Huyết Chiến đài là một đấu trường chết chóc.
Huyết Diệm điện dựa vào nó mà kiếm được rất nhiều tiền.
Mỗi ngày ở đây tiến hành hàng trăm hàng ngàn cuộc đấu sinh tử.
Ở đây, các quý tộc đánh cược tìm vui còn các võ sĩ thì bán mạng để kiếm tiền.
Đương nhiên cũng không thiếu các quý tộc tự mình chiến đấu để rèn luyện bản thân.
Có người bị đánh chết, có người lại mở ra một đường máu.
Tạp Tân chính là một trong số đó.
Đến tận bây giờ, Tạp Tân vẫn là một truyền kỳ ở Huyết Chiến đài của Vương thành Tạp Bằng.
Năm đó Tạp Tân chưa phải là thế tử như bây giờ, trong số các huynh đệ thì cũng không có gì nổi bật.
Nhưng hắn vô cùng tàn nhẫn với bản thân.
Hắn chỉ có một mình, thậm chí còn không có thị vệ đi cùng, đến Huyết Chiến đài, trở thành một huyết chiến nhân.
Huyết chiến nhân tồn tại vì niềm vui của người khác.
Mỗi ngày bọn họ đều liều mạng tranh đấu trên Huyết Chiến đài, các quý tộc trên khán đài thì liên tục đặt cược.
Kể từ đó, Tạp Tân mở ra con đường nghịch thiên của hắn.
Chính Huyết Chiến đài đã khai quật thiên phú chiến đấu đáng sợ của hắn.
Lúc mới bắt đầu, Tạp Tân đấu liên tiếp hơn mười trận, đều suýt chết nhưng may mắn sống sót.
Mỗi một lần hắn đều miễn cưỡng giữ được tính mạng.
Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng hắn sẽ không sống được bao lâu.
Nhưng mà hết trận này đến trận khác trôi qua, sự tiến bộ nhanh chóng của hắn làm cho người khác phải tuyệt vọng.
Sau mười năm, Tạp Tân chiến thắng vô số đối thủ mạnh, càn quét các đối thủ cùng hạng.
Ban đầu chiến đấu vô cùng gian nan, càng về sau, không có mấy người đỡ nổi một hiệp.
Sau vô số trận chiến sinh tử, sức mạnh của Tạp Tân đã tăng rất nhiều, cường hãn đến mức làm cho đối thủ tuyệt vọng.
Nhưng mà chưa dừng lại ở đó.
Sau khi Tạp Tân đã là vương giả của Huyết Chiến đài thì bắt đầu thách đấu với các đối thủ mạnh hơn, cảnh giới cao hơn hắn.
Hành động cuồng vọng như vậy làm cho tất cả mọi người nghĩ rằng hắn đang muốn tìm cái chết.
Nhưng mà hắn không những không chết mà còn sống trên đấu trường thêm trăm năm.
Cho tới một ngày, không có ai dám thách đấu với hắn nữa.
Không biết từ lúc nào, Tạp Tân chưa từng bị đánh bại.
Về sau, Huyết Chiến điện kiểm tra lại mới phát hiện Tạp Tân đã thắng liên tiếp hơn tám trăm trận.
Phải biết rằng, cường giả nhiều như vậy, thắng liên tiếp một trăm trận đã là một chuyện vô cùng khó rồi.
Nhưng mà Tạp Tân lại thắng liên tiếp hơn tám trăm trận.
Hơn nữa đối thủ của hắn đều là cường giả cao hơn hắn một cảnh giới nhỏ.
Từ đó trở đi, Tạp Tân có biệt hiệu là Huyết Chiến chi vương.
Đây là một truyền kỳ.
Đám người Phiền Vũ cung kính với Tạp Tân không phải bởi vì hắn là thế tử phủ thành chủ, mà bởi vì sợ hãi sức mạnh của hắn.
Bọn họ cũng rất mạnh, nhưng chắc chắn không điên cuồng như Tạp Tân.
Tin tức “Huyết Chiến chi vương” tái xuất giang hồ lập tức châm lên một ngọn lửa tại Huyết Chiến đài, làm cho tất cả mọi người đều sôi sục.
Cái tên “Nguyên Tiêu” chỉ được lưu truyền trong cao tầng của Vương thành Tạp Bằng.
Nhưng ở Vương thành Tạp Bằng thì không ai không biết “Huyết Chiến chi vương”.
Ngay khi tin tức Nguyên Tiêu và Tạp Tân tiến hành sinh tử chiến ở Huyết Chiến đài truyền ra ngoài, trong vòng 3 ngày Huyết Chiến đài đã có tới ba mươi tỉ Ma Nguyên Thạch hạ phẩm.
Chín mươi phần trăm mọi người đều cược “Huyết Chiến chi vương” Tạp Tân thắng.
