"Cút."
Sắc mặt Diệp Viễn trầm xuống, lạnh giọng quát những nữ tử ma tộc kia.
Sát ý lạnh như băng tản ra, sắc mặt từng nữ tử ma tộc kia dần trắng bệch như tờ giấy, không tự chủ được mà lui về sau.
Nếu như là trước đó thì chắc chắn bọn họ sẽ không coi tiếng quát của Diệp Viễn ra gì, chạy qua ve vãn hắn.
Nhưng bây giờ, Diệp Viễn chỉ dùng hai kiếm đã giết được Lãng Cách, làm gì có ai còn dám không coi hắn ra gì?
Mấy nữ tử này đều tránh ra xa một con đường, Diệp Viễn thản nhiên đi về phía cửa thành.
Ở lãnh địa ma tộc, loại việc giết người bên đường này thật quá bình thường, mấy tên lính gác Vương thành kia thậm chí ngay cả xem cũng chẳng muốn liếc mắt tới.
Ma tộc chính là nơi như vậy, diễn tả sâu sắc câu nói "cá lớn nuốt cá bé", trần trụi đến đáng sợ.
Chỉ cần ngươi đủ mạnh, ngươi sẽ được tôn trọng.
Nếu như ngươi quá yếu thì phải phục tùng người khác, không thì chỉ có chết.
Cho nên, đối với việc giết chết Lãng Cách thì Diệp Viễn không có chút gánh nặng nào trong lòng.
Diệp Viễn đang muốn vào thành thì bỗng nhiên có một ông lão chặn đường hắn.
"Tiểu huynh đệ, gia chủ chúng ta nhìn thấy thân thủ của ngươi không tệ, muốn mời ngươi gia nhập Phàn gia, không biết ý của ngươi thế nào?" Ông lão nói thẳng vấn đề chính.
Diệp Viễn liếc nhìn hắn, thản nhiên nói: "Ồ? Có điều kiện gì?"
Trong thành trì của ma tộc, võ giả nhất định phải gia nhập một phe thế lực, nếu không sẽ bị ăn tươi nuốt sống ngay cả cặn bã cũng không còn.
Hôm nay vào thành, e rằng ngày mai đã phải phơi thây đầu đường.
Song quyền nan địch tứ thủ, một cá nhân dù có thực lực cường đại cỡ nào, cũng không thể địch nổi nhiều người.
Trong vương thành, không thiếu cường giả có cảnh giới Quy Khư. Cho dù là Diệp Viễn thì nếu đụng tới, cũng là tự tìm đường chết chứ đừng mong sống sót.
Lão đầu cười nói: "Tiểu huynh đệ thực lực hơn người, Nhị Tinh trung giai lại có thể chém giết Nhị Tinh viên mãn, thực lực bậc này tất nhiên so với một tên khách khanh như hắn thì tốt hơn nhiều. Tiểu thư nhà chúng ta nói, chỉ cần ngươi bằng lòng gia nhập Phàn gia thì đãi ngộ của ngươi sẽ nhiều gấp hai lần khách khanh Nhị Tinh viên mãn "
Diệp Viễn hơi kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía trên mãnh thú là Ly Cơ.
Dường như Ly Cơ đang một mực chú ý động tĩnh bên này, nhìn thấy Diệp Viễn ngẩng đầu lên thì trên mặt nàng lộ ra một nụ cười.
Ánh mắt kia vừa lớn mật, lại vừa mạnh mẽ cùng nhiệt tình, làm cho không ai có thể cự tuyệt.
"Chậc chậc, nụ cười của nữ tử này, thật là có sức hấp dẫn đặc biệt." Trong lòng Diệp Viễn cảm thán nói.
Diệp Viễn phải thừa nhận rằng vẻ đẹp của Ly Cơ không hề thua kém so với những phụ nữ tuyệt sắc của Nhân Tộc.
Diệp Viễn suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Ta đồng ý. Nhưng mà, ta còn có một điều kiện."
Lão đầu cười nói: "Có điều kiện gì, cứ việc nói."
Diệp Viễn lạnh lùng nói: "Ta muốn năm tên nô lệ."
Lão đầu nghe xong thì cười nói: "Ta còn tưởng là điều kiện gì, chuyện này ngươi không nói, chúng ta cũng sẽ thay ngươi chuẩn bị. Khách khanh của Phàn gia, mỗi người đều được hưởng ba tên nô lệ, còn như tiểu huynh đệ ngươi thì năm tên tất nhiên không thành vấn đề."
