếp tăng vọt một đại cảnh giới!

Tuy rằng cảnh giới của Bạch Thần ở trước mặt Thiên Lộc cung chủ vẫn không đáng kể..

Thế nhưng, ở thế giới Thiên Lộc, hắn chính là vô địch!

"Hử?”

Bạch Thần hừ lạnh một tiếng, giống như một đạo sấm sét phát nổ khiến cho Thiên Lộc cung chủ lập tức lùi lại mấy bước.

Một tia máu tươi chảy ra từ khóe miệng của Thiên Lộc cung chủ, hiển nhiên là đã bị nội thương.

"Thật... thật mạnh!”

"Hiện tại cảnh giới của cung chủ hiển lộ ra cũng chỉ là Khuy Thiên, nhưng lại có thể hừ một tiếng đã chấn thương cả cường giả Quy Khư Đại viên mãn! Cái này... chính là thực lực của chúa tể sao?”

Tất cả mọi người bị khí thế của Bạch Thần làm cho sợ ngây người!

Mấy cường giả Quy Khư sau lưng Thiên Lộc cung chủ nhìn thấy một màn này sắc mặt cũng đều đại biến.

“Lão... lão hủ Mộc Giản, bái kiến chúa tể đại nhân!”

Mặc dù hắn vô cùng mãnh liệt không cam lòng, nhưng Mộc Giản biết rõ, sự chênh lệch giữa hắn và Bạch Thần quá xa!

Theo quy tắc, không phục thì phải chết!

Hắn vừa quỳ xuống thì bảy tên cường giả Quy Khư khác cũng quỳ xuống theo.

“Thiên Lộc Thất lão, bái kiến chúa tể đại nhân.”

Bạch Tu làm vẻ mặt hưng phấn, cũng mang theo người của Bạch Dạ Thánh Cung quỳ xuống, phấn khích nói: “Bái kiến chúa tể đại nhân!”

Bạch Thần thản nhiên nói: "Bắt đầu từ ngày hôm nay trở đi, Thiên Lộc Thần Cung giải tán ngay tại chỗ. Bạch Dạ Thánh Cung thay thế Thiên Lộc Thần Cung chưởng quản Thiên Lộc!”

Ánh mắt Mộc Giản ngưng trọng, thất thanh nói: “Chúa tể đại nhân, cái này... cái này...”

Ánh Bạch Thần ánh mắt ngưng lại, lạnh giọng nói: “Như thế nào, ngươi có ý kiến gì?”

Cảm nhận được sát ý của Bạch Thần, trong nội tâm của Mộc Giản cả kinh, vội vàng nói: “Không... không dám! Mộc Giản không dám!”

Sắc mặt Bạch Thần hơi trì hoãn, thản nhiên nói: “Bạch mỗ thân là chúa tể, sẽ không quản quá nhiều chuyện của thế tục! Chỉ cần bọn ngươi không sinh ra tâm tư gì khác thì tự nhiên sẽ có khả năng lại được trọng dụng một lần nữa.”

Hai mắt Mộc Giản tỏa sáng, vội vàng nói: “Mộc Giản không dám! Kể từ hôm nay, Mộc Giản sẽ toàn lực phụ tá Bạch Dạ Thánh Cung, chưởng quản chuyện của thiên hạ!”

Bạch Thần nhẹ nhàng "Ừm” một tiếng, chậm rãi quay người, nhìn về phía Diệp Viễn.

Diệp Viễn đang hứng thú đánh giá Bạch Thần, sau khi chưởng quản Thiên Đạo, quả nhiên khí độ đã không giống với lúc trước.

Ánh mắt của hắn đã không cùng một cấp bậc với những người kia nữa rồi.

Bạch Thần phất ống tay áo một cái, quỳ xuống lạy Diệp Viễn.

“Đồ nhi Bạch Thần, đa tạ ân tái tạo của sư phụ! Từ hôm nay trở đi, Diệp Viễn sư phụ chính là cha của Thiên Lộc. Chỉ cần sư phụ có gì phân phó thì toàn bộ Thiên Lộc nhất định sẽ xông pha khói lửa!” Bạch Thần làm vẻ mặt trịnh trọng nói.

