Diệp Viễn tu kiếm, hóa phức tạp thành đơn giản, đã không đi theo phương pháp thông thường.
Trong chiêu thức "Trảm Tinh", tinh túy nằm tại chữ "Trảm".
Còn tinh túy trong chiêu "Trục nguyệt" lại nằm tại chữ "Đâm"
Một cú đâm thẳng có thể biến hóa hàng nghìn chiêu thức, nhưng cốt lõi vẫn nằm ở chữ "Đâm".
Sự kỳ diệu của việc vận dụng là nằm ở ý muốn của ngươi.
Sử dụng chiêu thức một cách khuôn mẫu sẽ chỉ hạn chế khả năng phát huy chính mình.
Sau khi tu luyện Kiếm Đạo Pháp Tắc nhị trọng thiên tới đại viên mãn, thực lực của Diệp Viễn đã tăng thêm một bậc.
Nếu giờ lại giết tên Lãng Cách kia, Diệp Viễn tự tin chỉ cần một chiêu là đủ.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng của Long Chiến: "Chủ nhân, Ly Cơ tiểu thư cho mời."
"Đã biết." Diệp Viễn nhàn nhạt đáp.
Lúc gặp Ly Cơ, đằng sau nàng còn có hai gã võ giả Khuy Thiên Cảnh.
Ba người kia vừa nhìn thấy Diệp Viễn, sắc mặt đều rất khó coi.
Trong lòng Diệp Viễn nghĩ bọn người kia chỉ sợ cũng là Phiền gia khách khanh, biết bổng lộc của hắn gấp đôi bọn họ thì tất nhiên sẽ có chút tức giận bất bình, vậy nên nảy sinh thái độ thù địch với hắn.
Bên người Ly Cơ bên còn có thêm một tên nam tử ma tộc trẻ tuổi.
Hắn ta quan sát Diệp Viễn từ trên xuống dưới, quay sang hỏi Ly Cơ: "Ly Cơ, đây chính cao thủ mà ngươi nói sao, nhìn cũng rất bình thường nha.
Ly Cơ lườm hắn một cái, nói: "Phiền Vũ, ngươi chỉ cần quản tốt người của mình là được. Chúng ta không cần ngươi quản."
Phiền Vũ cười nói: "Đúng đúng, là ta không nên quản. Nhưng có điều ngươi cần phải hiểu rõ, ngoại hình của tiểu tử này cực phẩm như vậy, chắc chắn không ít người sẽ phải nổi máu ghen tị."
Ly Cơ bĩu môi nói: "Người nào thích ghen thì cứ việc, liên quan gì tới ta?"
Tên Phiền Vũ này chính là ca ca của Ly Cơ.
Địa vị của nữ tử Ma tộc rất thấp và không được phép mang dòng họ của mình.
Dù dung mạo Ly Cơ đẹp tựa tiên nữ, cũng không phải là ngoại lệ.
Nói xong, nàng nhìn Diệp Viễn nói: "Nguyên Tiêu huynh, ta và ca ca muốn đi tham gia buổi tụ hội của Tạp Tân điện hạ, ngươi với hai người Lạc Kỳ, Bội Lan chung một đội, theo chúng ta cùng nhau đi không?"
Diệp Viễn cảm thấy không lý gì phải từ chối, gật đầu đồng ý.
...
Diệp Viễn vốn tưởng rằng quý tộc Ma tộc không biết thế nào gọi là phong nhã, phủ thành chủ nhất định rất cẩu thả.
Nhưng khi vừa bước vào, hắn đã thay đổi hoàn toàn nhận thức đối với Ma tộc.
Núi giả, đình đài, lầu các, cầu nhỏ, dòng nước chảy, tất cả hợp lại với nhau, so với nơi ở của nhân tộc thì thực sự không kém chút nào.
"Ôi. Tiểu ca ca này thật tuấn tú. Chậc chậc, bọn họ đều nói Ly Cơ muội muội băng thanh ngọc khiết, không giống với nữ tử Ma tộc chúng ta, bây giờ xem ra… Ngươi là thâm tàng bất lộ nha."
Phía trước có một nam một nữ tới chào đón.
Nữ tử kia nhìn thấy Diệp Viễn sau lưng Ly Cơ thì hai mắt lập tức sáng lên, đảo đôi mắt xinh đẹp tới lui trên người Diệp Viễn.