Diệp Viễn gật đầu, chỉ vào một người đàn ông trung niên trong đội xe của Ly Cơ nói: "Tốt, nhưng mà... Ta muốn người đó."
Lão đầu quay đầu nhìn lại, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ khổ sở, nói: "Cái này... hắn mặc dù là nô lệ, nhưng lại là một trong những hộ vệ mà tiểu thư rất tin tưởng, chỉ sợ rằng... không thích hợp cho lắm?"
Diệp Viễn nhếch miệng cười nói: "Ha ha, đây chính là thành ý mà ngươi nói sao? Ta biết thực lực của Phàn gia các ngươi rất mạnh, nhưng cũng không phải là cường đại đến mức ta không thể rời đi. Không hài lòng, miễn gặp lại."
Dứt lời, Diệp Viễn vung tay lên muốn đi vào thành.
Bỗng nhiên có một bóng người ngăn lối đi của Diệp Viễn lại, chính là Ly Cơ.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn chằm chằm Diệp Viễn, cười nói: "Chỉ là một tên nô lệ yêu tộc, đưa cho công tử thì có ngại gì? Nếu công tử thích thì cứ dẫn đi là được."
Trong Ma tộc thì nhân tộc và yêu tộc chỉ có thể trở thành nô lệ cấp thấp nhất, cho dù thực lực rất mạnh.
Diệp Viễn cười ha ha nói: "Quả nhiên Ly Cơ tiểu thư rất sảng khoái. Ly Cơ tiểu thư yên tâm, tiền nào của nấy, Nguyên Tiêu sẽ không để cho tiểu thư thất vọng. Chẳng qua là dưới tay ta dù sao vẫn có một số việc yêu cầu một người giỏi giang xử lý."
Nguyên Tiêu, là tên dùng trong ma tộc mà Diệp Viễn tự đặt cho mình, hắn viết ngược hai chữ Diệp Viễn ra Nguyên Tiêu.
Dù sao cái tên Diệp Viễn này cũng lạ trong ma tộc.
Ly Cơ cười nói: "Ly Cơ hiểu.thực lực của công tử quả thật làm cho Ly Cơ hết sức kinh ngạc. Về sau, vẫn còn nhiều việc phải nhờ vào công tử."
Diệp Viễn liếc mắt nhìn chung quanh, cười to nói: "Ly Cơ tiểu thư có nhìn thấy ánh mắt bọn hắn hay không? Việc Nguyên mỗ có thể làm việc ở bên người Ly Cơ tiểu thư lại khiến cho bọn hắn không ngừng hâm mộ nha. Nguyên Tiêu ta cũng là một nam nhân có chút tài cán, nếu được vì Ly Cơ tiểu thư mà cống hiến sức lực, thực sự là vinh hạnh vô cùng."
Ly Cơ nghe xong mặt mày hớn hở nói: "Nguyên Tiêu công tử đúng là biết nói chuyện, vậy giờ chúng ta về Phàn gia thôi."
Ma tộc tôn trọng cường giả, vừa rồi thực lực mà Diệp Viễn biểu lộ ra đều được Ly Cơ nhìn thấy hết thảy, cộng thêm khuôn mặt của Diệp Viễn rất tuấn tú khiến cho bản tính của nữ tử ma tộc trong người nàng bộc lộ hết ra.
Mỹ nhân kia lạnh lùng là vậy nhưng lúc này lại như một đóa hoa nở rộ.
Ánh mắt những người xung quanh tràn ngập vẻ ước ao nhìn về phía Diệp Viễn.
Toàn bộ vương thành Tạp Bằng, cũng không có mấy ai có thể làm cho Ly Cơ tiểu thư vui vẻ thoải mái như vậy.
Rõ ràng Diệp Viễn đã khiến cho nàng cảm thấy rất vui.
Có thể trò chuyện cùng Ly Cơ tiểu thư thì dù có chết cũng cam tâm tình nguyện.
Ly Cơ đi về phía nô lệ yêu tộc trước mặt, nhẹ nhàng nói: "Về sau, ngươi sẽ đi theo Nguyên Tiêu công tử."
Nô lệ khom người thi lễ nói: "Tuân mệnh, Ly Cơ tiểu thư. Long Chiến xin chào chủ nhân."
Hai mắt Diệp Viễn híp lại, khóe miệng hiện ra một nụ cười.