Bạch Thần khiến cho tất cả mọi người đều không khỏi ngạc nhiên.

Thân phận hiện tại của Bạch Thần đã hoàn toàn ở một tầng cao khác rồi.

Hắn là Chưởng Khống Giả của thế giới Thiên Lộc, hiện tại muốn giết chết Diệp Viễn cũng chỉ là chuyện dễ dàng.

Thế nhưng Bạch Thần vậy mà lại bái lễ lớn như thế đối với Diệp Viễn, còn tôn Diệp Viễn đặt ở vị trí cha của chúa tể.

Chỉ cần Diệp Viễn nguyện ý, hắn có thể hô phong hoán vũ tại toàn bộ thế giới Thiên Lộc!

Nhưng mà, bọn hắn đều quá coi thường bản chất của Diệp Viễn.

Cũng quá coi thường thực lực của Diệp Viễn!

Đổi lại là bất cứ người nào thì ở trong thế giới Thiên Lộc này đều phải chịu sự áp chế của Bạch Thần.

Nhưng mà, Diệp Viễn thì không!

Thiên Đạo của thế giới Thiên Lộc cũng chỉ là một bộ phận rất nhỏ trong Thiên Đạo của Thông Thiên Giới.

Diệp Viễn khống chế tiểu Thông Thiên Sơn, hoàn toàn có thể không bị Thiên Đạo của Thiên Lộc trói buộc.

Nếu như Bạch Thần thực sự có ý đồ gì xấu thì Diệp Viễn hoàn toàn có thể dựa vào uy lực của tiểu Thông Thiên Sơn để chống lại Thiên Đạo.

Nói cách khác, Diệp Viễn hoàn toàn ở trên Bạch Thần một cấp bậc.

Ở trước mặt Diệp Viễn, Bạch Thần cũng chỉ là một võ giả Khuy Thiên Cảnh mà thôi!

Với thực lực của Diệp Viễn, thật sự muốn giết Bạch Thần cũng chỉ giống như lấy đồ trong túi.

Nhưng mà Bạch Thần hoàn toàn không khiến cho hắn thất vọng.

Thái độ của hắn đã nói rõ lên rằng Diệp Viễn không hề nhìn lầm người.

Diệp Viễn cười, nâng Bạch Thần dậy, nói: “Phần tâm tư này của ngươi cũng rất tốt, nhưng mà... vi sư phải rời đi rồi!”

Bạch Thần biến sắc, nói: “Sư phụ, ở bên ngoài phải đối mặt với nhiều loại giết chóc, làm sao tiêu diêu tự tại được như thế giới Thiên Lộc chứ? Không bằng, sư phụ cứ tiếp tục ở lại đây cùng ta thống lĩnh thế giới Thiên Lộc!”

Diệp Viễn cười, lắc đầu nói: “Vi sư trải qua nhiều gian khổ mới đến được Thông Thiên Giới, làm sao có khả năng nói buông bỏ là có thể nhẹ nhàng buông được đây? Vi sư vẫn còn có việc cần phải làm!”

Bạch Thần nghĩ nghĩ, nói: "Vậy... ta đi Thông Thiên Giới cùng với sư phụ! Với thực lực của Bạch Thần bây giờ đã có thể giúp đỡ được sư phụ rồi.”

Diệp Viễn vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười nói: “Bạch Thần, ngàn vạn lần không thể khinh thường anh hùng trong Thiên hạ! Về sau ngươi phải nhớ cho kỹ, người giỏi sẽ còn có người giỏi hơn, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân! Chúa tể thế giới ở Thông Thiên Giới không được tính là gì cả! Ngươi ở nơi này có thể chưởng quản sự sống chết của tất cả mọi người, nhưng đi Thông Thiên Giới rồi thì cũng chỉ là một võ giả Khuy Thiên Cảnh bình thường. Việc cấp bách của ngươi bây giờ là luyện hóa toàn bộ uy năng của Đạo Quả, chân chính trở thành cường giả Thiên Thần. Đến lúc đó ngươi hẵng đi Thông Thiên Giới tìm ta.”

