Thành Tịch Vũ được xây dựng dọc theo một ngọn núi, trông vô cùng hùng vĩ.
Bức tường thành kia giống như là một cánh cổng, ngăn chặn đại quân của Ma tộc bên ngoài suốt mấy triệu năm.
Ma tộc vốn hiếu chiến, kể từ khi Cửu Thương Thiên Đế quật khởi, thành Tịch Vũ đã trở thành một trong những chiến trường quan trọng của hai tộc nhân ma.
Hoàng thành Đạt Lan từng cử đi một vài cường giả cảnh giới Thần Quân với ý đồ tấn công thành Tịch Vũ.
Bên này, hoàng thành Giang Vĩnh cũng không chịu thua kém, cũng cử đi vài cường giả cảnh giới Thần Quân để ứng phó với kẻ địch.
Trận chiến đó đánh cho trời đất mịt mù, thành Tịch Vũ gần như bị sụp đổ.
Cuối cùng, hai bên đều bị thua thiệt.
Hơn mười tên cường giả cảnh giới Thần Quân gần như chết trận toàn bộ.
Từ đó về sau, hoàng thành Đạt Lan không còn dám tấn công thành Tịch Vũ nữa, thay vào đó đặt trọng tâm của cuộc chiến vào các tuyến khác.
Trong hàng triệu năm qua, hai phe hoàng thành Đạt Lan và hoàng thành Giang Vĩnh đều có thắng có bại, nhưng mà không ai làm gì được ai.
Bởi vì các tuyến dọc theo thành trì đều là trận địa có độ sâu rất lớn, một khi Ma tộc phát động tiến đánh thì rất dễ gặp địch từ hai phía.
Cho dù tình cờ có thể đánh thắng được Nhân tộc thì cũng sẽ sớm bị đẩy lùi bởi chiến thuật biển người của Nhân tộc.
Một khi thành Tịch Vũ bị phá, thì đại quân của Ma tộc có thể đánh thẳng một mạch đến hoàng thành Giang Vĩnh.
Cho nên nhiều năm như vậy, Ma tộc vẫn không hề từ bỏ ý định đánh chiếm thành Tịch Vũ.
Bay qua Hoán Ma Lĩnh, có khả năng trực tiếp vượt qua tường thành phía Nam của thành Tịch Vũ, từ đó tấn công trực tiếp phía Bắc của thành Tịch Vũ.
So với vô số trận pháp củng cố của tường thành phía Nam thì tường thành phía Bắc chắc chắn yếu hơn rất nhiều.
Một khi đánh úp bất ngờ thì nhất định thành Tịch Vũ sẽ bị phá hủy.
Dọc theo con đường này, Triệu Bân trực tiếp bỏ những người khác lại, thúc giục thần nguyên đến mức cực hạn, chạy về phía thành Tịch Vũ.
"Mau mở cổng thành. Mau mở cổng thành. Ta là Triệu Bân dưới trướng của Bách phu trưởng Tông Đào, mau mở cổng thành." Triệu Bân gân giọng, dùng hết toàn bộ sức lực hô to.
"Kẹt kẹt..."
Cổng thành mở ra, Triệu Bân dùng hết sức lực toàn thân lao vào.
"Triệu Bân, sao ngươi lại trở về một mình, những người khác đâu rồi? Chuyện gì xảy ra mà ngươi hoảng hốt như đến vậy?" Một bóng người nghênh đón, có chút không vui nói.
Triệu Bân sững sờ, nói: "Bách phu trưởng. Việc lớn không tốt, không biết đại quân của Ma tộc đã dùng thủ đoạn gì, từ rãnh trời bên kia của Hoán Ma Lĩnh đánh đến đây."
Người này chính là Tông Đào, là Bách phu trưởng của tiểu đội Lăng Phong.
Dưới trướng của Tông Đào, Lăng Phong có thực lực mạnh nhất, công lao cũng hiển hách nhất, có thể đột phá Khuy Thiên trung kỳ bất cứ lúc nào, đe dọa đến vị trí Bách phu trưởng của Tông Đào.
Đó là lí do mà hắn vẫn luôn đề phòng Lăng Phong.
Tông Đào nhướng mày, nói: "Nói hươu nói vượn cái gì vậy? Làm sao Ma tộc có thể tới từ bên kia được?"
Triệu Bân vội la lên: "Vô cùng xác thực thưa Bách phu trưởng đại nhân. Chúng ta đụng phải năm tiểu đội của Ma tộc, chính miệng đội trưởng của bọn hắn nói."
