"Vụt vụt vụt..."
Thân hình hai người Nạp Tề và Diệp Viễn chợt chuyển động, tốc độ vô cùng nhanh.
Vưu Nhiếp nhìn hoa cả mắt, chỉ cảm thấy trước mặt hiện lên từng đạo tàn ảnh, làm hắn choáng váng đến muốn ngất.
Vưu Nhiếp là một tên công tử bột chính hiệu, mặc dù có cảnh giới Ma tướng nhị giai viên mãn, thế nhưng thực lực lại kém xa.
Với nhãn lực của hắn thì căn bản là không theo kịp tốc độ của hai người.
Trên tay Nạp Tề lộ ra hai cái móng vuốt, trong chớp mắt đã tung ra hơn trăm trảo.
Nhưng mà lần nào cũng chỉ sượt qua người Diệp Viễn.
Lần nào cũng chỉ kém một tí thì sẽ trúng.
Móng vuốt cào tới cào lui bên người Diệp Viễn, nhưng mãi vẫn không chạm được vào người, điều này khiến Nạp Tề gần như phát điên.
"Tên chết tiệt, ngươi có bản lĩnh thì xuất thủ đi. Né tránh thì tài giỏi gì chứ?"
Trên võ trường truyền ra tiếng gầm gừ của Nạp Tề.
"Chính ngươi yêu cầu ta đấy nha." Thân hình của Diệp Viễn chợt động, lời nói mang theo vẻ bình tĩnh.
"Ta yêu cầu đấy. Có bản lĩnh thì đánh chính diện với ta. Một tên tiểu bạch kiểm như ngươi chỉ biết tránh thôi sao?" Nạp Tề giận dữ hét lên.
"Phụt."
Một thanh kiếm sắc bén trực tiếp đâm rách ý thức của Nạp Tề, xoắn vỡ nát Ma Hồn của hắn.
Tiếng gầm gừ giữa võ trường chợt im bặt.
"Một khi ta ra tay, ngươi sẽ chết." Nhìn thi thể của Nạp Tề, Diệp Viễn bất đắc dĩ nói.
"Ngu xuẩn. Hơn trăm chiêu của ngươi đều không chạm được vào góc áo của người ta, lại còn không tự ý thức được sự chênh lệch, muốn để người ta xuất thủ. Thực sự là muốn chết." Vưu Đan hừ lạnh nói.
Vưu Nhiếp sững sờ nói: "Xảy... Xảy ra chuyện gì vậy?"
Trong mắt hắn, từ đầu đến cuối Diệp Viễn đều bị Nạp Tề áp đảo.
Tại sao chớp mắt một cái Nạp Tề đã chết rồi?
Sắc mặt Tạp Tân trầm xuống, trong mắt lóe lên vẻ kinh dị, hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không nói gì.
Ánh mắt Ly Cơ hơi ngưng lại, lộ ra vẻ say mê.
Từng chiêu thức mà Diệp Viễn tung ra quả thực đẹp trai đến đáng giận.
Dáng dấp đẹp trai, thực lực còn mạnh, đúng là tìm không ra một chút khuyết điểm.
Nàng cũng không nghĩ đến, thực lực Diệp Viễn lại mạnh như vậy.
Xem ra thời điểm giết chết cái tên Lãng Cách kia, Diệp Viễn căn bản không có dùng toàn lực.
"Tên nhóc này mạnh thật. Xem ra, chúng ta đều đã coi thường hắn."
"Vốn tưởng rằng hắn là kẻ có thực lực yếu nhất giữa ba người, không nghĩ tới thực lực của hắn lại là mạnh nhất."
"Hắn mới chỉ là Ma tướng nhị giai trung kỳ, thực sự quá khó tin."
"Ơ... Hắn đang làm gì?"
...
Trong tiếng than thở kinh ngạc của mọi người, Diệp Viễn thản nhiên ôm kiếm lui sang một bên sân, rồi tìm một góc, nhắm mắt ngủ.