Bạch Thần đã luyện hóa xong Đạo Quả, nhưng muốn đột phá đến cảnh giới Thiên Thần thì vẫn phải cần tích lũy thời gian.

Dù sao, cảnh giới Thiên Thần quá cường đại, muốn đạt tới cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.

Diệp Viễn đoán chừng, Bạch Thần muốn tu luyện tới cảnh giới Thiên Thần ít nhất cũng phải mất thời gian hai trăm năm.

Cho dù hiện tại hắn đi Thông Thiên Giới cũng không giúp được Diệp Viễn cái gì.

Nghe xong lời này, Bạch Thần không khỏi lộ ra vẻ thất vọng.

“Nhưng mà... Thôi được, ta nghe sư phụ, tuyệt đối sẽ không xem nhẹ anh hùng trong thiên hạ! Chờ ta đạt được thành tựu cảnh giới Thiên Thần nhất định phải đi Thông Thiên Giới xông xáo một phen!” Bạch Thần làm một ánh mắt kiên định nói.

Diệp Viễn cười nói: “Tốt, vi sư ở Thông Thiên Giới chờ ngươi!”

Bỗng nhiên, Diệp Viễn biến sắc, nghiêm mặt nói: “Đúng rồi, trước khi ngươi đột phá cảnh giới Thần Quân, tuyệt đối không thể biểu hiện ra ngoài! Nếu như bên ngoài có người tiến vào lịch lãm rèn luyện, ngươi phải giả vờ như không nhìn thấy, bọn họ muốn làm thế nào thì làm thế nấy, ngàn vạn lần không được lộ ra chân ngựa, đã hiểu chưa?”

Thấy Diệp Viễn phân phó một cách trịnh trọng như thế, Bạch Thần biết rõ nặng nhẹ, gật đầu nói: “Ta hiểu rồi! Ngươi yên tâm đi, trong vòng mấy chục năm này, ta nhất định sẽ kẹp lấy cái đuôi để làm người.”

Từng cái Tiểu Thế Giới đều là một cái bảo khố, có vô tận tài nguyên, cũng là một nơi tuyệt hảo cho các đệ tử môn hạ lịch lãm rèn luyện.

Thế nhưng, nếu như cái Tiểu Thế Giới này bị thoát ly khỏi sự khống chế thì chỉ sợ Võ Mông thành chủ sẽ không từ bỏ ý đồ.

Một khi hắn tự mình tiến vào thế giới Thiên Lộc thì Bạch Thần sẽ gặp nguy hiểm.

"Được rồi, thời gian cũng đã không còn sớm, vi sư cần phải đi!” Nói xong, Diệp Viễn định lập tức rời đi.

“Sư phụ nán lại một chút!”

Bỗng nhiên Bạch Thần gọi Diệp Viễn lại, quay người nói với Mộc Giản: “Thiên Lộc Thần Cung có Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch phải không?”

Mộc Giản không dám giấu diếm, vội vàng nói: “Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch quá mức khó kiếm, những năm này tiêu hao cũng không ít, hiện tại... chỉ còn lại có ba khối!”

Bạch Thần nhướng mày, Mộc Giản biến sắc, trái tim bắt đầu đập thình thịch.

Hiển nhiên, Bạch Thần đã mất hứng.

“Mà thôi, đều lấy ra đi!” Bạch Thần thản nhiên nói.

Thứ đồ này vô cùng trân quý, tất nhiên sẽ do chính Mộc Giản cất giữ.

Chỉ thấy hắn lấy ra ba khối đá màu ngà sữa, đúng là Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch.

Bạch Thần giao chúng cho Diệp Viễn, bất đắc dĩ nói: “Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch quá mức quý hiếm, điều đồ nhi có thể làm được chỉ có bấy nhiêu đây thôi. Chờ ta triệt để khống chế được Thiên Đạo, nhất định sẽ mang theo Vạn Thọ Thiên Hồn thạch đi tìm sư phụ!”

