“Thật mạnh. Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, ta chỉ chớp mắt một cái thì Cổ Trùng đã chết rồi.
“Cổ Trùng kia cũng là Khuy Thiên Thần Cảnh, hơn nữa lần này cũng đứng đầu bảng, làm sao chênh lệch cùng Diệp Viễn lại lớn như vậy?”
“Khoảng mười năm gần đây không có tin tức gì của Diệp Viễn, không ngờ khi hắn trở về thì thực lực càng thêm đáng sợ.”
“Có điều coi như thực lực của hắn rất mạnh thì cũng không thể nào là đối thủ của Vương Tùng. Dù sao thì Vương Tùng cũng là thiên tài của nội viện, hơn nữa hắn đã là Khuy Thiên hậu kỳ, cao hơn hai cảnh giới nhỏ so với Diệp Viễn nha.”
...
Có rất nhiều người ở Thanh Phong Lâu, Diệp Viễn một quyền đánh sập cửa gây ra động tĩnh lớn như vậy, tự nhiên cũng kéo rất nhiều người tới xem.
Bên kia, Quy Vân một mình chiến với ba cường giả Khuy Thiên đại viên mãn vậy mà không rơi xuống thế hạ phong chút nào, khiến cho mọi người đều cảm thấy kì lạ.
Cuộc chiến của bốn người đã lật tung cả phòng lên, khiến cho một góc của Thanh Phong Lâu trở nên lộn xộn.
“Ha ha, ngươi sẽ không cho rằng việc ngươi giết được một tên phế vật thì người có tư cách làm đối thủ của ta chứ? Tiểu tử, hôm nay là ngươi tự tìm cái chết, vừa hay chúng ta tính một lượt thù mới hận cũ từ trước đến nay. Vương Túc, hôm nay ca ca sẽ báo thù rửa hận thay ngươi.”
Nói đến đó, Vương Tùng nghiến răng nghiến lợi.
Việc Vương Túc chết, hắn vẫn canh cánh trong lòng, không cách nào tiêu tan.
Lần trước hắn muốn giết Diệp Viễn, lại bị Tiêu Phong mạnh mẽ ngăn cản.
Lần này Diệp Viễn đã tự đưa tới cửa, đúng ý của hắn.
“Thái Ất Chân Cương Quyền. Chết đi cho ta.”
Vương Tùng quát một tiếng chói tai, không nói lời nào, trực tiếp đập một quyền về phía Diệp Viễn.
Khí thế của quyền này cường đại, khiến cho mọi người thán phục một hồi.
“Quyền ý này rõ ràng đã đạt đến quyền đạo tam trọng thiên nha.”
Thái Ất Chân Cương Quyền vốn là tuyệt học trấn phủ, Vương Tùng lại tu luyện một chiêu này tới quyền đạo tam trọng thiên, vậy thì còn đánh thế nào được nữa?”
“Lần này Diệp Viễn quá manh động rồi, có chút thực lực, mà dám đến khiêu chiến Vương Tùng.”
Khuy Thiên cảnh giới không thể so với Động Huyền cảnh giới, rất khó để vượt cấp chiến đấu.”
...
Cảnh giới càng cao, thì độ khó của việc vượt cấp chiến đấu sẽ càng tăng.
Huống chi là tận hai cảnh giới nhỏ.
Nếu như nói độ khó của việc vượt cấp chiến đấu ở Động Huyền cảnh giới là mười phần, vậy thì độ khó ở Khuy Thiên cảnh giới chính là năm mươi phần, thậm chí là tám mươi phần.
Tuy rằng ở nội viện Vương Tùng cũng không tính là đỉnh tiêm, nhưng cũng là thiên tài nhất đẳng.
Thực lực của hắn rất mạnh.
Diệp Viễn muốn vượt hai đại cảnh giới để chiến thắng hắn, quá khó rồi.
Nhưng mà, Diệp Viễn nhìn thấy một quyền này của Vương Tùng, thì vẻ mặt không vẫn không biểu lộ gì.
Chờ quyền cương ngưng kết thành hình bay đến chỗ mình thì Diệp Viễn mới chậm rãi giơ Tru Tà Kiếm lên.
“Trảm Tinh.”
Một tiếng xé gió thoáng qua rồi biến mất, đối đầu với quyền cương của Thái Ất Chân Cương quyền.