Hai người Lạc Kỳ và Bội Lan cùng rơi vào tình trạng khổ chiến, cũng đã biết Diệp Viễn thắng.
Bọn hắn vốn tưởng Diệp Viễn sẽ tới hỗ trợ, kết quả liếc một cái, phát hiện Diệp Viễn đã ngủ, nhất thời giận sôi cả người.
"Tên nhóc kia, mau tới đây hỗ trợ."
"Này, Nguyên Tiêu, lẽ nào ngươi không muốn những vật phẩm đó sao?"
Hai người đều gấp đến độ quát to lên, nhưng là đáp lại bọn hắn là tiếng ngáy của Diệp Viễn.
Tên này, thật sự ngủ?
Nhất định là giả bộ.
Thằng nhóc này rốt cuộc có biết cái gì là lấy đại cục làm trọng hay không?
Cho dù có ân oán gì đi nữa, cũng có thể đợi chiến thắng đối thủ rồi thanh toán sau.
Bên phía Vưu Nhiếp cũng vốn tưởng rằng Diệp Viễn sẽ nhân cơ hội này tới trợ giúp đồng bọn.
Kết quả, Diệp Viễn lại khò khò ngủ say ở bên kia.
Hạnh phúc tới quá bất ngờ, làm cho hắn có chút không biết làm sao.
Nội chiến nha, thật sự quá tốt.
Lần này, bọn hắn đương nhiên sẽ không ngốc tới mức chủ động đi trêu chọc Diệp Viễn, mà phải giải quyết hai tên trước mặt càng nhanh càng tốt.
Cứ như vậy, bọn hắn sẽ hai chọi một, trận này thắng chắc.
Vừa kết thúc, Lạc Kỳ nổi giận đùng đùng đi tới bên người Diệp Viễn, trách mắng: "Tiểu tử, ngươi có ý gì vậy? Rõ ràng chúng ta có khả năng giải quyết đối thủ rất nhanh, vậy mà ngươi lại nằm ngủ khò khò là sao?"
Diệp Viễn hơi buồn ngủ mở hai mắt ra, mê mang nói: "Hả? Kết thúc rồi ư? Xấu hổ nha, tối hôm qua ta ngủ hơi muộn, nên hiện tại buồn ngủ."
"Haha..."
Tất cả mọi người đều cười vang, lý do này... thật quá buồn cười.
Một cường giả Ma Tướng Nhị Tinh thì cho dù là mười năm không ngủ thì cũng không sao cả, vậy mà Diệp Viễn lại nói hắn buồn ngủ.
Khuôn mặt Lạc Kỳ biến dạng.
"Ngươi." Lạc Kỳ gần như phát điên.
Diệp Viễn đứng lên, ngáp một cái, vẻ mặt lộ ra vẻ chưa thỏa mãn: "Ồ? Không có ai đến tìm ta, lẽ nào chúng ta thắng? A... Thực lực của hai vị tiền bối quả nhiên rất mạnh, Nguyên Tiêu bội phục. Các trận sau còn phải dựa vào hai vị rồi."
Nói xong Diệp Viễn chắp tay, lộ ra bộ dáng khiêm nhường khiến cho hai người tức đến thổ huyết.
Dáng vẻ hài hước của Diệp Viễn khiến Ly Cơ cười run hết cả người.
Dáng vẻ nam tử của Ma tộc đều rất thô kệch và giản dị, động cái là kêu đánh, động tiếng kêu giết, có mấy người hài hước được như Diệp Viễn?
Lớn lên đẹp trai, trẻ tuổi, thực lực cường đại, lại còn rất hài hước.
Nam nhân như vậy quả thực là có lực hấp dẫn siêu mạnh đối với nữ tử Ma tộc.
Không riêng gì Ly Cơ, ánh mắt của Lân Hoa nhìn về phía Diệp Viễn cũng lộ ra vẻ mê say không thôi.
Một cuộc trò chuyện khôi hài qua đi, đến lượt các tổ đội khác thi đấu.