Cô gái này vô cùng xinh đẹp, dung mạo quả thật ngang ngửa với Ly Cơ.
Nhưng ánh mắt tên nam tử kia lại phát lạnh, tràn đầy sát ý lạnh lùng nhìn về phía Diệp Viễn.
Lời nói của nữ tử làm cho mặt Ly Cơ đỏ bừng một lúc, mắng: "Lân Hoa tỷ tỷ nói gì vậy, Nguyên Tiêu là khách khanh muội mới mời tới."
Lân Hoa lại kéo tay Ly Cơ cười nói: "Ta hiểu. Tỷ tỷ làm sao có thể không biết được?"
Nói xong, nàng lại ghé tai Ly Cơ nói nhỏ: "Tiểu ca này tuấn tú thật đấy, nếu không thì… Cho tỷ tỷ mượn chơi hai ngày có được không?"
Ly Cơ liếc nhìn Diệp Viễn, sắc mặt có chút khó coi nói: "Lân Hoa tỷ tỷ, nếu tỷ tiếp tục đùa như vậy nữa, Ly Cơ sẽ bỏ đi bây giờ."
Nam tử khẽ nhướng mày, càng không vui, nhưng hắn vẫn lên tiếng nói: "Lân Hoa, tính khí của Ly Cơ ngươi cũng không phải không biết, đừng đùa nữa."
Nam tử này mi thanh mục tú, chính là mỹ nam tử hiếm có trong ma tộc.
Chỉ là nếu đem so với Diệp Viễn thì vẫn kém một bậc.
Người này không phải ai khác chính là thiếu chủ của phủ thành chủ, Tạp Tân.
Lân Hoa quay đầu liếc mắt, nói: "Ca ca tốt của ta, ta đang giúp huynh đó, làm sao huynh có thể tàn nhẫn với ta như vậy?"
Tạp Tân mặc kệ nàng, chỉ thản nhiên nói: "Phiền Vũ, Ly Cơ, mời vào trong."
Không lâu sau, một vài đệ tử mặc hoa phục tiến vào, chào hỏi hai người Tạp Tân.
Nhưng khi nhìn thấy Diệp Viễn phía sau Ly Cơ, ánh mắt tất cả đều hiện lên sát ý.
Rõ ràng, bọn hắn đều cho rằng Diệp Viễn độc chiếm Ly Cơ, địch ý lại càng lớn.
Diệp Viễn chỉ có sức mạnh của Ma tướng nhị tinh, lại có thể trở thành khách khanh của Ly Cơ, đánh chết bọn hắn cũng không tin.
Trong mắt bọn họ, nhất định là Diệp Viễn nhờ vào nhan sắc để bước lên vị trí cao.
Nhìn thấy ánh mắt của những công tử kia, Lạc Kỳ cùng Bội Lan nhìn nhau, trên mặt đều thoáng lộ ra nụ cười hả hê.
Diệp Viễn tỏ vẻ vô tội trước những ánh nhìn đầy địch ý này.
Chỉ vì dáng dấp ta đẹp mắt, nên trách ta sao?
Đã có ai bảo với ma tộc các ngươi rằng dáng dấp các ngươi như thế này thì rất có lỗi với cha mẹ chưa?
Sau một lúc chào hỏi, có người đề nghị: "Tạp Tân điện hạ, thời điểm đã tới rồi, chúng ta tới so tài một chút đi?"
Ma tộc hiếu chiến, loại tụ hội này tự nhiên sẽ không thiếu các loại giao đấu.
Tạp Tân chỉ cười nhẹ, nói: "Mỗi ngày chúng ta cũng giao đấu qua lại, còn có thể không hiểu rõ nhau sao. Chi bằng hôm nay chúng ta đổi trò mới, thế nào?"
Mọi người vừa nghe xong lập tức hứng thú.
"Ồ? Tạp Tân điện hạ có chủ ý gì mới?"
Tạp Tân cười nhạt nói:"Thực lực của một gia tộc không phải chỉ có mấy người chúng ta, mà thực lực của tướng quân cũng rất quan trọng. Hôm nay để các tướng quân tới thi đấu thì sao?"
Mọi người nghe thấy đều hiểu ý mỉm cười.
Chủ ý đó rõ ràng là nhằm vào Diệp Viễn mà đặt ra.
"Ý kiến hay. Tạp Tân điện hạ nói rất đúng, thực lực của các tướng quân đại biểu cho sức mạnh của gia tộc." Tạp Tân vừa dứt lời, lập tức có người phụ họa nói.