“Oanh.”
Chỉ thấy thân hình của Vương Tùng tựa như đạn pháo, bay đến phòng đối diện.
Cơ thể Vương Tùng xuyên thủng mấy bức tường, rồi mới dần ngừng lại.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn.
Tên Diệp Viễn này, làm sao có thể mạnh như vậy?
Chiêu này của Diệp Viễn, căn bản mọi người không nhìn thấu được.
Một vết chém bình thường không có gì lạ, nhìn qua thì một chút uy lực cũng không có, đến linh khí cũng không có chút phản ứng nào.
Nhưng mà uy lực lại lớn đến như vậy.
Trảm Tinh bản hoàn chỉnh, lần đầu tiên xuất hiện ở Thông Thiên giới.
Lúc trước, khi Diệp Viễn dùng chiêu này thì chỉ với cảnh giới Động Huyền mà đã chém giết được một gã cường giả Khuy Thiên.
Bây giờ Diệp Viễn đột phá Khuy Thiên sơ kỳ, uy lực chiêu này lại càng không gì sánh nổi.
Một chiêu này có thể đánh bại Vương Tùng thì cũng không phải chuyện gì bất ngờ.
Trên thực tế, chiêu Trục Nguyệt hắn còn chưa dùng nha.
“Thật hay giả vậy? Khuy Thiên sơ kỳ thì có thể đánh bại Khuy Thiên hậu kỳ, thực lực này cũng thật đáng sợ quá đi?”
“Lúc trước mọi người nói thiên phú của Diệp Viễn cao hơn Tần Thiên thì ta còn không tin, bây giờ thì thật sự tin rồi.”
Tên này quá yêu nghiệt. Một kiếm kia ta hoàn toàn không nhìn thấu, lại có uy lực mạnh như vậy, hắn làm thế nào vậy?”
...
Thực lực của Diệp Viễn, căn bản là nếu chỉ nhìn cảnh giới thì không thể đo lường được.
Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh của hắn, phối hợp với Hỗn Độn Khai Thiên Kiếm Khuyết thì rốt cuộc có bao nhiêu sức mạnh, chỉ có đối thủ của hắn mới có thể cảm nhận được.
Bây giờ, Vương Tùng cảm nhận được rồi.
“Vù.”
Bỗng nhiên một thân ảnh từ trong vách tường bay ra, dùng tốc độ cực nhanh lao về hướng Võ Mông học phủ.
Một cảnh này quá ngoài ý muốn, khiến cho tất cả mọi người đều không phản ứng kịp.
“Phụt.”
Vừa chạy trốn, miệng của Vương Tùng vừa hộc máu.
Lúc này, hắn làm sao có thời gian để chữa trị thương tích trên người, hắn dùng hết sức bình sinh mà chạy, mục tiêu chính là Võ Mông học phủ.
Chỉ cần hắn có thể chạy vào Võ Mông học phủ, Diệp Viễn sẽ không dám giết hắn.
“Thật mạnh mẽ. Tên này, làm sao lại mạnh như vậy, hắn mới Khuy Thiên sơ kỳ nha. Năm đó lúc Tần Thiên đột phá Khuy Thiên sơ kỳ, thì có thể đánh ngang tay với cường giả Khuy Thiên trung kỳ, đơn giản chỉ là ngang tay mà thôi. Nhưng mà Diệp Viễn kia, hắn thật...”
Trong lòng Vương Tùng dội lên từng con sóng ngập trời, hắn thật không cách nào tưởng tượng được sau khi Diệp Viễn đột phá Khuy Thiên cảnh thì lại có trình độ đáng sợ như vậy.
Trong lòng hắn, vẫn còn có nửa câu vẫn chưa nói hết.
Với thực lực của Diệp Viễn bây giờ, giết hắn, thật sự như giết chó.
Vương Tùng liều mạng chạy trốn, hắn thôi động thần nguyên trong cơ thể đến cực hạn.
Giờ khắc này, hắn hận rằng cha mẹ tại sao không thể sinh hắn ra nhiều thêm một đôi chân, hoặc là nhiều thêm một đôi cánh, để hắn bay thẳng đến Võ Mông học phủ.
Bay...
Bỗng nhiên, phía trước một bóng người từ trên trời giáng xuống, bay... đến trước mặt hắn.
Cảm xúc tuyệt vọng trong nháy mắt lan toả toàn thân hắn.