Quả nhiên thực lực của tổ đội Tạp Tân rất cường đại, dường như không cần tốn nhiều sức đã xử lý được đối thủ rồi.
Tổ đội Vưu Đan cũng chiến thắng tổ đội Lân Hoa, lấy được một vé vào bán kết.
Mà tổ đội Phiền Vũ cũng đánh bại tổ đội Mạc gia, dành được một vé vào bán kết.
Cứ như vậy, Phiền gia chiếm được hai tấm vé vào cửa, mà Mạc gia thì trực tiếp bị loại bỏ.
Trong lần rút thăm này, huynh muội Phiền gia được phân một tổ.
Vẻ mặt Ly Cơ đắc ý nói: "Ca, không phải ngươi nói người của ta không được sao? Bây giờ, huynh muội chúng ta cùng tỷ thí."
Phiền Vũ cũng rất kinh ngạc đối với thực lực của Diệp Viễn.
Hắn nhận ra dường như mình thật sự hiểu lầm muội muội rồi.
Tên Nguyên Tiêu này không chỉ có vẻ đẹp mà càng có thực lực nha.
Xem ra hắn không phải dựa vào vẻ đẹp mà thượng vị.
"Ha ha, vậy huynh muội chúng ta cùng tỷ thí một chút. Ta nói trước, bọn hắn sẽ không nhường các ngươi đâu. Những vật này thật sự rất hấp dẫn, ta bắt bọn hắn phải nhường thì bọn hắn cũng không chịu." Phiền Vũ cười nói.
Ly Cơ cười nói: "Ta cũng sẽ dùng hết sức."
Trong vòng này, lên trước là Tạp Tân tỷ thí với Vưu Đan, sau một phen chiến đấu kịch liệt, không ngờ là Tạp Tân chiến thắng.
Chiến đấu như vậy là để khảo nghiệm thực lực cá nhân.
Quả nhiên, thực lực cá nhân của ba người trong tổ Tạp Tân đều vững vàng một cách đáng sợ.
Phủ Thành chủ chiếm ưu thế, ba đại gia tộc còn lại không thể so sánh được.
Mặt khác hai tổ đội đang chiến đấu, Bội Lan kéo Lạc Kỳ qua một bên, thấp giọng nói: "Trận đấu này, nếu như hắn còn dám ngủ, chúng ta trực tiếp chịu thua đi. Tên tiểu tử này không phải là đang hại chúng ta à, lần này chúng ta cũng sẽ hại lại hắn. Ba người Phiền Ninh công tử cũng không phải là loại lương thiện, dù sao ta và ngươi cũng không thắng được. Nếu như tiểu tử này lên thì nói không chừng chúng ta còn có hy vọng thắng lợi."
Lạc Kỳ gật đầu nói: "Được, cứ làm như thế."
"Vụt vụt vụt..."
Thân hình hai người Nạp Tề và Diệp Viễn chợt chuyển động, tốc độ vô cùng nhanh.
Vưu Nhiếp nhìn hoa cả mắt, chỉ cảm thấy trước mặt hiện lên từng đạo tàn ảnh, làm hắn choáng váng đến muốn ngất.
Vưu Nhiếp là một tên công tử bột chính hiệu, mặc dù có cảnh giới Ma tướng nhị giai viên mãn, thế nhưng thực lực lại kém xa.
Với nhãn lực của hắn thì căn bản là không theo kịp tốc độ của hai người.
Trên tay Nạp Tề lộ ra hai cái móng vuốt, trong chớp mắt đã tung ra hơn trăm trảo.
Nhưng mà lần nào cũng chỉ sượt qua người Diệp Viễn.
Lần nào cũng chỉ kém một tí thì sẽ trúng.
Móng vuốt cào tới cào lui bên người Diệp Viễn, nhưng mãi vẫn không chạm được vào người, điều này khiến Nạp Tề gần như phát điên.
"Tên chết tiệt, ngươi có bản lĩnh thì xuất thủ đi. Né tránh thì tài giỏi gì chứ?"
