U Minh bất đắc dĩ nhìn Diệp Viễn, thực sự là không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Trong Vương thành Tạp Bằng, ai gặp hắn mà không sợ tè ra quần?
Thế mà hôm nay, hắn bị tiểu tử miệng còn hôi sữa này bắt chẹt hết lần này tới lần khác, nhưng lại không dám nổi giận.
Nếu là người khác, hắn có thể dùng sức mạnh của hắn áp chế, rồi dùng đủ các loại thủ đoạn để uy hiếp.
Thế nhưng những thứ này đều vô dụng với Diệp Viễn.
Uy hiếp hắn sao?
Làm thế chỉ khiến mọi chuyện càng tệ hơn.
U Minh thở dài nói: “Nguyên Tiêu công tử muốn điều kiện gì thì cứ nói ra. Nếu như Ám Sát Đường có thể làm được thì chắc chắn sẽ không từ chối.”
Ánh mắt Diệp Viễn sắc bén nhìn U Minh, nói: “Thật sao ?”
U Minh cười khổ nói: “Ta còn có lựa chọn nào khác sao?”
Diệp Viễn cũng cười, nói với người hiểu chuyện thực sự thoải mái.
“Ta muốn ngươi giúp ta đưa thư thách đấu cho Tạp Tân.” Diệp Viễn nói.
U Minh nhướng mày, nói: “Ngươi muốn đấu với Tạp Tân? Ngươi không phải đối thủ của hắn đâu.”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Có phải đối thủ của hắn hay không là chuyện của ta, ngươi chỉ cần giúp ta làm hai chuyện là được.”
U Minh nghi ngờ, nói: “Hai chuyện gì?”
U Minh nhận ra Diệp Viễn không phải vì nóng giận mà tìm Tạp Tân báo thù.
Diệp Viễn nhìn dửng dưng như vậy, chắc chắn là có dự định từ trước.
Thậm chí, có thể Diệp Viễn còn đoán trước được hắn sẽ tới xin lỗi.
Diệp Viễn đã chuẩn bị từ lâu, chỉ chờ hắn tới cửa.
Người này thực sự vô cùng đáng sợ.
Một chiêu này đùa bỡn cả mấy đại đường, quả thực không thể ngờ được.
Đương nhiên tất cả đều dựa vào thực lực của Diệp Viễn. Hai đại đường chủ kia cũng không phải kẻ ngu, làm sao có thể bị Diệp Viễn thao túng?
Hắn cuối cùng cũng hiểu được tại sao hai đại đường kia lại kính trọng người này như vậy. Thậm chí còn trở mặt với hắn để bảo vệ người này.
Diệp Viễn lấy ra một gói thuốc bột, nói: “Bỏ thuốc này vào thức ăn của Tạp Tân. Việc này đối với Ám Sát Đường không hề khó đúng không?”
Sắc mặt U Minh thay đổi, lập tức nói: “Không được. Mặc dù Huyết Diêm điện không sợ phủ thành chủ, nhưng chuyện hạ độc chết thế tử của phủ thành chủ là một chuyện lớn, ta không thể đồng ý với ngươi.”
Diệp Viễn cười nhạt nói: “Đường chủ không phải kích động như vậy, túi phấn bột này không giết được hắn đâu, cũng không làm ảnh hưởng tới sức mạnh của hắn. Hắn sẽ không phát hiện được bản thân hắn bị trúng độc, ta chỉ là chuẩn bị đường lui cho mình thôi.”
U Minh nhíu mày, nói: “Làm sao ta có thể tin tưởng ngươi? Nhỡ đâu ngươi lợi dụng ta giết người thì sao?”
Diệp Viễn cười nói: “Ta còn một bao ở đây, nếu không tin ngươi có thể tự mình thử một chút. Nhưng mà ngươi phải chuẩn bị sẵn tâm lý vì thứ này có tác dụng với ngươi.”
U Minh kinh ngạc, ánh mắt lộ vẻ kiêng kỵ.