Diệp Viễn cũng không khách khí, trực tiếp thu vào.

Những vật khác hắn có thể không quan tâm, nhưng riêng Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch thì hắn quá cần rồi.

"Được, vi sư sẽ nhận. Cáo từ!”

Dứt lời, thân hình Diệp Viễn khẽ động, biến mất ngay tại chỗ.

Luyện hóa xong Đạo Quả, Bạch Thần trực tiếp tăng vọt một đại cảnh giới!

Tuy rằng cảnh giới của Bạch Thần ở trước mặt Thiên Lộc cung chủ vẫn không đáng kể..

Thế nhưng, ở thế giới Thiên Lộc, hắn chính là vô địch!

"Hử?”

Bạch Thần hừ lạnh một tiếng, giống như một đạo sấm sét phát nổ khiến cho Thiên Lộc cung chủ lập tức lùi lại mấy bước.

Một tia máu tươi chảy ra từ khóe miệng của Thiên Lộc cung chủ, hiển nhiên là đã bị nội thương.

"Thật... thật mạnh!”

"Hiện tại cảnh giới của cung chủ hiển lộ ra cũng chỉ là Khuy Thiên, nhưng lại có thể hừ một tiếng đã chấn thương cả cường giả Quy Khư Đại viên mãn! Cái này... chính là thực lực của chúa tể sao?”

Tất cả mọi người bị khí thế của Bạch Thần làm cho sợ ngây người!

Mấy cường giả Quy Khư sau lưng Thiên Lộc cung chủ nhìn thấy một màn này sắc mặt cũng đều đại biến.

“Lão... lão hủ Mộc Giản, bái kiến chúa tể đại nhân!”

Mặc dù hắn vô cùng mãnh liệt không cam lòng, nhưng Mộc Giản biết rõ, sự chênh lệch giữa hắn và Bạch Thần quá xa!

Theo quy tắc, không phục thì phải chết!

Hắn vừa quỳ xuống thì bảy tên cường giả Quy Khư khác cũng quỳ xuống theo.

“Thiên Lộc Thất lão, bái kiến chúa tể đại nhân.”

Bạch Tu làm vẻ mặt hưng phấn, cũng mang theo người của Bạch Dạ Thánh Cung quỳ xuống, phấn khích nói: “Bái kiến chúa tể đại nhân!”

Bạch Thần thản nhiên nói: "Bắt đầu từ ngày hôm nay trở đi, Thiên Lộc Thần Cung giải tán ngay tại chỗ. Bạch Dạ Thánh Cung thay thế Thiên Lộc Thần Cung chưởng quản Thiên Lộc!”

Ánh mắt Mộc Giản ngưng trọng, thất thanh nói: “Chúa tể đại nhân, cái này... cái này...”

Ánh Bạch Thần ánh mắt ngưng lại, lạnh giọng nói: “Như thế nào, ngươi có ý kiến gì?”

Cảm nhận được sát ý của Bạch Thần, trong nội tâm của Mộc Giản cả kinh, vội vàng nói: “Không... không dám! Mộc Giản không dám!”

Sắc mặt Bạch Thần hơi trì hoãn, thản nhiên nói: “Bạch mỗ thân là chúa tể, sẽ không quản quá nhiều chuyện của thế tục! Chỉ cần bọn ngươi không sinh ra tâm tư gì khác thì tự nhiên sẽ có khả năng lại được trọng dụng một lần nữa.”

Hai mắt Mộc Giản tỏa sáng, vội vàng nói: “Mộc Giản không dám! Kể từ hôm nay, Mộc Giản sẽ toàn lực phụ tá Bạch Dạ Thánh Cung, chưởng quản chuyện của thiên hạ!”

Bạch Thần nhẹ nhàng "Ừm” một tiếng, chậm rãi quay người, nhìn về phía Diệp Viễn.