Ly Cơ nghe tới đó thì lo lắng, định lên tiếng nhưng bị Phiền Vũ kìm lại.
Phiền Vũ cười nói: "Tạp Tân điện hạ nói không sai, Phiền Vũ cũng có ý như vậy."
"Ngươi." Ly Cơ tức giận nói.
Phiền Vũ cau mày, hung hăng trừng mắt nhìn Ly Cơ.
Toàn thân Ly Cơ chấn động, nhưng cũng không dám nói chuyện.
Tụ tập kiểu này nghe có vẻ đơn giản nhưng thực chất lại là nơi các đại gia tộc ngấm ngầm tranh giành lẫn nhau.
Nếu ở thời điểm này mà rút lui chính là tự tay ném sạch mặt mũi Phàn gia.
Tạp Tân cười nói: "Trong trường hợp này, chúng ta có chính xác tám người ở đây, mỗi người có ba vị tướng, chiến đấu với nhau cho đến khi cả ba bị loại và thua cuộc." Ừm... Nếu là gia tướng tỷ đấu, chúng ta thêm một vài thứ đặt cược sẽ tốt hơn."
Nói rồi Tạp Tân lấy ra một cái bình nhỏ, bên trong đựng đầy vật thể màu đen.
Một đám gia tướng khách khanh vừa nhìn, lập tức không kìm được thán phục.
"Là Hắc Ngọc Huyền Linh Cao, đây chính là thánh dược luyện thể."
"Có nó, nói không chừng ta là có thể đột phá tam giai Ma Soái."
"Ha ha, Hắc Ngọc Huyền Linh Cao này là của ta. Ai dám giành với ta kết cục chỉ có thể là chết."
...
Ngay cả ánh mắt Diệp Viễn cũng sáng lên.
Hắc Ngọc Huyền Linh Cao chính là thánh dược luyện thể nhị giai, cảnh giới Luyện Thể của hắn vẫn luôn dừng ở đệ nhất chuyển đại viên mãn, đã không thể đột phá trong một thời gian dài.
Nếu sở hữu Hắc Ngọc Huyền Linh Cao, thì chắc chắn có thể đột phá.
Lân Hoa cười nói: "Ca ca rộng lượng như vậy tất nhiên ta cũng không thể quá hẹp hòi phải không? Vậy ta dùng viên Bích Ngọc Thiết Tâm Châu này là phần thưởng."
Tê...
Lại là một loạt âÂm thanh lạnh lẽo truyền ra.
Theo từng vật phẩm đặt cược xuất ra, ánh mắt đám gia tướng đều trở nên cực kỳ nóng bỏng.
Diệp Viễn tu kiếm, hóa phức tạp thành đơn giản, đã không đi theo phương pháp thông thường.
Trong chiêu thức "Trảm Tinh", tinh túy nằm tại chữ "Trảm".
Còn tinh túy trong chiêu "Trục nguyệt" lại nằm tại chữ "Đâm"
Một cú đâm thẳng có thể biến hóa hàng nghìn chiêu thức, nhưng cốt lõi vẫn nằm ở chữ "Đâm".
Sự kỳ diệu của việc vận dụng là nằm ở ý muốn của ngươi.
Sử dụng chiêu thức một cách khuôn mẫu sẽ chỉ hạn chế khả năng phát huy chính mình.
Sau khi tu luyện Kiếm Đạo Pháp Tắc nhị trọng thiên tới đại viên mãn, thực lực của Diệp Viễn đã tăng thêm một bậc.
Nếu giờ lại giết tên Lãng Cách kia, Diệp Viễn tự tin chỉ cần một chiêu là đủ.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng của Long Chiến: "Chủ nhân, Ly Cơ tiểu thư cho mời."
"Đã biết." Diệp Viễn nhàn nhạt đáp.
Lúc gặp Ly Cơ, đằng sau nàng còn có hai gã võ giả Khuy Thiên Cảnh.
Ba người kia vừa nhìn thấy Diệp Viễn, sắc mặt đều rất khó coi.
Trong lòng Diệp Viễn nghĩ bọn người kia chỉ sợ cũng là Phiền gia khách khanh, biết bổng lộc của hắn gấp đôi bọn họ thì tất nhiên sẽ có chút tức giận bất bình, vậy nên nảy sinh thái độ thù địch với hắn.
Bên người Ly Cơ bên còn có thêm một tên nam tử ma tộc trẻ tuổi.
Hắn ta quan sát Diệp Viễn từ trên xuống dưới, quay sang hỏi Ly Cơ: "Ly Cơ, đây chính cao thủ mà ngươi nói sao, nhìn cũng rất bình thường nha.
Ly Cơ lườm hắn một cái, nói: "Phiền Vũ, ngươi chỉ cần quản tốt người của mình là được. Chúng ta không cần ngươi quản."
Phiền Vũ cười nói: "Đúng đúng, là ta không nên quản. Nhưng có điều ngươi cần phải hiểu rõ, ngoại hình của tiểu tử này cực phẩm như vậy, chắc chắn không ít người sẽ phải nổi máu ghen tị."
Ly Cơ bĩu môi nói: "Người nào thích ghen thì cứ việc, liên quan gì tới ta?"
Tên Phiền Vũ này chính là ca ca của Ly Cơ.
Địa vị của nữ tử Ma tộc rất thấp và không được phép mang dòng họ của mình.
Dù dung mạo Ly Cơ đẹp tựa tiên nữ, cũng không phải là ngoại lệ.
Nói xong, nàng nhìn Diệp Viễn nói: "Nguyên Tiêu huynh, ta và ca ca muốn đi tham gia buổi tụ hội của Tạp Tân điện hạ, ngươi với hai người Lạc Kỳ, Bội Lan chung một đội, theo chúng ta cùng nhau đi không?"
Diệp Viễn cảm thấy không lý gì phải từ chối, gật đầu đồng ý.
...
Diệp Viễn vốn tưởng rằng quý tộc Ma tộc không biết thế nào gọi là phong nhã, phủ thành chủ nhất định rất cẩu thả.
Nhưng khi vừa bước vào, hắn đã thay đổi hoàn toàn nhận thức đối với Ma tộc.
Núi giả, đình đài, lầu các, cầu nhỏ, dòng nước chảy, tất cả hợp lại với nhau, so với nơi ở của nhân tộc thì thực sự không kém chút nào.
"Ôi. Tiểu ca ca này thật tuấn tú. Chậc chậc, bọn họ đều nói Ly Cơ muội muội băng thanh ngọc khiết, không giống với nữ tử Ma tộc chúng ta, bây giờ xem ra… Ngươi là thâm tàng bất lộ nha."
Phía trước có một nam một nữ tới chào đón.
Nữ tử kia nhìn thấy Diệp Viễn sau lưng Ly Cơ thì hai mắt lập tức sáng lên, đảo đôi mắt xinh đẹp tới lui trên người Diệp Viễn.
Cô gái này vô cùng xinh đẹp, dung mạo quả thật ngang ngửa với Ly Cơ.
Nhưng ánh mắt tên nam tử kia lại phát lạnh, tràn đầy sát ý lạnh lùng nhìn về phía Diệp Viễn.
Lời nói của nữ tử làm cho mặt Ly Cơ đỏ bừng một lúc, mắng: "Lân Hoa tỷ tỷ nói gì vậy, Nguyên Tiêu là khách khanh muội mới mời tới."
Lân Hoa lại kéo tay Ly Cơ cười nói: "Ta hiểu. Tỷ tỷ làm sao có thể không biết được?"
Nói xong, nàng lại ghé tai Ly Cơ nói nhỏ: "Tiểu ca này tuấn tú thật đấy, nếu không thì… Cho tỷ tỷ mượn chơi hai ngày có được không?"
Ly Cơ liếc nhìn Diệp Viễn, sắc mặt có chút khó coi nói: "Lân Hoa tỷ tỷ, nếu tỷ tiếp tục đùa như vậy nữa, Ly Cơ sẽ bỏ đi bây giờ."
Nam tử khẽ nhướng mày, càng không vui, nhưng hắn vẫn lên tiếng nói: "Lân Hoa, tính khí của Ly Cơ ngươi cũng không phải không biết, đừng đùa nữa."
Nam tử này mi thanh mục tú, chính là mỹ nam tử hiếm có trong ma tộc.
Chỉ là nếu đem so với Diệp Viễn thì vẫn kém một bậc.
Người này không phải ai khác chính là thiếu chủ của phủ thành chủ, Tạp Tân.
Lân Hoa quay đầu liếc mắt, nói: "Ca ca tốt của ta, ta đang giúp huynh đó, làm sao huynh có thể tàn nhẫn với ta như vậy?"