Ly Cơ bức ra một dấu ấn ở giữa mi tâm, đưa cho Diệp Viễn, nói: "Đây là ấn ký của nô lệ Long Chiến, về sau hắn chính là người của ngươi."
Diệp Viễn cười nói: "Đa tạ Ly Cơ tiểu thư hào phóng. Tiểu tử này nhìn rất thông minh, ta vừa liếc qua thì đã muốn chọn hắn rồi."
Ly Cơ cười nói: "Ánh mắt của Nguyên Tiêu công tử quả thật rất độc đáo, trong số những hộ vệ của ta thì hắn là trợ thủ đắc lực nhất.”
Trên mặt Diệp Viễn hiện lên vẻ đắc ý, thản nhiên chấp nhận.
Ở Ma tộc, khiêm tốn sẽ không được coi là một phẩm đức tốt, ngược lại còn khiến người ta khinh thường.
Nếu thực sự có năng lực, vậy thì có thể kiêu ngạo, thậm chí là không coi ai ra gì.
Có thực lực, thì sẽ nhận được sự ngưỡng mộ của người khác.
Thực lực chính là tất cả.
Những luân lý đạo đức bình thường đều trở nên vô nghĩa ở lãnh địa của ma tộc.
"Nguyên Tiêu công tử, chúng ta phải về Phàn gia rồi."
Ly Cơ cưỡi trên mãnh thú, mang theo đoàn người trở lại Phàn gia.
Phàn gia là một trong tứ đại gia tộc ở Vương thành Tạp Bằng, thực lực vô cùng hùng mạnh.
Ly Cơ là viên ngọc quý của Phàn gia, là một mỹ nhân số một số hai của Vương thành Tạp Bằng, vô số nam tử Ma tộc vì nàng mà nghiêng ngả.
Dĩ nhiên Diệp Viễn không phải là do bị Ly Cơ mê hoặc mà đáp ứng gia nhập Phàn gia.
Trên thực tế, Diệp Viễn tức giận giết người ở ngoài cổng thành là cố ý biểu hiện sức mạnh ra cho Ly Cơ xem.
Quả nhiên, sau khi Ly Cơ chứng kiến thực lực của hắn thì lập tức tới ngỏ lời mời chào.
Mà nguyên nhân thực sự để Diệp Viễn phải làm như vậy là vì tên nô lệ Long Chiến này.
Lúc Long Chiến tới gần thì Thánh Long lệnh lập tức phản ứng lại.
Tại Thông Thiên Giới, người có thể làm cho Thánh Long Lệnh phản ứng là ai?
Đáp án, không cần nói cũng biết.
Diệp Viễn cũng không nghĩ tới, ở một nơi như Vương thành Tạp Bằng vậy mà có thể gặp được người làm cho Thánh Long Lệnh phản ứng.
"Cút."
Sắc mặt Diệp Viễn trầm xuống, lạnh giọng quát những nữ tử ma tộc kia.
Sát ý lạnh như băng tản ra, sắc mặt từng nữ tử ma tộc kia dần trắng bệch như tờ giấy, không tự chủ được mà lui về sau.
Nếu như là trước đó thì chắc chắn bọn họ sẽ không coi tiếng quát của Diệp Viễn ra gì, chạy qua ve vãn hắn.
Nhưng bây giờ, Diệp Viễn chỉ dùng hai kiếm đã giết được Lãng Cách, làm gì có ai còn dám không coi hắn ra gì?
Mấy nữ tử này đều tránh ra xa một con đường, Diệp Viễn thản nhiên đi về phía cửa thành.
Ở lãnh địa ma tộc, loại việc giết người bên đường này thật quá bình thường, mấy tên lính gác Vương thành kia thậm chí ngay cả xem cũng chẳng muốn liếc mắt tới.
Ma tộc chính là nơi như vậy, diễn tả sâu sắc câu nói "cá lớn nuốt cá bé", trần trụi đến đáng sợ.
Chỉ cần ngươi đủ mạnh, ngươi sẽ được tôn trọng.
Nếu như ngươi quá yếu thì phải phục tùng người khác, không thì chỉ có chết.
Cho nên, đối với việc giết chết Lãng Cách thì Diệp Viễn không có chút gánh nặng nào trong lòng.
Diệp Viễn đang muốn vào thành thì bỗng nhiên có một ông lão chặn đường hắn.
"Tiểu huynh đệ, gia chủ chúng ta nhìn thấy thân thủ của ngươi không tệ, muốn mời ngươi gia nhập Phàn gia, không biết ý của ngươi thế nào?" Ông lão nói thẳng vấn đề chính.