Trên võ trường truyền ra tiếng gầm gừ của Nạp Tề.
"Chính ngươi yêu cầu ta đấy nha." Thân hình của Diệp Viễn chợt động, lời nói mang theo vẻ bình tĩnh.
"Ta yêu cầu đấy. Có bản lĩnh thì đánh chính diện với ta. Một tên tiểu bạch kiểm như ngươi chỉ biết tránh thôi sao?" Nạp Tề giận dữ hét lên.
"Phụt."
Một thanh kiếm sắc bén trực tiếp đâm rách ý thức của Nạp Tề, xoắn vỡ nát Ma Hồn của hắn.
Tiếng gầm gừ giữa võ trường chợt im bặt.
"Một khi ta ra tay, ngươi sẽ chết." Nhìn thi thể của Nạp Tề, Diệp Viễn bất đắc dĩ nói.
"Ngu xuẩn. Hơn trăm chiêu của ngươi đều không chạm được vào góc áo của người ta, lại còn không tự ý thức được sự chênh lệch, muốn để người ta xuất thủ. Thực sự là muốn chết." Vưu Đan hừ lạnh nói.
Vưu Nhiếp sững sờ nói: "Xảy... Xảy ra chuyện gì vậy?"
Trong mắt hắn, từ đầu đến cuối Diệp Viễn đều bị Nạp Tề áp đảo.
Tại sao chớp mắt một cái Nạp Tề đã chết rồi?
Sắc mặt Tạp Tân trầm xuống, trong mắt lóe lên vẻ kinh dị, hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không nói gì.
Ánh mắt Ly Cơ hơi ngưng lại, lộ ra vẻ say mê.
Từng chiêu thức mà Diệp Viễn tung ra quả thực đẹp trai đến đáng giận.
Dáng dấp đẹp trai, thực lực còn mạnh, đúng là tìm không ra một chút khuyết điểm.
Nàng cũng không nghĩ đến, thực lực Diệp Viễn lại mạnh như vậy.
Xem ra thời điểm giết chết cái tên Lãng Cách kia, Diệp Viễn căn bản không có dùng toàn lực.
"Tên nhóc này mạnh thật. Xem ra, chúng ta đều đã coi thường hắn."
"Vốn tưởng rằng hắn là kẻ có thực lực yếu nhất giữa ba người, không nghĩ tới thực lực của hắn lại là mạnh nhất."
"Hắn mới chỉ là Ma tướng nhị giai trung kỳ, thực sự quá khó tin."
"Ơ... Hắn đang làm gì?"
...
Trong tiếng than thở kinh ngạc của mọi người, Diệp Viễn thản nhiên ôm kiếm lui sang một bên sân, rồi tìm một góc, nhắm mắt ngủ.
Hai người Lạc Kỳ và Bội Lan cùng rơi vào tình trạng khổ chiến, cũng đã biết Diệp Viễn thắng.
Bọn hắn vốn tưởng Diệp Viễn sẽ tới hỗ trợ, kết quả liếc một cái, phát hiện Diệp Viễn đã ngủ, nhất thời giận sôi cả người.
"Tên nhóc kia, mau tới đây hỗ trợ."
"Này, Nguyên Tiêu, lẽ nào ngươi không muốn những vật phẩm đó sao?"
Hai người đều gấp đến độ quát to lên, nhưng là đáp lại bọn hắn là tiếng ngáy của Diệp Viễn.
Tên này, thật sự ngủ?
Nhất định là giả bộ.
Thằng nhóc này rốt cuộc có biết cái gì là lấy đại cục làm trọng hay không?
Cho dù có ân oán gì đi nữa, cũng có thể đợi chiến thắng đối thủ rồi thanh toán sau.
Bên phía Vưu Nhiếp cũng vốn tưởng rằng Diệp Viễn sẽ nhân cơ hội này tới trợ giúp đồng bọn.
Kết quả, Diệp Viễn lại khò khò ngủ say ở bên kia.