Đồ vật mà một Ma Dược Sư nhị tinh luyện ra có thể có tác dụng với hắn sao?
Một gói phấn bột nhỏ thế này mà lại có sức mạnh lớn như vậy?
Phải biết rằng đan dược mà Ma Dược Sư nhị tinh luyện ra hầu như không có tác dụng với Ma Soái, càng không phải nói tới U Minh, người đã đạt tới cảnh giới Ma Soái đại viên mãn.
U Minh biết Diệp Viễn là một Ma Dược Sư vô cùng lợi hại, câu này chắc cũng không phải là dọa hắn.
Hắn có ngu mới đi nếm thử loại đồ vật này.
Mặc dù không biết tác dụng của vật này là gì, nhưng nhất định là không có lợi đối với Tạp Tân.
Nhìn thấy sắc mặt của U Minh, Diệp Viễn cười nói: “Túi bột phấn này, chỉ để chắc chắn ta với hắn chiến đấu công bằng thôi. Yên tâm, cứ cho hắn ăn đi, tuyệt đối không có ai biết các ngươi làm đâu.”
U Minh cau mày, im lặng một lúc rồi gật đầu nói: “Được, ta đồng ý với ngươi. Ta tin ngươi sẽ không tự đào hố chôn mình. Điều thứ hai là gì?”
U Minh nghĩ một lúc, nếu Diệp Viễn mượn đao giết người tạo thành hai thế lực đối kháng nhau thì cũng không hề có lợi, thậm chí còn đưa bản thân hắn vào tình cảnh nguy hiểm.
Diệp Viễn quả nhiên là người thông minh, không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Diệp Viễn cười nói: “Điều thứ hai, mười tháng sau, ngươi giúp ta đưa thư thách đấu. Một năm sau, ta muốn quyết đấu sinh tử với Tạp Tân.”
U Minh nói: “Ngươi quá coi thường Tạp Tân rồi. Sức mạnh của hắn ở cảnh giới Ma Tướng thì gần như không có đối thủ. Tạp gia nhiều đệ tử cùng hậu bối như vậy, mà hắn vẫn có thể nổi bật, vậy thực lực cũng không phải chỉ là hư danh. Ngay cả Hoắc Ân mà ngươi cũng không đấu lại được, làm sao ngươi chắc chắn trong vòng một năm có thể đánh bại được Tạp Tân?”
Vừa nãy chính miệng Diệp Viễn nói, túi thuốc bột này không ảnh hưởng đến sức mạnh của Tạp Tân.
Do đó, hắn dựa vào cái gì để thắng Tạp Tân?
Mặc dù Hoắc Ân là thuộc hạ đáng tự hào của U Minh, có sức mạnh phi phàm thì cũng không thể đánh thắng được Tạp Tân.
Ở Tạp Bằng Vương thành, Tạp Tân chính là người mạnh nhất trong cảnh giới Ma Tướng.
Không có ai nào phản đối điều này.
Diệp Viễn cười, không nói gì.
U Minh híp mắt, nói: “Được, ta đồng ý cả hai điều kiện của ngươi. Nhưng nếu như việc này liên lụy đến Huyết Diêm điện, ngươi biết hậu quả là gì rồi đấy.”
Nói xong thì cầm lấy túi phấn bột kia rời đi.
Sau khi U Minh rời khỏi, Diệp Viễn lập tức bế quan.
Đối với Diệp Viễn, thời gian một năm tương đương với mười năm.
Với người khác thì mười năm cũng không thay đổi gì nhiều nhưng Diệp Viễn thì khác.
Sau khi dùng Huyền Kim Đan nhị chuyển, thân thể của Diệp Viễn trực tiếp đột phá đến nhị chuyển trung kỳ.
Sau đó, Diệp Viễn bắt đầu điên cuồng luyện chế đan dược.
Bên ngoài đã trôi qua được mười tháng, Thần Hải của Diệp Viễn rung lên, cuối cùng cũng đột phá đến Khuy Thiên Cảnh hậu kỳ.
