"Hả, ta có hoa mắt không vậy? Ly Cơ tiểu thư... vậy mà lại tựa sát vào một nam nhân?"
"Trời ơi, Ly Cơ tiểu thư là tình nhân trong mộng của ta, nàng... nàng vậy mà là hoa đã có chủ. Thực sự là một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu."
"Mắt ngươi mù a? So với tên tiểu tử kia thì ngươi mới là cứt trâu đó.”
"Dáng vẻ của tiểu tử này giống như nhân loại vậy, nhất định là chỉ nhìn được mà không dùng được. Không nghĩ tới, Ly Cơ tiểu thư lại bị mắc câu."
...
Hai người Diệp Viễn và Ly Cơ đi dạo tại phố trong Vương thành, đưa tới từng tiếng kêu ngưỡng mộ.
Nếu như ánh mắt có thể giết người thì Diệp Viễn đã sớm chết mấy vạn lần.
Ly Cơ là mỹ nhân thanh lãnh nổi tiếng khắp Tạp Bằng Vương thành, vô số người theo đuổi, có cả những người trẻ tuổi tuấn kiệt như Tạp Tân.
Nhưng không một ai có thể làm cho nàng động tâm
Mà bây giờ, nữ thần của bọn họ lạiđi cùng tên tiểu bạch kiểm kia, đây quả thực là tin tức chấn động nhất.
Cả con phố đều nồng nặc mùi dấm chua.
Đây không phải là đổ bình dấm chua, mà là đổ nguyên một biển giấm, đem cả con đường bao phủ bằng giấm.
Vừa ra khỏi cửa, Ly Cơ ngay lập tức dựa sát vào người Diệp Viễn, một hương thơm xộc thẳng vào mũi làm cho tâm thần của hắn không khỏi nhộn nhạo.
Không thể không nói, Ly Cơ là một vưu vật tuyệt sắc.
Phóng đãng mà không mất sự bình tĩnh, nhiệt tình mà không mất sự thẹn thùng, so với nữ nhân ma tộc thì thật sự là khác một trời một vực.
Nàng không mê hoặc người, thế nhưng người bên ngoài lại không tự chủ được bị nàng mê hoặc.
Tuy ở bên ngoài Diệp Viễn ngẩng đầu ưỡn ngực, dường như đang kiêu ngạo vì chinh phục được vưu vật tuyệt sắc này.
Nhưng ở trong lòng thì Diệp Viễn lại không ngừng kêu khổ.
Cho dù Ly Cơ có tốt thế nhưng địa vị của nàng ở trong lòng hắn lại kém xa Nguyệt Mộng Ly cùng Mộ Linh Tuyết.
Chỉ là tình thế bắt buộc, nên đành gặp dịp thì chơi mà thôi.
"Ma Dược Đường? Ly Cơ tiểu thư, không bằng chúng ta đến nơi đó xem một chút đi?"
Hai người đi ngang qua một lầu các, trên đó viết ba chữ "Ma Dược Đường", làm cho Diệp Viễn hơi động tâm.
Hiện tại hắn muốn luyện chế Huyền Kim Đan nhị chuyển, còn thiếu một ít linh dược.
Vừa đúng lúc đi ngang qua Ma Dược Đường, hắn tự nhiên muốn vào xem một chút.
Trong mắt Ly Cơ lóe lên vẻ bất ngờ, kinh ngạc hỏi: "Ngươi là một Ma dược sư ư?”
Diệp Viễn cười nói: "Hiểu được một chút mà thôi."
Ly Cơ nhoẻn miệng cười: "Ta sẽ cùng ngươi đi vào, ngươi muốn đi đâu thì ta liền đi theo đó."
Diệp Viễn: "..."
...
Hai người tiến vào Ma Dược Đường, bên trong truyền đến âÂm thanh ùng ùng.
Ánh lửa nóng hổi làm cho nhiệt độ của Ma Dược Đường trở nên rất cao.
Cũng không biết người của Ma Dược Đường nghĩ thế nào mà lại xây dựng phòng luyện dược ở ngoại đường.
Bốn đến năm lão giả liên tục phất tay, không ngừng quạt lửa, quạt đến mức đầu đổ đầy mồ hôi.
Diệp Viễn chỉ liếc một cái, không khỏi âm thầm lắc đầu.