Tông Đào vẫn không tin, nói: "Ma tộc xảo quyệt, lời của chúng nói mà ngươi cũng tin ư? Còn nữa, nếu như các ngươi thật sự gặp phải năm tiểu đội, làm sao ngươi có thể trốn ra được?"
Triệu Bân không khỏi do dự, nói: "Có lẽ là có một tiền bối Nhân tộc đi ngang qua đã cứu chúng ta. Những gì thuộc hạ nói không hề có nửa lời nói dối thưa Bách phu trưởng đại nhân."
Nhận thấy Tông Đào vẫn không tin, Triệu Bân sốt ruột đến mức lòng như lửa đốt.
Hắn cũng biết rằng Tông Đào không ưa tiểu đội này của họ. Nhưng hắn không ngờ rằng vừa bước vào cổng thành đã gặp phải Tông Đào.
Tông Đào cau mày nói: "Được, vậy ta hỏi ngươi, ma tộc làm thế nào mà có thể vượt qua rãnh trời? Tổng cộng có bao nhiêu người? Là ai dẫn đội?"
Triệu Bân suy sụp hoàn toàn, làm sao mà hắn biết được chứ?
"Bách phu trưởng đại nhân, đội trưởng đội ta đã đi thăm dò tin tức, chắc là sẽ trở về sớm thôi. Đến lúc đó, ngài ấy sẽ kể lại tỉ mỉ tình hình thực tế cho người. Thế nhưng quân tình khẩn cấp, chuyện này nhất định phải báo lên trên để xin Đại tướng quân đến định đoạt." Triệu Bân nói.
Nhưng Tông Đào vẫn không nghe lọt vào tai, tức giận nói: "Triệu Bân, ngươi xong nói chưa? Các ngươi đi tuần tra nhưng không thăm dò được tin tức gì, lại ở đây nói lời nhảm nhí. Chẳng may đây là tin đồn mà ma tộc cố tình lan truyền, cố tình dụ dỗ chúng ta bố trí canh phòng tại cổng thành phía Bắc nhưng họ lại xông vào từ cổng thành phía Nam, thì ai sẽ gánh vác trách nhiệm đây? Hả? Ngươi gánh hay là ta gánh?"
Triệu Bân hoàn toàn không còn cách nào khác, hắn bị Tông Đào nói đến á khẩu không trả lời được.
Nói trắng ra là Tông Đào không muốn gánh vác trách nhiệm này.
Dù sao việc Ma tộc lẻn vào Hoán Ma Lĩnh này cũng không phải là chưa từng xảy ra.
Cho nên khi Tông Đào nghe được tin này lập tức cảm thấy chuyện này không đáng tin cậy.
Dù sao thì những chuyện như vượt qua rãnh trời là vô cùng khó tin.
Hơn nữa Tông Đào vốn có thành kiến đối với tiểu đội Lăng Phong, huống hồ chưa có bằng chứng xác thực tình hình thực tế, hắn lại càng không bằng lòng đem chuyện này bẩm báo lên trên.
"Các ngươi ở đây ồn ào cái gì, đã xảy ra chuyện gì?"
Giữa lúc Triệu Bân đang không biết phải làm thế nào thì một giọng nói uy nghiêm vang lên.
Tông Đào vừa nghe, vội vã hành lễ nói: "Không có việc gì đâu thưa Vương thống lĩnh, là tên thuộc hạ này làm việc quá buông thả nên ta đang giáo huấn hắn thôi."
Triệu Bân đang định nói thì Tông Đào đã nhìn hắn với một ánh mắt hung hăng, rõ ràng là đang đe dọa hắn.
Vương thống lĩnh gật đầu, nói: "Ừm, tuần tra bên này xong xuôi thì các ngươi đều đến thành Nam đi. Gần đây Ma tộc có những hành động kì lạ, xem ra đại quân đã tập hợp xong, chuẩn bị tấn công thành phía Nam."
Nói xong Vương thống lĩnh chuẩn bị xoay người rời đi.
Triệu Bân cắn răng một cái, lớn tiếng nói: "Thống lĩnh đại nhân, mạt tướng có quân tình quan trọng cần bẩm báo."
"Câm miệng. Lẽ nào ngươi định làm càn trước mặt Thống lĩnh đại nhân?"