Hắn làm sao quên được, Diệp Viễn có thể ngự kiếm phi hành.
“Ngự kiếm phi hành, đúng thật là ngự kiếm phi hành. Vẫn luôn nghe nói Diệp Viễn có thể ngự kiếm phi hành, nhưng vẫn chưa từng thấy tận mắt, hôm nay thực sự là được mở rộng tầm mắt.”
Lần này Vương Tùng thảm rồi. Không biết Diệp Viễn có thật sự giết hắn thật không, sau lưng Vương Tùng, còn có hai đại gia tộc là Tần gia và Vương gia.
“Ha ha, ngươi nói xem? Tiểu nha đầu Tần Bội Du kia, Diệp Viễn còn giết mà không nháy mắt lấy một cái, ngươi cảm thấy hắn có tha cho Vương Tùng không?”
...
“Thịch.”
Vương Tùng quỳ xuống, khóc như mưa.
“Diệp đại nhân, Diệp gia gia, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, chuyện này đều là do Tần Chính cùng Tần Bái giật dây, Lâm Tú là đồng lõa, chuyện này thật sự không liên quan đến ta."
Thời khắc sống còn, Vương Tùng làm gì còn liêm sỉ nữa, khóc cha khóc mẹ một lúc rồi đem bán đứng hết cả Tần Chính cùng Tần Bái.
Nghe vậy thì Diệp Viễn cười lạnh nói: “Vương Tùng, ta đã cho ngươi cơ hội rồi, ngươi lại ba lần bảy lượt khiêu chiến với ta. Bây giờ, ngươi có thể đi chết rồi.”
“Bùm.”
Một chiêu Trảm Tinh phá không mà tới, Vương Tùng giống như Cổ Trùng, lập tức nổ thành một đám mưa máu.
Trên đường phố, tất cả mọi người đều kinh hãi khi nhìn cảnh này.
Hôm nay, sợ là Diệp Viễn muốn chọc thủng cả bầu trời mất.
Giết chết Vương Tùng xong Diệp Viễn cũng không ngừng lại, ngự kiếm bay thẳng về Thanh Phong Lâu.
Quy Vân cùng với ba người chiến đấu kịch liệt, từ Thanh Phong Lâu đánh sang đường chính, tất cả mọi người đều đứng tránh sang hai bên.
Thực lực của Lâm Tú thực sự rất mạnh, đã buộc Quy Vân phải sử dụng quỷ khí gia thân mới có miễn cưỡng đánh ngang tay ba người bọn họ.
Hai mắt của Diệp Viễn nheo lại, thân hình nhanh như điện lao thẳng đến Tần Bái.
“Trục Nguyệt.”
“Thật mạnh. Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, ta chỉ chớp mắt một cái thì Cổ Trùng đã chết rồi.
“Cổ Trùng kia cũng là Khuy Thiên Thần Cảnh, hơn nữa lần này cũng đứng đầu bảng, làm sao chênh lệch cùng Diệp Viễn lại lớn như vậy?”
“Khoảng mười năm gần đây không có tin tức gì của Diệp Viễn, không ngờ khi hắn trở về thì thực lực càng thêm đáng sợ.”
“Có điều coi như thực lực của hắn rất mạnh thì cũng không thể nào là đối thủ của Vương Tùng. Dù sao thì Vương Tùng cũng là thiên tài của nội viện, hơn nữa hắn đã là Khuy Thiên hậu kỳ, cao hơn hai cảnh giới nhỏ so với Diệp Viễn nha.”
...
Có rất nhiều người ở Thanh Phong Lâu, Diệp Viễn một quyền đánh sập cửa gây ra động tĩnh lớn như vậy, tự nhiên cũng kéo rất nhiều người tới xem.
Bên kia, Quy Vân một mình chiến với ba cường giả Khuy Thiên đại viên mãn vậy mà không rơi xuống thế hạ phong chút nào, khiến cho mọi người đều cảm thấy kì lạ.
Cuộc chiến của bốn người đã lật tung cả phòng lên, khiến cho một góc của Thanh Phong Lâu trở nên lộn xộn.
“Ha ha, ngươi sẽ không cho rằng việc ngươi giết được một tên phế vật thì người có tư cách làm đối thủ của ta chứ? Tiểu tử, hôm nay là ngươi tự tìm cái chết, vừa hay chúng ta tính một lượt thù mới hận cũ từ trước đến nay. Vương Túc, hôm nay ca ca sẽ báo thù rửa hận thay ngươi.”