Xem ra, hắn đã đánh giá cao tài luyện đan của Ma Dược Sư rồi.
Trình độ loại này ở trong mắt hắn thì ngay cả người học việc cũng không bằng.
Thông Thiên Giới có rất nhiều chủng tộc, rất nhiều loại đan đạo, cho nên cũng không có cơ cấu nào giống với công hội Luyện Dược Sư.
Muốn biết trình độ luyện dược có thể xem phẩm chất của đan dược.
Nhưng thủ pháp luyện chế của những Ma Dược Sư này quả thực là thô sơ tới cực điểm, làm cho Diệp Viễn không đành lòng nhìn thẳng.
Đương nhiên, nguyên nhân là tại trình độ của hắn quá cao.
Thời điểm hắn nhất tinh đan thần thì đã có thể chỉ điểm cho tam tinh đỉnh phong là Tiêu Phong, trình độ cực kì cao.
Hiện tại Diệp Viễn đột phá Khuy Thiên Cảnh, đan đạo tất nhiên là lên như diều gặp gió.
Mấy năm nay thực lực của Diệp Viễn tăng mạnh nhưng đan đạo cũng không hề tụt dốc.
Diệp Viễn lấy đan nhập đạo, sáng chế Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh, đối với đan đạo đã khắc sâu vào trong nhận thức, người bên ngoài căn bản là không có biện pháp nào hiểu được.
Có Trấn Giới Bi trong tay, Diệp Viễn có đầy đủ thời gian để nghiên cứu đan đạo.
Xung quanh những lão giả đang luyện đan kia có rất nhiều Ma Dược Sư trung niên đang quan sát.
Xem dáng dấp thì chắc là Ma Dược Sư nhất tinh.
Hiển nhiên bọn họ đều ở đây để học việc.
Bỗng nhiên Diệp Viễn tò mò quay sang Ly Cơ, hỏi: "Ma Dược Sư của Tạp Bằng Vương thành đều kém cỏi như vậy sao?"
Ly Cơ ngỡ ngàng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn.
Kém?
Mấy người trước mắt này đều là Ma Dược Sư nhị tinh, là nhân vật cấp cao nha.
Dù là Tứ Đại Gia Tộc thì cũng bọn hắn trợ giúp nhiều, cho nên không người nào dám đắc tội với bọn họ.
Vậy mà họ lại bị nói là kém cỏi.
Xoạt xoạt xoạt.
Vù vù vù.
Gần như tất cả mọi người đều cùng quay đầu nhìn về phía Diệp Viễn.
Đan dược trong lò luyện đan cũng gần như bị hỏng ngay lúc đó.
Diệp Viễn cũng há hốc mồm, tiếng hắn hỏi rất nhỏ, còn tưởng rằng những người này đều không nghe thấy bất kì điều gì.
Không nghĩ tới, tất cả mọi người đều nghe thấy.
Phải biết rằng thời điểm Luyện Dược Sư luyện đan thì đều hết sức chăm chú, không để tâm đến bất kì thứ gì bên ngoài.
Cho dù là người học việc thì cũng phải hoàn toàn nhập tâm.
Rõ ràng âÂm thanh của hắn là nhỏ như vậy, làm sao lại có thể bị người khác nghe thấy?
Đối với cấp độ của Luyện Dược Sư Ma Tộc thì Diệp Viễn hoàn toàn không hiểu lắm, còn tưởng rằng mấy lão đầu này chỉ là nhân vật cấp lâu la, cho nên mới hỏi như vậy.
Nhưng bây giờ xem ra dường như đã chọc phải tổ ong rồi.
"Tiểu tử, một con cóc ghẻ như ngươi mà khẩu khí thật là lớn nha.” Một lão giả có dáng dấp xấu xí cười lạnh nhìn về phía Diệp Viễn.
Diệp Viễn còn chưa lên tiếng, Ly Cơ đã vội vã đáp lời: "Ha ha, Mông Kỳ gia gia, đây là hiểu lầm. Ở Tạp Bằng Vương thành chúng ta có ai là không biết ngài là nhân vật được kính trọng trong đan đạo cơ chứ. Nguyên Tiêu, ngươi còn không mau hướng Mông Kỳ gia gia xin lỗi."