Diệp Viễn liếc nhìn hắn, thản nhiên nói: "Ồ? Có điều kiện gì?"
Trong thành trì của ma tộc, võ giả nhất định phải gia nhập một phe thế lực, nếu không sẽ bị ăn tươi nuốt sống ngay cả cặn bã cũng không còn.
Hôm nay vào thành, e rằng ngày mai đã phải phơi thây đầu đường.
Song quyền nan địch tứ thủ, một cá nhân dù có thực lực cường đại cỡ nào, cũng không thể địch nổi nhiều người.
Trong vương thành, không thiếu cường giả có cảnh giới Quy Khư. Cho dù là Diệp Viễn thì nếu đụng tới, cũng là tự tìm đường chết chứ đừng mong sống sót.
Lão đầu cười nói: "Tiểu huynh đệ thực lực hơn người, Nhị Tinh trung giai lại có thể chém giết Nhị Tinh viên mãn, thực lực bậc này tất nhiên so với một tên khách khanh như hắn thì tốt hơn nhiều. Tiểu thư nhà chúng ta nói, chỉ cần ngươi bằng lòng gia nhập Phàn gia thì đãi ngộ của ngươi sẽ nhiều gấp hai lần khách khanh Nhị Tinh viên mãn "
Diệp Viễn hơi kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía trên mãnh thú là Ly Cơ.
Dường như Ly Cơ đang một mực chú ý động tĩnh bên này, nhìn thấy Diệp Viễn ngẩng đầu lên thì trên mặt nàng lộ ra một nụ cười.
Ánh mắt kia vừa lớn mật, lại vừa mạnh mẽ cùng nhiệt tình, làm cho không ai có thể cự tuyệt.
"Chậc chậc, nụ cười của nữ tử này, thật là có sức hấp dẫn đặc biệt." Trong lòng Diệp Viễn cảm thán nói.
Diệp Viễn phải thừa nhận rằng vẻ đẹp của Ly Cơ không hề thua kém so với những phụ nữ tuyệt sắc của Nhân Tộc.
Diệp Viễn suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Ta đồng ý. Nhưng mà, ta còn có một điều kiện."
Lão đầu cười nói: "Có điều kiện gì, cứ việc nói."
Diệp Viễn lạnh lùng nói: "Ta muốn năm tên nô lệ."
Lão đầu nghe xong thì cười nói: "Ta còn tưởng là điều kiện gì, chuyện này ngươi không nói, chúng ta cũng sẽ thay ngươi chuẩn bị. Khách khanh của Phàn gia, mỗi người đều được hưởng ba tên nô lệ, còn như tiểu huynh đệ ngươi thì năm tên tất nhiên không thành vấn đề."
Diệp Viễn gật đầu, chỉ vào một người đàn ông trung niên trong đội xe của Ly Cơ nói: "Tốt, nhưng mà... Ta muốn người đó."
Lão đầu quay đầu nhìn lại, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ khổ sở, nói: "Cái này... hắn mặc dù là nô lệ, nhưng lại là một trong những hộ vệ mà tiểu thư rất tin tưởng, chỉ sợ rằng... không thích hợp cho lắm?"
Diệp Viễn nhếch miệng cười nói: "Ha ha, đây chính là thành ý mà ngươi nói sao? Ta biết thực lực của Phàn gia các ngươi rất mạnh, nhưng cũng không phải là cường đại đến mức ta không thể rời đi. Không hài lòng, miễn gặp lại."
Dứt lời, Diệp Viễn vung tay lên muốn đi vào thành.
Bỗng nhiên có một bóng người ngăn lối đi của Diệp Viễn lại, chính là Ly Cơ.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn chằm chằm Diệp Viễn, cười nói: "Chỉ là một tên nô lệ yêu tộc, đưa cho công tử thì có ngại gì? Nếu công tử thích thì cứ dẫn đi là được."
Trong Ma tộc thì nhân tộc và yêu tộc chỉ có thể trở thành nô lệ cấp thấp nhất, cho dù thực lực rất mạnh.
Diệp Viễn cười ha ha nói: "Quả nhiên Ly Cơ tiểu thư rất sảng khoái. Ly Cơ tiểu thư yên tâm, tiền nào của nấy, Nguyên Tiêu sẽ không để cho tiểu thư thất vọng. Chẳng qua là dưới tay ta dù sao vẫn có một số việc yêu cầu một người giỏi giang xử lý."