Nói đến đó, Vương Tùng nghiến răng nghiến lợi.
Việc Vương Túc chết, hắn vẫn canh cánh trong lòng, không cách nào tiêu tan.
Lần trước hắn muốn giết Diệp Viễn, lại bị Tiêu Phong mạnh mẽ ngăn cản.
Lần này Diệp Viễn đã tự đưa tới cửa, đúng ý của hắn.
“Thái Ất Chân Cương Quyền. Chết đi cho ta.”
Vương Tùng quát một tiếng chói tai, không nói lời nào, trực tiếp đập một quyền về phía Diệp Viễn.
Khí thế của quyền này cường đại, khiến cho mọi người thán phục một hồi.
“Quyền ý này rõ ràng đã đạt đến quyền đạo tam trọng thiên nha.”
Thái Ất Chân Cương Quyền vốn là tuyệt học trấn phủ, Vương Tùng lại tu luyện một chiêu này tới quyền đạo tam trọng thiên, vậy thì còn đánh thế nào được nữa?”
“Lần này Diệp Viễn quá manh động rồi, có chút thực lực, mà dám đến khiêu chiến Vương Tùng.”
Khuy Thiên cảnh giới không thể so với Động Huyền cảnh giới, rất khó để vượt cấp chiến đấu.”
...
Cảnh giới càng cao, thì độ khó của việc vượt cấp chiến đấu sẽ càng tăng.
Huống chi là tận hai cảnh giới nhỏ.
Nếu như nói độ khó của việc vượt cấp chiến đấu ở Động Huyền cảnh giới là mười phần, vậy thì độ khó ở Khuy Thiên cảnh giới chính là năm mươi phần, thậm chí là tám mươi phần.
Tuy rằng ở nội viện Vương Tùng cũng không tính là đỉnh tiêm, nhưng cũng là thiên tài nhất đẳng.
Thực lực của hắn rất mạnh.
Diệp Viễn muốn vượt hai đại cảnh giới để chiến thắng hắn, quá khó rồi.
Nhưng mà, Diệp Viễn nhìn thấy một quyền này của Vương Tùng, thì vẻ mặt không vẫn không biểu lộ gì.
Chờ quyền cương ngưng kết thành hình bay đến chỗ mình thì Diệp Viễn mới chậm rãi giơ Tru Tà Kiếm lên.
“Trảm Tinh.”
Một tiếng xé gió thoáng qua rồi biến mất, đối đầu với quyền cương của Thái Ất Chân Cương quyền.
“Oanh.”
Chỉ thấy thân hình của Vương Tùng tựa như đạn pháo, bay đến phòng đối diện.
Cơ thể Vương Tùng xuyên thủng mấy bức tường, rồi mới dần ngừng lại.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn.
Tên Diệp Viễn này, làm sao có thể mạnh như vậy?
Chiêu này của Diệp Viễn, căn bản mọi người không nhìn thấu được.
Một vết chém bình thường không có gì lạ, nhìn qua thì một chút uy lực cũng không có, đến linh khí cũng không có chút phản ứng nào.
Nhưng mà uy lực lại lớn đến như vậy.
Trảm Tinh bản hoàn chỉnh, lần đầu tiên xuất hiện ở Thông Thiên giới.
Lúc trước, khi Diệp Viễn dùng chiêu này thì chỉ với cảnh giới Động Huyền mà đã chém giết được một gã cường giả Khuy Thiên.
Bây giờ Diệp Viễn đột phá Khuy Thiên sơ kỳ, uy lực chiêu này lại càng không gì sánh nổi.
Một chiêu này có thể đánh bại Vương Tùng thì cũng không phải chuyện gì bất ngờ.
Trên thực tế, chiêu Trục Nguyệt hắn còn chưa dùng nha.
“Thật hay giả vậy? Khuy Thiên sơ kỳ thì có thể đánh bại Khuy Thiên hậu kỳ, thực lực này cũng thật đáng sợ quá đi?”
“Lúc trước mọi người nói thiên phú của Diệp Viễn cao hơn Tần Thiên thì ta còn không tin, bây giờ thì thật sự tin rồi.”