Ly Cơ liên tục nháy mắt ra hiệu cho Diệp Viễn, ý bảo hắn mau mau nhận lỗi.
Tuy nhiên Mông Kỳ không muốn buông tha cho Diệp Viễn dễ dàng như vậy, hắn cười lạnh một tiếng: "Thì ra là nha đầu của Phiền gia, đây là tiểu bạch kiểm mà ngươi đưa tới à? Thực lực không mạnh nhưng khẩu khí lại không nhỏ nha. Lão phu luyện đan cả đời, hôm nay lại bị một tiểu tử chưa dứt sữa mẹ bảo là kém cỏi? Ha ha, có ý tứ, rất có ý tứ."
Sắc mặt Ly Cơ lúng túng vội nói: "Mông Kỳ gia gia nói đùa, toàn bộ Vương thành Tạp Bằng có ai không biết uy danh Ngũ lão của Ma Dược Đường cơ chứ? Nguyên Tiêu là người mới đến, nhất thời lỡ lời mà thôi, đúng không Nguyên Tiêu?"
Diệp Viễn nhún nhún vai: "Mặc dù ta rất muốn khen bọn họ, nhưng mà thật sự không có lời nào để khen, Luyện đan mà không thể tập trung tinh thần thì có thể luyện chế ra dạng đan dược gì cơ chứ?”
Ly Cơ biến sắc, không nghĩ tới Diệp Viễn cứng đầu cứng cổ, không chịu nhận sai như vậy.
Nàng biết Diệp Viễn rất có ngạo khí, cũng có vốn liếng để kiêu ngạo, thế nhưng trên đan đạo thì mấy vị này cũng đều là những lão nhân thành danh đã lâu.
Lần này Diệp Viễn làm màu quá rồi.
Diệp Viễn vừa rồi chỉ liếc một cái mà có thể nhìn ra trình độ luyện dược cao hay thấp hay sao?
Tiểu tử này cũng quá kiêu ngạo, không coi ai ra gì rồi.
Mình tốt bụng giúp hắn giảng hòa mà hắn còn không biết đường lui.
Nhưng mà Ly Cơ không biết, Diệp Viễn ở phương diện khác có thể lập tức nhận sai, duy chỉ có tại đan đạo thì thật sự là không thể chấp nhận nổi.
Bắt hắn khen một tên mà đến làm việc vặt cho hắn cũng không xứng, hắn thật sự không làm được.
"Ha ha, được lắm, được lắm. Tiểu tử miệng còn hôi sữa mà dám lớn mật nói ra những lời này. Ngược lại lão phu muốn nhìn thử xem trình độ của ngươi cao đến đâu." Chứng kiến thái độ của Diệp Viễn, Mông Kỳ giận quá hóa cười nói.
"Hả, ta có hoa mắt không vậy? Ly Cơ tiểu thư... vậy mà lại tựa sát vào một nam nhân?"
"Trời ơi, Ly Cơ tiểu thư là tình nhân trong mộng của ta, nàng... nàng vậy mà là hoa đã có chủ. Thực sự là một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu."
"Mắt ngươi mù a? So với tên tiểu tử kia thì ngươi mới là cứt trâu đó.”
"Dáng vẻ của tiểu tử này giống như nhân loại vậy, nhất định là chỉ nhìn được mà không dùng được. Không nghĩ tới, Ly Cơ tiểu thư lại bị mắc câu."
...
Hai người Diệp Viễn và Ly Cơ đi dạo tại phố trong Vương thành, đưa tới từng tiếng kêu ngưỡng mộ.
Nếu như ánh mắt có thể giết người thì Diệp Viễn đã sớm chết mấy vạn lần.
Ly Cơ là mỹ nhân thanh lãnh nổi tiếng khắp Tạp Bằng Vương thành, vô số người theo đuổi, có cả những người trẻ tuổi tuấn kiệt như Tạp Tân.
Nhưng không một ai có thể làm cho nàng động tâm
Mà bây giờ, nữ thần của bọn họ lạiđi cùng tên tiểu bạch kiểm kia, đây quả thực là tin tức chấn động nhất.
Cả con phố đều nồng nặc mùi dấm chua.
Đây không phải là đổ bình dấm chua, mà là đổ nguyên một biển giấm, đem cả con đường bao phủ bằng giấm.