Tông Đào không ngờ rằng người này lại dám không nghe theo mệnh lệnh của mình, trực tiếp giơ chân đạp qua.
Triệu Bân làm sao có thể là đối thủ của Tông Đào, trực tiếp bị hắn một cước đạp bay, phun ra một ngụm máu.
Vương thống lĩnh nhướng mày, nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Tông Đào đang định nói thì Triệu Bân phớt lờ vết thương của mình, khàn cả giọng nói: "Ma tộc... ma tộc vượt qua rãnh trời Hoán Ma Lĩnh, đã tập kết đại quân muốn tập kích bất ngờ từ phía Bắc của Tịch Vũ thành."
Tông Đào biến sắc, nói: "Thống lĩnh đại nhân đừng nghe hắn nói bậy, chuyện này còn đang đợi điều tra kiểm chứng."
Sắc mặt của Vương thống lĩnh cũng thay đổi, trầm giọng nói: "Rốt cuộc là tình huống gì, để cho hắn nói."
…
Hai người Diệp Viễn đi một hồi lâu, cuối cùng chậm rãi bay lên vách núi.
Trên đường đi, Lăng Phong có một loại cảm giác như đang nằm mơ.
Cường giả thần đạo của Thông Thiên Giới vốn không cách nào bay được, loại cảm giác lơ lửng ở trên không trung này vô cùng kì diệu.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày nào đó hắn lại có thể thực sự bay trên không trung.
"Diệp lão đệ, lần này thực sự là nhờ có đệ ta mới có thể sống sót sau cơn tuyệt vọng. Lão Lăng ta nợ đệ một mạng." Lăng Phong nói.
"Ha ha, đội trưởng Lăng quá khách sáo rồi, các huynh sống chết để bảo vệ Tịch Vũ thành, che chở cho hàng triệu nhân tộc, họ thiếu huynh bao nhiêu cái mạng cơ chứ? Chính bởi vì có các huynh đẫm máu nơi sa trường mà những người khác của nhân tộc mới có thể an cư lạc nghiệp." Diệp Viễn cười nói.
Lăng Phong bị Diệp Viễn nói đến mặt đỏ lên, có chút ngượng ngùng.
Dưới sự áp bức của ma tộc, họ không thể không phản kháng.
Nếu không phản kháng, nhất định sẽ chết.
"Diệp lão đệ, hiện tại chúng ta nên làm gì?"
Lăng Phong đã bất giác muốn ỷ lại vào Diệp Viễn.
Diệp Viễn là người đa mưu túc trí, dũng cảm mà thận trọng, hắn có loại cảm giác an toàn khi ở bên cạnh Diệp Viễn.
Khóe miệng Diệp Viễn hiện lên một nụ cười, nói: "Sợ rằng đường trở về của chúng ta đã bị cắt đứt. Không bằng... Chúng ta quay lại giết kẻ địch, huynh thấy thế nào?"
Thành Tịch Vũ được xây dựng dọc theo một ngọn núi, trông vô cùng hùng vĩ.
Bức tường thành kia giống như là một cánh cổng, ngăn chặn đại quân của Ma tộc bên ngoài suốt mấy triệu năm.
Ma tộc vốn hiếu chiến, kể từ khi Cửu Thương Thiên Đế quật khởi, thành Tịch Vũ đã trở thành một trong những chiến trường quan trọng của hai tộc nhân ma.
Hoàng thành Đạt Lan từng cử đi một vài cường giả cảnh giới Thần Quân với ý đồ tấn công thành Tịch Vũ.
Bên này, hoàng thành Giang Vĩnh cũng không chịu thua kém, cũng cử đi vài cường giả cảnh giới Thần Quân để ứng phó với kẻ địch.
Trận chiến đó đánh cho trời đất mịt mù, thành Tịch Vũ gần như bị sụp đổ.
Cuối cùng, hai bên đều bị thua thiệt.
Hơn mười tên cường giả cảnh giới Thần Quân gần như chết trận toàn bộ.
Từ đó về sau, hoàng thành Đạt Lan không còn dám tấn công thành Tịch Vũ nữa, thay vào đó đặt trọng tâm của cuộc chiến vào các tuyến khác.
Trong hàng triệu năm qua, hai phe hoàng thành Đạt Lan và hoàng thành Giang Vĩnh đều có thắng có bại, nhưng mà không ai làm gì được ai.
Bởi vì các tuyến dọc theo thành trì đều là trận địa có độ sâu rất lớn, một khi Ma tộc phát động tiến đánh thì rất dễ gặp địch từ hai phía.