Dù tỷ lệ cược của Tạp Tân chỉ là 1-1.
Đương nhiên cũng không thiếu những phần tử đầu cơ*, liều mạng đặt cược cho Diệp Viễn vì tỷ lệ cược của hắn quá lớn, 1-15.
Có nghĩa là lợi nhuận tăng đến 15 lần.
Một khi thắng cược sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Khi thị trường vừa mở cửa, tỷ lệ cược của Diệp Viễn là 1-7.
Nhưng sau ba ngày, số lượng người cược cho Diệp Viễn lác đác không có mấy người, tỷ lệ cược của Diệp Viễn cũng vì thế mà tăng lên thành 1-15.
Đối với Huyết Chiến đài, Diệp Viễn chỉ là người mới, hoàn toàn không có chiến tích gì.
Với tỷ lệ cược như thế này thì căn bản sẽ không có mấy người dám cược.
Tỷ lệ cược càng cao thì chứng tỏ Huyết Chiến đài càng không coi trọng hắn.
Người cược Diệp Viễn đều có tâm lý may rủi.
Lúc này trong một phòng ở Huyết Chiến đài, đường chủ của Huyết Chiến đài có vẻ hơi bực bội.
“U Minh, trận chiến sinh tử này ngươi có nắm chắc không? Trận này ta vốn không muốn mở đánh cược, nhưng không biết tại sao phía trên lại hạ lệnh mở. Hiện tại chơi lớn như vậy, ta đành đâm lao phải theo lao. Lúc này mới có vài ngày đã ba chục tỉ, sợ rằng đến ngày quyết chiến thì còn tăng đến một trăm tỷ, có khi còn nhiều hơn. Nhỡ đâu tên Nguyên Tiêu kia thua, ba năm lợi nhuận của Huyết Chiến đài đều sẽ đổ xuống sông xuống biển.” Huyết Ưng trầm giọng nói.
U Minh thản nhiên nói: “Mấy trận chiến sinh tử này, không đến phút cuối không biết ai thắng ai thua đâu.”
Cuống họng Huyết Ưng suýt chút nữa treo ngược lên, nói: “U Minh, ngươi nói thế mà nghe được à. Ngươi biết thực lực của Tạp Tân rồi đấy, có thể nói là không có đối thủ. Thư thách đấu là do ngươi đưa tới, lẽ nào ngươi không biết thực lực của tên Nguyên Tiêu kia?”
U Minh liếc mắt nhìn Huyết Ưng, thản nhiên nói: “Huyết Ưng, ngươi đừng kích động như vậy. Ta chỉ có thể nói với người là phần thắng của Diệp Viễn lớn hơn so với ngươi tưởng tượng nhiều. Còn về phần ai thắng ai thua, thật sự là khó đoán.”
Theo lý trí mà nói, thật sự U Minh không nghĩ Diệp Viễn có cơ hội thắng.
Thế nhưng mỗi lần hắn nghĩ đến thái độ bình tĩnh của Diệp Viễn thì lại cảm thấy Diệp Viễn chắc chắn đã tính toán kỹ càng rồi.
Mâu thuẫn này ám ảnh hắn một năm nay, làm hắn vô cùng khó chịu.
Hắn nghĩ hai người kia cũng giống hắn.
Huyết Ưng của Huyết Chiến đài ban đầu chỉ là một người ngoài cuộc, nhưng lần này lại bị kéo xuống nước.
Đánh cược vừa mở, hắn đành đâm lao phải theo lao.
U Minh cũng vô cùng buồn bực, phía trên tại sao lại hạ lệnh bắt bọn hắn mở trận đánh cược này.
Nói thật, phần thắng của Diệp Viễn quá nhỏ.
Trừ khi túi phấn bột kia có thể làm cho thực lực của Tạp Tân bị tổn hại lớn.
Nhưng mà Tạp Tân đã ăn túi phấn bột kia mấy tháng rồi, hiện tại không hề có vấn đề gì, vẫn vô cùng mạnh.
Điều này chứng tỏ Diệp Viễn không lừa hắn, túi phấn bột kia sẽ không ảnh hưởng tới sức mạnh của Tạp Tân.
Thái độ của U Minh làm cho Huyết Ưng tức đến giậm chân, hắn hét lên với U Minh: “Phần thắng lớn hơn tưởng tượng của ta? U Minh, sao ngươi hồ đồ thế. Nếu như cảnh giới của Nguyên Tiêu kia xấp xỉ với Tạp Tân thì không nói, đằng này hắn chỉ là một Ma Tướng trung cấp. Ngay cả khi Tạp Tân ở cảnh giới này cũng không thể đánh bại bản thân hắn ở cảnh giới cao hơn nha?