Vừa ra khỏi cửa, Ly Cơ ngay lập tức dựa sát vào người Diệp Viễn, một hương thơm xộc thẳng vào mũi làm cho tâm thần của hắn không khỏi nhộn nhạo.
Không thể không nói, Ly Cơ là một vưu vật tuyệt sắc.
Phóng đãng mà không mất sự bình tĩnh, nhiệt tình mà không mất sự thẹn thùng, so với nữ nhân ma tộc thì thật sự là khác một trời một vực.
Nàng không mê hoặc người, thế nhưng người bên ngoài lại không tự chủ được bị nàng mê hoặc.
Tuy ở bên ngoài Diệp Viễn ngẩng đầu ưỡn ngực, dường như đang kiêu ngạo vì chinh phục được vưu vật tuyệt sắc này.
Nhưng ở trong lòng thì Diệp Viễn lại không ngừng kêu khổ.
Cho dù Ly Cơ có tốt thế nhưng địa vị của nàng ở trong lòng hắn lại kém xa Nguyệt Mộng Ly cùng Mộ Linh Tuyết.
Chỉ là tình thế bắt buộc, nên đành gặp dịp thì chơi mà thôi.
"Ma Dược Đường? Ly Cơ tiểu thư, không bằng chúng ta đến nơi đó xem một chút đi?"
Hai người đi ngang qua một lầu các, trên đó viết ba chữ "Ma Dược Đường", làm cho Diệp Viễn hơi động tâm.
Hiện tại hắn muốn luyện chế Huyền Kim Đan nhị chuyển, còn thiếu một ít linh dược.
Vừa đúng lúc đi ngang qua Ma Dược Đường, hắn tự nhiên muốn vào xem một chút.
Trong mắt Ly Cơ lóe lên vẻ bất ngờ, kinh ngạc hỏi: "Ngươi là một Ma dược sư ư?”
Diệp Viễn cười nói: "Hiểu được một chút mà thôi."
Ly Cơ nhoẻn miệng cười: "Ta sẽ cùng ngươi đi vào, ngươi muốn đi đâu thì ta liền đi theo đó."
Diệp Viễn: "..."
...
Hai người tiến vào Ma Dược Đường, bên trong truyền đến âÂm thanh ùng ùng.
Ánh lửa nóng hổi làm cho nhiệt độ của Ma Dược Đường trở nên rất cao.
Cũng không biết người của Ma Dược Đường nghĩ thế nào mà lại xây dựng phòng luyện dược ở ngoại đường.
Bốn đến năm lão giả liên tục phất tay, không ngừng quạt lửa, quạt đến mức đầu đổ đầy mồ hôi.
Diệp Viễn chỉ liếc một cái, không khỏi âm thầm lắc đầu.
Xem ra, hắn đã đánh giá cao tài luyện đan của Ma Dược Sư rồi.
Trình độ loại này ở trong mắt hắn thì ngay cả người học việc cũng không bằng.
Thông Thiên Giới có rất nhiều chủng tộc, rất nhiều loại đan đạo, cho nên cũng không có cơ cấu nào giống với công hội Luyện Dược Sư.
Muốn biết trình độ luyện dược có thể xem phẩm chất của đan dược.
Nhưng thủ pháp luyện chế của những Ma Dược Sư này quả thực là thô sơ tới cực điểm, làm cho Diệp Viễn không đành lòng nhìn thẳng.
Đương nhiên, nguyên nhân là tại trình độ của hắn quá cao.
Thời điểm hắn nhất tinh đan thần thì đã có thể chỉ điểm cho tam tinh đỉnh phong là Tiêu Phong, trình độ cực kì cao.
Hiện tại Diệp Viễn đột phá Khuy Thiên Cảnh, đan đạo tất nhiên là lên như diều gặp gió.
Mấy năm nay thực lực của Diệp Viễn tăng mạnh nhưng đan đạo cũng không hề tụt dốc.
Diệp Viễn lấy đan nhập đạo, sáng chế Hỗn Độn Thông Thiên Chân Kinh, đối với đan đạo đã khắc sâu vào trong nhận thức, người bên ngoài căn bản là không có biện pháp nào hiểu được.
