Trước mặt Tạp Tân bày ra tám bảo vật.
Mỗi một món, đều là vật hiếm thấy.
“Tám bảo vật này là để khen thưởng cho ba người mạnh nhất. Người đã vào sân thì không thể đổi. Nếu thua, vòng sau có thể tiếp tục tham gia, nếu như chết thì vòng tiếp theo chỉ còn lại hai người ứng chiến, cứ như vậy mà suy ra, mọi người có ý kiến gì không?” Tạp Tân thản nhiên nói.
“Không có.”
“Tất nhiên là không có.”
…
Một đám tướng sĩ xua tay lia lịa, không có ý kiến gì với Tạp Tân.
Quy tắc này hiếm thấy ở khu vực của nhân loại.
Nhưng ở lãnh địa của ma tộc thì vô cùng bình thường.
Một trận đấu mà không có người bị thương, không có người chết mới là kỳ lạ.
Chỉ là muốn giết người của ma tộc không phải là chuyện dễ.
Ma tộc vốn dĩ là Ma Hồn, chỉ cần Ma Hồn chưa bị diệt thì có thể tái sinh.
Cho nên, trừ khi là chênh lệch thực lực rất lớn, nếu không sẽ không có người chết.
Những tướng sĩ này đều là Ma tướng nhị tinh viên mãn, muốn giết ai cũng không phải là chuyện đơn giản.
Trong trận này, bốn đại gia tộc âm thầm phân cao thấp, người đại diện gia tộc tham gia thi đấu đều là cao thủ.
Chỉ có duy nhất Diệp Viễn là Ma tướng nhị tinh trung kỳ.
Ý tứ nhằm vào hắn này quả thực quá rõ ràng.
Tổng cộng có ba lượt đấu, trong mắt người khác, Diệp Viễn gần như không thể sống sót sau ba lượt này.
Một Ma tướng đi lên nhờ nhan sắc thì sẽ có bao nhiêu thực lực?
“Tinh Diệu, ba người các ngươi một lúc nữa phải biểu hiện thật tốt nha. Ta thấy thực lực của mọi người đều rất mạnh, các ngươi không được để mất mặt thành chủ.” Tạp Tân nhìn về một gia tướng, thâm ý nói.
Tinh Diệu ở cạnh Tạp Tân rất lâu rồi, làm sao không rõ ý hắn.
Chỉ cần gặp Diệp Viễn, hắn nhất định sẽ giết.
“Điện hạ yên tâm, Tinh Diệu nhất định toàn lực ứng phó, không làm cho điện hạ thất vọng.” Tinh Diệu khom người thi lễ nói.
Bên kia, Ly Cơ nhỏ giọng nói với Diệp Viễn: “Nguyên Tiêu huynh, một lúc nữa nếu ngươi không đấu lại được thì chủ động nhận thua đi. Các ca ca bên kia đều là cao thủ, Phiền Gia chúng ta sẽ không thua đâu.”
Ly Cơ cũng không lo lắng Diệp Viễn sẽ bị giết trong nháy mắt, dù sao hắn có thể giết Lãng Cách chứng tỏ thực lực của hắn không thua kém một Ma Tướng nhị tinh viên mãn bình thường.
Thế nhưng những gia tướng trước mặt này cũng không phải người tầm thường.
Thực lực của Lãng Cách trước mặt bọn họ quả thực không đáng nhắc tới.
Sở dĩ Ly Cơ mời chào Diệp Viễn cũng không phải do nhìn trúng thực lực mà là nhìn trúng tiềm lực của hắn.
Diệp Viễn cười nói: “Ly Cơ tiểu thư yên tâm, Nguyên Tiêu biết nên làm gì!”
…
“Đồ tiểu bạch kiểm đáng chết, hại chúng ta không lấy được bảo vật. Nếu như không bị tên tiểu tử này liên lụy, chúng ta nhất định có thể thắng.” Lạc Kỳ oán giận nói
“Tiểu tử, về sau ta nhất định sẽ cho ngươi biết tay. Hừ” Bội Lan cắn răng nói.