Tạp Tân mặc kệ nàng, chỉ thản nhiên nói: "Phiền Vũ, Ly Cơ, mời vào trong."
Không lâu sau, một vài đệ tử mặc hoa phục tiến vào, chào hỏi hai người Tạp Tân.
Nhưng khi nhìn thấy Diệp Viễn phía sau Ly Cơ, ánh mắt tất cả đều hiện lên sát ý.
Rõ ràng, bọn hắn đều cho rằng Diệp Viễn độc chiếm Ly Cơ, địch ý lại càng lớn.
Diệp Viễn chỉ có sức mạnh của Ma tướng nhị tinh, lại có thể trở thành khách khanh của Ly Cơ, đánh chết bọn hắn cũng không tin.
Trong mắt bọn họ, nhất định là Diệp Viễn nhờ vào nhan sắc để bước lên vị trí cao.
Nhìn thấy ánh mắt của những công tử kia, Lạc Kỳ cùng Bội Lan nhìn nhau, trên mặt đều thoáng lộ ra nụ cười hả hê.
Diệp Viễn tỏ vẻ vô tội trước những ánh nhìn đầy địch ý này.
Chỉ vì dáng dấp ta đẹp mắt, nên trách ta sao?
Đã có ai bảo với ma tộc các ngươi rằng dáng dấp các ngươi như thế này thì rất có lỗi với cha mẹ chưa?
Sau một lúc chào hỏi, có người đề nghị: "Tạp Tân điện hạ, thời điểm đã tới rồi, chúng ta tới so tài một chút đi?"
Ma tộc hiếu chiến, loại tụ hội này tự nhiên sẽ không thiếu các loại giao đấu.
Tạp Tân chỉ cười nhẹ, nói: "Mỗi ngày chúng ta cũng giao đấu qua lại, còn có thể không hiểu rõ nhau sao. Chi bằng hôm nay chúng ta đổi trò mới, thế nào?"
Mọi người vừa nghe xong lập tức hứng thú.
"Ồ? Tạp Tân điện hạ có chủ ý gì mới?"
Tạp Tân cười nhạt nói:"Thực lực của một gia tộc không phải chỉ có mấy người chúng ta, mà thực lực của tướng quân cũng rất quan trọng. Hôm nay để các tướng quân tới thi đấu thì sao?"
Mọi người nghe thấy đều hiểu ý mỉm cười.
Chủ ý đó rõ ràng là nhằm vào Diệp Viễn mà đặt ra.
"Ý kiến hay. Tạp Tân điện hạ nói rất đúng, thực lực của các tướng quân đại biểu cho sức mạnh của gia tộc." Tạp Tân vừa dứt lời, lập tức có người phụ họa nói.
Ly Cơ nghe tới đó thì lo lắng, định lên tiếng nhưng bị Phiền Vũ kìm lại.
Phiền Vũ cười nói: "Tạp Tân điện hạ nói không sai, Phiền Vũ cũng có ý như vậy."
"Ngươi." Ly Cơ tức giận nói.
Phiền Vũ cau mày, hung hăng trừng mắt nhìn Ly Cơ.
Toàn thân Ly Cơ chấn động, nhưng cũng không dám nói chuyện.
Tụ tập kiểu này nghe có vẻ đơn giản nhưng thực chất lại là nơi các đại gia tộc ngấm ngầm tranh giành lẫn nhau.
Nếu ở thời điểm này mà rút lui chính là tự tay ném sạch mặt mũi Phàn gia.
Tạp Tân cười nói: "Trong trường hợp này, chúng ta có chính xác tám người ở đây, mỗi người có ba vị tướng, chiến đấu với nhau cho đến khi cả ba bị loại và thua cuộc." Ừm... Nếu là gia tướng tỷ đấu, chúng ta thêm một vài thứ đặt cược sẽ tốt hơn."
Nói rồi Tạp Tân lấy ra một cái bình nhỏ, bên trong đựng đầy vật thể màu đen.
Một đám gia tướng khách khanh vừa nhìn, lập tức không kìm được thán phục.
"Là Hắc Ngọc Huyền Linh Cao, đây chính là thánh dược luyện thể."
"Có nó, nói không chừng ta là có thể đột phá tam giai Ma Soái."
"Ha ha, Hắc Ngọc Huyền Linh Cao này là của ta. Ai dám giành với ta kết cục chỉ có thể là chết."
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!