U Minh trợn trừng mắt, thản nhiên nói: “Cũng không phải là ta bắt ngươi mở đánh cược, ngươi gầm lên với ta làm cái gì?”
Huyết Ưng ngay lập tức ngậm miệng.
U Minh liếc mắt nhìn hắn, nói: “Ba năm lợi nhuận thôi mà, cũng không phải chuyện gì to tát. Các ngươi kiếm được nhiều tiền như vậy, chút tiền này cũng chả đáng gì. Ta đoán là phía trên cũng đang đánh cược. Ngươi nghĩ thử xem, nếu như Nguyên Tiêu thắng thì các ngươi kiếm được bao nhiêu tiền.”
Huyết Ưng hừ lạnh một tiếng, nói: “Nói thì dễ. Các ngươi chỉ biết đốt tiền, có biết bọn ta kiếm tiền vất vả thế nào không. Ta tận mắt nhìn Tạp Tân trưởng thành, thực lực của hắn ta biết rõ. Cho dù Nguyên Tiêu kia là Tạp Tân thứ hai thì ở cảnh giới này cũng không thể đánh thắng hắn, tám chín phần là muốn tìm cái chết...”
Huyết Chiến đài là một đấu trường chết chóc.
Huyết Diệm điện dựa vào nó mà kiếm được rất nhiều tiền.
Mỗi ngày ở đây tiến hành hàng trăm hàng ngàn cuộc đấu sinh tử.
Ở đây, các quý tộc đánh cược tìm vui còn các võ sĩ thì bán mạng để kiếm tiền.
Đương nhiên cũng không thiếu các quý tộc tự mình chiến đấu để rèn luyện bản thân.
Có người bị đánh chết, có người lại mở ra một đường máu.
Tạp Tân chính là một trong số đó.
Đến tận bây giờ, Tạp Tân vẫn là một truyền kỳ ở Huyết Chiến đài của Vương thành Tạp Bằng.
Năm đó Tạp Tân chưa phải là thế tử như bây giờ, trong số các huynh đệ thì cũng không có gì nổi bật.
Nhưng hắn vô cùng tàn nhẫn với bản thân.
Hắn chỉ có một mình, thậm chí còn không có thị vệ đi cùng, đến Huyết Chiến đài, trở thành một huyết chiến nhân.
Huyết chiến nhân tồn tại vì niềm vui của người khác.
Mỗi ngày bọn họ đều liều mạng tranh đấu trên Huyết Chiến đài, các quý tộc trên khán đài thì liên tục đặt cược.
Kể từ đó, Tạp Tân mở ra con đường nghịch thiên của hắn.
Chính Huyết Chiến đài đã khai quật thiên phú chiến đấu đáng sợ của hắn.
Lúc mới bắt đầu, Tạp Tân đấu liên tiếp hơn mười trận, đều suýt chết nhưng may mắn sống sót.
Mỗi một lần hắn đều miễn cưỡng giữ được tính mạng.
Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng hắn sẽ không sống được bao lâu.
Nhưng mà hết trận này đến trận khác trôi qua, sự tiến bộ nhanh chóng của hắn làm cho người khác phải tuyệt vọng.
Sau mười năm, Tạp Tân chiến thắng vô số đối thủ mạnh, càn quét các đối thủ cùng hạng.
Ban đầu chiến đấu vô cùng gian nan, càng về sau, không có mấy người đỡ nổi một hiệp.
Sau vô số trận chiến sinh tử, sức mạnh của Tạp Tân đã tăng rất nhiều, cường hãn đến mức làm cho đối thủ tuyệt vọng.
Nhưng mà chưa dừng lại ở đó.
Sau khi Tạp Tân đã là vương giả của Huyết Chiến đài thì bắt đầu thách đấu với các đối thủ mạnh hơn, cảnh giới cao hơn hắn.
Hành động cuồng vọng như vậy làm cho tất cả mọi người nghĩ rằng hắn đang muốn tìm cái chết.
Nhưng mà hắn không những không chết mà còn sống trên đấu trường thêm trăm năm.
Cho tới một ngày, không có ai dám thách đấu với hắn nữa.
Không biết từ lúc nào, Tạp Tân chưa từng bị đánh bại.
Về sau, Huyết Chiến điện kiểm tra lại mới phát hiện Tạp Tân đã thắng liên tiếp hơn tám trăm trận.
Phải biết rằng, cường giả nhiều như vậy, thắng liên tiếp một trăm trận đã là một chuyện vô cùng khó rồi.
Nhưng mà Tạp Tân lại thắng liên tiếp hơn tám trăm trận.
Hơn nữa đối thủ của hắn đều là cường giả cao hơn hắn một cảnh giới nhỏ.
Từ đó trở đi, Tạp Tân có biệt hiệu là Huyết Chiến chi vương.
Đây là một truyền kỳ.