Cho dù tình cờ có thể đánh thắng được Nhân tộc thì cũng sẽ sớm bị đẩy lùi bởi chiến thuật biển người của Nhân tộc.
Một khi thành Tịch Vũ bị phá, thì đại quân của Ma tộc có thể đánh thẳng một mạch đến hoàng thành Giang Vĩnh.
Cho nên nhiều năm như vậy, Ma tộc vẫn không hề từ bỏ ý định đánh chiếm thành Tịch Vũ.
Bay qua Hoán Ma Lĩnh, có khả năng trực tiếp vượt qua tường thành phía Nam của thành Tịch Vũ, từ đó tấn công trực tiếp phía Bắc của thành Tịch Vũ.
So với vô số trận pháp củng cố của tường thành phía Nam thì tường thành phía Bắc chắc chắn yếu hơn rất nhiều.
Một khi đánh úp bất ngờ thì nhất định thành Tịch Vũ sẽ bị phá hủy.
Dọc theo con đường này, Triệu Bân trực tiếp bỏ những người khác lại, thúc giục thần nguyên đến mức cực hạn, chạy về phía thành Tịch Vũ.
"Mau mở cổng thành. Mau mở cổng thành. Ta là Triệu Bân dưới trướng của Bách phu trưởng Tông Đào, mau mở cổng thành." Triệu Bân gân giọng, dùng hết toàn bộ sức lực hô to.
"Kẹt kẹt..."
Cổng thành mở ra, Triệu Bân dùng hết sức lực toàn thân lao vào.
"Triệu Bân, sao ngươi lại trở về một mình, những người khác đâu rồi? Chuyện gì xảy ra mà ngươi hoảng hốt như đến vậy?" Một bóng người nghênh đón, có chút không vui nói.
Triệu Bân sững sờ, nói: "Bách phu trưởng. Việc lớn không tốt, không biết đại quân của Ma tộc đã dùng thủ đoạn gì, từ rãnh trời bên kia của Hoán Ma Lĩnh đánh đến đây."
Người này chính là Tông Đào, là Bách phu trưởng của tiểu đội Lăng Phong.
Dưới trướng của Tông Đào, Lăng Phong có thực lực mạnh nhất, công lao cũng hiển hách nhất, có thể đột phá Khuy Thiên trung kỳ bất cứ lúc nào, đe dọa đến vị trí Bách phu trưởng của Tông Đào.
Đó là lí do mà hắn vẫn luôn đề phòng Lăng Phong.
Tông Đào nhướng mày, nói: "Nói hươu nói vượn cái gì vậy? Làm sao Ma tộc có thể tới từ bên kia được?"
Triệu Bân vội la lên: "Vô cùng xác thực thưa Bách phu trưởng đại nhân. Chúng ta đụng phải năm tiểu đội của Ma tộc, chính miệng đội trưởng của bọn hắn nói."
Tông Đào vẫn không tin, nói: "Ma tộc xảo quyệt, lời của chúng nói mà ngươi cũng tin ư? Còn nữa, nếu như các ngươi thật sự gặp phải năm tiểu đội, làm sao ngươi có thể trốn ra được?"
Triệu Bân không khỏi do dự, nói: "Có lẽ là có một tiền bối Nhân tộc đi ngang qua đã cứu chúng ta. Những gì thuộc hạ nói không hề có nửa lời nói dối thưa Bách phu trưởng đại nhân."
Nhận thấy Tông Đào vẫn không tin, Triệu Bân sốt ruột đến mức lòng như lửa đốt.
Hắn cũng biết rằng Tông Đào không ưa tiểu đội này của họ. Nhưng hắn không ngờ rằng vừa bước vào cổng thành đã gặp phải Tông Đào.
Tông Đào cau mày nói: "Được, vậy ta hỏi ngươi, ma tộc làm thế nào mà có thể vượt qua rãnh trời? Tổng cộng có bao nhiêu người? Là ai dẫn đội?"
Triệu Bân suy sụp hoàn toàn, làm sao mà hắn biết được chứ?
"Bách phu trưởng đại nhân, đội trưởng đội ta đã đi thăm dò tin tức, chắc là sẽ trở về sớm thôi. Đến lúc đó, ngài ấy sẽ kể lại tỉ mỉ tình hình thực tế cho người. Thế nhưng quân tình khẩn cấp, chuyện này nhất định phải báo lên trên để xin Đại tướng quân đến định đoạt." Triệu Bân nói.