Hạnh phúc tới quá bất ngờ, làm cho hắn có chút không biết làm sao.
Nội chiến nha, thật sự quá tốt.
Lần này, bọn hắn đương nhiên sẽ không ngốc tới mức chủ động đi trêu chọc Diệp Viễn, mà phải giải quyết hai tên trước mặt càng nhanh càng tốt.
Cứ như vậy, bọn hắn sẽ hai chọi một, trận này thắng chắc.
Vừa kết thúc, Lạc Kỳ nổi giận đùng đùng đi tới bên người Diệp Viễn, trách mắng: "Tiểu tử, ngươi có ý gì vậy? Rõ ràng chúng ta có khả năng giải quyết đối thủ rất nhanh, vậy mà ngươi lại nằm ngủ khò khò là sao?"
Diệp Viễn hơi buồn ngủ mở hai mắt ra, mê mang nói: "Hả? Kết thúc rồi ư? Xấu hổ nha, tối hôm qua ta ngủ hơi muộn, nên hiện tại buồn ngủ."
"Haha..."
Tất cả mọi người đều cười vang, lý do này... thật quá buồn cười.
Một cường giả Ma Tướng Nhị Tinh thì cho dù là mười năm không ngủ thì cũng không sao cả, vậy mà Diệp Viễn lại nói hắn buồn ngủ.
Khuôn mặt Lạc Kỳ biến dạng.
"Ngươi." Lạc Kỳ gần như phát điên.
Diệp Viễn đứng lên, ngáp một cái, vẻ mặt lộ ra vẻ chưa thỏa mãn: "Ồ? Không có ai đến tìm ta, lẽ nào chúng ta thắng? A... Thực lực của hai vị tiền bối quả nhiên rất mạnh, Nguyên Tiêu bội phục. Các trận sau còn phải dựa vào hai vị rồi."
Nói xong Diệp Viễn chắp tay, lộ ra bộ dáng khiêm nhường khiến cho hai người tức đến thổ huyết.
Dáng vẻ hài hước của Diệp Viễn khiến Ly Cơ cười run hết cả người.
Dáng vẻ nam tử của Ma tộc đều rất thô kệch và giản dị, động cái là kêu đánh, động tiếng kêu giết, có mấy người hài hước được như Diệp Viễn?
Lớn lên đẹp trai, trẻ tuổi, thực lực cường đại, lại còn rất hài hước.
Nam nhân như vậy quả thực là có lực hấp dẫn siêu mạnh đối với nữ tử Ma tộc.
Không riêng gì Ly Cơ, ánh mắt của Lân Hoa nhìn về phía Diệp Viễn cũng lộ ra vẻ mê say không thôi.
Một cuộc trò chuyện khôi hài qua đi, đến lượt các tổ đội khác thi đấu.
Quả nhiên thực lực của tổ đội Tạp Tân rất cường đại, dường như không cần tốn nhiều sức đã xử lý được đối thủ rồi.
Tổ đội Vưu Đan cũng chiến thắng tổ đội Lân Hoa, lấy được một vé vào bán kết.
Mà tổ đội Phiền Vũ cũng đánh bại tổ đội Mạc gia, dành được một vé vào bán kết.
Cứ như vậy, Phiền gia chiếm được hai tấm vé vào cửa, mà Mạc gia thì trực tiếp bị loại bỏ.
Trong lần rút thăm này, huynh muội Phiền gia được phân một tổ.
Vẻ mặt Ly Cơ đắc ý nói: "Ca, không phải ngươi nói người của ta không được sao? Bây giờ, huynh muội chúng ta cùng tỷ thí."
Phiền Vũ cũng rất kinh ngạc đối với thực lực của Diệp Viễn.
Hắn nhận ra dường như mình thật sự hiểu lầm muội muội rồi.
Tên Nguyên Tiêu này không chỉ có vẻ đẹp mà càng có thực lực nha.
Xem ra hắn không phải dựa vào vẻ đẹp mà thượng vị.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!