Trong đình viện có một võ trường cỡ nhỏ, sau khi họ đến võ trường, Lạc Kỳ và Bội Lan nhe răng trợn mắt một hồi với Diệp Viễn.
Diệp Viễn liếc mắt nhìn bọn họ, thản nhiên nói: “Hi vọng là các ngươi sẽ không kéo chân ta.”
“Kéo chân ngươi?” Ha ha ha, buồn cười chết mất. Nếu như không nhờ Ly Cơ tiểu thư thì ngươi nghĩ là ngươi có tư cách để đứng đây à?” Lạc Kỳ cười lạnh nói.
Diệp Viễn trừng mắt, nói: “Ngu ngốc.”
“Ngươi nói cái gì?”
Lạc Kỳ nổi giận, cũng may là Bội Lan biết chừng mực vội vàng kéo hắn lại: “Được rồi, bây giờ không phải là lúc để cãi nhau. Có chuyện gì thì trở về rồi giải quyết.”
Lạc Kỳ hung hăng trừng mắt với Diệp Viễn, nói: “Nhớ kỹ, trở về ngươi sẽ biết tay ta. Đừng tưởng có Ly Cơ tiểu thư thì ngươi có thể không coi ai ra gì.”
Tứ đại gia tộc Vương thành Tạp Bằng có Tạp gia, Vưu gia, Mạc gia, Phiền gia.
Đối thủ vòng đầu tiên của bọn Diệp Viễn chính là Vưu gia, gia tướng Vưu Nhiếp.
Ba người thấy vậy đều tỏ vẻ khinh miệt, khẽ cười nói: “Vận khí thật tốt, gặp trúng ba tên ngu ngốc này. Còn chưa đánh mà chúng đã nội chiến rồi.”
“Ha ha, vừa rồi Vưu Nhiếp công tử phân phó ta rằng nhất định phải giết tên tiểu tử này.”
“Tiểu tử kia để cho ta, để ta tiễn hắn lên đường.”
“Ha ha, Nạp Tề, người thật là yếu đuối. Mau chân mau tay lên, xong việc thì tới giúp bọn ta.”
“Được rồi.”
Ba người, từng câu nói của họ đều lộ ra ý muốn giết Diệp Viễn.
Quy tắc từ đầu chính là ba đấu ba.
Nếu như một bên có người bị thua hoặc chết, người thắng có thể gia nhập hai nhóm còn lại tạo thành tình huống hai đấu một cho đến khi có một bên thua cuộc.
Cho nên thực lực mạnh mẽ sẽ rất chiếm ưu thế.
Vẻ mặt Nạp Tề khinh miệt nhìn Diệp Viễn nói: “Tiểu tử, giác ngộ đi, ngươi không có cơ hội nhận thua đâu.”
Diệp Vũ trừng mắt, nói: “Tại sao lại có nhiều kẻ ngu ngốc như vậy?”
“Ha ha, miệng lưỡi tiểu tử ngươi sắc bén đấy, đợi lát nữa xem ngươi chết như nào?” Nạp Tề cười lạnh nói.
Vưu Nhiếp hứng thú nhìn cảnh này, cười nói với Vưu Đan: “Đại ca, ngươi nói xem tiểu tử này liệu có ngay lập tức nhận thua hay không?”
Vưu Đan cười nói: “Ngươi cho rằng Nạp Tề sẽ để cho hắn sống sao?”
Ánh mắt Vưu Nhiếp thâm trầm nói: “Thứ không biết tự lượng sức, lại dám có ý với Ly Cơ. Chỉ mong Nạp Tề ngay lập tức giết hắn.”
“Vòng thi đấu thứ nhất, bắt đầu.” Lúc này, Gia tướng của phủ thành chủ hô.
“Vù”
Âm thanh còn chưa dứt đã nhìn thấy một đạo ánh sáng vụt qua.