Nhưng Tông Đào vẫn không nghe lọt vào tai, tức giận nói: "Triệu Bân, ngươi xong nói chưa? Các ngươi đi tuần tra nhưng không thăm dò được tin tức gì, lại ở đây nói lời nhảm nhí. Chẳng may đây là tin đồn mà ma tộc cố tình lan truyền, cố tình dụ dỗ chúng ta bố trí canh phòng tại cổng thành phía Bắc nhưng họ lại xông vào từ cổng thành phía Nam, thì ai sẽ gánh vác trách nhiệm đây? Hả? Ngươi gánh hay là ta gánh?"
Triệu Bân hoàn toàn không còn cách nào khác, hắn bị Tông Đào nói đến á khẩu không trả lời được.
Nói trắng ra là Tông Đào không muốn gánh vác trách nhiệm này.
Dù sao việc Ma tộc lẻn vào Hoán Ma Lĩnh này cũng không phải là chưa từng xảy ra.
Cho nên khi Tông Đào nghe được tin này lập tức cảm thấy chuyện này không đáng tin cậy.
Dù sao thì những chuyện như vượt qua rãnh trời là vô cùng khó tin.
Hơn nữa Tông Đào vốn có thành kiến đối với tiểu đội Lăng Phong, huống hồ chưa có bằng chứng xác thực tình hình thực tế, hắn lại càng không bằng lòng đem chuyện này bẩm báo lên trên.
"Các ngươi ở đây ồn ào cái gì, đã xảy ra chuyện gì?"
Giữa lúc Triệu Bân đang không biết phải làm thế nào thì một giọng nói uy nghiêm vang lên.
Tông Đào vừa nghe, vội vã hành lễ nói: "Không có việc gì đâu thưa Vương thống lĩnh, là tên thuộc hạ này làm việc quá buông thả nên ta đang giáo huấn hắn thôi."
Triệu Bân đang định nói thì Tông Đào đã nhìn hắn với một ánh mắt hung hăng, rõ ràng là đang đe dọa hắn.
Vương thống lĩnh gật đầu, nói: "Ừm, tuần tra bên này xong xuôi thì các ngươi đều đến thành Nam đi. Gần đây Ma tộc có những hành động kì lạ, xem ra đại quân đã tập hợp xong, chuẩn bị tấn công thành phía Nam."
Nói xong Vương thống lĩnh chuẩn bị xoay người rời đi.
Triệu Bân cắn răng một cái, lớn tiếng nói: "Thống lĩnh đại nhân, mạt tướng có quân tình quan trọng cần bẩm báo."
"Câm miệng. Lẽ nào ngươi định làm càn trước mặt Thống lĩnh đại nhân?"
Tông Đào không ngờ rằng người này lại dám không nghe theo mệnh lệnh của mình, trực tiếp giơ chân đạp qua.
Triệu Bân làm sao có thể là đối thủ của Tông Đào, trực tiếp bị hắn một cước đạp bay, phun ra một ngụm máu.
Vương thống lĩnh nhướng mày, nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Tông Đào đang định nói thì Triệu Bân phớt lờ vết thương của mình, khàn cả giọng nói: "Ma tộc... ma tộc vượt qua rãnh trời Hoán Ma Lĩnh, đã tập kết đại quân muốn tập kích bất ngờ từ phía Bắc của Tịch Vũ thành."
Tông Đào biến sắc, nói: "Thống lĩnh đại nhân đừng nghe hắn nói bậy, chuyện này còn đang đợi điều tra kiểm chứng."
Sắc mặt của Vương thống lĩnh cũng thay đổi, trầm giọng nói: "Rốt cuộc là tình huống gì, để cho hắn nói."
…
Hai người Diệp Viễn đi một hồi lâu, cuối cùng chậm rãi bay lên vách núi.
Trên đường đi, Lăng Phong có một loại cảm giác như đang nằm mơ.
Cường giả thần đạo của Thông Thiên Giới vốn không cách nào bay được, loại cảm giác lơ lửng ở trên không trung này vô cùng kì diệu.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày nào đó hắn lại có thể thực sự bay trên không trung.
"Diệp lão đệ, lần này thực sự là nhờ có đệ ta mới có thể sống sót sau cơn tuyệt vọng. Lão Lăng ta nợ đệ một mạng." Lăng Phong nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!