Diệp Viễn đang hứng thú đánh giá Bạch Thần, sau khi chưởng quản Thiên Đạo, quả nhiên khí độ đã không giống với lúc trước.

Ánh mắt của hắn đã không cùng một cấp bậc với những người kia nữa rồi.

Bạch Thần phất ống tay áo một cái, quỳ xuống lạy Diệp Viễn.

“Đồ nhi Bạch Thần, đa tạ ân tái tạo của sư phụ! Từ hôm nay trở đi, Diệp Viễn sư phụ chính là cha của Thiên Lộc. Chỉ cần sư phụ có gì phân phó thì toàn bộ Thiên Lộc nhất định sẽ xông pha khói lửa!” Bạch Thần làm vẻ mặt trịnh trọng nói.

Bạch Thần khiến cho tất cả mọi người đều không khỏi ngạc nhiên.

Thân phận hiện tại của Bạch Thần đã hoàn toàn ở một tầng cao khác rồi.

Hắn là Chưởng Khống Giả của thế giới Thiên Lộc, hiện tại muốn giết chết Diệp Viễn cũng chỉ là chuyện dễ dàng.

Thế nhưng Bạch Thần vậy mà lại bái lễ lớn như thế đối với Diệp Viễn, còn tôn Diệp Viễn đặt ở vị trí cha của chúa tể.

Chỉ cần Diệp Viễn nguyện ý, hắn có thể hô phong hoán vũ tại toàn bộ thế giới Thiên Lộc!

Nhưng mà, bọn hắn đều quá coi thường bản chất của Diệp Viễn.

Cũng quá coi thường thực lực của Diệp Viễn!

Đổi lại là bất cứ người nào thì ở trong thế giới Thiên Lộc này đều phải chịu sự áp chế của Bạch Thần.

Nhưng mà, Diệp Viễn thì không!

Thiên Đạo của thế giới Thiên Lộc cũng chỉ là một bộ phận rất nhỏ trong Thiên Đạo của Thông Thiên Giới.

Diệp Viễn khống chế tiểu Thông Thiên Sơn, hoàn toàn có thể không bị Thiên Đạo của Thiên Lộc trói buộc.

Nếu như Bạch Thần thực sự có ý đồ gì xấu thì Diệp Viễn hoàn toàn có thể dựa vào uy lực của tiểu Thông Thiên Sơn để chống lại Thiên Đạo.

Nói cách khác, Diệp Viễn hoàn toàn ở trên Bạch Thần một cấp bậc.

Ở trước mặt Diệp Viễn, Bạch Thần cũng chỉ là một võ giả Khuy Thiên Cảnh mà thôi!

Với thực lực của Diệp Viễn, thật sự muốn giết Bạch Thần cũng chỉ giống như lấy đồ trong túi.

Nhưng mà Bạch Thần hoàn toàn không khiến cho hắn thất vọng.

Thái độ của hắn đã nói rõ lên rằng Diệp Viễn không hề nhìn lầm người.

Diệp Viễn cười, nâng Bạch Thần dậy, nói: “Phần tâm tư này của ngươi cũng rất tốt, nhưng mà... vi sư phải rời đi rồi!”

Bạch Thần biến sắc, nói: “Sư phụ, ở bên ngoài phải đối mặt với nhiều loại giết chóc, làm sao tiêu diêu tự tại được như thế giới Thiên Lộc chứ? Không bằng, sư phụ cứ tiếp tục ở lại đây cùng ta thống lĩnh thế giới Thiên Lộc!”

Diệp Viễn cười, lắc đầu nói: “Vi sư trải qua nhiều gian khổ mới đến được Thông Thiên Giới, làm sao có khả năng nói buông bỏ là có thể nhẹ nhàng buông được đây? Vi sư vẫn còn có việc cần phải làm!”

Bạch Thần nghĩ nghĩ, nói: "Vậy... ta đi Thông Thiên Giới cùng với sư phụ! Với thực lực của Bạch Thần bây giờ đã có thể giúp đỡ được sư phụ rồi.”