Nạp Tề rõ ràng vẫn đang đứng tại chỗ nhưng ánh sáng đã xuyên qua cơ thể Diệp Viễn.
Vưu Nhiếp thấy thế thì không khỏi cười ha hả: “Ha ha ha… Yếu như vậy. Một chiêu cũng không đỡ nổi. Gia tướng của Ly Cơ thực sự là quá yếu.”
Nhưng mà rất nhanh tiếng cười của Vưu Nhiếp dừng lại bởi vì hắn phát hiện không có ai phụ họa hắn.
Bỗng nhiên hơi lúng túng.
Vưu Nhiếp không hiểu, nhìn võ trường ở xa, nhất thời nụ cười trên mặt cứng lại.
Không biết từ lúc nào Diệp Viễn và Nạp Tề đã đổi chỗ cho nhau.
Mà Diệp Viễn không hề bị thương.
“Vừa... vừa rồi là dư ảnh sao?”
Trong nháy mắt, hai người liên tục thay đổi vị trí.
Điều này chứng tỏ, những gì hắn vừa thấy chỉ là dư ảnh.
Nạp Tề thì không nói, nhưng tạo sao Diệp Viễn cũng có thể?
Vưu Đan bất đắc dĩ liếc mắt nhìn đệ đệ, than thở: “Đã bảo người chăm chỉ tu luyện nhiều hơn mà người không nghe. Lần này thì mất mặt rồi?”
May mà những người khác đều đang bất ngờ.
Tất cả mọi người không ai nghĩ được vì sao một Ma tướng nhị tinh trung kỳ lại có thể đuổi kịp tốc độ của Ma Tướng nhị tinh viên mãn.
Hơn nữa, tốc độ rõ ràng là thứ mà Nạp Tề rất giỏi.
Mặc dù trong đám người này thì Vưu Nhiếp có thực lực yếu nhất, nhưng dù gì cũng là Ma Tướng nhị tinh viên mãn.
Đến hắn còn không theo kịp tốc độ của Nạp Tề, vậy mà Diệp Viễn lại theo kịp.
Lân Hoa cười nói: “Hình như... có vẻ thú vị đấy. Ta càng ngày càng hứng thú với tiểu ca này rồi.”
Nạp Tề không đánh trúng dù chỉ một chiêu, sắc mặt âm trầm vô cùng.
“Tiểu tử kia, đi chết đi.” Nạp Tề gầm nên, giết tới hướng Diệp Viễn.
Trước mặt Tạp Tân bày ra tám bảo vật.
Mỗi một món, đều là vật hiếm thấy.
“Tám bảo vật này là để khen thưởng cho ba người mạnh nhất. Người đã vào sân thì không thể đổi. Nếu thua, vòng sau có thể tiếp tục tham gia, nếu như chết thì vòng tiếp theo chỉ còn lại hai người ứng chiến, cứ như vậy mà suy ra, mọi người có ý kiến gì không?” Tạp Tân thản nhiên nói.
“Không có.”
“Tất nhiên là không có.”
…
Một đám tướng sĩ xua tay lia lịa, không có ý kiến gì với Tạp Tân.
Quy tắc này hiếm thấy ở khu vực của nhân loại.
Nhưng ở lãnh địa của ma tộc thì vô cùng bình thường.
Một trận đấu mà không có người bị thương, không có người chết mới là kỳ lạ.
Chỉ là muốn giết người của ma tộc không phải là chuyện dễ.
Ma tộc vốn dĩ là Ma Hồn, chỉ cần Ma Hồn chưa bị diệt thì có thể tái sinh.
Cho nên, trừ khi là chênh lệch thực lực rất lớn, nếu không sẽ không có người chết.
Những tướng sĩ này đều là Ma tướng nhị tinh viên mãn, muốn giết ai cũng không phải là chuyện đơn giản.
Trong trận này, bốn đại gia tộc âm thầm phân cao thấp, người đại diện gia tộc tham gia thi đấu đều là cao thủ.