Đám người Phiền Vũ cung kính với Tạp Tân không phải bởi vì hắn là thế tử phủ thành chủ, mà bởi vì sợ hãi sức mạnh của hắn.
Bọn họ cũng rất mạnh, nhưng chắc chắn không điên cuồng như Tạp Tân.
Tin tức “Huyết Chiến chi vương” tái xuất giang hồ lập tức châm lên một ngọn lửa tại Huyết Chiến đài, làm cho tất cả mọi người đều sôi sục.
Cái tên “Nguyên Tiêu” chỉ được lưu truyền trong cao tầng của Vương thành Tạp Bằng.
Nhưng ở Vương thành Tạp Bằng thì không ai không biết “Huyết Chiến chi vương”.
Ngay khi tin tức Nguyên Tiêu và Tạp Tân tiến hành sinh tử chiến ở Huyết Chiến đài truyền ra ngoài, trong vòng 3 ngày Huyết Chiến đài đã có tới ba mươi tỉ Ma Nguyên Thạch hạ phẩm.
Chín mươi phần trăm mọi người đều cược “Huyết Chiến chi vương” Tạp Tân thắng.
Dù tỷ lệ cược của Tạp Tân chỉ là 1-1.
Đương nhiên cũng không thiếu những phần tử đầu cơ*, liều mạng đặt cược cho Diệp Viễn vì tỷ lệ cược của hắn quá lớn, 1-15.
Có nghĩa là lợi nhuận tăng đến 15 lần.
Một khi thắng cược sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Khi thị trường vừa mở cửa, tỷ lệ cược của Diệp Viễn là 1-7.
Nhưng sau ba ngày, số lượng người cược cho Diệp Viễn lác đác không có mấy người, tỷ lệ cược của Diệp Viễn cũng vì thế mà tăng lên thành 1-15.
Đối với Huyết Chiến đài, Diệp Viễn chỉ là người mới, hoàn toàn không có chiến tích gì.
Với tỷ lệ cược như thế này thì căn bản sẽ không có mấy người dám cược.
Tỷ lệ cược càng cao thì chứng tỏ Huyết Chiến đài càng không coi trọng hắn.
Người cược Diệp Viễn đều có tâm lý may rủi.
Lúc này trong một phòng ở Huyết Chiến đài, đường chủ của Huyết Chiến đài có vẻ hơi bực bội.
“U Minh, trận chiến sinh tử này ngươi có nắm chắc không? Trận này ta vốn không muốn mở đánh cược, nhưng không biết tại sao phía trên lại hạ lệnh mở. Hiện tại chơi lớn như vậy, ta đành đâm lao phải theo lao. Lúc này mới có vài ngày đã ba chục tỉ, sợ rằng đến ngày quyết chiến thì còn tăng đến một trăm tỷ, có khi còn nhiều hơn. Nhỡ đâu tên Nguyên Tiêu kia thua, ba năm lợi nhuận của Huyết Chiến đài đều sẽ đổ xuống sông xuống biển.” Huyết Ưng trầm giọng nói.
U Minh thản nhiên nói: “Mấy trận chiến sinh tử này, không đến phút cuối không biết ai thắng ai thua đâu.”
Cuống họng Huyết Ưng suýt chút nữa treo ngược lên, nói: “U Minh, ngươi nói thế mà nghe được à. Ngươi biết thực lực của Tạp Tân rồi đấy, có thể nói là không có đối thủ. Thư thách đấu là do ngươi đưa tới, lẽ nào ngươi không biết thực lực của tên Nguyên Tiêu kia?”
U Minh liếc mắt nhìn Huyết Ưng, thản nhiên nói: “Huyết Ưng, ngươi đừng kích động như vậy. Ta chỉ có thể nói với người là phần thắng của Diệp Viễn lớn hơn so với ngươi tưởng tượng nhiều. Còn về phần ai thắng ai thua, thật sự là khó đoán.”
Theo lý trí mà nói, thật sự U Minh không nghĩ Diệp Viễn có cơ hội thắng.
Thế nhưng mỗi lần hắn nghĩ đến thái độ bình tĩnh của Diệp Viễn thì lại cảm thấy Diệp Viễn chắc chắn đã tính toán kỹ càng rồi.
Mâu thuẫn này ám ảnh hắn một năm nay, làm hắn vô cùng khó chịu.
Hắn nghĩ hai người kia cũng giống hắn.
Huyết Ưng của Huyết Chiến đài ban đầu chỉ là một người ngoài cuộc, nhưng lần này lại bị kéo xuống nước.
Đánh cược vừa mở, hắn đành đâm lao phải theo lao.
U Minh cũng vô cùng buồn bực, phía trên tại sao lại hạ lệnh bắt bọn hắn mở trận đánh cược này.
Nói thật, phần thắng của Diệp Viễn quá nhỏ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!