Diệp Viễn vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười nói: “Bạch Thần, ngàn vạn lần không thể khinh thường anh hùng trong Thiên hạ! Về sau ngươi phải nhớ cho kỹ, người giỏi sẽ còn có người giỏi hơn, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân! Chúa tể thế giới ở Thông Thiên Giới không được tính là gì cả! Ngươi ở nơi này có thể chưởng quản sự sống chết của tất cả mọi người, nhưng đi Thông Thiên Giới rồi thì cũng chỉ là một võ giả Khuy Thiên Cảnh bình thường. Việc cấp bách của ngươi bây giờ là luyện hóa toàn bộ uy năng của Đạo Quả, chân chính trở thành cường giả Thiên Thần. Đến lúc đó ngươi hẵng đi Thông Thiên Giới tìm ta.”

Bạch Thần đã luyện hóa xong Đạo Quả, nhưng muốn đột phá đến cảnh giới Thiên Thần thì vẫn phải cần tích lũy thời gian.

Dù sao, cảnh giới Thiên Thần quá cường đại, muốn đạt tới cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.

Diệp Viễn đoán chừng, Bạch Thần muốn tu luyện tới cảnh giới Thiên Thần ít nhất cũng phải mất thời gian hai trăm năm.

Cho dù hiện tại hắn đi Thông Thiên Giới cũng không giúp được Diệp Viễn cái gì.

Nghe xong lời này, Bạch Thần không khỏi lộ ra vẻ thất vọng.

“Nhưng mà... Thôi được, ta nghe sư phụ, tuyệt đối sẽ không xem nhẹ anh hùng trong thiên hạ! Chờ ta đạt được thành tựu cảnh giới Thiên Thần nhất định phải đi Thông Thiên Giới xông xáo một phen!” Bạch Thần làm một ánh mắt kiên định nói.

Diệp Viễn cười nói: “Tốt, vi sư ở Thông Thiên Giới chờ ngươi!”

Bỗng nhiên, Diệp Viễn biến sắc, nghiêm mặt nói: “Đúng rồi, trước khi ngươi đột phá cảnh giới Thần Quân, tuyệt đối không thể biểu hiện ra ngoài! Nếu như bên ngoài có người tiến vào lịch lãm rèn luyện, ngươi phải giả vờ như không nhìn thấy, bọn họ muốn làm thế nào thì làm thế nấy, ngàn vạn lần không được lộ ra chân ngựa, đã hiểu chưa?”

Thấy Diệp Viễn phân phó một cách trịnh trọng như thế, Bạch Thần biết rõ nặng nhẹ, gật đầu nói: “Ta hiểu rồi! Ngươi yên tâm đi, trong vòng mấy chục năm này, ta nhất định sẽ kẹp lấy cái đuôi để làm người.”

Từng cái Tiểu Thế Giới đều là một cái bảo khố, có vô tận tài nguyên, cũng là một nơi tuyệt hảo cho các đệ tử môn hạ lịch lãm rèn luyện.

Thế nhưng, nếu như cái Tiểu Thế Giới này bị thoát ly khỏi sự khống chế thì chỉ sợ Võ Mông thành chủ sẽ không từ bỏ ý đồ.

Một khi hắn tự mình tiến vào thế giới Thiên Lộc thì Bạch Thần sẽ gặp nguy hiểm.

"Được rồi, thời gian cũng đã không còn sớm, vi sư cần phải đi!” Nói xong, Diệp Viễn định lập tức rời đi.

“Sư phụ nán lại một chút!”

Bỗng nhiên Bạch Thần gọi Diệp Viễn lại, quay người nói với Mộc Giản: “Thiên Lộc Thần Cung có Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch phải không?”

Mộc Giản không dám giấu diếm, vội vàng nói: “Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch quá mức khó kiếm, những năm này tiêu hao cũng không ít, hiện tại... chỉ còn lại có ba khối!”

Bạch Thần nhướng mày, Mộc Giản biến sắc, trái tim bắt đầu đập thình thịch.

Hiển nhiên, Bạch Thần đã mất hứng.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận