“Vèo.”
“Vèo.”
“Vèo.”
Thân hình của mỗi một cường giả đều nhanh như chớp, vọt tới chỗ hai người Diệp Viễn đã đứng lúc trước, nhưng lại chỉ thấy bóng lưng nhảy xuống núi của hai người bọn hắn.
Mặt Tu Liệt trầm như nước đáp: “Chỉ là hai tên Khuy Thiên sơ kỳ? Sao bọn hắn có thể không một tiếng động giết chết năm tiểu đội?”
“Đại nhân… chỉ sợ còn có người khác. Chỉ là hai tên võ giả nhân tộc Khuy Thiên Cảnh, coi như thực lực bọn hắn cường đại thì cũng không thể khiến cho năm tiểu đội kia toàn quân bị diệt.” Một thuộc hạ nói.
Tu Liệt gật đầu, thở dài nói: “Xem ra, bên chúng ta đã bị bại lộ, muốn đánh bất ngờ thành Tịch Vũ là không có khả năng. Mười năm chuẩn bị đã thành công cốc.”
Những người khác cũng vô cùng thất vọng, bọn hắn cực kỳ chờ mong trận chiến này, ai ngờ được cuối cùng lại bị lộ tin tức, khiến chiến công của bọn hắn bị hủy hoại trong gang tấc.
Bọn hắn không hề biết rằng, thành công của bọn hắn đã đến rất gần rồi. Chỉ tiếc là, Diệp Viễn lại lạc đường đến nơi này, đụng phải năm tiểu đội đi dò đường.
Nếu không, dựa vào thực lực của đám người Lăng Phong, làm sao có thể truyền tin tức về được.
“Báo cho phía bên Sa Nham, nói rằng chiến thuật bên này đã thất bại, chỉ có thể hợp lực tấn công.” Tu Liệt trầm giọng nói.
Hắn liếc nhìn rãnh trời sâu không thấy đáy, hừ lạnh nói: “Hời cho hai tiểu tử kia.”
…..
Sau khi hai người Diệp Viễn nhảy xuống núi, cơ thể của bọn hắn rơi xuống với một tốc độ kinh hoàng.
Tốc độ này so với tốc độ rơi bình thường thì còn nhanh gấp mười lần.
Lực hút thật đáng sợ, thậm chí khiến cho bọn hắn không thể điều chỉnh tư thế rơi xuống.
Lăng Phong đã tuyệt vọng, hắn cảm thấy bản thân còn chưa chạm đất thì thân thể người phàm này đã bị lực hút kia phá hủy rồi.
Càng xuống dưới, lực hút càng lớn, tốc độ càng nhanh, Lăng Phong cảm giác mỗi mạch máu trên khắp cơ thể như sắp bị nổ tung vậy.
Chỉ là, trong tình huống này, hắn không thể kêu lên một tiếng nào.
Đột nhiên, sắc mặt Lăng Phong biến đổi, tốc độ hắn rơi xuống vậy mà chậm lại, ảnh hưởng của lực hút đối với hắn vậy cũng giảm bớt.
Đây là chuyện không thể nào.
Càng xuống sâu dưới rãnh trời, lực hút càng lớn, sức lực loài người làm sao có thể chống lại được.
Lăng Phong biết rằng, đã từng có cường giả Thần Quân Cảnh nỗ lực đi xuống phần cuối cùng của rãnh trời nhưng hắn cũng không thể trở về được nữa.
Từ đó về sau, không còn người nào dám tìm cách xuống rãnh trời nữa.
Lăng Phong quay đầu nhìn Diệp Viễn, trong mắt đều là thần sắc khó tin.
Hai mắt Diệp Viễn nhắm nghiền, từ trên cơ thể phát ra một lực lượng không tên.
Trước đó Lăng Phong không hề chú ý, hiện tại hắn mới đột ngột phát hiện, lực lượng quỷ dị kia đang lấy tốc độ nhanh chóng trở nên mạnh mẽ.
Mà lực lượng đó chính là nguyên nhân khiến cho tốc độ rơi xuống của bọn hắn chậm dần.
Lăng Phong đột nhiên cảm thấy, lực lượng xung quanh hai người giống như lò xo vậy, càng xuống dưới lực lượng càng mạnh.
Cuối cùng, hai thân hình liền dừng lại ở trên không trung.
Vẻ mặt Lăng Phong tràn đầy khiếp sợ nhìn Diệp Viễn, nói: “Ngươi…. Ngươi làm thế nào vậy?”
Diệp Viễn dừng một chút, nghĩ, trên tay hắn liền xuất hiện một cây gậy gỗ, chính là Nguyên Từ Linh Mộc.
“Ở bên trong cái rãnh trời này có một lực lượng quỷ dị, chính nó là vật đại bổ cho Nguyên Từ Linh Mộc của ta. Càng đi xuống phía dưới, lực lượng ấy ngày càng mạnh, tốc độ Nguyên Từ Linh Mộc trưởng thành càng nhanh. Đến hiện tại, cuối cùng cũng trưởng thành.” Diệp Viễn cười nói.
Diệp Viễn vẫn luôn mang Nguyên Từ Linh Mộc theo bên người, nhưng nó vẫn luôn dừng ở cửu giai đỉnh phong, không đột phá được đến Thần cấp.
Lần này may mắn đụng phải lực lượng quỷ dị ở nơi đây, đối với Nguyên Từ Linh Mộc mà nói thì chính là một bước ngoặt.
Lúc đầu, Diệp Viễn dự định tìm một cơ hội, để cho Nguyên Từ Linh Mộc hấp thu trọng lực rồi đột phá.
Chỉ là thế sự khôn lường, không nghĩ tới bọn hắn lại bị phát hiện nhanh như vậy.
Cùng đường, Diệp Viễn cũng chỉ có thể mạo hiểm thử một lần, trực tiếp nhảy xuống rãnh trời.
Quả nhiên, lực lượng quỷ dị ở đây không làm hắn thất vọng.
Càng xuống dưới, tốc độ Nguyên Từ Linh Mộc đột phá càng nhanh.
Sau một hồi, Nguyên Từ Linh Mộc dùng lực lượng quỷ dị này này trực tiếp đột phá nhị giai, đạt được cấp độ Thần cấp nhị giai.
Lăng Phong nhìn Nguyên Từ Linh Mộc, trên mặt lộ ra vẻ cả kinh.
Hắn toát mồ hôi lạnh, bày ra vẻ mặt quái dị nhìn về phía Diệp Viễn nói: “Ngươi…. ngươi là sử dụng trọng lực của rãnh trời để tiến hóa Nguyên Từ Linh Mộc ư?”
Lúc nãy hắn còn không sợ như vậy, bây giờ nghĩ lại thì Lăng Phong cảm thấy chân của mình xém chút đứng không vững.
Nếu như đột phá thất bại, vậy thì hai người bọn hắn liền thịt nát xương tan?
Diệp Viễn cười nói: “Vừa rồi ở trong tình huống như vậy, chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Người vừa mới tới là cường giả nửa bước Thần Quân của Ma tộc.”
Lăng Phong há hốc mồm, không nói nên lời.
Quả thật, đây là biện pháp tốt nhất.
Quan trọng là, bọn hắn cược thắng.
Có điều, tên nhóc trước mắt này nhìn thì vẫn còn trẻ không có kinh nghiệm gì, nhưng đến lúc làm việc thì thật sự quá điên cuồng.
Có lẽ chính vì thế mà hắn muốn gia nhập đại quân của Nhân tộc nha.
“Nhưng... Coi như ngươi có Nguyên Từ Linh Mộc, ngươi làm sao có thể làm được như vậy?” Lăng Phong kinh ngạc nói.
Diệp Viễn cười nói: “Lúc nãy ta vừa nhìn đến phi thuyền của Ma tộc thì liền có suy nghĩ như vậy. Trọng lưc của rãnh trời rất mạnh, bọn hắn có thể bay qua rãnh trời, nhất định là lợi dụng trọng lực này. Cho nên, ta nghĩ nếu như mình cũng tạo ra một trọng lực lượng tương đương với nó, có thể tạo ra phản lực với trọng lực của rãnh trời, vậy thì có thể bay trên không trung rồi. Vì thế, ta liền thử một lần, quả đúng như ta suy đoán. Cho nên, phi thuyền của Ma tộc khẳng định cũng gây ra trọng lực y như vậy mới giúp bọn hắn mới có thể bay qua rãnh trời.
Lăng Phong nghe vậy thì kinh ngạc, tên này nhất định là một thiên tài nha.
Ma tộc dùng bao nhiêu năm mới nghĩ ra phương pháp này, vậy mà lại bị Diệp Viễn phá giải trong vài giây ngắn ngủi.
Mà nói thì dễ, làm thì khó.
Trọng lực ở rãnh trời quá mạnh, muốn trung hòa trọng lực này thì không thể chỉ tùy tiện tạo ra trọng lực ở trên phi thuyền là có thể làm được.
Chỉ cần sai một chút, kết cục sẽ là thuyền hủy người vong.
Nếu không như vậy thì Ma tộc cũng không mất nhiều năm chỉ để chế tạo ra một phi thuyền cỡ nhỏ.
Diệp Viễn có thể làm đến bước này, là bởi vì sự khống chế của hắn với Nguyên Từ Linh Mộc đã đạt trình độ xuất thần nhập hóa.
Trong lúc rơi xuống, Diệp Viễn luôn cố gắng điều chỉnh lực lượng của Nguyên Từ Linh Mộc, nỗ lực tạo ra trạng thái cân bằng với trọng lực của rãnh trời.
Trong lúc đó, Nguyên Từ Linh Mộc điên cuồng đột phá, chỉ trong chớp mắt mà có thể làm được như vậy, quả thật là khiến cho người ta không thể tin nổi.
Nhìn thấy biểu tình của Lăng Phong, Diệp Viễn cười nói: “Đi thôi, thời gian cũng không còn sớm nữa. Chúng ta đi một lúc rồi hẵng lên trên, đừng tự chui đầu vào lưới. Đúng rồi, Lăng đội trưởng, chuyện của Nguyên Từ Linh Mộc, vẫn phải làm phiền Lăng đội trưởng giữ bí mật giúp ta đó.”
Lăng Phong hơi sững sờ, chợt gật đầu.
Nguyên Từ Linh Mộc đột phá đến nhị giai Thần cấp thì chính là một bảo vật lợi hại rồi, có thể trở thành một trong những lá bài tẩy của Diệp Viễn.
Đối với chuyện như vậy, Diệp Viễn không muốn cho người khác biết cũng là bình thường.
Hắn và Diệp Viễn chỉ mới quen, không được tính là quá thân thiết, Diệp Viễn có thể cứu hắn một mạng đã là chuyện tốt rồi.
Đối với loại chuyện như thế này, thêm một người biết là thêm một nguy hiểm.
“Vèo.”
“Vèo.”
“Vèo.”
Thân hình của mỗi một cường giả đều nhanh như chớp, vọt tới chỗ hai người Diệp Viễn đã đứng lúc trước, nhưng lại chỉ thấy bóng lưng nhảy xuống núi của hai người bọn hắn.
Mặt Tu Liệt trầm như nước đáp: “Chỉ là hai tên Khuy Thiên sơ kỳ? Sao bọn hắn có thể không một tiếng động giết chết năm tiểu đội?”
“Đại nhân… chỉ sợ còn có người khác. Chỉ là hai tên võ giả nhân tộc Khuy Thiên Cảnh, coi như thực lực bọn hắn cường đại thì cũng không thể khiến cho năm tiểu đội kia toàn quân bị diệt.” Một thuộc hạ nói.
Tu Liệt gật đầu, thở dài nói: “Xem ra, bên chúng ta đã bị bại lộ, muốn đánh bất ngờ thành Tịch Vũ là không có khả năng. Mười năm chuẩn bị đã thành công cốc.”
Những người khác cũng vô cùng thất vọng, bọn hắn cực kỳ chờ mong trận chiến này, ai ngờ được cuối cùng lại bị lộ tin tức, khiến chiến công của bọn hắn bị hủy hoại trong gang tấc.
Bọn hắn không hề biết rằng, thành công của bọn hắn đã đến rất gần rồi. Chỉ tiếc là, Diệp Viễn lại lạc đường đến nơi này, đụng phải năm tiểu đội đi dò đường.
Nếu không, dựa vào thực lực của đám người Lăng Phong, làm sao có thể truyền tin tức về được.
“Báo cho phía bên Sa Nham, nói rằng chiến thuật bên này đã thất bại, chỉ có thể hợp lực tấn công.” Tu Liệt trầm giọng nói.
Hắn liếc nhìn rãnh trời sâu không thấy đáy, hừ lạnh nói: “Hời cho hai tiểu tử kia.”
…..
Sau khi hai người Diệp Viễn nhảy xuống núi, cơ thể của bọn hắn rơi xuống với một tốc độ kinh hoàng.
Tốc độ này so với tốc độ rơi bình thường thì còn nhanh gấp mười lần.
Lực hút thật đáng sợ, thậm chí khiến cho bọn hắn không thể điều chỉnh tư thế rơi xuống.
Lăng Phong đã tuyệt vọng, hắn cảm thấy bản thân còn chưa chạm đất thì thân thể người phàm này đã bị lực hút kia phá hủy rồi.
Càng xuống dưới, lực hút càng lớn, tốc độ càng nhanh, Lăng Phong cảm giác mỗi mạch máu trên khắp cơ thể như sắp bị nổ tung vậy.
Chỉ là, trong tình huống này, hắn không thể kêu lên một tiếng nào.
Đột nhiên, sắc mặt Lăng Phong biến đổi, tốc độ hắn rơi xuống vậy mà chậm lại, ảnh hưởng của lực hút đối với hắn vậy cũng giảm bớt.
Đây là chuyện không thể nào.
Càng xuống sâu dưới rãnh trời, lực hút càng lớn, sức lực loài người làm sao có thể chống lại được.
Lăng Phong biết rằng, đã từng có cường giả Thần Quân Cảnh nỗ lực đi xuống phần cuối cùng của rãnh trời nhưng hắn cũng không thể trở về được nữa.
Từ đó về sau, không còn người nào dám tìm cách xuống rãnh trời nữa.
Lăng Phong quay đầu nhìn Diệp Viễn, trong mắt đều là thần sắc khó tin.
Hai mắt Diệp Viễn nhắm nghiền, từ trên cơ thể phát ra một lực lượng không tên.
Trước đó Lăng Phong không hề chú ý, hiện tại hắn mới đột ngột phát hiện, lực lượng quỷ dị kia đang lấy tốc độ nhanh chóng trở nên mạnh mẽ.
Mà lực lượng đó chính là nguyên nhân khiến cho tốc độ rơi xuống của bọn hắn chậm dần.
Lăng Phong đột nhiên cảm thấy, lực lượng xung quanh hai người giống như lò xo vậy, càng xuống dưới lực lượng càng mạnh.
Cuối cùng, hai thân hình liền dừng lại ở trên không trung.
Vẻ mặt Lăng Phong tràn đầy khiếp sợ nhìn Diệp Viễn, nói: “Ngươi…. Ngươi làm thế nào vậy?”
Diệp Viễn dừng một chút, nghĩ, trên tay hắn liền xuất hiện một cây gậy gỗ, chính là Nguyên Từ Linh Mộc.
“Ở bên trong cái rãnh trời này có một lực lượng quỷ dị, chính nó là vật đại bổ cho Nguyên Từ Linh Mộc của ta. Càng đi xuống phía dưới, lực lượng ấy ngày càng mạnh, tốc độ Nguyên Từ Linh Mộc trưởng thành càng nhanh. Đến hiện tại, cuối cùng cũng trưởng thành.” Diệp Viễn cười nói.
Diệp Viễn vẫn luôn mang Nguyên Từ Linh Mộc theo bên người, nhưng nó vẫn luôn dừng ở cửu giai đỉnh phong, không đột phá được đến Thần cấp.
Lần này may mắn đụng phải lực lượng quỷ dị ở nơi đây, đối với Nguyên Từ Linh Mộc mà nói thì chính là một bước ngoặt.
Lúc đầu, Diệp Viễn dự định tìm một cơ hội, để cho Nguyên Từ Linh Mộc hấp thu trọng lực rồi đột phá.
Chỉ là thế sự khôn lường, không nghĩ tới bọn hắn lại bị phát hiện nhanh như vậy.
Cùng đường, Diệp Viễn cũng chỉ có thể mạo hiểm thử một lần, trực tiếp nhảy xuống rãnh trời.
Quả nhiên, lực lượng quỷ dị ở đây không làm hắn thất vọng.
Càng xuống dưới, tốc độ Nguyên Từ Linh Mộc đột phá càng nhanh.
Sau một hồi, Nguyên Từ Linh Mộc dùng lực lượng quỷ dị này này trực tiếp đột phá nhị giai, đạt được cấp độ Thần cấp nhị giai.
Lăng Phong nhìn Nguyên Từ Linh Mộc, trên mặt lộ ra vẻ cả kinh.
Hắn toát mồ hôi lạnh, bày ra vẻ mặt quái dị nhìn về phía Diệp Viễn nói: “Ngươi…. ngươi là sử dụng trọng lực của rãnh trời để tiến hóa Nguyên Từ Linh Mộc ư?”
Lúc nãy hắn còn không sợ như vậy, bây giờ nghĩ lại thì Lăng Phong cảm thấy chân của mình xém chút đứng không vững.
Nếu như đột phá thất bại, vậy thì hai người bọn hắn liền thịt nát xương tan?
Diệp Viễn cười nói: “Vừa rồi ở trong tình huống như vậy, chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Người vừa mới tới là cường giả nửa bước Thần Quân của Ma tộc.”
Lăng Phong há hốc mồm, không nói nên lời.
Quả thật, đây là biện pháp tốt nhất.
Quan trọng là, bọn hắn cược thắng.
Có điều, tên nhóc trước mắt này nhìn thì vẫn còn trẻ không có kinh nghiệm gì, nhưng đến lúc làm việc thì thật sự quá điên cuồng.
Có lẽ chính vì thế mà hắn muốn gia nhập đại quân của Nhân tộc nha.
“Nhưng... Coi như ngươi có Nguyên Từ Linh Mộc, ngươi làm sao có thể làm được như vậy?” Lăng Phong kinh ngạc nói.
Diệp Viễn cười nói: “Lúc nãy ta vừa nhìn đến phi thuyền của Ma tộc thì liền có suy nghĩ như vậy. Trọng lưc của rãnh trời rất mạnh, bọn hắn có thể bay qua rãnh trời, nhất định là lợi dụng trọng lực này. Cho nên, ta nghĩ nếu như mình cũng tạo ra một trọng lực lượng tương đương với nó, có thể tạo ra phản lực với trọng lực của rãnh trời, vậy thì có thể bay trên không trung rồi. Vì thế, ta liền thử một lần, quả đúng như ta suy đoán. Cho nên, phi thuyền của Ma tộc khẳng định cũng gây ra trọng lực y như vậy mới giúp bọn hắn mới có thể bay qua rãnh trời.
Lăng Phong nghe vậy thì kinh ngạc, tên này nhất định là một thiên tài nha.
Ma tộc dùng bao nhiêu năm mới nghĩ ra phương pháp này, vậy mà lại bị Diệp Viễn phá giải trong vài giây ngắn ngủi.
Mà nói thì dễ, làm thì khó.
Trọng lực ở rãnh trời quá mạnh, muốn trung hòa trọng lực này thì không thể chỉ tùy tiện tạo ra trọng lực ở trên phi thuyền là có thể làm được.
Chỉ cần sai một chút, kết cục sẽ là thuyền hủy người vong.
Nếu không như vậy thì Ma tộc cũng không mất nhiều năm chỉ để chế tạo ra một phi thuyền cỡ nhỏ.
Diệp Viễn có thể làm đến bước này, là bởi vì sự khống chế của hắn với Nguyên Từ Linh Mộc đã đạt trình độ xuất thần nhập hóa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!