Chỉ có duy nhất Diệp Viễn là Ma tướng nhị tinh trung kỳ.
Ý tứ nhằm vào hắn này quả thực quá rõ ràng.
Tổng cộng có ba lượt đấu, trong mắt người khác, Diệp Viễn gần như không thể sống sót sau ba lượt này.
Một Ma tướng đi lên nhờ nhan sắc thì sẽ có bao nhiêu thực lực?
“Tinh Diệu, ba người các ngươi một lúc nữa phải biểu hiện thật tốt nha. Ta thấy thực lực của mọi người đều rất mạnh, các ngươi không được để mất mặt thành chủ.” Tạp Tân nhìn về một gia tướng, thâm ý nói.
Tinh Diệu ở cạnh Tạp Tân rất lâu rồi, làm sao không rõ ý hắn.
Chỉ cần gặp Diệp Viễn, hắn nhất định sẽ giết.
“Điện hạ yên tâm, Tinh Diệu nhất định toàn lực ứng phó, không làm cho điện hạ thất vọng.” Tinh Diệu khom người thi lễ nói.
Bên kia, Ly Cơ nhỏ giọng nói với Diệp Viễn: “Nguyên Tiêu huynh, một lúc nữa nếu ngươi không đấu lại được thì chủ động nhận thua đi. Các ca ca bên kia đều là cao thủ, Phiền Gia chúng ta sẽ không thua đâu.”
Ly Cơ cũng không lo lắng Diệp Viễn sẽ bị giết trong nháy mắt, dù sao hắn có thể giết Lãng Cách chứng tỏ thực lực của hắn không thua kém một Ma Tướng nhị tinh viên mãn bình thường.
Thế nhưng những gia tướng trước mặt này cũng không phải người tầm thường.
Thực lực của Lãng Cách trước mặt bọn họ quả thực không đáng nhắc tới.
Sở dĩ Ly Cơ mời chào Diệp Viễn cũng không phải do nhìn trúng thực lực mà là nhìn trúng tiềm lực của hắn.
Diệp Viễn cười nói: “Ly Cơ tiểu thư yên tâm, Nguyên Tiêu biết nên làm gì!”
…
“Đồ tiểu bạch kiểm đáng chết, hại chúng ta không lấy được bảo vật. Nếu như không bị tên tiểu tử này liên lụy, chúng ta nhất định có thể thắng.” Lạc Kỳ oán giận nói
“Tiểu tử, về sau ta nhất định sẽ cho ngươi biết tay. Hừ” Bội Lan cắn răng nói.
Trong đình viện có một võ trường cỡ nhỏ, sau khi họ đến võ trường, Lạc Kỳ và Bội Lan nhe răng trợn mắt một hồi với Diệp Viễn.
Diệp Viễn liếc mắt nhìn bọn họ, thản nhiên nói: “Hi vọng là các ngươi sẽ không kéo chân ta.”
“Kéo chân ngươi?” Ha ha ha, buồn cười chết mất. Nếu như không nhờ Ly Cơ tiểu thư thì ngươi nghĩ là ngươi có tư cách để đứng đây à?” Lạc Kỳ cười lạnh nói.
Diệp Viễn trừng mắt, nói: “Ngu ngốc.”
“Ngươi nói cái gì?”
Lạc Kỳ nổi giận, cũng may là Bội Lan biết chừng mực vội vàng kéo hắn lại: “Được rồi, bây giờ không phải là lúc để cãi nhau. Có chuyện gì thì trở về rồi giải quyết.”
Lạc Kỳ hung hăng trừng mắt với Diệp Viễn, nói: “Nhớ kỹ, trở về ngươi sẽ biết tay ta. Đừng tưởng có Ly Cơ tiểu thư thì ngươi có thể không coi ai ra gì.”
Tứ đại gia tộc Vương thành Tạp Bằng có Tạp gia, Vưu gia, Mạc gia, Phiền gia.