“Ừm… vẫn còn một năm nữa, sau khi ta củng cố cảnh giới thì sẽ đi vào không gian tu luyện tử thần để luyện tập một phen.” Diệp Viễn lẩm bẩm.
…
U Minh đến tìm làm cho Tạp Tân vô cùng ngạc nhiên.
“Ngươi thay mặt Nguyên Tiêu đưa thư thách đấu cho ta sao?” Tạp Tân cười nhạo nói.
U Minh thản nhiên nói: “Đúng vậy. Hắn sợ ngươi không chấp nhận thách đấu, nên nhờ ta đưa tới.”
U Minh cũng không có ấn tượng tốt với Tạp Tân.
Chuyện này vốn dĩ không liên quan gì tới Ám Sát Đường, cũng vì nhận tiền của Tạp Tân mà Ám Sát Đường mất đi một đại tướng.
Điều này làm cho U Minh vô cùng tức giận.
Cho nên hắn rất khó chịu với Tạp Tân.
Trận chiến này dù là ai chết cũng khiến cho hắn hả giận.
Tạp Tân cười to nói: “Từ chối? Tại sao ta phải từ chối? Ha ha ha, một kẻ không biết tự lượng sức mình, ngu xuẩn, tự mình tìm cái chết, bản thế tử vui mừng còn không kịp. Xem ra trong mười tháng này, thực lực của hắn cũng tăng không ít.”
Tạp Tân cũng không sợ thách đấu, ngược lại, rất lâu rồi hắn chưa nhận được thư thách đấu.
Thân phận thế tử của hắn không phải là được kế thừa mà là dùng thực lực và máu để đạt được.
Ma tộc không ngừng thách đấu, thế tử của phủ thành chủ cũng không ngoại lệ.
Muốn trở thành thế tử của phủ thành chủ, phải đi khắp nơi thách đấu.
Tạp Tân cũng không phải sống cuộc sống an nhàn, sung sướng mà là một cường giả thực sự.
Đương nhiên không phải ai cũng có thể thách đấu với Tạp Tân, hắn có quyền từ chối.
Bởi vậy nên Diệp Viễn mới nhờ U Minh ra mặt.
Ý Diệp Viễn chính là hắn biết việc Tạp Tân thuê người giết hắn, mâu thuẫn giữa bọn họ không thể hòa giải được, chỉ có thể đánh một trận để giải quyết.
Đây chính là cách giải quyết vấn đề của Ma tộc, vừa đơn giản, vừa thô bạo.
U Minh bất đắc dĩ nhìn Diệp Viễn, thực sự là không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Trong Vương thành Tạp Bằng, ai gặp hắn mà không sợ tè ra quần?
Thế mà hôm nay, hắn bị tiểu tử miệng còn hôi sữa này bắt chẹt hết lần này tới lần khác, nhưng lại không dám nổi giận.
Nếu là người khác, hắn có thể dùng sức mạnh của hắn áp chế, rồi dùng đủ các loại thủ đoạn để uy hiếp.
Thế nhưng những thứ này đều vô dụng với Diệp Viễn.
Uy hiếp hắn sao?
Làm thế chỉ khiến mọi chuyện càng tệ hơn.
U Minh thở dài nói: “Nguyên Tiêu công tử muốn điều kiện gì thì cứ nói ra. Nếu như Ám Sát Đường có thể làm được thì chắc chắn sẽ không từ chối.”
Ánh mắt Diệp Viễn sắc bén nhìn U Minh, nói: “Thật sao ?”
U Minh cười khổ nói: “Ta còn có lựa chọn nào khác sao?”
Diệp Viễn cũng cười, nói với người hiểu chuyện thực sự thoải mái.
“Ta muốn ngươi giúp ta đưa thư thách đấu cho Tạp Tân.” Diệp Viễn nói.
U Minh nhướng mày, nói: “Ngươi muốn đấu với Tạp Tân? Ngươi không phải đối thủ của hắn đâu.”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Có phải đối thủ của hắn hay không là chuyện của ta, ngươi chỉ cần giúp ta làm hai chuyện là được.”