Nguyên Tiêu, là tên dùng trong ma tộc mà Diệp Viễn tự đặt cho mình, hắn viết ngược hai chữ Diệp Viễn ra Nguyên Tiêu.
Dù sao cái tên Diệp Viễn này cũng lạ trong ma tộc.
Ly Cơ cười nói: "Ly Cơ hiểu.thực lực của công tử quả thật làm cho Ly Cơ hết sức kinh ngạc. Về sau, vẫn còn nhiều việc phải nhờ vào công tử."
Diệp Viễn liếc mắt nhìn chung quanh, cười to nói: "Ly Cơ tiểu thư có nhìn thấy ánh mắt bọn hắn hay không? Việc Nguyên mỗ có thể làm việc ở bên người Ly Cơ tiểu thư lại khiến cho bọn hắn không ngừng hâm mộ nha. Nguyên Tiêu ta cũng là một nam nhân có chút tài cán, nếu được vì Ly Cơ tiểu thư mà cống hiến sức lực, thực sự là vinh hạnh vô cùng."
Ly Cơ nghe xong mặt mày hớn hở nói: "Nguyên Tiêu công tử đúng là biết nói chuyện, vậy giờ chúng ta về Phàn gia thôi."
Ma tộc tôn trọng cường giả, vừa rồi thực lực mà Diệp Viễn biểu lộ ra đều được Ly Cơ nhìn thấy hết thảy, cộng thêm khuôn mặt của Diệp Viễn rất tuấn tú khiến cho bản tính của nữ tử ma tộc trong người nàng bộc lộ hết ra.
Mỹ nhân kia lạnh lùng là vậy nhưng lúc này lại như một đóa hoa nở rộ.
Ánh mắt những người xung quanh tràn ngập vẻ ước ao nhìn về phía Diệp Viễn.
Toàn bộ vương thành Tạp Bằng, cũng không có mấy ai có thể làm cho Ly Cơ tiểu thư vui vẻ thoải mái như vậy.
Rõ ràng Diệp Viễn đã khiến cho nàng cảm thấy rất vui.
Có thể trò chuyện cùng Ly Cơ tiểu thư thì dù có chết cũng cam tâm tình nguyện.
Ly Cơ đi về phía nô lệ yêu tộc trước mặt, nhẹ nhàng nói: "Về sau, ngươi sẽ đi theo Nguyên Tiêu công tử."
Nô lệ khom người thi lễ nói: "Tuân mệnh, Ly Cơ tiểu thư. Long Chiến xin chào chủ nhân."
Hai mắt Diệp Viễn híp lại, khóe miệng hiện ra một nụ cười.
Ly Cơ bức ra một dấu ấn ở giữa mi tâm, đưa cho Diệp Viễn, nói: "Đây là ấn ký của nô lệ Long Chiến, về sau hắn chính là người của ngươi."
Diệp Viễn cười nói: "Đa tạ Ly Cơ tiểu thư hào phóng. Tiểu tử này nhìn rất thông minh, ta vừa liếc qua thì đã muốn chọn hắn rồi."
Ly Cơ cười nói: "Ánh mắt của Nguyên Tiêu công tử quả thật rất độc đáo, trong số những hộ vệ của ta thì hắn là trợ thủ đắc lực nhất.”
Trên mặt Diệp Viễn hiện lên vẻ đắc ý, thản nhiên chấp nhận.
Ở Ma tộc, khiêm tốn sẽ không được coi là một phẩm đức tốt, ngược lại còn khiến người ta khinh thường.
Nếu thực sự có năng lực, vậy thì có thể kiêu ngạo, thậm chí là không coi ai ra gì.
Có thực lực, thì sẽ nhận được sự ngưỡng mộ của người khác.
Thực lực chính là tất cả.
Những luân lý đạo đức bình thường đều trở nên vô nghĩa ở lãnh địa của ma tộc.
"Nguyên Tiêu công tử, chúng ta phải về Phàn gia rồi."
Ly Cơ cưỡi trên mãnh thú, mang theo đoàn người trở lại Phàn gia.
Phàn gia là một trong tứ đại gia tộc ở Vương thành Tạp Bằng, thực lực vô cùng hùng mạnh.
Ly Cơ là viên ngọc quý của Phàn gia, là một mỹ nhân số một số hai của Vương thành Tạp Bằng, vô số nam tử Ma tộc vì nàng mà nghiêng ngả.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!