Đối thủ vòng đầu tiên của bọn Diệp Viễn chính là Vưu gia, gia tướng Vưu Nhiếp.
Ba người thấy vậy đều tỏ vẻ khinh miệt, khẽ cười nói: “Vận khí thật tốt, gặp trúng ba tên ngu ngốc này. Còn chưa đánh mà chúng đã nội chiến rồi.”
“Ha ha, vừa rồi Vưu Nhiếp công tử phân phó ta rằng nhất định phải giết tên tiểu tử này.”
“Tiểu tử kia để cho ta, để ta tiễn hắn lên đường.”
“Ha ha, Nạp Tề, người thật là yếu đuối. Mau chân mau tay lên, xong việc thì tới giúp bọn ta.”
“Được rồi.”
Ba người, từng câu nói của họ đều lộ ra ý muốn giết Diệp Viễn.
Quy tắc từ đầu chính là ba đấu ba.
Nếu như một bên có người bị thua hoặc chết, người thắng có thể gia nhập hai nhóm còn lại tạo thành tình huống hai đấu một cho đến khi có một bên thua cuộc.
Cho nên thực lực mạnh mẽ sẽ rất chiếm ưu thế.
Vẻ mặt Nạp Tề khinh miệt nhìn Diệp Viễn nói: “Tiểu tử, giác ngộ đi, ngươi không có cơ hội nhận thua đâu.”
Diệp Vũ trừng mắt, nói: “Tại sao lại có nhiều kẻ ngu ngốc như vậy?”
“Ha ha, miệng lưỡi tiểu tử ngươi sắc bén đấy, đợi lát nữa xem ngươi chết như nào?” Nạp Tề cười lạnh nói.
Vưu Nhiếp hứng thú nhìn cảnh này, cười nói với Vưu Đan: “Đại ca, ngươi nói xem tiểu tử này liệu có ngay lập tức nhận thua hay không?”
Vưu Đan cười nói: “Ngươi cho rằng Nạp Tề sẽ để cho hắn sống sao?”
Ánh mắt Vưu Nhiếp thâm trầm nói: “Thứ không biết tự lượng sức, lại dám có ý với Ly Cơ. Chỉ mong Nạp Tề ngay lập tức giết hắn.”
“Vòng thi đấu thứ nhất, bắt đầu.” Lúc này, Gia tướng của phủ thành chủ hô.
“Vù”
Âm thanh còn chưa dứt đã nhìn thấy một đạo ánh sáng vụt qua.
Nạp Tề rõ ràng vẫn đang đứng tại chỗ nhưng ánh sáng đã xuyên qua cơ thể Diệp Viễn.
Vưu Nhiếp thấy thế thì không khỏi cười ha hả: “Ha ha ha… Yếu như vậy. Một chiêu cũng không đỡ nổi. Gia tướng của Ly Cơ thực sự là quá yếu.”
Nhưng mà rất nhanh tiếng cười của Vưu Nhiếp dừng lại bởi vì hắn phát hiện không có ai phụ họa hắn.
Bỗng nhiên hơi lúng túng.
Vưu Nhiếp không hiểu, nhìn võ trường ở xa, nhất thời nụ cười trên mặt cứng lại.
Không biết từ lúc nào Diệp Viễn và Nạp Tề đã đổi chỗ cho nhau.
Mà Diệp Viễn không hề bị thương.
“Vừa... vừa rồi là dư ảnh sao?”
Trong nháy mắt, hai người liên tục thay đổi vị trí.
Điều này chứng tỏ, những gì hắn vừa thấy chỉ là dư ảnh.
Nạp Tề thì không nói, nhưng tạo sao Diệp Viễn cũng có thể?
Vưu Đan bất đắc dĩ liếc mắt nhìn đệ đệ, than thở: “Đã bảo người chăm chỉ tu luyện nhiều hơn mà người không nghe. Lần này thì mất mặt rồi?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!