Có Trấn Giới Bi trong tay, Diệp Viễn có đầy đủ thời gian để nghiên cứu đan đạo.
Xung quanh những lão giả đang luyện đan kia có rất nhiều Ma Dược Sư trung niên đang quan sát.
Xem dáng dấp thì chắc là Ma Dược Sư nhất tinh.
Hiển nhiên bọn họ đều ở đây để học việc.
Bỗng nhiên Diệp Viễn tò mò quay sang Ly Cơ, hỏi: "Ma Dược Sư của Tạp Bằng Vương thành đều kém cỏi như vậy sao?"
Ly Cơ ngỡ ngàng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn.
Kém?
Mấy người trước mắt này đều là Ma Dược Sư nhị tinh, là nhân vật cấp cao nha.
Dù là Tứ Đại Gia Tộc thì cũng bọn hắn trợ giúp nhiều, cho nên không người nào dám đắc tội với bọn họ.
Vậy mà họ lại bị nói là kém cỏi.
Xoạt xoạt xoạt.
Vù vù vù.
Gần như tất cả mọi người đều cùng quay đầu nhìn về phía Diệp Viễn.
Đan dược trong lò luyện đan cũng gần như bị hỏng ngay lúc đó.
Diệp Viễn cũng há hốc mồm, tiếng hắn hỏi rất nhỏ, còn tưởng rằng những người này đều không nghe thấy bất kì điều gì.
Không nghĩ tới, tất cả mọi người đều nghe thấy.
Phải biết rằng thời điểm Luyện Dược Sư luyện đan thì đều hết sức chăm chú, không để tâm đến bất kì thứ gì bên ngoài.
Cho dù là người học việc thì cũng phải hoàn toàn nhập tâm.
Rõ ràng âÂm thanh của hắn là nhỏ như vậy, làm sao lại có thể bị người khác nghe thấy?
Đối với cấp độ của Luyện Dược Sư Ma Tộc thì Diệp Viễn hoàn toàn không hiểu lắm, còn tưởng rằng mấy lão đầu này chỉ là nhân vật cấp lâu la, cho nên mới hỏi như vậy.
Nhưng bây giờ xem ra dường như đã chọc phải tổ ong rồi.
"Tiểu tử, một con cóc ghẻ như ngươi mà khẩu khí thật là lớn nha.” Một lão giả có dáng dấp xấu xí cười lạnh nhìn về phía Diệp Viễn.
Diệp Viễn còn chưa lên tiếng, Ly Cơ đã vội vã đáp lời: "Ha ha, Mông Kỳ gia gia, đây là hiểu lầm. Ở Tạp Bằng Vương thành chúng ta có ai là không biết ngài là nhân vật được kính trọng trong đan đạo cơ chứ. Nguyên Tiêu, ngươi còn không mau hướng Mông Kỳ gia gia xin lỗi."
Ly Cơ liên tục nháy mắt ra hiệu cho Diệp Viễn, ý bảo hắn mau mau nhận lỗi.
Tuy nhiên Mông Kỳ không muốn buông tha cho Diệp Viễn dễ dàng như vậy, hắn cười lạnh một tiếng: "Thì ra là nha đầu của Phiền gia, đây là tiểu bạch kiểm mà ngươi đưa tới à? Thực lực không mạnh nhưng khẩu khí lại không nhỏ nha. Lão phu luyện đan cả đời, hôm nay lại bị một tiểu tử chưa dứt sữa mẹ bảo là kém cỏi? Ha ha, có ý tứ, rất có ý tứ."
Sắc mặt Ly Cơ lúng túng vội nói: "Mông Kỳ gia gia nói đùa, toàn bộ Vương thành Tạp Bằng có ai không biết uy danh Ngũ lão của Ma Dược Đường cơ chứ? Nguyên Tiêu là người mới đến, nhất thời lỡ lời mà thôi, đúng không Nguyên Tiêu?"
Diệp Viễn nhún nhún vai: "Mặc dù ta rất muốn khen bọn họ, nhưng mà thật sự không có lời nào để khen, Luyện đan mà không thể tập trung tinh thần thì có thể luyện chế ra dạng đan dược gì cơ chứ?”
Ly Cơ biến sắc, không nghĩ tới Diệp Viễn cứng đầu cứng cổ, không chịu nhận sai như vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!