Tên này quá yêu nghiệt. Một kiếm kia ta hoàn toàn không nhìn thấu, lại có uy lực mạnh như vậy, hắn làm thế nào vậy?”
...
Thực lực của Diệp Viễn, căn bản là nếu chỉ nhìn cảnh giới thì không thể đo lường được.
Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh của hắn, phối hợp với Hỗn Độn Khai Thiên Kiếm Khuyết thì rốt cuộc có bao nhiêu sức mạnh, chỉ có đối thủ của hắn mới có thể cảm nhận được.
Bây giờ, Vương Tùng cảm nhận được rồi.
“Vù.”
Bỗng nhiên một thân ảnh từ trong vách tường bay ra, dùng tốc độ cực nhanh lao về hướng Võ Mông học phủ.
Một cảnh này quá ngoài ý muốn, khiến cho tất cả mọi người đều không phản ứng kịp.
“Phụt.”
Vừa chạy trốn, miệng của Vương Tùng vừa hộc máu.
Lúc này, hắn làm sao có thời gian để chữa trị thương tích trên người, hắn dùng hết sức bình sinh mà chạy, mục tiêu chính là Võ Mông học phủ.
Chỉ cần hắn có thể chạy vào Võ Mông học phủ, Diệp Viễn sẽ không dám giết hắn.
“Thật mạnh mẽ. Tên này, làm sao lại mạnh như vậy, hắn mới Khuy Thiên sơ kỳ nha. Năm đó lúc Tần Thiên đột phá Khuy Thiên sơ kỳ, thì có thể đánh ngang tay với cường giả Khuy Thiên trung kỳ, đơn giản chỉ là ngang tay mà thôi. Nhưng mà Diệp Viễn kia, hắn thật...”
Trong lòng Vương Tùng dội lên từng con sóng ngập trời, hắn thật không cách nào tưởng tượng được sau khi Diệp Viễn đột phá Khuy Thiên cảnh thì lại có trình độ đáng sợ như vậy.
Trong lòng hắn, vẫn còn có nửa câu vẫn chưa nói hết.
Với thực lực của Diệp Viễn bây giờ, giết hắn, thật sự như giết chó.
Vương Tùng liều mạng chạy trốn, hắn thôi động thần nguyên trong cơ thể đến cực hạn.
Giờ khắc này, hắn hận rằng cha mẹ tại sao không thể sinh hắn ra nhiều thêm một đôi chân, hoặc là nhiều thêm một đôi cánh, để hắn bay thẳng đến Võ Mông học phủ.
Bay...
Bỗng nhiên, phía trước một bóng người từ trên trời giáng xuống, bay... đến trước mặt hắn.
Cảm xúc tuyệt vọng trong nháy mắt lan toả toàn thân hắn.
Hắn làm sao quên được, Diệp Viễn có thể ngự kiếm phi hành.
“Ngự kiếm phi hành, đúng thật là ngự kiếm phi hành. Vẫn luôn nghe nói Diệp Viễn có thể ngự kiếm phi hành, nhưng vẫn chưa từng thấy tận mắt, hôm nay thực sự là được mở rộng tầm mắt.”
Lần này Vương Tùng thảm rồi. Không biết Diệp Viễn có thật sự giết hắn thật không, sau lưng Vương Tùng, còn có hai đại gia tộc là Tần gia và Vương gia.
“Ha ha, ngươi nói xem? Tiểu nha đầu Tần Bội Du kia, Diệp Viễn còn giết mà không nháy mắt lấy một cái, ngươi cảm thấy hắn có tha cho Vương Tùng không?”
...
“Thịch.”
Vương Tùng quỳ xuống, khóc như mưa.
“Diệp đại nhân, Diệp gia gia, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, chuyện này đều là do Tần Chính cùng Tần Bái giật dây, Lâm Tú là đồng lõa, chuyện này thật sự không liên quan đến ta."
Thời khắc sống còn, Vương Tùng làm gì còn liêm sỉ nữa, khóc cha khóc mẹ một lúc rồi đem bán đứng hết cả Tần Chính cùng Tần Bái.
Nghe vậy thì Diệp Viễn cười lạnh nói: “Vương Tùng, ta đã cho ngươi cơ hội rồi, ngươi lại ba lần bảy lượt khiêu chiến với ta. Bây giờ, ngươi có thể đi chết rồi.”
“Bùm.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!