U Minh nghi ngờ, nói: “Hai chuyện gì?”
U Minh nhận ra Diệp Viễn không phải vì nóng giận mà tìm Tạp Tân báo thù.
Diệp Viễn nhìn dửng dưng như vậy, chắc chắn là có dự định từ trước.
Thậm chí, có thể Diệp Viễn còn đoán trước được hắn sẽ tới xin lỗi.
Diệp Viễn đã chuẩn bị từ lâu, chỉ chờ hắn tới cửa.
Người này thực sự vô cùng đáng sợ.
Một chiêu này đùa bỡn cả mấy đại đường, quả thực không thể ngờ được.
Đương nhiên tất cả đều dựa vào thực lực của Diệp Viễn. Hai đại đường chủ kia cũng không phải kẻ ngu, làm sao có thể bị Diệp Viễn thao túng?
Hắn cuối cùng cũng hiểu được tại sao hai đại đường kia lại kính trọng người này như vậy. Thậm chí còn trở mặt với hắn để bảo vệ người này.
Diệp Viễn lấy ra một gói thuốc bột, nói: “Bỏ thuốc này vào thức ăn của Tạp Tân. Việc này đối với Ám Sát Đường không hề khó đúng không?”
Sắc mặt U Minh thay đổi, lập tức nói: “Không được. Mặc dù Huyết Diêm điện không sợ phủ thành chủ, nhưng chuyện hạ độc chết thế tử của phủ thành chủ là một chuyện lớn, ta không thể đồng ý với ngươi.”
Diệp Viễn cười nhạt nói: “Đường chủ không phải kích động như vậy, túi phấn bột này không giết được hắn đâu, cũng không làm ảnh hưởng tới sức mạnh của hắn. Hắn sẽ không phát hiện được bản thân hắn bị trúng độc, ta chỉ là chuẩn bị đường lui cho mình thôi.”
U Minh nhíu mày, nói: “Làm sao ta có thể tin tưởng ngươi? Nhỡ đâu ngươi lợi dụng ta giết người thì sao?”
Diệp Viễn cười nói: “Ta còn một bao ở đây, nếu không tin ngươi có thể tự mình thử một chút. Nhưng mà ngươi phải chuẩn bị sẵn tâm lý vì thứ này có tác dụng với ngươi.”
U Minh kinh ngạc, ánh mắt lộ vẻ kiêng kỵ.
Đồ vật mà một Ma Dược Sư nhị tinh luyện ra có thể có tác dụng với hắn sao?
Một gói phấn bột nhỏ thế này mà lại có sức mạnh lớn như vậy?
Phải biết rằng đan dược mà Ma Dược Sư nhị tinh luyện ra hầu như không có tác dụng với Ma Soái, càng không phải nói tới U Minh, người đã đạt tới cảnh giới Ma Soái đại viên mãn.
U Minh biết Diệp Viễn là một Ma Dược Sư vô cùng lợi hại, câu này chắc cũng không phải là dọa hắn.
Hắn có ngu mới đi nếm thử loại đồ vật này.
Mặc dù không biết tác dụng của vật này là gì, nhưng nhất định là không có lợi đối với Tạp Tân.
Nhìn thấy sắc mặt của U Minh, Diệp Viễn cười nói: “Túi bột phấn này, chỉ để chắc chắn ta với hắn chiến đấu công bằng thôi. Yên tâm, cứ cho hắn ăn đi, tuyệt đối không có ai biết các ngươi làm đâu.”
U Minh cau mày, im lặng một lúc rồi gật đầu nói: “Được, ta đồng ý với ngươi. Ta tin ngươi sẽ không tự đào hố chôn mình. Điều thứ hai là gì?”
U Minh nghĩ một lúc, nếu Diệp Viễn mượn đao giết người tạo thành hai thế lực đối kháng nhau thì cũng không hề có lợi, thậm chí còn đưa bản thân hắn vào tình cảnh nguy hiểm.
Diệp Viễn quả nhiên là người thông minh, không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Diệp Viễn cười nói: “Điều thứ hai, mười tháng sau, ngươi giúp ta đưa thư thách đấu. Một năm sau, ta muốn quyết đấu sinh tử với Tạp Tân.”
U Minh nói: “Ngươi quá coi thường Tạp Tân rồi. Sức mạnh của hắn ở cảnh giới Ma Tướng thì gần như không có đối thủ. Tạp gia nhiều đệ tử cùng hậu bối như vậy, mà hắn vẫn có thể nổi bật, vậy thực lực cũng không phải chỉ là hư danh. Ngay cả Hoắc Ân mà ngươi cũng không đấu lại được, làm sao ngươi chắc chắn trong vòng một năm có thể đánh bại được Tạp Tân?”
Vừa nãy chính miệng Diệp Viễn nói, túi thuốc bột này không ảnh hưởng đến sức mạnh của Tạp Tân.
Do đó, hắn dựa vào cái gì để thắng Tạp Tân?
Mặc dù Hoắc Ân là thuộc hạ đáng tự hào của U Minh, có sức mạnh phi phàm thì cũng không thể đánh thắng được Tạp Tân.
Ở Tạp Bằng Vương thành, Tạp Tân chính là người mạnh nhất trong cảnh giới Ma Tướng.
Không có ai nào phản đối điều này.
Diệp Viễn cười, không nói gì.
U Minh híp mắt, nói: “Được, ta đồng ý cả hai điều kiện của ngươi. Nhưng nếu như việc này liên lụy đến Huyết Diêm điện, ngươi biết hậu quả là gì rồi đấy.”
Nói xong thì cầm lấy túi phấn bột kia rời đi.
Sau khi U Minh rời khỏi, Diệp Viễn lập tức bế quan.
Đối với Diệp Viễn, thời gian một năm tương đương với mười năm.
Với người khác thì mười năm cũng không thay đổi gì nhiều nhưng Diệp Viễn thì khác.
Sau khi dùng Huyền Kim Đan nhị chuyển, thân thể của Diệp Viễn trực tiếp đột phá đến nhị chuyển trung kỳ.
Sau đó, Diệp Viễn bắt đầu điên cuồng luyện chế đan dược.
Bên ngoài đã trôi qua được mười tháng, Thần Hải của Diệp Viễn rung lên, cuối cùng cũng đột phá đến Khuy Thiên Cảnh hậu kỳ.
“Ừm… vẫn còn một năm nữa, sau khi ta củng cố cảnh giới thì sẽ đi vào không gian tu luyện tử thần để luyện tập một phen.” Diệp Viễn lẩm bẩm.
…
U Minh đến tìm làm cho Tạp Tân vô cùng ngạc nhiên.
“Ngươi thay mặt Nguyên Tiêu đưa thư thách đấu cho ta sao?” Tạp Tân cười nhạo nói.
U Minh thản nhiên nói: “Đúng vậy. Hắn sợ ngươi không chấp nhận thách đấu, nên nhờ ta đưa tới.”
U Minh cũng không có ấn tượng tốt với Tạp Tân.
Chuyện này vốn dĩ không liên quan gì tới Ám Sát Đường, cũng vì nhận tiền của Tạp Tân mà Ám Sát Đường mất đi một đại tướng.
Điều này làm cho U Minh vô cùng tức giận.
Cho nên hắn rất khó chịu với Tạp Tân.
Trận chiến này dù là ai chết cũng khiến cho hắn hả giận.
Tạp Tân cười to nói: “Từ chối? Tại sao ta phải từ chối? Ha ha ha, một kẻ không biết tự lượng sức mình, ngu xuẩn, tự mình tìm cái chết, bản thế tử vui mừng còn không kịp. Xem ra trong mười tháng này, thực lực của hắn cũng tăng không ít.”
Tạp Tân cũng không sợ thách đấu, ngược lại, rất lâu rồi hắn chưa nhận được thư thách đấu.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!